Tích tắc, tích tắc…
Tiếng động phát ra từ chiếc đồng hồ to một cách bất thường, chắc do tôi đang đếm từng giây từng phút trôi qua. …À, nói thế không chuẩn, đúng hơn là tôi đang bị mất tập trung.
–Lời hứa “năm lần” với Kazemiya giờ chỉ còn lại bốn.
“Này, chúng ta xem phim được không?”
“Đương nhiên rồi, điều khiển nè.”
“Cảm ơn cậu.”
Kazemiya đã nằm lòng cách điều khiển TV trong suốt kỳ nghỉ hè ở nhà tôi. Cô mở một nền tảng xem phim tại gia trên màn hình lớn. Điểm nổi bật là nền tảng này có đa dạng các bộ phim và cô đã chọn ra một trong số đó từ tab thịnh hành.
“Bộ phim này ta coi rồi mà?”
“Tớ thấy nó thú vị nên muốn xem lại một lần nữa.”
“Hiểu rồi. Tớ cũng thấy hay, tính xem lại vào lúc nào đó.”
“Tớ hình dung được.”
“Tớ uống nước cam, còn cậu muốn uống gì Kazemiya?”
“Cậu cũng lấy như thế cho tớ nhé.”
“Hiểu rồi.”
Tôi lấy nước cam ra khỏi tủ lạnh, cho nó vào hai chiếc cốc thủy tinh. Sau đó cẩn thận chọn một loại đồ ăn vặt có sẵn trên kệ. Cuối cùng thì mang tất cả vào phòng khách.
Đồ ăn thức uống giờ đã đầy đủ. Đây đã trở thành một thói quen khi xem phim chung với Kazemiya vào kỳ nghỉ hè này. Bộ phim đã mở sẵn, chúng tôi đều ngồi xuống trên cái sofa gần đó.
“Sao cậu lại ngồi đó? Chỗ đó không hề đối diện với TV mà, phải không?”
Kazemiya chỉ thẳng việc chúng tôi đang ngồi cách xa nhau mà không hề muốn bỏ qua.
Kazemiya lùi ra một bên, chừa lại không gian cho đúng một người ngồi cạnh cô. Bình thường, tôi sẽ ngồi đó và xem phim cùng với Kazemiya, nhưng hôm nay, vì một vài lí do mà tôi lain làm khác thế. Và tất nhiên, Kazemiya không bỏ qua điều đó.
“Lại đây đi. Không phải đây mới là vị trí của cậu hay sao?”
“...Ừa.”
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng. Ngồi cạnh Kazemiya, cố gắng giữ một khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể.
Cái ghế này có tay vịn hai bên nên nếu hai người cùng ngồi thì không có cơ hội cho việc trốn thoát. Nhưng cũng không hẳn là chật quá, vẫn còn không gian nên không phải là chũng tôi ngồi sát rạt nhau.
“...........”
“..................”
Gần 5 phút sau khi bộ phim bắt đầu. Chúng tôi ngồi gần nhau đến mức vai của cả hai đã chạm vào nhau. …Đây không phải là chuyện gì đặc biệt. Nghĩ lại thì, chúng tôi đã luôn ở gần nhau như thế này từ lâu rồi. Chuyện vai hai người chạm nhau như thế này không phải là là chuyện hiếm. Nhưng hôm nay, tôi lại có cảm giác hai người ngồi gần hơn bình thường.
Âm thanh của bộ phim phát ra từ TV. Nhưng pha trộn với đó tôi có thể nghe được nhịp đập của tim. Tiếng tim đập của tôi, hay là tiếng tim đập của Kazermiya thế? Hai chúng tôi ngồi gần nhau quá, không thể phân biệt được.
“...Hì hì.”
“Kazemiya, lần trước cậu cũng cười khi xem tới đoạn này nhỉ?”
“Đúng rồi, nó hài hước. hì hì hì… Ủa, cậu không thấy đoạn này không hài hả?”
“...Tớ thấy nó bình thường.”
“Cậu rớt mất dây thần kinh hài hước rồi hay gì?”
“Tớ nghĩ do gu hài hước của cậu thấp quá thôi. Tình tiết này ngốc đến mức nực cười. Tớ nói nó 「bình thường」 là còn đỡ.”
“Nhưng mà…hihihi… ‘Bức thư tình bị rách’ … ahahaha.” [note80896]
Nhân tiện thì đây là khung cảnh nhân vật chính bị dồn vào chân tường và cố gắng đánh lạc hướng kẻ địch bằng cách kể chuyện cười. Khả năng diễn xuất và năng lượng của diễn viên thủ vai chắc chắn đã làm ngời xem đoạn này cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng những người trên thế giới này có thể cười được trước trò chơi chữ này chắc chỉ có mỗi Kazemiya và cùng lắm thêm vài người nữa…
“...Mà nhân tiện thì, trẻ em thường thích những trò chơi chữ kiểu này nhỉ?”
“Cậu có ý gì vậy, hả?”
Suy nghĩ của tôi không kiểm soát mà bật hẳn ra. Kazemiya liền đá lấy chân tôi. Dĩ nhiên rồi, nó không đau chút nào.
Chắc là do góc nhìn của bạn trai nên cô làm như thế trông rất đáng yêu, giống như một chú mèo con đang chơi đùa bên cạnh vậy.
“Xin lỗi vì tớ lúc nào cũng trẻ con.”
“Đừng giận chứ.”
“Tớ không giận.”
“Cậu chắc chắn đang giận.”
“Ở đâu?”
“Giọng nói của cậu.”
“Vậy thì tớ không nói nữa.”
“Cậu tính im lặng cả ngày hôm nay luôn à?”
“............”
“Cậu nghiêm túc không nói nữa à.”
Kazemiya trông cáu kỉnh, đương nhiên là vẫn giữ im lặng.
“Kazemiya à, vui lên đi.”
“............................................”
Vẫn giữ im lặng như ban nãy. Kèm với đó là không thèm nhìn tôi, như đang muốn khẳng định: 「Tôi đang tập trung vào bộ phim」.
Thực tế, Kazemiya không hề tập trung, cô ấy chỉ đang hờn dỗi mà thôi. Nói đến chuyện trẻ con hay người lớn là cô ấy nhạy cảm lắm.
“Ka-ze-my-ya.”
“..........................”
Tôi có thể ngồi chờ đợi sự im lặng này cho đến khi bộ phim kết thúc, nhưng làm như thế có thể khiến cô ấy bực mình hơn. …Làm thế này không khác gì lấy đá kê chân mình, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
“Kazemiya.”
“...Ưmmm.”
Tôi nhẹ nhàng đạt tay mình lên má Kazemiya, đưa nó lại gần. Sau đó, tôi đã trao đôi môi mình cho cô. Cơ thể Kazemiya run nhẹ trong giây lát nhưng sau đó lại chấp nhận toàn bộ hành động của tôi.
Cả thế giới im lặng, tiếng phát ra từ chiếc TV thật to. Nhưng những gì tôi nghe rõ hơn là âm thanh nhẹ nhàng, ngọt ngào phát ra từ việc chúng tôi hôn nhau.[note80897]
“Chúng ta chỉ còn có ba lần thôi, đúng không?”
“Chính cậu nói ổn ban nãy còn gì.”
“Là do ai đó khóa môi của tớ bất ngờ quá đấy.”
“Tớ xin lỗi.”
“......”
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Nếu tớ im lặng lần nữa, cậu có làm lại không?”
“Đừng nghĩ mọi thứ ngốc nghếch thế chứ.”
Kazemiya không phải đang giận… Cô ấy chỉ đang cố giấu sự yêu mến của mình dành cho tôi.
Và điều đó làm tôi vô cùng hạnh phúc. Quan trọng hơn cả, một người con gái chịu nhiều tổn thương như cô lại có thể đối xử với tôi dịu dàng như thế.
“...Rốt cuộc tớ chẳng xem phim gì cả.”
“Đằng này cũng thế. Chúng ta coi lại từ đầu không?”
“Hừmmm…Không vấn đề gì. Chúng ta đã coi phim này vài lần rồi, nhưng mà xem lại nhiều lần quá cũng thấy phiền.”
“Thế rồi cậu tính hôm nay xem lại mấy lần nữa đây?”
“Hông biết nữa.”
Sau vài phút, Kazemiya không thể chịu đựng được mà yêu cầu hôn lần thứ ba. Một lát sau, sau khi tôi đi lấy nước ép từ tủ lanh, tôi lại được yêu cầu lần thứ tư. Ngay sau khi bộ phim kết thúc phim còn chưa chiếu xong phần credit, chúng tôi đã triển khai nụ hôn lần thứ năm và cũng là cuối cùng.
“...Hết năm lần rồi.”
“...Không quá nổi một bộ phim luôn mà.”
“Cậu đang làm ra cái khuôn mặt 「Tôi vẫn đang cố giữ lý trí của mình」kìa.”
“Đừng đọc suy nghĩ của người khác thế chứ.”
“Hay quá.”
“Theo cậu thì tớ đang phải kiềm chế điều gì?”
“Nói từ kiềm chế với bạn gái không phải hơi lạ sao?”
“Nhưng mà nó đúng.”
Đột nhiên, trong lòng tôi dâng lên khao khát yêu thương cô ấy nhiều hơn, muốn chạm vào cô nhiều hơn.
Hai thứ đó hòa quyện vào nhau, xâm chiếm lấy tâm hồn tôi. Một mặt cảm thấy khó chịu nhưng phần tôi lại cảm thấy điều này cũng ổn.
“...Chúng ta chỉ mới hẹn hò ngày hôm nay thôi nhỉ?”
“Nhưng tớ thích cậu từ lâu lắm rồi.”
“Tớ cũng thế.”
Tôi đã từng không nhận ra rằng, trái tim mình đã đắm chìm trong Kazemiya từ lâu rồi.
“...............”
“...............”
Bộ phim đã kết thúc, và TV đã im lặng, hiện trên màn hình là đề xuất “Một số bộ phim bạn có thể thích. Tiếng ve sầu bên ngoài cửa sổ vọng vào mang cảm giác thời gian đang trôi chậm lại. Tôi biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ không còn có thể dừng lại được nữa. Nhưng rồi, tôi đang chạm vào Kazemiya, tay hai người đã đan vào nhau từ bao giờ.
“...Narumi.”
“Không.”
“Tớ còn chưa nói gì mà.”
“Tớ biết cậu định nói gì rồi.”
“...Tớ muốn hôn cậu lần nữa.”
“Đó là vì sao tớ nói không.”
“Tại sao?”
“Cậu biết mà, đúng chứ.”
“...Vì cậu muốn chuyện tình chúng ta diễn ra một cách chậm rãi.”
“...Ừ, đúng rồi.
Ngay cả vậy, bàn tay tôi vẫn nắm chặt Kazemiya, những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. Tôi có thể dừng lại, nhưng tôi không thể. À, thực ra thì, tôi chỉ đang nói suông thôi.
“...Narumi, cậu không tớ muốn sao?”
“...Đương nhiên, tớ muốn chứ.”
“Vậy thì làm đi.”
“Không được vì sẽ vượt rào mất.”
Trong trường hợp mình thường, nó có thể ổn. Nhưng trong tình hình hiện tại, tôi có cảm giác mình sẽ không dừng lại được.”
“Cơ hội này không diễn ra thường xuyên đâu.”
“Cho dù nó không thường xuyên, nhưng việc làm này cũng không đúng.”
Tôi cố gắng lẩn tránh, nhưng những lời thì thầm ngọt ngào vào tai không cho phép tôi làm điều đó.
“Narumi, cậu ích kỷ quá.”
“...Tớ ích kỷ cũng được.”
…Sự thật là, tôi cũng không biết vì sao mình lại lẩn tránh như thế này nữa.
Có phải vì ngại? Không. Tôi vẫn có hơi ngại và lúng túng một chút, nhưng đó không phải lý do chính.
Có phải vì tôi quan tâm đến Kazemiya? Chỉ gần đúng thôi. Nhưng tôi không biết phải diễn tả thế nào.
Cảm xúc của tôi rất mơ hồ. Giống như bị một màn sương che phủ.
Tôi cảm nhận thứ gì đó sâu thẳm trong tâm hồn, nhưng tôi lại không thể diễn tả thành lời, một thứ gì đó mơ hồ.
Cảm xúc khó chịu của tôi đối với Kazemiya.
Cảm giác ẩn sau những lời thì thầm đầy ngọt ngào này.
Lý trí và bản năng mách bảo tôi rằng tôi không thể cứ thuận theo tự nhiên và đi xa hơn. Tôi vẫn chưa nắm bắt được bản thân tôi lúc này phải dừng lại tại đây.
“...Cũng đã trưa rồi. Chúng ta đi ăn gì đó đi.”
“.......Ừm.”
Đó là một lời đề nghị nửa vời, không hề phù hợp với hoàn cảnh. Nhưng có vẻ Kazemiya cũng nhận ra phải dừng lại tại đây rồi.
Chúng tôi buông tay nhau ra một cách đầy miễn cưỡng.
Sau khi ăn trưa, tôi dành thời gian còn lại trong ngày với Kazemya như bình thường.
Chúng tôi xem một bộ phim khác, chơi game, làm bài tập hè.
Ban sáng cứ thế trôi qua, và chúng tôi lại ăn trưa và lần lượt vào phòng tắm, tôi cảm thấy có gì đó nhẹ nhõm sau khi trải qua một ngày.
“Narumi, giờ tớ tới cửa hàng tiện lợi.”
“À, để tớ đi với cậu.”
“Tớ cũng nghĩ cậu sẽ nói thế.”
Ngay cả khi của hàng tiện lợi ở gần đây, tôi cũng không thể để cô đi ra ngoài một mình được.
Nhất là khi Kazemiya đang mặc bộ đồ hiện tại.
“Cậu trước giờ vẫn như thế sao?”
“Có chuyện gì hả?”
“Cậu đang mặc chiếc áo phông của tớ kìa.”
“Thì tại nó có sẵn mà.”
“Cậu chắc chắn đã lấy nó ra từ trong tủ quần áo của tớ.”
“Cậu không thích hả?”
“Vì tớ không ghét nên mới gặp rắc rối đây, đồ ngốc.”
Vừa bước đi đến cửa hàng tiện lợi vào buổi chiều tà, vừa tận hưởng làn gió ấm áp. Chăng hiểu sao, tôi có cảm giác mình dịch chuyển tức thời. Thực tế là chúng tôi đã đi bộ trên cả quãng đường mà nhỉ?
“Cậu sẽ mua gì, Narumi?”
“Hmmm… Kem và ruột bút chì. Còn cậu thì sao, Kazemiya?”
“Tớ cũng định mua kem, kèm thêm vài thứ khác?”
“Tớ hiểu rồi… Vậy thì đến đó hãy chọn kem cùng nhau, rồi sau đó tách ra mua riêng những thứ còn lại nhé.”
“Chắc cậu sẽ mua nhanh hơn tớ, nên phiền cậu đợi ngoài cửa hàng nhé.”
“Oke.”
Sau khi chọn kem cùng nhau, chúng tôi chia nhau ra mua đồ cá nhân. Tôi bổ sung thêm ruột bút chì, thứ đã vơi đi một cách đáng kể sau kỳ kiểm tra học kỳ 1. Khi đã có thứ mình cần, tôi ra ngoài đợi ở cửa. Có vẻ Kazemiya vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó bên trong.
“...phù.”
Hôm nay là một ngày đầy thử thách đối với bản thân tôi.
Sau khi tỏ tình với Kazemiya vào sáng nay là một bài kiểm tra sự bình tĩnh và khả năng kiểm soát bản thân. Không phải là tôi chối từ cô hay gì. Chỉ là tôi cảm nhận được điều gì đó sâu thẳm trong Kazemiya, nhưng tôi không chắc đó là gì.
“.....................”
Câu trả lời tưởng như đã sắp có, nhưng thực ra không phải vậy. Tôi nhìn lên bầu trời nhá nhem tối, cảm thấy có gì đó khó chịu như thể bị một thứ gì đó chắn ngang lồng ngực mình vậy.
“Chào buổi tối, Narumi Kouta.”
Đó là giọng nói đến từ chị của Kazemiya. Âm thanh của người phụ nữ ấy tỏa ra một sự hiện diện bí ẩn, như thể bước ra từ một khe nứt trong màn đêm.
“...Kazemiya Kuon.”
Chị gái của Kazemiya, Kazemiya Kuon, đứng đó nở một nụ cười thân thiện có thể quyến rũ bất kỳ ai.
“Chị không có ý muốn làm phiền hai đứa đâu, xin lỗi vì đột nhiên đứng đây thế này nhé.”
“Ổn thôi, nhưng mà chị đến đây làm gì à? Nếu muốn gặp Kazemiya thì cậu ấy đang ở trong cửa hàng…”
“Chị không có ý định gặp bé Kohaku, đó không phải lý do chị đến đây.”
Chị ấy lắc đầu và giải thích lý do một cách nhẹ nhàng.
“Người chị đến đây để nói chuyện là em, một người cực kỳ hợp với chị.”

