Từ rất lâu rồi, tôi đã luôn nghe thấy đủ loại âm thanh.
Từ những tấm biển hiệu cũ kỹ, bạc màu vì nắng cháy. Từ bóng lưng cô nữ sinh vui vẻ đến trường trong bộ đồ mới. Hay thậm chí, từ cả những mẩu thuốc lá vương vãi trên con đường đi học.
Mọi thứ đều cất lên một thanh âm riêng biệt.
Để rồi đến một lúc, tất cả chúng đều biến thành tạp âm.
Và rồi, thế giới trở nên inh ỏi đến nhức óc.
Như thể cả thế giới này căm ghét tôi.
Như thể tôi là kẻ duy nhất đắm tàu, trôi dạt giữa biển khơi của những tạp âm.
Tôi không chịu nổi nữa rồi.
Vậy nên hôm nay-- tôi sẽ kết thúc tất cả.
* * *
"--Em thật sự nghỉ học đấy à, Tsukishiro?"
Trước câu hỏi của giáo chủ nhiệm, người có giọng nói bị trộn lẫn đầy tạp âm, tôi chỉ khẽ cúi đầu, "Em cảm ơn vì tất cả."
Đó là một ngày sau kỳ nghỉ hè năm hai cao trung, sau lễ khai giảng. Chỉ có mình tôi là học sinh trong phòng giáo viên được gắn điều hòa này.
"Thật đáng kinh ngạc khi em có thể vực dậy nhanh chóng sau khi mất cha mẹ, Tsukishiro. Không như quá khứ, bây giờ có đủ loại hỗ trợ, em biết đấy. Em có thể sử dụng những hệ thống đó để tiếp tục đến trường."
"Không ạ, dù sao thì em cũng có chuyện khác muốn làm. Đây là một cơ hội tốt."
"Em gần như đã trở thành số một Nhật Bản trong game nhịp điệu, phải không? Một người luôn cố gắng hết mình. ...Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy đến nói chuyện với thầy bất cứ lúc nào. Thầy sẽ luôn là giáo viên của em."
"Vâng. Em cảm ơn thầy rất nhiều."
Tôi rời phòng giáo viên. Ở lối vào, tôi đổi từ giày đi trong nhà sang giày thể thao và bước ra cổng, liếc nhìn những tiếng reo hò trẻ trung (tạp âm) của các học sinh đang mải mê với hoạt động câu lạc bộ trên sân.
Và cứ thế, tôi chính thức là một kẻ bỏ học.
Các bạn cùng lớp của tôi, những người trên mức người lạ nhưng dưới mức người quen, có thể sẽ bối rối khoảng một tuần trước sự biến mất đột ngột của một người bạn, nhưng họ sẽ sớm trở lại với nhịp sống thường ngày.
Tôi thật sự không quan tâm. Đối với tôi, những ký ức của tôi với họ chẳng là gì ngoài tạp âm.
Với điều này, sự chuẩn bị của tôi cho hồi kết đã hoàn tất.
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ thiêu đốt gáy tôi. Có vẻ như mùa hè vẫn còn xa mới kết thúc.
Xoay cặp tai nghe không dây dạng nút vào tai, tôi quay lưng lại với cổng trường.
* * *
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Một tuyến tàu địa phương, được yêu mến suốt tám mươi năm, đang thực hiện chuyến đi cuối cùng.
Tôi đã chuẩn bị cho hồi kết với ý định lao mình vào trước chuyến tàu kỷ niệm cuối cùng đó.
Hôm nay là bước cuối cùng. Tôi đã chọn một địa điểm ngay trước nhà ga cuối. Vẫn còn nhiều thời gian trước khi tôi cần đến đó, nên tôi quyết định giết thời gian ở một cửa hàng McDonald's gần đó.
Tôi xếp hàng để gọi món. Trong khi chờ đợi, tôi hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần.
Vì có ba quầy thu ngân hoạt động song song, lượt của tôi đến trong chưa đầy năm phút.
Giờ thì, đến lúc rồi. Tương tác với nhân viên. Tôi trấn tĩnh bản thân và tháo tai nghe không dây-- và trong khoảnh khắc đó.
Tạp âm sắc nhọn tràn ngập nhà hàng xộc vào tôi cùng một lúc, như thể một con đập bị vỡ.
Tiếng điều hòa, tiếng gõ lạch cạch ở quầy bên cạnh, tiếng khoai tây đang được chiên ở phía sau, giọng nói của những khách hàng đang trò chuyện-- tất cả trở thành những âm thanh méo mó, không tự nhiên, bủa vây tôi từ mọi phía như muốn đâm chết tôi.
...Lần này còn ồn hơn bình thường. Chết tiệt.
Triệu chứng bí ẩn này, tương tự như cảm giác kèm[note79960], đã bắt đầu hành hạ tôi vào một thời điểm nào đó.
Giọng nói của mọi người và âm thanh hàng ngày đều bị trộn lẫn với tạp âm, như một chiếc radio lệch tần số, và chỉ cần nhìn thấy chúng cũng mang đến một âm thanh chói tai, ghê tởm bên tai tôi.
Giống như có người nhìn chữ mà thấy ra màu sắc. Giống như có người nếm được vị khi nghe thấy âm thanh.
Còn tôi, tôi lại cảm nhận được tạp âm trong mọi hoạt động của con người.
A, khốn kiếp. Cái mớ âm thanh hỗn loạn đang dội xuống đầu như muốn bổ toạc nó ra.
Tôi vội vàng gọi hai cái hamburger và một cốc Coca-Cola lớn.
Trong lúc tôi trả tiền và nhận đồ, cuộc trò chuyện của một đám học sinh cao trung bên cạnh quầy thu ngân lọt vào tai tôi.
"Này, này sao Hoshimiya Miyuki lại nghỉ học nhỉ? 'Tập trung học hành' chắc chắn là nói điêu rồi, đúng không?"
"Ai biết. Chắc là chửa hay gì rồi?"
"Gahaha, làm gì có!! Nhưng mà nếu thật thì hài vãi!!"
Ước gì chúng ngừng lảm nhảm lại. Nó đang đập thình thịch trong đầu tôi.
Tôi cầm khay đồ ăn, trốn đến một chỗ ngồi đơn sát tường.
"Mà này, nghe gì chưa? Hôm qua bả vừa đăng bài mới trên YouTube đấy."
"À, 'Hahyuu' á? Nghe rồi. Hay đấy chứ, nhỉ?"
Trên đường đi, cuộc nói chuyện (tạp âm) của đám nữ sinh cứa vào màng nhĩ, nhưng khi đến được chỗ ngồi, tôi đã có không gian riêng của mình.
Tôi đặt khay xuống, cất cặp, rồi đeo tai nghe vào như thể đang trốn khỏi thế giới này.
Cuối cùng, tạp âm xung quanh cũng lùi xa. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Khi cơn đau đầu vơi đi đôi chút, tôi mở YouTube, khi cầm cái hamburger bằng một tay.
--Bài hát mới của Hahyuu à.
Hahyuu. Đó là một "utaite"[note79961] chuyên hát lại những bài hát được tạo ra từ phần mềm tổng hợp giọng hát Android Singer--gọi tắt là "Dorothy". Cô ấy ẩn danh, không ai biết tuổi hay mặt. Với chất giọng trong veo tựa bầu trời, cô đã trở thành một biểu tượng trong giới trẻ chỉ sau ba năm.
Tôi đã mê các bài hát của cô ấy ngay từ khi cô ấy debut.
Bởi vì trong giọng hát của cô ấy, tuyệt nhiên không có một chút tạp âm nào.
Chỉ riêng giọng hát của Hahyuu là trong trẻo bất tận, tựa như bầu trời mùa hạ sau cơn mưa. Tôi có cảm giác như tâm can mình đang được gột rửa, và lòng tôi thấy thanh thản. Đối với một kẻ có quá ít chốn dung thân như tôi, giọng hát của cô ấy thực sự là một ốc đảo.
Tôi chọn 'Hahyuu' trong danh sách kênh đã đăng ký. Video trên cùng là bài đăng mới nhất. Dường như là một bài hát tên "Kaikou FIRE FLOWER". A, bài mới của Danshari D.
Theo cách gọi của "pianist" hay "guitarist", những người dùng Dorothy để sáng tác nhạc được gọi là "Doroshisuto". Họ thường thêm chữ "D" trong "Doroshisuto" vào cuối nghệ danh.
Danshari D là một Doroshisuto nổi tiếng với ca từ tàn nhẫn và phong cách âm nhạc mãnh liệt.
Sức ảnh hưởng của Danshari D là một yếu tố lớn giúp Hahyuu trở nên nổi tiếng với tư cách một utaite. Những video 'cover' Hahyuu đã đăng tải hầu hết là các bài hát của Danshari D.
Sự đối lập giữa chất giọng bay bổng của Hahyuu và thứ âm nhạc tăm tối của Danshari D, cùng với nội lực trong giọng hát của Hahyuu có thể diễn tả những cảm xúc tiêu cực một cách sâu sắc, đã thu hút vô số người hâm mộ Dorothy.
Tôi nhấn vào màn hình. Sau vài giây quảng cáo, một bài hát mở đầu bằng đoạn bass solo bắt đầu vang lên.
Một tông trầm dễ chịu hòa lẫn cùng tiếng guitar, synth và các nhạc cụ khác. Rồi, như thể một phản ứng hóa học vừa xảy ra, một âm thanh dữ dội bùng nổ. Sau một loạt âm thanh dồn dập như không kích, đột nhiên, có một khoảng lặng ngắn ngủi, và rồi, giọng hát được dệt nên.
'Từ một nơi xa xôi, anh đã tìm thấy em. Bóng lưng em, hướng về phía tận cùng, sao mà nhỏ bé.'
Một chất giọng cao, trong trẻo, tuyệt đẹp.
Các bài hát của Dorothy thường có tông rất cao, không dành cho người thường hát, nhưng Hahyuu cũng có một giọng cao phi thường làm nên thương hiệu của mình.
'Chẳng được gì, cứ thế mà kết thúc. Trái tim bị lừa dối này rồi sẽ về đâu?'
Thế nhưng, trong những nốt cao tuyệt đẹp ấy lại thấp thoáng một nỗi thống khổ rõ rệt.
Như thể cô ấy đang thực sự chìm trong tuyệt vọng.
'Rơi, rơi, rơi, rơi, đến cả hồi kết cũng ruồng bỏ, hạnh phúc và bất hạnh tôi chẳng thể nào phân biệt.'
Dù chẳng biết mặt, nhưng biểu cảm của cô ấy lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi.
Chắc hẳn, gương mặt cô ấy đã nhòe đi, ướt đẫm nước mắt, nhưng vẫn gầm lên với một ngọn lửa đam mê không thể kìm nén.
'Thực tại nhàm chán, ước nguyện dở dang, một tương lai chẳng còn cần nữa, trong một bầu trời đêm nơi mắt, tai và tim đều bị niêm phong.'
Tiếng trống dội vào màng nhĩ. Tiếng bass và guitar siết lại. Hahyuu gào thét. Càng đến gần điệp khúc, các nhạc cụ càng cuồng nộ, nhảy múa, đẩy không khí lên cao... và rồi, đột nhiên, âm thanh tắt lịm.
"Pháo hoa đột nhiên bừng nở.'
Khi điệp khúc cất lên, cô gái đang khóc đã chẳng còn ở đó nữa.
* * *
Mặt trời đã lặn hẳn.
Lắc lư trên chuyến tàu mờ tối, tôi bịt tai lại. Tai nghe đã cạn pin.
Không có giọng hát của Hahyuu, dù có đeo tai nghe, sự huyên náo bên trong toa tàu vẫn lọt vào.
Tiếng tàu rẽ gió, tiếng bánh sắt nghiến trên đường ray, tiếng thông báo của người soát vé-- và thứ tôi ghê tởm nhất chính là mật độ người đông đến bất thường cùng cơn bão những cuộc trò chuyện phấn khích của đám đông đam mê xe lửa.
Áp lực từ bức tường thịt và luồng không khí nồng ẩm khó chịu tựa khí độc, cộng với thứ tạp âm đó khiến tôi bắt đầu cảm thấy một cơn đau nhói, như thể có ai đó đang dùng bút chì cọ thẳng vào màng nhĩ.
Sau khi chịu đựng hàng chục phút địa ngục, tàu cuối cùng cũng đến ga cuối. Tôi hòa vào dòng người đam mê xe lửa bước xuống sân ga. Nơi đây cũng toàn là người đang nói chuyện, cổ đeo những chiếc máy ảnh có vẻ đắt tiền.
Tôi chen qua đám đông (tạp âm) và đi nhanh đến cổng soát vé. Tôi quẹt thẻ IC rồi ra khỏi nhà ga.
Màn đêm và dàn đồng ca của loài dế chào đón tôi, một mùi cỏ cây theo làn gió ấm phả vào mũi.
Tôi thở ra một hơi, và như để trốn khỏi sự ồn ào phía sau, tôi lờ đi những ngọn đèn đường chập chờn rồi bước vào một con đường mòn. Đích đến của tôi là một cây cầu nhỏ bắc qua đường ray. Một cây cầu ọp ẹp, xiêu vẹo mà tàu sẽ đi qua ngay trước khi vào ga cuối.
Từ đó, tôi sẽ gieo mình xuống đoàn tàu. Để đón nhận khoảnh khắc cuối cùng của mình tại đó.
Chỉ nghĩ đến vậy, tôi tiếp tục đi qua màn đêm ngột ngạt, oi bức.
Sau khi đi hết con đường núi trong hai mươi phút, mồ hôi túa ra như tắm, tôi đã đến cây cầu.
Đây không phải là một điểm tồi để chụp ảnh tàu, nhưng dường như chẳng có ai đến đây cả.
Tôi tựa người vào lan can cầu, ngước nhìn vô định lên bầu trời đêm.
Bầu trời đầy sao. Không khí trong lành nơi núi sâu, tách biệt khỏi tạp âm của thành phố, đã để cho ánh sao lấp lánh không bị cản trở mà chiếu xuống mặt đất. Nhiệt độ vẫn còn cao, nhưng cơn gió lướt trên làn da đẫm mồ hôi lại cho tôi cảm giác mát mẻ. Và trên hết, nơi đây hoàn toàn không có thứ tạp âm phiền phức đó.
Chính là nơi này. Đây là nơi thích hợp cho cái chết mà tôi tìm kiếm.
Dù có chết, tôi cũng không muốn kết thúc ở một nơi vô định, đầy tạp âm và chẳng có chút liên hệ nào với mình.
Chết ở một nơi yên bình thế này, cùng với tuyến tàu đã gắn bó từ thuở nhỏ, kể ra cũng không tệ.
Nghĩ ngợi những điều ủy mị như vậy.
Trong vô thức, tôi lôi ra sợi dây chuyền đính pha lê từ dưới lớp áo. Kỷ vật của mẹ, thứ mà tôi vẫn luôn bí mật đeo dù trái với nội quy nhà trường.
Ngay lập tức. Một tạp âm chói tai tấn công tôi, như thể có người đang đập chũm chọe ngay bên tai.
Màng nhĩ tôi như muốn vỡ tung. Tôi vội nhét nó lại vào trong áo như nhét rác. Âm thanh kỳ lạ tắt dần, chỉ còn lại một tiếng vọng lạo xạo như tiếng micrô hú.
Sợi dây chuyền này lúc nào cũng ồn ào chết tiệt. Đã bao lần tôi nghĩ đến việc vứt nó đi. Nhưng tôi không thể, vì nó là kỷ vật. Làm vậy khác nào vứt bỏ quá khứ, vứt bỏ cả mẹ mình.
A, khốn kiếp, mất cả hứng.
Lúc nào cũng vậy. Lẽ ra mình không nên bị cuốn theo những cảm xúc ủy mị.
Để đầu óc tỉnh táo lại, tôi quyết định nghe một bài hát của Hahyuu. Ở đây thì chẳng cần tai nghe cũng không làm phiền ai. Nghĩ vậy, tôi với tay vào túi quần bên trái.
"...Hử?"
Tôi cau mày. Không có ở đó. Điện thoại của tôi không ở chỗ mọi khi.
Tôi lục tung cặp, nhưng vẫn không thấy thiết bị điện tử mình cần đâu.
Chỉ có thể là ở tiệm McDonald's lúc nãy. Từ lúc rời khỏi đó tôi chưa hề đụng vào điện thoại.
Tôi thở dài thườn thượt, không tìm nữa.
Một chút tiếc nuối trước khi chết, nhưng đành chịu thôi.
Chắc chắn rồi, tôi bị cả thế giới này ghét bỏ đến vô vọng.
Lát sau, từ phía xa, tôi nghe thấy tiếng bánh tàu nghiến trên đường ray.
Sắp đến lúc rồi. Vài phút nữa thôi, chuyến tàu cuối cùng sẽ đi qua dưới cây cầu này và dừng lại ở ga cuối.
Và cùng với tuyến đường sắt đã hoàn thành sứ mệnh dài đằng đẵng của nó, cuộc đời mục rữa này của tôi cũng sẽ đi đến hồi kết.
Tôi đặt chân lên lan can, vắt người qua trong một nhịp. Khi ngồi xuống hàng rào sắt, tôi thấy một vệt sáng vàng xuyên qua kẽ lá. Đèn pha của tàu. Trong ánh sáng ngày một rõ hơn, tôi cảm nhận được cái chết đang đến gần.
Không hề run rẩy. Thậm chí, tôi còn cảm thấy một sự bình yên.
Tôi ngước lên. Hàng tỷ vì sao lấp đầy cả bầu trời khiến tôi có cảm giác như mình là người duy nhất trên thế gian này. Không, chắc chắn là vậy rồi. Chẳng có ai sẽ buồn vì cái chết của tôi, chẳng có ai sẽ ở bên và đồng cảm. Tôi đã bị loại ra khỏi vòng đời của thế giới này.
Một tiếng cười khô khốc bật ra từ tôi.
--A, thế này, có lẽ mình có thể chết một cách tử tế.
Tôi rướn người về phía trước. Để có thể nhảy xuống ngay khi thời cơ đến.
"--Này."
Một luồng điện chạy dọc sống lưng.
Nghe thấy giọng nói bất ngờ từ phía sau, tôi quay ngoắt lại như bị trúng đạn.
Không biết từ lúc nào, một cái bóng đã đứng đó.
Cô ấy đội mũ nên tôi không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ riêng dáng người đáng yêu đó cũng đủ để tôi biết đó là một cô gái trạc tuổi mình.
Trong vài giây tôi chết đứng, cô ấy đã trèo qua lan can và ngồi xuống ngay cạnh tôi.
Con nhỏ này là cái quái gì vậy? Từ khi nào? Để làm gì? Đầu óc tôi quay cuồng.
"Này, trước khi cậu chết,"
Ánh đèn ngày một gần. Sắp đến lúc rồi.
Tôi đã lấy lại được sự tỉnh táo.
Tôi vung tay như muốn gạt cô ta ra, nhưng chỉ sượt qua và làm rơi chiếc mũ.
Tay tôi bị giữ lại. Sự chống cự của tôi chẳng là gì cả.
Một luồng sáng chói lòa chiếu rọi cả hai.
"--Hôn tôi đi."
Với một tiếng gầm vang trời, đoàn tàu lướt qua.
Trong thế giới chìm vào bóng tối, môi tôi chạm vào môi cô gái. ...Không, là môi cô ta đang ép chặt lấy môi tôi.
Không một chút do dự, cô gái vòng tay qua cổ tôi, và cả hai cùng ngã xuống cây cầu.
Cú va đập làm tôi tỉnh táo lại. Vẫn đang nằm trên đất, tôi đẩy cô ta ra rồi đứng dậy, người đầy cát.
"Cái... quái gì thế!! Cô!!!!"
Tiếng gầm giận dữ của tôi chìm vào màn đêm.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có người can thiệp. Chẳng có ai níu kéo tôi với thế giới này, và dù có đi nữa, trong bóng tối này, họ chắc chắn không thể ngăn tôi lại. Lẽ ra là không thể. --Vậy mà.
"Tại sao lại cản đường tôi!! Đừng có giỡn mặt!!"
"...Hi hi. A ha ha. Nụ hôn vụng về thật đấy. Lần đầu của cậu à?"
Cơn giận của tôi bốc lên. Tôi lao về phía cô ta, định bụng sẽ túm lấy-- "Cứ làm đi, định đánh tôi à?"
Tôi khựng lại. Tay phải tôi cứng đờ. Cô ta hoàn toàn không nao núng.
"Tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, bệnh tật, chẳng có gì nổi bật. Nếu cậu làm vậy, tôi có thể bị thương tật nghiêm trọng đấy. Rồi cậu sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng. Sẽ không thể tự tử trong một thời gian đâu, nhỉ?"
"...Cô không bắt được tôi đâu. Cô còn chẳng biết tên tôi."
"Không biết, nhưng tôi có thể lần ra dấu vết của cậu."
Tôi chẳng hiểu cô ta đang nói gì.
Cô gái này, một người không thể biết bất cứ điều gì về tôi, lại nói ra điều đó không chút ngập ngừng.
Như thể hoàn toàn tự tin.
"Bởi vì tôi có thể nhìn thấu tương lai."
"..................................................................Hả?"
"A, cậu không tin tôi, đúng không?"
"Tin cô ư? Nhảm nhí. Nhìn vào thực tế đi rồi hẵng nói chuyện tương lai."
"Chà, phũ phàng thật. Này, cậu nghĩ tại sao tôi lại ở đây?"
Cô ta vừa phủi cát trên quần áo vừa nói,
"Là vì tôi đã thấy một tương lai cậu đang tự tử."
"...Hả?"
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Không thể nào. Chắc chắn là nói dối.
Nhưng sự chân thật sắc bén trong lời nói của cô ta khiến suy nghĩ của tôi ngưng trệ trong giây lát.
"Vì vậy tôi mới đến đây. Và thay đổi tương lai cho cậu."
Cô ta đặt tay lên ngực trái tôi.
Cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay cô ta qua lớp áo sơ mi khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút.
Phải rồi. Nhịp đập của trái tim.
Thanh âm của sự sống khiến cho người sống được là chính mình.
"Cái tương lai nơi cậu sẽ chết ấy."
Một nỗi sợ lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tôi theo phản xạ gạt tay cô ta ra.
Con người này rốt cuộc là ai?
Sao cô ta có thể bịa ra một lời nói dối lố bịch về việc nhìn thấu tương lai bằng một giọng điệu chân thật đến thế?
"Cậu thấy đấy, khi chạm vào một người hay đồ vật của họ, tôi có thể nhìn thấy tương lai của người đó. Tôi tìm thấy điện thoại cậu bỏ quên ở McDonald's, và khi định dùng năng lực nhìn thấu tương lai để tìm và trả lại, thứ tôi thấy lại là cảnh cậu đang tự tử. Thấy vậy rồi thì phải ngăn lại thôi, đúng không? Nên tôi đã bắt taxi và chạy đến đây."
Vừa nói, cô gái vừa lấy ra một chiếc smartphone từ đâu đó.
Trong bóng tối chỉ được soi sáng bởi những vì sao lấp lánh, thứ ánh sáng nhân tạo từ chiếc hộp nhỏ trở nên chói gắt một cách khó chịu.
Và ánh sáng từ chiếc điện thoại đã rọi rõ khuôn mặt cô, vốn bị bóng đêm che khuất.
Tôi cảm thấy mình sắp ngã quỵ.
"Ho-Hoshimiya Miyuki...!?"
"Ể, giờ cậu mới nhận ra à? Tối dạ thật đấy nhỉ?"
Tôi bất giác lùi lại, lưng đập mạnh vào lan can. Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, người đang tinh nghịch vẫy vẫy chiếc điện thoại.
Đôi mắt to tròn như con lai. Sống mũi thẳng, rõ nét. Mái tóc ngắn mềm mượt-- dù có nhìn bao nhiêu lần, đó vẫn là Hoshimiya Miyuki. Chính là Hoshimiya Miyuki, nữ diễn viên ra mắt từ thời trung học, trở thành người trẻ nhất đoạt giải Viện Hàn lâm Nhật Bản cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, rồi đột ngột giải nghệ khoảng ba tháng trước.
"K-không, em chưa từng nghĩ đến... chuyện đó."
Tôi bất giác dùng kính ngữ. Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy hơn tôi một tuổi.
"Lẽ ra cậu phải nhận ra giọng tôi chứ."
"Cô đang đòi hỏi điều không thể. …Với lại, cô ăn nói sắc sảo thật đấy."
Tôi vốn ít xem TV, nhưng cô gái bên kia màn ảnh có hình tượng trong sáng và ngây thơ hơn nhiều. Cách nói chuyện của cô ấy bây giờ khác một trời một vực so với một Hoshimiya Miyuki được cho là đã chiếm trọn trái tim của bao chàng trai bằng nụ cười e thẹn và hàm răng trắng muốt.
"Đây mới là con người thật của tôi. Không sao chứ?"
"À-ừm, trước mắt thì, đó là điện thoại của tôi đúng không? Cảm ơn."
"Không. Không trả đâu."
Ngay khi tôi định giật lấy, Hoshimiya Miyuki đã rụt chiếc điện thoại lại.
"Tôi vẫn chưa nghe thấy lời xin lỗi. Cậu suýt nữa thì đánh tôi, lại còn coi tôi là kẻ lừa đảo."
"...Tôi xin lỗi. Thành thật xin lỗi."
Phiền phức thật. Vừa nghĩ, tôi vừa thành thật xin lỗi để tránh rắc rối.
"Và cậu còn cướp mất nụ hôn của tôi nữa."
"Ch-chuyện đó đâu phải lỗi của tôi!!"
"Đùa thôi. Quan trọng hơn, xin lỗi nghĩa là cậu tin tôi rồi, đúng không? Về năng lực nhìn thấu tương lai ấy."
"Chuyện đó thì không liên quan... Ý tôi là, cô nói thật à?"
"Tôi nói thật. Tôi không nói dối."
"Hình tượng trên TV của cô không phải là một lời nói dối sao?"
Trước lời phản bác của tôi, Hoshimiya Miyuki cố tình nhìn đi chỗ khác. Có vẻ cô ta hay giả điếc trước những điều bất lợi cho mình. Đúng là một nhân cách 'tuyệt vời'.
Cô ta bắt đầu ngân nga, tay vẫn cầm điện thoại của tôi. Giọng cô ta nghe như đang tính nhẩm. Rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì vậy?
"Ể, oà, hay thật. ...Được rồi, vậy tôi sẽ khiến cậu tin vào năng lực nhìn thấu tương lai của tôi."
"Hả? Tôi đã bảo là được rồi mà. Tôi tin cô, tôi tin cô. Trả nó đây đi."
"Ồn ào quá. Được rồi, đợi một chút thôi."
Khi cô ta tắt màn hình điện thoại, không gian lại một lần nữa chìm vào bóng tối. Do mắt đã quen với ánh sáng vừa rồi, bóng tối bây giờ còn có vẻ sâu hơn trước.
"--Vì sắp có pháo hoa đấy, thấy chưa?"
Ngay sau câu nói đó. Cách khoảng 500 mét, một tiếng rít xé toạc không khí bay vút lên trời, và rồi, với một tiếng nổ lớn, một đóa hoa khổng lồ bừng nở giữa trời đêm.
Ánh sáng đỏ thẫm chiếu rọi Hoshimiya Miyuki. Để lộ ra đôi mắt hẹp lại đầy mê hoặc và một nụ cười tinh quái.
"Sao nào? Giờ thì tin vào năng lực nhìn thấu tương lai chưa?"
Nụ cười đầy ẩn ý của Hoshimiya Miyuki. Hòa cùng bóng tối, nó toát ra một vẻ quyến rũ ma mị, tựa như có thể khiến người ta bị thương nếu chạm vào.
Nếu pháo hoa là ngẫu nhiên, nghĩa là cô ta đã thấy trước việc chúng sẽ được bắn lên. Còn nếu cô ta đã sắp đặt màn pháo hoa này, thì cô ta đã phải dự đoán được việc tôi sẽ xuất hiện ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này để mà chuẩn bị.
Thật vậy, dù là ngẫu nhiên hay sắp đặt, tất cả đều dẫn đến kết luận rằng cô ta có thể nhìn thấy tương lai.
Dù rằng lúc này tôi vẫn chưa thể tin nổi chuyện đó.
"Nghĩ kiểu gì thì, chuyện này cũng không... bình thường, đúng không?"
"Ồ. Cậu cởi mở hơn tôi tưởng. Được rồi, được rồi, trả lại điện thoại cho cậu đây."
"C-cảm ơn. Vậy thì,"
"Khoan đã."
Cô ta nắm vai, giữ tôi lại. Tôi quay người, trong lòng đã cảm thấy khó chịu ra mặt.
"Lại gì nữa đây?"
"Tại sao cậu lại muốn tự tử?"
Trên gương mặt cô ấy, gần đến mức có thể hôn lần nữa, là một vẻ nghiêm túc tôi chưa từng thấy.
Đôi mắt lên án hành động của tôi. Một biểu cảm dường như đang từ tận đáy lòng mà chỉ trích việc tôi định vứt bỏ mạng sống của mình.
"Chuyện đó không quan trọng, đúng không?"
"Tất nhiên là quan trọng. Cậu không có chút hối tiếc nào sao? Cậu đã sống một cuộc đời trọn vẹn, đến mức có thể mỉm cười mà chết chưa?"
"...Sống trọn vẹn?"
Lời lẽ buộc tội của Hoshimiya khiến máu trong người tôi sôi lên.
"Im đi. Đừng có ra vẻ ta đây rồi nói mấy lời giáo điều sáo rỗng đó."
Hoshimiya Miyuki thì hiểu cái quái gì cơ chứ. Một người được săn đón từ thời cấp hai, một bước lên mây, và khi người ta nghĩ cô ta có tất cả, cô ta lại dễ dàng vứt bỏ chúng-- một kẻ sống cuộc đời thuận buồm xuôi gió, ích kỷ như vậy thì làm sao hiểu được cảm giác của tôi.
"Sống chỉ là đau khổ thôi. Tôi không thuộc về thế giới này. Chính tôi muốn rút lui khỏi cuộc đời này. ...Tôi chỉ muốn kết thúc tất cả."
Đâu phải tôi đã từ bỏ mọi thứ ngay từ đầu. Trong khi nguyền rủa cái chứng bệnh chả khác gì một lời nguyền này, tôi đã cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm ra cách sống. Sống trọn vẹn ư? Nực cười. Thứ mà tôi có được sau cùng cũng đã tan biến trong chốc lát.
Đó là lý do tôi muốn kết thúc.
Tôi chưa bao giờ được chọn cách sống, vậy nên ít nhất hãy để tôi được chọn cách chết.
Vào giây phút cuối cùng, với tư cách một sinh mệnh, đó là điều duy nhất tôi không thể nhân nhượng.
"...Thật đáng tiếc."
Hoshimiya Miyuki thốt ra, rồi tiếp tục bằng một giọng khinh miệt.
"Cậu sẽ không thể kết thúc được đâu. Vì tôi nhất định sẽ ngăn cậu lại."
"Cô... đừng... hòng--!!"
Tôi chưa kịp nói hết lời.
Một tiếng 'chát' khô khốc vang lên, một cú giật nảy người.
Đầu tôi ngoẹo hẳn sang một bên. Ngay sau đó là một cơn đau bỏng rát ập xuống má trái.
Tôi đã bị tát.
Lần đầu tiên trong đời.
"...'Cô đừng hòng'? Cậu có biết một người sắp chết khao khát tương lai đến nhường nào không? Người muốn sống đến ngày mai thì lại chẳng thể, còn cậu, người có thể sống, tại sao lại vứt bỏ nó đi? Tại sao lại ra nông nỗi này? Này, tại sao? Này."
"C-cái gì..."
Đầu óc tôi quay cuồng.
Bởi vì... tôi cũng đâu có muốn chết.
"...Nếu có thể, tôi cũng muốn được sống yên ổn. Nhưng giờ thì vô ích rồi. Tôi cảm giác như mình sắp phát điên."
Cô ta không trả lời. Hơi thở tĩnh lặng của cô ta lại khiến lòng tôi bất an một cách kỳ lạ.
"Cô có hiểu không? Một cuộc sống bị bao vây bởi những âm thanh bệnh hoạn, hai mươi tư trên bảy. Giọng người cũng phiền nhiễu, đi trong thành phố thì mọi thứ từ nhà cửa đến đèn giao thông đều gào thét. Trường học, với từng ấy con người, chính là địa ngục. Cô có hiểu không? Nó khổ sở thế nào? Đau đớn thế nào? Tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu chỉ để được sống!!"
Tôi thậm chí đã cố hết sức để tìm một nơi trốn chạy. Nhưng rồi nơi đó cũng bị cướp mất bởi một sự bất hạnh vô lý nào đó. Tôi phải sống cả đời bị thứ tạp âm này giày vò.
"Giờ thì hết cách rồi. Tôi không chịu đựng nổi nữa. --Đó là lý do tôi muốn kết thúc tại đây."
"...Tôi hiểu rồi."
Hoshimiya Miyuki lặng lẽ đáp.
Nói rồi, cô ta túm lấy cổ áo tôi.
"Cậu cũng vất vả rồi nhỉ. Nhưng mà, tôi chưa đủ trưởng thành để chỉ gật đầu ‘vâng, tôi hiểu’ mà bỏ qua. Nếu có một kẻ ngu ngốc nào đó đang định chết ngay trước mắt mình, tôi không thể không can thiệp được. "
"Tha cho tôi đi..."
Cô ta có thể nghĩ mình đang làm điều đúng đắn, nhưng với tôi thì đó là một sự phiền phức cực độ. "Nơi này là địa ngục trần gian... Chết là lối thoát duy nhất. Cứ mặc kệ tôi đi..."
"Ồ, vậy sao?"
Hoshimiya Miyuki đột ngột buông tay. Bị bất ngờ, tôi lảo đảo một chút.
"Cái, à, tạp âm của cậu ấy? Chỉ cần cậu không nghe thấy nó nữa là được, đúng không?"
"...Hả?"
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giúp cậu. ...Để xem nào. Chín tháng. Cho tôi từng đó thời gian. Trong chín tháng, tôi sẽ khiến cậu muốn được sống."
Hoshimiya dùng ngón tay thon dài chỉ vào trán tôi.
"Tôi sẽ giúp cậu tìm thấy. —Cách để tấu lên một giai điệu chân chính."
Cô ta tuyên bố với một nụ cười đầy tự tin.
"N-này, khoan đã."
Đừng có tự mình quyết định mọi chuyện như thế. Ngay từ đầu tiền đề này đã quá lố bịch rồi.
"Tại sao tôi lại phải tuân theo một đề nghị như vậy chứ? Chín tháng? Cô muốn làm gì thì làm. Suy nghĩ của cô chẳng liên quan gì đến--"
"'Chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi sẽ mặc kệ cô và đi chết,' ý cậu là vậy à? Vô ích thôi. Tôi sẽ ngăn cậu lại. Đừng coi thường năng lực nhìn thấu tương lai. Cậu không có quyền từ chối đâu, biết chứ?"
Không thể chối cãi, cô ta đã nói đúng.
Dù tôi có từ chối, nếu cô ta cứ tiếp tục ngăn cản tôi tự tử trong chín tháng, thì kết quả cũng vậy mà thôi.
"...Ngay từ đầu cô có tin vào một câu chuyện như thế này không? Biết đâu tạp âm chỉ là lời nói dối của tôi thì sao."
"Nếu đó là diễn kịch, thì cậu còn là một diễn viên giỏi hơn cả tôi đấy."
"...Ha," tôi thở dài, ngước nhìn trời đêm.
Mình đã dính vào một người phụ nữ phiền phức rồi. Bị sự ác ý của thế giới bào mòn, đến cả cái chết đã quyết tâm cũng bị cản trở. Thế giới này ghét mình đến mức nào cơ chứ?
Lâu lắm rồi tôi mới thấy tức giận đến thế.
...Nhưng. Đã bao lâu rồi mới có người trút nhiều cảm xúc vào mình đến vậy?
Giữa một thế giới đầy tạp âm. Giữa một thế giới bất hạnh không ngừng. Giữa một thế giới mà tôi đã buông xuôi tất cả.
Đã bao lâu rồi mình mới có thể tranh luận sòng phẳng với một người như thế này?
"...Được rồi, tôi hiểu rồi."
Tôi đã chấp nhận.
Đúng là tôi từ chối cũng vô ích, như lời cô ta nói. Và hơn hết,
tôi thấy mình muốn thử một lần.
Bởi vì cô gái này, Hoshimiya Miyuki, quá đỗi trong trẻo.
Giọng nói, cử chỉ, cảm xúc của cô ấy. Mọi thứ từ cô ấy đều truyền đến tôi một cách vẹn nguyên, không chút vẩn đục.
"Được thôi, chốt đơn. Tôi nhất định sẽ làm gì đó với cái chứng tạp âm của cậu."
"...Kiểu gì cũng vô ích thôi, tôi chắc chắn đấy."
Tôi nói giọng hăm dọa, lườm cô ta, nhưng Hoshimiya dường như chẳng bận tâm mà chìa điện thoại ra.
Dưới ánh đèn màn hình chói gắt là một mã QR. Màn hình 'thêm bạn' của LINE.
Tôi hơi lóng ngóng thao tác trên màn hình gần như chưa dùng bao giờ, nhưng cũng thêm được bạn cô ta. Sau đó, tôi gửi đi một chữ 'a' để tài khoản của mình hiện lên bên máy Hoshimiya.
"Hi hi, 'a' là sao? Hmm, thì ra cậu tên Tsukishiro Ikki. Rất vui được gặp cậu."
Cô ta cười vui vẻ rồi trả lời lại bằng 'aaa'. Sao cô ta cứ phải hơn thua tôi thế nhỉ?
Hoshimiya Miyuki nhặt chiếc mũ tôi làm rơi lúc nãy, phủi cát rồi đội lại lên đầu.
Và rồi, cô chìa tay ra.
Tôi do dự một thoáng, rồi ngập ngừng nắm lấy những đầu ngón tay cô ấy.
Và từ đôi tay đang nắm lấy nhau, một nốt nhạc đẹp đẽ duy nhất vang lên.
Đó là một âm sắc tựa như tiếng đàn dương cầm, hoàn toàn không có tạp âm, với một sự rung động thật dễ chịu.
Chính vì thứ âm thanh dễ chịu mà đã nửa năm rồi tôi chưa được nghe thấy, tôi đã không thể rời mắt khỏi Hoshimiya.
Thật sự.
Có lẽ.
Chỉ một thoáng chốc, cảm giác đó đã dâng lên trong tôi rồi tan biến.
--Để tôi xin được báo trước.
--Đây là câu chuyện về hồi kết của Tsukishiro.

