Thời gian cứ thế trôi qua, sau sự kiện tôi đi xem phim với Kazemiya một quãng thời gian, những kế hoạch của chúng tôi chuẩn bị từ trước đều dần được thực hiện một cách vô cùng trơn tru. Giữa những quãng thời gian ấy (Không biết việc dùng từ như thế có đúng hay không) tôi lại miệt mài làm việc tại White & Silver, quán cà phê tôi làm thêm từ trước.
“Kouta, cháu đưa phần sandwich thịt bò này đến cho khách đi.”
“Dạ vâng.”
Tôi thì chẳng phải loại tiêu xài hoang phí gì, lại còn đi làm thêm thành ra tiền bạc cũng dư giả. Tuy nhiên, số tiền thì cũng có hạn vì tôi còn đang là học sinh. Bên cạnh đó hè này tôi lại có rất nhiều kế hoạch. Tôi biết hầu bao sẽ mau chóng vơi đi nên phải nghiêm túc làm việc thôi.
Tôi vừa vào quầy thì tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu có thêm một vị khách tới quán.
“Quán cà phê xin—chào.”
Khựng lại đôi chút khi tôi nhận thấy người bước vào quán.
“...Chào cậu Kazemiya.”
“...Ừ, còn chỗ nào trống không?”
“Như cậu thấy đấy. Ngồi chỗ cũ nhé.”
“Ừm.”
Tôi đưa Kazemiya đến chỗ ngồi được xem như là vị trí cố định của cô ấy. Vì quán cà phê không phải lúc nào cũng kín khách nên khả năng chỗ ngồi này còn trống khi Kazemiya tới là khá cao.
“Oh, chào cháu Kazemiya. Hôm nay lại tới đây học bài hả.”
“Vâng, xin lỗi thưa bác, có phiền gì bác không ạ?”
“Haha, không sao không sao, đừng lo lắng về chuyện đó. Hồi còn trẻ các cũng hay học ở quán cà phê, và bác lập ra quán này là để tạo ra một không gian để học tập và làm việc mà. Cháu học ở đây bác vui lắm.”
Bác chủ quán vẫn luôn rộng lượng và tốt bụng như mọi khi.
“Cậu muốn uống gì?”
“Trà đá.”
“Tớ hiểu rồi.”
Tôi không thể nhớ hai tụi tôi đã lặp lại cuộc đối thoại này bao nhiêu lần trong mùa hè nữa rồi.”
Mỗi khi tôi có ca làm thêm, Kazemiya đều đến đây học bài với quãng thời gian khá lâu, và với những ngày có sự xuất hiện của chị Yonaka và chị Asaka thì cậu ấy đều học bài đến khi tôi tan ca luôn.
“Ông chủ, cho một trà đá nhé.”
“Ok… mà Kazemiya, bé nó giỏi thật đấy. Mùa hè mà cũng học hành chăm chỉ nữa.”
“Với tư cách là một người năm sau thi đại học, cháu rất đau lòng khi nghe như thế đấy.”
“Hahaha, bác biết mấy hôm nay Kouta cũng đã làm việc rất chăm chỉ mà. …Nhưng mà bác thấy làm học sinh thời nay khổ thật đấy.”
“Cháu không hiểu lắm.”
“Kazemiya đến đây để học, sau đó bé nó có còn kế hoạch gì nữa không?”
“Không có đâu ạ. Có thể sẽ ghé đi mua đồ nhưng thường thì đi thẳng về nhà luông. Nhưng có vấn đề gì sao, thưa bác?”
“Mặc dù chỉ đến đây để học, con bé có đang ăn diện, trang điểm quá không?”
“Ah… cháu nghĩ không phải ai cũng nghĩ thế đâu bác.”
Quả thực là như vậy. Mỗi lần đến quán và phê, cô ấy đề mặc đồ đẹp đến mức tôi muốn hỏi cô có đi hẹn hò với ai đó khác sau đó không?
“Không dễ để phụ nữ chuẩn bị trang phục đâu.” [note78855]
“Chú nhạy cảm với mấy chuyện này quá vậy.”
“Ừ. Tại lâu lâu vợ yêu chứ hay nói như thế.”
“Thật mừng khi nghe vợ chồng chú vẫn nồng cháy như thế.”
“Hahaha, không tới mức đó đâu.”
Tôi thắc mắc vì sao Kazemiya lại ăn diện như thế mặc dù chỉ đến đây học bài. Ngày nào cũng vậy, làm tôi cứ vô thức nhìn cô ấy ngay trong lúc làm việc. …Hơn thế nữa, dạo này khách tới quán cũng đông thêm nhưng chủ yếu là khách hàng nam.
“Đây là trà đá. Mời cậu.”
Khi tôi phục vụ, Kazemiya liền bỏ bút xuống, nhìn tôi.
“Cảm ơn cậu.”
“Công việc của tớ mà.”
“Cậu nói phải…à đúng rồi, nãy cậu nói chuyện gì với ông chủ vậy? Tớ nghe loáng thoáng thấy tên mình.”
“Chuyện Kazemiya ngày hôm nay trông vô cùng xinh đẹp.”
“Cậu khen tớ đấy à.”
“Tớ nói thật.”
Khách hàng nam thì liên tục nhìn về phía Kazemiya. Tôi đoán họ đã cố để không trở nên lộ liễu, nhưng nhìn thì vẫn dễ nhận ra lắm. Và…vì lý do nào đó mà tôi không thích điều này. lòng tôi có chút gì đó khó chịu.
“Sao. Cậu sao vậy?”
Tôi thắc mắc cô ấy có để ý nó không. Không, tôi hy vọng là có. Cô ấy luôn nhận thức được và đã trở nên quen thuộc với anh nhìn của mọi người cơ mà.
“...Ở nhà cậu không tập trung được sao?”
“Không, không phải như thế. Tớ có phiền gì khi ở đây không?”
“Không đâu. Ông chủ cũng nói thế mà. Trời nóng thế này…lặn lội tới đây để học không vất vả quá sao?”
“Cậu lo cho tớ à?”
“Nói thế thì… Tớ thực sự lo cho cậu đấy.”
Lo lắng, từ đó đúng nhưng tôi không nghĩ nó thể hiện hoàn toàn bản chất vấn đề.
“Cậu lo thái quá rồi. Tớ có đi đêm đâu mà lo thế.”
Đúng như cô ấy nói, Kazemiya đến đây vào bàn ngày, không phải buổi tối. Nhưng sao…tôi lại lo như thế? Tôi tự hỏi chính bản thân mình.
“...À thì. Cậu có thể bị say nắng hay đại loại thế mà.”
“Cũng đúng. Nhưng tớ đã chắc chắn mình uống nước đầy đủ trước khi ra khỏi nhà rồi. Thật ra thì mẹ của Narumi và Kotomi rất nghiêm túc trong chuyện này đấy.”
Tôi còn được nhắc thế trước khi ra khỏi nhà nữa là.
“Sao vậy Narumi? Cậu hành xử lạ quá đó.”
Tôi cũng tự nghĩ mình đang rất kỳ cục.
“Kouta này. Nói chuyện cũng được nhưng phải có chừng mực thôi đấy.”
Tôi đang gãi đầu suy nghĩ thì giọng của bác chủ quán vang tới.
“Kazemiya đến đây để học. đừng làm phiền bé nó chứ.”
“Cháu xin lỗi.”
“Dạ, không sao ạ. Chỉ là cháu đang hỏi ban nãy Narumi nói chuyện gì với ông chủ thôi. Tại cháu có nghe loáng thoáng thấy tên của mình.”
“Ah, ý cháu là thế hả. Ban nãy nói về chuyện Kazemiya đến cửa hàng thì lúc nào ăn mặc cũng rất đẹp. Làm học sinh thời thanh khổ thật. Ra ngoài đi học thôi mà phải ăn bận dữ quá.”
“Uh…Cháu nghĩ không phải ai cũng thế đâu ạ.”
Kazemiya tránh mắt khỏi ông chủ một cách ngượng ngùng.
“...Chỉ là cháu nghĩ mình không được thua thôi.”
“”Với ai cơ?””
“...Chỉ là vấn đề cá nhân thội ạ. Đừng lo lắng về chuyện đó quá.”
Và rồi ca làm thêm của tôi đã kết thúc và giờ là lúc đi về nhà.
Tôi đi cạnh Kazemiya, người đợi đến khi tôi hoàn thành công việc của mình.
“...Tớ xin lỗi. Rốt cục thì tớ lại làm phiền cậu từ đầu đến cuối.”
“Không có đâu. Được ở cùng cậu ngay cả trong giờ làm việc, tớ thấy vui lắm.”
“Vậy thì sao trông cậu lại buồn thế?”
“À thì…”
Tôi đi bên cạnh cô ấy, người trông rất đẹp ngày hôm nay. Không còn nghi ngờ gì khi cô ấy thu hút mọi ánh nhìn của khách trong quán. Điều đó quá rõ ràng và cũng xảy ra trước đó nhiều lần rồi. Lúc đi xem phim với cô ấy cũng thế mà. Vậy sao giờ tôi lại thấy rối bời thế này?
“...Kazemiya, cậu không bận tâm sao?”
“Về chuyện gì mới được cơ?”
“Việc các khách hàng khác liên tục nhìn cậu…”
“À, ra là việc đó…không có gì đâu. hồi xem phim tớ cũng có nói, mấy chuyện này tớ đã quen rồi.”
“Đúng là có thật…”
“...Cậu để ý chuyện đó hả?”
“...Tớ có.”
“...Tại sao?”
“Tại sao á?... Tớ cũng không biết tại sao nữa.”
“Hừm… Hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu rồi.”
Kazemiya đang đi bên cạnh tôi, vì lý do nào đó mà trông rất mãn nguyện.
“Tròi oi. Narumi đang lo vì có người đàn ông khác nhìn tôi kìaaaa.”
“...Trông cậu hạnh phúc quá vậy?”
“Thật hả, tớ cũng đoán thế.”
Cảm thấy vui sướng đến mức ngâm nga, Kazemiya vượt lên trước mặt tôi và quay đầu lại.
“Vậy thì để lần sau tới quan, tớ sẽ ăn mặc đẹp hơn nữa nha.”
“...tha cho tớ đi mà.”
“Không. Tớ phải trở nên xinh xắn hơn nữa.”
Kazemiya cứ như vậy mà cười mãi cho tới khi về đến nhà.
********
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!?”
Tại một văn phòng truyền thông, thét hét tựa như tiếng rống của một người phụ nữ vang lên. người phụ nữ ấy là Kazemiya Sorami-mẹ của Kazemiya Kuon và Kazemiya Kohaku.
“Tại sao lại sa thải tôi khỏi vị trí quản lý của Kuon? Tôi là người hiểu con bé nhất. Tôi nắm rõ tài năng của nó, và tôi còn là người đưa nó tới thành công?!”
Trái lại tiếng gào thét của kazemiya Sorami, Kosaka, chủ tịch công ty đáp lại bằng giọng lãnh đạm.
“Quyền quyết định không nằm ở tôi. Đó là mong muốn của con bé cơ mà.”
“Mong muốn của con bé?... Nói dối. chắc chắn là nói dối…”
“Đó là sự thật. nếu cô nghĩ tôi nói dối, sao không đi hỏi nó cho rõ.”
“...Nếu cứ chiều theo những mong muốn ích kỷ, nó sẽ sinh hư mất!”
“Cô thấy đấy. Kuon chưa bao giờ đưa ra yêu cầu nào gọi là ích kỷ cả. Tôi chưa bao giờ thấy có nghệ sĩ nào của các công ty khác lại ngoan ngoãn, không than phiền, im lặng phục vụ và có bản hít này nối tiếp bản hít khác. Cô biết không? Từ ngày con bé ra mắt công chúng, công ty chúng ta liên tục trên đà tăng trưởng. Không chỉ vì Kuon xuất chúng. Nó còn là kết quả của niềm tin và những “mối” mà con bé đã xây dựng trong ngành. …Đây là lý do cho rắc rối đó. Nếu chúng tôi để cô phá hủy nó đi thì…”
“Ý cô là sao?”
“Tôi nghe rằng…cô đã đuổi Kazemiya Kohaku-em gái của Kuon ngỏi nhà một cách bất chấp.”
“...!? Không, nhưng mà…”
“Sự thật hay giả dối không quan trọng với công chúng. Sẽ thế nào nếu họ thấy điều này đây? Xung đột gia đình không phải là một hình ảnh tốt…Tuần san giật gân luôn rất “khát” những thông tin dạng này đấy.”
“Không thể nào. Tôi…”
“Chị không cần phải nói gì nữa. Chính Kuon đã cảnh báo về những “khả năng” đó.”
“...Kuon…Tại sao…?”
Kazemiya Sorami đã bị sốc nhưng Kosaka không có trách nhiệm phải bận tâm về điều đó.
Điều quan trọng nhất với Kosaka là “không biến thành kẻ thù của Kuon”. Để làm được điều đó, cô cần làm trong lời hứa của mình. Cô biết rằng làm một quân cờ trung thành sẽ mang lợi ích khổng lồ cho công ty.
(Không nghĩ rằng lại có ngày này…)
Đó là những gì Kosaka đã nghĩ khi cô gặp Kuon-Kazemiya Kuon.
Kuon đã nói thẳng với Kosaka khi mẹ cô ấy không có bên cạnh.
“Cháu hứa sẽ không phàn nàn. Cháu sẽ làm mọi thứ. Cháu hứa sẽ không gây ra bất kì rắc rối gì. Cháu sẽ phục tùng cho công ty… Và cô chỉ cần làm một thứ thôi. Một lúc nào đó cháu đưa ra một yêu cầu “ích kỷ” thì hãy thực hiện nó bằng mọi cách.”
Sự thật thì Kuon đã rất nổi tiếng và trở thành một hiện tượng xã hội, mang lại nguồn lợi nhuận khổng lồ cho công ty.
Cô ấy đã rất khôn khéo trong ngành, mang về không ít hợp đồng giá trị.
Kosaka luôn thắc mắc cái “ích kỷ” kia là gì-không ngờ lại là loại bỏ chính mẹ ruột của mình.
Và lý do Kosaka nghe theo yêu cầu không chỉ vì thực hiện lời hứa. Cô sợ sẽ gây thù địch với một tạo vật mang tên Kazemiya Kuon.
(...Mình cảm giác đã ký một khế ước với một con quỷ vậy.)
Nhìn thấy Kazemiya lảo đảo từng bước, Kosaka cảm thấy có chút tội nghiệp với người mẹ đã gây thù với một kẻ là ác quỷ nằm ngoài tầm hiểu biết của nhân loại.

