Trans + edit: Yuuki
—————————————————-
“Occur.”
“Hassei Suru.”
“Operate.”
“Sado Suru.”
“Appeal.”
“…arawareru.”[note81587]
“Sai rồi. Từ đó là nghĩa của “appear” mới đúng. “Appeal” dịch sang tiếng Nhật là “Kongan Suru”.”
“Tại cậu phát âm sai thôi.”
“Tôi bị thế là do ai hả? Nãy giờ đọc cho cậu đau hết cả họng rồi đây này!”
Nghe vậy, cô nàng gục đầu xuống bàn, mè nheo như con ếch. Có thể nói âm thanh ấy quái dị, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài xinh xắn chút nào.
Thực ra thì tôi chưa nghe ếch khóc bao giờ, nhưng tiếng ếch khóc trong trí tưởng tượng của tôi nhất định là phải cực kì sát với thực tế.
“Đừng tưởng tượng mình như con ếch chớ!“
“Ờ, ờ, biết rồi.”
Mai lớp tôi có bài kiểm tra.
Từ giờ đến lúc đó vẫn còn kha khá thời gian để học.
Dù sao thì đó cũng chỉ là bài kiểm tra nho nhỏ thôi, nên lượng kiến thức phải “nạp” vào không quá nhiều.
“Cậu thì sao Hokuto-san? Học gì chưa?”
“… Về nhà tôi học sau.”
“Nhất định mình sẽ “chinh phục” bài kiểm tra này!”
Điểm bài kiểm tra gần đây của cô ấy cứ phải gọi là thảm hoạ. Ban đầu, khi biết tin, tôi đã bất ngờ lắm, vì tôi cứ tưởng đám con gái xinh đẹp ai cũng học giỏi cơ.
“Nhìn mặt mà bắt hình dong không phải là ý hay đâu.”
“Đồng ý.”
Kisaragi nhìn thẳng vào mắt tôi như đang hỏi: “Nếu đã biết thế thì sao cậu nỡ làm vậy với mình?”. Nhưng một, rồi hai giây trôi qua mà chẳng ai chịu mở lời. Có lẽ vì đọc được những suy nghĩ vừa rồi của tôi và nét mặt cô ấy phảng phất vẻ khó chịu. Cô tiếp tục câu chuyện:
“Chẳng qua lần trước mình không biết nội dung của bài kiểm tra đã thay đổi rồi thôi!”
“Cậu phải biết nghe ngóng tính hình trong lớp chứ.”
“Mình có ai để hỏi đâu?”
“À ừ nhỉ. Tôi quên mất, quên mất là cậu không có bạn.”
“Đủ rồi!”
“Nhưng người con gái tóc đen xinh đẹp, cuốn hút mà tôi biết ngoài cậu chỉ nằm trong light novel thôi.”
“Cậu không thấy buồn khi tự nói bản thân mình như thế sao?”
“Mọi người đi chơi thường có bạn có bè, nên họ mới tỏ vẻ thương hại những kẻ lẻ loi như tôi và cậu. Nói thật thì tôi thèm gì cái lòng thương hại từ mấy người đó chứ!”
“Chuẩn!”
Hi vọng cô ấy không phản bác ý kiến sắp tới của tôi.
“Nhưng dù có thế, cậu nên nhớ rằng cậu có thể hỏi các bạn nếu không rõ chủ đề của bài kiểm tra là gì mà. Thi thoảng cũng nên tin tưởng người khác chút.”
“Không, mình chịu thôi, vì ai cũng coi mình như một “thực thể” hoàn hảo cả.”
Sao đột nhiên hôm nay cô ấy tiêu cực thế?
“Ô, cậu không tin tôi à?”
“Ý mình không phải vậy.”
“Mà đừng lo. Trong trường hợp xấu nhất cậu có thể hỏi Mikinori.”
“Hokuto-san tin tưởng bạn bè nhỉ?”
“Cậu cũng có thể dựa dẫm vào tôi mà? Tôi luôn sẵn lòng hỗ trợ cậu.”
Nghe vậy, cô nàng đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu, nom rất dễ thương. Cái gật đầu đầy ngượng ngùng ấy khiến tôi cảm thấy xấu hổ với những gì mình vừa nói.
Thực ra, Mikinori hiểu biết hơn tôi nhiều, nhưng tôi có thể đồng cảm với Kisaragi. Làm sao cô ấy có thể tin tưởng người mà cô chưa từng tiếp xúc bao giờ được?
“Hừm, sau từng ấy thời gian gặp nhau, mình vẫn không nào tin tưởng cậu được, Hokuto-san à~”
“Không nói được gì hay hơn hả cái cô kia?”
Kisaragi cười khúc khích như thể kế hoạch trêu tôi vừa thành công mĩ mãn. Phải công nhận là cô ấy rất dễ thương, nhất là những lúc cười vui vẻ như thế này.
“Ừm, thi thoảng mình cũng nên dựa dẫm vào người khác nhỉ?”
“Đúng rồi đấy.”
“Vậy thì, kể từ giây phút này, mình sẽ không ngần ngại hỏi và nhờ vả cậu nữa. Ví dụ nha, bữa trưa mai nên bao gồm những gì?”
“Đấy có phải là dựa dẫm vào người khác đâu!!”
Ơ, chờ đã, hay cô ấy đang hỏi trưa mai tôi muốn ăn gì?
“Cậu định làm bữa trưa sao?”
“Đúng… oh, mình có nên làm cho cậu luôn không nhỉ?”
Tôi đứng thẳng dậy, cúi đầu.
“Xin lỗi nhé, tôi không nhận bữa trưa của cậu được rồi.”[note81588]

