Trans + edit: Yuuki
————————————————————-
“Sao nãy cậu lại nép vào tôi thế?”
Để làm nguội cái đầu sau cuộc chạm trán ngoài ý muốn vừa rồi, bọn tôi quyết định dành chút thời gian dùng bữa tại nhà hàng gia đình gần đó.
Kisaragi gọi một đĩa pasta và trứng cá tuyết.
Trông thì ngon đấy, nhưng có vẻ cô nàng chẳng muốn ăn chút nào cả. Cô chọc dĩa xuống, xoay xoay cuốn mì thành cục tròn.
Tôi cũng chả thấy đói, đặt bát súp consommé mới mua trong quầy súp ra trước mặt.
“Có vẻ như cô ấy là người tốt mà?” - tôi thắc mắc.
Bị Kisaragi nắm tay mà tôi cứ tưởng cô gái gal kia là người xấu, có dính líu tới quá khứ không mấy vui vẻ của Kisaragi.
“Mình xin lỗi.”
Lúc nãy, cô gái lạ mặt kia còn chúc Kisaragi:
“Chúc mừng cậu nhaa! Tớ rất vui khi cậu có được một người bạn trai tốt bụng như thế này. Bạn trai của Kisaragi ơi, Kisaragi thường bị hiểu lầm thôi chứ thực ra bạn ấy cực kì tuyệt vời luôn đó! Nhờ cậu thay tớ chăm sóc cho bạn ấy nhé!”.
Nói rồi, cô gái kia tạm biệt bọn tôi với nụ cười tươi trên môi.
Cô ấy tốt bụng đến thế cơ mà.
“Một phần cũng tại… lúc nãy mình quên mất bạn ấy là ai…” - Kisaragi cúi đầu.
Xấu tính quá đó Kisaragi à!
“Đúng hơn là… mình đang cố gắng để quên bạn ấy.”
Nói cách khác, Kisaragi vẫn chưa quên cô bạn đó.
Đối diện tôi, cô nàng vẫn cúi đầu buồn bã, tay xoay xoay cái dĩa.
“Cậu quen cả mấy bạn trong nhóm đó à?”
“Ừ. Cụ thể là quen hồi lớp bảy.”
Bạn từ sơ trung?
“Hai cậu có thân với nhau không?”
“Bọn mình từng học chung một nhóm. Có lẽ bởi vậy, bạn ấy bắt chuyện với mình rất nhiều. Lúc đó, bọn mình nói chuyện hợp cạ nên khá thân với nhau. Tiếc là năm lớp tám, bọn mình học khác lớp, từ đó chẳng còn cơ hội trò chuyện với nhau nữa.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Chiếc nĩa trên tay Kisaragi dừng xoay. Khuôn mặt cô nàng ngơ nghệch, cứ như hiện rõ chữ: “Sao cậu biết?”.
“Tại năm lớp tám là năm cậu bị cả lớp căm ghét còn gì.”
“Nhớ rõ thế...”
Không phải tôi muốn nhớ đâu, nhưng sự thật là muốn quên cũng không phải chuyện đơn giản.
Mà tôi cũng không ngờ suy đoán của mình dựa trên quá khứ của Kisarai lại chính xác.
“Hẳn là bạn ấy đã giúp đỡ cậu, đúng không?”
Kisaragi đặt dĩa xuống. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ bất lực, như thể không còn ý định giấu kín sự thật nữa.
“Ừ. Có một lần. Bạn ấy đã hỏi: “Tớ có thể giúp cậu được gì không”. Nhưng… mình đã không do dự từ chối.”
“Vì cậu không muốn bạn ấy gặp rắc rối giống cậu?”
Cô nàng ngây người ra, chẳng nói chẳng rằng, đầu cũng không gật không lắc. Dù vậy, tôi chắc chắn rằng suy đoán của tôi là chính xác. Kisaragi còn được cô bạn kia khen là tốt bụng cơ mà.
Kisaragi nhìn thẳng vào mắt tôi. Có lẽ, cô hiểu được người bạn từ sơ trung ấy tuyệt đến nhường nào.
“… Mình không ngờ rằng hai đứa sẽ có ngày gặp lại nhau sau khi chia xa hồi lớp bảy…”
Lời chúc mừng của cô gái hồi nãy bỗng lướt qua trong tâm trí tôi.
“Mà… kể ra hai bọn mình cứ dính lại với nhau thế này khiến hai cũng hiểu lầm là một cặp nhỉ? Bạn cậu đang tưởng tôi là bạn trai của cậu đó.”
Giờ đây, tôi chỉ muốn giúp đỡ Kisaragi hết sức có thể.
“Nhưng cậu biết đấy, mình chẳng có ý định thay đổi mục đích ban đầu đâu…”
Tôi không biết - và cũng chẳng muốn tìm hiểu - về quá khứ của Kisaragi.
Hơn thế nữa, liệu cô ấy có nhất thiết phải thay đổi bản thân không?
“Nhưng tớ nghĩ cô bạn kia đã rất vui khi được gặp lại cậu. Bạn ấy còn mỉm cười hạnh phúc vì tưởng cậu đã có người để nương tựa cơ mà. Cậu thử nghĩ mà xem, sao một người ghét cay ghét đắng cậu vì chuyện ngày xưa lại có thể cười tươi đến vậy được.”
Kisaragi cúi gằm mặt. Cuối cùng, khuôn mặt cô nàng đã tươi tỉnh trở lại. Cô cười nhẹ, gò má ửng hồng.
“Mình cũng mong là vậy!”
Kisaragi đã vượt qua được nỗi buồn. Cô cầm dĩa lên, quấn pasta một cách đầy khí thế. Quấn nhiều quá Kisaragi ơi!
Nhận thấy sự vui vẻ của Kisaragi, tôi liền hỏi:
“Thế giờ bọn mình làm gì?”
Kisaragi ăn ngon lành những sợi mì pasta. Biết rằng cô sẽ không trả lời ngay lập tức vì còn bận “xử lí” đĩa mì, tôi bèn sang quầy súp, lấy cho mình một bát súp đặc. Ăn xong, Kisaragi chắp tay cảm ơn bữa ăn, hùng hồn tuyên bố:
“Đương nhiên là đi xem phim rồi!”
“Thế thì ra rạp thôi!”
“Hồi hộp quá!! Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên mình xem phim rạp mà không phải lo bị suy nghĩ của người khác spoil hay nhận xét về tình tiết phim đó~”
“Dù có cố đến mức nào đi chăng nữa thì cậu vẫn phải nghe cảm nhận của tôi thôi.”
“Không sao hết! Nếu chỉ một mình Hokuto-san thì mình chịu được. Mọi khi mình còn phải nghe suy nghĩ của hàng trăm người khác nhau cơ!”
“Thế sao cậu không xem ở nhà đi? Ra rạp làm chi cho khổ?”
“Nhà mình không có cái màn hình bự như trong rạp.”
À, đúng rồi ha.
“Xem xong cậu có muốn đi ăn bánh không?”
“Có chứ! Buổi “hẹn hò” giờ mới chỉ bắt đầu. Nhớ là phải cho mình chơi thật vui đó nha!”
Cô cười duyên.
Nụ cười ấy chứa chan bao niềm vui và sự kì vọng.
Và thế là chúng tôi rời khỏi nhà hàng, đôi chân nhảy nhót hướng về rạp chiếu phim.

