...
“Phải là mèo chứ.”
“Không, chó.”
“Mèo! Rõ ràng là mèo!!”
“Không… là chó!”
Trong hôn nhân, việc hai người có chung giá trị quan sát là cực kỳ quan trọng. Giá trị càng giống nhau thì vợ chồng càng dễ hòa hợp. Và quả thật, hầu hết mọi quan điểm của chúng tôi đều giống nhau đến kỳ lạ.
Nhưng cho dù là vợ chồng, chúng tôi vẫn là hai con người khác nhau. Sẽ luôn có những thứ không thể thống nhất. Và trong số tất cả những thứ gây tranh cãi nhất… có lẽ ngang hàng với “phe nấm/phe măng”, chính là vấn đề…
“Nuôi mèo là nhất rồi!!”
“Không… là chó mới đúng!!”
…Cuộc chiến “Phe chó/Phe mèo” bất tử qua mọi thời đại!
Nói rõ trước, chẳng có bên nào hơn bên nào. Chó có sức hút của chó, mèo có sức hút của mèo. Chỉ là vợ tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi mèo, còn tôi thì say mê những chú chó.
Mọi chuyện bắt đầu từ lần chúng tôi đi mua dao. Lúc đó, cả hai tiện thể ghé qua khu bán thú cưng. Cô ấy đứng sững trước lũ mèo con, còn tôi thì không rời mắt khỏi bầy chó con. Lẽ ra, đó chỉ là một khoảnh khắc rung động thoáng qua… Nếu không có câu nói định mệnh ấy…
“Nhà mình cho nuôi thú cưng mà, đúng không?”
Khi tìm nhà, chúng tôi đã chọn căn hộ cho phép nuôi thú cưng. Không ngờ ngày đó lại đến sớm thế này… và chúng tôi bắt đầu tranh cãi.
“Mèo ngoan lắm, yên tĩnh, ít phải chăm sóc, mà còn dễ thương nữa!”
“Chó thì trung thành, luôn ở bên cạnh, và cũng cực kỳ dễ thương!”
Chúng tôi chẳng hề phản đối chuyện nuôi thú cưng. Vấn đề chỉ là ngân sách chỉ đủ cho một con.
“…”
Hai vợ chồng nhìn nhau. Nói là nhìn, chứ thực ra như đang đấu mắt thì đúng hơn.
Cô ấy ngồi xuống ghế sofa, gối lên đùi tôi, không nói lời nào.
“Này, anh yêu à~”
“Sao vậy, em yêu?”
“Em yêu anh lắm~”
Cô ấy ngước nhìn tôi, dùng ngón tay chọc nhẹ vào hông tôi, giọng ngọt lịm như mật. Rõ ràng là đang năn nỉ đây mà.
“Anh cũng yêu em.”
Tôi cúi xuống, vén tóc cô ấy và hôn nhẹ lên trán.
“Ahaha~”
“Fufufu~”
Hai đứa cười nhẹ. Cô ấy quay lưng lại, rồi…
“Chậc.”
“Này!”
…cô ấy vừa mới tặc lưỡi đấy à!? Nếu dễ thay đổi ý như vậy thì đã chẳng tranh cãi đến giờ. Nhưng tôi cũng muốn nuôi chó, cùng với cô ấy.
“Thôi được, tạm gác chuyện này lại. Sẽ bàn tiếp sau.”
“Ừ ha~ Em cũng chẳng muốn cãi nhau với anh… vì em chắc chắn sẽ thắng mà (cười ác)”
“Em vừa nói cái gì thế hả!?”
“Em có nói gì đâu~”
Cô ấy trở mình, lần này dụi mặt vào bụng tôi, giọng lẩm bẩm không rõ. Tôi chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
“Nóng quá trời!!”
Ngay chỗ môi cô ấy chạm vào, da tôi nóng ran lên như bị bỏng.
Cứ tưởng rằng việc tạm thời gác lại chuyện chó – mèo đã mang đến một nền hòa bình ngắn ngủi… nhưng hóa ra tôi đã quá ngây thơ.
“Anh yêu, hôm nay có món tráng miệng nè. Kem cốc! Vị chocolate nha!”
“Ồ, thật à? Nghe ngon đấy.”
“Ăn luôn bây giờ không?”
“Được đấy. Ăn thôi.”
Sau bữa tối, cô ấy đặt một cái gì đó lên bàn. Là kem cốc thật.
Bên trên vỏ in hình một con mèo đáng yêu, bên hông là dòng chữ to tướng…
“Yêu mèo – Khỏe mạnh – Hạnh phúc”, hương vị được quảng cáo là. “Cá ngừ thượng hạng”.
Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là đồ ăn cho mèo đóng gói dạng kem, lại còn được làm lạnh tới mức có thể xây thành pháo đài luôn rồi.
“…Em yêu này.”
“Á! Quên mất! Đây mới là phần của anh nè!”
Cô ấy nhanh chóng thay bằng một cốc kem bình thường, trong khi vội vàng cất hộp kia đi.
“…Vì sau này sẽ cần đến mà…”
Cô ấy vừa quay lưng vừa thì thầm, nhưng đủ to để tôi nghe thấy.
Tôi im lặng xúc muỗng kem. Ra là vậy… Cô ấy bắt đầu đào chiến hào từ xa rồi…
Nghĩ lại, tôi và cô ấy từng rất nhiều lần tranh giành chuyện “ai đúng ai sai” trong nhà này. Thua thì có, nhưng cả hai chưa bao giờ chịu bỏ cuộc.
Nói ngắn gọn vợ chồng tôi đều rất lì lợm.
***
“Anh về rồi đây~”
Sau một ngày làm việc, mở cửa ra là cả một mùi hương quen thuộc của tổ ấm, thứ khiến người ta lập tức thấy thư giãn. Nhưng khi vừa đặt chân vào nhà, mắt tôi lại dừng ngay ở cái kệ giày.
Đồ đạc đang dần nhiều lên…
Mà toàn là mấy món hình mèo. Đây cũng là một phần trong kế hoạch “bao vây từ ngoài vào” của em sao, Rikka?
“Anh yêu, về rồi à!”
“Anh về rồi. Này, cái này…”
“Dễ thương đúng không?”
“Ờ… ừ thì…”
Cô ấy chạy ra tận cửa, cười rạng rỡ. Đáng lẽ tôi có cả đống thứ muốn hỏi, nhưng vừa mở miệng đã bị dội ngay câu “dễ thương mà” vào mặt thì còn nói gì được nữa. Mà đúng là… dễ thương thật.
“Anh yêu, hôm nay em làm cà ri nhé. Anh thích cà ri mà!”
“Anh thích lắm. Nhất là cà ri em nấu.”
“Cảm ơn nha!”
Đây không phải lời khen xã giao. Tôi cũng biết nấu cà ri, nhưng vị của cô ấy luôn ngon hơn hẳn. Có lẽ nhờ cô chịu khó sáng tạo thêm gia vị mới.
Cạch, đĩa cà ri được đặt trước mặt tôi. Tôi nuốt nước bọt.
…Cơm được nặn thành hình mặt mèo…
Cơm trắng được nén thành hình đầu mèo, mắt mũi ria mép đều làm bằng rong biển. Một thằng 26 tuổi mà ăn cái này cho bữa tối thì… hơi quá dễ thương rồi đấy.
“Ơ… ăn thôi.”
“Ăn thôi nào~”
Tôi ăn đồ cô nấu nhiều lần rồi, nhưng món “cà ri tạo hình nhân vật” thế này thì chưa bao giờ. Rõ ràng cô ấy đang thừa thắng xông lên. Tôi nhìn xuống phần nhân.
…Khoai tây với cà rốt cũng cắt hình mèo luôn à…
Phải mất bao nhiêu công sức mới làm được thế này? Bảo tôi làm chắc bỏ cuộc từ vòng gửi xe mất.
“Cái này… em tỉ mỉ thật đấy. Công nhận công phu ghê.”
“Dễ thương mà đúng không?”
“Ờ… ừ.”
Đúng là bọn trẻ con chắc sẽ mê tít. Tôi thì… không phải trẻ con.
Nên tôi chỉ im lặng ăn hết sạch, khen “ngon” một câu, rồi xin thêm bát nữa.
Ăn xong, tôi rửa bát, hai vợ chồng cùng ngồi xem tivi.
Khi chương trình sắp hết, cô đứng dậy…
“Em đi đun nước tắm meo đây~”
“Ừ… hả?”
Chắc tôi nghe nhầm. Nghe nhầm thôi.
“Ai tắm trước nào?”
“Em tắm trước đi.”
“Rõ rồi, meo.”
“…”
Không, chắc cô ấy nói “rõ rồi nà” hay gì đó. Ờ… nhưng ai nói chuyện lại thêm “nà” vào cuối câu bao giờ?
Thôi kệ, chắc tai mình có vấn đề.
“Buồn ngủ quá… mình đi ngủ thôi.”
“Ừ.”
Đúng nửa đêm, cô vươn vai ngáp dài.
“Vậy chúc anh ngủ ngon, meo.”
“…Khoan, em vừa… nói gì à?”
Tôi liền bắt lỗi như mấy MC tấu hài hạng ba. Vì từ lúc đi tắm đến giờ, cô ấy chẳng “meo” thêm lần nào, tôi tưởng mình nghe nhầm cơ.
Có vẻ cô ấy hiểu ngay tôi đang ám chỉ gì, liền bật ra…
“Á, nãy giờ em lại “meo” hả?”
“Nếu không phải tai anh có vấn đề thì nãy giờ mấy lần rồi đấy.”
“Thế à… chắc là thói quen từ nhỏ thôi mà.”
Xạo vừa thôi! Từ nhỏ mà quen thêm “meo” vào cuối câu á!?
“Có video hồi nhỏ không? Ít nhất cho anh bằng chứng đi…”
“Không còn đâu. Nhưng mà này…”
Cô ấy xoay một vòng, giơ tay làm động tác mèo…
“Dễ thương đúng không?”
“Em tưởng nói thế là anh sẽ câm họng à?”
Có vẻ không ngờ tôi phản đòn, cô ấy tròn mắt như mèo thật.
“…”
“Chụt♡”
“Này!”
Không biết phản công hay đánh lạc hướng, cô ấy thổi nụ hôn gió rồi chạy thẳng về phòng mình. Nhanh như mèo.
“Haizz… Ừ thì, dễ thương thật.”
Tôi thở dài. Dễ thương thì có, nhưng kiểu thêm “meo” vào cuối câu không hợp gu tôi. Mèo thật có bao giờ kêu “meo” trong câu nói đâu.
***
“Dạo này nhà tôi có chuyện như vậy đấy.”
“À ra thế…”
Giờ nghỉ trưa, tôi kể cho Ikoma-san nghe về chiến dịch “tấn công mèo” toàn diện gần đây của vợ mình.
“Thật lòng mà nói, lỗi là của anh đấy, senpai.”
“U… vậy à.”
“Đúng rồi. Vợ anh muốn nuôi mèo đến mức đó, thì anh nhường một chút mới đúng là người chồng rộng lượng chứ.”
“Rộng lượng…”
Mấy từ như “tấm lòng”, “rộng lượng” luôn đánh trúng tự ái đàn ông. Vì đàn ông lúc nào cũng quan trọng mấy thứ không nhìn thấy nhưng gắn liền với sĩ diện thế này.
Tôi cúi xuống nhìn hộp cơm trưa vợ chuẩn bị. Ikoma-san cũng tò mò ghé mắt nhìn vào.
Và dĩ nhiên, một hộp cơm chàn ngập mèo đang nằm đó, như chuyện hiển nhiên nhất trên đời.
“Dễ thương ghê ta~. Hộp cơm mèo con này xinh quá trời.”
“Cảm ơn nhé, vui ghê.”
“Nhưng mà senpai ăn thì độ dễ thương giảm một nửa đó.”
“Sao nói phũ thế…”
Ờ thì, đàn ông cỡ tuổi tôi ăn cơm hình nhân vật đúng là hơi… đặc biệt thật.
Trong hộp, mấy nắm cơm nặn hình mèo, cũng giống hôm làm cà ri, có mắt mũi ria mép bằng rong biển cắt tỉa hẳn hoi.
Giờ mới nhận ra, vợ tôi giỏi vẽ và có năng khiếu nghệ thuật thật. Toàn những thứ tôi không hề có.
“Ờ thì… vợ thể hiện quyết tâm rõ ràng vậy, chắc mình nhường cho xong chuyện thôi. Mà này, Ikoma-san, cô thích chó hay mèo hơn?”
“Em á…”
Cô ấy nhìn hộp cơm, rồi nhìn tôi, rồi mới mở miệng. Chọn một trong hai thôi mà cần suy nghĩ kiểu đó hả?
“Chó chứ còn gì. Bạn thân của loài người mà!”
“Chuẩn luôn! Chó tuyệt nhất!”
“Chim mới là chân ái.”
Một ông chú trung niên xuất hiện, chen ngang giữa cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Ơ… trưởng phòng? Tụi em đâu cần lựa chọn thứ ba lúc này đâu.”
“Anh thích chim thật á?”
“Ừ. Dù có nguy cơ xổng mất là coi như tiêu đời, nhưng chim vẫn đáng nuôi.”
“Nguy cơ to tổ bố thế mà cũng thích…”
“Thật ra, với người độc thân như em, chim cũng hợp lý á. Chó mèo thì tốn thời gian chăm lắm. Đi làm suốt ngày chắc lo chết.”
“Nhưng em chỉ muốn chó hoặc mèo thôi, chim loại từ đầu.”
“Biết ngay mà. Nhìn hộp cơm kia là hiểu tình hình rồi. Được, với tư cách cấp trên, anh cho chú một lời khuyên.”
Chẳng rõ trưởng phòng hiểu chuyện tới đâu, nhưng ngay khi tôi nhìn tờ giấy photo ổng đưa, trong đầu lập tức lóe lên một phương án mới.
---
“Anh yêu về rồi à!”
Vừa bước vào nhà, tôi thấy… vợ mình mọc tai mèo. Thật đấy.
“…Anh về rồi. Hợp ghê. Dễ thương thật.”
Chính xác thì là băng đô tai mèo. Không biết mua lúc nào, hay vốn có sẵn, nhưng tôi quyết định chốt ngay câu “dễ thương” trước khi bị dồn ép.
Mà đúng là dễ thương thật. Tai mèo trên mái tóc bạc của cô ấy nhìn hợp lắm. Hóa ra tôi không mê cái kiểu “meo meo” trong câu nói, nhưng tai mèo thì lại hợp gu. Phát hiện mới về bản thân.
“À cái này á? Nó… tự mọc đó. Đột nhiên luôn.”
“Thế à. Mai đi khám tai mũi họng nhé?”
Đừng có xạo!
Chiến dịch “mèo tấn công” giờ đã lên level biến chính chủ thành mèo rồi. Không chừng sắp tới tôi cũng bị biến thành mèo luôn quá.
Nhưng… tôi là đàn ông. Bị dồn mãi cũng ức chế chứ. Vốn dĩ tôi thích chủ động hơn là bị động mà.
Được rồi. Tôi vứt túi, nới lỏng cà vạt.
“Nhưng mà… thật sự dễ thương ghê.”
“Đúng không~. Mèo mà, đáng yêu lắm!”
“Không, ý anh là em ấy. Em mới là đáng yêu.”
Nghe sến thật, nhưng là thật lòng. Tôi bước tới, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Da mịn, ấm, mềm. Ngón tay tôi ấn nhẹ, má phồng lên rồi lại đàn hồi trở lại.
“Ơ… anh làm gì vậy?”
Rikka bắt đầu thấy lạ. Nhưng tôi cứ tiếp tục, như đang ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Đây chính là kế hoạch “Từng bước xích lại gần hơn trước lễ cưới” mà tôi đặt ra! Không ép buộc, chỉ chủ động hơn một chút, miễn cô không phản đối là được.
“Nhột quá… với lại… tay anh kỳ kỳ nha…”
“ANH… CHỈ… XOA… MÈO… THÔI…”
“Anh nói dối tệ quá, nghe như AI vậy đó”
Bình thường phụ nữ ghét bị chạm mặt, nhất là khi trang điểm. Nhưng vợ tôi gần như không trang điểm ở nhà, nên chỉ hơi ngại chứ không hề tránh.
Dần dần, tôi cảm nhận được hơi nóng trên má cô. Hóa ra khi người ta đỏ mặt, da thật sự ấm hơn.
“ANH… CHỈ… XOA… MÈO… THÔI…”
“Anh… này…”
Mắt em long lanh. Tôi chẳng rành mấy chuyện điểm nhạy cảm, nhưng chạm mãi một chỗ thế này, ai mà không phản ứng.
Cô vừa dễ thương, vừa khiến tôi yêu đến mức tim đập loạn. Tôi đưa ngón tay chạm lên đôi môi mềm mại, hồng hồng kia. Khác hẳn môi tôi khô móc, môi cô như quả chín mọng vậy.
“Rikka”
Tôi định hôn. Thêm nửa bước nữa thôi là…
Cắn!.
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!”
“Gừ gừ gừ!!!”
…Bị cắn. Cắn phát rõ đau. Tưởng mèo con ngoan hiền, ai dè là mèo rừng.
“Đừng có cắn chứ!!”
“Hả? Mèo cũng cắn mà? Giống chó mithôi.”
“Nhưng mà ít nhất cho anh… một lần…”
“Im đi! Anh còn chưa rửa tay súc miệng nữa kìa!”
“À… đúng thật…”
Ờ, cắn là phải rồi… Lời cô nói quá hợp lý, tôi cứng họng chẳng cãi nổi. Ngược lại còn thấy cảm động vì cô hiền đến mức chịu đựng tới giờ mới cắn.
“Đi rửa tay lẹ lên! Em còn nấu cơm nữa!”
Tai đỏ ửng hết cả lên, cô ấy quay lưng bỏ đi.
Chỉ có đôi tai mèo “mọc” trên đầu là vẫn rung rung tự nhiên như chẳng có gì xảy ra…

