Lortel là một người theo chủ nghĩa hiện thực đến cực đoan, đồng thời cũng rất giỏi trong việc thỏa hiệp.
Số phận của cô vốn là trở thành một người như thế. Cô có tham vọng lớn nhưng thiếu đi khả năng bẩm sinh.
Nếu nghe điều đó, hẳn nhiều người sẽ thấy ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao.
Ngay từ khi nhập học vào học viện, Lortel đã là một trong ba học viên được công nhận vào lớp A bởi Giáo sư Glast. Cô sở hữu trí nhớ siêu phàm, chỉ cần đọc qua một lần cũng đủ để cô hiểu được mọi tinh túy của cuốn sách. Khả năng cộng hưởng mana của cô cũng rất cao, cao đến mức một học viên bình thường sẽ không bao giờ theo kịp được. Chưa kể cô còn có xuất thân giàu có, đến từ tập đoàn Elte.
Tuy vậy, dù cho cô có làm gì đi nữa, cô sẽ không bao giờ có thể lên được đỉnh cao.
Ở Khoa Ma Thuật có ‘Lucy Lười Biếng’, người được đối xử chẳng khác nào một sinh vật thần thánh.
Còn Lortel, dù nhanh nhẹn và ứng biến tốt đến đâu, vẫn chẳng thể sánh nổi với ‘Ngọn Giáo Hoang Dã Ziggs’.
Gia thế cao quý, địa vị danh giá, khí chất lãnh đạo, tất cả những gì cô có đều trở nên vô nghĩa trước Công chúa Penia.
Định mệnh dường như cố tình trói buộc cô vào cuộc đời của một kẻ mãi mãi đứng sau người khác.
Và cách cô dùng để phá vỡ số phận bị nguyền rủa ấy… là ‘khát vọng thuần túy’.
“Ôi trời, là chị Yennekar đó hả.”
Hiểu rõ chuyện lời lỗ, tính toán từng con số, đó chính là cách Lortel khiến cán cân nghiêng về phía mình, dù chỉ đôi chút.
Cô có thái độ sẵn sàng thỏa hiệp, không ngần ngại bắt tay với hiện thực tàn nhãn hay thậm chí là điều ác cần thiết.
Sống như thế khiến Lortel bị gọi là kẻ cơ hội, nhưng cô lại không cảm thấy như bị sỉ nhục. Ngược lại, với cô, bỏ lỡ cô hội mới là điều đáng sỉ nhục thật sự.
“Em đang định đi gặp chị với một món quá, nhưng cuối cùng lại gặp chị ở đây.”
“Hả? Ồ, em là... Lortel? Em nhìn khác hẳn lúc xỏa tóc xuống ấy.”
“Em cũng nghe được điều đó khá thường xuyên á.”
Họ tình cờ gặp nhau trong hành lang của Đại sảnh Ophelis, ký túc xá sang trọng nhất trong ba ký túc xá của học viên.
Một học viên sẽ được được phép ở Ophelí nếu đáp ứng được một trong hai điều kiện sau: địa vị vượt trội hoặc điểm số vượt trội.
Yennekar đã thõa mãn điều kiện thứ hai, trong khi là người thừa kế của tập đoàn Elte, Lortel đã thõa mãn cả hai điều kiện.
Lortel đang trở về phòng của bản thân sau khi tắm buổi tối xong, được hộ tống bởi một hầu gái của Ophelis. Vì thế, trang phục của cô khá đơn giản, mái tóc chưa kịp khô nên vẫn buông xõa. Trong mắt Yennekar, dáng vẻ ấy của cô trông thật mới mẻ.
“Trước đây em đã làm loạn một phen khi tự tiện dùng ma pháp trung cấp trong buổi huấn huyện chiến đấu chung. Lúc đó em hơi bốc đồng một chút. Dù chuyện đã qua khá lâu rồi, em vẫn muốn nói với chị một lời xin lỗi.”
“Vậy à...”
Lortel đã thi triển ma thuật băng trung cấp ‘Thương Băng Giá’ và ‘Đóng Băng Chớp Nhoáng’ chỉ để thử thực lực của Yennekar, người được xem là thủ khoa năm hai.
Không thể phủ nhận rằng, lực lượng chủ chốt của Khoa Ma Thuật tại Silvenia là các học viên năm nhất.
Tuy vậy, điều đó cũng không có nghĩa là họ có thể chắc chắn thắng trong các trận đấu tay đôi với các đàn anh, đàn chị khóa trên.
Dù vậy, danh hiệu thủ khoa năm hai của Yennekar là hoàn toàn xứng đáng.
Trong số các học viên năm nhất, Lucy Mayreel không thể chối cãi được là học viên đứng đầu trên tất cả. Nhưng ít nhất thì tên của Lortel cũng nằm trong cuộc thảo luận ai là học viên đứng hai.
Nhưng cô vẫn còn thắc mắc khoảng cách giữa mình với Yennekar. Thật không may, nỗ lực của cô để đo lường chả có một ý nghĩa nào cả. Dù cho cô có sử dụng ma thuật trung cấp, thứ mà thậm chí học viên năm ba cũng không thể chống đỡ được, thì cũng chả có một tí sát thương nào ảnh hưởng đến Yennekar, người đã triệu hồi tinh linh lửa cấp cao.
Kiêu ngạo quả thực là một cái giá đắt. Dù cho một khoảng thời gian đã trôi qua kể từ khi buổi huấn luyện kết thúc rồi, Lortel vẫn còn phải băng bó đầy mình vì những vết thương trầm trọng vẫn chưa thể lành khỏi.
“Vết thương của em vẫn chưa lành nhỉ.”
Lortel đã nhạy bén cảm nhận được sự tội lỗi của Yennekar khi nhìn vào vết thương của cô.
Yennekar Palerover quá tốt bụng. Bởi vì tính cách dịu dàng vốn có của cô, mọi người xung quanh theo bản năng đều muốn bảo vệ cô, khiến cô trở thành một thần tượng trong đám năm hai.
Hơn nữa, các học viên năm hai đều thấy chán nản khi bị lứa năm nhất lấn át. Vì Yennekar là người duy nhất thể hiện được năng lực đủ để đối đầu với năm nhất, cô cũng đã trở thành một đấng cứu thế cho đám năm hai. Nói một cách nào đó, tất cả đều nhờ Lortel, người đã bị cô đánh bại một cách thậm tệ trong buổi huấn luyện chiến đấu chung.
Ban đầu cô chỉ là một học viên năm hai dễ thương và đáng yêu, cũng là một nguyên tố sư, nhưng giờ, cô đã trở thành nguồn sáng duy nhất cho những người bị năm nhất che mờ.
Những ánh mắt ngưỡng mộ, đầy mong đợi luôn dõi theo cô, khiến cô trở thành một đối tượng bị ganh tị.
“Nó sẽ sớm lành thôi. Chị không cần phải lo lắng quá đâu.”
Lortel tin rằng các mối quan hệ cá nhân tạo nên một quyền lực xã hội. Vì Lortel đã dành cả đời để nhận rằng sự thật này, cô không hề nở một nụ cười thân thiện với học viên năm hai dễ thương kia.
Khiến ai đó mắc nợ mình cũng có thể xem là một loại tài sản. Và nếu đã có tài sản trong tay mà không biết tận dụng, thì với Lortel, đó hẳn là điều ngu ngốc nhất.
Nghĩ vậy, cô bắt đầu nghĩ về việc tạo một mối quan hệ với Yennekar, lấy món nợ đó làm cơ hội.
“Có lẽ em với Ed không hợp với nhau nhỉ?”
Nụ cười của Yennekar, đôi khi, có thể khiến người khác bất ngờ.
Trong giới buôn bán, nụ cười như thế có thể coi như là ‘giả tạo’. Bởi thương nhân vẫn thường sống bằng cách lợi dụng những nụ cười ngây thơ và tốt bụng.
Nhưng kỳ lạ thay, Lortel lại không hề thấy chút giả dối nào trong nụ cười của Yennekar.
Lortel cũng khá nhạy bén với bản tính của mình. Câu hỏi của Yennekar quả thật chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Không hề có ý đồ hay toan tính gì.
“Chị nghe được hết mọi chuyện xảy ra ở khu rừng phía bắc. Mấy tinh linh đó vốn hay buôn chuyện mà.”
Yennekar có lẽ đã theo sau Ed sau khi cậu ta phớt lờ lời nói Lortel. Nhưng không phải con đường anh ta đi chỉ dẫn đến khu rừng thôi sao?
Thông thường thì, khu rừng phía bắc thuộc lãnh thổ của Yennekar. Bởi tất cả những tinh linh hầu hết đều sống ở khu rừng phía bắc, lại đang ở bên phía cô.
Nhưng từ chỗ Lortel đứng chỉ có thể nhìn thấy được rìa cũng khu rừng thôi. Và nói rằng Ed Rothstaylor đã ở trong ‘lãnh thổ’ của Yennekar thì không phải quá nực cười sao, dù sao thì cuộc trò chuyện giữa Lortel và cậu ấy cũng không phải thứ gì đáng tự hào để nói ra, dù chỉ vài lời bâng quơ.
Lortel đã nghĩ đến việc sử dụng đồng tiền để ‘mua’ Yennekar làm quan hệ cá nhân. Rồi từ đó dùng cô ấy để đo lường Ed Rothstaylor, người đã kẹt ở trong một hoàn cảnh ngặt nghèo. Cậu ấy thật sự không ở trong một hoàn cảnh có thể bướng bỉnh như vậy được.
“Chắc là em cũng có cách làm riêng của mình, nhưng mà...”
Xét đến mức độ tôn trọng mà Yennekar có được, cô hoàn toàn xứng đáng trở thành một ‘thánh nữ’.
“Ed chắc hẳn cũng có cách làm riêng của cậu ấy. Mà trong mắt chị, nỗ lực của cậu ấy còn khiến chị cảm động hơn.”
“.......”
“Tất nhiên, việc em sẵn lòng dùng tiền để thể hiện thành ý cũng khiến chị cảm động, nhưng lòng chân thành vốn đâu thể dùng tiền để mua được. Chị có đang phải quá tự cao không? Vì đây là lần đầu chị nói chuyện với một hậu bối, nên có lẽ chị hơi thể hiện quá rồi... A, thật là ngượng quá...”
Dù cho đã biết những gì Lortel đã làm, Yennekar vẫn không phủ nhận hay mắng chửi cách làm của cô.
Lortel cuối cùng cũng hiểu tại sao ai cũng yêu quý Yennekar.
Một cô gái bước ra từ một bộ truyện cổ tích.
Nhưng những lời miêu tả ‘dễ thương, hoạt bát’ ấy lại nhìn giống như mỉa mai.
Nó cũng có thể hiểu cô ấy là một cô gái chưa hiểu sự đời, người đã luôn sống trong một cuộc đời phủ đầy hoa. Nó trông như vậy với Lortel.
Nhưng họ đã đánh giá sai Yennekar nghiêm trọng rồi.
Cô cũng hoàn toàn hiểu được mặt tối của thế giới, cô chỉ là tiếp tục cuộc sống mà không đánh mất sự tươi sáng của mình thôi.
Đừng trước ánh sáng rực rỡ như thế, một người có trái tim nhuốm đen như Lortel chỉ biết núp sau trong bóng tối trong xấu hổ thôi.
Nếu ai cũng sống trong dơ bẩn với nhau, vậy thì dơ bẩn sẽ trở thành một tiêu chuẩn của một con người. Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là ảo tưởng thôi.
Bởi vì sẽ chắc chắn có người như Yennekar. Và không phải là Lortel không biết về điều đó.
“Có lẽ Ed là một người có ý chí mạnh mẽ và hài hước hơn những gì em nghĩ đấy.”
“Hả? Vậy sao ạ? Nhưng sao chị lại nghĩ thế?”
Yennekar cười khúc khích và xoay một vòng, gỡ bím tóc của mình ra.
“Bí mật.”
Lúc này cô mới nhận ra, cô đã đến trước cửa phòng của Yennekar.
Một khi vào phòng, chắc Yennekar định sẽ nghỉ ngơi thoải mái, cởi bỏ mái tóc bím và nới lỏng dây áo trên bộ đồ thường ngày dễ thương, viền bèo nhẹ nhàng của mình.
“Chả, dù sao thì mấy bạn tinh linh kia lúc nào cũng bàn tán chuyện không ngừng, nhưng hễ có gì đặc biệt thì lại trông như đang theo dỗi một ai đó vậy á.”
“Chẳng phải thân thiết với tinh linh là điều đáng tự hào sao?”
“Cảm ơn em đã nói thế nhe, hehe~ Nhưng mà trên đời này chỉ có mình chị biết mấy bí mật vui đó thôi.”
Yennekar xoay người trước cửa phòng và nở nụ cười rạng rỡ. Chỉ có cô mới biết những gì các linh hồn đã thì thầm về Ed.
“Chị nên đi bây giờ đây. Trưởng Khoa McDowell đã bảo chị nên lập khế ước với một tinh linh cấp cao vào tháng sau. Để làm vậy, chị cần phải học tập và chuẩn bị rất nhiều thứ.”
“Không phải chị vừa lập khế ước với một tinh linh lửa cấp cao sao?”
“Trong những ngày này, những kỳ vọng dành cho chị đã tăng lên khá nhiều. Chị cũng cần phải chăm chỉ hơn, hmmm. Đúng vậy, cũng tốt khi nhiều người kỳ vọng vào chị thôi.”
Sau khi nói vậy, Yennekar mở rộng cửa phòng cô ra.
“Ahh, đúng rồi. Lortel.”
Yennekar thốt lên tên cô với một nụ cười đặc biệt và đầy sức hút.
“Chị xin lỗi về chuyện lúc trước. Em đã bị thương rất nhiều bởi vì chị phải không? Chị mong em sẽ khỏi sớm.”
Yennekar chậm rãi đóng cánh cửa sau khi nói những điều đó, trông có vẻ giải tỏa. Và chính Lortel cũng nhận ra được sự tinh tế trong hành động ấy, Yennekar đã thực nghĩ cho cô.
Trước khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, Lortel suy nghĩ một hồi lâu.
Ed Rothstaylor chắc chắn là một người thú vị hơn nhiều.
Lortel không biết được tại sao Yennekar lại có ấn tượng tốt với cậu ta đến vậy.
Nghĩ lại thì, Vẻ tươi sáng và vui vẻ của cô lại ẩn chứa một cảm giác nguy hiểm kì lạ.
Nhưng dù cô có nghĩa thế nào đi nữa, cô cũng không thể đưa ra được một câu kết luận rõ ràng nào cả.
***
[ Tên: Ed Rothstaylor
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Năm học: Năm hai
Chủng loài: Con người
Thành tựu: Không có
Sinh lực: 6
Trí lực: 5
Khéo léo: 9
Ý chí: 8
May mắn: 6
Chi tiết kỹ năng Chiến đấu >>
Chi tiết kỹ năng phép thuật >>
Chi tiết kỹ năng sống >>
Chi tiết kỹ năng luyện kim >> ]
[ Sản phẩm chế tác mới
Lưới đánh cá tự chế
Sau khi đan xong lưới, có thể buộc nó vào một cành cây để tránh bị dòng nước cuốn trôi.
Những con cá mắc vào lưới có thể sống được vài ngày liền.
Độ khó chế tác: 2/5 ]
[ Hoàn tấc chế tác. Kỹ năng chế tác đã được cải thiện. ]
Chiếc lưới tôi dành cả nửa ngày sáng chế cuối cùng đã hiệu quả hơn những gì tôi nghĩ. Tôi dùng một nửa để đan lưới cá rồi dùng ngay sau đó, còn nửa còn lại thì tôi biến nó thành một thứ giống như võng, một chỗ nghỉ ngơi khá ổn. Nghĩ rằng nó cũng không quá tệ nên tôi khá hài lòng với thành quả.
Tôi đã bắt đầu ngày càng tham lam hơn khi chỗ ở của mình ngày càng tiện nghi hơn. Chế độ ăn của tôi cũng phong phú và cải thiện hơn trước. Trên hết, lượng sức lực tôi phải tiêu hao giảm đi đáng kể.
Trước đây, chỉ cần chạy đến khu học viên thôi là tôi đã mệt rã rời cả ngày. Nhưng gần đây, ngay cả khi đi bộ trở về, tôi vẫn thấy nhẹ nhàng.
Dù có đi ngủ muộn vào ban đêm, tôi vẫn có thể tỉnh dậy vào sáng hôm sau với cơ thể sảng khoái.
Tôi ngày càng tự tin và hài lòng với cuộc sống này.
[ Chi Tiết Kỹ Năng Ma Thuật
Cấp độ: Pháp sư trình độ sơ cấp
Lĩnh vực chuyên môn: Nguyên tố
Phép thuật thông thường:
+ Tung phép nhanh cấp 2
+ Cảm nhận Mana cấp 5
Phép thuật hệ lửa:
+ Đốt cháy cấp 5->10
Phép thuật hệ gió:
+ Phong đao cấp 4->10 ]
Bởi vì tôi đã không thể sử dụng ma thuật trung cấp nào cả, tôi vẫn chỉ có thể sử dụng hai kỹ năng ma thuật sơ cấp của mình. Nhưng cũng bởi thế tôi đã có thể liên tục sử dụng chúng, và cũng bởi vì môi trường sống của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào việc giữa lửa trại cháy và chặt cây, tôi đã có thể đạt được mục tiêu đầu tiên là lên cấp 10.
Giờ đây, nếu tôi tập trung niệm phép, tôi có thể hạ gục một thân cây to chỉ bằng một đòn. Ngay cả việc điều khiển đống lửa trại cũng trở nên dễ như trở bàn tay.
Tất nhiên, tôi không thể sử dụng phép thoải mái được, vì lượng ma lực bẩm sinh của tôi khá ít. Nhưng với tình hình này, trong số học sinh năm nhất, chỉ có rất ít người dùng ‘Phong Đao’ và ‘Đốt cháy’ giỏi hơn tôi.
Sau khi thành thạo hơn trong ma thuật nguyên tố, cuộc sống hằng ngày của tôi đã trở nên thuận tiện hơn. Chặt gỗ giờ chỉ tiêu tốn một lượng ma thuật nhỏ hay điều chỉnh lửa trại cũng vậy, kể cả xử lý nguyên liệu hay chế tác cũng đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Thành thật mà nói, tôi thật sự đang tận hưởng cuộc sống này.
Vào buổi sáng, trước khi đi tới khu học thuật, tôi đã nhìn quanh lại khu trại của mình, mọi đồ đạc đều đã được thu dọn, sẵn sàng mang đi. Dù chẳng có gì to tát, nhưng đó là những thứ tôi tự tay làm nên. Và với cảm giác tự hào và mãn nguyện khó tả, tôi lại muốn thử làm thêm nhiều thứ nữa!
Việc đầu tiên hôm nay là... hun thịt. Nhưng chuyện đó tốn nhiều tốn nhiều sức lực và thời gian hơn tôi nghĩ.
Tôi bắt đầu suy nghĩ xem có cách nào làm ra một cái lò hun khói cho đàng hoàng không, để khói không tản đi khắp nơi. Nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng nảy ra ý tưởng nào ra hồn.
“Hừm... để lúc khác vậy.”
Sau khi chỉnh lại cái cung, tôi đã đi xem đống quần áo và thịt khô trên giá phơn thử đã khô chưa, sau đó ngồi cạnh lửa trại.
Buổi học của tôi hôm đó của tôi diễn ra khá suôn sẻ. Sau khi xem lại bài tập viết môn Nguyên Tố Học của Giáo sư Eskin giao cho, tôi sẽ xem như đã hoàn thành công việc trong ngày. Giờ vẫn còn sớm, có tôi đã tiến bộ hơn trong việc quản lý thời gian rồi.
Vừa ngân nga vài giai điệu, tôi vừa gọt nốt mũi tên cuối cùng. Dạo gần đây, mọi việc tôi làm đều cho ra kết quả tốt hơn, khiến tâm trạng tôi suốt ngày cũng phấn chấn lên hẳn lên.
Nếu có thể tiếp tục những ngày bình thường như này đến khi tốt nghiệp, thì có lẽ kế hoạch của tôi sẽ chẳng có vấn đề gì cả.
Nghĩ đến những điều an nhàn đó, tôi khép lại một ngày của mình-
Bang!
Và rồi chẳng biết từ đâu, một con ‘quái vậy’ bay thẳng tới, đâm sầm vào giá phơi đồ mà tôi đã cực khổ dựng lên, thân thể nó lăn vài vòng trên đất rồi mới chịu dừng lại.
Một đàn chim hoảng hốt bay lên trời, bụi mù dày đặc khiến tầm nhìn tôi bị che khuất trong chốc lát.
Khi cúi xuống chỗ mình đã gọt mũi tên, tôi thấy một chiếc mũ phù thủy quen thuộc, thứ mà tôi dần miễn cưỡng quen với việc nhìn thấy.
Và quả nhiên, cách đó không xa, Lucy Mayreel đang nằm sõng soài trên mặt đất, bên cạnh là cái giá phơi bị nghiền nát. Cảnh tượng cô ta dính đầy bụi bẩn, mặt úp vào gốc cây cũ kỹ thật sự khá thảm hại.
“C-cái gì đây.?”
Tôi bật dậy, hơi muộn màng. Lucy, vẫn nằm bẹp dưới đất, lí nhí đáp:
“Tôi suýt thì chết rồi...”
Đó không phải một lời mà có thể thốt ra từ miệng của Lucy.
Tại sao cô gái ấy, người lúc nào cũng đi loanh quanh hay lơ lửng như thể một linh hồn, lại đột nhiên rơi xuống chỗ này trong tình trạng như thế chứ?
Từ những gì tôi biết, người có thể đối đầu trực diện với Lucy trong học viên này ít nhất cũng phải là Hiệu Trưởng Obel.
Nhưng nếu thật sự có người có thể đối đấu với cô đến mức gần giết được cô thế này... vậy thì có lẽ đã có một biến cố nào đó mà tôi đã không nhận ra.
Trong tình huống đột ngột trở nên căng thẳng này, tôi vội đứng bật dậy và hỏi Lucy.
“Cô suýt chết á? Ai đã làm điều đo?”
“Be...Bell Maya...”
“Cái gì nữa!”
Tôi nhặt một cái gậy nhỏ chọt lửa có thể lấy được ở gần nhất và ném về phía Lucy. Tôi cứ nghĩ nó sẽ bật lại, nhưng bất ngờ thay, cô lại không dùng kỹ năng thụ động bảo vệ nào để đỡ nó cả.
Cái que chọc vào như một cái búng trán, khiến cô ấy rưng rưng nước mắt rồi ngã lăn ra đất. À, cái vết đen trên trán nhìn cũng ngầu đấy chứ.
“Cô tính nằm đó luốn hả?”
“Tôi hết mana rồi...”
Tốc độ ấy nhanh đến mức mắt người thường chẳng thể theo kịp, chưa kể đến dư chấn khủng khiếp... hẳn là cô ấy đã dùng ma pháp không gian cấp cao ‘Dịch Chuyển Không Gian’.
Ma thuật cao cấp là một thứ cả một giáo sư chỉ có thể sử dụng nếu tập trung toàn bộ tinh thần khi thi triển.
“Sau bữa tối, tôi định trốn khỏi buổi họp tháng do quản lý ký túc xá triệu tập, nhưng tôi đã bị bắt gặp...”
“Rồi sao?”
“Bell đã rất giận dữ, đến mức cô đã nắm chặt bàn tay và tiến đến phía tôi.”
Tôi bắt đầu nhớ lại bài phân cảnh liên quan đến Lucy mà mình từng biết. Cái cô rắc rối mà chẳng ai kiểm soát nổi ấy chỉ có một thiên địch trời sinh, chính là Bell Maya.
Lucy chẳng có cách nào đối phó với hiện thân của nỗi sợ mang tên Bell, người đã siết chặt nắm đấm dọa đánh mỗi khi Lucy gây chuyện, quên lịch trình hay ăn mặc lôi thôi. Đó là kiểu đối phó truyền thống với những người rắc rối như Lucy.
Cảnh một thiên tài hiếm có như Lucy lại bị một cô hầu gái áp đảo thật sự rất buồn cười. Dù có tài giỏi đến đâu, Lucy cũng không dám làm điều dại dột như động vào các hầu gái của Đại sảnh Ophelis. Ở Silvenia, có một luật bất thành văn, những hầu gái ở Đại sảnh Ophelis, những người luôn tận tụy phục vụ học sinh mà không bao giờ sai sót, là những người cần phải được tôn trọng tuyệt đối.
Thậm chí, trước cả khi quy tắc đó lan truyền ra, các học viên sống trong Đại sảnh Ophelis cũng đã tự nhiên cảm thấy biết ơn họ rồi.
Dù những học viên đã quen được người khác kính nể rồi, nhưng năng lực của các hầu gái ở Đại sảnh Ophelis vẫn khiến họ phải kinh ngạc. Chính vì vậy, họ được coi là nhóm hầu gái tinh anh nhất. Những công việc việc nội trợ như dọn dẹp hay nấu ăn chỉ là kỹ năng cơ bản, họ còn có thể hỗ trợ việc học tập cua học viên nữa, thậm chí thi thoảng còn biểu diễn được chút ma thuật đơn giản.
Vì họ luôn hết lòng trong công việc hỗ trợ học viên, họ chưa bao giờ hành động thừa thãi, và phần lớn đều là những người trầm lặng, kín đáo. Điều đó có nghĩa là vẻ ngoài mạnh mẽ cùng tính cách cứng rắn của Bell Maya Không phải là điều gì bất thường cả.
“Tôi nghĩ chắc sẽ đau lắm nên đã bỏ chạy. Mọi chuyện xảy ra nhanh lắm.”
Tóm lại, Lucy đã dùng ‘Tung phép nhanh’ và ‘Ma thuật không niệm chú’, cùng với ma thuật loại không gian để bay một mạch từ Đại sảnh Ophelis đến tận đây.
Hơn thế nữa, ma thuật Lucy đã cưỡng ép dùng lại là ma thuật cấp cao, và còn là ma thuật loại không gian nữa chứ.
Nó chẳng khác nào lái một chiếc máy bay phản lực chỉ để ra cửa hàng tiện lợi ngay trước nhà. Thế nên việc cô ấy cạn sạch ma lực chỉ trong nháy mắt cũng chẳng có gì lạ.
Đến cả hiệu trưởng Obel cũng bó tay với kiểu tình huống trời ơi đất hỡi thế này.
Nghĩ đến tình huống vô lý này, tôi thật chả biết phải nói gì.
Bell Maya, người đã rất giận dữ, siết chặt nắm đấm tiếp cận cô. Còn Lucy thì, như một con mèo hoảng hốt nhảy bật lên khi thấy quả dưa chuột rơi cạnh mình, bay thẳng một lèo đến tận đây.
Lucy, vẫn nằm dài trên đất trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, rên rỉ một tiếng.
“Mệt quá...”
“Chẳng phải là đáng đời sao?”
“Dạo này tôi gặp nhiều rắc rối lắm. Đặc biệt là cô hầu gái kia, người trở nên nhạy cảm hơn bình thường...”
“Bell Maya ấy hả?”
Là người hầu có vẻ ngoài lạnh lùng như một cỗ máy, luôn chăm chú hoàn thành công việc mà không chút biểu cảm nào đó sao?
“Bên ngoài thì anh chắc không nhận ra đâu, nhưng tôi thì cảm nhận được... Dạo này cô ấy nhạy cảm lắm... Có lẽ là đang lo cho ai đó... Nhưng mà, giận như vậy không biết cổ có trút lên tôi hay không...”
Lucy, người đã nằm dưới đất đến mức bụi phủ khắp người, cuối cùng cũng cất tiếng nói.
“Anh biết không...?”
Mỗi khi phát hiện tôi ở gần, cô đều nói ý hệt như vậy. Phần còn lại của câu, khỏi cần nghe cũng biết là gì rồi.
“Anh có miếng thịt khô nào không?”
Chắc hẳn cô đang đói chết rồi.
Tôi hít một hơi thật sau và giơ ngón tay lên, chỉ vào cô.
Ngay chỗ Lucy bay đến và rơi xuống, chỉ còn lại đống tàn tích của giá phơi cùng những miếng thịt khô treo trên đó.
Không cần nói cũng biết, chỗ thịt khô đã rơi hết xuống đất, dính đầy bụi, chẳng thể nào ăn nổi nữa.
“Haa...”
Khi nhìn thấy cạnh tưởng ấy, mặt Lucy lập tức tái xanh. Tôi nhân cơ hội này búng nhẹ một cái lên trán cô.
Lucy, người đã cạn sạch mana, chỉ biết lăn lộn trên mặt đất mà kêu la.