WN

Chương 18: Điều kiện của trại trẻ mồ côi

2025-09-10

5

“””Cảm ơn vì bữa ăn!”””

Chomp chomp chomp

“””…”””

Vì đã đến đây rồi nên chúng tôi quyết định cùng ăn tối với các em nhỏ ở trại trẻ mồ côi. Nhưng sức ăn của chúng vẫn thật đáng kinh ngạc. Tôi đã lường trước chuyện thịt nướng sẽ hết sạch, nhưng không nghĩ ngay cả đống bánh mì cũng bị ăn hết theo. Tôi cố tình mua nhiều bánh mì, nghĩ rằng có thể để dành cho vài ngày, ai ngờ chớp mắt cái là chẳng còn mẩu nào.

Ba người đi cùng tôi cũng tròn mắt ngạc nhiên.

“Xin… xin lỗi! Lâu lắm rồi bọn trẻ mới được ăn no thế này…”

“Ổn cả thôi. Thấy tụi nhỏ ăn uống ngon lành là tôi mừng lắm. Ai cũng hoạt bát và đáng yêu quá."

Trẻ em cần ăn uống đầy đủ để có thể lớn lên khỏe mạnh.

"Nhưng ... cháu không biết trại trẻ mồ côi lại lâm vào tình cảnh khốn khó như vậy. Cháu tưởng nơi này sẽ nhận được tiền quyên góp từ Hội Mao hiểm giả và lãnh chúa thành phố chứ?"

“Đúng là chúng tôi có nhận trợ cấp từ lãnh chúa và Hội Mạo Hiểm. Nhưng dạo gần đây số trẻ mồ côi tăng nhanh quá, khiến chúng tôi gần như không kham nổi.”

Viện trưởng quá mềm lòng! Đáng lẽ chỗ này chỉ nên nuôi tối đa tám đứa trẻ thôi, vậy mà ông ấy cứ nhận thêm.... Giờ trời còn ấm, nhưng khi đông về, chẳng biết bọn trẻ sẽ xoay xở ra sao. Với tình trạng đổ nát thế này, tôi thật sự lo chúng không trụ nổi qua mùa đông.

“Xin lỗi… Mina. Ta biết đã khiến cô vất vả, nhưng ta không đành lòng ngoảnh mặt với những đứa nhỏ tìm đến nơi này cầu mong được giúp đỡ. Ta không thể bỏ mặc chúng bơ vơ ngoài kia được…”

“Tôi hiểu. Những đứa lớn thì còn có thể tự xoay sở, nhưng mấy đứa nhỏ thế này thì sao sống nổi…”

Người phụ nữ tên Mina trông khoảng 30, 40 tuổi. Cô ấy trông cũng hơi gầy, có lẽ vì không được ăn uống đầy đủ. Tôi đoán cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện.

"Nghe có vẻ như ai cũng gặp khó khăn ... Cháu nghĩ sau này mình sẽ quyên góp một ít cho trại.”

“Thật sao?! Trời ơi… cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Nhìn hoàn cảnh khốn khó của họ, tôi khó lòng mà khoanh tay đứng nhìn. Tuy khả năng hai người họ cố tình lấy lòng sự thương hại của chúng tôi không phải là không có, nhưng chỉ cần quan sát là biết, trại trẻ này thật sự thiếu thốn.

“À mà này, có bao nhiêu trại trẻ mồ côi trong thị trấn này vậy? Và tất cả đều trong tình trạng tương tự như trại này sao?"

"Còn hai trại trẻ mồ côi khác trong thị trần này. Tuy không trại nào tệ như trại chúng tôi, nhưng họ cũng đang gặp khó khăn ...

Có vẻ như tình hình tài chính của các trại trẻ mồ côi ở thế giới này không mấy khả quan. Tuy nhiên, nếu chỉ có 3 trại trẻ trong thị trấn này, tôi hẳn có thể trang trải chi phí ăn uống hàng ngày cho họ. Xét đến việc tôi có thể nhận được 10 đồng vàng khi điều trị cho một người, kế hoạch đó nghe có vẻ khả thi. Tôi có thể dùng số tiền dư ra đễ hỗ trợ các trại trẻ mồ côi và những người khác đang cần giúp đỡ. Bằng cách này, tôi sẽ không bị gắn mác là một ten khốn tham lam như tên Healer khét tiếng kia.

Tuy nhiên, việc chỉ đưa tiền cho những đứa trẻ này không phải là giải pháp bền vững. Người ta có câu “cho cá không bằng cho cần câu”. Muốn giúp thật sự, phải để lũ trẻ học được kỹ năng để tự nuôi sống chính mình. Rốt cuộc thì “ai không làm thì cũng chẳng được ăn.” Có lẽ tôi cần nghĩ ra cách để chúng tự lập.

"Souma Onii-chan, cảm ơn anh rất nhiều vì đã mua bữa tối cho mọi người!"

Trong lúc Viện trưởng đang nói chuyện, Riche đột nhiên tiến đến và ôm tôi.

Souma Onii-chan à, nghe cũng hay đầy chứ. Mình không có anh chị em ruột, nên không biết cảm giác có em gái thì có như thể này không nhỉ ...

Nhìn vóc dáng, Riche chắc đang học lớp năm hoặc lớp sáu tiếu học. Cô bé là một trong những đứa trẻ lớn tuổi nhất ở đây. Cô bé có mái tóc nâu, đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp và ... Hình như ngực cô bé cũng mới bắt đầu phát triển.

"Được thôi, và nếu Riche ngoan ngoãn thì ngày mai anh sẽ lại đến!"

“Thật hả?! Hoan hô!”

“.... Trẻ con vừa ngây thơ vừa ranh mãnh… đúng là bất công...”

“..... Phải, thật không công bằng chút nào, lũ nhỏ có thể thoải mái ôm một chàng trai như thế ...”

Flora và Ferris liếc nhìn với vẻ hậm hực. Dù trong lòng tôi cũng thầm mong họ sẽ ôm mình một cái…

Sau đó, tôi chơi với Riche và những đứa trẻ khác. Hầu hết các bé gái đều muốn chơi trò phiêu lưu với Elmie và những đứa khác, trong khi các bé trai muốn chơi trò gia đình với tôi. Suy cho cùng, thế giới này trái ngược hoàn toàn với thế giới ban đầu của tôi mà.

-----------------------------------------------

“ .... Cái gì thế này ...? ”

Hôm nay là ngày thứ tư tôi ở thế giới này, và cảm giác như ngày nào tôi cũng ngạc nhiên. Hôm qua và hôm kia, tôi đã choáng ngợp trước lượng người tụ tập đông đảo ở Hội Mạo hiểm giả. Hôm nay cũng vậy, vẫn có rất nhiều người đến thăm tôi như mọi khi, nhưng tôi đã quen với điều đó phần nào. Nhưng giờ đây, có một điều khác khiến tôi ngạc nhiên.

Ngay cạnh Hội Mạo Hiểm, mọc lên một tòa nhà khang trang. Trong khi hôm qua nó vẫn chỉ là một khung gỗ tạm bợ.

"Souma-dono! Cậu thấy sao? Khá tốt phải không? Từ hôm nay, tôi hy vọng cậu có thể chữa trị tại trung tâm điều trị tạm thời này."

“... Tòa nhà tráng lệ này là trung tâm điều trị tạm thời sao ....? "

Một tòa nhà nguy nga tráng lệ với cánh cửa gỗ lớn. Tôi bước vào trong và thấy một phòng chờ dành cho bệnh nhân, phía sau phòng chờ là một phòng điều trị rộng rãi trông như mới. Rồi, sâu hơn nữa, có một phòng riêng để tôi nghỉ ngơi.

Thế quái nào mà thứ này lại gọi là “tạm thời” được chứ???

"Ừ thì ... Cậu thấy đấy ... Tôi đã yêu cầu xây một tòa nhà nhỏ hơn, nhưng mà ... Các thợ thủ công rất phấn khích và cuối cùng, chúng ta đã có được tòa nhà tuyệt đẹp này. Đừng lo, tôi chỉ trả số tiền ban đầu mà chúng ta đã thỏa thuận thôi, nên không sao cả."

Thalia-san cười khúc khích trước khi tiếp tục.

"Hình như một trong những người được Souma-dono chữa trị là bà chủ xưởng mà tôi đã nhờ xây dựng trung tâm điều trị. Cậu biết không, cô người lùn hôm qua đấy? Hôm qua vừa hồi phục, cô ấy đã sung sướng đến mức xắn tay vào làm ngay, và chẳng hiểu bằng cách nào mà chỉ trong một ngày đã dựng lên cả tòa nhà này.”

À, tôi nhớ ra rồi. Quả thật hôm qua tôi có chữa cho một cô thợ người lùn. Vậy ra cô ấy lại là chủ của xưởng xây dựng à. Tôi rất biết ơn công sức của cô ấy, nhưng cũng không khỏi thắc mắc ...

Chúng ta có thực sự cần một tòa nhà tráng lệ như thế này không ....?