Ngồi ở ghế sau, Lạc Lam trầm tư nhìn qua cửa sổ xe, ngắm nhìn khung cảnh thành phố lướt qua trong tầm mắt.
Sự phồn hoa của thế giới này vượt xa sức tưởng tượng của anh.
Trên đường phố đâu đâu cũng là những thứ anh chưa từng thấy bao giờ.
Đã mấy trăm năm rồi anh chưa gặp nhiều thứ khiến mình tò mò đến vậy.
Nhưng so với những thứ chưa từng thấy này, anh lại càng tò mò hơn về thái độ của Tuyết Nhược Dao đối với mình kể từ tối qua.
Bây giờ nghĩ lại cũng thật không thể tin nổi.
Hôm qua anh đã đè Tuyết Nhược Dao xuống giường, nếu là trước đây, có lẽ cô đã tung một cú đá thẳng vào hàm răng cửa của anh rồi.
Hơn nữa, Tuyết Nhược Dao còn cầm tay chỉ việc dạy anh dùng máy tính, vừa nãy lúc ra ngoài còn nói chuyện “đèn xanh đèn đỏ” gì đó, nhất quyết đòi kéo tay áo anh.
Điều này hoàn toàn khác xa với một Tuyết Nhược Dao trong lòng anh, căn bản không giống những chuyện mà cô có thể làm ra.
Hôm qua, khi biết được đồ đệ của Tuyết Nhược Dao đã kể cho cô nghe về thế giới này, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô trêu chọc đủ đường trong mấy tháng, thậm chí là mấy năm tới.
Thế nhưng, Tuyết Nhược Dao không những không trêu chọc anh, ngược lại còn chủ động dạy anh dùng máy tính.
Có vấn đề.
Chắc chắn có vấn đề.
Nhưng anh cũng đã đoán ra được đáp án rồi.
Tuyết Nhược Dao hẳn là đang dùng với anh.
— Mỹ nhân kế.
Tuy không giống như mẹ ruột của cô là một Mị hồ, nhưng dẫu sao cô cũng là một hồ yêu.
Hồ yêu dùng mỹ nhân kế, chiếm được trái tim đàn ông, khiến họ phục tùng răm rắp, quỳ dưới chân liếm giày các kiểu, chuyện như vậy ở Cổ Lan Thiên Vực không hề hiếm gặp.
Lạc Lam nhớ rằng, rất nhiều đệ tử tiên tu đều vì sắc đẹp mà rơi vào cạm bẫy của hồ yêu, cuối cùng bị hồ yêu hút cạn linh lực, ăn mất nội đan rồi trở thành phế nhân.
Ngàn năm qua, giữa tiên tu và ma tu, nào là gián điệp, hư thực, âm mưu dương mưu vô số.
Nhưng mỹ nhân kế này thì đúng là lần đầu tiên.
Hơn nữa, nếu là mỹ nhân kế, thì sự thay đổi thái độ của Tuyết Nhược Dao đối với anh từ hôm qua đến giờ cũng có thể giải thích được.
Tuyết Nhược Dao chắc chắn định dùng cách khiến anh yêu cô, khiến anh quỳ liếm, rồi vào lúc anh tin rằng tất cả đều là tình yêu, cô sẽ đột ngột trở mặt, lấy đi nguyên dương của anh, hút cạn tu vi của anh, cuối cùng moi nội đan của anh ra, vứt xác nơi hoang dã.
Một kế sách rất có phong thái của Ma Tôn.
Nhưng chuyện này cũng không dễ tránh.
Tuyết Nhược Dao hiểu thế giới này hơn anh rất nhiều, bây giờ nếu không có cô, anh gần như khó đi lại được một bước.
Chạy không thoát, tránh cũng chẳng xong.
Xem ra sau này khi ở cùng Tuyết Nhược Dao, anh phải hết sức cẩn thận.
Chỉ cần cảm thấy tâm thần mình có biến động, liền phải nhẩm đọc đạo pháp, kinh Phật, công pháp để phân tâm tĩnh trí.
Ví như bây giờ.
Bàn tay nhỏ của Tuyết Nhược Dao đang nắm lấy tay anh, cứ không yên phận mà xoa nắn vết chai trong lòng bàn tay anh, khiến lòng anh ngứa ngáy, tiểu huynh đệ cũng có chút không yên phận.
Ngay lập tức, Lạc Lam hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi bắt đầu nhẩm đọc.
“Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng, các hành vô thường, pháp vô định pháp, hành vô trường hành...”
Anh bắt đầu nhẩm đạo pháp để phân tâm.
Tuyết Nhược Dao ở bên cạnh nghe anh tự dưng bắt đầu nhẩm đạo pháp thì nhíu mày lại, hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Phù...” Lạc Lam từ từ thở ra một hơi, mở mắt ra, cười nói: “Hừ, cứ tới đây đi.”
“?”
Trên đầu Tuyết Nhược Dao hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng, cô hoàn toàn không hiểu nổi trong đầu Lạc Lam đang tưởng tượng ra mấy chuyện vớ vẩn gì.
Lúc này, Châu Duyệt đang lái xe nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, thấy họ cứ nắm tay nhau từ nãy đến giờ, cuối cùng không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Tiểu Tuyết, Tiểu Lạc à.”
“Có chuyện gì sao? Châu cô nương.”
“… …”
Lại bị gọi là “Châu cô nương” rồi, Châu Duyệt nhất thời há hốc miệng.
Cô đã muốn phàn nàn từ lâu rồi.
“Tiểu Lạc này, cái đó, em cứ một tiếng ‘Châu cô nương’, hai tiếng ‘Châu cô nương’, chị nghe thấy kỳ kỳ, đây có phải đang đóng phim đâu.”
“À... vậy Châu cô nương nói xem tôi nên xưng hô với cô thế nào?”
“… …”
Châu Duyệt nhíu mày, lại liếc nhìn vẻ mặt của Lạc Lam qua gương chiếu hậu.
Vẻ mặt của Lạc Lam cứ như thể tiếng ‘Châu cô nương’ đó không phải anh cố ý gọi như vậy, mà là đã quen với cách gọi ‘cô nương nào đó’ rồi.
Cách gọi này phải mấy chục năm trước đã không còn ai dùng nữa rồi nhỉ? Giờ cô bỗng có chút nghi ngờ, không biết có phải Lạc Lam vừa xuyên không từ thời cổ đại về không nữa.
— Mái tóc dài đó, khí chất đó, cả giọng điệu nói chuyện nữa.
Thật sự rất giống người xưa.
Cô thở dài một hơi, đáp: “Cứ gọi là chị Châu là được rồi.”
“Được thôi, chị Châu, vừa nãy chị có chuyện gì muốn nói sao?”
“Chuyện gì à…” Châu Duyệt dừng lại một chút, hỏi, “Lúc trước chị nghe mẹ hai đứa nói, hai đứa là anh em, nhưng hôm qua lại nói với chị là người yêu gì đó, là sao vậy?”
“Chuyện này…”
Lạc Lam nhất thời không nghĩ ra lời nói dối nào cho phù hợp, bèn đưa mắt cầu cứu nhìn sang Tuyết Nhược Dao.
Tuyết Nhược Dao xoa trán lắc đầu, sau đó não nhanh chóng nảy số, đáp: “Lạc Lam mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được mẹ tôi nhận nuôi, hơn nữa trước đây anh ấy lớn lên trong một đạo quán trên núi, mấy tháng trước mẹ tôi mới đón anh ấy về đây ở.”
“À? Hóa ra là vậy… Xin lỗi nhé, chị không nên hỏi.” Châu Duyệt kinh ngạc, vội vàng xin lỗi.
Thế nhưng, Lạc Lam ở bên cạnh nghe thấy những lời này lại cảm thấy có chút nghẹn lòng.
Nhưng lời này nói ra cứ như thể cha mẹ anh chết thật rồi vậy.
Cha mẹ anh vẫn còn sống sờ sờ, đang dưỡng lão trong Thủy Liêm Thiên Địa phía sau Thiên Đạo Cốc, bên cạnh còn có mấy chục đệ tử Thiên Đạo Cốc hầu hạ.
Lạc Lam nhíu mày liếc Tuyết Nhược Dao một cái.
Bắt gặp ánh mắt của anh, Tuyết Nhược Dao thở dài một hơi, khẽ giải thích: “Người có quan hệ với anh càng ít, thân thế càng dễ bịa, hiểu chưa?”
“Xì...” Lạc Lam hít một hơi, nhỏ giọng đáp, “Lý là vậy, nhưng lời này từ miệng cô nói ra, cứ như cô đang chửi tôi vậy.”
“… …”
Tuyết Nhược Dao cạn lời.
Sau đó, cô lén liếc nhìn đôi môi của Lạc Lam, hỏi: “Lạc Lam, nhân lúc bây giờ không có chuyện gì, chúng ta thử một chút đi.”
“Hửm?”
Tuyết Nhược Dao đảo mắt một cái, thẳng lưng ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta hôn nhau hình như có thể khôi phục một ít linh lực.”
“Hả?!”
“Sáng nay tôi tra trên máy tính thấy…” Tuyết Nhược Dao dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào môi mình, nghiêng đầu hỏi, “Thử không?”
“… …”
Thật hay giả vậy?!
Hôn nhau mà khôi phục được linh lực á?
Lạc Lam rụt cổ lại, nghi ngờ hỏi: “Hôm qua tôi cũng tra cách khôi phục linh lực, có tìm thấy gì đâu? Cô xem ở đâu thế? Có căn cứ không?”
Tuyết Nhược Dao suy nghĩ một lát, rồi bịa chuyện: “Công pháp chúng ta tu luyện một tiên một ma, hôn nhau có thể khiến âm dương thần hồn hòa hợp, từ đó sinh ra một ít linh khí, trên máy tính nói vậy đó.”
“… Sao tôi chưa từng nghe qua cách nói này?”
“Đây là cách của thế giới này, thử là biết ngay.” Tuyết Nhược Dao cong môi, nói, “Với lại thử một chút cũng chẳng mất mát gì.”
“… …”
Linh khí à.
Thật lòng mà nói, đúng là rất hấp dẫn.
Bây giờ cả anh và Tuyết Nhược Dao đều không có chút linh lực nào, chỉ cần có thể khôi phục được một tia linh khí, sau này làm chuyện gì chắc chắn cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Lạc Lam nhìn đôi môi đỏ mọng ngon lành của Tuyết Nhược Dao, nuốt nước bọt, sau đó lại nhẩm thầm một câu: “Đạo phi đạo, đạo khả đạo…”
“Thế nào?”
“Được thôi, vậy thì thử xem.”