Web novel(98-160)

Chương 122: Cắm trại(9)

2025-09-10

9

122: Cắm trại(9)

Khi chúng tôi bước ra khỏi hang, trời đã tối hẳn. Trăng trắng sáng và những vì sao lấp lánh tô điểm cho bầu trời đêm.

Lách tách—

Trong khi đó, Arna và tôi đã trở về trại an toàn. Chúng tôi ngồi trước đống lửa trại, sưởi ấm cơ thể lạnh cóng của mình.

“…”

“…”

Thực ra, việc sưởi ấm chỉ là cái cớ, giữa mùa hè thì cần gì phải đốt lửa?

Chúng tôi chỉ là cần một cái gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Vì vậy, chúng tôi chọn cách nhìn chằm chằm vào đống lửa.

Cả hai chúng tôi đều im lặng nhìn ngọn lửa bập bùng.

─Tiếc quá đi mất. Nếu bọn mình phát hiện ra muộn hơn một chút, thì đã có thể nhìn thấy cảnh sếch rồi.

─Ừ.

Có tiếng thì thầm vọng đến từ xa. Có lẽ vì trời tối khá yên tĩnh nên âm thanh truyền đến tai tôi rất rõ.

─Đều là tại đầu đá ấy. Ai biểu đấm mạnh thế làm chi? Cậu mà phá từ từ là ngon ăn rồi.

─Ừ.

Hoá ra đó là Yoo Ji-woo và Rashid. Họ đang lén nhìn trộm chúng tôi.

─Ê tụi bây, hai đứa đó đang hẹn hò à? Sao tao chưa nghe chuyện đó bao giờ vậy nhể?

—T-Tôi cũng vậy...

Kang Tae-hoon và Kim Han-bit cũng ở đó. Họ đều trốn sau lều, đầu thò ra ngoài.

Bộ mấy người tưởng trốn vậy là tôi không nhìn thấy à.

─trời đất, sao hai anh chị ngốc quá vậy. Dĩ nhiên đó là mối quan hệ bí mật rồi.  chưa thấy người nổi tiếng bao giờ à?

Yoo Ji-woo đã ảo tưởng rằng Arna và tôi đang hẹn hò.

Đúng lúc đó, Kang Tae-hoon hỏi.

─Nhưng liệu hai đứa đó có đủ thân thiết để hẹn hò không? Không phải là ngược lại à?

─Người ta nói tình yêu nảy nở qua chiến đấu. Mấy cái tình tiết kiểu đó thường xuất hiện trong manga hài lãng mạn á.

Xin lỗi nha, nhưng đây không phải là Manga hài lãng mạn hay gì cả đâu.

Có Bộ Manga hài lãng mãn nào từng gọi nữ chính là “quái vật vứ bệu” chưa?

Nếu thực sự có bộ manga như vậy, thì cho tôi name đi. Tôi muốn tự mình kiểm chứng.

─Ủa khoan. Vậy thì cái quần lót đó là của ai…

Ngay Lúc đó, Kang Tae-hoon như sực nhớ ra điều gì đó rồi lên tiếng.

Thằng lắm mồm ấy lại lên cơn nữa rồi, cứ lôi chuyện quần lót ra nói mãi thôi.

Tôi nói với mấy người đang núp.

“Này. Tôi nghe hết đấy nhé.”

Soạt soạt─!

Ngay lúc tôi cất tiếng, mấy cái đầu đang nhô ra đã biến mất không dấu vết.

Sau đó, không còn nghe thấy lời nào nữa. Chắc đều đã trở về lều hết rồi nhỉ.

Chỉ còn lại tôi và Arna ngồi đây.

“Ư…”

Arna lấy cả hai tay che mặt, hai chân đung đưa qua lại trong không khí.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ…! Một khi trở lại học viện, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tin đồn lan truyền…! Làm sao tôi có thể xuất hiện trước mặt mọi người nữa đây…!”

Có vẻ như Arna cũng đã nghe thấy mọi chuyện.

Ờ thì, đến tôi còn nghe thấy, cổ không nghe được mới là lạ ấy.

Dù sao thì.

Tình huống này khá khó xử với Arna. Vì cô ấy đã lỡ để lộ một hình ảnh đáng xấu hổ trước mặt người khác.

Thần tượng của Học viện quân sự Han-yul lại có quan hệ thân mật với một người đàn ông sao... Có lẽ không chỉ học viện mà cả thế giới cũng sẽ náo loạn lên mất.

Tin đồn hẹn hò của người nổi tiếng chắc chắn sẽ khiến bất kỳ ai, dù già hay trẻ, đều thấy thú vị.

“Xong rồi…! Tiêu đời thật rồi…!”

Biết sợ thì sao cô lại để mất bình tĩnh rồi làm ra mấy chuyện đó chi vậy?

Nếu nghĩ kỹ lại thì, tất cả đều là lỗi của Arna. Cô ấy là người bắt đầu trước. Nếu cổ không đòi cởi áo của tôi, chúng tôi đã có thể để nó trôi qua một cách lặng lẽ rồi.

“Mình điên rồi, điên rồi, điên rồi, điên thật rồi…”

Tuy nhiên, có lẽ vì cô ấy vẫn còn lương tâm, Arna bắt đầu gõ đầu mình bằng nắm đấm. Cô ấy không đổ lỗi cho tôi. Mà nhận hết tất cả lỗi lầm về phía bản thân.

Ít nhất thì cũng đáng mừng khi thấy được điều đó.

“Cậu không cần phải lo lắng đâu.”

Vậy nên giờ đã đến lúc tôi phải chìa tay ra. Tôi không thể để Arna suy sụp chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này được.

Dù gì tôi cũng là manito của Arna mà.

“Không cần phải lo lắng… là sao cơ…?”

“Ý là, tôi sẽ nói chuyện với mấy người kia, vậy cho nên đừng có lo lắng về chuyện đó nữa.”

Họ không phải là loại người thích buôn chuyện hay tung tin đồn nhảm với người khác.

Nếu tôi yêu mở lời yêu cầu, chắc hẳn họ sẽ chịu giữ im lặng thôi.

“Thiệt hả…? Được không vậy…?”

“Được mà, cần tôi ghi vào giấy nhớ hay gì để làm bằng chứng không.”

“A, không… tôi không có ý đó…”

Arna thở phào nhẹ nhõm như thể một gánh nặng lớn đã được trút bỏ.

“….”

Sau đó, Arna thỉnh thoảng đảo mắt quan sát biểu cảm của tôi. Cô ấy liếc nhìn tôi từ khóe mắt.

Không thể chịu được nữa, tôi lên tiếng trước.

“Cậu còn điều gì muốn nói nữa không?”

“Ừm, thì….”

Arna do dự, cân nhắc xem có nên nói hay không.

Ngay sau đó, cô ấy lên tiếng với tôi, vai cô ấy khom xuống.

“Tôi xin lỗi về chuyện lúc nãy… Tôi bị cuốn theo bầu không khí nên….”

Thì ra cô ấy đang muốn xin lỗi vì chuyện xảy ra trong hang động trước đó. Cổ cảm thấy mình đã đi quá giới hạn với tôi.

“Không sao đâu. Tôi cũng vậy mà.”

Thực ra, tôi cũng đã hành động bốc đồng. Ai mà ngờ rằng tôi sẽ vùi mặt vào giữa hai chân Arna và liếm đùi cô ấy chứ?

Bây giờ nhớ lại, tôi thực sự chẳng khác nào một thằng khốn điên rồ.

“….”

“….”

Có lẽ đây là sự việc mà cả hai chúng tôi đều khó có thể quên. Nó thậm chí còn gây sốc hơn cả vụ trộm quần lót.

Kể cả khi tôi say khướt, chắc tôi cũng sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.

"Thực ra…."

Arna nói thêm, như thể cô ấy còn điều gì muốn tâm sự.

“Tại dạo này tôi Stress quá… mà không nhận ra, nên mới….”

“Nên cậu mới xả luôn ở đó, đúng không?”

“….”

Cách giải tỏa căng thẳng thì mỗi người mỗi khác.

Có người chọn thể thao, có người tìm đến rượu, lại có người cảm thấy nhẹ lòng nhờ được người khác an ủi.

Ngoài ra còn rất nhiều cách khác nữa.

Trong trường hợp của Arna, thì như này. Cô ấy thuộc tuýp người dễ được an ủi chỉ bằng một cái chạm tay nhẹ hơn là hàng trăm lời nói dịu dàng.

Nói cách khác, cô ấy xoa dịu tâm hồn rối bời của mình bằng cử chỉ chứ không phải lời nói.

Chỉ có điều, cách làm của cô ấy hơi… kỳ quặc một chút.

“Đừng nhìn tôi như vậy mà… Tôi biết chứ… Tôi biết là mình kỳ lạ rồi….”

Cổ sưu tầm truyện tranh khiêu dâm, ăn trộm đồ lót và thậm chí còn liếm mút da người khác như một con cún.

Cổ không phải là hình mẫu lý tưởng của một người anh hùng mà tôi lúc nhỏ từng được nghe.

“Đừng nói với ai khác nha… Chỉ mình cậu biết thôi đấy, hiểu chưa….”

Hôm nay, tôi nhận ra rằng từ giờ trở đi tôi cần phải để ý hơn tới sức khỏe tinh thần của Arna.

Hãy tưởng tượng nếu một ngày nào đó mức độ Stress của cô ấy cao hơn ngày hôm nay. Liệu cổ có làm ra chuyện gì đó tệ hơn không?

Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Cũng chẳng thể chịu đựng được.

“Hứa nhé….”

Arna giơ ngón út ra. Đó là cái móc quéo hứa rằng không nói cho bất kỳ ai khác về bí mật của cổ.

“….”

“Sao, sao cậu cứ ngồi yên vậy…! Tại sao cậu không nói gì cả…!”

“….”

“Ư…!”

Khi tôi ngồi đó im lặng, Arna nắm lấy tay tôi. Cô ấy buộc tôi móc ngón út của mình vào ngón út của cô ấy.

“Nếu như cậu mà để lộ dù chỉ một chút tin đồn thôi… thì cả hai chúng ta đều sẽ chết. Hiểu chưa?”

Tôi chả biết đây là lời đề nghị hay lời đe dọa nữa. Tôi cảm nhận được một áp lực khủng khiếp đè nén ngón út đang móc quéo của tôi.

"Trả lời."

“….”

"Trả lời!"

"Hiểu rồi…."

Tôi miễn cưỡng đồng ý lời hứa. Tôi có cảm giác nếu tôi không đồng ý ngay, rất có thể cô ấy sẽ bẽ gãy ngón út của tôi ngay tại chỗ mất.

“Phù….”

Khi tình hình lắng xuống, Arna bắt đầu duỗi người và cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.

“Cảm ơn vì ngày hôm nay… theo nhiều cách….”

Trước đó, cô ấy đã nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy sát ý, và bây giờ cổ lại nói lời cảm ơn.

Ngẫm lại thì, tôi mới là người nên nói lời cảm ơn. Nhờ cô ấy, một nhiệm vụ đã xuất hiện và tôi đã có thể kiếm được tận 3 điểm SP.

“….”

Ủa.

Thế thì cái thái độ đó cũng đáng để tha thứ rồi còn gì?

Được mà phải không?

“Nhưng làm sao cậu biết được vị trí của tôi vậy?”

Ngay lúc đó, Arna hỏi tôi. Đó là câu hỏi về việc làm sao có thể tìm thấy cô ấy giữa một ngọn núi rộng lớn.

Tôi rút máy định vị ra.

“Là nhờ cái máy này. Và….”

Tiếp theo, tôi lấy chiếc quần lót rách của Arna ra khỏi máy.

Theo một cách nào đó, chính nhờ chiếc quần lót này mà tôi mới biết được Arna đang ở đâu.

“Ể, khoan! Tại sao cậu là giữ quần lót của tôi?!”

“Tại tôi lỡ mang theo nó chứ sao.”

“Trả lời cái kiểu gì thế! Với lại nó bị rách hết rồi kìa! Cậu đã làm gì với quần lót của tôi vậy hả?!”

Arna đỏ bừng mặt và hét lớn.

Nhưng tôi chả làm gì kỳ quặc với chiếc quần lót như cổ nghĩ đâu. Tôi chỉ xé nó đủ nhỏ để nhét vào hộp đựng mẫu của máy định vị thôi.

Tôi không hề sử dụng nó vào mục đích nào khác cả.

Tôi thề.

“Cậu… có định giữ lại chiếc quần lót đó không…?”

“Chi? Tí tôi đem vứt nó ngay ấy mà, rách hết rồi giữ lại cũng chả có tác dụng gì.”

“….”

Arna nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót trong tay tôi.

Sau đó, cô ấy thận trọng nói với tôi,

“Khi nào về học viện… Tôi sẽ tặng cậu một chiếc mới nhé….”

"Gì cơ."

Tôi vừa nghe thấy gì cơ? Cổ vừa bảo là sẽ đổi cho tôi quần lót mới á?

Cái này... cổ định đổi miễn phí cho tôi thật sao?

“Đ-Đừng hiểu lầm! Chỉ là thấy hơi kỳ khi chỉ có mỗi mình tôi giữ quần lót thôi, nên bất đắc dĩ lắm tôi mới đưa cho đấy!”

Tiện thể nói luôn, Arna cũng đang giữ quần lót của tôi. Vì đây là một cuộc trao đổi ngang bằng, nên phải duy trì cái gọi là “hợp đồng“ đó. Việc đưa quần lót mới đơn giản chỉ là để tiếp tục ”hợp đồng” mà thôi.

“…Nhưng tôi sẽ không đưa cho cậu chiếc tôi đã mặc như lần trước đâu.”

Cái đó thì hơi buồn nha. Bỡi lẽ, giá trị của quần lót tăng theo thời gian mặc mà.

“À, đúng rồi…”

Lần này, Arna bắt đầu lục tung túi mình.

Không lâu sau, cô ấy đưa cho tôi thứ gì đó.

“Cậu có cần cái này không?”

Trong lòng bàn tay của Arna có một viên ngọc to bằng móng tay. Viên ngọc phát ra ánh sáng đỏ thẫm.

Đó là một viên đá Mana.

“Tôi lấy được viên đá Mana này khi đánh nhau với Basago lúc nãy. Mặc dù chỉ là một mảnh vụn thôi...“

Thật đáng kinh ngạc, đó lại là đá Mana của Basago. Dù kích thước rất nhỏ, nhưng vẫn có thể xem là một vật phẩm vô cùng quý giá.

Không chỉ có thể phục vụ cho mục đích nghiên cứu ngay lập tức, mà viên đá Mana này còn là manh mối quan trọng để truy tìm đấu vết của Basago đang ẩn náu.

“Tại sao cậu lại đưa cho tôi?”

“Ừm… vì hôm nay cậu đã giúp tôi mà…”

Câu trả lời của Arna là cô ấy không có gì khác để tặng làm phần thưởng ngoài viên đá Mana. Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không thể dễ dàng chấp nhận nó.

“Chẳng phải cậu cũng cần thứ này sao?”

Arna đã đi cất công đi đến tận tỉnh Gangwon. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là cô ấy đến đây vì một nhiệm vụ.

Nhưng cô ấy lại đưa cho tôi viên đá Mana có thể chứng minh khả năng của mình. Khoảnh khắc cô ấy đưa cho tôi viên đá Mana này, mọi công sức của Arna đều sẽ đều đổ sông đổ bể hết.

Tình hình hiện tại của Arna có lẽ cũng không dễ dàng gì…

“Ổn mà. Không nhất thiết phải là đá Mana của Basago đâu. Lấy mấy viên khác bù vào cũng được.”

Arna nắm lấy tay tôi và đặt viên đá Mana vào. Sau đó cô ấy đứng dậy.

“Đi tiếp thôi nào.”

“Đi á? Cậu định đi lang thang quanh núi vào giờ muộn thế này à?”

“Tôi nào có thời gian để lãng phí chứ. Tìm nhanh rồi về vẫn sướng hơn.”

“Vậy thì, tôi cũng…”

Khi tôi cố gắng đứng dậy, Arna nắm chặt vai tôi. Rồi ấn tôi ngồi xuống ghế lại.

“Đây là công việc của tôi. Tôi đâu thể nhờ người khác giúp được, nhỉ?”

Arna mỉm cười với tôi. Nụ cười đó không hề có chút lo lắng hay bồn chồn nào.

Đó chính là Arna tự tin mà tôi biết.

"Thế nhé."

Cuối cùng, Arna cầm lấy thanh kiếm của mình. Sau đó, không chút do dự, cô rời khỏi trại.

Đúng rồi nhỉ. Lo lắng nhiều quá làm gì cho mệt đầu. Cô ấy là ai chứ? Chẳng phải là Arna sao?

Một anh hùng không bao giờ gục ngã trước bất kỳ khó khăn hay khủng hoảng nào… Nhân vật chính của thế giới này… một người mang hy vọng đến cho nhân loại….

Nếu là Arna, cô ấy sẽ có thể vượt qua thử thách hiện tại mà không gặp bất kỳ vấn đề gì.

Giống như mọi khi.

─Ể, còn nụ hôn tạm biệt thì sao? Cứ thế bỏ đi mà không thèm hôn hít gì à? Mau đuổi theo ôm eo hun hun đi chứ?

“…”

Đúng lúc đó, phía sau lều, Yoo Ji-woo, người đã biến mất trước đó, lại thò đầu ra lần nữa.

Nhưng không phải là chỉ có một người.

─Hai đứa nó hẹn hò thật hả? Có phải chỉ mình tao là không biết không? Ê, da đen, mày có biết không?

─Ừ.

─Ể, ơ, từ khi nào… Từ lúc còn ở rạp chiếu phim…? Hay thậm chí là trước đó nữa…?

Những thành viên còn lại cũng thò đầu ra và nhìn về phía đống lửa trại.

Trời ơi, họ nghe thấy hết cả rồi.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì có thể nói lời hứa với Arna gần như đã tan thành mây khói.

Tôi nên liên hệ trước với bên đựng tro cốt hay quan tài đây nhỉ?