“....Kazemiya.”
“.....”
“Này, cậu có nghe tớ nói gì không thế?”
“...........”
“Mà sao cậu đột nhiên bỏ chạy thế?”
“..................”
Sau khi tỏ tình với Kazemiya và nhận được lời đồng ý, tôi phải nhanh chóng kết thúc buổi sáng thật nhanh. ……Nói đúng ra thì, tôi phải đuổi theo Kazemiya. Cô ấy rời khỏi nhà hàng nhanh đến mức như đang muốn chạy trốn đi đâu vậy.
“.....Hay là cậu muốn bỏ rơi tớ?”
“Đương nhiên là không rồi!”
Cô ấy đột nhiên quát lớn. Cuối cùng thì cũng đã chịu dừng và quay lại nhìn tôi.
“Cậu chịu quay lại nhìn tớ rồi nhỉ?.”
“Ahh…Chờ đã. Đừng nhìn.”
“Tớ không muốn chờ.”
Tôi nhanh chóng nắm lấy tay Kazemiya khi cô đang định che đi khuôn mặt của mình. Tuy nhiên, cô ấy vẫn bướng bỉnh từ chối trao đổi ánh mắt với tôi mà quay đi chỗ khác. Như thể tôi trông gớm đến mức cô không muốn nhìn vậy.
“Đột nhiên bị ngó lơ, tớ cũng thấy lo lắm đấy. Ít nhất thì nói tớ nghe tại sao đi chứ.”
“Tớ không ngó lơ cậu, chỉ là…”
Có lẽ biết chắc rằng tôi sẽ không nhượng bộ, Kazemiya bắt đầu nói ra vài lời với vẻ mặt xấu hổ.
“...Tớ chỉ là không muốn cậu thấy…vì bây giờ mắt tớ đang sưng vù lên. Bây giờ trông tớ xấu lắm.”
“Ah~. Thì ra là như thế.”
Thực vậy, đôi mắt của Kazemiya bây giờ có hơi sưng nhẹ lên. Lý do thì quá rõ ràng rồi. Ban nãy tại nhà hàng gia đình cô ấy vừa mới khóc mà.
“...Tớ muốn cho bạn trai tớ thấy tớ dễ thương như thế nào. Nên tớ muốn Narumi không bao giờ thấy khuôn mặt không-dễ-thương của tớ, giờ tớ chỉ muốn về nhà thật nhanh…”
“...Fufu.”
“Huh? Sao cậu lại cười thế?”
“Xin lỗi. Tớ không có chế nhạo cậu hay gì đâu. Chỉ là…ở điểm này chúng ta nghĩ khác nhau rồi.”
Không phải vì tôi vui nên tôi cười cô ấy. Trông Kazemiya có vẻ phật lòng.
“...Kazemiya, đứng trước tớ phô trương quá.”
“Đừng nói tớ là phô trương như thế chứ.”
“Vậy thì cậu cố tỏ ra lạnh lùng với bình tĩnh.”
“Đừng nói nữa mà…”
“Nhưng mà tớ đoán đúng rồi nhỉ? Đặc biệt…hồi cãi nhau với mẹ, cậu cứ cố giấu cảm xúc thật của mình thôi.”
Cô ấy im lặng như đang muốn nghĩ điều gì đó, chắc tôi đã nói đúng.
“...Ừ thì, chắc là đúng. Lúc tớ công khai chống đối mẹ lại là lúc tớ chạy khỏi nhà. Ngoài khoảng thời gian đó ra, tớ luôn cố giấu cảm xúc thật của mình.”
“Thì tớ cũng thế mà. Hồi trước với người bố cũ tớ cũng thế. Tớ luôn cố tỏ ra là một ‘học sinh chăm ngoan’ để không bị trừng phạt hay bỏ rơi.”
“...Rốt cuộc quá khứ của cậu là như thế nào vậy?”
“Tớ chỉ đang cố tỏ ra lạnh lùng trước cậu thôi, Kazemiya.”
“...Có phải vì màn tỏ tình xấu hổ khi nãy không?”
“Cậu bảo nó đáng xấu hổ ư? Tớ tổn thương đấy.”
“...Thì cậu thử nghĩ lại những lời mình vừa nói xem.”
“.........Xấu hổ quá.”
Không kể bao nhiêu lần tôi nghĩ lại chuyện đó, nó đều rất xấu hổ. Đến tôi còn bất ngờ không biết làm thế nào tôi có thể nói ra những lời như thế.
“Nhưng tớ không hối hận. Tớ đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tớ thành thật muốn cậu biết suy nghĩ và cảm xúc của tớ. Từ bây giờ, người tớ hẹn hò là Kazemiya Kohaku. Nếu tớ không tỏ ra bình tĩnh thì làm sao hẹn hò nổi.”
Kazemiya là một cô gái thu hút.
Vì vậy không thể biết được liệu có khi nào sẽ có kẻ lấy cô ấy khỏi tay tôi không.
Nên tôi muốn tỏ ra ngầu và bình tĩnh hết mức có thể.
“...Tớ cũng thế. Tớ chỉ muốn tỏ ra thật tuyệt trước mặt Narumi thôi. Vì vậy nên tớ mới giả vờ, tớ không muốn cậu nhìn thấy…”
“Xin lỗi, nhưng tớ vẫn muốn thấy khuôn mặt của cậu.”
“...Nhìn thấy khuôn mặt với đôi mắt sưng húp có ích gì chứ?”
“Tớ muốn nhìn thấy hết tất cả khuôn mặt của cậu, Kazemiya. Tớ muốn nhìn thấy cả những khuôn mặt tớ chưa bao giờ thấy, những khuôn mặt cậu đã cho tớ thấy, những khuôn mặt đáng yêu và cả những khuôn mặt không-đáng-yêu. Nếu có thể, tớ muốn giữ chúng cho riêng mình luôn.”
“Đã bảo rồi, đừng nói những điều xấu hổ dễ dàng như thế chứ.”
“Cậu không thích à.”
“...Tớ đang gặp rắc rối vì không thể ghét nó đây.”
“Vậy từ giờ để tớ nói nhiều hơn.”
“...Cậu muốn làm gì thì làm, đồ ngốc.”
Kazemiya bước nhanh về nhà.
Nhưng lần này thì có phần chậm hơn ban nãy, để có để sánh vai kề bên tôi.
“Ahh, nhưng mà. Ban nãy cậu đã vội rời khỏi nhà hàng....”
“Đúng, lý do quá rõ ràng rồi còn gì? Tớ đã khóc quá nhiều ở nhà hàng rồi! Tớ không thể tới đó được nữa.”
“Với tư cách là một người phục vụ bàn, tớ xin khẳng định là họ sẽ không quan tâm đâu. Họ sẽ chỉ nói chuyện khi chúng ta gọi món nên cậu đừng lo quá.”
“...Sau tất cả thì tại cậu dẫn tới nhà hàng đó. Narumi, nếu cậu muốn tỏ tình với tớ thì chẳng phải ở nhà sẽ tiện hơn sao?”
“Vì nơi đó là một nơi quan trọng với chúng ta. Đó là lý do…Tớ muốn mọi thứ diễn ra ở nhà hàng gia đình.”
“...Nhưng mà điều đó làm tớ tức giận đấy.”
Và rồi, tôi phải trấn an Kazemiya trên đường về nhà.
Chúng tôi đã có một mối quan hệ mới, khi rời khỏi nhà thì là 「bạn bè」 nhưng khi về nhà thì đã là 「người yêu」.
Lúc đó tôi đã không nhận ra.
Sáng nay, tôi không thực sự để ý điều đó…hay nói đúng hơn là tôi đã quá bận tâm vào chuyện tỏ tình với Kazemiya nên tôi không nhận ra điều đó.
—Hành trình của tôi bây giờ mới bắt đầu.
********
Sau khi ăn sáng tại nhà hàng gia đình, Kazemiya ngay lập tức chăm sóc lại mắt của mình. Bọng mắt của cô ấy đã biến mất. Quá trình này nhanh chắc cũng một phần do cơ địa
Vào buổi chiều, Kazemiya đã cùng tôi ăn bữa trưa mà Kotomi đã chuẩn bị từ trước. Sau đó, cô ấy có đi tắm có lẽ vì mồ hôi nhễ nhại sau khi đi ra ngoài sáng nay.
Cùng lúc đó, tôi vận dụngtoàn bộ công lực của chiếc điện thoại để kiểm tra thông tin về những quán cà phê mà Natsuki đã giới thiệu cho từ trước… Đúng là Natsuki có khác, bầu không khí trong những quán này trông vô cùng đẹp và thời thượng.
“Kazemiya, mặc dù là ban ngày…nhưng chúng ta đi hẹn hò được không? Narumi có giới thiệu tớ mấy quán cà phê đẹp lắm.”
Tôi nói với Kazemiya, người đang thư giãn trên ghế sô pha phòng khách sau khi tắm xong.
Giờ là mùa hè, với cả muốn được đi hẹn hò với bạn gái là điều bình thường mà.
“Tớ không muốn.”
“Vậy thì, giờ chuẩn bị…hả, cậu bảo cậu không muốn á!?”
“Đúng rồi, tớ hoàn toàn không muốn. Không đi đâu, mới vừa tắm xong mà bên ngoài thì nóng lắm.”
Đúng là hơi nóng thật, nhưng cũng không nóng bằng một góc hồi đi hồ bơi hôm bữa.
Sự thật thì, hôm nay trời đã mát đi kha khá. Vì vậy nên tôi mới khi đây là dịp tốt để mời cô đi hẹn hò… không lường trước được là cô sẽ từ chối.
“Tớ quyết định hôm nay sẽ ở nhà.”
“Cậu có việc gì cần làm à?”
“Không có…”
“Vậy thì tại sao…?”
“............”
Kazemiya đang ngồi ghế sô pha và chậm rãi vỗ tay lên chỗ ngồi ngay bên cạnh. Cô ấy đang muốn tôi ngồi cạnh thì phải.
Tôi ngồi xuống cạnh Kazemiya, hoàn toàn không đoán được lý do vì sao cô ấy lại từ chối lời mời hẹn hò đầu tiên.
Có thể là cô mới tắm xong, nhưng tôi không nhìn thấy sự khó chịu trên vẻ mặt cô. Hiện tại tôi đang cực kì bối rối, nhưng tôi cố để không lộ ra.
“...Tại bởi…làm ở bên ngoài thì khó lắm, tớ không thích.”
Giọng nói nhỏ hơn thường lệ như cô ấy đang muốn kìm nén lại.
Khó? Khó cái gì?
Nhưng chưa kịp hỏi lại thì Kazemiya đã giải thích.
“...Hôn…Đại loại thế.”
“......................”
Cảm giác như tôi mới bị đấm vào đầu một cú đau điếng.
Cảm giác như có thứ gì đó đã bóp chặt trái tim tôi.
Cảm giác như thời gian đã dừng lại và mọi thứ xung quanh đều đóng băng.
“...Cũng đúng.”
Tôi gặp đầu như muốn xác nhận sự thật.
“Với cả…tớ không cần phải giữ yên lặng hay gì cả…và những ngày như thế này sẽ không thường xuyên xảy ra…vậy nên tớ phải làm tất cả mọi thứ khi còn có thể.”
Nghĩ lại, khi biết rằng mình sẽ ở nhà một mình với Kazemiya vào buổi sáng ngày hôm nay, trong đầu tôi đã tràn ngập ý định sẽ thú nhận tình cảm của mình rồi.
Đúng vậy. Tôi phải nhận ra rồi chứ…chuyện này sẽ xảy ra khi chúng tôi đã trở thành một cặp và còn ở nhà một mình.
Và hơn thế nữa, Kazemiya đã nói điều đó rất nhiều ở hồ bơi.
(Tệ rồi—-)
Không ổn rồi.
Tôi biết. Tôi biết, và tôi phải biết điều đó từ trước chứ.
“Vậy thì, hôm nay chúng ta sẽ hẹn hò ở nhà.”
Mặc dù tôi biết mọi chuyện sẽ không ổn, nhưng tôi không thể từ chối đề nghị của Kazemiya.
Sau tất cả, ở trước Kazemiya Kohaku, tôi phải tỏ ra thật bình tĩnh mới được.
“....Nếu thế thì ổn thôi.”
“....Được thôi, nhưng mà thực sự ổn sao?”
“....Sao thế, có chuyện gì à?”
“....Tớ biết rồi, nhưng mà cậu biết đấy…”
“....Có vấn đề gì với việc hẹn hò tại nhà thì cậu nói luôn đi.”
“.....Cậu có nghĩ rằng mình vừa mới có một phát ngôn táo bạo không?”
“.....Cậu cũng vừa mới có một lời nói táo bạo đấy, Narumi.”
“....Có phải cậu giận tớ chuyện ở nhà hàng gia đình không?”
“....Không phải tớ giận gì đâu, nhưng mà có cảm giác tớ cứ bị tấn công bởi Narumi hoài.”
“....Cậu đang trả đũa hả?”
“... Cũng đúng nhưng chỉ mới được một nửa thôi.”
“....Vậy phần còn lại là gì.”
“....Nửa còn lại là vì tớ muốn hôn cậu, Narumi.”
Đúng như tôi đã nói trước đó, cảm giác cả hai đang nói chuyện bạo dạn hơn trước nhiều.
Quả thực, điều này rất tệ. Cảm giác như cậu ấy sẽ hỏi về việc hôn tôi một cách không ngừng nghỉ, không giới hạn vậy.
Không ổn rồi. Thực sự thực sự không ổn. Đặc biệt là trong nôi nhà ngay bây giờ. Tôi phải—-
“...Kazemiya.”
“...Sao thế?”
“...Chúng ta đặt giới hạn được không?”
“...Hôn á? Tại sao?”
“...Đoán đi. Tớ chắc cậu biết lý do mà.”
Tôi không thể giữ nổi đâu, lý trí của tôi và những thứ kiểu đó.
“...Nếu tớ từ chối thì sao?”
“...Vậy thì tớ sẽ dành toàn bộ thời gian còn lại trong ngày hôm nay ở bên ngoài.”
“...Tớ hiểu rồi. Ok ok.”
Kazemiya miễn cưỡng gật đầu. Không biết cô ấy sẽ làm gì nếu tôi không đặt ra giới hạn nữa.
“...Vậy thì bao nhiêu lần?”
“...H-hai.”
“HẢ?”
Tôi đã bị trừng mắt, mặc dù cảm giác mình đã nhượng bộ khá nhiều.
“....Ba thì sao?”
“Mười lần nhé.”
“Gì kì quá vậy?”
“Mười lần, đây là giới hạn của tớ.”
“Bốn…”
“................”
“Nă-năm lần! Đây là tối đa rồi.”
Trong khi tôi hét lên đầy tuyệt vọng thì Kazemiya nở một nụ cười chiến thắng.
“Được rồi. Chốt năm lần nhé.”
“...Cậu đã quyết định ngay từ đầu rồi đúng không?”
“Hổng biết nữa~~~”
Cô ấy chắc chắn hiểu rõ. Nếu là tôi thì tôi cũng làm thế trong trường hợp này.
“...Vậy thì…giờ mình làm lần đầu tiên luôn, được không?”
“....Mhm…”
Lần đầu tiên, diễn ra ở phòng khách trong căn nhà không người, chúng tôi làm lâu đến mức quên hết thời gian.
—Và cứ thế, một ngày đầy thử thách của tôi đã bắt đầu.

