Chương 1: Làng Ivanovskaya

Phần 3 - Chiến đấu hay là chết?

2025-10-19

1

...

Đám lính Đức vội vàng xách súng lao ra khỏi nhà. Lại một tiếng súng nữa vang lên. Một đứa đang cố gắng ôm tên sĩ quan cùng bỏ chạy thì đã phải nằm xuống với một lỗ thủng trên đầu. Thêm nhiều tiếng súng nổ liên tiếp. Serafima co rúm người lại, chỉ biết ôm đầu hét toáng lên. Giữa những tiếng la lối om sòm, cô chạm mắt với tên sĩ quan, hắn bị bắn vào bụng nhưng vẫn còn sống. Cô hét lên khi nhìn thấy hắn. Sau nhiều tiếng súng đủ loại giằng xé nhau là một tiếng nổ lớn làm rung chuyển mặt đất. Tiếng động cơ xe tải ngày càng tới gần rồi tắt hẳn, rồi sự im lặng bao trùm. Chỉ còn lại tiếng rên rỉ của tên sĩ quan Đức nằm quằn quại trong vũng máu.

"Có sao không!" Một toán người cầm súng xông vào phòng. Họ không phải lính Đức mà là các anh lính Hồng quân.

Nhưng chẳng có lấy một lời an ủi nào, mà thay vào đó là một tràng câu hỏi như quát tháo của những người lính Hồng quân hẵng còn mang nhiều sát khí đổ ập xuống đầu cô bé. Nhưng Serafima vốn đã tê liệt hoàn toàn, giọng nói của họ chỉ vang ong ong trong đầu cô như tiếng vọng từ xa.

- Này cô em, có bị thương không? Tên em là gì, em tên gì?

- Chỉ mình em sống sót sao? Tại sao có mình em là không sao?

- Khẩu TOZ kia là của em à? Sao em lại có súng?

- Này, có nghe thấy không? Này, tỉnh lại đi…

- Vô ích thôi, giờ cô bé đó chỉ còn là một cái xác vô hồn.

Chỉ riêng câu nói sau cùng đó, Serafima, vốn đã kiệt sức, lại nghe được một cách rõ ràng đến lạ. Đó là tiếng phụ nữ, một giọng nói đẹp đẽ, trong veo như nước suối. Chủ nhân của giọng nói bước vào căn nhà. Cô ta giao khẩu súng trường cho một người lính bên cạnh rồi đưa mắt nhìn quanh phòng, những người lính Hồng quân đổi tư thế đứng nghiêm, trông tất cả bọn họ đều rất căng thẳng.

Đó là một người phụ nữ tóc đen, mặc quân phục kaki rất đẹp, đội mũ cát-kê. Đôi mắt cô ta cũng màu đen nhưng làn da thì lại trắng một cách đối lập. Khuôn mặt toát ra vẻ cương nghị. Thân hình mảnh mai và cao ráo đáng kinh ngạc, không kém cạnh những người lính cường tráng xung quanh. Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Cô ta trông thấy Serafima, rồi lại liếc nhìn tên sĩ quan Đức đang giãy giụa:

- Nghe này. Nhét ruột gan vào lại cho nó rồi cầm máu đi. Xé quần áo của đám thuộc hạ đã chết mà băng lại cho nó.

Người lính cấp dưới trả lời với vẻ mặt ngạc nhiên:

- Ta sẽ thẩm vấn  sao? Bị thương nặng thế này thì e là nó không chịu nổi mà chết luôn thôi.

Cô dùng gót chân đạp lên ngón tay của tên Đức đang thoi thóp. Tiếng xương vỡ giòn tan. Hắn kêu lên the thé như  một con thú đang giãy chết, cô mỉm cười với người lính cấp dưới:

- Nếu vậy, kéo dài cái mạng nó ra thêm đi… 

Người chiến sĩ gật đầu, nắm cổ áo tên sĩ quan Đức rồi kéo hắn ra ngoài.

- Rồi, giờ thì! - Nữ chỉ huy nói lớn, như đang thay đổi suy nghĩ cùng với bầu không khí xung quanh. Cô ta túm cổ áo Serafima nhấc bổng dậy, ẩn người cô bé vào tường:

- Hoàn hồn rồi thì trả lời tôi. Địch từ đâu đến, biến đâu hết rồi ? Có biết chúng nó là đơn vị nào không? Có đặc điểm gì trên phù hiệu hay huy hiệu không? Có tên lính nào có thể nhận diện được không?

Serafima không thể trả lời bất cứ câu nào trong số đó. Mãi sau cô bé mới nhận ra rằng người phụ nữ quân ta không hề có lấy cho cô bé dù chỉ là một lời hỏi han. Những người lính xôn xao, nói giúp cho cô bé:

- Đồng chí chuẩn úy, thế thì tội nghiệp quá. Với một đứa trẻ vừa mất hết gia đình lẫn dân làng thì có hơi…

- À vậy à, thế thì tôi chỉ hỏi một câu thôi...

Cô thở dài một hơi, rồi lại hỏi Serafima:

- Muốn chiến đấu hay là chết?

Mọi người xung quanh lộ vẻ bối rối. Serafima cũng không hiểu câu đó có ý nghĩa gì.

Một cái tát vào má. Chiếc găng tay thô ráp để lại cơn đau nhói trên mặt Serafima. Rồi người phụ nữ lại túm lấy cổ áo Serafima rồi hét vào mặt cô bé, bỏ ngoài tai lời can ngăn của các chiến sĩ:

- Tôi đang hỏi cô đấy, muốn chiến đấu hay muốn chết?

- Em muốn chết - Serafima trả lời.

Đó là suy nghĩ thật lòng của Serafima. Trước mắt cô bé là di hài của mẹ. Tất cả dân làng đều đã chết. Và cô, dù sống sót nhưng cũng đã tận mắt chứng kiến địa ngục. Thử hỏi làm sao cô có thể chiến đấu được nữa?

- Vậy à.

Nữ chỉ huy chỉ hít lấy một hơi, rồi quay người đi về phía chiếc tủ để bát đĩa. Cô ta mở cánh tủ ra một cách thô bạo, cầm lấy những bát đĩa bên trong, rồi liệng hết xuống sàn. Chiếc đĩa mẹ mua cho Serafima hôm mùa thu năm ngoái. Chiếc cốc bác Antonov mua hời được từ người bán hàng rong rồi biếu cho nhà cô. Chiếc ca đã quen thuộc từ khi còn nhỏ, không nhớ có từ lúc nào. Đống bát đĩa dù ít nhưng đầy ắp kỷ niệm, đang lần lượt bị người phụ nữ vứt xuống sàn nhà vỡ tan tành.

Serafima không ý thức được rằng mình đã hét lên và lao về phía nữ quân nhân. Cô bé cố gắng bám rịt lấy người phụ nữ để ngăn lại, nhưng đã bị hất văng vào tường một cách dễ dàng.

- Dừng lại! - Serafima hét lên. - Chị làm gì vậy?

- Sao? Để ý tôi làm gì. Vì đằng nào cô cũng muốn chết mà. Gia đình cô đã chết. Và dân làng cô cũng đã chết. Do đó chúng tôi sẽ phải biến nơi này thành vườn không nhà trống [note82420]. Một ngôi làng không còn ai bảo vệ sẽ có nguy cơ bị quân Đức cướp bóc. Để ngăn chặn việc đó xảy ra, tất cả đồ đạc và nhà cửa, tất cả đều phải phải bị tiêu hủy. - Nữ chỉ huy trả lời không chút do dự.

Thật vô lý. Bát đĩa của nhà tôi thì liên quan gì tới chiến đấu với quân Đức.

- Xin hãy dừng lại đi. Hãy để cho em được chết cùng với những kỷ niệm này.

- Đằng nào mọi thứ rồi cũng sẽ bị phá hủy. Nghe đây, người chết cũng chẳng còn là gì đâu. Nếu cô chết, những kỷ niệm đó cũng sẽ tan biến thôi. Mà đằng nào thì trong ngôi nhà này cũng chẳng có gì đáng giá cả.

Nghe đến đây, ánh mắt Serafima bỗng vô thức nhìn về phía khung ảnh gia đình mà không có mặt cô.  Nhưng cô đã bị nữ chỉ huy nhìn thấu.

 - Ồ ! - Người phụ nữ buông Serafima ra và bước về phía chiếc bàn. Serafima cố gắng lao tới nhưng đã bị người phụ nữ ra đòn quét chân khiến cô bé ngã sõng soài.

- Ảnh gia đình hả? Đây là “kỷ niệm” của mày đúng không?

“TRẢ LẠI ĐÂY”  Cô bé chuẩn bị hét lên như vậy nhưng người phụ nữ đã ném khung ảnh đi không chút thương tiếc. Tấm ảnh bay vút ra ngoài qua khung cửa sổ đã vỡ.

- Xin hãy dừng lại đi!

- Mày nghĩ rằng cứ mở mồm van xin khóc lóc thảm thiết thì đối phương sẽ dừng lại chắc? Mày cũng đã van xin lạy lục bọn phát xít tha mạng như vậy sao!

Serafima thấy tim mình đập thình thịch trước câu nói của nữ chỉ huy.

- Thôi đúng thật là như vậy rồi... Trong cuộc chiến này, rốt cuộc chỉ có kẻ dám đứng lên chiến đấu và kẻ phải chết. Mẹ mày và mày đều là kẻ bại trận. Liên Bang Xô Viết chúng ta không cần những kẻ bại trận không có ý chí chiến đấu!

Chiếc ủng của người phụ nữ đá vào vai Serafima đang nằm rạp trên sàn. Khung cảnh qua đôi mắt của cô bé trở nên méo mó. Vậy mà trong tầm nhìn méo mó đó, cô bé lại tiếp tục thấy một cảnh tượng đau lòng hơn nữa. Nữ chỉ huy bỏ lại Serafima nằm đó rồi bước về phía thi thể mẹ cô, ngang nhiên lấy chân dẫm mạnh lên lưng bà.

- Anh kia, mang cho tôi bình xăng vào đây.

- Nhưng, nhưng mà...

 Nữ chỉ huy quắc mắt nhìn người chiến sĩ đang phản đối, khiến anh vội vàng chạy ra ngoài. Hai phút sau, anh quay lại, người phụ nữ cầm lấy bình xăng, rồi đổ thứ chất lỏng bên trong lên thi thể đang nằm đó.

- Mẹ mày đã bị bọn Đức giết, chính bản thân mày cũng vậy, Kẻ bại trận thì khi chết không cần phải ra đi thanh thản làm gì đâu, và cũng chẳng cần phẩm giá chi hết!

Cô ta quẹt diêm cháy, rồi thả nó xuống, thi thể bốc cháy. Serafima kinh hoàng khi mẹ cô bị hỏa thiêu trong khi cô không thể làm gì. Ngôi nhà của cô, cùng với di hài của mẹ, đang cháy. Serafima đảo mắt nhìn xung quanh. Một điều gì đó khác lạ đang thôi thúc cô, khác hẳn với khao khát sống hay chạy trốn khỏi cái chết. Những người lính Hồng quân đang sững sờ nhìn hai người, họ không muốn can dự vào. Ở giữa phòng, khẩu TOZ vẫn còn đó, vậy là có một khẩu súng săn đã nạp đạn. Serafima nhào đến định nhặt khẩu súng đó. Giữa những tiếng "Dừng lại!" của những người lính, cô vẫn kéo chốt, định chĩa vào nữ chỉ huy nhưng đã ăn trọn cú đá, mũi ủng trúng vào bụng.

- Ư, ư...

- Thế này thì đến chó nghiệp vụ cũng không bằng! Thất bại trước bọn Đức, thua thảm trước cả tao rồi chết đi!

Nữ chỉ huy nhặt khẩu súng lên và cười khẩy, rồi lại nói:

- Nói! Mày Muốn chiến đấu hay là chết!

- Tôi giết hết! - Serafima trả lời, người cô vẫn nằm rạp trên sàn. Đó lần đầu tiên cô nói câu đó ra trong đời.

- Cả quân Đức, và cả cô nữa! Tôi sẽ giết hết, để rửa mối hận này!

Sự im lặng đột nhiên bao trùm. Ngọn lửa đang cháy trên sàn thoáng chốc đã lan lên tường, rồi bùng lên. Nữ quân nhân đã tắt nụ cười, cô ta trả lời:

 - Đấy, vậy thì còn có ích. Giờ thì đừng giết ai vội. Tôi hỏi lại, cô có để ý thấy điều gì đáng chú ý về quân địch không?

Serafima lục lọi ký ức. Cô không thể biết được chúng thuộc đơn vị nào. Tất cả đều là lính Đức mặc quân phục giống nhau. Không có gì có thể phân biệt... Cô bất chợt nhớ đến tên lính duy nhất mà cô chú ý được.

- Có một tên râu ria, mặt đầy sẹo, mang khẩu súng lắp kính ngắm. Chúng nó gọi hắn là Jäger [note82421].

Một vài người lính nhìn về phía nữ chỉ huy. “Không thấy có xác chết nào có nhận dạng như vậy.” - một người lính nói.

- Hắn chính là thằng bắn tỉa đã bắn mẹ cô. Kẻ thù mà cô phải tiêu diệt. Cô, xem ra cũng biết cách sử dụng súng nhỉ.

- … có biết. 

- Đã qua lớp huấn luyện quân sự phổ thông [note82422] chưa?

- Là môn bắt buộc ở trường, đã hoàn thành rồi.

- Được ! - người phụ nữ trả lời rồi rời đi, tất cả những người lính Hồng quân đều theo sau.

 - Đồng chí chuẩn úy, lẽ nào, đồng chí định … -  Một chiến sĩ hỏi cô ta điều gì đó, nhưng nữ chỉ huy phớt lờ, thay vào đó cô ta nói:

 - Bắt đầu tiến hành tiêu thổ. Đổ xăng lên tất cả nhà cửa và thi thể rồi đốt. Không giữ lại bất cứ thứ gì.

Có thật là họ sẽ làm vậy không. Khi Serama hẵng còn đang bối rối, hai người lính mỗi người nắm một cánh tay cô, xách cô ra khỏi ngôi nhà đang cháy. Trong làng bây giờ, số lính Hồng quân hiện diện gấp mấy lần quân Đức lúc nãy, họ bắt đầu gom các thi thể lại một chỗ. Những người dân làng mà cô coi như gia đình, bị chất đống như những thanh củi. Trước mặt cô, là xác của tên sĩ quan Đức bị bắn vào bụng lúc nãy.

- Trước khi chết, thằng đó có khai gì không?

Trước câu hỏi của nữ chỉ huy, người lính Hồng quân áo quần dính be bét máu chỉ biết nhún vai. Có vẻ như anh là người đã thẩm vấn hắn.

- Nó chỉ nói rằng tiểu đội của nó đã bị đánh cho te tua nên đã đi nhầm đường rồi tràn vào đây, rồi chết. Ta đếm được số xác bọn Fritz [note82424] ít hơn nên chắc chắn có vài thằng chuồn mất rồi.

- Thu thập thẻ tên và quân hàm của bọn chúng rồi giao cho bên NKVD [note82425] đi.

Đội quân nhanh chóng bước lên xe tải, Serafima cũng được đưa lên như một trong số họ. Khi đã yên vị trên thùng xe được một lúc, cô lại ngẩng lên nhìn những mái nhà của ngôi làng Ivanovskaya đang đồng loạt bốc khói. Những ngôi nhà gỗ đơn sơ lần lượt cháy rụi. Cô trông thấy những người lính Hồng quân bước ra khỏi các căn nhà, họ không mai táng cho dân làng, mà đổ xăng rồi châm lửa một cách vô cảm. Serafima nhìn ngôi làng nơi cô sinh ra và lớn lên cùng với những gì còn lại của bà con dân làng bị thiêu cháy.

- Irina Emelyanovna Strogaya. [note82426] - Nữ chỉ huy đang ngồi ghế trước bên cạnh lái xe, quay lại nói. Đó dường như là tên của cô ta. 

- Tên em là gì?

- Serafima Markovna Arskaya.

Nữ chỉ huy Irina nở một nụ cười khiến cho Serafima bực mình nghĩ "quỷ dữ có thể nào lại mang khuôn mặt dịu dàng như vậy sao?"

- Hân hạnh được gặp em, Serafima. Từ hôm nay, em sẽ là học trò của tôi.

Những người lính xung quanh cứng mặt trước lời nói đó. Rõ ràng đó không phải là một điều lành. Nhưng Serafima không hề nao núng. Cô đã mang tâm trạng "còn gì để sợ nữa đâu". Mặc dù vậy, tới khi ra khỏi làng, cố bé ngoảnh lại nhìn ngôi nhà của mình đang cháy rụi, nỗi buồn lại ập đến trái tim cô. Mẹ cô, cùng với ngôi nhà đó, đã được hỏa táng.

“Giết kẻ thù, để rửa mối hận!” 

Cô bé cảm thấy nỗi buồn của mình như được dồn cả vào quyết tâm đó. Cô sẽ giết bọn Đức, giết thằng Jäger kia, và giết mụ Irina, kẻ đã sỉ nhục cô và mẹ. Nỗi đau buồn cuộn lên thành cơn giận dữ, rồi hoá sát khí.

Hết chương 1

Ghi chú

[Lên trên]
Тактика выжженной земли (Tiêu thổ kháng chiến aka Vườn không nhà trống): Bên phòng ngự tiêu hủy và đốt cháy tất cả tài sản khiến quân địch không thể tận dụng được tài nguyên địa phương để tiếp tế hoặc trú ngụ.
Тактика выжженной земли (Tiêu thổ kháng chiến aka Vườn không nhà trống): Bên phòng ngự tiêu hủy và đốt cháy tất cả tài sản khiến quân địch không thể tận dụng được tài nguyên địa phương để tiếp tế hoặc trú ngụ.
[Lên trên]
Tiếng Đức cũng có nghĩa là "thợ săn"
Tiếng Đức cũng có nghĩa là "thợ săn"
[Lên trên]
Всевобуч (Vseobuch): Chương trình huấn luyện quân sự phổ cập cho toàn dân ở Liên Xô. Trước chiến tranh, chỉ có nam giới mới phải tham gia học. Khi chiến tranh nổ ra thì được mở rộng để huấn luyện cho cả phụ nữ và đào tạo dân quân tự vệ .
Всевобуч (Vseobuch): Chương trình huấn luyện quân sự phổ cập cho toàn dân ở Liên Xô. Trước chiến tranh, chỉ có nam giới mới phải tham gia học. Khi chiến tranh nổ ra thì được mở rộng để huấn luyện cho cả phụ nữ và đào tạo dân quân tự vệ .
[Lên trên]
Fritz: Danh xưng miệt thị chỉ người Đức trong Thế Chiến II.
Fritz: Danh xưng miệt thị chỉ người Đức trong Thế Chiến II.
[Lên trên]
НКВД (NKVD): Bộ Dân Ủy Nội Vụ, cơ quan an ninh và cảnh sát mật của Liên Xô.
НКВД (NKVD): Bộ Dân Ủy Nội Vụ, cơ quan an ninh và cảnh sát mật của Liên Xô.
[Lên trên]
Strogaya có nghĩa là "nghiêm khắc" trong tiếng Nga.
Strogaya có nghĩa là "nghiêm khắc" trong tiếng Nga.