Đóa Hoa Anh Đào
Chị vẫn là người phụ nữ năm nào[note65601], vẫn là cái dáng mỏng manh như có thể tan biến vào hư vô ấy. Hiện tại tôi đã 25 tuổi, vậy tính ra chị ấy 27 rồi. Tấm lưng người đàn chị năm xưa đang đón những tia nắng chiều dịu dàng trong bộ áo len màu vỏ trứng. Chúng tôi bước từng bước chậm rãi để xác nhận độ dốc nhè nhẹ của con đường quanh co tại khu dân cư này. Mái tóc đen buộc lỏng của chị ấy đung đưa trong làn nắng. Đó là vào một buổi chiều thường ngày, chẳng còn ai trong tầm mắt khiến tôi như đang bước trên một sân khấu. Rồi, tôi tăng tốc để bắt kịp chị.
“Senpai? Chị là Sakashima-senpai phải không?”
Senpai siết nhăn chiếc túi cửa hàng tiện lợi rồi quay lại nhìn tôi với nụ cười có phần mệt mỏi hơn trước đây. Chưa đầy năm năm kể từ khi Senpai tốt nghiệp, nhưng những khoảnh khắc hai chúng tôi gần gũi ra sao vẫn sống động trong ký ức tôi.
“Là, Tsukada-kun à? Wao, hoài niệm thật đấy! Chị mừng là em còn nhận ra chị đấy.”
“Vừa nhìn là em đã nhận ra luôn.”
Vì Senpai là người tôi luôn ngưỡng mộ mà, nhưng, chị cũng là người tôi đã từ bỏ mà chẳng nói một lời. Tôi đã ngắm nhìn tấm lưng chị ấy nhiều đến mức tôi tự tin mình có thể nhận ra chị ấy ngay cả khi chị đã già. Cách chị bước với vai trái hơi chùng xuống, hay hình dáng những ngón tay khi chúng được thả lỏng. Tôi thật ra chẳng có đủ can đam để đứng cạnh chị ấy, mà thay vào đó, tôi đã để bóng hình Senpai in dấu vào ký ức tôi.
“Mà giờ chị sao rồi?”
Tôi đã nghĩ sẽ hỏi chị ấy để xem chị đã kết hôn hay gì chưa như cách người ta vẫn thường hay hỏi.
“Bây giờ.”
Chị ấy chạm tay lên má - thói quen mỗi khi chị thấy bối rối. Và nhìn thì cũng không thấy có chiếc nhẫn nào trên ngón tay trái cả.
“Chuẩn bị để chết, chắc thế.”
Trông chẳng có vẻ gì là chị ấy đang đùa. Nếu còn là sinh viên, tôi sẽ cười lại dù lời chị nửa đùa nửa thật. Nếu là học sinh, tôi sẽ chỉ đứng đó mà nghĩ ngợi về tương lai. Còn khi đã trưởng thành, dòng đời cộc cằn lại dễ dàng cuốn tôi đi, đó là lý do tại sao tôi lại đi bộ ở một thành phố xa lạ vào giờ này. Cái chết giờ càng thêm khẩn cấp và đến gần hơn. Tôi chắc Senpai cũng thấy vậy.
“Sao chị lại phải chết thế?”
“Nó đã được định rồi. Tiếc là vậy.”
Nghỉ việc xong khiến tôi thấy mình rộng lượng đến lạ. Bằng tông giọng mạnh, tôi nói những lời mà bản thân chẳng thể nói khi còn ở cái tuổi học sinh.
“Nói cho em đi. Hãy kể cho em lý do. Em sẽ ngăn nó bằng mọi cách có thể.”
Senpai gật đầu, khẽ nở nụ cười thoáng chút miễn cưỡng.
“Vậy để chị gọi cho mẹ.”
Rồi, một cuộc gọi đã được thực hiện trên điện thoại chị ấy. “Con tình cờ gặp Kouhai trên đường, nên bọn con định đi uống nước với nhau. Có thể là con sẽ về muộn nhưng mà mẹ đừng lo.” Chị dịu dàng nói vào điện thoại. Thở dài một cái, Senpai đẩy điện thoại vào túi.
“Đi thôi.”
Có một quán cà phê nhỏ tại lối vào, hòa vào sự đồng điệu của những ngôi nhà xung quanh. Chỉ có tên quán và thực đơn là được viết ở tấm bảng đen treo trên cánh cửa cùng màu. Senpai nắm tay nắm cửa chẳng chút do dự. Klyn, chiếc chuông reo lên một tiếng thanh thoát. Bên trong hơi tối, có một cầu thang bằng gạch dẫn xuống tầng hầm. Toàn bộ những chiếc đèn ở đây đều mang một vẻ cổ điển, chúng được thắp sáng như để dẫn đường vậy. Chắc chúng cổ lắm rồi, thiết kế chẳng cái nào giống cái nào. Hương thơm của cà phê cù lét chiếc mũi tôi.
Ánh sáng bên trên cửa tiệm tràn xuống tận cuối cầu thang trông như lối thoát của một đường hầm. Tiếng đàn Piano chạm đến tai tôi. Cả âm thanh cốc chén chạm vào nhau và cái giọng trầm trầm của mọi người trong quán.
Xuống đến chân cầu thang, ánh sáng chói lọi ngay lập tức phủ lên tầm nhìn chúng tôi trong chốc lát. Nhìn vào những món đồ nội thất nặng nề được bố trí trên kiểu sàn ván đánh bóng màu mật ong này, nó sẽ khiến bạn cảm nhận được dấu ấn của thời gian qua năm tháng. Người chủ quán khoảng 40, 50 tuổi - đang lau chiếc cốc tại quầy - lắc bộ ria mép đen và nói: “Chào mừng.”
Bên trong quán lớn đến mức một người có thể chạy được trong đó. Các chỗ ngồi đều đã kín khách. Senpai ngồi vào một bàn ở trong góc - nơi chị có thể hòa mình vào bóng tối. Rồi, chị ấy chỉ về phía tôi với tấm thực đơn màu đỏ đậm trong tay.
“Chị chọn rồi.”
Nhìn bầu không khí là đã có thể nhận ra, rằng trong thực đơn đa số là các loại cà phê. Mà tôi chẳng có thời gian để nghĩ về mấy cái khác biệt nhỏ đó.
“Em cũng thế.”
“Ừ.”
Cứ giơ tay như thường lệ, người chủ quán sẽ tới chỗ bạn để nhận gọi món liền. Senpai mở lời trong khi liếc nhìn tôi một cái.
“Một cà phê sữa và…”
“Làm ơn cho một cà phê Blend.”[note65602]
Cổ họng tôi bị nghẹt lại khi nói ra câu trả lời ấy. Nếu quay người lại nhìn về phía quầy, có thể nhận ra rằng xung quanh chúng tôi chỉ còn lại tiếng Piano và các vị khách khác nói chuyện. Tôi không biết tên bản nhạc và cũng không biết họ đang nói gì, nhưng tất cả lại hợp để làm BGM. [note65603]
“Em hỏi ‘Tại sao?’ ư?”
Đan đôi tay đặt trên bàn, Senpai nheo mắt.
“Đó là một câu chuyện dài, em biết đấy. Chị sẽ sẽ kể thêm khi đồ uống được mang ra. Vậy sao em không kể câu chuyện của em cho đến lúc đó nhỉ?”
“Chẳng có gì thú vị đâu. Em tốt nghiệp bình thường, xin việc bình thường. Em nghĩ nó không hợp nhưng chẳng làm gì, cuối cùng cũng không chịu nổi qua ba năm rồi bỏ việc. Ngay cả khi ra khỏi nhà với ý định tìm việc, em chỉ xuống một ga tàu lạ mà em chẳng hề biết rồi đi loanh quanh.”
“Nhưng đấy lại là cách chị gặp em. Chắc nó là định mệnh đó.”
“Em sẽ rất vui nếu việc em làm có ý nghĩa gì đó. Nhưng Senpai sẽ không cần gì từ em đâu.”
“Có. Có chứ. Có nhiều. Người đã bước một chân vào quan tài sẽ rất hoài niệm về quá khứ đó. Không hiểu sao, nhưng chị chẳng làm được gì ngoài việc chìm đắm vào quá khứ những ngày còn ở độ tuổi ‘thanh xuân’. Chỉ cần em là ai đó bước đến từ nơi đó là chị đã thấy vui rồi.”
Senpai chạm vào chiếc nắp của hộp đường bằng sứ và nói thêm.
“Chị nghĩ, lúc em còn trẻ, sự thất bại ấy là một kho báu. Nếu nói thế này, chị nghĩ em sẽ đồng ý với chị… Đúng, nếu em còn đang chuẩn bị để đi tìm việc, có nghĩa là cả thể xác và tâm hồn em đều còn nguyên vẹn. Thế là đã trở thành kẻ chiến thắng trong cuộc sống rồi đó.”
Một cốc cà phê sữa được đặt trước Senpai còn với tôi là cốc Blend. Senpai nhẹ nhàng di ngón tay trên viền cốc, rồi lặng lẽ chỉ ngón trỏ vào thái dương.
“Có một quả bom được chôn ở đây. Một quả bom có hình dạng như một bông hoa. Giờ nó đang là một nụ hoa, và khi nó nở, chị sẽ chết. đã lan rộng đến mọi ngóc ngách trong não, chẳng có cách nào để phẫu thuật loại bỏ. Mà này, em nghĩ điều gì sẽ khiến một bông hoa nở?”
Quá choáng ngợp, tôi chẳng thể mở miệng nói điều gì. Đôi môi bóng loáng của tôi thả lỏng.
“Những suy nghĩ không được tiêu hoá cứ tích tụ lại, nó sẽ giết chị. Mọi thứ không được nói thành lời đều khiến chị đau đớn. Liều thuốc duy nhất là phun chúng ra hay không ngừng viết chúng xuống. Đó là cách duy nhất để kéo dài sự sống này. Có điều buồn cười là, chị từng muốn tồn tại bằng việc viết không chỉ một lần thôi đâu, nhưng chị không nghĩ nó sẽ thành sự thật.”
“Em sẽ không cười đâu.”
“Chị biết, em…”
“Đừng nói là đó là vì em tốt bụng. Em muốn chị sống vì chị là Senpai mà không một ai có thể thay thế.”
“Sao lại thế?”
“Chị đang hỏi khó em đấy.”
“Chị hiểu mà, phải không?” Nói rồi, tôi nhấm nháp tách cà phê của mình. Senpai không trả lời.
“Em sẽ làm mọi thứ, chỉ cần Senpai cho phép.”
“Cái đồ ngốc.”
Dù đến việc nắm lấy bàn tay khi chị hạ đôi mắt xuống tôi cũng chẳng thể làm, nhưng tôi thực sự nghiêm túc. Tôi cũng không thể nói với chị ấy rằng tôi đã từng hay vẫn còn thích chị.
*****
Nheo mắt nhìn từ phía ban công, tôi thấy một hàng cây hoa anh đào màu đỏ nhạt ở đằng xa. Căn hộ tôi thuê có phòng khách và một căn phòng bốn tấm kiểu Nhật, tôi đã dọn nó thành không gian cho Senpai. Chị ấy đã dựng chuyện rằng chúng tôi đang hẹn hò để thuyết phục bố mẹ, và trên danh nghĩa, mong ước trong lòng tôi đã được hoàn thành sau một bước thăng tiến tình cảm nhanh đến vô lý. Tôi đã rất hồi hộp khi gọi thẳng tên chị ấy - Shiori-san.
Bàn bệt, máy tính, máy in, chăn gối, thêm vô số thú nhồi bông và cả những chồng sách. Căn phòng kiểu Nhật đã được dọn lại thành nơi trú ẩn cho Senpai. Tôi thì làm phần việc nhà - mua sắm, giặt giũ và lau dọn. Mua tài liệu, kiểm tra lỗi, lựa chọn các ứng viên phù hợp và phân phối sản phẩm. Mọi thứ khác mà Senpai cần.
Tôi nghĩ chị ấy nên trở thành một nhà văn - biến viết lách thành một công việc. May là Senpai có những ý tưởng đáng giá đến mức người ta sẵn sàng chết để có nó. Khi trở thành một nhà văn thương mại, chị ấy sẽ có thêm sự giúp đỡ của các biên tập viên và chuyên gia khác. Dù có chuyện gì đó xảy ra với tôi thì tôi vẫn có thể thuê ai đó làm việc nhà thay. Giờ tôi không khác gì một quản lý. Phải chi chị ấy vẫn có thể tiếp tục viết và tuôn ra những gì trong đầu nhanh hơn, tôi nghĩ chị đã có thể sống cả đời với bông hoa bị đóng băng trong não.
“Chị thấy mình viết nhanh hơn từ lúc chuyển khỏi nhà.”
Senpai lẩm bẩm, tay vẫn gõ bàn phím một cách thành thạo.
“Lúc ở trước mặt bố mẹ, chị đã nghĩ về đủ thứ chuyện. Chị thấy có lỗi với họ.”
“Về phần đó, em chỉ ở đây để xen vào giúp chị thôi.”
“Ở đây yên tĩnh thật. Chỉ có chị, em và câu truyện.”
Tôi đang pha cốc cà phê thứ hai trong ngày. Thêm nhiều sữa và đường. Tôi nhìn vào những chữ cái tuôn ra theo tiếng mưa rơi qua vai chị ấy. Câu truyện đang được viết nên. Tiểu thuyết của Senpai - từng có ấn tượng xanh non khi tôi còn là sinh viên - giờ đã chín muồi và tỏa hương thơm ngát.
Tôi tin đó chẳng phải tham vọng hay gì. Đây là một tác phẩm cần được phổ biến khắp thế giới. Senpai nên bắt đầu chèo thuyền ra ngoài biển lớn.
Chảy xuống, chảy xuống. Những dòng chữ màu đen dồn lại, lấp đầy màn hình trắng. Tiểu thuyết là thời gian. Ngón tay Senpai lướt qua lướt lại giữa các thời đại nhanh như gió. Công chúa mỉm cười, người ngoài hành tinh đề nghị một cái bắt tay, và chẳng có bối cảnh nào chứng minh rằng chúng có thật cả. Ngay khi dòng chữ ‘HẾT’ được viết ra, chiếc máy in phát ra một tiếng gầm gừ và đẩy ra bản thảo. Tôi mua giấy A4 trắng kèm các đồ dùng cần thiết hằng ngày.
Tìm lỗi đánh máy đơn giản và đánh dấu nó bằng màu đỏ, còn các chỗ dùng từ trông có vẻ kỳ lạ sẽ được đặt một dấu hỏi. Senpai không có thời gian để lãng phí. Nếu việc sửa bản thảo bị chậm, chắc chắn nụ hoa sẽ nở.
Thế nên, chúng tôi chỉ coi lại bản thảo trong bữa ăn thôi. Tôi tự hỏi ba mẹ chị ấy sẽ thế nào khi thấy chị, khóc hay ngất luôn? Chị ấy nuốt miếng bánh mì và cơm nắm trong lúc trả lời câu hỏi của tôi. Cũng bởi thức ăn nóng phải để nguội mới ăn được, nó ăn mất luôn thời gian của chị ấy, nên hầu hết món tráng miệng là các món ninh, món kho để nguội và đậu phụ. Tôi không biết bao giờ chị mới xong nên tôi bắt đầu để lại các hộp bento. [note65604]
Khi đã ăn xong, chị ấy liền đan tiếp chuỗi công việc tôi đang làm. Senpai hầu như chẳng dừng lại cho đến khi kiệt sức mà thiếp đi. Tôi lúc nào cũng thở ra một hơi thật sâu khi đặt cơ thể của chị ấy (nhẹ hơn tôi tưởng) xuống futon. [note65605]
Mà tôi cũng không biết nên thấy nhẹ nhõm khi Senpai vẫn còn sống đến hôm nay, hay nên thấy chán nản khi nhìn vào sự thật rằng cuộc sống chị ấy đã bị tước đi mọi sự tự do nữa.
Bố mẹ chị ấy có liên lạc với tôi và hỏi về chuyện đến thăm. Nhiều khả năng tôi sẽ không kịp dọn dẹp khiến bọn họ phàn nàn rằng chỗ ở quá bừa bộn. Thường thì, họ nghĩ Senpai nên được nhập viện để điều trị. Tôi đã giải thích rồi, họ chắc chưa bị thuyết phục đâu, nhưng tần suất các lần tới thăm giảm xuống theo mong muốn của cô con gái sắp lìa đời.
Senpai tiếp tục viết. Ngày đến đêm qua. Tốc độ đánh máy ấy nhanh đến chóng mặt. Gần như chẳng có phút giây nào cho sự do dự. Chị vẫn cứ viết, vẫn cứ tạo dựng, dài đến ngắn, không ngừng khắc ghi vào những con chữ.
Vào cuối mùa hè, chị ấy dừng việc đi khám sức khỏe định kỳ mỗi tháng. Senpai ném một bức ảnh chụp não ra trước mặt tôi. Các chi tiết màu trắng trên nền đen là ảnh chụp CT. [note65606] Một hình thù kỳ quặc được phản chiếu qua màu sáng nhẹ và bóng tối. Hình học, thực vật, cũng có thể nó là cả hai. Các nhành hoa nhỏ, phức tạp tràn ngập[note65607] trong hộp sọ. Đâu đâu cũng thấy các nhành hoa[note65608] phát triển như lông mi, với vòng tròn nhỏ gắn vào ngọn.
“Không biết nó nở ra hoa gì nhỉ?”
“Kiểu gì cũng là hoa anh đào.”
Cành hoa ngoằn ngoèo với kiểu hoa dài dài thế này khiến tôi nhớ đến hoa anh đào. Lúc còn đi học, lần cuối tôi với Senpai tới tiệc ngắm hoa anh đào là ngay trước hôm họ tốt nghiệp. Lúc đang thưởng thức số bánh bao và bánh quy - không được giảm xuống do tất cả đều uống rượu - Senpai nhặt một chai trà hoa nhài lên và gọi tôi.
“Tsukada-kun thích bánh bao hơn hoa nhỉ?”
“Vì mọi người bỏ lại nó hết ấy. Sao lại mua bánh bao cho buổi tiệc ngắm hoa anh đào nếu chị chẳng ăn chúng?”
“Nghiêm túc quá đó.”
Sững sờ trước cái gật đầu hài lòng của chị ấy, tôi chẳng thể nói được gì.
“Hoa cũng như xương, nó sẽ vẫn còn sót lại ngay cả khi em đốt chúng. Chúng quá mỏng và dễ vỡ. Nếu anh đào nở ra từ một cái đầu trắng, nó sẽ đẹp tựa như một lời nói dối.”
“Chị sẽ ổn thôi, Senpai à. Chị sẽ sống đến già rồi chết đi với nụ hoa ấy.”
“Lời nói của em mạnh mẽ thật đấy. Chúng mạnh mẽ đến nỗi chị suýt mơ rằng nó sẽ thành hiện thực.”
Rồi, cơ thể mảnh mai của chị ấy quay lại về phía máy tính, tôi cũng ngừng tiếp chuyện. Cả hai phòng trong căn hộ này đều được bao phủ trong bởi âm thanh của cơn mưa phùn tiếng gõ phím. Trong lúc sắp xếp lại các bản in, tôi nghĩ về những thăng tiến lớn trong công việc của Senpai. Mỗi cuốn tiểu thuyết đều được viết độc lập, nhưng bầu không khí thay đổi tùy thời điểm trong năm. Sáng, tối, mãnh liệt, thư thái. Tôi tưởng tượng ra một loạt những biểu đồ trong đầu.
Tôi cảm nhận được thời khắc nguy cấp đang đến gần. Khi mà văn phong trở thành gánh nặng lớn nhất, ngòi bút của Senpai có chút chậm lại.
Những con chữ được xếp thành hàng trên màn hình. Một màn hình trắng xóa được lấp đầy bởi 400 chữ, tạo nên sự tương phản rõ rệt giữa độ sáng của Hiragana và độ tối của Kanji. Tôi tiếp tục đọc tiểu thuyết của Senpai. Tiếp tục nhặt ra những lỗi nhỏ.
Vào ngày mà những bông tuyết đầu tiên được nhận ra, chị ấy đã giành được một giải thưởng nhỏ dành cho truyện ngắn. Dù nó đã chẳng bao giờ dẫn đến màn ra mắt của chị, nhưng hơi ấm từ những đánh giá đã cổ vũ tôi. Senpai trông không quan tâm lắm thì phải. Qua hết những tháng ngày cuối cùng của mùa hè, cái sắc rực rỡ của những tác phẩm mà chị viết từng đạt đến đỉnh cao giờ đây theo màu lá thu, chúng dần phai nhạt như thể đang héo úa, tàn lụi.
Tôi sợ rằng những sóng gió khủng khiếp sẽ lại ập tới. Nếu chị ấy vấp ngã thêm lần nữa, chị sẽ chẳng thể quay lại. Tôi đã gạt đi những tưởng tượng của tôi bao lần rồi.
Những lời đánh giá đã được đóng khung và trên tường, như để giữ lại hy vọng mà tôi cuối cùng cũng có được.
*****
Tháng Hai. Tôi trở về nhà trong trời tuyết rồi cởi ủng ra, người run bần bật. Để chiếc túi mua sắm vào nhà bếp, tôi liền đi tắm.
Tôi nhận ra một sự yên ắng lạ thường. Cơn mưa tiếng gõ phím đáng lẽ phải lấp đầy căn phòng mỗi ngày lại biến đâu mất. Âm thanh ấy cũng không thể bị lấp bởi tuyết được. Máu trong tĩnh mạch tôi như bị rút cạn. Những ngón tay tôi, vốn đã lạnh sẵn, tê cóng lại.
Senpai đang hướng mặt vào màn hình. Tuy vẫn đặt tay lên trên bàn phím, nhưng chị chẳng hề có chút chuyển động nào.
Tôi chạm vào vai chị ấy, cảm giác như nó sắp sụp đổ tới nơi. Senpai chầm chậm quay mặt lại với hai má ướt đẫm. Chị lặng lẽ rơi những giọt nước mắt, lặng yên như thể thế giới đã mất đi âm thanh.
“Chị nên làm gì đây?”
Chỉ sụt sịt một cái, Senpai bật khóc không ngừng.
“Chị nên làm gì đây, chị không thể viết được nữa.”
Tôi không thể viết được nữa, tôi không thể viết được nữa. Tôi sẽ chết mất. Tôi phải làm gì đây? Chỉ toàn những từ ngữ thô sơ, vô hồn, vô sắc trào ra mà chẳng có lấy một câu chuyện nào hết.
Sao chị ấy phải chết nếu ngừng viết chứ? Chị ra sức đập vào tay, vào đầu, vào chân. Chị đang đánh đập chính bản thân. Tôi giữ cánh tay bị thương của chị, cố dừng chị lại, thế nhưng chị lại quay ra đấm thẳng vào ngực tôi. Từ lúc chị rời khỏi nhà đến giờ cũng đã lâu rồi, nhưng sự bạo lực không thể kiểm soát dữ dội đến mức khiến tôi gần như tắc thở.
“Chị không viết được thì em sẽ nghe chị. Nói với em đi. Nếu chị hoảng loạn đến thế thì chắc phải có câu chuyện nào đó trong đầu chị chứ.”
“Nó không gắn lại được với nhau. Chị không thể làm được.”
“Em sẽ hỏi chị một câu, chị chỉ cần trả lời một phần thôi cũng được. Chị, để em lắng nghe nó đi. Đừng lo, chị sẽ không chết chỉ vì không viết được trong một ngày đâu. Em có nghiên cứu rồi, chị biết đấy. Em còn đi hỏi bác sĩ luôn. Mọi thứ ổn mà. Senpai sẽ không chết.”
Cơ thể mảnh mai của Senpai dần thả lỏng trong vòng tay anh ấy, rồi cô cuối cùng cũng mở miệng để lọt ra vài từ. Thứ đầu tiên thoát ra là một chùm những từ rải rác dần ghép lại thành những câu văn ngắn, những câu văn ngắn dần kết lại thành một chuỗi các bài thơ, và rồi, chúng phát triển thành những câu chuyện. Gần như chẳng có khoảng trống để tôi chen ngang.
Má Senpai đỏ lựng, ngôn từ của chị bắt đầu xoay vòng vòng. Tôi cuối cùng cũng thấy an tâm khi tìm thấy một tia sáng le lói trong câu chuyện được kể. Đây là đáy vực rồi. Giờ việc còn lại là leo lên thôi.
Tiểu thuyết của Senpai lấy lại sự tươi sáng của nó. Chị đã viết một vài câu chuyện tự do, nhẹ nhàng, bất tận. Tôi rất phấn khích khi đọc được chúng. Quả mới hái xuống vừa ngọt vừa tươi, nếu tôi không giữ bản thân bình tĩnh thì đã say mất rồi.
Tôi giữ chặt cây bút đỏ trong khi Senpai tiếp tục gõ phím.
Khi xuất hiện những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân, tôi nhận ra rằng Senpai ngủ lâu hơn. Như thể hương hoa anh đang đào khiến chị ấy thức dậy ngày ngày, ngày càng muộn hơn vậy. Thấy chị miễn cưỡng đi gặp bác sĩ nên tôi đã yêu cầu một buổi khám tại nhà. Có vẻ không xuất hiện thêm bệnh nào.
Không thể thực hiện thêm các xét nghiệm trừ khi đến các bệnh viện có đầy đủ trang thiết bị. Và đương nhiên, bông hoa trong hộp sọ vẫn đáng quan ngại, nhưng cần phải chụp CT để xác định tình trạng. Senpai lắc đầu. Một khi đã có chuẩn đoán và thời gian sống đã biết, sẽ chẳng còn cách nào để kéo thêm thời gian hay cải thiện tình hình. Vậy nên chị đã lựa chọn tiếp tục viết ở đây.
“Bởi người này mong đợi ở em. Bởi cậu ấy tin ở em. Nên em phải viết nhiều nhất có thể. Vả lại, viết chính là thứ duy nhất đẩy em bước tiếp, phải không, Sensei?”
Senpai vẫn dốc hết sức để viết nhiều nhất có thể. Chị còn không xuống ăn cơm nữa. Ngủ ngày càng ít đi và lâu lâu mới đi tắm một lần. Chuyển động như một con người chỉ còn sót lại chút ít, những tác phẩm của Senpai là con đường duy nhất để tôi chạm đến tâm hồn chị.
Việc chị ấy không còn nhiều thời gian dần hiện rõ trước mắt tôi. Kết quả của buổi tuyển chọn (dành cho thí sinh) không được như tôi mong ngóng. Chị đã lọt vào danh sách sơ tuyển cuối một vài lần, nhưng lại không thể tiến thêm được bước nữa. Một buổi tối nọ, tôi không thể không nhận ra rằng tấm lưng chị ấy giờ trông gầy gò thế nào. Tôi ôm lấy chị một cách nhẹ nhàng để không làm gián đoạn cử động tay của chị.
“Senpai, em thích chị. Em đã luôn thích chị, kể từ những ngày chúng ta đùa giỡn ở trường rồi.”
“Chả ai lại dùng mấy câu sến như thế để đối thoại cả. Mà thế mới là em mà.”
“Đừng chết. Đừng bỏ em lại.”
“Chị xin lỗi, chị cũng luôn để ý mà. Chị biết. Cảm ơn vì đã cứu chị. Vì đã ở đây với chị.”
“Em có làm gì tệ không? Chính em là người đã khiến chị cắt đứt liên lạc với bố mẹ và cả thế giới bên ngoài.”
“Chị muốn thế mà. Để chị cam đoan với em điều này nhé.”
Senpai vẫn không ngừng đánh máy trong suốt cuộc trò chuyện. Không khí của buổi tối mùa xuân lọt vào trong căn phòng kiểu Nhật, nơi chúng tôi trao hơi ấm cho nhau.
“Tsukuda-kun, đừng cố gánh vác cuộc đời chị lên vai em. Hứa với chị đi. Rằng em sẽ không cần phải quên chị, chị sẽ rất vui nếu em còn nhớ đến chị, nhưng sau khi chị chết, em phải sống cuộc đời của chính em. Từ bây giờ, cuộc đời của em sẽ chính thức bắt đầu.”
*****
Nó trở thành lời di chúc của chị. Đến buổi chiều, khi hoàn thành phần kết của một câu truyện dài, chị đã khép mí mắt mãi mãi. Như một giấc ngủ dài. Nhìn từ phòng, hàng cây anh đào giờ đã nhuốm sắc đỏ nhạt. Chị trông thật sạch sẽ, như thể việc chị đã qua đời chỉ là một lời nói dối, nhưng cũng trông rất giống búp bê, như thể việc chị từng sống chỉ là một trò đùa.
Bố mẹ chị ấy không hề trách móc tôi. Tôi còn muốn mẹ cô ấy - người đang cúi đầu với chiếc khăn tay che mắt - đuổi tôi ra ngoài. Tôi chính là người đã mang con gái yêu dấu của họ đi và khiến cô ấy tuôn ra những câu chuyện để bạn không thấy được cái chết của cô.
Trên thực tế, toàn bộ những gì tôi đã làm là cúi gằm mặt xuống, cố gắng để không bị nhìn thấy và thốt ra những lời chẳng có chút biết ơn hay hối lỗi nào. Đúng là kẻ hèn nhát mà!
Không chỉ thế, họ còn mời tôi đến dự lễ hỏa táng. Vào hôm tang lễ của chị, hoa anh đào đã nở rộ hết cả, bay lả tả trên bầu trời xanh. Nhiều cô gái trẻ vẫy tay tiễn biệt Senpai, lớp trang điểm nhạt của họ bị nước mắt làm nhòe đi. Chị hẳn phải có nhiều bạn lắm, không như tôi. Nhắc mới nhớ, chẳng có ai thèm liên lạc với tôi trong cả năm dài vắng bóng. Đến mẹ tôi cũng không bận hỏi thăm gì tôi cả, miễn là tôi trả lời mấy email mà mẹ lâu lâu gửi.
Tôi thấy mình may mắn khi được chạm vào ánh sáng của Senpai. Tôi đã có thể đẩy bản thân đến một thế giới tôi đã từng từ bỏ, từng nghĩ rằng bản thân không thể chạm tới. Tôi lúc nào cũng được soi sáng bởi sự rạng ngời của Senpai.
Những người lớn tuổi, vừa mất đi con gái, cháu gái, hay cháu họ, nắm chặt khăn tay trong đau buồn. Dường như, con người ai cũng sẽ mất hết biểu cảm trên khuôn mặt khi phải đứng trước những điều vô lý đến không thể chấp nhận được.
Tôi không thể nói chuyện với ai trong sảnh chờ, nơi chỉ có họ hàng của chị ấy. Có lẽ đây chính là một sự trừng phạt. Nên thay vì nói chuyện với ai đó, tôi lại nhớ tới Senpai trong quan tài. Khuôn mặt chị tươi tắn, dịu dàng hơn hẳn so với lúc chị không trang điểm trong suốt một năm qua. Trong căn phòng đó, Senpai luôn bị những con chữ ám ảnh. Nếu kéo dài thêm một năm nữa, chị sẽ hóa quỷ mất. Nghĩ đến đó mà tôi thấy rùng mình.
Một tiếng gọi vọng đến từ chỗ hỏa táng. Xương cốt của Senpai, trắng toát, lộ ra trên chiếc bàn bằng thép không gỉ và phần hộp sọ vẫn giữ lại được hình dạng gần như là hoàn chỉnh.
Một bông hoa trồi ra từ khe hở. Nó là một bông anh đào vô sắc. Có những cành cây vỡ vụn, những cánh hoa rời rạc, và cả những phần vẫn còn nguyên dạng. Làm sao chuyện này có thật được cơ chứ? Tôi với một cô bé tầm tiểu học nhặt xương lên cùng nhau. Không có ai chạm vào những bông hoa cả. Những phần vô hại khác như xương tay hay chân được bỏ vào trong một bình đựng tro hỏa táng bằng gốm hay sứ nhẵn gì đó.
Senpai đã hoàn thành nhiệm của một người đã chết và được đặt vào trong một chiếc túi vải lộng lẫy. Trong lúc chờ ô tô chở đến tang lễ, tôi ngắm những cây anh đào tại lối vào sảnh. Gió thổi và hoa rơi.
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi và chụp một tấm ảnh. Tôi thấy gần gũi với Senpai hơn những chiếc xương hay những phần còn lại. Khi tôi đang nhìn, đột nhiên chúng run lên trong tay tôi. Một cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình. Mã vùng Tokyo.
“Vâng?”
“Ờm? Alo, đây là số điện thoại của Sakashima Shiori phải không?”
“Vâng, đúng rồi ạ.”
“Tôi là ‘Seito’, một biên tập viên tại công ty xuất bản có tên… cậu không phải Shiori-sama, đúng không ạ?”
“Tôi đang giữ vai trò là đại diện của cô ấy. Chuyện này có phải là về buổi tuyển chọn mở dành cho tiểu thuyết không?”
“À, vậy thì xin lỗi vì đã làm phiền. Chúng tôi liên lạc với bên bạn vì tác phẩm Sakashima-sama gửi đến được chọn cho hạng mục tác phẩm xuất sắc. Tôi có thể xin chút thời gian của cậu không?”
“Xin lỗi, tôi đang có chút việc bận…”
“Khi cậu hoàn thành xong, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội khác. Cảm ơn cậu. Lúc nào thì cậu rảnh nhỉ?”
“Nếu có thể, tôi sẽ gọi lại sau.”
“Tôi hiểu rồi. Liệu tôi có thể cung cấp số điện thoại bên tôi cho cậu không?”
Tôi nắm chặt cây bút bi mà mình tìm thấy. Tờ giấy duy nhất tôi thấy là tờ hóa đơn nhàu nát.
“Vâng.”
Dãy số được nhắc lại hai lần giống với cái đã xuất hiện trên màn hình lúc nãy. Sau đó, cuộc gọi kết thúc.
Bầu trời trong xanh chẳng có lấy một gợn mây. Cơn gió ấm áp thổi qua. Còn dáng hình Senpai chẳng đâu tìm thấy. Ừ, bây giờ ư? Đấy là hạng mục xuất sắc đấy? Senpai, sau tất cả, chị vẫn phải sống thêm một năm nữa. Dù chị có phải biến thành một con quỷ, chị vẫn phải làm cho nó lâu hơn. Chị phải ở đó, ở cái lúc tác phẩm của chị đã vươn ra thế giới, ở cái lúc ai đó ngoài hai ta có thể đặt niềm tin và hy vọng.
Em muốn cuộc sống của chị, hơn cả những bông hoa, hơn cả một khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ trong quan tài. Chỉ cần thêm một năm. Không, em muốn cùng bước với chị đến khi hai ta tiến xa hơn. Năm năm hay mười năm? Ước chi hai ta có thêm thời gian, tác phẩm của Senpai sẽ được đón nhận rộng rãi hơn, sâu sắc hơn, và rực rỡ hơn.
Senpai. Em nên trả lời anh ta thế nào đây? Sakashima Shiori đã bước về thế giới bên kia. Sẽ không có ngày chị quay trở lại. Vậy còn lại gì nữa?