Phần 2 - Kỳ nghỉ hè

Chương 47 - Tsujikawa Kotomi và Numaneki Tebiki

2025-10-15

2

“Kotomin, dạo này cậu thay đổi nhiều quá nhỉ?”

Numaneki, người bạn cùng lớp của tôi nhận xét thế trong khi tôi đang xem lại bản thảo.

Trong lớp 1-A tôi đang theo học, cậu ấy vô cùng thân thiện và khá nổi bật.

「Kotomin」là biệt danh mà Numaneki đã tự đặt cho tôi.

Hồi mới bắt đầu năm học, tôi không kiếm được bạn mới do vấn đề kỹ năng. Trong thời điểm khó khăn, cậu ấy là người đã chủ động tiếp cận tôi, nhờ sự vui vẻ và nhiệt tình mà chúng tôi đã thành chị em tốt. 

“Khác nhau, ý cậu là sao..?”

“Thì, hồi tháng 4 tháng 5, cậu lạnh lùng một cách kỳ lạ, người cậu tỏa ra một luồng không khí đe dọa mọi người xung quanh.”

“À…Có là do…do hoàn cảnh đó.”

Tôi cứ nghĩ mình đã che giấu rất kỹ con người thật trên trường, nhưng cậu ấy đã nhìn thấu tất cả. Tự nhiên hồi đó lại tự tin thái quá về sự hoàn hảo của mình.

“Nhưng giờ thì khác. Tớ cảm nhận được sự dịu dàng trong con người cậu.”

“...Ừ, tớ cũng thấy thế.”

Tôi tin rằng đã có một sự thay đổi đáng kể trong tôi kể từ 「cuộc chiến anh em」ấy.

Nhờ có cái lần anh hai lừa cả gia đình, tôi đã có sự chuyển biến rõ rệt.

“Cũng do ở nhà có vài chuyện đã xảy ra…nhưng một phần cũng nhờ có cậu nữa, Tebiki.”

Sau khi chiến với anh hai, tôi vẫn còn sự hoài nghi. Tôi sợ phải thay đổi cách mình đã sống bấy lâu nay. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã bắt gặp cuốn “sách tham khảo” được viết bởi Tebiki.

“Cậu nói quá rồi.”

“Không, là thật đấy.”

Ngày hôm đó, trong phòng học có một cuốn vở nằm trên mặt bàn. Đó là 「Món đồ để quên」của Tebiki và tôi đã thoáng nhìn qua nội dung bên trong. Bên trong là cốt truyện, một đống chữ (hay còn được các họa sĩ và nhà văn gọi là Name). Tôi cứ thế bị cuốn vào câu chuyện tình yêu, một câu chuyện mãnh liệt giữa một người con trai và con gái.

Kết quả là, tôi bắt đầu qua lại với Tebiki, bắt đầu xin những tư vấn về tình yêu để giúp đỡ cho chị Kazemiya.  Tôi tin rằng, Tebiki, một người có thể vẽ ra những bức tranh sống động như vậy, chắc chắn sẽ cho tôi được vài lời khuyên hữu ích.

Từ đó, một đống chuyện đã xảy ra và những câu chuyện ấy gây ấn tượng đến nỗi tôi đã dấn thân vào con đường tạo ra「sách tham khảo」.

Ngay cả ngày hôm nay, tôi cũng đang ở lại nhà Tebiki để soạn bản thảo.

“Tebiki đã thực sự gây ảnh hưởng to lớn đến tớ đấy.”

“Vấn đề là không biết ảnh hưởng tốt hay xấu nữa…”

Khi tôi đang kể lại những ký ức đẹp đẽ và lấp lánh, ánh mắt Tebiki hiện lên sự tội lỗi.

“Thôi thì để cho thế hệ tương lai đánh giá đi…hừmmm… chờ chút…”

“...Nó vẫn chưa đủ tốt hả?”

Tôi vẫn còn là newbie trong việc viết 「sách tham khảo」.

Tebiki có nói “Cậu tiến bộ nhanh đến bất ngờ, nhanh đến ảo diệu luôn” nhưng chắc chắn vẫn còn xa chán mới tới được cấp độ chuyên gia. Đó là lý do vì sao tôi thường nhờ cậu ấy kiểm tra lại bản thảo. Những góp ý ấy thực sự rất có ích và rất chất lượng, đáng để học hỏi.

“Không, không tệ. Tớ nghĩ điểm mạnh của cậu nằm ở sự bay bổng trong trí tưởng tượng. Giống như một đầu máy xe lửa mất kiểm soát vậy, cậu tưởng tượng đến nỗi mất kiểm soát. Nhưng tớ không thấy được điều đó trong bản thảo này… Có lẽ vì cậu viết khi đã bình tâm lại. Những lời giải thích xuất hiện nhiều lần đây này.”

“Thành thật thì, tớ đang cảm thấy bế tắc.”

“Nhưng mà phân cảnh hồ bơi ngày hôm qua cậu viết hay mà?”

“À thì nhờ có sự tham khảo đặc biệt ấy mà…”

“Ừm…Vậy thì tốt nhất bây giờ cậu hãy tìm cách để cho mạch văn xuôi trở lại. Tìm thứ gì đó có thể khiến cho cậu tiếp tục.”

Tuy nhiên, sự kiện đó chỉ có một lần, lúc chị Kazemiya và anh hai đi hồ bơi với nhau. Có lẽ những tình huống tiện lợi có thể thắp lại ngọn lửa trong tôi sẽ không diễn ra lần thứ hai nữa.

*********

“Hmmm…Tạo ra một cuốn sách hướng dẫn chắc hẳn rất khó khăn…”

Không thể ở lại nhà Tebiki được nữa. Đã đến giờ phải quay trở về rồi.

Sau khi bày tỏ lòng cảm kích với cha mẹ Tebiki, tôi đi về nhà mình.

“Em về rồi.”

“Oh, mừng em đã về nhà.”

Anh hai chào mừng tôi ngay khi bước chân vào nhà. Sau việc chị Kazemiya bỏ nhà đi bụi, anh hai ở cũng nhà thường xuyên hơn vào kỳ nghỉ hè.

“... Hả? Bố đâu rồi?”

Mẹ đã thông báo cho chúng tôi rằng buổi phỏng vấn sẽ tốn nhiều thời gian hơn và bà sẽ không về nhà đến hết đêm hôm nay. Vì vậy việc mẹ không có mặt không có gì lạ, nhưng tại sao không thấy bố đâu. Đáng lẽ giờ này ông phải về rồi chứ?

“Em không biết hả? Bố có việc đột xuất và phải đi làm từ ngày hôm qua. Chắc cũng gần về rồi đấy.”

“...Huh?”

Từ ngày hôm qua tới giờ, khi tôi đang rời khỏi nhà, anh hai và chị Kazemiya đã ở nhà một mình ư...

Nói cách khác… có nghĩa là… 

“...Em xin lỗi, anh hai à…”

“Hả? Chuyện gì vậy?”

“Em là… một con côn trùng bẩn thỉu làm ô uế đi khoảnh khắc tuyệt vời này…”

“Em đang nói cái gì vậy?”

Bình tĩnh nào, Tsujikawa Kotomi, bình tĩnh. Việc quan trọng bây giờ là xác nhận lại thông tin.

Tôi đã kích hoạt những tế bào não màu hồng (theo cách gọi của Tebiki) và nhanh chóng nắm bắt tình hình.

“Nhân tiện thì, chị Kazemiya đâu rồi.”

“Do tủ lạnh hết nước và đá nên chị ấy đi mua rồi. Còn anh thì đang chuẩn bị bữa tối.”

“À, vậy anh có cần em giúp không?”

“Mọi ngày em vất vả rồi, nên hôm nay cứ nghỉ ngơi đi. Việc còn lại cần làm chỉ là ninh nhỏ lửa thôi.”

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

Phù… Bây giờ thì bình tĩnh đã. Mọi chuyện sẽ sáng tỏ khi chị Kazemiya trở về nhà.

“Okay, giờ em đi xếp lại đồ đây.”

“Được thôi. À, tối nay ăn cà ri đấy nhé.”

“Dạ vâng. Chắc là sẽ ngon lắm.”

“...Anh sẽ cố hết sức để nó tốt nhất có thể.”

Tôi chào tạm biệt anh hai và trở về phòng của mình trên tầng hai để cất đồ.

Lúc nào cũng luôn tay luôn chân. Giờ ngồi không lại cứ thấy bồn chồn sao ấy.

“....À, ngày mai là ngày thu gom rác cháy được.”

Dọn rác nào. Làm việc nhà biết đâu lại giúp nảy ra vài ý tưởng hay ho thì sao.

Cầm một chiếc túi lớn trong tay, tôi bắt đầu đi vòng quanh các phòng ở tầng hai. Sau khi lấy hết rác trong phòng mình bỏ vào trong, tôi di chuyển đến phòng cho khách nơi mà chị Kazemiya đang ở.

Kazemiya giữ phòng mình rất gọn gàng.

Mặc dù tôi đến đây dọn dẹp thường xuyên nhưng chị ấy vẫn luôn chủ động giữ phòng sạch sẽ. Có một sự tương phản với vẻ ngoài hào nhoáng của chị, điều này có chút gì đó thú vị.

“Ah.”

Tôi va chân và làm đổ chiếc túi đang để trên bàn.

Nhanh chóng nhặt lên những món đồ rơi ra mà chắc chắn thuộc quyền sở hữu của chị Kazemiya, và tôi đã nhìn thấy…

Chiếc hộp ấy rõ ràng… Nó là thứ đã xuất hiện trong cuốn 「sách tham khảo」.

“A, Kotomi, em về rồi…Á á á……………!?”

Không biết là thời điểm thích hợp hay không thích hợp nữa, chị Kazemiya, chỉ vừa mới về đến nhà đã đi vào trong phòng. Nhìn thấy thứ tôi đang cầm và mặt chị ấy lập tức đỏ chót.

“Chị Kazemiya!”

“Kotomi, không phải như những gì em nghĩ đâu,.. Từ từ, bình tĩnh đã em ơi.”

“Chị đã làm rồi, đúng không? Ngày hôm qua!? Ngay tại đây!?”

“Anh chị chưa làm gì cả! Hoàn toàn chưa làm gì hết.”

“.............(soạt soạt soạt soạt…)”

“Từ từ từ từ từ từ, em đang ghi cái gì vậy?!”

Tuyệt vời. Quá trình biên soạn sách tham khảo của tôi vốn đang vô cùng bế tắc giờ lại đang tiến triển với tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Có lẽ tôi sẽ nối nghiệp mẹ. Còn giờ thì lên một cuộc phỏng vấn với chị Kazemiya cái đã.