Tập 09: Hỗn Loạn Trong Chuyến Du Lịch Trường

Chương 03: Phe Anh Hùng Đã Xuất Hiện.

2025-09-07

8

Phần 1:

“Rồi! Tiếp tục đi!”

“Vâng!”

Sáng sớm ngày thứ hai của chuyến đi. Trời vừa hửng sáng. Asia và tôi đang tập luyện trên sân thượng khách sạn.

Tóm lại, chúng tôi đang tập luyện các động tác cơ bản từ đầu đến cuối. Asia thì rèn phản xạ giải phóng ma lực ở cự ly gần. Còn tôi thì lặp đi lặp lại việc phản ứng và né tránh những đòn tấn công được tung ra ở khoảng cách cực ngắn.

Ngoài việc tập luyện cơ bản, những buổi tập này sẽ kéo dài cho đến ngày trận đấu diễn ra. Phải tiến hành cả ngày lẫn đêm! Tập luyện bất kể thế nào. Tôi tin rằng đó là điều cần thiết để bắt kịp Sairaorg và Vali.

Tôi phải trở nên mạnh mẽ!

Dù có tiến bộ từ từ, từng chút một thì cũng được. Chỉ cần liên tục tiến lên, tôi phải rèn luyện!

“Xin lỗi nhé Asia. Còn làm phiền em giúp anh tập ngay cả trong chuyến đi.”

Tôi vừa thở dốc vừa nói. Asia lắc đầu.

“Không sao đâu. Em rất vui khi được ở cùng Ise-san tại Kyoto từ sáng sớm.”

Asia nở một nụ cười rạng rỡ. A a, đúng là một cô gái tuyệt vời! Asia-chan là cô gái quan trọng nhất, nhất, nhất với tôi, tôi tự hào về em ấy biết bao!

“Có người tập luyện cùng thì sẽ hiệu quả hơn mà, đúng không?”

Đó là giọng của Kiba. Nhìn lại, không chỉ có Kiba mà Xenovia cũng có mặt.

“Vì tôi đã mua một thanh kiếm gỗ, chẳng phải chúng ta nên tập luyện đến mức chỉ vừa đủ để không phá hỏng nơi này sao? Trận đấu sắp tới với người thừa kế của gia tộc Đại Vương đang đến gần rồi.”

Xenovia à… tôi biết là cậu thấy vui, nhưng có định mang thanh kiếm gỗ đó đi khắp nơi tham quan luôn sao? Nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng chẳng còn cách nào khác để phòng vệ trước kẻ địch mà không phá hỏng điểm du lịch.

Trong lúc tôi nghĩ vậy, Kiba đã tạo ra một thanh đoản kiếm trong tay.

“Xenovia, nếu có chuyện gì thì hãy dùng cái này để chiến đấu.”

“À, một thanh thánh kiếm ngắn? Cái này dễ giấu trong cặp hơn. Cảm ơn nhé.”

Nhận thanh đoản kiếm từ Kiba, Xenovia xoay nó trên tay một cách thành thục. Khi Kiba vào trạng thái Balance Breaker, cậu ấy không chỉ tạo ra được ma kiếm mà còn có thể tạo ra cả thánh kiếm ở một mức độ nhất định. Tuy nhiên, so với các thánh kiếm huyền thoại thì kiếm của Kiba vẫn còn kém xa…

Nhưng mà, kẻ địch ư?

Ý nghĩ đó chợt lóe lên khiến tôi chùng xuống.

Ngay cả ở đây cũng có khả năng xảy ra chiến đấu. Có khi nào sức mạnh của rồng đã kéo đám rắc rối đến không?... Tôi ghét cái khả năng đó.

Tát nhẹ vào mặt, tôi lấy lại tinh thần. Phải giữ vững tinh thần!

“Rồi! Hãy đấu tập thật hăng trước khi điểm danh buổi sáng nào!”

Thế là buổi tập sáng của chúng tôi lại bắt đầu.

Phần 2:

“—Này!! Đi thôi!”

“ “ “Được!” “ “

Kiryuu sáng mắt lên, chỉ tay về phía bến xe buýt, còn bọn con trai chúng tôi đồng loạt hô vang đáp lại.

Dù sự cố ngày đầu thật đáng tiếc, nhưng vì Sensei và các giáo viên khác đã nói vậy, chúng tôi phải cố tận hưởng chuyến tham quan hết mức có thể. Nghe nói nhóm Saji hôm nay cũng đi tham quan nhiều nơi.

Hoạt động ngày thứ hai bắt đầu bằng việc bắt xe buýt từ gần ga Kyoto đến trạm Kiyomizu-dera. Chúng tôi mua vé xe buýt một ngày ở ga Kyoto, sau đó xếp hàng cùng những học sinh khác để đợi xe.

Lên xe buýt, chúng tôi đi thẳng đến Kiyomizu-dera. Vừa ngắm cảnh vật mới mẻ bên ngoài, xe buýt đã tới nơi.

Sau một hồi tìm kiếm, chúng tôi phát hiện con dốc dẫn lên Kiyomizu-dera. Ôi, những ngôi nhà Nhật Bản hai bên trông thật thú vị.

“Tôi nghe nói chỗ này gọi là Sannenzaka. Nếu ngã ở đây thì ba năm sau sẽ chết đấy, nhỉ?”

Kiryuu tiết lộ.

“Ố ố ố ôôô! Đáng sợ quá!”

Asia sợ hãi thật sự, ôm chặt lấy tay tôi. Ế, ế ế, đó chỉ là truyền thuyết thôi mà. Asia vốn hậu đậu, hay vấp ngã, nên lo sợ cũng là điều dễ hiểu. Nắm lấy tay tôi thì an toàn hơn một chút.

Nhưng rồi, Xenovia cũng nắm lấy tay còn lại của tôi.

“G-gì thế, Xenovia?”

Tôi ngạc nhiên hỏi, còn Xenovia thì không biểu cảm mà thì thầm:

“…Người Nhật đúng là hay đặt mấy loại chú phép đáng sợ trên mấy con dốc này.”

Cô ấy tin thật kìa! Xenovia mà sợ những thứ như này sao! Nhưng mà, tôi nghĩ đây cũng là một điểm dễ thương của cô ấy.

Thế là tôi rơi vào tình cảnh leo dốc với hai mỹ nữ mỗi bên một tay. Lúc đó, tôi cảm nhận rõ hai thằng khốn kia đang trừng mắt nhìn tôi với sự căm ghét thuần khiết… fufufu, được ghen tỵ một chút cũng thấy khoái!

Cuối con dốc, cổng lớn hiện ra! Đây chính là Kiyomizu-dera!

Đi qua cổng Niou ở lối vào, tiến vào Kiyomizu-dera thôi!

“Nhìn kìa, Asia! Ngôi chùa này hội tụ tinh hoa của văn hóa ngoại đạo đó!”

“Vâng, vâng! Chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được bề dày lịch sử rồi!”

“Ngoại đạo vạn tuế!”

Trong cơn phấn khích, bộ ba nhà thờ đang buông mấy lời không mấy thích hợp! Này, này, các cậu, các vị Thần-sama và Đức phật-sama đều ở đây đó! Tôi cảm thấy như họ đang dõi theo, nên đừng làm loạn quá nhé?

Đây chính là ban công Kiyomizu mà tôi từng thấy trên TV! Nhìn xuống từ đó… Ừ thì, cao thật, nhưng với tôi bây giờ, có ngã xuống cũng chẳng sao? Tại sao đầu óc tôi toàn nghĩ mấy thứ như thế chứ? Không ổn. Có vẻ mấy thứ liên quan đến chiến đấu đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi!

“Hình như cũng có nhiều người ngã xuống rồi được cứu sống.”

Kiryuu giải thích. Ể, vậy thì ngay cả con người cũng không sao. Mà khoan, thật sự có người từng ngã từ đó xuống sao?

Trong chùa còn có một đền nhỏ để cầu thi đỗ và cầu duyên.

Thôi thì thả ít tiền lẻ vào hòm công đức rồi cầu nguyện một chút. Dù sao tôi cũng là học sinh. Nhưng vì tôi là ác quỷ, không biết Đức phật-sama có chấp nhận lời nguyện của tôi không. Nhưng mà, tôi vẫn muốn vào đại học.

“Hyoudou, sao cậu không thử xem bói tình duyên với Asia đi?”

Dưới sự thúc giục của Kiryuu, Asia và tôi đã rút quẻ tình duyên… Kết quả thế nào nhỉ?

“Ghi là: rất tốt, cát tường. Có vẻ chúng ta rất hợp nhau, Asia.”

Tôi tóm lại nội dung chính của quẻ rồi giải thích cho Asia nghe — mặt cô ấy đỏ bừng lên, trông rất hạnh phúc.

“Vâng! Em rất hạnh phúc… thật sự rất hạnh phúc…”

Ôm chặt cây quẻ trong tay đầy trân trọng, nước mắt cô ấy rơi lã chã! Ôi ôi, cô ấy vui đến mức này làm tôi cũng thấy xấu hổ! Nhưng dù sao đi nữa, cảm ơn Đức phật-sama đã chứng giám cho mối quan hệ giữa tôi và Asia. Tôi vô cùng biết ơn! Một lần nữa tôi quỳ rạp xuống bái lạy trước tượng Phật.

“Tuyệt quá.”

“Ừ ừ, tuyệt vời.”

“Thấy nhẹ nhõm hẳn.”

Xenovia, Irina và Kiryuu gật gù tán thành. Này, các cậu làm ơn thôi đi, ngượng chết mất!

“…Chúng ta bị bỏ rơi rồi sao?”

“Đừng khóc nữa, Matsuda. Chúng ta chỉ cần đập thằng Ise một trận khi về khách sạn là được.”

A, hai thằng bạn tôi đang ủ rũ ủ ê trong góc tối.

Chúng tôi đi một vòng quanh chùa, mua ít quà lưu niệm, rồi bước đến trạm xe buýt.

“Điểm tiếp theo là Ginkaku-ji, chùa Bạc. Nếu không nhanh thì thời gian sẽ trôi mất ngay đấy.”

Kiryuu nhìn đồng hồ rồi dẫn đường. Đúng thật, không để ý mà đã mười giờ sáng. Nếu muốn đi thêm hai địa điểm nữa thì phải khẩn trương như Kiryuu nói mới được.

Tiếp theo là Ginkaku-ji! Chúng tôi lên xe buýt đi thẳng đến đó, rời Kiyomizu-dera.

“Thật ra… không có màu bạc sao!?”

Vừa đến Ginkaku-ji, nhìn thấy chùa, đó là câu nói đầu tiên của Xenovia.

Ờ thì, đúng là Ginkaku-ji không hề có màu bạc. Xenovia tỏ ra thất vọng rõ rệt, miệng há hốc.

“…Lúc nãy Xenovia-san còn mắt sáng rực, cứ tự nhủ rằng ‘Ginkaku-ji làm bằng bạc, còn Kinkaku-ji làm bằng vàng. Chắc chắn sẽ lóa mắt lắm.’”

Asia ôm lấy đôi vai đang run run của Xenovia rồi giải thích.

Ra là vậy. Cô ấy đã tưởng tượng quá xa.

“Có nhiều lời đồn lắm. Nào là vị thiền sư Ashikaga qua đời khi xây dựng, hay là do chính quyền Mạc phủ lúc đó cạn tiền. Tóm lại, nó không có màu bạc.”

Kiryuu giải thích. Quả thật, con nhỏ đeo kính này đã tra cứu trước mọi thông tin hay sao mà cái gì về danh thắng cũng biết rõ thế?

Dù vậy, trong đầu tôi lại hiện lên suy nghĩ từng thoáng qua ở Fushimi Inari: cảnh sắc mùa thu Kyoto với núi non, cây cối thật sự đẹp tuyệt. Đi học tập ngoại khóa vào mùa thu đúng là quá hợp. Còn mùa đông thì chắc chắn sẽ mang lại cảm giác hoàn toàn khác hẳn?

Sau khi đi một vòng ở Ginkaku-ji, chúng tôi ăn trưa gần đó rồi tiếp tục đến điểm kế tiếp — Kinkaku-ji. Tất nhiên, cũng không quên mua thêm quà lưu niệm ở Ginkaku-ji.

“Vàng! Lần này thật sự là vàng!”

Vừa đến Kinkaku-ji, chùa Vàng, đó là câu Xenovia hét lên đầu tiên.

Khác hẳn với lúc nãy, lần này cô ấy cực kỳ phấn khích. Không, phải nói là hạnh phúc tột độ.

“Nó thật sự là vàngggggg!”

Xenovia giơ cả hai tay, gương mặt bừng sáng. Kinkaku-ji đúng là vàng rực, lấp lánh chói lòa! Dù tôi đã thấy trên TV nhiều lần, nhưng sự lộng lẫy của bản gốc thật sự quá áp đảo.

Những học sinh khác cũng có mặt ở đó, ai nấy đều bận rộn chụp hình. Matsuda chụp lia lịa như lên cơn. Tôi cũng chụp vài tấm để kỷ niệm. Sau đó gửi cho các thành viên Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí ở học viện Kuou.

Chúng tôi tham quan quanh chùa, mua thêm quà lưu niệm rồi dừng lại ở một quán trà nghỉ ngơi.

“Xin mời.”

Một cô gái mặc kimono pha trà xanh rồi dọn ra cho chúng tôi. Có cả bánh ngọt kèm theo.

Nếm thử trà — không đắng như tôi tưởng. Thậm chí, kết hợp cùng bánh ngọt lại vừa miệng hơn hẳn.

“Ừm, ngon thật.”

Irina cũng có vẻ rất thích.

“Hơi đắng một chút.”

Asia thì hơi chưa quen. Nhưng cô ấy vẫn uống từng ngụm nhỏ, có lẽ cũng không đến mức khó chịu.

“…Thật sự là vàng, lấp lánh quá.”

Xenovia như chìm vào mơ, vẫn còn say mê vẻ rực rỡ của Kinkaku-ji. Đôi mắt cô ấy sáng rực mà chẳng hề động đến tách trà.

Hôm nay Xenovia thật sự đã bộc lộ những mặt hiếm thấy. Thật thú vị. Người tận hưởng đời học sinh nhất có khi lại chính là Xenovia.

“Xenovia, hãy cùng cầu nguyện để kỷ niệm nào.”

Xenovia gật đầu trước gợi ý của Irina.

“Ý hay đấy.”

“Cầu nguyện nào!”

Asia cũng nhập hội, cả ba cùng hô “Lạy Chúa!” Bộ ba cùng ngước lên trời cầu nguyện — rốt cuộc đây là cái kiểu kỷ niệm gì vậy chứ…

À, đã hơn hai giờ chiều rồi. Dù chúng tôi tham quan các điểm khá nhanh, nhưng khi có thứ thu hút ánh nhìn thì thời gian trôi qua thật sự nhanh chóng.

Nhắc mới nhớ, ngay khi bước vào Kinkaku-ji chúng tôi đã đi đánh chuông, có điều hàng người dài quá nên mất nhiều thời gian hơn dự tính.

“Á, đồ biến thái!”

Một giọng nữ vang lên. Ngạc nhiên, tôi nhìn quanh thì thấy một gã đàn ông đang bị nhân viên chặn lại.

“Ngực! Cho ta ngực!”

Ngay cả ở Kinkaku-ji cũng có kẻ biến thái. Thật sự phá hỏng cả tâm trạng tham quan.

“Lại thêm một tên biến thái nữa. Giờ nhắc mới nhớ, bản tin sáng nay trên TV cũng có nói rồi. Ở đền Sensoji cũng có một vụ. Rồi cả ở nhà ga hôm qua nữa. Có vẻ bọn biến thái này nhiều quá mức rồi.”

Nghe Matsuda nói vậy, Motohama đẩy gọng kính, phản bác:

“Mày nói gì thế? Chính mày hôm qua đã sàm sỡ tao trên tàu shinkansen còn gì.”

Ra là chuyện hôm qua là thế này.

“Không, giải thích sao nhỉ? Lúc đó chắc tao còn ngái ngủ, nhưng bỗng dưng có cảm giác muốn sờ... núm vú. Chuyện quái gì vậy, cái cảm giác đó?”

Matsuda nghiêng đầu khó hiểu. Ừ thì, tôi nghĩ đàn ông muốn chạm vào ngực con gái là bình thường thôi.

“Đây chính là tuổi trẻ.”

Motohama tuyên bố. Matsuda thì gật gù “Sai lầm của tuổi trẻ!” Nhưng thôi làm ơn bỏ ý định với núm vú đàn ông đi.

Tôi cũng định gật đầu theo thì — điện thoại reo.

A, là Akeno-san gọi đến. Có chuyện gì sao?

“Vâng, alo, có chuyện gì không, Akeno-san?”

[ Chào Ise-kun. Không có gì nghiêm trọng đâu… chỉ là vừa rồi Koneko-chan có chút lo lắng. ]

“Lo lắng?”

[ Đúng vậy. Em vừa gửi mấy bức ảnh, phải không? ]

“Vâng, ảnh chụp ở Kinkaku-ji. Có vấn đề gì sao?”

Akeno-san đáp lại, khiến tôi ngạc nhiên.

[ Trong bức ảnh đó, hình như là em đã chụp được gì đó. ]

“Chụp được gì đó?”

[ Ừ, ở đằng sau dường như có vài yêu quái hồ ly. Chuyện này là sao? Tuy hồ ly ở Kyoto cũng không phải là hiếm… ]

Giọng Akeno-san có vẻ lo lắng.

Nghe vậy, tôi thấy lạnh cả người.

“Không, bọn em vẫn ổn. À, hình như Asia đang gọi em, nói chuyện sau nhé.”

[…Nếu có chuyện gì thì hãy liên lạc với chị nhé? ]

“Vâng.”

Tôi cúp máy sau đó. …Bảo Asia gọi chỉ là bịa thôi.

Kiểm tra lại ảnh vừa chụp, nhìn vẫn chỉ như cảnh bình thường ở Kinkaku-ji… Tôi chẳng thấy gì cả. Có lẽ là dạng ảnh tâm linh mà chỉ người đặc biệt mới thấy được? Dù sao thì, chỉ nekomata như Koneko-chan mới nhìn thấy.

Dù vậy, tôi cũng phải báo Asia và mọi người về thông tin từ Akeno-san.

Khi quay lại quán trà — Matsuda, Motohama và Kiryuu đã ngủ say! Không thể nào chỉ vì mệt mà ngủ ngay được… Họ không thể nào ngủ thiếp đi chỉ trong lúc tôi nhận cuộc gọi.

Asia và mấy người khác thì vẫn tỉnh, nhưng Xenovia lại trừng mắt nhìn cô hầu bàn với ánh mắt đáng sợ.

Cô ta đã lộ ra tai và đuôi thú… không phải con người. Nhìn kỹ lại, xung quanh đã xuất hiện thêm nhiều kẻ mang tai thú, và tất cả khách du lịch bình thường đều đã ngủ.

…Hahaha, nghĩ rằng chúng sẽ không tấn công ở một điểm du lịch nổi tiếng như thế này đúng là quá ngây thơ. Chẳng lẽ Kinkaku-ji thuộc lãnh địa của yêu quái sao?

Xenovia nhanh chóng rút thanh đoản thánh kiếm từ trong túi ra, đồng thời kéo Asia lùi về phía sau.

Tôi giơ tay trái, chuẩn bị triệu hồi găng tay —

“Xin hãy đợi đã.”

Nghe thấy một giọng quen thuộc, tôi quay lại nhìn. Người xuất hiện là — Rossweisse-san!

“Rossweisse-san! Sao cô lại ở đây?”

Rossweisse-san vừa thở dốc vừa trả lời:

“À, tôi được Azazel-sensei gọi đến để đón mọi người.”

“Sensei gọi? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi vừa hỏi vừa quan sát xung quanh… Nghĩ kỹ thì đúng là sát khí đã giảm đi, khác hẳn bọn yêu quái đã tấn công hôm qua.

“Đã đình chiến rồi. Nói cách khác, hiểu lầm đã được giải quyết. —Con gái của Cửu Vĩ muốn xin lỗi mọi người.”

Rossweisse-san trả lời vậy.

À, đình chiến? Hiểu lầm được giải quyết? Nghĩa là sẽ không còn hồ ly tấn công nữa sao?

Trong khi tôi còn đang ngờ vực, một thiếu nữ tai thú tiến lại gần và cúi đầu thật sâu.

“Tôi là yêu quái  hồ ly phụng sự quân chủ của Cửu Vĩ. Chúng tôi vô cùng xin lỗi về chuyện lần trước. Xin hãy đi cùng chúng tôi, công chúa muốn được tạ lỗi với các vị.”

Đi cùng sao? Đi đâu chứ? Đang nghĩ vậy thì hồ ly onee-sama tiếp lời.

“Đến Nội Kinh Đô, nơi chúng tôi — yêu quái Kyoto — sinh sống. Ma vương-sama và Thống lĩnh Thiên thần sa ngã cũng đang ở đó rồi.”

Phần 3:

Nơi chúng tôi đặt chân tới — chỉ có thể miêu tả như một thế giới khác.

Tựa như con phố thời Edo, những ngôi nhà cổ xếp thành hàng, và những sinh vật kỳ quái ló mặt ra từ cửa ra vào, cửa sổ và ngõ hẻm.

Đi qua một cổng torii hẻo lánh ở Kinkaku-ji, chúng tôi bước qua đó và tiến vào một thế giới khác.

Một không gian tối với bầu không khí độc đáo. Những sinh vật mà tôi vừa nhắc đến. Rất nhiều cư dân ra chào đón chúng tôi. …Một yêu quái một mắt với khuôn mặt khổng lồ, yêu quái giống kappa với cái đĩa trên đầu, tanuki đi bằng hai chân và những sinh vật trong truyền thuyết khác.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi đầy tò mò.

Chúng tôi theo chân cô hồ ly tiến về dinh thự của công chúa. Khung cảnh khá tối, nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn lồng dẫn đường phía trước.

“Uoshashashashasha!”

Wa! Làm tôi giật cả mình! Chiếc đèn lồng bỗng hiện mắt và miệng rồi bật cười! Đó có phải là yêu quái đèn lồng truyền thuyết không!?

“Thật xin lỗi. Yêu quái ở đây vốn thích chọc ghẹo… Dù vậy, tôi nghĩ chắc chẳng ai trong số họ có thể gây nguy hiểm cho các vị đâu…”

Cô hồ ly dẫn đường giải thích khi chúng tôi bước đi.

“Đây chính là thế giới của yêu quái sao?”

Đó chính là câu hỏi của tôi. Tuy nhiên tôi nhận ra rằng không gian này được kết nối với Kyoto.

Cô hồ ly trả lời:

“Đúng vậy, đây là nơi hầu hết yêu quái Kyoto sinh sống. Tôi nhớ các ác quỷ từng dùng kết giới trong Rating Game. Hãy thử nghĩ chỗ này như một thứ được tạo ra theo cách tương tự. Chúng tôi gọi nơi này là ‘hẻm sau’, hoặc ‘Nội Kinh Đô’ cùng nhiều tên gọi khác. Tất nhiên, cũng giống như ác quỷ, vẫn có những kẻ sống ở trên bề mặt Kyoto.”

Nội Kinh Đô? Ra là thế, giống với các đấu trường ảo của ác quỷ.

“...Họ là con người à?”

“Không, tôi nghe nói họ là ác quỷ.”

“Ác quỷ sao? Hiếm thật khi thấy ở đây.”

“Cô gái xinh đẹp người ngoại quốc kia cũng là ác quỷ à?”

“Là rồng, đó chắc chắn là khí tức của rồng. Ác quỷ và rồng...”

Từ những lời bàn tán xì xào của yêu quái có thể nghe được, ác quỷ đúng là hiếm hoi ở đây. Đúng thôi, vì đây là lãnh địa yêu quái mà.

Băng qua nhiều dãy nhà, chúng tôi tiến vào một khu rừng với con sông chảy xuyên qua. Đi sâu hơn nữa, một chiếc torii đỏ khổng lồ hiện ra.

Trước mắt là một tòa dinh thự đồ sộ, toát lên cảm giác uy nghi cổ kính.

A! Ở phía trước torii, Azazel-sensei cùng Leviathan-sama trong bộ kimono đã đứng đợi!

“Ồ, mọi người đến rồi.”

“Ah, xin chào mọi người!”

Dù đã tới thế giới yêu quái, cả hai vẫn giữ nguyên phong thái như thường.

Ở giữa họ là một cô bé tóc vàng – chính là người đã dẫn đầu cuộc tấn công trước đó. Có nên gọi em ấy là cửu vĩ-san không nhỉ?

Lần này, thay vì mặc trang phục miko, cô bé khoác lên mình một bộ kimono lộng lẫy với lông vũ, giống như công chúa thời Chiến Quốc.

Đúng thật, trông em ấy chẳng khác gì một tiểu công chúa.

“Kunou-sama, tôi đã đưa mọi người đến đây.”

Cô hồ ly báo cáo – rồi biến mất trong một làn lửa. ...Đó có phải là cái gọi là hỏa hồ ly không?

Công chúa bước lên và bắt đầu nói.

“Ta là Kunou, con gái của Yasaka, người quản lý yêu quái sống ở cả nội và ngoại Kyoto.”

Sau phần tự giới thiệu, em ấy cúi đầu thật sâu.

“Thực sự xin lỗi về chuyện lần trước. Đã tấn công các vị mà không điều tra cẩn thận, xin hãy tha thứ cho ta.”

Ra là em ấy đang xin lỗi chúng tôi... Tôi gãi má, lộ vẻ khó xử.

“Không sao đâu. Miễn là hiểu lầm được hóa giải thì tốt rồi. Tôi cũng chẳng phiền gì, chỉ cần có thể tận hưởng chuyến đi Kyoto này mà không gặp sự cố nào nữa.”

Xenovia nói thế, chắc chắn cô ấy không muốn gây sự ở Kyoto.

“Đúng vậy. Một trái tim bao dung là điều rất quan trọng với thiên thần. Tôi cũng không oán giận công chúa-sama đâu.”

Irina tiếp lời. Asia cũng mỉm cười tươi sáng.

“Vâng, hòa bình là điều vô cùng quan trọng.”

Ba người họ đã nói hết ý, nên tôi cũng chẳng còn lý do gì để phản đối. Mà để người khác nói thay hết, bản thân lại im lặng thì đúng là xấu hổ thật.

“Đã vậy thì, tôi cũng ổn thôi. Xin hãy ngẩng đầu lên.”

“Nhưng, nhưng mà...”

Có vẻ chuyện ấy làm em ấy day dứt hơn chúng tôi nhiều. Tôi quỳ xuống, đưa mắt nhìn ngang hàng với cô bé – Kunou.

“Em tên là Kunou, đúng chứ? Kunou, em rất lo lắng cho mẹ mình phải không?”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

“Nếu vậy thì việc phạm sai lầm cũng dễ hiểu. Tất nhiên, chuyện này có thể gây rắc rối và phiền phức cho người khác. Nhưng Kunou, em đã xin lỗi rồi. Em xin lỗi vì hiểu được mình sai, đúng không?”

“Vâng, đúng vậy.”

Tôi đặt tay lên vai em ấy, mỉm cười và tiếp tục.

“Nếu thế thì, tụi anh sẽ không trách Kunou đâu.”

Nghe lời tôi, gương mặt Kunou đỏ bừng, khẽ nói với giọng rụt rè.

“...Cảm ơn anh.”

Tốt rồi. Hiểu lầm đã được hóa giải.

Tôi đứng dậy thì bị Azazel-sensei chọt một cái.

“Đúng là Rồng Vếu. Cậu quả thật rất có duyên với trẻ con.”

“Xin thầy đừng đùa thế chứ. Em phải suy nghĩ kỹ lắm mới nói được vậy đó!”

“Đừng ngại, thật đúng với cái tên Rồng Vếu mà.”

“Vâng, quả thực là Rồng Vếu! Emcảm động quá!”

“Thật sự, cậu ấy đúng là rất giỏi trong khoản ứng xử với trẻ con.”

Trong khi tôi còn thấy xấu hổ, Xenovia, Asia và Irina lại gật gù khen ngợi.

“Thật sự bất ngờ đấy. Với tư cách là giáo viên, tôi cũng thấy tự hào về cậu.”

Ngay cả Rossweisse-san cũng cải thiện ấn tượng về tôi một chút... Không biết ban đầu cô ấy nghĩ xấu về tôi tới mức nào vậy? Nếu nói chuyện về cửa hàng 100 yên, có lẽ tôi sẽ nâng được điểm trong mắt cô ấy...?

“Ta... Ta sẽ không chịu thua! Rồng Vếu còn quảng bá hình tượng ngay cả ở nơi này! Chương trình truyền hình của ta – Miracle Levi-tan sẽ không thua đâu!”

Leviathan-sama bỗng bùng cháy khí thế với một cảm giác đối địch kỳ quặc!? Thật là, mọi người trông thoải mái quá!

Kunou đỏ mặt, ngập ngừng cất tiếng.

“...Dù em thực sự rất xin lỗi vì sai lầm của mình... nhưng xin các vị, làm ơn! Xin hãy giúp ta cứu mẹ em!”

Lời cầu cứu đầy đau đớn từ một cô bé.

Người đứng đầu yêu quái ở Kyoto chính là cửu vĩ Yasaka. Vài ngày trước, bà rời nhà để gặp sứ giả của Sakra[note79974] từ núi Meru.

Tuy nhiên, Yasaka-san đã không đến được điểm hẹn. Các yêu quái bắt đầu điều tra và phát hiện một trong những cận vệ của bà – một karasu-tengu đang hấp hối.

Trong hơi thở cuối cùng, karasu-tengu nói với những yêu quái khác rằng Yasaka-san đã bị tấn công và bắt cóc.

Chính vào lúc đó, họ bắt đầu điều tra những kẻ khả nghi mới đến và đã tấn công nhóm chúng tôi.

Sau đó, Azazel và Leviathan đã đàm phán với Kunou, phủ nhận sự dính líu của Địa ngục, đồng thời đưa ra manh mối rằng rất có khả năng đây là hành động của Khaos Brigade.

“...Xem ra chuyện này đã trở nên nghiêm trọng rồi.”

Sau khi nghe hết về vụ việc, đó là ý kiến của tôi.

Chúng tôi được dẫn vào dinh thự. Trong đại sảnh, Kunou ngồi vào ghế của mình.

“Haizz, kể từ khi các phe phái quyết định liên minh, đủ thứ mọi chuyện đều xảy ra. Lần trước khi Odin đến, Loki cũng xuất hiện, đúng chứ? Lần này, kẻ địch là bọn khủng bố.”

Sensei than phiền không vui. Là người khao khát hòa bình, Sensei chắc chắn sẽ không tha thứ cho bọn khủng bố này. Tôi nghĩ ông ấy đang bùng lên cơn thịnh nộ chính nghĩa.

Bên cạnh Kunou là cô hồ ly lúc trước và một ông lão mũi dài. Ông chính là thủ lĩnh của tộc tengu, có mối quan hệ sâu xa với cửu vĩ từ thời cổ đại. Ông tỏ ra thật sự lo lắng cho cả Kunou lẫn mẹ của em ấy – Yasaka-san đã bị bắt cóc.

“Thống đốc-dono, Ma vương-dono, xin hãy tìm cách cứu Yasaka-hime. Bằng bất cứ giá nào, chúng tôi nguyện hợp tác hết sức.”

Ông tengu già tha thiết cầu xin.

Ông đưa cho chúng tôi một bức chân dung. Một mỹ nhân tóc vàng trong bộ trang phục miko! Đôi tai thú vểnh cao trên đầu! C-có lẽ nào...

“Đây chính là chân dung của Yasaka-hime.”

Thật vậy! V-vòng một khủng khiếp thật! Dù mặc trang phục miko vẫn thấy rõ ràng! Đám khủng bố này định làm gì với công chúa hồ ly ngực khủng thế này!? N-nếu các ngươi dám làm điều xằng bậy, ta sẽ không tha thứ!

“Điều chúng ta có thể chắc chắn là bọn bắt cóc vẫn còn ở Kyoto.”

Sensei nói.

“Tại sao thầy lại nghĩ vậy?”

Đó là câu hỏi của tôi. Sensei gật đầu giải thích.

“Dòng chảy khí ở khắp các khu vực Kyoto vẫn ổn định. Cửu vĩ là tồn tại giữ vai trò cân bằng luồng khí từ các vùng đất này. Kyoto về cơ bản có thể coi như một kết giới khổng lồ. Nếu cửu vĩ rời khỏi nơi này hoặc bị giết, Kyoto sẽ biến động dữ dội. Vì chưa thấy dấu hiệu đó, nghĩa là Yasaka-hime vẫn an toàn, và bọn bắt cóc rất có khả năng vẫn ở quanh đây.”

K-Kyoto lại là một thành phố như thế sao! Quả là tiết lộ bất ngờ.

Tuy nhiên, nếu Yasaka-san vẫn ổn, thì cơ hội cứu bà ấy cũng cao hơn.

“Serafall, bên ác quỷ các cô đã điều tra đến mức nào rồi?”

“Tôi đã ra lệnh điều tra chi tiết. Những ác quỷ am hiểu Kyoto cũng đã được huy động.”

Sensei chuyển ánh mắt sang từng người chúng tôi.

“Có vẻ lần này các em sẽ phải tham gia, vì thiếu nhân lực. Nhất là khi các em từng có kinh nghiệm đối đầu với những kẻ mạnh, và chúng ta cần sức mạnh của các em để chống lại phe Anh hùng. Rất tiếc, nhưng hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất. Thầy sẽ liên hệ với Kiba cùng các thành viên nhà Sitri chưa có mặt. Trước mắt, các em cứ tiếp tục tận hưởng chuyến đi, nhưng khi khẩn cấp, chúng ta sẽ trông cậy vào các em!”

“Vâng!”

Chúng tôi đồng thanh đáp lại lời Sensei.

Cuối cùng thì đây không còn là một chuyến tham quan đơn thuần nữa. Nhưng nghĩ lại, thật may là chúng tôi đã đi được nhiều nơi đẹp trước đó.

Kunou chắp tay, cúi đầu thật sâu. Cô hồ ly và ông tengu già cũng cúi theo.

“... Xin các vị, hãy cho ta mượn sức mạnh để cứu mẹ ... Không, xin hãy cho em mượn sức mạnh của các anh chị. Em cầu xin.”

Một đứa trẻ còn nhỏ, cúi đầu khóc lóc, giọng run rẩy van nài.

Dù nói năng kiểu một công chúa quyền quý, nhưng rõ ràng Kunou vẫn còn ở độ tuổi rất cần tình thương của mẹ.

...Cơn giận trong lòng tôi bùng nổ.

Lũ khốn Khaos Brigade, dù bọn bay đang tính gì, ta sẽ không tha! Dám bắt cóc một onee-sama ngực khủng thế này, không thể tha thứ!

Và tôi đã nghĩ! Khi chúng tôi cứu Yasaka-san, chắc chắn bà ấy sẽ ban cho tôi phần thưởng nào đó!

‘Ufufu, cậu là Xích Long Đế Vương sao? Cậu đã cứu ta à? Thật tuyệt, nào, ta nên thưởng cho cậu thế nào đây... Hmm, cậu cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể ta... Thì ra cậu muốn thân thể ta sao? Ufufufu, được thôi, ta sẽ đưa cậu lên đỉnh khoái lạc.’

Tí tách tí tách. Trong khi ảo tưởng ero tràn ngập, máu mũi tôi chảy ròng ròng. Kunou-onee-sama trong hình dung của tôi quyến rũ mở rộng kimono... Ngực! Ngực!

“...Ise-san, anh đang nghĩ đến chuyện dâm dục phải không?”

Asia nhìn tôi đầy khó chịu. Asia-chan, ở mấy khoản này, giác quan của cô ấy thật sự rất nhạy bén!

Tôi vội lắc đầu. Không không, đây là lời cầu xin của tiểu công chúa mà!

Mang tâm thế đó, tôi quyết tâm lại, chuẩn bị cho trận chiến trong chuyến đi này.

Nhưng mà, tiềm năng của tôi đã chạy đi đâu mất...? Cho đến giờ vẫn chưa thấy chúng quay lại. Chúng còn ở Kyoto sao...?

Nhưng cảm giác như chúng cũng không ở quá xa...

“Uaa~, bữa ăn thịnh soạn thật đấy.”

Đêm hôm đó, tôi nằm trên giường trong phòng. Ăn tối xong, tắm rửa xong. Tiệc buffet quả thật là tuyệt nhất. Món nào nhìn cũng cao cấp cả.

...Sau khi trải nghiệm thế giới yêu quái, chúng tôi trở lại Kinkaku-ji. Đánh thức Matsuda cùng đám bạn vẫn còn ngủ, chúng tôi tiếp tục tham quan, mua quà lưu niệm. Cả nhóm chơi bời ở đó cho đến khi đến giờ về.

Trở lại khách sạn, chúng tôi hội ngộ với Kiba và nhóm nhà Sitri để bàn kế hoạch tiếp theo.

Ngày mai vẫn sẽ tham quan như dự định, nhưng mang theo ma pháp trận dịch chuyển loại di động, để có thể lập tức quay lại khách sạn khi cần. Một khi nhận được tin từ thủ lĩnh Azazel-sensei, chúng tôi phải lập tức trở về khách sạn.

Thành thật mà nói, điều này thực sự giết chết tâm trạng đi chơi... Ngày mai, chúng tôi định đi núi Meru – Arashiyama, và có vẻ Kunou sẽ đi cùng làm hướng dẫn viên.

Xem ra Kunou muốn xin lỗi bằng cách làm hướng dẫn viên cho chúng tôi. Ban đầu chúng tôi định từ chối nhưng em ấy cứ khăng khăng rằng ổn thôi. Đã muốn đến mức ấy thì chúng tôi chỉ còn cách chấp nhận. Nhưng thực ra, chính Sensei đã bảo chúng tôi nên đồng ý trước.

Đó chính là bước khởi đầu cho sự hợp tác giữa Địa ngục và yêu quái. Con gái của thủ lĩnh yêu quái là một người siêu VIP. Và thế là nhiệm vụ được giao cho bọn tôi... Ngày mai, nhất định không được để xảy ra chuyện mất mặt nào cả.

...Tôi tự hỏi Hội trưởng giờ này đang làm gì nhỉ? Cả Akeno-san nữa... rồi Koneko-chan... À, cả Gasper nữa. Tôi cảm thấy nhớ mấy thành viên câu lạc bộ còn ở lại Học viện Kuou.

Chắc họ không thể tưởng tượng nổi bọn tôi lại dính vào Khaos Brigade. Nhưng đáng tiếc là vụ này vẫn chưa được công bố ra ngoài.

...Mmm, nhớ bộ ngực của Hội trưởng quá đi mất. Khi quay về, tôi nhất định phải vùi mặt vào vòng tay của chị ấy mới được!

Làm sao để giết thời gian trước khi đi ngủ đây? Matsuda và Motohama hình như đã đi rồi, nói gì đó về chuyện rình nhà tắm nữ... Lần này tôi sẽ không đi. Nhưng mà, cũng có vẻ vui nếu thử thách Rossweisse-san và cả đội phòng thủ gia tộc Sitri... Hmm – phải làm gì đây?

Khi tôi đang phân vân có nên đi rình nhà tắm nữ hay không thì—

Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa.

“Ai đó?.”

“Ise, là em.”

Là giọng của Asia. Có chuyện gì nhỉ?

“Vào đi.”

Asia bước vào, trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ.

“Có chuyện gì vậy, Asia?”

“Em đến chơi. Xenovia và Irina cũng sắp qua. Kiryuu thì bận tám chuyện với mấy bạn gái lớp khác, nên sẽ không đến.”

Thật sao! Ba cô gái xinh đẹp đến phòng tôi chơi! Tuyệt vời! Giờ thì nên làm gì nhỉ? Đúng rồi, đúng rồi! Chơi oẳn tù tì cởi đồ... hehehe! Kiểu trò đó quá hợp cho tình huống này!

Khi tôi đang toan tính mấy trò biến thái—

“Ise!”

“Chúng ta sẽ bị phát hiện mất!”

--! Là tiếng của Matsuda và Motohama vang lên từ ngoài hành lang! Bọn chúng định vào phòng mình sao!?

“A-Asia! Nhanh qua đây!”

“Eh? I-Ise?”

--Không hiểu sao, tôi đột nhiên không muốn bị hai tên khốn kia bắt gặp, thế là kéo Asia – đang ngơ ngác – vào trong tủ quần áo.

Đóng cánh cửa kéo lại, tôi giơ ngón tay lên “suỵt—” trong ánh sáng mờ để ra hiệu cho Asia im lặng.

Một lát sau, Matsuda và Motohama mở cửa, tiếng bước chân vang lên trong phòng.

“À, Ise không có ở đây.”

“Có khi nào thằng đó cũng biết chỗ quen thuộc để rình nhà tắm nữ như bọn mình không?”

“Cái gì?! Chết rồi! Nó định hưởng thụ thân thể phụ nữ trước cả chúng ta sao!?”

“À, chắc chắn là thế! Mau đi thôi, Matsuda!”

“Ừ!”

Thình thình. Tiếng bước chân gấp gáp rồi biến mất. Hình như bọn chúng đã rời đi.

Này! “Chỗ quen thuộc để rình nhà tắm nữ”!? Là sao vậy trời! Thật sự có chỗ như thế à... Chết tiệt! Tôi tò mò quá! Chuyện gì thế không biết...!

Trong lúc đang vắt óc suy nghĩ về những lời chúng vừa nói, Asia bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi quay lại nhìn Asia – cô ấy như có điều muốn nói. Rồi sau khi hạ quyết tâm, Asia mở lời.

“...Ise, lúc anh ở sân ga Tokyo cùng Rias onee-sama... hai người đã hôn nhau, đúng không?”

--C-cô ấy đã thấy sao!? Có khi nào Asia nhận ra điều gì, quay lại sân ga và tình cờ chứng kiến không? Dù thế nào đi nữa, dường như Asia đã nhìn thấy cảnh đó.

“À, đó chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi...”

“...V-Vậy à. Hôn thân mật đến thế... Đúng là Ise và Rias onee-sama... Nhưng em cũng muốn—”

Asia nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt mang chút quyến rũ.

“Anh có thể... hôn em nữa không?”

Khi cô ấy nói xong, gương mặt Asia tiến lại gần.

Nụ hôn thứ hai.

Một cách tự nhiên— môi chúng tôi chạm vào nhau. Không hề có dục vọng hay giả tạo, nụ hôn này chỉ truyền tải tình cảm dành cho nhau—

Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, chan chứa yêu thương, một cảm giác chân thực đáng sợ tràn ngập. Cảm giác đó thật sự khắc sâu vào tôi tầm quan trọng của Asia, rằng cô ấy quý giá biết bao.

Asia—

Asia của tôi. Chúng ta nhất định phải ở bên nhau mãi mãi. Dù là trăm năm, ngàn năm, hay vạn năm sau—

Chúng ta cũng phải ở bên nhau.

Khi mình đang đắm chìm trong bầu không khí lãng mạn—

Cạch. Cánh cửa bật mở!

“À ya ya! Ưmm, Xen-Xenovia, mau nhìn kìa!”

Với mái tóc buông xõa, mặc đồ ngủ, Irina kéo cửa ra, và chúng mình nhìn nhau sững sờ.

“Có chuyện gì vậy, Irina? Ôôô, đây là khoảnh khắc hôn quan trọng của Asia. Asia, thì ra ý cậu nói ‘đến chơi ở phòng Ise’ là thế này. Thật đáng khâm phục.”

Người lên tiếng chính là Xenovia, cũng mặc đồ ngủ!

Asia và tôi– đang hôn nhau ngay trước mắt họ!

Chuyện quái gì thế này!!!!!!!!!!!!!

Sao bọn họ lại vào mà không gây ra tiếng động gì hết!? À phải rồi, Asia có nói là họ sẽ đến!

Quá bất cẩn! Quá nhiều sơ hở chỉ vì một phút bốc đồng!

Họ đã thấy! Thấy rõ hết rồi! Lúc Asia và tôi đang hôn nhau.

Tôi vội vã rời môi khỏi Asia. Chết tiệt! Nước bọt còn đang chảy xuống! Đúng lúc ấy, lưỡi với lưỡi còn chưa kịp đan vào thì cửa tủ đã bật mở!

“Có vẻ như không phải lần đầu nhỉ? Hmm... Asia lúc nào cũng đi trước tôi...”

“Đúng đúng! Asia đôi khi rất táo bạo, và tiến rất nhanh ở mấy chuyện này!”

Xenovia và Irina vừa bàn vừa đỏ mặt, hứng thú đến mức khuôn mặt đỏ bừng!

BÙM!

Như thể có thứ gì đó nổ tung! Mặt của Asia đỏ bừng đến cực hạn!

“Ah, ah wa ahahahahahahahah, fuwuwuwuwuwuwuwu...”

A--! Đôi mắt Asia quay vòng vòng vì quá xấu hổ, rồi ngất xỉu!

“Asia! Này Asia, tỉnh lại đi! Tớ cũng sẽ chia sẻ sự xấu hổ này với cậu! Nhưng đúng là tình huống này thì Asia không thể chịu nổi rồi!”

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Bọn tôi cũng thế.”

Trong lúc tôi đang lo cho Asia -- Xenovia và Irina cũng chui vào tủ quần áo sao?!!!!!

Rồi còn cẩn thận kéo cửa trượt lại từ bên trong!

“Xin lỗi, bọn tôi định đến phòng cậu chơi, nhưng thấy không có ai, nên mở tủ ra.”

Xenovia thản nhiên giải thích như thể đó là chuyện rất bình thường.

Phòng của tôi vốn dĩ dành cho tình huống khẩn cấp, ai ngờ lại phát sinh cái loại tình huống khẩn cấp này! --! Xenovia từ từ tiến lại gần!

“C-cậu định làm gì thế, Xenovia?”

Xenovia chẳng hề để tâm đến vẻ ngạc nhiên của mình mà đáp:

“Tôi muốn giống Asia. Giờ sẽ là hôn, hay là làm chuyện gì gợi cảm hơn? Tiếp theo sẽ đến lượt Irina.”

Cái, cái gì thế này?!!!!!!!!!!!! Sao lại thành ra thế được!

“Ể?! Tớ nữa á?! Đùa sao!”

Mắt Irina như muốn rớt ra ngoài vì sốc trước lời Xenovia. Có vẻ cô ấy cũng bị cuốn vào chuyện ngoài sức tưởng tượng.

“Đây là cơ hội tốt, Irina, cậu nên tận dụng để hiểu thêm về đàn ông.”

“Hiểu thêm... vậy chẳng phải tớ sẽ bị sa ngã sao?!”

“Ừm, nhưng cậu phải vượt qua bằng tinh thần. Có khi cậu sẽ không bị sa ngã đâu.”

“Dùng tinh thần á?! Đúng, đúng rồi chắc phải thế... Nhưng nhưng, nếu mà làm mấy chuyện ero, thì tớ, tớ làm sao có thể, với tư cách là lá Át của Michael-sama...!”

Irina lẩm bẩm một mình, dằn vặt dữ dội.

3877f159-5ee7-4f92-b624-496a1f8673e2.jpg

“Ise là lựa chọn tuyệt vời. Một người đàn ông tốt, lại còn là Xích Long Đế Vương. Nếu cậu sinh con với Thiên Long huyền thoại, có lẽ còn đóng góp cho sức mạnh chiến đấu cho Thiên giới nữa?”

“...Con của Ise... của Xích Long Đế Vương... sức mạnh chiến đấu của Thiên giới...”

Aaaaaaaah, Irina bắt đầu vật lộn trong suy nghĩ! Chẳng lẽ... ý nghĩa tồn tại của tôichính là ở chỗ đó sao!?

“Được rồi, làm thế nào đây. Trong cái không gian chật hẹp này, có một nam và ba nữ.”

“Này này! Xenovia, còn thầy cô ở ngoài thì sao?”

Đúng thế, họ cấm tiếp xúc nam nữ. Nếu phát hiện nam nữ ở chung một phòng, không biết họ sẽ làm gì.

Phòng nam và phòng nữ ở hai tầng khác nhau, thầy cô canh gác rất nghiêm. Ngay cả trong giờ tự do trước khi ngủ, họ cũng tuần tra. Nếu phát hiện cảnh này thì to chuyện!

“À, ý cậu là mấy thầy giáo. Chúng tôi đã dùng sức mạnh của thiên thần và ác quỷ để phong ấn căn phòng này. Dù ai đến gần cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Không sao cả. Kể cả khi trong phòng có tiếng rên, cũng không ai vào.”

“Tớ không hiểu lắm, nhưng căn phòng này giờ tràn ngập thánh lực và ma lực rồi đó!”

Xenovia và Irina còn giơ ngón cái lên! Hai đứa ngốc này! Thật sự ngốc nghếch! Bộ đôi nhà thờ này luôn chủ động trong mấy chuyện kiểu này!

Trong khi tôi đang mắng thầm hai cô vì trò điên rồ, Xenovia lại áp sát hơn!

“Được rồi... Trước tiên... bắt đầu bằng nụ hôn nhé?”

...Hmm, không hiểu sao, hôm nay môi của Xenovia lại gợi cảm đến lạ. Có lẽ vì nụ hôn vừa rồi với Asia, nên tim tôi vẫn chưa bình tĩnh lại?

“Ể?! Xenovia, cậu định hôn ngay à?!”

Irina có vẻ chưa chuẩn bị.

“Ừ. Tôi phải tập luyện sinh con với Ise. Kiryuu chẳng nói rồi sao, làm mấy chuyện này khi đi du lịch thì cảm giác đặc biệt lắm.”

Kiryuu!!!!!!!! Con nhỏ biến thái đó! Chẳng phải mình đã bảo đừng nhồi mấy thông tin vô dụng này vào đầu họ sao!!!!!! Nhưng nghĩ lại thì, cảm ơn nhé! Nếu cứ tiếp diễn thế này với Xenovia, chẳng lẽ tôi sẽ được lên giường thật sao!?

“Đ-đúng là vậy! Đây là chuyện quan trọng! Nhưng tớ là thiên thần, lại là thuộc hạ của Michael-sama... là tín đồ Cơ Đốc! Chuyện, chuyện này...”

“Vậy thì cậu cứ đứng xem thôi. Tôi sẽ sinh con dưới ánh nhìn của một thiên thần. Hohoho, chẳng phải như thế sẽ giống như sinh ra một thiên tử sao? Irina, cậu có thể chứng kiến khoảnh khắc quý giá mà ác quỷ tạo ra một sinh mệnh. Xin hãy ban phước lành cho cảnh tượng này nếu có thể.”

Xenovia bắt đầu cởi đồ! Làn da trắng mịn dần hiện ra... Đường cong hoàn hảo khiến tim tôi cứ loạn nhịp! Là ác quỷ, nên bọn tôi nhìn rõ trong bóng tối. Đúng thế, mọi thứ đều rõ ràng!

Nghe lời Xenovia, Irina liền xòe đôi cánh thiên thần và làm hiện vòng hào quang. Ánh sáng càng khiến bầu không khí nóng bỏng hơn! Đúng là tiện lợi thật, sức mạnh thiên thần!

“-- Hãy để chuyện này cho tớ! Tớ vẫn luôn muốn chứng kiến, giống như Gabriel-sama, khoảnh khắc thần bí khi sự sống được tạo ra! Ah ah, chuyện này còn liên quan đến cả Tam Đại Thế Lực, đến Thiên giới, và cả đức tin vào Chúa nữa!”

Phịch!

Xenovia đã tháo áo ngực!

Uwoaaa! Máu mũi! Ngực cô ấy to thật, chết tiệt!

Xenovia chẳng thèm để ý đến Asia đang ngất, mà ôm chặt lấy tôi! A a a a a, cảm giác bầu ngực truyền qua cơ thể! Sự mềm mại khiến đầu óc tôi tê dại!

“Đây là cơ hội hiếm có. Khi Asia tỉnh lại, cậu cũng phải ôm cậu ấy như thế này. Vì đây là lần đầu tiên của cậu và Asia, sẽ để lại ấn tưởng xấu nếu cậu hành động quá vụng về. Hãy học thêm về phụ nữ qua tôi, rồi sau đó áp dụng để ôm lấy Asia. Đây là vì sự an toàn của Asia.”

"Ah ah, Xenovia! Cậu thật quá hy sinh bản thân rồi!"

Cái quái gì hai người này đang nói vậy hả! Xenovia vừa vuốt ve cơ thể tôi vừa cởi quần áo tôi ra. Kích thích quá mức! Rồi còn ép tay tôi vào giữa hai đùi cô ấy nữa! Cảm giác mềm mại, mịn màng ấy khiến đầu óc tôi trắng xóa.

"...Aah... Thật sự, làn da của đàn ông -- làn da của cậu khiến tôi thấy thoải mái quá. Khi chạm vào cậu, tôi thật sự cảm thấy mình là phụ nữ."

Tí tách.

Máu mũi tôi chảy không ngừng. Cô ấy  này chỉ bằng mấy lời nói thôi cũng đủ giết đàn ông rồi!

T-tình hình này thì tôi chỉ có thể chấp nhận thôi sao?! Một chuyện kinh thiên động địa sắp xảy ra với Xenovia và Asia ngay trong cái tủ này!

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng điều hòa nhịp thở, rồi đưa tay ra ôm lấy Xenovia--

"Ooo, mmmm... Ơ, mình..."

Asia tỉnh dậy! Từ từ ngồi lên. Đúng lúc tôi chuẩn bị ngả xuống cùng Xenovia thì ánh mắt chạm ngay với Asia!

Nhìn chúng tôi, mắt Asia mở to hết cỡ!

"Ô -- Asia, cậu tỉnh rồi à. Tôi vừa định lấy một ít... gen di truyền từ Ise thôi."

Xenovia nói tỉnh bơ! G-Gen di truyền, c-cô đang nói cái gì thế hả!

"Gen-gen-gen di truyền...!"

Giọng Asia the thé.

"Chỉ một ít thôi. Đừng lo, tôi sẽ không lấy hết đâu. Biết đâu chỉ vài lần lấy mẫu là tôi có thể mang thai rồi cũng nên?"

Xenovia!!!!!!!!!!!!! Nói chuyện thì làm ơn giống phụ nữ một chút đi! Cái kiểu từ ngữ này thì ai chịu nổi!

"Kh-không được!!! Ise ... không được phép!"

Asia mếu máo phản đối trong nước mắt.

"Có gì đâu, chia sẻ một chút cho tôi thì có sao."

Xenovia cau mày, tỏ vẻ hơi tức giận.

Hai người bắt đầu cãi nhau!

"Không, không phải chuyện chia sẻ! Nhưng mà muốn lấy... thì, thì phải làm ’chuyện đó’ với Ise... Không cho phép!"

"Asia, cậu cũng hiểu biết ghê nhỉ. Cậu đã tốt nghiệp khỏi niềm tin rằng cò mang em bé tới rồi."

"C-cậu đừng có xem thường tớ! Tớ hiểu hết rồi! Nếu cậu muốn đến mức đó thì tớ sẽ tuyên bố ngay bây giờ!"

Ôm chặt lấy tôi, Asia hét lớn:

"Em muốn sinh con cho Ise!"

...Trong khoảnh khắc đó, Xenovia, Irina và tôi đều sững sờ trước tuyên bố táo bạo của Asia. Và chưa kể là cô ấy còn đang cởi chiếc váy ngủ! Làn da trắng như tuyết dần hiện ra!

Ngay tức thì, máu mũi tôi phun ra ròng ròng.

Đ-đương nhiên rồi! Bởi vì Asia thực sự đã nói... nói rằng muốn có con với tôi...! Tôi biết chắc mặt mình bây giờ đỏ đến tận mang tai!

"Tuyệt vời... đây chính là trận chiến giữa những người phụ nữ vì gen di truyền. Thật tuyệt vời...!"

Irina run run nhìn cảnh tượng đó. Câm miệng đi! Cậu chẳng phải là thiên thần sao!

"Ise. Vì chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Vậy thì sinh con là điều tất nhiên phải không?"

Asia hỏi tôi. Tôi đã hoàn toàn mất khả năng phán đoán, yếu ớt đáp:

"C-có lẽ vậy...? Có lẽ vậy...?"

"Được rồi, Xenovia, tớ sẽ sinh con của Ise! Tớ sẽ sinh thật nhiều thật nhiều con!"

Xenovia nắm lấy tay tôi. Bầu ngực của cô ấy ép sát vào cánh tay tôi!!!!!!!

"Không, nếu thế thì tôi cũng phải được một lần lấy gen di truyền chứ. Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng muốn có con. Tôi cũng muốn trải nghiệm việc nuôi dưỡng một đứa trẻ."

Cái tình huống phát triển này là sao chứ...? Tôi thì hạnh phúc, nhưng sao cảm giác này nghẹt thở thế! Cái tủ này vốn đã chật, giờ không khí còn đang mỏng dần! Tình hình hiện tại chẳng khác nào cái đêm trước chuyến đi khi Hội trưởng, Asia, Akeno-san và Koneko-chan cùng tụ tập cãi nhau trong phòng tôi...! Con gái thật sự không thể hiểu nổi!

Xenovia và Asia đang trừng mắt nhìn nhau. Tôi cố gắng rút ra, tạo khoảng cách, nhưng lại đập đầu vào vách gỗ nghe cái "cốp" thật to.

Ui da... chật quá, va phải cái gì rồi... Tôi ngã về phía trước --

Bàn tay tôi chạm phải một thứ vô cùng mềm mại...

"...W-wa, I-Ise-kun..."

-- Trước mắt tôi là Irina với gương mặt đỏ ửng! Tôi ngã đè lên người Irina! Cúi nhìn xuống váy ngủ của cô ấy đang tuột dần, lộ rõ bộ ngực trắng nõn! To quá, ngực Irina to thật! Quá tuyệt! Đây chính là nhũ hoa của thiên thần! Đầu ngực mềm mại căng nở! Nhân tiện, bàn tay tôi đang đặt ngay trên một bên ngực cô ấy!!!!!!!!!!!!!!!

Chuyện này hoàn toàn do không gian trong tủ quá chật chội!

Bầu ngực của Irina vừa mềm mại vừa đàn hồi! Cảm giác cả bàn tay tôi như lún sâu vào đó! Mềm, run rẩy nhưng lại đàn hồi, giống hệt như một chiếc pudding vừa mới đông lại!

Sự mềm mại và dịu dàng này hoàn toàn sánh ngang với Akeno-san!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ah, đôi cánh thiên thần của cô ấy lại lập lòe nữa kìa! Cô ấy có phải đang gần rơi vào ngưỡng hiểm không?!

"...Đ-đây là lần đầu tiên của mình... nên mình không biết phải làm sao, Ise-kun... Cậu, cậu có muốn mình trở nên sa ngã không...?"

Gương mặt Irina tràn ngập một vẻ quyến rũ nữ tính hiếm thấy! Không ổn rồi! Irina ngây thơ đáng yêu thường ngày mà giờ lại mang vẻ mặt này thì quá lợi hại, toàn thân tôi run lên dữ dội! Thêm mái tóc xõa xuống nữa, sức hấp dẫn của cô ấy tăng gấp nhiều lần!

"X-xin lỗi!"

Tôi cố gắng xin lỗi rồi rút tay ra -- ui da... lại đập đầu vào vách gỗ lần nữa...

Khuôn mặt tôi ngã nhào xuống do cú va đập. Và dĩ nhiên, ngay chỗ đó chính là---

Ngực của Irina. Cảm giác đàn hồi cực kỳ tuyệt vời truyền thẳng vào mặt tôi... Aaa, ngực của Irina thật lớn, mềm mại và mịn màng... Đây chính là cảm giác khi ôm ấp một thiên thần sao?

Tầm nhìn tôi mờ dần, ý thức cũng nhạt dần...

Có lẽ tôi đã đập đầu quá mạnh, cộng thêm máu mũi không ngừng chảy suốt từ nãy đến giờ...

"Ise! Cậu có ổn không?! Ise?!"

"Này, bị hạ gục ngay lần đầu ôm Irina, tôi thật sự không thể chấp nhận được đâu--"

"Mình sắp sa ngã mất rồi... a a, Lạy Chúa, xin hãy tha thứ cho con --"

Ba giọng nói dần dần nhỏ lại––

Sức mạnh hợp tác của Bộ ba Nhà thờ quả thật đáng sợ!

Phần 4:

Ngày hôm sau, chúng tôi khởi hành từ khách sạn đến ga Kyoto.

Ah––, đêm qua thật là...

Cảm giác như tôi vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng, chưa hẳn tỉnh hẳn. Đêm qua, tôi đã trải qua đủ thứ chuyện với bộ ba nhà thờ trong cái tủ. Đúng là một tình huống đầy khoái lạc, nhưng đồng thời cũng ngột ngạt khủng khiếp...

Sau khi ngất đi vì mất máu quá nhiều và va đầu liên tục, sáng ra tôi tỉnh lại thấy mình đã nằm trong chăn. Hình như Rossweisse-san đã đến, đưa bộ ba nhà thờ về phòng và chăm sóc cho tôi. Rossweisse-san quả thật rất giỏi việc chăm sóc người khác...

Nhưng mà nghe Asia tuyên bố “Em muốn có con” tối qua thật sự khiến tôi sững cả người. Nhưng cũng thật sự rất hạnh phúc... từ tận đáy lòng. Dù cảm giác có phức tạp, tôi thực sự xúc động!

Mỗi khi gặp những chuyện như thế này, tôi đều nghĩ. Phải nói sao nhỉ, tôi lúc nào cũng lùi bước vào thời khắc quan trọng. Tôi biết rõ điều đó. Nhưng tôi vẫn không thể bước tiếp. ...Cái chấn thương tâm lý trong sâu thẳm trái tim chắc chắn đang trói buộc tôi. Lần nào cũng vậy, tôi nghĩ nếu bước thêm một bước thì có thể sẽ khiến các cô gái ghét bỏ mình, và điều đó làm tôi sợ chết khiếp.

Cuộc sống hiện tại đã là tuyệt vời nhất.

Cũng chính vì thế mà tôi không muốn phá vỡ tình trạng hiện tại.

Nếu cứ thế này thì làm Vua Harem là chuyện bất khả thi! Tôi cũng biết điều đó!

...Nhưng nếu vậy, mối quan hệ với Hội trưởng sẽ chẳng bao giờ... Không thể tiến xa được. Thôi thì, như thế cũng được.

Với Hội trưởng, tôi mãi mãi sẽ––

...Có lẽ nếu có cơ hội, tôi sẽ lấy hết can đảm để bước thêm một bước chăng?

Ở trận đấu sắp tới.

Nếu chúng tôi thắng được Sairaorg-san, thì tôi có thể––

"Này, Ise, sao mày trông như sắp khóc thế?"

Matsuda ghé sát mặt vào tôi hỏi.

"À, k-không có gì đâu... Nhưng mà mặt mày với Motohama đúng là đáng sợ thật..."

"Chẳng có gì to tát."

"Đây là thương tích danh dự đó."

Mặt mũi Matsuda và Motohama sưng vù, dán đầy băng cá nhân.

Hai thằng đó mò tới cái chỗ gọi là “nơi quen thuộc” để rình nhà tắm nữ, nhưng Hội học sinh – thuộc hạ của gia tộc Sitri đã chặn sẵn ở đó, vậy mà hai đứa vẫn cố xông vào. Thế là kết quả mặt mày bầm dập thế kia.

...Chúng làm sao có cửa chống lại mấy cô nàng nhà Sitri. Sau đó, ngay cả tôi cũng bị nghi ngờ dính líu, nhưng may mà Rossweisse-san đến phòng tôi, nên tôi có bằng chứng ngoại phạm.

Nhưng mà sáng nay tôi cùng bộ ba nhà thờ vẫn bị Rossweisse-san gọi lên để nghe giảng đạo.

Rossweisse-san thực sự giống một người chị cả tuyệt vời. Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cô.

Nhân tiện, sao tôi lại bị lôi vào chung với mấy hoạt động của hai thằng ngốc đó hả trời! Biết sao được khi chúng tôi bị gọi chung là “bộ ba biến thái”!

Có phải vì tôi lúc nào cũng mang bộ dạng dâm đãng nên mất hết uy tín rồi không...?

Thôi được rồi, ngừng suy nghĩ linh tinh.

Giờ thì tôi phải chấn chỉnh lại tinh thần và tiếp tục tham quan thôi. Hôm nay chúng tôi sẽ đến Arashiyama, và điểm đầu tiên là chùa Thiên Long – Tenryuu-ji.

"Đến Tenryuu-ji thì đi kiểu gì?"

Tôi hỏi Kiryuu. Cô ấy xem lịch trình rồi trả lời.

"Ừm–– từ ga Kyoto đi tuyến đến Arashiyama, xuống ở trạm gần nhất Arashiyama, rồi đi bộ tiếp."

"Hiểu rồi. Vậy chúng ta ra ga thôi. Hội trưởng cũng từng nói rồi, ở đây thật sự có rất nhiều xe buýt và tàu điện."

"Vậy là tất cả mấy điểm tham quan đều kiểu như thế à?"

Matsuda nghe tôi nói liền chen vào. Cũng đúng. Đúng là toàn như vậy.

Tại ga Kyoto, chúng tôi lên tàu điện đi Arashiyama và hướng đến đích.

"Đây rồi."

Xuống tàu, chúng tôi phải đi bộ đến Tenryuu-ji. Có bảng chỉ dẫn nên không lo lạc đường.

Thế là chúng tôi cuối cùng cũng đến được Tenryuu-ji. Cánh cổng uy nghi đón chào chúng tôi.

"Đây là Tenryuu-ji. Cái tên này có ý nghĩa đặc biệt gì không?"

[ Ai mà biết. Có thể bọn ta từng đánh nhau ở đây, mà cũng có thể không. ]

Chắc trí nhớ của Ddraig có chút mơ hồ. Nếu từng giao chiến thì cũng đã là rất lâu về trước, cảnh vật bây giờ chắc chắn khác hẳn. Quên cũng là chuyện thường.

Chúng tôi bước qua cổng lớn và trả phí vào.

"Ồ, các anh chị đã đến rồi à."

Là giọng nói non nớt quen thuộc. Quay đầu lại, tôi thấy phía sau là cô bé tóc vàng mặc trang phục miko – Kunou.

"Là Kunou."

"Đúng vậy, như đã hẹn, em sẽ làm hướng dẫn viên cho khu vực Arashiyama."

Hôm nay cô bé giấu tai và đuôi đi. Dĩ nhiên rồi, vì xung quanh toàn người bình thường.

Matsuda và Motohama ngạc nhiên khi thấy bé gái tóc vàng đáng yêu.

"Wow – dễ thương quá trời! Này Ise, mày còn tán tỉnh cả con nít à?"

Đồ trọc hỗn láo! Bọn tôi đã trải qua đủ thứ với cô bé này rồi đó. Còn Motohama thì––

"...Loli, đáng yêu quá... haha..."

Hơi thở của hắn bắt đầu bất thường?! Quên mất! Thằng này vốn là một tên lolicon bất trị!

Kiểu của Kunou chính là gu của nó! Kính của Motohama lóe sáng nguy hiểm. Nhưng ngay lúc đó, có người chen qua gạt hắn sang một bên và ôm chầm lấy Kunou. Chính là Kiryuu.

"Á––! Dễ thương quá! Hyoudou, cậu gặp được bé này ở đâu thế?"

Cô ấy ôm chặt, dụi má vào Kunou! Kiryuu, cậu cũng thích loli nữa sao?

“B-bỏ, bỏ ta ra! Đừng có làm thân thiết thế, đồ con gái hạ tiện!”

Kunou tỏ vẻ rất miễn cưỡng, nhưng Kiryuu thì lại càng phấn khích.

“Dùng lối nói chuyện kiểu công chúa để phản đối thì đúng là tuyệt đỉnh! Hình tượng hoàn hảo luôn!”

…Hết thuốc chữa rồi, nhỏ đeo kính này.

Tôi thở dài, kéo Kiryuu ra khỏi người Kunou, rồi tiếp tục câu chuyện.

“Đây là Kunou, em ấy là người quen của tôi, Asia và mọi người .”

“Ta là Kunou. Rất hân hạnh được gặp.”

Kunou trông nghiêm túc bất ngờ. Đúng là công chúa, khí chất toát ra vẻ cao quý, thản nhiên.

“À, em quen Gremory-senpai à? Em nghe nói khách sạn này có liên quan đến công ty do cha mẹ senpai quản lý.”

“Đại khái vậy.”

Lần này thì sự suy đoán nhanh nhạy của Kiryuu lại hữu ích. Như vậy tôi chẳng cần giải thích nhiều.

“Vậy Kunou, em nói sẽ làm hướng dẫn viên cho bọn anh, chúng ta sẽ đi đâu trước đây?”

Kunou tự tin ưỡn ngực, đầy khí thế.

“Em sẽ cùng mọi người tham quan hết những danh thắng nổi tiếng ở đây!”

…Ra là vậy. Thế thì vinh hạnh quá rồi.

Mà thôi, dù sao cũng tính là một dạng giao lưu văn hóa.

“Vậy thì trước hết hãy dẫn bọn anh tham quan Tenryuu-ji này.”

“Tất nhiên!”

Nói xong, Kunou nở nụ cười tươi sáng.

Thế là, dưới sự dẫn dắt của Kunou, chúng tôi bắt đầu tham quan Tenryuu-ji. Kunou tự tin kể lại những câu chuyện em ấy nghe được từ người khác, cố gắng hết sức để giới thiệu cho chúng tôi. Nhìn vậy thật sự đáng yêu.

Đồng thời, thấy em ấy cố gắng diễn đạt về những thắng cảnh ở Kyoto cũng khiến người khác cảm thấy ấm lòng.

Khu vườn trong đại tự thật sự rất đẹp. Được tô điểm bởi lá đỏ mùa thu, sắc màu của khu vườn Nhật Bản mùa thu đúng là say đắm lòng người. Hồ nước có cá chép bơi lội càng làm cho khung cảnh thêm hoàn hảo.

“Cảnh này thật tuyệt vời. Dù sao thì nơi này cũng là Di sản Thế giới.”

Kunou giải thích. Di sản Thế giới! Thảo nào đẹp đến vậy. Mau chụp ngay một tấm bằng điện thoại!

Sau khi tham quan vườn cảnh, chúng tôi được dẫn đến giảng đường. Vừa bước vào, tôi ngẩng đầu nhìn trần -- ngay lập tức, một bức vẽ rồng cực kỳ hoành tráng hiện ra trước mắt. Một con rồng phương Đông với thân hình dài uốn lượn!

Ánh mắt rồng dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi, đầy áp lực.

“Đây là bức tranh nổi tiếng Unryuu-zu, hay còn gọi là Vân Long Ảnh. Dù nhìn từ hướng nào thì cũng sẽ có cảm giác con rồng đang nhìn thẳng vào mình. Người ta gọi đó là ‘Lục Phương Thị Giám’.”

Quả thật đúng như Kunou nói, nhìn từ đâu đi nữa thì con rồng cũng dõi theo chúng tôi!

Khụ-- Thật là kinh ngạc. Này, Ddraig, có phải tất cả rồng phương Đông đều cho người ta cảm giác này không?

[ Đúng vậy, đa phần đều như thế. Điều này khiến ta nhớ đến Ngọc Long, Yu-Long. ]

Ra là Ngọc Long cũng như vậy. Rồng phương Đông khác hẳn phương Tây. Chúng không hẳn là đáng sợ, mà toát ra một khí chất huyền bí hơn.

Đáng tiếc, ở Unryuu-zu lại cấm chụp ảnh, tôi chẳng thể lưu lại khoảnh khắc đó.

Sau khi tham quan Tenryuu-ji, chúng tôi đi ra ngoài.

“Kunou, tiếp theo đi đâu đây?”

Tôi hỏi. Kunou chỉ tay về nhiều hướng, hớn hở đáp:

“Nison-in! Rồi Con đường Tre! Cả Jojakko-ji nữa! Em sẽ dẫn mọi người đi hết!”

Ồ~, đúng là đầy khí thế. Giờ thì trông em ấy mới đúng tuổi thật.

Thế là, dưới sự dẫn dắt của Kunou, chúng tôi tiếp tục tham quan khắp Arashiyama.

Phần 5:

“Woa, đúng là đi được nhiều nơi ghê.”

Matsuda thở phào nhẹ nhõm. Lúc này chúng tôi đang ăn trưa ở một quán lẩu đậu phụ mà Kunou giới thiệu.

Sau khi rời Tenryuu-ji, Kunou đưa chúng tôi đi vòng quanh Arashiyama. Nào là viếng Nison-in, chiêm ngưỡng tượng Phật Thích Ca Mâu Ni và A Di Đà, nào là ngồi xe kéo qua Con đường Tre. Tiếng gió thổi xào xạc qua lá trúc nghe rất tao nhã.

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe kéo, cực kỳ vui. Người kéo xe còn rất hoạt bát, vừa chạy vừa giới thiệu phong cảnh. Ngắm cảnh Arashiyama từ xe kéo đúng là một trải nghiệm tuyệt vời. À -- mùa thu quả nhiên thật tuyệt.

“Em nói nhé, lẩu đậu phụ ở đây đúng là mỹ vị.”

Kunou gắp đậu phụ từ nồi ra, chia vào bát cho chúng tôi. Haha, ngay cả lúc ăn cũng thích làm chủ tiệc. Trông Kunou rất vui, nụ cười này chắc là dáng vẻ thường ngày của em ấy. Chính vì vậy, nghĩ đến cảnh em ấy cầu xin cứu mẹ mình lại thấy xót xa...

…Phải chi chúng ta có thể sớm đưa mẹ em về bên cạnh…

Miếng đậu phụ Kunou gắp cho tôi phải ăn ngay. Ừm, đậu phụ Kyoto thật thơm. Ngon hơn cả khách sạn nữa! Nghe nói đậu phụ ngon nhất là khi vừa mới làm xong, chắc đây cũng vừa được chế biến.

“Món này rất Nhật Bản. Ngon thật.”

“Đúng vậy, khác hẳn đậu phụ thường ngày, vị rất tươi và ngon.”

“Đậu phụ này ngon thật…”

Xenovia, Asia và Irina đều tỏ rõ vẻ mặt hạnh phúc. Vô tình, ánh mắt tôi chạm phải Irina--

“...”

Mặt Irina đỏ bừng! Cả ngày nay đều như vậy, chắc chắn là do chuyện tối qua. Cũng phải thôi, với một thiên thần liên quan đến Giáo hội như Irina, thì chuyện đó đúng là sự kiện lớn. Từ trước đến nay cô ấy luôn sống trong sự thanh khiết, để tôi chạm vào ngực mình hẳn là chuyện cực kỳ nghiêm trọng...

…Mà cái cảm giác đó vẫn còn vương lại trong tay tôi. Mềm mại. Mềm nhưng đầy đàn hồi. Cứ như ngón tay tôi bị hút dính vào bầu ngực ấy...

Cách duy nhất để miêu tả là -- “Bộ ngực của thiên thần.” Nghe như tên sản phẩm vậy, nhưng thật sự đó là cách biểu đạt chuẩn xác nhất.

Irina, cảm ơn nhiều lắm. Đúng lúc tôi thầm cảm ơn Irina trong lòng.

“À, Ise-kun.”

Bất chợt có ai đó gọi tôi. Giọng nói này là--

“Ồ, là Kiba. Đúng rồi, các cậu hôm nay cũng đến Arashiyama à.”

Nhóm của Kiba tình cờ đang ăn trưa ở bàn bên cạnh.

“Ừ. Các cậu đi Tenryuu-ji rồi à?”

“Rồi, có một bức tranh rồng trên trần tuyệt đẹp.”

“Bọn tôi định sau khi đi Togetsukyou sẽ ghé Tenryuu-ji. Mong chờ lắm.”

“À, Togetsukyou hả, bọn tôi cũng sẽ đi sau khi ăn xong.”

Khi chúng tôi trò chuyện, lại vang lên một giọng quen thuộc khác: “Mùa thu ở Arashiyama quả thật rất tao nhã.”

“Ồ, các cậu cũng đang tận hưởng Arashiyama sao?”

Azazel-sensei! Uống rượu giữa ban ngày!

“Sensei! Sensei cũng tới sao? Nhưng giáo viên mà uống rượu giữa ban ngày thì có ổn không ạ?”

Vừa lúc tôi chỉ ra điều đó, người phụ nữ ngồi đối diện Sensei liền phụ họa.

Là Rossweisse-san!

“Người này, tôi chẳng biết đã nhắc bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nghe. Tôi cứ bảo đừng làm những chuyện vô trách nhiệm trước mặt học sinh…”

Trên trán Rossweisse-san nổi gân xanh vì tức giận!

“Thôi nào, đây chỉ là chút giải lao sau khi điều tra Arashiyama thôi mà.”

Sensei thật sự đang điều tra Khaos Brigade sao?

“Nhưng này Rossweisse, cô phải học cách dễ thương hơn chút đi. Chẳng phải vì thế mà đến giờ cô vẫn không tìm được bạn trai sao?”

Rầm! Nghe lời nhận xét đó, mặt Rossweisse-san đỏ bừng, đập nắm đấm xuống bàn!

“C-chuyện này chẳng liên quan gì đến bạn trai cả! Đừng có chọc tôi! Nếu ông uống, tôi cũng sẽ uống!”

A! Cô ấy chộp lấy ly của Sensei rồi bắt đầu uống!

Cách uống từ tốn, dáng vẻ lại rất tao nhã...

“Àaaa... Thái, thái độ thường ngày của ông thật là không ổn chút nào...”

Cô, cô ấy say rồi sao?! Nhanh quá! Nói còn không rõ nữa!

“Cô, cô mới uống một ly đã say rồi sao?”

Sensei ngạc nhiên, nhưng Rossweisse-san lại rót thêm ly khác và nốc luôn! Ánh mắt trở nên dữ dội, Rossweisse-san bắt đầu trút giận lên Sensei.

“Không hề say! Tôi đã uống với ông ta ngay từ khi trở thành vệ sĩ của lão Odin. ...Nhắc mới nhớ, lão già đó. Tôi tốn biết bao công sức chăm sóc lão trong những chuyến đi, vậy mà lão suốt ngày toàn lải nhải mấy thứ ngớ ngẩn như ‘a, phụ nữ! a, rượu! a, ngực!’ Thật là vô liêm sỉ! Các valkyrie khác ở Valhalla toàn gọi tôi là con sen của lão già! Với cái mức lương bèo bọt, tôi còn phải lo sinh hoạt hằng ngày cho lão? Tất cả là lỗi của lão! Vì thế tôi mới không có bạn trai, không có bạn trai, không có bạn trai!!!!!!!!!! Oaaaaaaaaa!”

…Cô ấy khóc như mưa… khiến cả chúng tôi lẫn Azazel-sensei chẳng biết phải làm sao…

Sensei gãi đầu rồi nói:

“Rồi rồi, tôi hiểu mà. Cứ trút hết ra đi, tôi sẽ nghe hết.”

Nghe Sensei nói vậy, Rossweisse-san bỗng vui hẳn lên.

“Thật sao? Azazel-sensei, không ngờ ông cũng có điểm tốt như vậy. Phục vụ, mang thêm mười chai nữaaaa--”

Còn nữa sao?! C-chuyện này đi quá xa rồi… Không ngờ Rossweisse-san lại kém rượu như vậy.

“Các cậu, ăn xong thì đi luôn đi. Để ta lo vụ này.”

Sensei thở dài rồi nói.

Mọi người nhìn nhau, rồi làm theo lời. Nhanh chóng ăn xong, chúng tôi rời khỏi quán.

“Cửa hàng 100 yên là số một! Ahahaha!”

Vừa bước ra cửa, vẫn nghe thấy tiếng cười say khướt của Rossweisse-san.

Rời khỏi quán, chúng tôi đến Togetsukyou.

“Rossweisse-chan làm loạn quá nhỉ.”

“Ừ, không ngờ tửu lượng cô ấy lại kém như vậy.”

Matsuda và Motohama tỏ vẻ thất vọng. Dù sao thì Rossweisse-san cũng rất được cả nam lẫn nữ ưa chuộng, nên các nam sinh chắc khó chấp nhận hình tượng vừa rồi. Ngay cả tôi cũng bị sốc.

“Đừng nhìn vẻ ngoài trẻ trung của cô ấy mà coi thường, Rossweisse-chan hẳn đã có một cuộc sống rất vất vả. Đi theo Azazel-sensei như thế, ai mà chẳng muốn trút bầu tâm sự.”

Kiryuu gật đầu, rất đồng cảm với Rossweisse-san. Nhưng chắc chắn không chỉ vì Azazel-sensei. Nhiều khả năng là do chủ cũ của cô ấy vốn là một lão già háo sắc. Cộng thêm việc bị đối xử tệ bạc ở Valhalla từ khi làm thuộc hạ cho lão Odin... Thật không ngờ, cô ấy lại phải chịu nhiều khổ cực đến vậy.

“Mọi người làm thuộc hạ chắc cũng vất vả nhỉ?”

Kunou hỏi.

“…C-cũng hơi vậy.”

Tôi chỉ có thể trả lời như thế. Trong số người hầu nhà Gremory có rất nhiều người tốt, nhưng quả thật cũng có vài người khá lập dị.

Thôi, đừng nói về Rossweisse-san nữa. Điểm kế tiếp chính là Togetsukyou! Sau khi rời nhà hàng, đi dọc theo con phố du lịch vài phút, con sông Katsura hiện ra trước mắt.

Chiếc cầu gỗ mang phong cách cổ truyền, tràn ngập hương vị lịch sử, hẳn chính là Togetsukyou. Nhân tiện, cảnh núi non ở đây thật tuyệt! Sắc đỏ trải khắp sườn núi khiến cảm giác mùa thu càng thêm đậm đặc!

“Các cậu có biết không? Người ta nói là không nên ngoái đầu lại khi đi giữa cầu Togetsukyou.”

Kiryuu nói. Asia thắc mắc:

“Tại sao vậy?”

“Asia, là thế này. Nếu ngoái đầu khi đi trên cầu, trí tuệ mà trời ban sẽ bị thu lại. Nếu bộ ba biến thái kia mà ngoái lại thì coi như xong đời. Họ sẽ trở thành lũ ngốc chính hiệu.”

“Im đi!”

Matsuda, Motohama và tôi đồng thanh phản đối.

Kiryuu vẫn thản nhiên, thậm chí còn nói tiếp:

“Một truyền thuyết khác nói rằng nếu quay đầu lại, những đôi tình nhân sẽ chia xa. Ừm, nhưng cái này thì hơi xui xẻo—”

“Tớ sẽ không bao giờ quay đầu lại!”

Asia ngắt lời phần giải thích của Kiryuu, nước mắt lưng tròng nắm chặt lấy tay tôi.

“Ổn rồi mà, Asia, đó chỉ là một truyền thuyết thôi.”

Tôi an ủi, nhưng Asia vẫn lắc đầu, vừa nói “không được”, vừa nắm chặt hơn cánh tay tôi. Dễ thương quá! Đây chính là tiểu thiên thần của tôi! Aah — tôi hạnh phúc quá.

Khi chúng tôi bắt đầu băng qua cầu Togetsukyou, tôi thấy nhóm của Kiba ở ngay phía trước.

Trong lúc qua cầu, Asia nhất quyết không chịu quay đầu lại.

“Chết tiệt, Ise và Asia kia, trông chẳng khác nào một cặp tình nhân cả…!”

“Tức thật, nhưng coi bộ bọn họ sắp thành một cặp rồi. Thằng khốn Ise không xứng đáng.”

Đằng sau, Matsuda và Motohama đang xì xào bình phẩm. Cái gì! Không xứng đáng hả! Tôi thật sự muốn quay lại đấm cho bọn nó một phát, nhưng tôi nhịn. Nếu quay lại bây giờ thì sẽ làm Asia khóc mất!

“Em nghĩ cậu không cần để tâm đâu. Truyền thuyết về các cặp đôi chỉ là mê tín thôi.”

Kunou thì nói vậy, nhưng Asia vốn rất ngây thơ trong mấy chuyện này.

Cuối cùng, chúng tôi cũng yên bình đi hết cầu sang bờ bên kia. Asia thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa thoát khỏi gánh nặng lớn, nhưng rồi… lúc quay lại chắc chắn phải đi qua thêm một lần nữa? Cuộc phiêu lưu lớn của Asia vẫn chưa kết thúc!

Đột nhiên, một cảm giác ấm áp và trơn trượt bao trùm lấy toàn thân tôi.

…Cái gì thế này…? Tôi giật mình, nhìn quanh — ngoại trừ tôi, Asia, Xenovia, Irina, Kunou và Kiba ở gần đó, thì tất cả mọi người đều biến mất.

Matsuda, Motohama, Kiryuu và toàn bộ khách du lịch bình thường đều không còn!

Gì cơ? Đây là!? Chuyện gì xảy ra vậy!?

Tất cả những người hầu khác cũng sốc như tôi, lập tức cảnh giác. …Dù nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng kẻ đáng ngờ nào.

Một lúc sau, một làn sương lạ bắt đầu bốc lên từ dưới chân.

“Sương mù này là…”

Nhìn thấy sương, Asia vô cùng kinh ngạc.

“Cảm giác này, không thể nhầm được. Khi em bị Diodora bắt, thiết bị trong ngôi đền nhốt em cũng tỏa ra loại sương mù này.”

“…Dimension Lost.”

Kiba bước tới, khẽ chạm thử vào sương, vừa nói. Longinus… Chính là thứ sánh ngang với Sacred Gear của tôi và Vali.

Thứ đó đã được kích hoạt ở đây ư!?

“Này, mọi người có sao không?”

Một giọng nói từ trên trời. Ngẩng lên, Azazel-sensei đang bay, vỗ đôi cánh đen.

Ông đáp xuống chỗ chúng tôi, thu cánh lại và nói:

“Mọi thứ ngoại trừ chúng ta đã biến mất hoàn toàn. Rất có thể chúng ta đã bị cưỡng ép dịch chuyển vào một không gian khác và bị phong ấn ở đây… Xem ra đây là một chiều không gian mô phỏng hệt như Togetsukyou và vùng xung quanh.”

Thật ư? Chẳng có dấu hiệu dịch chuyển nào trước đó. Chỉ vừa cảm nhận được luồng ấm áp, tất cả đã lập tức biến thành nơi này—

“Vậy chỗ này giống như chiến trường của ác quỷ sao?”

Tôi hỏi. Nhưng tôi không cảm thấy có điểm tương đồng.

“Ừ. Rất có thể kỹ thuật của ba phe đã bị rò rỉ. Không gian này có lẽ cũng vận dụng cách tạo kết giới. —Và, sức mạnh của sương mù cũng bị chuyển vào vùng mô phỏng này. Dimension Lost có thể chuyển đi bất cứ thứ gì mà nó bao trùm… Có thể kéo cả ta và đám các cậu đến đây một lượt mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước… Quả nhiên Longinus thật đáng sợ.”

Sensei giải thích. Ra vậy, không gian này thật sự là một dạng ứng dụng của kỹ thuật tạo kết giới. Trình độ tái tạo chẳng thua gì ác quỷ.

Bên cạnh tôi, Kunou run giọng lên tiếng:

“…Trước lúc mất, hộ vệ của mẹ cũng báo rằng họ bị sương mù bao phủ bất ngờ và mắc kẹt trong đó.”

Vậy, hiện tượng này chính là… Hơn nữa, kẻ dùng sức mạnh này hẳn là—

Linh cảm chẳng lành của tôi đã thành sự thật.

Từ phía cầu Togetsukyou, vài luồng khí tức mới xuất hiện. Giữa làn sương mờ, bóng dáng những kẻ lạ dần lộ ra trước mắt chúng tôi.

“Rất hân hạnh được gặp mặt lần đầu, Thống đốc Azazel và Xích Long Đế Vương.”

Người chào chúng tôi là một thanh niên tóc đen mặc đồng phục học sinh.

Bên ngoài đồng phục có khoác thêm một bộ y phục kiểu Hán. Đúng rồi, đó chính là Hán phục. Hồi cấp hai, thầy dạy lịch sử từng giải thích rất kỹ về loại trang phục truyền thống này.

Trên tay hắn ta cầm một ngọn giáo… Ngọn giáo đó tỏa ra cảm giác khó chịu khủng khiếp. Tuyệt đối không phải vũ khí bình thường.

Người thanh niên ấy trông còn rất trẻ. Có lẽ chỉ lớn hơn tôi một, hai tuổi? Không, chỉ nhìn bề ngoài thì không thể chắc được.

Những kẻ đi cùng cũng mặc quần áo giống đồng phục học sinh. Nam có, nữ có, tất cả đều chạc tuổi cấp ba.

…Từng người đều mang một loại khí tức lạ thường, không giống ác quỷ cũng chẳng giống rồng.

Sensei bước lên trước:

“Chẳng lẽ các ngươi là cái gọi là Phe Anh Hùng?”

Chàng trai ở giữa khẽ gõ ngọn giáo trên vai, đáp lại câu hỏi của Sensei:

“Ta là Tào Tháo, hậu duệ của Tào Tháo Mạnh Đức lừng danh, được ghi chép trong Tam Quốc Chí. Đại khái là vậy.”

e9b17270-4afe-45d0-bbd7-27870ad2b425.jpg

Tào Tháo—Tào Tháo…? Hả, Tam Quốc Chí!? Quá sốc, tôi vội quay sang Sensei hỏi:

“Sensei, gã đó là…?”

Sensei không rời mắt khỏi đối thủ, chỉ đáp cho chúng tôi:

“Nghe kỹ đây, mọi người, hãy cẩn thận với ngọn giáo của gã đó True Longinus. Longinus mạnh nhất, được cho là có thể xuyên thấu cả Chúa. Lâu lắm rồi ta mới nhìn thấy nó… Không ngờ giờ lại rơi vào tay bọn khủng bố.”

“—!?”

Lời của Sensei khiến tất cả chúng tôi hoảng hốt. Bản thân gã thanh niên kia đã đủ đáng ngại, vậy mà ngọn giáo kia còn làm chúng tôi sững sờ hơn nữa.

“Đó chính là Thánh Giáo mà ngay cả các Thiên thần Tối cao cũng phải e sợ…?”

Irina run rẩy lên tiếng. Xenovia thì tiếp lời, thì thầm:

“Từ nhỏ tôi đã nghe nói về nó rồi. Ngọn giáo đã đâm xuyên thân thể Chúa Jeasu. Ngọn giáo mang theo máu của ngài— ngọn giáo tuyệt đối, đâm thủng cả thân thể của Chúa!”

N-nó thật sự khủng khiếp đến vậy sao!? Hình như Hội trưởng cũng từng nhắc qua về ngọn giáo này. Cái ngọn giáo truyền thuyết đã đâm vào Đấng Christ… N-nhắc mới nhớ, đây có liên quan mật thiết đến cội nguồn tôn giáo của Irina và Xenovia. Với những người thuộc về Giáo hội, gọi nó là tồn tại tối thượng cũng chẳng sai.

“Đó là Thánh Giáo sao…”

Bên cạnh tôi, ánh mắt Asia như bị hút chặt vào ngọn giáo, dường như ý thức đang bị mê hoặc—

Chụp.

Sensei lập tức lấy tay che mắt em lại.

“Asia, những người có đức tin không nên nhìn chằm chằm vào ngọn giáo đó. Họ sẽ mất đi lý trí. Dù sao thì, nó cũng là một trong những thánh tích, cùng với Thánh Giá, Chén Thánh, Đinh Thánh và Khăn Liệm thành Turin.”

Kunou giận dữ hét về phía thanh niên cầm giáo — Tào Tháo.

“Ngươi! Ta có chuyện cần hỏi ngươi!”

“Ara ara, công chúa nhỏ, có chuyện gì vậy? Nếu có thể, ta sẽ trả lời hết.”

Dù giọng nói của Tào Tháo nghe bình thản, nhưng rõ ràng hắn biết điều gì đó.

“Có phải các ngươi đã bắt mẹ ta đi không?”

“Đúng vậy.”

Hắn thừa nhận thẳng thừng. Vậy ra đúng là bọn này!

“Các ngươi định làm gì mẹ ta?”

“Chúng ta muốn mẹ cô hợp tác trong một cuộc thí nghiệm.”

“Thí nghiệm? Các ngươi định làm gì?”

“Để hoàn thành nguyện vọng của ân nhân bọn ta, đó là mục đích chính.”

Nghe vậy, Kunou giận dữ đến nỗi lộ cả nanh, đôi mắt ngân ngấn nước. Em ấy phẫn nộ cực độ. Không chỉ bị cướp mất mẹ, giờ mẹ em còn bị đem ra làm thí nghiệm tà ác nào đó.

“Ân nhân… Là Ophis sao? Và tại sao các ngươi lại xuất hiện trước mặt bọn ta?”

Sensei nghiêm giọng tra hỏi.

“Không, giờ chẳng cần phải giấu nữa. Chúng ta chỉ muốn chào một tiếng trước khi tiến hành thí nghiệm. Hãy hợp tác một chút đi. Ta cũng muốn gặp Thống đốc Azazel và Xích Long Đế Vương.”

…Tên khốn này ăn nói khéo thật.

Mà khoan, tôi thật sự nổi tiếng đến thế à? Ừ thì, tôi có đánh bại lãnh tụ Cựu Ma Vương trong lúc kích hoạt Juggernaut Drive, nhưng mà tôi đâu nhớ được mấy cảnh đó…

Sensei liền tạo ra một ngọn thương ánh sáng trong tay.

“Nói ngắn gọn thôi. Hãy trả lại thủ lĩnh Hồ ly chín đuôi cho bọn ta. Bọn ta đã hợp tác với yêu quái ở đây rồi.”

Thấy Sensei đã sẵn sàng chiến đấu, mọi người lập tức nhập đội hình và chuẩn bị. Tôi cũng triệu hồi Boosted Gear, bắt đầu đếm ngược Balance Breaker. Sau đó, tôi gọi ra Ascalon—

“Xenovia!”

“Đa tạ!”

Xenovia bắt lấy Ascalon, vào tư thế chiến đấu.

…Mà này, Rossweisse-san không có ở đây.

“Sensei, Rossweisse-san đâu rồi?”

Sensei thở dài nặng nề trước câu hỏi của tôi.

“Cô ta cũng bị kéo đến đây, nhưng vẫn đang ngủ gà gật trong quán. Ta đã đặt một kết giới mạnh xung quanh, chắc không sao.”

R-ra là thế… Đ-đúng là trong tình trạng say khướt thì không thể nào chiến đấu được.

Trái ngược với sự căng thẳng của chúng tôi, phía bên kia lại chẳng có dấu hiệu gì là chuẩn bị cả.

…Hay bọn chúng quá tự tin? Hoặc trong tay có quân át chủ bài? Dù sao thì, phe Anh Hùng đã tập hợp rất nhiều người sở hữu Sacred Gear. Đụng độ với Sacred Gear đúng là phiền phức. Toàn mấy năng lực kỳ dị, chẳng thể đoán trước được. Đấy mới là điều đáng sợ.

Dù thế nào, chúng tôi cũng không thể tỏ ra yếu thế!

—Một cậu bé thấp người đứng cạnh Tào Tháo. Tào Tháo quay sang nói với nó:

“Leonardo, ta giao lũ ác quỷ kia cho quái vật của ngươi.”

Chỉ một câu đơn giản, cậu bé vẫn vô cảm, khẽ gật đầu. —Ngay lập tức, bóng đen lan ra từ dưới chân nó, mở rộng rất nhanh.

…Tôi cảm thấy lạnh toát dọc sống lưng, như thể có thứ gì ghê rợn đang bò trườn.

Bóng đen ngày càng lớn, đến mức phủ kín cả Togetsukyou. Rồi chúng bắt đầu biến dạng!

Tay, chân, đầu, nhãn cầu, hàm răng há rộng, nối tiếp nhau—không chỉ một! Mà là mười, không, hàng trăm!

“Guuuu…”

“Chomp!”

“Gobble!”

Với những tiếng gầm chấn động trời, lũ quái vật từ trong bóng tối trồi lên! …Hay đúng hơn là được “tạo ra” từ trong đó! Quái vật da đen, đứng bằng hai chân, cơ thể vạm vỡ với lớp da dày thô ráp. Chúng có móng vuốt sắc bén và những hàm răng trắng nhởn. Lũ quái vật này nhanh chóng tạo thành hàng ngũ, chắn trước mặt chúng tôi.

…Đây là gì thế, năng lực của thằng bé đó sao…?

Tôi không kìm được, nuốt nước bọt vì sốc trước sức mạnh của nó. Lúc này, Sensei khẽ nói:

“Annihilation Maker…”

Annihilation…? Maker? Maker tức là sáng tạo… đúng không?

Tào Tháo bật cười đáp lại.

“Đúng vậy, đứa trẻ này sở hữu một trong các Longinus. Một mối đe dọa khác so với True Longinus của ta, nhưng vẫn là một Sacred Gear cực kỳ chết chóc.”

Longinus sao?Thằng nhóc này cũng sở hữu Longinus, một người dùng Longinus… hả!?

Cái quái gì vậy! Đây có phải hội chợ Longinus rồi không!? Ngoài Longinus của Vali và của tôi, tôi vốn chẳng biết gì nhiều, mà giờ thì hết cái bất ngờ này đến cái bất ngờ khác, thật sự đau đầu…

Ngay sau đó, đếm ngược hoàn tất, tôi kích hoạt Balance Breaker! Hào quang đỏ bao phủ cơ thể, hóa thành giáp trụ.

Giờ thì tôi có thể chiến được rồi, nhưng…

“S-sensei, em có chuyện không hiểu…”

Trong cơn rối bời, tôi hỏi Sensei. Sensei bắt đầu giải thích:

“Giống như em, thằng bé đó cũng sở hữu một Longinus. Hiện tại đã xác nhận được mười ba Longinus — Trong Grigori cũng có người sở hữu Longinus. Và trong số đó, khả năng của Longinus kia… nói thẳng ra, còn đáng sợ hơn cả Boosted Gear hay Divine Dividing.”

“M-mạnh hơn em sao?”

“Nếu xét về sức mạnh thuần túy, Boosted Gear của em và của Vali vẫn vượt xa. Nhưng về năng lực… Kiba có Sword Birth, tạo ra vô số ma kiếm, em hiểu điều này chứ?”

“Vâng, vâng.”

“Annihilation Maker cũng tương tự. Nó có thể tạo ra vô số ma thú. Ví dụ, những con quái vật khổng lồ cao hơn trăm mét phun lửa trong phim ảnh, chỉ cần tưởng tượng là có thể tái hiện. Khả năng tạo ra quái vật từ trí tưởng tượng. Đó chẳng phải là thảm họa sao? Tùy vào khả năng người dùng, nó có thể tạo ra hàng trăm, thậm chí hàng ngàn. Giống như Dimension Lost, đây là một trong những ‘lỗi hệ thống’ tệ hại nhất của Sacred Gear. Dimension Lost cũng cực kỳ nguy hiểm — khi sương mù lan rộng đến cấp độ quốc gia, nó có thể đưa cả đất nước cùng dân cư vào khoảng không chiều không gian để hủy diệt.”

—! K-không thể tưởng tượng nổi…!

“Cái nào cũng là Sacred Gear khủng khiếp nhất còn gì!”

Sensei chỉ có thể cười gượng.

“Thực ra, cho đến giờ vẫn chưa ai đạt đến trình độ như vậy, chỉ có vài trường hợp suýt xảy ra. Nhưng chưa từng có chuyện tập hợp cùng lúc ba trong bốn Longinus cấp cao nhất — True Longinus, Dimension Lost và Annihilation Maker. Vốn dĩ, từ khi sinh ra, những kẻ này đã phải được thiên thần sa ngã, thiên thần và ác quỷ giám sát chặt chẽ… Vậy mà hai mươi năm trôi qua, phải chăng chúng ta đã quá bất cẩn… hay có kẻ cố tình che giấu chúng… So với trước đây, hầu hết những kẻ sở hữu Longinus hiện nay đều cực kỳ khó tìm.”

Sensei nhìn tôi.

…Nói cách khác, tôi cũng từng bị phân loại lần lượt từ “Sacred Gear nguy hiểm, phải giết” sang “thật ra không phải” rồi lại thành “không, đúng là Longinus thật!”

Có phải chuyện này cũng liên quan không? Sensei tiếp tục nói:

“…Có lẽ đang tồn tại một loại nhân quả nào đó trong thời đại hiện tại? Có thể nói những Longinus đầu tiên vốn là lỗi, ‘bug’ của hệ thống. Theo đó, những Longinus này lại phát triển vượt ngoài dự đoán. Dù chỉ là giả thuyết, nhưng không phải quá viển vông… Nhìn vào sự trưởng thành của Ise, khiến người ta cảm thấy tất cả Longinus ngày nay đều đang trải qua biến đổi phi thường… Bug, lỗi, không, mà là tiến hóa? Dù sao thì, kể cả ta, có lẽ những kẻ nghiên cứu và duy trì hệ thống này đã quá ngây thơ? Michael, Sirzechs.”

Sensei dường như bắt đầu độc thoại không hồi kết…

Nhưng nhìn kiểu nào đi nữa, một Sacred Gear có khả năng tạo quái vật thực sự rất kỳ lạ và nguy hiểm. Nó còn được miêu tả là nguy hiểm hơn cả Sacred Gear của tôi! Tức là, tùy vào người dùng, nó có thể tạo ra những con quái cỡ Long Vương như Tannin-ossan, hoặc Sói khổng lồ Fenrir, sản xuất hàng loạt! Annihilation! Thế giới sẽ bị hủy diệt mất!

“Sensei, những Sacred Gear chết người này có điểm yếu gì không?”

Nếu Boosted Gear và Divine Dividing có điểm yếu, thì chắc chắn cái này cũng…?

“Hãy nhắm vào cơ thể chủ nhân — tất nhiên, có trường hợp thân thể họ cực kỳ mạnh, nhưng vẫn không so được với mức độ nguy hiểm của Sacred Gear. Người dùng Annihilation Maker hiện tại vẫn còn trong giai đoạn phát triển. Nếu cậu ta đã thuần thục, thì giờ này chúng đã thả quân đoàn ma thú vào khắp các phe phái rồi. — Cách duy nhất là đánh bại cậu ta ngay bây giờ, trước khi trưởng thành.”

Tào Tháo bật cười khô khan khi nghe lời Sensei.

“Ara ara, có vẻ như Annihilation Maker đã bị phân tích sạch sẽ rồi. Đúng như ngươi nói, Thống đốc Thiên thần sa ngã. Đứa trẻ này vẫn chưa phát triển hết trí tưởng tượng hay khả năng tạo dựng — ngoại trừ việc nó chuyên tâm vào một lĩnh vực. Những con quái vật nhắm vào điểm yếu của kẻ địch — antimonster. Những ma thú hiện tại là để khắc chế ác quỷ.”

Tào Tháo chỉ tay về phía một cửa tiệm gần đó.

Một con quái há miệng—

Bzzzzzt!

Một tia sáng xuất hiện. Và ngay khoảnh khắc đó—

Bùmmm…!

Cửa tiệm bị thổi tung bởi một vụ nổ dữ dội!

“Một đòn tấn công ánh sáng — gã này…!”

Giữa luồng gió mạnh từ vụ nổ, Sensei gầm gừ giận dữ:

“Tào Tháo, đồ khốn! Ngươi đã phái sát thủ đến khắp các phe phái lớn để thu thập dữ liệu cho bọn antimonster!”

“Ngươi nói đúng một nửa. Chẳng phải trong số những Sacred Gear mà chúng ta phái đi có cả những kẻ mặc đồ đen sao?”

Đúng vậy! Chính những kẻ mặc đồ đen đó! Đám đáng ghét bị đánh trúng thì tan thành sương mù!

“Chúng cũng là quái vật do đứa trẻ này tạo ra. Chúng cố tình chịu đòn từ các phe phái khác nhau — thiên thần, sa ngã, ác quỷ, rồng, và cả thần thánh từ các thần thoại. Dù bị tiêu diệt, chúng vẫn thu thập được rất nhiều dữ liệu quý giá cho Sacred Gear của đứa trẻ này.”

“—Thì ra đám người áo đen kỳ quái đó là để thu thập dữ liệu!”

“Không chỉ số lượng người dùng Balance Breaker gia tăng, mà quá trình phát triển antimonster cũng tiến triển. Nhờ vậy, đã tạo ra antimonster khắc chế ác quỷ, thiên thần và rồng. — Với mức công suất tối đa hiện tại, antimonster chống ác quỷ có thể tạo ra ánh sáng tương đương thiên thần cấp trung.”

Thu thập dữ liệu để tạo antimonster, đồng thời làm tăng số lượng Sacred Gear đạt tới Balance Breaker.

…Bọn chúng muốn khoe khoang sự chuẩn bị kỹ lưỡng và thông minh sao? Đám này thực sự nguy hiểm không tưởng!

Sensei trừng mắt đầy khinh bỉ, nhưng ngay lập tức bật cười.

“Nhưng Tào Tháo, nghĩa là ngươi vẫn chưa tạo ra được thứ có thể giết thần.”

“…”

Tào Tháo không phủ nhận lời Sensei.

“Sao Sensei lại biết được?”

Sensei đáp lại tôi bằng giọng mệt mỏi.

“Nếu bọn chúng làm được, thì đã làm từ lâu rồi. Và chúng chắc chắn cũng sẽ dùng chúng để tấn công bọn ta. Không có lý do gì để chúng bỏ qua cơ hội đó nếu đã có đủ nguồn lực để đồng loạt đánh vào các phe phái. Ai biết thế giới sẽ thay đổi thế nào nếu các vị thần từ nhiều thần thoại khác nhau bị giết chứ. — Cho tới giờ, bọn chúng vẫn chưa thể tạo ra ma thú có thể giết thần. Dù thông tin này còn hạn chế, nhưng cũng vô cùng quan trọng.”

Ra vậy! Bọn chúng vẫn chưa có ma thú giết thần! À, nhưng thứ đó có tồn tại thật… Hình ảnh con sói khổng lồ lóe lên trong đầu tôi.

Tào Tháo chỉ thẳng ngọn thương về phía chúng tôi.

“Nếu là thần, thì ta sẽ giết bằng ngọn thương này. Nào, trận chiến bắt đầu — ngay bây giờ.”

Đây chính là lời tuyên chiến—!

“Gừừừ!”

Phát ra những tiếng gầm rợn người, bầy antimonster lao tới! Kiba và Xenovia lập tức đứng chắn ở tiền tuyến.

“Kiba, làm cho tôi một thanh thánh kiếm.”

“Được. Dù sao thì cậu cũng hợp với song kiếm hơn.”

Kiba nhanh chóng tạo ra một thanh kiếm trên tay, rồi ném về phía Xenovia, người đã sẵn sàng lao lên.

Bắt lấy thanh kiếm ngay giữa không trung, Xenovia vung song kiếm — Ascalon cùng thánh kiếm — rồi lao thẳng vào giữa đàn quái vật!

Bị chém tan tác bởi những đòn tấn công dũng mãnh, số lượng lớn antimonster ngã gục dễ dàng! Đúng chất một quân Mã thiên về sức mạnh! Sức xuyên phá này thật khó tin!

À, một con quái há miệng, phóng ra tia sáng—

Bzzzzt!

Tia sáng lao thẳng đến trước mặt Xenovia, nhưng Kiba đã dùng thánh ma kiếm chặn lại, bẻ hướng nó vào một tòa nhà ở xa, khiến tòa nhà sụp đổ.

“Nếu chỉ ở mức này, thì chỉ cần đừng để trúng là được.”

Một quân Mã ngầu lòi! Đúng vậy! Với tốc độ của Kiba, miễn không bị đánh trúng thì chẳng vấn đề gì!

“Không, tốt nhất là giết hết trước khi chúng kịp bắn.”

Xenovia vừa chém nát đám quái bằng Ascalon và thánh kiếm, vừa dứt khoát đáp lại như vậy.

Dù cả hai cùng là quân Mã, nhưng phong cách chiến đấu hoàn toàn khác nhau! Mà cả hai người nói cũng đều hợp lí!

“Tào Tháo, ngươi có muốn bị ta đánh bại không?”

Sensei lấy ra bảo ngọc của rồng — viên ngọc của Fafnir, toàn thân ông lập tức khoác lên lớp giáp vàng của Sacred Gear nhân tạo. Đồng thời, mười hai cánh đen dang rộng, ông lao thẳng đến Tào Tháo với tốc độ cực cao.

“Được vinh hạnh quá chứ! Được giao chiến cùng Thống đốc Thiên thần Sa ngã, kẻ được Kinh Thánh ghi chép!”

Tào Tháo đáp lại đầy tự tin, đáp xuống bờ sông Katsura, khuôn mặt ngẩng cao không chút sợ hãi. Hắn nâng ngọn thánh thương lên — phần đầu của True Longinus mở ra, phóng thích luồng hào quang vàng rực, ngưng tụ thành lưỡi thương!

Khoảnh khắc nó mở ra, cả không khí như chấn động.

…Cảnh tượng ấy chỉ có thể gọi là hùng vĩ và uy nghi! Chỉ cần nhìn thôi, cơ thể tôi cũng run rẩy, nghẹt thở! Với cả người không có niềm tin, sức ảnh hưởng của ngọn thương ấy vẫn quá đáng sợ sao!?

Rầm…!

Ngọn thương ánh sáng của Sensei va chạm dữ dội với thánh thương của Tào Tháo, tạo nên những cơn sóng xung kích dữ dội! Cú va chạm làm mặt sông Katsura nổi sóng dữ dội, bắn nước tung tóe khắp nơi! Giọt nước rơi xuống cầu Togetsukyou như một trận mưa bão.

Trong lúc Sensei và Tào Tháo vừa công vừa thủ, trận chiến của họ dần dịch chuyển xuống hạ lưu theo bờ sông.

Tôi sẽ để Tào Tháo cho Sensei, còn lại giao cho chúng tôi!

Việc đầu tiên là bảo vệ “chìa khóa” của nhóm — lớp phòng thủ cho Asia, người phụ trách hồi phục. Thông thường, đội hình của chúng tôi là: Hội trưởng chỉ huy, Akeno-san hỗ trợ, Koneko-chan công kích kiêm hỗ trợ, Gasper trinh sát và quấy rối. Còn có Rossweisse-san lo oanh tạc tầm xa.

Nhưng giờ không có năm người đó. Dù có Sensei và thiên thần Irina tăng hỏa lực, thế cân bằng đã bị phá vỡ. Chúng tôi cần đội hình mới.

Kunou cũng phải được bảo vệ bằng mọi giá. Trong tình huống này, cô bé quan trọng hơn cả chúng tôi. Cô bé phải được đặt sau Asia.

Liệu nên để Xenovia làm tiên phong—

…Phải nghĩ cho kỹ, nghĩ cho kỹ, nghĩ cho kỹ! Những câu như “Tôi không hiểu” hay “Tôi không làm được” không xứng với một Ma Vương tương lai! Nếu là Hội trưởng, chị ấy sẽ hành động ra sao? Chị ấy sẽ làm gì lúc này? Tôi phải nghĩ cẩn thận!

Ooooooh…! Dùng hết sức lực còn lại, cuối cùng tôi cũng vắt óc ra được chiến lược!

“Xenovia! Cậu sẽ bảo vệ Asia và Kunou! Đồng thời, dùng thánh khí quét bay bất cứ kẻ địch nào dám đến gần!”

Tôi hô lệnh cho Xenovia! Dù tôi không phải Hội trưởng, nhưng xin hãy nghe tôi lần này, Xenovia!

“Rõ!”

Ồ! Xenovia đáp lại ngay, rồi nhanh chóng lui về bảo vệ Asia!

Nghĩ tiếp! Nếu là Hội trưởng, chị ấy sẽ làm gì trong tình huống này? Đây là trận chiến thật sự, không chỉ là cuộc chạm trán bất ngờ! Tôi phải tận dụng tối đa sức mạnh của các học viên năm hai!

Mấy tế bào não ít ỏi tội nghiệp của tôi lại phải vận hành hết công suất!

Phụt! Máu mũi tôi chảy ra vì nghĩ quá căng! …Ể? Thì ra máu mũi cũng có thể chảy trong tình huống không liên quan đến mấy thứ ecchi à!?

Đối thủ tung ra antimonster khắc chế ác quỷ. Cho dù có đỡ được, nếu trúng đòn thì sát thương sẽ cực lớn.

Bất chợt, tôi nhớ tới năng lực của Kiba.

“Kiba! Cậu có thể tạo mấy thanh kiếm nuốt ánh sáng, đúng chứ?”

“Hả? Đúng. — À, hiểu rồi!”

Kiba lập tức nắm bắt ý của tôi. Thật tuyệt vời, Kiba!

Dưới chân cậu ấy xuất hiện vài thanh kiếm bóng tối từng dùng để chống Freed trong trận với Raynare, rồi ném chúng cho các đồng đội ác quỷ!

“Bình thường, mấy thanh này chỉ có chuôi! Mọi người phải truyền ma lực vào thì mới tạo được lưỡi kiếm bóng tối!”

Kiba giải thích thêm. Đồng thời, tôi tiếp tục ra lệnh:

“Xenovia, khi nguy hiểm hãy dùng nó như lá chắn để hấp thụ ánh sáng. Asia, dù em không quen dùng kiếm, nhưng cứ giữ lấy! Còn hơn là tay không!”

“Hiểu rồi, Ise!”

“V-vâng!”

Xenovia và Asia cùng đồng thanh đáp lại tôi! Xenovia nhét chuôi kiếm vào túi váy. Cô ấy sẽ dùng nó trong trường hợp khẩn cấp!

Tôi nắm lấy thanh kiếm của Kiba.

“Này Ddraig. Hãy thử áp dụng sức mạnh của thanh kiếm này vào găng tay.”

“Hành động liều lĩnh như thế có thể gây hại đến tính mạng. Nhưng trong trường hợp này, tạm thời thì vẫn ổn nhưng đừng quá lạm dụng.”

“Vậy là đủ rồi. Tôi sẽ gắn nó vào khe của găng tay, chỗ đã rút Ascalon ra!”

Tôi cắm thanh kiếm nuốt ánh sáng vào ổ của Ascalon! Ngay lập tức — một tấm khiên tối tăm, mờ ảo hiện lên bao phủ găng tay bên trái. —Thành công rồi!

Vậy là cũng có một mức phòng ngự khá ổn. Tiếp theo—! Thiên thần Irina!

Tôi quay sang Irina.

“Irina! Xin lỗi, nhưng cậu có thể thay Xenovia ra tiền tuyến cùng Kiba không? Với thiên thần thì ánh sáng đâu phải điểm yếu, đúng chứ?”

“Thiên thần vẫn có thể bị ánh sáng làm tổn thương, nhưng không phải yếu điểm chí mạng như ác quỷ. —Hiểu rồi! T-tôi sẽ ra! Tôi là lá Át của Michael-sama mà!”

Irina dang rộng đôi cánh trắng tinh khiết, bay thẳng đến vị trí tiền phong trước đó của Xenovia.

Triệu hồi những thanh kiếm ánh sáng, Irina lao trái phải từ trên không, phá tan đội hình của lũ quái rồi tìm cơ hội quét sạch chúng trong một đòn.

…Tuyệt vời! Dù chiến thuật hơi phức tạp, nhưng tôi đã giao được lệnh cho mọi người! Thời gian ở cạnh Hội trưởng, quan sát chị ấy chỉ huy, hoàn toàn không uổng phí! Tiếp theo là đến tôi! Vị trí giữa nhóm tiền tuyến của Kiba và hậu tuyến bảo vệ Asia — tiền vệ!

“Asia, thăng cấp anh thành Tượng!”

“Vâng!”

Ngay khi tôi nói và Asia đồng ý, tôi thăng cấp thành Tượng! Giới hạn ma lực thảm hại của tôi được nâng lên. Lý do tôi chọn Tượng chính là để tập trung vào Dragon Shot!

Nếm thử đi nào! Tôi biết rõ năng lực mình đủ để tung ra những đòn công kích ma lực thuần túy, tuy vụng về nhưng tập trung toàn bộ sức mạnh — về hỏa lực thì không tệ chút nào!

“Đi thôi! Dragon Shot, khai hỏa!”

Đoàng! Đoàng đoàng! Đoàng!

Vừa dùng tấm khiên bóng tối, tôi vừa bắn liên tục loạt cầu ma lực cỡ trung vào lũ quái và phe Anh Hùng!

Dù các thành viên phe Anh Hùng đều né được, nhưng nhiều antimonster trúng đòn và bị tiêu diệt! Đồng thời, khiên bóng tối hấp thụ luôn các luồng sáng bắn trả từ kẻ địch! Quá tuyệt!

Một tia sáng nhắm vào Kunou cũng bị tên lửa rồng đánh bật ra.

“Kunou! Lùi lại thêm chút nữa đi!”

“X-xin lỗi.”

Nếu công chúa Kyoto bị thương thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Dù sao cô bé cũng chỉ là một thiếu nữ, không thể để lao vào trận chiến.

Xenovia cũng yểm trợ từ phía sau, dùng sóng xung kích từ thánh kiếm để bắn tỉa antimonster phía trước.

Chịu đựng những đòn tấn công từ tôi và Xenovia, đám quái nhanh chóng tan biến.

Tuy nhiên, bóng tối dưới chân thằng nhóc kia lại khuấy động, tạo ra quái vật mới hết lần này đến lần khác. Chết tiệt! Chẳng có hồi kết sao? Nhưng chúng tôi không thể bỏ cuộc!

Để sản xuất hàng loạt như thế này thì phải có giới hạn về thể lực và sự tập trung! Nhưng tốc độ của nó quá nhanh!

Thỉnh thoảng, vài đòn tấn công của lũ quái trúng chúng tôi, nhưng Asia liền chữa trị ngay, nên không thành vấn đề.

Đúng vậy, Asia chính là đường sinh mệnh của cả nhóm! Thật sự, Asia-chan quá tuyệt vời!

…Từ nãy đến giờ, phe Anh Hùng chỉ toàn ném quái vật vào chúng tôi. Bọn khốn đó chẳng làm gì khác ngoài né tránh đòn đánh. Thật đáng ghét! Chúng chỉ đứng nhìn để lũ quái đánh thay thôi sao!?

Đúng lúc tôi đang vừa bắn Dragon Shot vừa nghĩ vậy, vài bóng người mờ mờ lao thẳng về phía tôi! Là những cô gái mặc đồng phục. Đó có phải là đồng phục của phe Anh Hùng không!?

“Hãy để chúng tôi xử lý Xích Long Đế Vương!”

Những ngọn thương và kiếm lóe sáng đầy sát khí vung xuống tấn công tôi.

“Dừng lại. Phụ nữ thì không thể thắng Xích Long Đế Vương đâu.”

Một người đàn ông trông hiền lành, tóc trắng, đeo nhiều thanh kiếm bên hông, lên tiếng cảnh báo.

Hừm, đúng rồi. Phụ nữ thì không thể đánh bại tôi! Tôi nhanh chóng tập trung ma lực vào não — một trong số ít phép thuật tôi có thể dùng—

“Hỡi bộ ngực, hãy giải phóng ngôn từ của các ngươi! Bilingual! ”

Tôi phóng thích ma lực ra xung quanh, ngay lập tức một không gian bí ẩn bao phủ, lấy tôi làm trung tâm! Quá hoàn hảo!

“Nào, hỡi bộ ngực của các cô gái! Hãy để ta nghe thấu tiếng lòng các ngươi!”

Bộ ngực bắt đầu cất tiếng nói — chỉ tôi và Ddraig nghe thấy!

“Dùng hư chiêu để chế nhạo hắn rồi cùng nhau tấn công.”

À, chúng định đánh phối hợp à.

“Tôi sẽ tấn công từ bên phải.”

Cái này từ bên phải!

“Tôi sẽ lao thẳng vào.”

Cái này từ chính diện!

Mwahaha! Nghe được tiếng lòng từ bộ ngực, tôi cảm thấy như mình biết hết mọi thứ! Hừ, để ta đọc ngực của các cô cho chuẩn nào!

“Yo! Ho!”

Tôi né toàn bộ đòn tấn công!

“Không thể nào! Sao hắn lại biết hết hành động của chúng ta!?”

Một trong số các cô gái kinh ngạc kêu lên.

“Vô lý, sao lại bị đọc thấu!? Đòn phối hợp này vốn không hề có sơ hở cơ mà!”

Tôi nở một nụ cười chán chường trước sự ngạc nhiên của họ.

“Đương nhiên là có thể! Ta sẽ tiết lộ cho các cô biết! Chính bộ ngực của các cô! Lên nào! Dress Break! ”

Tôi hét lớn tên chiêu thức! Đúng vậy, trong khi né đòn, tôi đã chạm vào quần áo của họ!

Với âm thanh “papaba”, quần áo của bọn họ nổ tung ngoạn mục!

“I-iyaaaaaaaah!!”

“Hắn niệm phép lên quần áo của chúng ta… mất hết rồi!”

Mấy cô gái hét lên trong tuyệt vọng khi cố gắng che đi cơ thể trần trụi! Woohoo! Ai nấy đều luyện tập chăm chỉ, thân hình tỉ lệ vàng hết cả! Ôi, chảy máu mũi… tôi lại chảy máu mũi nữa rồi…!

Bị xấu hổ áp đảo, các cô gái bỏ chạy vào một ngôi nhà gần đó.

Hừm, chỉ cần đối thủ là con gái thì tay tôi và cả trí tưởng tượng cũng sẽ không ngơi nghỉ! Còn nơi nào có thể tìm được cảm giác sảng khoái đến thế khi hạ gục kẻ địch bằng tuyệt kỹ thần thánh này chứ! Bilingual và Dress Break đúng là vô địch!

“T-thật là một kỹ thuật thô tục! Em chưa từng thấy thứ gì đáng khinh bỉ như thế…”

Kunou hoàn toàn sốc trước chiêu thức của tôi. Bị một cô bé nói như vậy, lòng tự tôn của tôi bị tổn thương nặng nề.

“Đúng là phụ nữ không thể thắng Xích Long Đế Vương. Trừ khi họ có ý chí thép và khả năng bỏ qua sự xấu hổ… Thật sự rất khó cho những cô gái trẻ. Quả đúng với tên gọi Chichiryutei, ta đã tận mắt chứng kiến kỹ năng huyền thoại về ngực. Nhưng những thứ đó vô dụng trước đàn ông.”

Vị quý ông tao nhã cất lời. Mặc dù là một phân tích bình tĩnh, tôi vẫn thấy xấu hổ chết đi được.

“Ai mà lại muốn dùng nó lên đàn ông chứ!?”

Tôi phản bác dữ dội! Người đàn ông mỉm cười, trông như thể rất hứng thú!

Ông ta quay sang nói với các thành viên phe Anh Hùng.

“Mọi người hãy cẩn thận. Hắn là Xích Long Đế Vương. Kẻ yếu kém nhất trong lịch sử và thiếu sức mạnh — nhưng hắn không sa đọa vào quyền năng, và là một Xích Long Đế Vương nguy hiểm vì không đánh mất bản thân. Một kẻ sở hữu sức mạnh to lớn nhưng không ngạo mạn mới là người không gì phải sợ hãi. Đừng coi thường.”

Thật là ngượng, được khen ngợi như thế này.

“…bị kẻ thù mô tả như vậy sao.”

Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi được kẻ thù “khen” như vậy. Không, thực ra cũng chẳng phải khen, mà giống một lời nhắc nhở hơn… Nhưng dù sao thì, cũng là lần đầu tiên.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu khi nghe lời tôi.

“Vậy sao? Xích Long Đế Vương hiện tại, trong mắt chúng ta, ngươi còn nguy hiểm hơn chính ngươi nghĩ. Đồng thời, đồng bọn ngươi — Vali cũng vậy.”

T-tôi thấy như ngồi trên bàn chông vậy! Có chuyện gì thế này, đây là lần đầu tiên! Dù Sairaorg-san cũng từng khen tôi, nhưng đến cả bọn khủng bố này cũng nói vậy…

Những kẻ không hề coi thường tôi thế này mới là khó đối phó!

“Tiếp theo, có lẽ đã đến lúc ta ra tay.”

Người đàn ông bước lên phía trước, rút những thanh kiếm từ thắt lưng.

“Hân hạnh được gặp các đầy tớ nhà Gremory lần đầu. Ta là Sig, hậu duệ của anh hùng Siegfried. Đồng bọn gọi ta là Siegfried. Các ngươi muốn gọi thế nào cũng được.”

Vị quý ông trông yếu ớt — Siegfried — khuôn mặt của hắn khiến Xenovia chợt nhận ra điều gì đó, thể hiện sự ngạc nhiên.

“…Tôi cảm thấy đã gặp anh ở đâu đó. Quả nhiên là thật?”

Trước câu hỏi của Xenovia, Irina gật đầu.

“Đúng vậy, chắc chắn là hắn. Nhìn vào số lượng ma kiếm bên hông thì không thể nhầm lẫn.”

...? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tóc hắn trắng, tôi chỉ có thể liên tưởng đến cái tên đó — Freed.

“Chuyện gì thế, hai người? Hai người biết gì về gã đẹp trai trông như Kiba phiên bản tóc trắng kia à?”

“Kiba tóc trắng… hơi quá rồi đấy, Ise-san.”

Đừng nói kiểu đó, Kiba. Tôi chỉ lấy ví dụ thôi.

Xenovia trả lời câu hỏi của tôi.

“Người đàn ông đó là một trừ tà — từng là đồng đội cũ của tôi và Irina. Một chiến binh hàng đầu của cả Công giáo, Tin lành và Chính thống giáo. ‘Đế Vương Ma Kiếm Sig.’ Hắn có mái tóc trắng giống Freed vì cả hai đều được huấn luyện bởi cùng một tổ chức. Có vẻ đó là tác dụng phụ của một loại thí nghiệm nào đó…”

! Trừ tà à! Người có liên quan đến Nhà Thờ! Như vậy thì cũng tương tự như Freed sao? Nghĩ đến gã đó là tôi thấy khó chịu.

“Sig-san! Anh đã phản bội Nhà Thờ,  phản bội Thiên Đàng sao!?”

Irina hét lên. Đôi môi Siegfried cong lên đầy thích thú.

“Cứ cho là phản bội đi. Ta giờ đã thuộc về Khaos Brigade, thế thôi.”

Nghe vậy, Irina giận dữ.

“…Tại sao! Phản bội Nhà Thờ và gia nhập một tổ chức tà ác sẽ dẫn đến sự nguyền rủa vĩnh viễn!”

“…Nghe mà đau tai quá.”

Siegfried bật cười.

“Có gì sai đâu? Ngay cả khi thiếu ta, Nhà Thờ vẫn có chiến binh mạnh nhất. Chỉ cần người đó còn ở đó, việc mất ta và cả người sử dụng Durandal như Xenovia vẫn có thể bù đắp. Nhưng ai ngờ được người đó lại trở thành ứng cử viên của lá Joker của Brave Saints? —Thôi, nói chuyện thế đủ rồi. Các ngươi cũng là những kẻ cầm kiếm tài giỏi, đúng không? Xenovia, kẻ dùng Durandal. Shidou Irina, lá Át của Michael, thủ lĩnh thiên thần. Và Kiba Yuuto sở hữu thánh ma kiếm.”

Thách thức ba kiếm sĩ — không, chính xác là ba người có liên hệ với Nhà Thờ, thanh kiếm trên tay Siegfried bắt đầu ngưng tụ ma lực.

…Thanh kiếm này tỏa ra một luồng xung động rất khó chịu. Ma kiếm sao? Cảm giác khá giống với những thanh kiếm Kiba tạo ra.

! Bất ngờ, thanh thánh ma kiếm của Kiba chém xuống với tốc độ cực nhanh.

Đỡ trực diện đòn đó, thanh kiếm tích tụ ma lực đáng sợ của Siegfried hoàn toàn không hề hấn gì.

“Đây là Thanh Đế Vương Ma Kiếm Gram. Với thanh ma kiếm mạnh nhất, một nhát chém từ thánh ma kiếm chẳng là gì cả.”

Cả hai lập tức lao vào cận chiến… Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy Kiba chiến đấu dữ dội đến vậy!

Hai người nhanh chóng lùi lại, chỉnh thế đứng. Ngay sau đó, họ lại va chạm kịch liệt, tạo ra những tia lửa tóe sáng khắp nơi.

“…Một đối thủ ngang ngửa Kiba… Không!”

Dần dần, Kiba bị áp đảo, và hiếm hoi lắm tôi mới thấy gương mặt nghiêm túc của cậu ấy! Những chuyển động thần tốc của Kiba — đang bị nhìn thấu! Với tốc độ và nhát chém nhanh đến mức mắt thường không theo kịp, vậy mà đối thủ vẫn có thể bắt kịp một cách điềm tĩnh. Chẳng lẽ hắn có thể nhìn rõ ràng tốc độ đó…!

đó — Xenovia.

Không hề chần chừ, cô chém từ bên cạnh, bắt đầu hỗ trợ Kiba.

“Xenovia!”

“Kiba! Cậu không thể thắng một mình đâu! Dù cậu không muốn, tôi vẫn phải tham chiến!”

“…Ừ, cảm ơn!”

Lúc này, Kiba gác lại niềm kiêu hãnh của một kiếm sĩ, cùng Xenovia đồng thời tấn công.

“Tôi cũng sẽ tham gia!”

Từ phía ngoài, Irina cũng bay vào trận chiến, hình thành tình huống ba đánh một.

Song kiếm của Xenovia, thánh ma kiếm của Kiba, kiếm ánh sáng của Irina — cả ba cùng lúc lao lên!

Trận đấu giờ đã quá nhanh để mắt thường có thể bắt kịp lưỡi kiếm đang di chuyển… Nhưng dù phải đối đầu ba người, Siegfried vẫn chỉ dùng một thanh kiếm duy nhất!

Tốc độ thần sầu của Kiba tạo ra vô số tàn ảnh khi liên tục tấn công từ những góc chết. Từ trên cao, Xenovia bổ xuống với khí thế của thanh thánh kiếm khổng lồ! Cùng lúc đó, Irina lướt đi nhanh như gió, đâm thanh kiếm ánh sáng thẳng vào mu bàn tay Siegfried!

Đòn tấn công đồng thời này—!

Tôi đã chắc mẩm là sẽ thắng. Nhưng Siegfried chỉ khẽ xoay bàn tay, bình thản chặn đòn của Irina mà không thèm quay đầu lại!

Ngay lúc đó, hắn rút thêm một thanh kiếm từ thắt lưng bằng tay còn lại.

Một tia bạc lóe lên — một trong những thanh kiếm của Xenovia bị chém gãy!

Đó chính là thánh kiếm Kiba tạo ra! Với âm thanh vỡ vụn như thủy tinh, nó đã bị phá hủy!

Siegfried điềm tĩnh lên tiếng.

“—Balmung. Đây chính là sức mạnh của một nhát chém từ ma kiếm huyền thoại Bắc Âu.”

! Một ma kiếm khác nữa! Nhưng đòn tấn công từ góc chết của Kiba vẫn chưa kết thúc! Đây là cơ hội, hắn không thể né được, vì cả hai tay Siegfried đã bận cầm ma kiếm rồi! Với một nhát chém ngang, Kiba nhắm thẳng bụng hắn. Ngay khoảnh khắc đó—

Choang…!

Âm thanh kim loại va chạm.

Thánh ma kiếm của Kiba đã bị chặn đứng bởi thanh ma kiếm mà Siegfried vừa rút từ bao!

“Nothung. Đây cũng là một ma kiếm huyền thoại.”

Thanh ma kiếm thứ ba! Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn — hai tay của Siegfried đã cầm kiếm, lẽ ra không thể nào cầm thêm thanh thứ ba. Hai tay hắn đã bị chiếm dụng.

Thế nhưng, một cánh tay thứ ba mọc ra từ sau lưng hắn, rút thanh kiếm đó ra và chặn đòn tấn công của Kiba!

…C-cái tay đó là gì!? Một cánh tay phủ bởi thứ gì đó giống vảy bạc. Nó gần như hệt cánh tay rồng của tôi!

Cánh tay đó mọc ra từ sau lưng Siegfried!

Trước sự kinh ngạc tột độ của chúng tôi, Siegfried bật cười.

“Cái tay rồng này? Đó là Twice Critical, một Sacred Gear rất phổ biến nhưng của ta thì hơi khác, là biến thể. Nó mọc ra một thứ giống như tay rồng từ sau lưng ta.”

Twice Critical! Tôi đã nghe rồi! Một Sacred Gear hạ cấp so với Boosted Gear của tôi? Đáng lẽ ra nó chỉ là hình dạng găng tay… Nhưng biến thể này lại mọc tay ra từ lưng!

Siegfried cầm hai ma kiếm trong tay, còn cánh tay mọc sau lưng giữ thanh thứ ba. …Thế kiếm ba tay!

Chứng kiến cảnh đó, nét mặt Kiba trở nên nghiêm trọng hơn hẳn.

“…Chúng ta đều là người dùng Sacred Gear. Nhưng ngay cả khi bỏ qua thuộc tính của kiếm, mình vẫn không thể vượt qua hắn cả trong việc sử dụng Sacred Gear sao…?”

“Nhân tiện, ta vẫn chưa dùng Balance Breaker đâu.”

Một lời nhắc nhở tàn nhẫn! Những kẻ thuộc phe Anh Hùng, với số lần thí nghiệm liên tục, chắc chắn đều có thể sử dụng Balance Breaker.

Áp đảo Kiba, Xenovia và Irina cùng lúc chỉ với trạng thái thường! Gã này quá mạnh!

Ngay lúc đó, rầm!

Sensei hạ cánh trước mặt chúng tôi, những người đang trong tình huống nguy kịch. Đồng thời, Tào Tháo cũng quay lại trung tâm phe Anh Hùng. Cứ như trong lúc giao đấu, cả hai đã vòng tròn trở lại điểm xuất phát? Tôi liếc xuống phía hạ lưu — mặt đất nơi đó đã biến thành bãi hoang tàn, khói nghi ngút!

Waaaaaaaah! Từ nãy đến giờ những tiếng nổ long trời lở đất kia đúng là có lý do! Toàn bộ phong cảnh Arashiyama đã bị phá hủy!

Sensei biết đây là không gian nhân tạo, nên đã không chút do dự mà phóng ra những ngọn giáo ánh sáng lớn nhất…

Một vài chỗ trên bộ giáp của Sensei đã nứt vỡ… đôi cánh đen cũng rách nát tả tơi.

Trang phục võ phục Hán của Tào Tháo cũng rách nhiều chỗ… Nhưng tôi thấy kinh ngạc nhất là một con người lại có thể đấu ngang ngửa với Thống đốc sa ngã huyền thoại! …Đây chính là phe Anh Hùng… những anh hùng. …True Longinus…

“Đừng lo, Ise. Cả hai chúng ta đều chưa tung hết sức. Mới chỉ thăm dò nhau một chút thôi.”

Cái gọi là “thăm dò một chút” của Sensei đã khiến toàn bộ khu hạ lưu bị san phẳng!

Tào Tháo xoay cổ, phát ra tiếng rắc, rồi nói:

“Đúng là một đội ác quỷ tuyệt vời. Quả không hổ là thuộc hạ của Rias Gremory, nổi danh trong thế hệ quỷ trẻ. Ban đầu chúng ta định giao đấu nhẹ nhàng thôi, nhưng các ngươi lại thể hiện xuất sắc thế này. Theo lý thuyết của ta, thì người đã tập hợp nhóm mạnh bất thường này chính là Hyoudou Issei — sức mạnh của ngươi. Dù ngươi thiếu thiên phú và không có sức mạnh, nhưng năng lực thu hút người khác nhờ sở hữu sức mạnh rồng của ngươi là đỉnh nhất trong tất cả các Xích Long Đế Vương trước đây. Nhìn xem, chẳng phải sức mạnh rồng đang tụ hội quanh ngươi đó sao? Nó quá nổi bật, cả tốt lẫn xấu. Khi các huyền thoại tấn công, ngươi chạm trán từng Long Vương, rồi thu hút được bao nhiêu người ủng hộ Chichiryutei. Tất cả đều chứng minh điều đó. Ngay cả khi không có Vua của mình, ngươi vẫn xử lý tình huống một cách điềm tĩnh. Tuy còn ngây thơ và nhiều thiếu sót… nhưng nếu được rèn luyện kỹ, ngươi sẽ trở thành một đối thủ đáng sợ trong tương lai.”

“...”

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện như vậy. Mọi việc xảy ra cho đến giờ… đều là tại tôi sao?

Ngọn giáo của Tào Tháo chĩa về phía tôi.

“Đó là lý do, chúng ta sẽ không lặp lại sai lầm như phe Ma Vương cũ. Chúng ta thật sự tin rằng, trong tương lai, ngươi sẽ trở thành Xích Long Đế Vương nguy hiểm nhất. Điều này cũng áp dụng cho các thuộc hạ khác. Nếu loại bỏ tất cả các ngươi ngay bây giờ, có lẽ chúng ta còn có thể thu thập được dữ liệu hữu ích để phân tích.”

Bọn chúng nhìn nhận sự phát triển của tôi, không, của chúng tôi, theo cách đó sao? Đúng thật là cách mà họ đối xử với chúng tôi khác hẳn phe Ma Vương cũ, những kẻ chỉ xem chúng tôi như lũ trẻ ngốc nghếch.

…Bực bội thật! Tôi phải đối phó với những đối thủ kiểu này thế nào đây! Cho tới giờ, tôi chỉ toàn đối đầu với những kẻ coi thường mình, nhờ vậy mà mới có sơ hở…

Sensei lên tiếng hỏi Tào Tháo.

“Thêm một câu nữa. Động cơ của phe Anh Hùng các ngươi là gì?”

Tào Tháo nheo mắt lại, trả lời:

“Thống lĩnh của các Thiên thần sa ngã. Ngươi có thể thấy bất ngờ, nhưng thực ra rất đơn giản: chúng ta chỉ muốn biết giới hạn của cái gọi là ‘con người’ và thách thức nó. Hơn nữa, chính con người mới là những kẻ sẽ đánh bại ác quỷ, rồng, thiên thần sa ngã và các chủng tộc siêu nhiên khác. — Không, chắc chắn con người mới là kẻ chiến thắng.”

“Các ngươi muốn trở thành anh hùng sao? Dù sao thì các ngươi cũng là hậu duệ của, khụ, những anh hùng.”

Tào Tháo giơ ngón trỏ, chỉ lên bầu trời trên đầu.

“Đây chỉ là một thách thức nhỏ mà những con người yếu ớt đưa ra. Dưới bầu trời này, con người có thể đi xa đến đâu, đó chính là điều chúng ta muốn thử.”

Con người, hả.

…Là con người, họ có thể đi xa đến mức nào… Đó là mục tiêu của họ sao?

Không, chắc hẳn phải còn động cơ khác nữa.

Sensei thở dài rồi nói với tôi.

“…Ise, đừng quá bất cẩn. Tên này còn nguy hiểm hơn cả phe Ma Vương cũ — Shalba Beelzebub. Toàn bộ đối thủ ở đây đều rất mạnh, đặc biệt là gã này, hắn nguy hiểm chẳng kém gì Vali.”

Giống như Vali… Vali cũng mang đến cảm giác không thể đoán được giới hạn.

Việc hắn sở hữu ngọn Thánh thương tối thượng cũng là một mối đe dọa lớn…

Trong khi Sensei tập hợp chúng tôi lại, phe Anh Hùng cũng thay đổi đội hình. Suốt từ nãy đến giờ, bọn chúng vẫn không ngừng tạo ra nhiều quái vật nhân tạo. Cứ như thể vô tận vậy. Thế nhưng, phe Anh Hùng lại chưa hề ra tay tấn công.

Nhưng đối thủ có vẻ đã sẵn sàng rồi. —Có lẽ đợt thứ hai mới là trận chiến thực sự. Chúng còn nhiều kẻ sở hữu Sacred Gear khác, đúng chứ? Và cũng có không ít kẻ có thể bước vào Balance Breaker.

Tôi lại bị cuốn vào một cuộc khủng hoảng thế này. Liệu nữ thần kia có xuất hiện cứu tôi thêm lần nữa? Không, thế thì sai quá. Tôi chắc chắn không muốn được nhận sự bảo hộ trực tiếp từ vị Nữ thần Ngực đâu…

Ngay lúc tôi nghĩ như vậy—

Chát.

Ngay giữa khoảng cách giữa chúng tôi và phe Anh Hùng, một ma pháp trận phát sáng hiện ra… Một huy hiệu chưa từng thấy trước đó.

“—Đây là.”

Sensei dường như biết rõ. Là ai? Một thiên thần sa ngã chăng? Khi chúng tôi còn đang kinh ngạc nhìn ánh sáng trước mắt—một cô bé ngoại quốc vô cùng dễ thương xuất hiện, ăn mặc như một pháp sư.

…M-một cô gái? Tôi sững sờ.

Cô bé đội chiếc mũ khổng lồ và khoác áo choàng. Đúng là trang phục của một pháp sư… Nhìn dáng dấp thì trạc tuổi học sinh trung học cơ sở? Thân hình khá mảnh khảnh.

Cô gái quay về phía chúng tôi đang đứng thành vòng tròn, cúi đầu thật sâu.

Nở nụ cười rạng rỡ với chúng tôi.

“Rất hân hạnh được gặp mọi người lần đầu. Em là Le Fay. Le Fay Pendragon. Pháp sư thuộc đội của Vali. Mong mọi người chiếu cố.”

—! Đ-Đ-Đội của Vali! Tại sao, tại sao đồng đội của Vali lại xuất hiện ở đây!?

Sensei hỏi cô gái — Le Fay.

“…Pendragon? Ngươi có quan hệ gì với Arthur?”

“Vâng, Arthur là anh trai em, anh ấy luôn chăm sóc cho em.”

Em gái của người đàn ông lịch lãm đó! Không ngờ anh ta lại có một cô em gái đáng yêu thế này!

Sensei gãi cằm, nói:

“Vậy ra là Le Fay. Giống như phù thủy huyền thoại, Morgana Le Fay? Người ta vẫn nói Morgana và vị vua anh hùng, Arthur Pendragon, có cùng huyết thống…”

Trong đôi mắt của Le Fay như đang ánh lên những vì sao khi nhìn về phía tôi.

“Um, ummm…”

Cô bước đến chỗ tôi, đưa tay ra.

“E-Em… là fan của Chichiryuutei, Rồng Vếu! N-nếu anh không quá bận, có thể bắt tay với em được không!”

Ể, cái này…

Tôi hoàn toàn bất ngờ, chẳng biết phản ứng thế nào. Ngay giữa lúc căng thẳng này mà lại nghe lời như vậy…

Nhưng tôi vẫn nói “cảm ơn…” rồi bắt tay cô ấy.

“Xong rồi!”

Cô bé mừng rỡ vô cùng… Ừm… Không hiểu cô bé này muốn gì nữa.

Phe của Tào Tháo cũng bất ngờ, bối rối trước tình huống này, rất lúng túng… Cuối cùng, Tào Tháo gãi đầu rồi hỏi.

“Ra là người của Vali. Các ngươi đến đây có chuyện gì?”

Không chút do dự, Le Fay mỉm cười tươi rói đáp lại Tào Tháo.

“Đúng vậy! Em đến để mang lời nhắn của Vali-sama! ‘Ta đã bảo ngươi đừng làm phiền ta rồi cơ mà!’ — đó chính là thông điệp đấy ♪ — Các ngươi cần phải bị trừng phạt vì dám tìm cách chống phá bọn ta nhé~~”

Rầm...!

Ngay sau lời tuyên bố dễ thương của Le Fay, mặt đất rung chuyển dữ dội!

Cái gì thế này!? Động đất sao? Đứng vững cũng khó! Asia và Kunou không giữ được thăng bằng, ngã ngồi xuống đất.

Rắc!

Âm thanh của thứ gì đó bị chém toạc! Nhìn về phía đó, mặt đất phồng lên như thể có thứ khổng lồ sắp chui ra! Xé toạc mặt đất, bụi bay mù mịt, và thứ xuất hiện là—!

“Guuuuuuuuuuutz!”

Một vật thể khổng lồ giống như người khổng lồ gầm rú!

Cái… cái gì thế này! Thứ khổng lồ đó… trông như một gã khổng lồ!? Đá? Đất? Không rõ làm bằng chất liệu gì, nhưng chắc chắn được cấu tạo từ vật chất vô cơ. Tay chân nó cũng khổng lồ!

Ít nhất mười mét! Sensei ngẩng đầu nhìn lên con quái vật rồi hét lớn!

“—Đó là Gogmagog!”

Le Fay trả lời Sensei nhẹ nhàng.

“Vâng. Đây là một trong những thành viên mạnh của đội chúng em, Gogmagog hay còn gọi là Gogz-kun ♪”

Gogz-kun ♪, lại còn có biệt danh dễ thương như thế sao!?

“Sensei, gã người đá biết đi đó là…”

Sensei giải thích cho tôi. Xin lỗi Sensei, hôm nay tôi cứ phải hỏi thầy mãi!

“Gogmagog. Một dạng giống như vũ khí cổ đại bằng đá được đặt trong Vô thứ nguyên. Trôi nổi trong trạng thái treo lơ lửng ở đó. Có vẻ là vũ khí hủy diệt hàng loạt do các vị thần cổ đại tạo ra… Đáng lẽ tất cả đã bị phong ấn từ lâu.”

Một con golem! Ra vậy! Thảo nào nó trông vô cơ đến thế!

“Thứ như thế mà cũng tồn tại trong Vô thứ nguyên sao!? Phong ấn cái gì, rõ ràng nó còn đang hoạt động đấy thôi!”

“À, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy một con đang di chuyển, ta còn vô số thắc mắc. Dù rằng người ta bảo chúng đã bị phong ấn trong Vô thứ nguyên… Nhưng việc nó còn hoạt động! Thật sự khiến ta vô cùng hứng thú…!”

Trời ạ, lại nữa rồi, ánh mắt Sensei sáng rực như trẻ con… Sensei cứ phấn khích mỗi khi gặp tạo vật thần thánh, vũ khí cổ đại các kiểu.

Tuy nhiên, ông nhanh chóng bình tĩnh lại và lẩm bẩm.

“Ra vậy. Lần trước Vali lảng vảng ở Vô thứ nguyên không chỉ để kiểm tra Great Red…”

Le Fay đáp lại thắc mắc của Sensei.

“Vâng, chính Vali-sama đã phát hiện ra sự tồn tại của Gogz-kun. Ophis-sama từng nhắc đến việc phát hiện một gã khổng lồ còn hoạt động trong Vô thứ nguyên, nên bọn em đã quay lại tìm kiếm.”

“Này. Vậy còn những thành viên khác trong đội thì sao…?”

Tôi hỏi Le Fay. Ngoài Bikou, Fenrir, và bây giờ là con golem này. Biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ phải đấu với Vali… thật sự khiến tôi bất an.

“Vâng… Hiện tại, có Vali-sama, Bikou-sama, anh trai Arthur, Kuroka-san, Fenrir-chan, Gogz-kun và em, tổng cộng bảy người.”

Ra vậy. Chỉ có bảy người. Chỉ thế thôi sao? Nhưng vậy cũng quá nhiều rồi! Cái tên Vali đó, cứ toàn tụ tập toàn thành phần nguy hiểm!

“Nhưng Sensei này. Nếu đã có Great Red ở đó, tại sao Vô thứ nguyên lại còn chứa loại khổng lồ này…”

“Vô thứ nguyên khá phiền phức, nhưng thật ra cũng có nhiều khoảng trống. Tất cả những gì Great Red muốn là tự do bơi lội trong đó, và thực ra không gây ra mối đe dọa thực sự nào. Hắn là một tồn tại đặc biệt nên chẳng phe nào xếp Great Red vào hạng mục gì cả. Điều duy nhất hắn quan tâm là tự do bơi lội không bị cản trở…”

Ngay lúc Sensei nói đến đây, con golem đã giơ nắm đấm khổng lồ về phía phe Anh Hùng.

Gầm!!!!!

Tiếng nổ vang dội khủng khiếp kèm theo cú đập, golem đã phá sập cầu Togetsukyou chỉ bằng một đòn!

Ôi khôngoooooo! Đó chính là cảnh nổi tiếng ở Arashiyama! May quá, đây chỉ là không gian mô phỏng Arashiyama!

Cú đánh của con gargoyle tàn sát một lượng lớn quái vật nhân tạo, còn phe Anh Hùng thì lùi về, nấp sang phía bên kia bờ sông.

“Hahahaha! Vali tức giận rồi! Có vẻ như việc làm của bọn ta đã bị phát hiện!”

Tào Tháo cười lớn, chĩa ngọn giáo về phía golem.

“Dài ra!”

Vút!

Mũi giáo bất ngờ kéo dài, đâm xuyên vai con golem!

Gã khổng lồ mất thăng bằng, ngã ầm xuống đất! Uầy, cú ngã thật kinh khủng! Con golem đó hẳn phải rất nặng! Chỉ mới ngã thôi mà chấn động dữ dội, mọi thứ xung quanh cũng rung lắc!

Ngọn giáo đó, chỉ với một đòn đã quật ngã gã khổng lồ! Nó có thể kéo dài, cũng có thể tạo lưỡi kiếm năng lượng, nhiều chức năng thật!

Nhưng mà cây cầu thì tan nát hết rồi. Giờ chỉ còn cách bay qua thôi, đúng không?

Khi tôi còn đang nghĩ đến bước tiếp theo, một bóng người xuất hiện trước tầm mắt ở bên bờ sông. Trước mặt phe Anh Hùng, có một người phụ nữ loạng choạng, bước đi không vững.

Một người phụ nữ tóc bạc — Rossweisse-san!

“…Này. Ồn ào quá đi (ợ!) người ta còn chẳng ngủ nổi nữa!”

Vẫn còn say!? Và tức giận nữa!

Sự xuất hiện của một kẻ say khướt khiến phe Anh Hùng nhìn nhau đầy bối rối. Nhưng bọn chúng vẫn định ra tay, bất kể cô ấy có phải thuộc hạ của Gremory hay không!

T-tệ rồi! Trong tình trạng say xỉn này, Rossweisse-san rất nguy hiểm!

Tôi phải chạy tới giúp thôi! Khi tôi vừa nghĩ vậy, tất cả chúng tôi cùng lao lên. Nhưng…

“Có chuyện gì à? Muốn đánh nhau sao? Được thôi! Ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh của valkyrie, cựu vệ sĩ của lão già Odin đây!”

Rossweisse-san hét lên, vô số ma pháp trận hiện ra quanh cô. Không chỉ mười hay hai mươi!

“Hãy nếm thử phép thuật Bắc Âu của ta, thứ khắc chế tất cả các thuộc tính, tất cả thiên thần, và mọi tồn tại thần thánh!”

Từ số lượng ma pháp trận khủng khiếp ấy, vô số đòn phép ồ ạt phóng ra, tràn ngập bầu trời, đổi hướng liên tục, cuối cùng giáng xuống phe Anh Hùng như một cơn mưa bão dày đặc!

W-wow! Thật không thể tin nổi! Lửa, ánh sáng, nước, sấm sét cùng đủ loại thuộc tính phép thuật quét sạch mọi thứ, rồi lao thẳng về phía phe Anh Hùng!

Nhà cửa, cửa hàng, đường xá, cột điện — tất cả đều hóa thành bụi, biến mất không dấu vết!

…Dù tôi đã biết cô ấy là bậc thầy ma pháp, nhưng, a, tôi chưa bao giờ nghĩ nữ valkyrie vĩ đại lại có thể thổi bay cả một thị trấn!

Nghĩ kỹ thì, đáng ra tôi nên hiểu ra từ trận chiến với Loki rồi.

H-Hội trưởng đúng là đã chiêu mộ được một người khủng khiếp… Nếu vậy thì trong Trận Rating Game, cô ấy chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Sương mù bắt đầu xuất hiện. Ngay khi tưởng rằng phép thuật sắp trúng phe Anh Hùng, thì một thiếu niên mặc đồng phục khoác áo choàng lông chim tạo ra sương từ tay, rồi chặn đứng toàn bộ đòn ma pháp!

--! Chính là tên sử dụng sương mù! Hắn có thể phòng ngự trước loại công kích ma pháp đó sao!?

Làn sương từ tay hắn chậm rãi tỏa ra, dần bao trùm cả phe Anh Hùng.

Từ trong màn sương, Tào Tháo cất tiếng.

“Có hơi nhiều kẻ xen vào rồi — nhưng đây đúng là một màn khai mạc thú vị đấy, Thống đốc Azazel!”

Tên đó như đang tận hưởng, tuyên bố với chúng tôi.

“Tối nay bọn ta sẽ dùng long mạch đặc biệt của Kyoto cùng thủ lĩnh cửu vĩ hồ, biến thành Nijou thành một thí nghiệm khổng lồ! Nếu muốn ngăn cản, xin mời đến tham gia!”

Sương mù dày đặc hơn. Thứ vốn chỉ phủ dưới chân giờ đã lan lên đến ngực, rồi tiến gần tới gương mặt chúng tôi.

Và rồi, toàn bộ tầm nhìn bị che phủ, mọi thứ biến mất.

“Này, tất cả sắp trở lại hiện thực rồi! Cất vũ khí đi!”

Sensei nhắc nhở. Cuối cùng chúng tôi đã trở lại Arashiyama thật sự! T-tệ rồi. Tôi lập tức giải trừ bộ giáp—

Trong nháy mắt, sương mù tan biến — và chúng tôi đã ở lại con đường đông đúc cạnh cầu Togetsukyou. Ngoài chúng tôi, khách du lịch vẫn đi qua cầu như chưa hề có chuyện gì.

…Cây cầu vẫn nguyên vẹn. Mọi thứ đã trở lại thế giới thật.

“Này, Ise, có chuyện gì vậy? Trông cậu làm mặt đáng sợ quá đấy?”

Matsuda nhìn tôi chằm chằm. T-tôi hiểu rồi. Thì ra chúng tôi vừa mới băng qua cầu Togetsukyou.

“…Không có gì, không có gì cả.”

Đáp xong, tôi thở dài một hơi. Tất cả các thành viên khác cũng giữ vẻ mặt nghiêm trọng. Trận chiến vừa rồi thật sự quá nguy hiểm. Tâm trạng đâu thể dễ dàng trở lại như cũ.

…Le Fay đã biến mất. Con golem khổng lồ kia cũng không còn. Có phải chúng đã biến mất cùng màn sương rồi không?

Rầm!

Sensei giận dữ đấm mạnh vào cột điện.

“…Nhảm nhí…! Thí nghiệm ở Kyoto ư…!? Đừng có xem thường bọn ta, lũ nhóc!”

Woah… Sensei đang tức giận thật sự! Lâu lắm rồi tôi mới thấy Sensei nổi giận đến vậy.

“…Mẹ. Mẹ không làm gì cả… nhưng tại sao…”

Thân thể Kunou run rẩy. Tôi chỉ có thể xoa đầu em ấy, chẳng làm được gì khác.

Tào Tháo bất ngờ tấn công, rồi tuyên bố về cuộc thí nghiệm tại thành Nijou.

Hội trưởng à, có vẻ chuyến du lịch của chúng em đã bước vào một đoạn cao trào ngoài sức tưởng tượng rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
Sakra được coi là vị vua của Phật Giáo, còn được biết đến với cái tên Indra hay Ngọc Hoàng
Sakra được coi là vị vua của Phật Giáo, còn được biết đến với cái tên Indra hay Ngọc Hoàng