Hôm qua Tuyết Nhược Dao quả thật có hơi buồn ngủ, cô vốn định nằm nghỉ một hai tiếng, nào ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ có chút chói mắt, cô bất giác đưa tay che mắt, rồi lật người lại.
Sau đó, cô liền thấy Lạc Lam vẫn còn đang ngồi trước bàn học, vụng về dùng hai tay gõ gõ trên bàn phím máy tính.
Tu sĩ không cần ngủ cũng không thấy buồn ngủ, Lạc Lam cũng không giống cô, bình thường phải luôn hao tổn tinh lực để giấu đi đôi tai và chiếc đuôi hồ ly.
Nghĩ vậy, có lẽ anh thật sự đã mày mò máy tính cả đêm qua.
Nghĩ đến đây, Tuyết Nhược Dao không khỏi có chút bực bội, lẩm bẩm mắng một câu: “Chậc, đồ khúc gỗ chết tiệt.”
Cô kéo chăn ra nhìn chiếc áo phông rộng thùng thình trên người mình.
Không có dấu vết bị cởi ra, cũng không có vết bẩn kỳ lạ nào.
Làm cô còn có chút mong chờ.
Tối qua lúc lên giường, cô đã nghĩ một hồ yêu nghiêng nước nghiêng thành không chút phòng bị như mình ngủ ở đây, biết đâu Lạc Lam nửa đêm sẽ lén lút làm gì cô.
Kể cả có lo lắng chuyện nguyên dương, thì cũng có thể nhân lúc cô ngủ mà cởi quần áo cô ra xem một chút cũng được mà.
Tại sao tên khúc gỗ chết tiệt này lại chẳng làm gì cô hết vậy?
“Ngươi cứ giữ thân trong trắng cả đời đi!”
“Hả?!”
Tuyết Nhược Dao mắng khá lớn, Lạc Lam đang gõ bàn phím ở đó nghe thấy liền lập tức quay đầu lại.
Thấy Tuyết Nhược Dao cau mày, hung hăng trừng mắt nhìn mình, Lạc Lam nhất thời ngơ ngác.
“Ngươi vừa ngủ dậy đã mắng ta? Ta đã chọc giận gì ngươi sao?”
“… …”
Tuyết Nhược Dao lườm anh một cái, đá chăn ra rồi bước xuống giường, đi đến bên cạnh anh.
“Tránh ra.”
“Hả?”
“Để ta xem tối qua ngươi đã mày mò những gì.”
“Ồ…”
Lạc Lam rụt cổ lại, nhường ghế cho cô.
Sau khi Tuyết Nhược Dao ngồi xuống, thấy Lạc Lam dường như vừa gõ chữ trên trình duyệt để tìm kiếm vấn đề, cô có chút kinh ngạc.
Dù sao Lạc Lam cũng không giống cô, ở Cổ Lan Thiên Vực có một đồ đệ xuyên không ngày nào cũng lải nhải bên tai.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, anh đã hiểu cách gõ chữ, cách dùng trang web để tìm kiếm vấn đề, đủ để thấy anh không những không ngốc, mà đầu óc còn rất nhanh nhạy.
Nếu đã vậy, tại sao chuyện tình cảm lại không nhanh nhạy hơn một chút được chứ?
Tuyết Nhược Dao lạnh lùng liếc anh một cái.
Thấy ánh mắt của cô, Lạc Lam ngơ ngác chớp chớp mắt.
“Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì thế?”
“Hừ! Không có gì.” Tuyết Nhược Dao nhún vai, hỏi ngược lại, “Máy tính, ngươi biết dùng rồi à?”
“Cũng hòm hòm rồi.”
Tuyết Nhược Dao lại nhìn màn hình, hỏi: “Tối qua ngươi đã tìm những gì?”
“À, cái này…”
Bị hỏi vậy, Lạc Lam lập tức né tránh ánh mắt của Tuyết Nhược Dao.
Thấy bộ dạng đáng ngờ của anh, Tuyết Nhược Dao híp mắt, nghi ngờ nhìn anh một lượt, rồi lại hỏi: “Sao thế?”
“À, không có gì.” Lạc Lam dừng lại một chút, nói, “Ta tra một chút về cách khôi phục linh lực, rồi cả những thứ như quốc gia của thế giới này… chỉ là muốn tìm hiểu thêm về thế giới này thôi. Không phải ngươi nói ta không có khái niệm gì về thế giới này sao? Bây giờ ta cảm thấy cũng có ấn tượng sơ bộ rồi.”
“Ồ.” Tuyết Nhược Dao nhún vai, sau đó xoa xoa bụng mình, ra lệnh: “Đi lấy cho ta ít bánh mì đi.”
“Ồ…”
Lạc Lam vô thức gật đầu đồng ý, nhưng vừa định quay người đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ có gì đó không đúng, liền vội vàng quay người lại.
“Khoan đã, ngươi không có chân à?! Dám sai bảo cả ta nữa?”
Tuyết Nhược Dao im lặng một lúc, đáp: “Ta nhớ Đường phu nhân hôm qua có nói trong tủ lạnh có ít bánh mì.”
“Tủ lạnh?”
“Là cái hòm sắt màu trắng trong bếp ấy.”
“Ồ, để ta đi xem thử.”
Lạc Lam hiểu lơ mơ, nhưng có chút tò mò tủ lạnh là gì, nên cũng quay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Sau đó, Tuyết Nhược Dao mới thở ra một hơi, quay mặt về phía máy tính, mở lịch sử duyệt web của trình duyệt.
Chuyện có lịch sử duyệt web này, tạm thời cô không định nói cho Lạc Lam biết.
Như vậy, cô có thể thông qua việc xem lịch sử để hiểu được suy nghĩ của Lạc Lam, từ đó vạch ra kế hoạch chinh phục anh.
Tuyết Nhược Dao cuộn con lăn chuột, lật lịch sử về trang đầu tiên của ngày hôm qua.
Đầu tiên là một số vấn đề cô tự tìm kiếm hôm qua, về chuyện chứng minh thư, nghệ sĩ các loại.
Sau mười giờ, hẳn là lịch sử tìm kiếm của Lạc Lam.
Mục đầu tiên — “Ta là ai?”
Mục thứ hai — “Ngươi là ai?”
Mục thứ ba — “Ta đang ở đâu?”
Xem ra lúc đó anh vẫn còn đang mày mò, nên mới thử hỏi vài câu.
Sau đó anh lại hỏi một số vấn đề bình thường như “Làm sao để về Cổ Lan Thiên Vực?”, “Làm sao để khôi phục linh lực?”, “Ở đâu có linh khí?”.
Mấy chục mục tiếp theo, trông cũng rất bình thường.
Lạc Lam hẳn là rất muốn nhanh chóng trở về Cổ Lan Thiên Vực.
Sau đó, cô lại cuộn con lăn chuột lần nữa.
Một mục tìm kiếm 「Ta và hồ yêu trở thành đạo lữ, có được coi là khi sư diệt tổ không?」 đã thu hút sự chú ý của cô.
Khi thấy dòng này, Tuyết Nhược Dao lập tức dừng con lăn chuột lại, sững sờ nhìn vào mục lịch sử đó.
Cô không ngờ Lạc Lam lại tìm kiếm vấn đề này.
“… …”
Xem ra tối qua Lạc Lam cũng không phải là hoàn toàn không có suy nghĩ gì về cô.
Thậm chí có thể nói, tối qua anh đã cân nhắc đến chuyện làm đạo lữ với cô.
Đây là một chuyện cực tốt.
Khúc gỗ khai sáng rồi!
Tuyết Nhược Dao cong môi, nhìn xuống mục tiếp theo.
Hơn mười mục tiếp theo, đa phần đều là những câu hỏi tương tự, chỉ là có lẽ tìm mấy lần không ra đáp án, nên lại đổi cách hỏi khác mà thôi.
Tiếc là...
Niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Ngay lúc Tuyết Nhược Dao đang thầm vui mừng, định bụng lát nữa Lạc Lam về sẽ thổ lộ lòng mình với anh, thì những mục lịch sử tiếp theo đã đập vào mắt cô.
— 「Phụ nữ không mặc quần áo trông như thế nào?」
— 「Ngực của phụ nữ trông như thế nào?」
… …
— 「Người đẹp ngực bự」
— 「Người đẹp chân dài」
— 「Tất lụa đen」
— 「Quyến rũ trong bộ đồng phục」
… …
Tuyết Nhược Dao ngơ ngác cúi đầu, nhìn đôi chân nhỏ và bộ ngực phẳng lì của mình.
Là một hồ yêu, thay đổi hình dáng không phải chuyện gì khó, đặc biệt là hình người hiện tại của cô cũng là do thần thông biến hóa mà thành.
Còn việc biến thành dáng vẻ lùn lùn ngực phẳng như bây giờ, hoàn toàn là vì cân nhắc cho việc tu luyện.
Ngực phẳng sẽ không che khuất tầm nhìn, lúc chạy hay vung kiếm cũng không bị hai cục thịt trên ngực làm ảnh hưởng đến thăng bằng.
Mà thân hình nhỏ bé thì dễ né tránh tên bắn, lại càng dễ ẩn nấp.
Cô có chút hối hận rồi, bây giờ cô không có linh lực, cũng không thể tùy ý thay đổi dung mạo như bình thường.
“Phù...”
Lúc này, Lạc Lam cầm bánh mì quay về, nghe thấy tiếng động, Tuyết Nhược Dao vội vàng dùng chuột tắt trang lịch sử duyệt web đi.
“Cái tủ lạnh đó làm thế nào vậy nhỉ, rõ ràng không dùng linh khí mà lại có thể làm đông đồ vật…”
Lạc Lam vừa vào cửa đã tấm tắc khen cái tủ lạnh, nhưng thấy mặt Tuyết Nhược Dao đỏ bừng, anh đột nhiên im bặt.
Anh nhìn Tuyết Nhược Dao một lượt, nhíu mày hỏi: “Sao mặt ngươi đỏ thế?”
“… …” Tuyết Nhược Dao quay mặt đi, chép miệng nói, “Chậc, đàn ông.”
Lạc Lam ngẩn ra, đáp: “Chứ sao nữa? Chẳng lẽ ta là phụ nữ à?”