WN

Chương 16: Trung tâm điều trị tạm thời

2025-09-03

3

“ ... Chuyện gì vậy?”

Sau khi ăn sáng xong, tôi cùng ba người họ đi đến Hội mạo hiếm giả và thấy số người tụ tập trước hội đông gấp ba lần so với ngày hôm qua.

"Đó chính là thiên thần tóc đen được đồn đại! Trời ơi! Anh ấy đẹp trai quá chừng luôn!"

"Nghe nói chỉ cần trả 10 đồng vàng là được chữa bệnh, lại còn cho trả góp nữa chứ! Anh chàng này nhân từ như một vị thần vậy!"

“Hơn nữa, anh ấy còn đối xử công bằng với tất cả mọi người, không để ai chen hàng dù họ có trả bao nhiêu tiền! Hoàn toàn khác lão Healer tham lam kia!”

"Tôi còn nghe nói hôm qua anh ấy đã chữa khỏi cho hơn một trăm người! Gấp năm lần một Healer bình thường!”

Hình như tin đồn bắt đầu lan truyền quá đà rồi. Hôm qua tôi chỉ điều trị cho khoảng 50 người thôi. Nhưng nghĩ đến việc tin đồn có thể lan xa đến vậy mà không cần mạng xã hội ... Tôi thực sự đã đánh giá thấp mạng lưới thông tin trên thế giới này quá rồi.

"Healer-sama! Tôi cầu xin ngài, xin hãy giúp tôi!"

"Xin hãy chữa lành vết thương này!"

Tình hình bắt đầu trở nên tồi tệ. Dường như những người không nghe thấy lời Hội trưởng nói hôm qua đang bắt đầu vây quanh chúng tôi. Elmie, Ferris và Flora, những người phụ trách bảo vệ tôi, lập tức bước lên. Nhưng tôi lo rằng sức mạnh của họ khó lòng ngăn được đám đông quá lớn như này.

"IM LẶNG !! "

Elmie hét lớn, đồng thời cắm mạnh kiếm xuống đất. Bên cạnh cô, Ferris giơ khiên sẵn sàng, còn Flora đã nắm chặt cây gậy.

"Đừng làm loạn! Souma-sama sẽ đối xử công bằng với tất cả mọi người! Vậy nên, hãy chờ đến lượt mình, đừng hoảng loạn! Đừng gây rắc rối cho Souma-sama!"

“Vâng-Vâng!"

"Chún-Chúng tôi xin lỗi !! "

... Thật ấn tượng. Tất cả những người định lại gần tôi đều dừng phắt lại. Thậm chí có người còn cúi đầu xin lỗi. Quả nhiên, Elmie vừa có khí thế áp đảo vừa có sức hút hơn tôi nhiều. Nhờ cô ấy, cả nhóm có thể yên ổn vào trong Hội.

Nhưng ... Wow ... Cả ba người họ lúc này ngầu đến mức tôi suýt nữa phải lòng họ mất thôi.

"Souma-dono! Cảm ơn cậu đã đến hôm nay. Mong lại được cậu giúp sức.”

Bên trong hội, Thalia-san đã đợi chúng tôi.

"Area Heal!”

"Cơn đau đã biến mất như nó chưa từng tồn tại vậy!”

"Mẹ ơi!"

"Maru! Ahhh ... Vết bỏng đã biến mất hết rồi ... Thật là kỳ diệu!"

"Vết thương đã lành rồi, nhưng hãy đảm bảo nghỉ ngơi thật nhiều trong một thời gian nhé."

"Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều !! "

Hôm nay tôi tiếp tục chữa cho những bệnh nhân bị thương nặng. Mặc dù tôi đã chữa trị cho tất cả họ vào hôm qua, nhưng vẫn có gần hai mươi người tìm đến. Có lẽ họ chỉ đến hôm nay vì không thể di chuyển khó khăn hoặc vì họ mới nghe nói về tin này hôm qua. Dù sao thì, tôi cũng cố gắng chữa trị cho tất cả.

"Souma-dono, anh nghĩ mình vẫn có thể tiếp tục điều trị được chứ?"

“Vâng. Thực ra hôm qua tôi vẫn còn khỏe lắm. Bà có thể đưa thêm bệnh nhân đến chữa trị cho tôi được không?"

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ đưa nhóm bệnh nhân bị thương nặng tiếp theo vào."

"Được rồi."

--------------------------------

"Area Heal!”

"Cái chân bị gãy của tôi cử động lại được rồi! Cảm ơn nhé! Giờ tôi có thể làm việc lại rồi!"

"A ... Tay tôi ... Tay tôi lại cử động được rồi! Tôi có thể vung búa lần nữa rồi! Cảm ơn! Cảm ơn !! "

"Tôi mừng vì mọi người đã bình phục, nhưng hãy đảm bảo cơ thể được nghỉ ngơi một thời gian nhé."

"Tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt này!"

Sau khi điều trị cho những người bị thương nặng đến mức không thể cử động được, tôi bắt đầu điều trị cho những người bị mất khả năng vận động ở tứ chi do bị quái vật tấn công hoặc bị đứt gân do tai nạn.

Trong số những người tôi vừa chữa trị có một phụ nữ người lùn. Ở thế giới này, dường như phụ nữ mới là người rèn vũ khí. Cô ấy hơi thấp, nhưng trông rất khỏe mạnh, tuy nhiên lại không có râu.

Miễn là chân tay chưa bị cắt đứt, thì dường như phép thuật chữa trị thông thường có thế phục hồi khả năng vận động cho các chi bị liệt. Tuy nhiên, sau khi điều trị hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác, tôi nhận ra một điều. Dường như ma thuật chữa trị không thể chữa khỏi bệnh tật. Có những người được ma thuật của tôi chữa lành vết thương, nhưng họ vẫn bị sốt hoặc đau đầu dai dẵng. Chuyện gì vậy?”

Sau khi ăn sáng xong, tôi cùng ba người họ đi đến Hội mạo hiếm giả và thấy số người tụ tập trước hội đông gấp ba lần so với ngày hôm qua.

"Đó chính là thiên thần tóc đen được đồn đại! Trời ơi! Anh ấy đẹp trai quá chừng luôn!"

"Nghe nói chỉ cần trả 10 đồng vàng là được chữa bệnh, lại còn cho trả góp nữa chứ! Anh chàng này nhân từ như một vị thần vậy!"

“Hơn nữa, anh ấy còn đối xử công bằng với tất cả mọi người, không để ai chen hàng dù họ có trả bao nhiêu tiền! Hoàn toàn khác lão Healer tham lam kia!”

"Tôi còn nghe nói hôm qua anh ấy đã chữa khỏi cho hơn một trăm người! Gấp năm lần một Healer bình thường!”

Hình như tin đồn bắt đầu lan truyền quá đà rồi. Hôm qua tôi chỉ điều trị cho khoảng 50 người thôi. Nhưng nghĩ đến việc tin đồn có thể lan xa đến vậy mà không cần mạng xã hội ... Tôi thực sự đã đánh giá thấp mạng lưới thông tin trên thế giới này quá rồi.

"Healer-sama! Tôi cầu xin ngài, xin hãy giúp tôi!"

"Xin hãy chữa lành vết thương này!"

Tình hình bắt đầu trở nên tồi tệ. Dường như những người không nghe thấy lời Hội trưởng nói hôm qua đang bắt đầu vây quanh chúng tôi. Elmie, Ferris và Flora, những người phụ trách bảo vệ tôi, lập tức bước lên. Nhưng tôi lo rằng sức mạnh của họ khó lòng ngăn được đám đông quá lớn như này.

"IM LẶNG !! "

Elmie hét lớn, đồng thời cắm mạnh kiếm xuống đất. Bên cạnh cô, Ferris giơ khiên sẵn sàng, còn Flora đã nắm chặt cây gậy.

"Đừng làm loạn! Souma-sama sẽ đối xử công bằng với tất cả mọi người! Vậy nên, hãy chờ đến lượt mình, đừng hoảng loạn! Đừng gây rắc rối cho Souma-sama!"

“Vâng-Vâng!"

"Chún-Chúng tôi xin lỗi !! "

... Thật ấn tượng. Tất cả những người định lại gần tôi đều dừng phắt lại. Thậm chí có người còn cúi đầu xin lỗi. Quả nhiên, Elmie vừa có khí thế áp đảo vừa có sức hút hơn tôi nhiều. Nhờ cô ấy, cả nhóm có thể yên ổn vào trong Hội.

Nhưng ... Wow ... Cả ba người họ lúc này ngầu đến mức tôi suýt nữa phải lòng họ mất thôi.

"Souma-dono! Cảm ơn cậu đã đến hôm nay. Mong lại được cậu giúp sức.”

Bên trong hội, Thalia-san đã đợi chúng tôi.

"Area Heal!”

"Cơn đau đã biến mất như nó chưa từng tồn tại vậy!”

"Mẹ ơi!"

"Maru! Ahhh ... Vết bỏng đã biến mất hết rồi ... Thật là kỳ diệu!"

"Vết thương đã lành rồi, nhưng hãy đảm bảo nghỉ ngơi thật nhiều trong một thời gian nhé."

"Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều !! "

Hôm nay tôi tiếp tục chữa cho những bệnh nhân bị thương nặng. Mặc dù tôi đã chữa trị cho tất cả họ vào hôm qua, nhưng vẫn có gần hai mươi người tìm đến. Có lẽ họ chỉ đến hôm nay vì không thể di chuyển khó khăn hoặc vì họ mới nghe nói về tin này hôm qua. Dù sao thì, tôi cũng cố gắng chữa trị cho tất cả.

"Souma-dono, anh nghĩ mình vẫn có thể tiếp tục điều trị được chứ?"

“Vâng. Thực ra hôm qua tôi vẫn còn khỏe lắm. Bà có thể đưa thêm bệnh nhân đến chữa trị cho tôi được không?"

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ đưa nhóm bệnh nhân bị thương nặng tiếp theo vào."

"Được rồi."

--------------------------------

"Area Heal!”

"Cái chân bị gãy của tôi cử động lại được rồi! Cảm ơn nhé! Giờ tôi có thể làm việc lại rồi!"

"A ... Tay tôi ... Tay tôi lại cử động được rồi! Tôi có thể vung búa lần nữa rồi! Cảm ơn! Cảm ơn !! "

"Tôi mừng vì mọi người đã bình phục, nhưng hãy đảm bảo cơ thể được nghỉ ngơi một thời gian nhé."

"Tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt này!"

Sau khi điều trị cho những người bị thương nặng đến mức không thể cử động được, tôi bắt đầu điều trị cho những người bị mất khả năng vận động ở tứ chi do bị quái vật tấn công hoặc bị đứt gân do tai nạn.

Trong số những người tôi vừa chữa trị có một phụ nữ người lùn. Ở thế giới này, dường như phụ nữ mới là người rèn vũ khí. Cô ấy hơi thấp, nhưng trông rất khỏe mạnh, tuy nhiên lại không có râu.

Miễn là chân tay chưa bị cắt đứt, thì dường như phép thuật chữa trị thông thường có thế phục hồi khả năng vận động cho các chi bị liệt. Tuy nhiên, sau khi điều trị hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác, tôi nhận ra một điều. Dường như ma thuật chữa trị không thể chữa khỏi bệnh tật. Có những người được ma thuật của tôi chữa lành vết thương, nhưng họ vẫn bị sốt hoặc đau đầu kéo dài. Dường như thương tích và bệnh tật ở đây hoàn toàn khác nhau. May mắn thay, cho đến nay tôi chưa tiếp nhận bất kỳ bệnh nhân nào mắc bệnh nặng cả.

----------------------------------------

“Được rồi, chúng ta kết thúc ngày hôm nay nhé."

"Vâng."

Từ sáng đến giờ, tôi đã chữa cho khoảng bảy mươi đến tám mươi người – gần như toàn bộ số tụ tập trong hội. Dù mai có thể sẽ còn người đến, nhưng chắc sẽ không đến mức hàng chục người chen chúc như hôm nay nữa.

"Một trung tâm điều trị tạm thời dự kiến sẽ được dựng lên bên cạnh Hội Mạo Hiểm Giả vào ngày mai. Khi ấy số lượng bệnh nhân tụ tập trong hội sẽ giảm bớt, mong mọi người chuyển sang đó.”

Phải rồi. Đây là Hội Mạo Hiểm Giả. Mỗi ngày có nhiều người bị thương đến đây chắc chắn sẽ gây cản trở hoạt động của hội.

“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã gây ra nhiều bất tiện cho hội mạo hiểm giả. Nhất là khi còn phải xây dựng một cơ sở đặc biệt để điều trị nữa. Vì tôi là người nhận toàn bộ chi phí điều trị, chẳng phải tôi nên là người trả tiền cho trung tâm điều trị tạm thời sao ?*

Tôi đã nhận được toàn bộ chi phí điều trị mà không hề bị cắt giảm từ hội mạo hiểm giả. Họ thậm chí còn chi trả hóa đơn cho những người chọn trả góp và cũng là bên trả tiền cho nhóm Blue Eternity để bảo vệ tôi, mà giờ họ còn phải chi trả cả chi phí xây dựng trung tâm điều trị nữa. Cứ đà này, Hội Mạo Hiểm Giả sẽ phải gánh chịu toàn bộ tổn thất mà không được hưởng lợi nhuận gì.

"Hahahaha! Không cần phải lo lắng về điều đó. Người được hưởng lợi nhiều nhất từ sự đối đãi của Souma-dono, thực ra chính là Hội Mạo hiểm giả. Nhất là khi Souma-dono lại rộng lượng đến mức chỉ yêu cầu 10 đồng vàng."

Thalia-san mỉm cười trước khi tiếp tục.

"Chỉ trong hai ngày qua, chúng tôi đã đón rất nhiều mạo hiểm giả đến để được Souma-dono chữa trị. Những mạo hiểm giả đó không thế làm việc vì chấn thương. Giờ họ đã lành hẳn, hội sẽ lại sôi động và mạnh mẽ hơn nhờ dòng người mạo hiểm giả quay trở lại. À, dĩ nhiên cũng có người quyết định giải nghệ hoàn toàn vì chấn thương. Vì vậy, chúng tôi thực sự biết ơn sự giúp đỡ của cậu, Souma-dono."

"Tôi rất vui khi nghe điều đó. Nếu có thể giúp ích gì cho Hội Mạo hiểm giả thì tôi cũng thấy vui lắm.”

Kể cả vậy, Hội Mạo Hiểm Giả vẫn chịu thiệt quá nhiều. Mong rằng tôi có thể san sẻ phần nào gánh nặng này cho họ.