Tập 1: Hôm Nay Tiên Ma Đăng Ký Kết Hôn Chưa?

Chương 37: Xuyên không và thế hệ thứ hai

2025-11-06

10

Sau khi thay đồ xong, Lạc Lam càng thêm ngờ vực Tuyết Nhược Dao.

Anh vốn thích những buổi xã giao, nhưng lần này lại thật sự không muốn đi chút nào.

Tuyết Nhược Dao quá khác thường, cứ như sợ anh không đi, cứ lôi kéo mãi.

Cuối cùng, Lạc Lam cũng đành xuôi theo.

Dù sao thì quen biết thêm nhiều người ở thế giới này cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa anh thấy đạo diễn Tưởng Nam kia tính tình khá tốt, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vậy thì người ông ấy giới thiệu chắc cũng không phải hạng tầm thường.

Ngồi trên xe của Châu Duyệt, rời khỏi phim trường, trời cũng đã tối hẳn.

Đây là lần đầu tiên Lạc Lam được ngắm cảnh đêm của Dung Thành.

Bên ngoài cửa sổ xe, đèn neon như những dải cầu vồng trong đêm, gần như soi sáng cả bầu trời, hoàn toàn là hai thái cực đối lập với cảnh đêm ở Cổ Lan.

Ở Cổ Lan, dù cho trong tiên môn có đèn linh tinh giăng khắp nơi, nhưng hễ đêm xuống, ngoài những lối đi chính ra thì những nơi khác gần như tối đen như mực, đưa tay ra không thấy năm ngón.

Giống hệt như bối cảnh trong cảnh diễn của anh và Tuyết Nhược Dao hôm nay.

Vì bóng tối, nên cứ mỗi khi đêm về, những kẻ hoạt động trong bóng đêm lại bắt đầu trỗi dậy.

Nhỏ thì là lưu manh côn đồ, phường hái hoa tặc. Lớn thì là tà tu, chợ đen, yêu ma đi đêm.

Thậm chí ngay cả lầu các của Tông Chủ Thiên Đạo Cốc nơi anh ở cũng từng bị trộm lẻn vào mấy chục lần, có vài lần còn bị lấy mất mấy món pháp khí và sách vở trong lầu.

Các đời Tiên Minh Thánh Chủ đều đã nghĩ không ít cách để giải quyết vấn đề về đêm trong Tiên Thành và các tông môn, nhưng không có cách nào trị được tận gốc.

Nếu có thể trở về Cổ Lan Thiên Vực, anh nhất định phải mang thứ công cụ chiếu sáng rẻ tiền gọi là “đèn điện” này về, như vậy có thể giải quyết được không ít vấn đề.

Thế nhưng, nghĩ đến đây, một câu hỏi lại nảy ra.

— Liệu anh có thể trở về không?

Lạc Lam thở dài một hơi, rồi nhìn sang Tuyết Nhược Dao đang ngồi bên cạnh, lẳng lặng cúi đầu chơi trò “Nối thú” trên điện thoại, hỏi: “Hồ ly, ngươi nói xem...”

“Nhược Dao.” Tuyết Nhược Dao nghe anh lên tiếng, liền ngẩng đầu lên, cằn nhằn, “Không nhắc là ngươi lại quên ngay, phải không?”

“Ài... Vậy Nhược Dao.”

“Ừm, ngươi nói đi.”

“Chúng ta thật sự có thể trở về sao?”

“... ...”

Tuyết Nhược Dao không trả lời được, nhưng sau một thoáng, cô hỏi ngược lại Lạc Lam: “Ngươi thật sự muốn trở về sao?”

“Ngươi muốn nghe lời thật lòng hay là...”

“Nghe cả hai.”

“Ta không muốn trở về, đây là lời thật lòng.” Lạc Lam nhún vai, than thở, “Thế giới này quá đỗi yên bình, cứ như sống trong mơ vậy. Đến đây cũng mấy ngày rồi, người xấu nhất mà chúng ta gặp phải chắc chỉ có bà lão mà ngươi đã cứu cháu gái của bà ta thôi. Những người khác đều rất tốt bụng, thậm chí còn chủ động giúp đỡ chúng ta.”

“... ...”

“Chứ nếu ở Cổ Lan, không chừng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, chúng ta đã gặp không biết bao nhiêu chuyện phiền phức rồi.”

Lúc này, Châu Duyệt đang lái xe nghe anh nói vậy, bèn quay đầu nhìn Lạc Lam qua gương chiếu hậu, cười nói: “Theo chị thấy, hai người cứ ở lại đây luôn đi. Vấn đề chứng minh thư, chị sẽ nghĩ cách giúp hai người, còn những chuyện khác thì cứ từ từ.”

Nghe vậy, Tuyết Nhược Dao cũng đáp: “Ta không muốn trở về.”

“Tại sao?”

“Trở về rồi...” Tuyết Nhược Dao mím môi, nói nhỏ, “...lại phải đối địch với ngươi.”

Lạc Lam rụt cổ lại, trán nhăn thành ba nếp.

Ý cô là cô sợ phải đối địch với mình rồi sao?

“Hửm? Ngươi sợ ta rồi à?”

“... ...”

Tuyết Nhược Dao nhíu mày liếc anh một cái, rồi bất lực thở dài, xua tay nói: “Thôi bỏ đi, cũng chỉ có cái đầu gỗ nhà ngươi mới nghĩ theo hướng đó thôi.”

Gần như cùng lúc, Châu Duyệt ngồi ở ghế lái cũng bất lực thở dài một hơi.

Cô cũng sắp không nhịn được mà muốn mắng Lạc Lam ngốc rồi.

Chuyện rõ rành rành như thế, chẳng lẽ Lạc Lam không nhận ra chút nào sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hóa ra Tiểu Tuyết và Tiểu Lạc là kẻ thù của nhau ở thế giới của họ à?

Điều này thì cô có hơi bất ngờ.

Châu Duyệt gật đầu nhún vai, cũng không nói gì thêm, dù sao đây cũng là chuyện riêng giữa Lạc Lam và Tuyết Nhược Dao, cô không nên xen vào.

Cứ như vậy, Tuyết Nhược Dao tiếp tục chơi Nối thú, Lạc Lam tiếp tục ngắm cảnh đêm đô thị ngoài cửa sổ, chẳng mấy chốc họ đã đến quán nướng ven đường mà Tưởng Nam đã nói trước đó.

Dường như cả con phố này đều bán đồ ăn đêm, mương thoát nước ven đường đầy dầu mỡ, trông khá bẩn thỉu.

Nhưng Lạc Lam không để tâm, nơi này tuy không phồn hoa như cảnh anh vừa thấy trên cầu vượt, nhưng lại có một cảm giác khói lửa nhân gian quen thuộc.

Bình thường khi hẹn bạn bè ra ngoài nhậu nhẹt, anh cũng toàn chọn những quán nhỏ không quá sang trọng thế này, cảm giác thoải mái hơn, những nơi đắt tiền tuy tinh tế nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo.

Ngay khi họ vừa xuống xe, Tưởng Nam đang ngồi ăn xiên nướng ở một chiếc bàn tròn lớn ven đường liền vội vàng vẫy tay về phía họ.

“Tiểu Lạc, bên này, bên này.”

Sau đó ông lại quay đầu hét với chủ quán nướng: “Lão bản, cho một chai sữa đậu nành, lấy thêm một cái ly nhỏ qua đây.”

Châu Duyệt đi tới, nhìn những người ngồi cùng bàn với Tưởng Nam.

Cô nheo mắt, nhìn chằm chằm hai người đối diện một lúc lâu mới nhận ra.

“Ba?!”

“Sao thế? Rớt cả cằm rồi à?” Châu Văn thấy con gái mình nhìn ông như gặp ma, liền hừ lạnh một tiếng, rồi lại nhìn sang Lạc Lam và Tuyết Nhược Dao, hỏi, “Đây là nhân tài mới mà công ty con tìm được đấy à? Trông cũng bảnh bao sáng sủa đấy...”

“Đâu chỉ bảnh bao.” Tưởng Nam cười cười, nói tiếp, “Hai đứa này thân thủ phi phàm, hôm nào ông đến phim trường xem chúng nó diễn thì sẽ hiểu, mấy đứa minh tinh bây giờ mà so với hai đứa này thì chẳng là cái thá gì...”

“Ha ha...”

Châu Văn cười lớn, nâng ly rượu lên uống cạn.

Lạc Lam đứng bên cạnh nhìn tướng mạo của Châu Văn, quả thật có nét phu thê với Châu Duyệt, xem ra là cha con ruột rồi, nhưng người còn lại ngồi bên cạnh Châu Văn.

Anh lại thấy có chút quen mắt.

Tối hôm kia lúc Tuyết Nhược Dao và Đường Lỵ đi tắm, anh nhớ đã thấy người này trên ti vi.

“Vậy vị này là... Nguyệt tiên sinh phải không ạ?”

“Ồ?” Nghe Lạc Lam gọi họ của mình, Nguyệt Ý hơi ngạc nhiên nhướng mày, hỏi, “Cậu biết tôi à?”

Lúc này Tuyết Nhược Dao cũng có chút nghi hoặc, cô không hiểu tại sao Lạc Lam lại quen người này.

Nhưng nghe câu tiếp theo, cô liền hiểu ra.

Lạc Lam cười nói: “Hôm kia tôi có thấy ngài trên ti vi, nói là ngài phát hiện ra một ngôi mộ cổ gì đó phải không ạ?”

“Cậu cũng xem ti vi à?” Nguyệt tiên sinh cười cười, trêu chọc, “Thanh niên như cậu chẳng phải nên dán mắt vào điện thoại mỗi ngày sao? Sao thế? Có hứng thú với khảo cổ à, được đấy, hôm nào đến chỗ tôi, tôi dẫn cậu xuống mộ xem tận mắt.”

Thật là trùng hợp.

Lạc Lam không khỏi thầm vui trong lòng, hôm qua anh còn đang nghĩ làm sao để liên lạc với vị Nguyệt tiên sinh trên ti vi, để mượn cái “Ngọc Hư Đỉnh” kia, xem có thể thông qua món pháp khí đó mà hồi phục chút linh lực nào không, không ngờ hôm nay lại gặp được luôn.

“Vậy thì tốt quá.” Lạc Lam vội vàng gật đầu đồng ý, cười nói, “Nói thật với ngài, tôi cũng có chút kiến giải độc đáo về cổ văn.”

“Cậu nhóc này còn biết cả cổ văn à?”

Lạc Lam cười, kéo ghế ra ngồi xuống, đáp: “Biết một chút, một chút thôi.”

Anh bắt đầu làm quen xây dựng mối quan hệ, đây cũng là một trong những kỹ năng thường dùng của anh.

Thế nhưng, Tuyết Nhược Dao ở bên cạnh nhìn khuôn mặt của Nguyệt tiên sinh, khẽ nheo mắt, rồi mở lời hỏi một câu: “Ông tên đầy đủ là Nguyệt Ý?”

“Hửm?” Nguyệt Ý nghe câu này, càng thêm kinh ngạc, ông tự cho rằng mình cũng không phải người nổi tiếng gì, tuy có lên ti vi vài lần, nhưng trên ti vi thường chỉ dùng ba chữ Nguyệt tiên sinh, “Cô bé quen tôi à?”

“... ...” Tuyết Nhược Dao im lặng một lát, rồi lắc đầu: “Đoán thôi.”

Nói rồi, cô cũng kéo chiếc ghế bên cạnh Lạc Lam ra ngồi xuống.

Lúc này, Lạc Lam nhìn cô rồi lại nhìn Nguyệt Ý, hỏi: “Ngươi quen à?”

“Cha của đồ đệ ta.”

“... ...”