Phần 2 - Kỳ nghỉ hè

Chương 40 - Chỉ mình hai ta (phần 2)

2025-09-07

5

“Cái hotdog cậu mong muốn không ngon như cậu nghĩ hả, Inumaki?”

Tại khu vực ăn uống.

Raimon xuất hiện trước mặt trong khi tôi đang thư giãn thưởng thức cái hotdog của mình tại một cái bàn ở trong góc. Cả Kouta và Kazemiya đều ở bên phía cô ấy. Nhưng có vẻ như cô đã tự tách mình ra. Đúng như suy nghĩ, cô ấy là một con người thông minh.

“Không, không hề. Nếu cậu ăn nó ở nhà, thì vị của nó chỉ 「bình thường」thôi, nhưng không gia vị nào có thể quan trọng hơn 「hoàn cảnh」cả. Một chiếc hotdog với mức giá cắt cổ cũng có thể biến thành mỹ vị nhân gian và tô điểm thêm cho tuổi thanh xuân của cậu.”

“Hoàn cảnh, huh?”

Raimon ngồi chung bàn với tôi. Hành động bình thường này lại thu hút ánh nhìn của khoảng 18 người đàn ông xung quanh tôi một lúc. 15 trong số đó phải đến khi Raimon xuất hiện thì mới phát hiện ra sự tồn tại của tôi và có vẻ gì đó hơi không hài lòng. 3 người còn lại thì đang cân nhắc có nên bắt chuyện với cô ấy hay không, không thèm để ý đến sự hiện diện của tôi. 

“Hoàn cảnh hiện tại. Đó có phải là ý định ban đầu của cậu hay không?”

Thế nhưng Raimon vẫn tiếp tục hỏi tôi bỏ qua những ánh nhìn xung quanh mình.

Có vẻ cô ấy đã quen với những chuyện như thế này rồi.

“Ý định gì cơ?”

“Chuyện của Narumi và Kohaku ấy. Có phải cậu đang cố gắng đẩy thuyền họ thành một cặp hay không?”

“Hmmm…50 điểm, à không hơi thấp. Tớ cho câu hỏi của cậu 75 điểm.”

“Tớ chưa bao giờ bị điểm thấp như thế. Nếu không phiền, cậu có thể cho tớ biết được 25 điểm còn lại không, thưa sensei?”

“Được thôi.”

Sau khi chén hết chiếc hotdog trên tay và tráng miệng bằng một ngụm nước dưa lưới mà tôi đã order từ trước. Tôi quyết định trả lời câu hỏi của một trong những người giỏi nhất trường. Tôi đã cố lái chủ đề của cuộc trò chuyện theo một hướng khác nhưng, đây là Raimon Shiori. Tôi không nghĩ mình có thể mang những thủ thuật kiểu này để sử dụng với cô được.

“Kouta thích Kazemiya, vì vậy tớ chỉ nghĩ rằng mình nên tạo ra thêm cơ hội để nó có thể ở riêng với cô ấy mà thôi. Đây là quyết định đến từ một người bạn…hoặc chỉ là một chút sự can thiệp đến từ một người bạn thuở nhỏ. Nó không phải là điều bình thường sao?”

Có vẻ như đây không phải là câu trả lời mà Raimon mong muốn. Điều đó được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt của cô. Hầu hết mọi người sẽ thỏa mãn với những thông tin tôi đã nói, nhưng Raimon thì khác. Đúng không hổ danh là hội trưởng hội học sinh.

“Tớ mong Kouta có thể tận hưởng khoảng thời gian ở hồ bơi với cô gái mà mình thích, chắc là cậu ấy sẽ có khoảng thời gian vui vẻ thôi. Cho dù cậu ấy có thổ lộ tình cảm của mình hay không, hay việc mối tình này có cái kết buồn đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể làm gì được. Nhưng chúng ta vẫn còn trẻ mà, cậu ta có thể dễ dàng tìm người yêu mới sớm thôi. Vì vậy, nhìn theo một cách nào đó thì— cậu ấy không nhất thiết phải trở thành một cặp với Kazemiya.”

Điều đó hoàn toàn đúng. Đến mức gây cảm giác gì đó khó chịu.

“Ban nãy cậu có bảo 「Cậu đang cố gắng đẩy thuyền hai người họ thành một cặp」. Không, tớ không cố gắng làm điều đó. Tớ chỉ đang cố gắng làm cho Kouta trở nên hạnh phúc, còn Kazemiya như thế nào thì tớ không quan tâm.”

“... Tớ hiểu rồi. Có vẻ như cậu là một fan của Narumi nhỉ. Và còn vô cùng tận tâm nữa chứ.”

“Haha, đúng rồi. Có lẽ chữ 「fan」 là chữ thích hợp nhất để nói về tớ ấy. Lần này tớ sẽ cho cậu 100 điểm.”

Đúng như dự đoán ở một hội trưởng hội học sinh. Không ngờ là cô ấy lại tinh ý đến vậy.

Cũng một phần vì tôi để lộ quá nhiều sơ hở. Nhưng thôi, là Raimon nên không sao.

“Là một fan, mong cầu cho hạnh phúc cho thần tượng của mình là bình thường mà, nhỉ?”

“Cho tớ hỏi vì sao cậu lại ủng hộ Narumi đến thế được không?”

“Tại sao, à…”

Nếu tôi đảo mắt, có thể nhìn thấy được những đứa trẻ cấp 1 đang vui đùa ở một hồ bơi bên cạnh đó. Chúng trông hạnh phúc, bơi thi với nhau và vẩy nước tung toé khắp nơi với sự vui thú. Chúng có một nụ cười vô cùng ngây ngô nhưng với cùng một khuôn mặt ấy, con người có thể làm hại nhau mà không hề suy nghĩ.

“Raimon, cậu có biết bùn có vị như thế nào không?”

“Không.”

“Tớ thì biết bùn có vị như thế nào đấy. Tớ từng giống như một quả bóng, bị người khác sút thẳng vào bụng, tớ cũng từng bị đâm nhiều nhát trực tiếp bởi kim khâu ở lớp học nữ công gia chánh. Nó thực sự rất tệ. Tốt nhất cậu không nên biết nó là gì.”

Đó là một quá khứ đau buồn, nhưng rồi…

“Kouta đã cứu tớ khỏi việc phải ăn bùn, cứu tớ khỏi việc bị biến thành quả bóng đá, cứu tớ khỏi việc bị đâm te tua bởi những cây kim khâu, Kouta chính là người hùng của tớ.”

–Đó là khi tôi tìm ra được ánh sáng trong cuộc đời đen tối của mình.

“Cậu đã xem phim siêu anh hùng bao giờ chưa, Raimon? Chương trình chiếu vào sáng thứ bảy và chủ nhật hàng tuần ấy. Tớ thì vẫn xem đấy. Họ rất ngầu, anh hùng đều rất ngầu. Bất kể khi nào mọi người gặp rắc rối, bọn họ đều xuất hiện. Kouta chính là như thế đấy. …Nhưng cậu biết mà. Trong một số trường hợp, mặc dù họ chiến đấu rất kiên cường nhưng hạnh phúc lại không nở nụ cười với họ. Tớ không thể chấp nhận được việc đó.”

Mặc dù nó đã rất kiên cường, mặc dù nó đã cố gắng chiến đấu vì tôi. Kouta, người hùng của tôi vẫn không có được hạnh phúc. Nó tìm cách giữ khoảng cách với mọi người. Luôn có một nỗi sợ hãi rằng sẽ làm mọi người thất vọng. 

“Anh hùng thì xứng đáng để có được hạnh phúc.”

Tôi không muốn một kết cục bi thảm, tôi không muốn thấy nó. Với tôi, nó không đáng.

Cái kết của một người anh hùng đã cố gắng chiến đấu nên là một cái kết có hậu.

“...đó chính là 25 điểm còn lại sao.”

“Ừ, đúng rồi. Vì vậy, nếu Kouta thích Kazemiya thì tớ muốn ủng hộ để tình cảm ấy trở thành hiện thực. Nhưng tớ lại không muốn ép buộc hai người họ phải trở thành một cặp, cậu hiểu không? Hạnh phúc phải do cậu ấy tự bắt lấy, nếu không được thì không ai làm gì được, cậu ấy chỉ có thể gặp bất hạnh mà thôi.”

“Cậu đã suy nghĩ về chuyện đó rất nhiều nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“...Vậy kia cũng là phần 「đẩy」trong đẩy thuyền mà cậu đã nói trước đó sao?”

Raimon chỉ về phía trước, cách đó không xa là một nhóm học sinh đang ở gần khu ẩm thực. Một trong số đó, nói đúng hơn là trung tâm chính là Sawada, người học cùng trường với chúng tôi và Kouta. Anh ấy còn được gọi là hoàng tử của trường, hay cũng có thể hiểu là một người nổi tiếng. Anh ấy đứng trên đỉnh xã hội.

“Có hơi trùng hợp quá không khi mà những con người nổi tiếng của trường đều tập trung ở đây vào cùng một ngày thế?”

“Trùng hợp cả đó. Tớ cũng hơi bất ngờ khi biết đến lịch trình của họ. Nhìn theo một cách nào đó, thì may cho mày rồi đấy, Kouta.”

“...Ý cậu là cậu biết được lịch trình của họ từ trước nhưng cậu không nói cho họ biết á.”

Đáp lại Raimon, tôi chỉ nở một nụ cười.

“Mọi chuyện sẽ trở nên thú vị hơn mà, đúng chứ?”

***********

Inumaki thì tôi không chắc lắm, nhưng tôi biết rằng Raimon đã cố gắng giúp đỡ tôi.

Vì tôi đã kể với cậu ấy rằng tôi thích Natsuki nên cậu ấy mới để lại tôi một mình…

Hôm nay tôi phải cảm ơn cô ấy, nhưng tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi vì đã để cô ấy không thoải mái trong buổi đi chơi này. 

“...Này, tiện ở đây rồi, sao chúng ta không đến hồ bơi một lát nhỉ?”

Một mình với Narumi, tình huống này làm tôi thấy hơi bồn chồn.

Tôi không tự chủ khi nói ra điều này, nhưng trước khi kịp nhận ra thì miệng mình đã mở lời mất rồi.

“Chỉ hai chúng ta thôi…”

Tôi. Tôi… Tôi nói ra mất rồi. Tôi nên làm gì đây? Trông tôi bây giờ có kỳ lạ quá không?

Con tim tôi đang nhảy cẫng lên. Trong đầu tôi là hình ảnh Kotomi đang gật đầu đầy mãn nguyện.

Nhưng thật sự, tôi phải biết ơn Shiori. Nếu cậu ấy không nghĩ nhiều như thế, tôi sẽ không thể mời Narumi đi riêng như thế này…

(Ah…)

Tự nhiên tôi nhớ lại đoạn hội thoại với Shiori ban nãy.

「Nè Kohaku…」

「.....」

「Cậu tăng cân hả?」

(....Từ từ đã…giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó)

Mặc dù chỉ là trong lòng, tôi không cho phép tôi nói thêm một lời nào nữa.

Hiện tại tôi đang lo lắng đến mức…. Ahh….không, chỉ một chút thôi. Nhưng giờ tôi đang mặc đồ bơi mà.

“....Không có gì cả.”

Ơn trời là Narumi vẫn chưa trả lời tôi. Bây giờ vẫn còn kịp. Tôi sẽ từ chối, tôi phải hủy cuộc đi chơi riêng này.

“Xin lỗi vì đột nhiên nói mấy thứ kỳ cục. Quên nó đi. Cậu quên nó đi. Bây giờ thì đi tập hợp với bọn Shiori và Inumaki thôi nào.”

Sau khi tôi nói như thế, tôi cố gắng rời khỏi nơi này thật nhanh để không phải nhìn vào mặt Narumi. Tôi không thể làm điều đó. Tôi càng hiểu rõ tôi đang tăng cân như thế nào, thì tôi lại sẽ càng khó xử với nó. Tôi không biết gu thẩm mĩ của Narumi là như thế nào, là người có da có thịt hay là thon thả nữa nhưng tôi muốn mình trở nên thật tuyệt vời trong mắt người mình thầm thương…

“Kazemiya.”

Narumi bỗng nắm lấy tay khi tôi đang cố rời khỏi đây.

“...N-Narumi?”

Hả. Hình như có gì đó sai ở đây. Có thể cậu ấy nhận ra điều đó…nhưng tôi hơi lúng túng.

“Chạy theo tớ.”

“Huh? Chờ đã…!?”

Tại sao? Đi đâu? Trước khi tôi kịp hỏi những câu hỏi đó, tôi đã bị Narumi kéo đi và rời khỏi vị trí ấy.

******

Một nhóm người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Tôi cũng có thể thấy Sawada Takeru là một trong số đó. Anh ấy là bạn cùng lớp với tôi, một người nổi tiếng trong khối, và đã cố gắng tiếp cận Kazemiya rất nhiều lần.

Nếu đó là anh ấy. Tôi có cảm giác rằng nếu anh ấy phát hiện ra Kazemiya ở đây, anh ấy có thể gọi với cô. Không, ngay cả khi nó không phải anh ấy. Nếu tôi thấy một Kazemiya xinh đẹp như thế này, chắc tôi cũng sẽ gọi với tên cô mà thôi.

…Tôi không thích điều đó. Tôi ghét việc phải tưởng tượng ra điều đó.

Tôi không muốn anh ấy nói chuyện với Kazemiya. Tôi không muốn anh ấy chạm đến cô. Tôi muốn giữ khoảng thời gian này cho riêng Kazemiya và tôi thôi.

Tôi nhận thức rằng tôi mất trí rồi, và tôi đang cố kìm nén điều đó, nhưng tôi cũng đến giới hạn mất rồi. Tôi không thể chần chừ thêm được nữa, tôi không kịp nhận ra rằng mình đang kéo Kazemiya rời khỏi vị trí đó.

“Na-Narumi. Tại sao chúng ta lại bỏ chạy vậy?”

“Tớ cũng không biết nữa.”

「Đây chính là cảm xúc chân thành của mày đấy, Kouta.」

Lời nói của Natsuki vọng lại trong tâm trí tôi.

Đây là cảm xúc chân thật của tôi ư? Đây có phải là cảm giác xấu xí muốn giữ Kazemiya về cho riêng mình không?

“...Tôi thấy Sawada ở kia, với một vài người khác.”

Khi tôi dừng lại ở một nơi thích hợp để giải thích lý do, Kazemiya trông có vẻ đã hiểu, nhưng đồng thời cũng chưa thỏa mãn với câu trả lời lắm.

“...Ah. Tớ hiểu rồi.”

“Nó sẽ là một rắc rối nếu bị bắt gặp, đặc biệt là cậu.”

“...Phải. Cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho tớ.”

Sự lo lắng đối với Kazemiya. Có phần đúng. Đó cũng là điều tôi muốn nói. Nhưng nghe cứ như một lời biện minh vậy. Vẫn còn những thứ tôi thực sự muốn nói khác.

“...Không phải tớ lo lắng cho cậu đâu.”

Lo lắng là một lời nói dối. Trái tim tôi bẩn thỉu chứ không hề trong sáng như thế.

“Không phải? Vậy thì…tại sao?”

「Sẽ thật buồn cười nếu cậu chạy trốn với cảm xúc của mình rồi trở nên bất hạnh.」

Những lời nói chính xác của Natsuki lại lần nữa chạy qua đầu tôi như đi guốc trong bụng vậy.

“...Vì tớ muốn giữ riêng cậu là của tớ.”

Chúng tôi đã bỏ trốn tới nhà hàng gia đình. Mối quan hệ của chúng tôi xuất phát điểm là sự giải thoát cho từng người. Nhưng giờ đây rõ ràng là, ngay tại thời điểm này, tôi không được phép chạy trốn nữa.

“Tớ không muốn giao cậu cho ai khác. Bây giờ cậu trông rất dễ thương trong bộ đồ bơi. Nếu có thể, tớ không muốn ai nhìn thấy nó, kể cả Natsuki, kể cả Raimon, hay kể cả là Sawada và bạn của anh ấy. Đó là lý do tớ bỏ chạy…”

Lời nói của tôi cứ tuôn ra như dòng nước ở hồ bơi. Tôi không thể ngăn nó lại được nữa. Bởi tôi đã nhận ra cảm xúc mình đã cố lẩn tránh bấy lâu nay.

“...Xin lỗi. Tớ đã nói những điều kì cục rồi, cậu quên đi.”

“Không. Tớ không muốn.”

Lần này, Kazemiya nắm lấy tay tôi.

“Tớ không muốn quên những gì cậu vừa nói. Tớ muốn nghe nhiều hơn. Tớ muốn….tớ cũng muốn biến cậu thành của riêng mình nữa.”

Mắt Kazemiya nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt chúng tôi hút lấy nhau.

Mọi thứ xung quanh trở nên trắng xóa, đến mức là sức nóng của mùa hè cũng chẳng còn.

Tôi cảm nhận mình sắp bị hút vào đôi mắt trước mắt.

–Rầmmmmmmmmmmm

“”.............?!””

Một tiếng động lớn như núi lửa phun trào làm tôi bừng tỉnh.

Kazemiya cũng có cảm xúc tương tự. Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự bất ngờ hiện rõ trước mắt tôi.

Một lát sau, một lượng nước lớn đổ xuống, ngay lập tức, chúng tôi bị bao phủ bởi một cơn mưa khổng lồ.

Hiện tại, chúng tôi đang đứng sau một tảng đá khổng lồ

Nghĩ lại thì, hình như chúng tôi đang ở một khu vực được thiết kế để nước phun ra theo chu kỳ kèm với tiếng động như núi lửa hoạt động vậy…

“Whoa! Tiếng động gì vậy?”

“Lại đây, Sawada! Có một tảng đá khổng lồ ở đây nè.”

Không ổn. Giọng nói này…có vẻ như tiếng động phun trào đã thu hút nhóm Sawada đến đây.

Xung quanh có chỗ nào để chạy không….

“Kazemiya, hướng này.”

“....Ừm.”

Trước mặt chúng tôi là sông lười. Theo phản xạ, tôi nắm lấy tay Kazemiya và cùng nhau nhảy xuống. Thả mình trôi theo dòng nước. Cứ như thế, chúng tôi có thể di chuyển mà không bị nhìn thấy.

Thế giới trong nước mùa hè khác hoàn toàn so với thế giới trên cạn.

Như thể chỉ có hai chúng tôi trong hồ bơi. Hiện tại, người duy nhất trong thế giới của tôi là Kazemiya Kohaku.

“.......”

“.......”

Chỉ có hai chúng tôi trong nước, tôi và Kazemiya.

Chỉ có hai người ở trong nước. Trong thế giới yên lặng của nước, không có hiện thực đau buồn, không có bỏ nhà ra đi, hay bất kỳ thứ gì khác. Không có gì cả.

“.......................”

Bong bóng thoát ra khỏi miệng tôi, tôi đang muốn nói vài điều.

Kazemiya cũng như thế, và bong bóng cứ vậy thoát khỏi đôi môi xinh đẹp của cô.

Chúng tôi nhìn nhau say đắm, chìm vào ánh nhìn của nhau.

. Chúng tôi hút lấy nhau, như thế đánh mất đi chính bản thân mình. Làn nước cứ cuốn chúng tôi đi. Không biết là bắt đầu từ tôi hay Kazemiya, môi chúng tôi đã chạm vào nhau-trong làn nước.

Khoảnh khắc ấy chỉ trong chớp mắt. Nhưng cảm giác ngọt ngào, tê dại ấy truyền từ môi đến toàn bộ cơ thể, khắc sâu trong tâm trí tôi.

“”---Phù.””

Môi chúng tôi vừa rời nhau, cả hai đều ngoi lên mặt nước để hít thở không khí.

Sau đó, chúng tôi leo lên khỏi sông lười, đứng sau một tảng đá gần đó.

Một tấm màn nước chảy xuống như thác, che khuất tầm nhìn, tạo ra một không gian kín đáo giống như bên trong hang động. Chắc rằng không ai có thể nhìn thấy chúng tôi từ vị trí này.

“.....Này chúng tao vừa…hôn nhau á?”

“.....Ở trong nước, và chỉ trong vài giây ngắn.”

“......Đúng như tớ nghĩ, tớ không hiểu gì cả.”

“........À ừ.”

“.........Yeah.”

Một thoáng yên lặng trôi qua, chúng tôi lấy lại được hơi thở.

“.......Chúng ta làm trước khi kịp nhận ra điều đó.”

“.........Ừ.”

Và một lần nữa, tôi lại mất một lúc để bình tĩnh lại.