Trans + edit: Yuuki
—————————————————-
“Giả sử thế này nhé…”
“Hả?”
Kisaragi vắt chéo chân, đan ngón tay lại, khuôn mặt chẳng rõ vì sao lại phảng phất nét buồn. Tư thế ngồi của cô toát lên vẻ thanh tao; mái tóc thì lấp lánh dưới những vệt sáng cam yếu ớt chiếu xuyên qua cửa sổ của mặt trời lúc hoàng hôn.
Thật là một cảnh tượng đẹp đến mê hồn, đẹp đến mức tôi còn nghĩ rằng giá như hồi nãy cô ấy không nói gì thì mọi thứ đã hoàn hảo rồi.
Ô, Kisaragi nhận ra suy nghĩ của tôi kìa.
Trông cô có vẻ rất khó chịu.
Kisaragi cau mày.
“Xin lỗi, quên mấy cái đó đi. Có chuyện gì thì cứ kể tôi nghe.”
“Mình không muốn kể lắm đâu, nhưng thôi. Nghe này.”
Cô nàng hắng giọng.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả mọi người xung quanh - trừ cậu - đang che giấu bí mật rằng họ có khả năng đọc suy nghĩ giống mình?”
Dường như Kisaragi không nhận ra điều cô vừa nói vô lí đến mức nào. Dẫu vậy, sự nghiêm túc trên nét mặt của cô khiến tôi phải thực sự suy ngẫm.
“Cậu nghĩ sao?”
Lâu lắm rồi tôi chưa thấy cô ấy nghiêm túc đến vậy.
“Nếu thế thật thì tệ lắm.”
“Tại sao?”
“Vì trong tình cảnh hiện tại, cậu sẽ là người chịu nhiều thiệt thòi nhất.”
Sắc mặt Kisaragi đột nhiên tối sầm lại. Cô dựa lưng vào ghế, duỗi thẳng tay, thở dài rồi lắc đầu nguầy nguậy.
“Câu trả lời quá tệ!”
Cô ấy khó chịu đến vậy… có lẽ một phần là vì bầu không khí vốn đã u ám quanh bọn tôi.
“Vậy cậu đang mong chờ câu trả lời như thế nào?”
“Mình sợ - và cực kì ghét - những kẻ phản bội. Mình luôn coi thường những người như thế.”
“Cậu có sợ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ phản bội cậu không?”
“Không, không hề!”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Mình đang ở trong tình thế không thể nào tồi tệ hơn nữa.”
Kisaragi quay mặt đi, có lẽ vì không muốn nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Bị cả trường xa lánh do có năng lực đặc biệt… hẳn là mệt mỏi lắm.”
“Dĩ nhiên.”
Rồi, cô nàng chậm rãi vươn thẳng người, lắc nhẹ hông, khuôn mặt đã tươi tỉnh hơn trước.
“Mình có thể đọc được suy nghĩ, nhưng cũng vì thế mà rất nhiều người tránh xa mình. Nhưng thế không có nghĩa là không có ai sở hữu khả năng tương tự mình. Chắc chắn trên thế giới rộng lớn này tồn tại ai đó đọc được suy nghĩ.”
Kisaragi hít sâu.
“Thế nên, mình nghĩ rằng mình không hề đơn độc, ý là không phải người duy nhất đọc được suy nghĩ.”
Những gì Kisaragi vừa nói là sự thật. [note81666]Trên thế giới kiểu gì cũng tồn tại những người sở hữu năng lực vượt xa người thường. Lịch sử đã từng ghi nhận nhiều trường hợp có khả năng nghe thấy tiếng nói của chúa. Bởi vậy, cũng không quá bất ngờ nếu có ai đó sở hữu năng lực y như Kisaragi.
“Cậu đã gặp người có khả năng đọc suy nghĩ giống cậu sao?”
Nghe vậy, đôi mắt long lanh của Kisaragi ngỡ ngàng mở to. Cô ngồi im, nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp:
“Hay bọn mình làm một tượng game giả lập cho các bạn trong lớp chơi đi. Tạo cho các bạn ấy khả năng đọc suy nghĩ nè, trò chuyện với ma, với động vật nè, vân vân, mây mây nữa.”
“Chịu. Tôi không làm được đâu.”
Làm việc với vài đứa bạn thôi đã đủ mệt phờ rồi.
“Mình nghĩ con game đó sẽ trở thành kiệt tác nghệ thuật, khiến ai cũng phải trầm trồ khen ngợi.”
“Tôi sẽ không mua cái “kiệt tác nghệ thuật” đó đâu!”
“Hừ, thà nói chuyện với cái máy còn vui hơn.”
“Máy thú vị hơn tôi á? Nhầm to rồi nhá!”
Ơ, vẻ nghiêm túc hồi nãy của cô ấy đâu rồi? Kisaragi mỉm cười hạnh phúc, thích thú kể tên các khả năng đặc biệt mà con người có thể sở hữu.
Mà, cô ấy vui và tốt rồi.

