Tập 09: Hỗn Loạn Trong Chuyến Du Lịch Trường

Chương 01: Yeah, Tới Kyoto Thôi Nào!

2025-08-28

7

Phần 1:

“Trong tương lai, tôi muốn lập một trường dạy ma thuật Bắc Âu trong lãnh thổ gia tộc Gremory và bắt đầu kinh doanh việc đào tạo nữ Valkyrie từ những ác quỷ nữ.”

Rossweisse-san đang nói về kế hoạch tương lai của mình.

“Là một thiên thần, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ được đến thăm nhà của giới quý tộc ác quỷ, thật là vinh dự! Đây chắc chắn là ân huệ của Chúa và… Ma vương-sama!”

Irina cũng vô cùng hạnh phúc.

Chuyến đi tham quan của chúng tôi đang đến gần, chúng tôi—những thuộc hạ của gia tộc Gremory cùng Irina—đang trò chuyện với bố mẹ của Hội trưởng trong lúc dùng trà ở nhà ăn của dinh thự gia tộc Gremory.

Để kỷ niệm việc hoàn thành đội của mình, Hội trưởng cần giới thiệu lại tất cả chúng tôi với cha mẹ chị ấy.

Nhấm nháp trà tao nhã và trò chuyện, đây có phải là thú vui của giới thượng lưu? Hay là bởi vì tôi chưa từng trải qua cảnh vừa uống trà vừa trò chuyện giữa quá nhiều gia nhân thế này, nên cảm thấy khá căng thẳng.

“Hahaha, Rossweisse-san có vẻ rất quan tâm đến ngành nghề của ác quỷ. Với tư cách là gia chủ nhà Gremory, ta mong chờ những đóng góp của cô.”

Cha của Hội trưởng cười sang sảng. Như thường lệ, ông ấy toát ra phong thái quý tộc.

Mẹ của Hội trưởng nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống, rồi đổi đề tài.

“Nhân tiện, Ise-san và các bạn học sinh năm hai sắp đi tham quan phải không? Có phải mọi người sẽ đến Kyoto, Nhật Bản?”

“Vâng, đúng vậy. Theo kế hoạch, tụi con sẽ khởi hành đi Kyoto ngay.”

Tôi trả lời. Vì mẹ của Hội trưởng khá nghiêm khắc về lễ nghi nên câu nào tôi cũng đáp với vẻ lo lắng.

“Năm ngoái, Rias đã mang về một ít dưa muối Nhật Bản từ Kyoto, chúng thật sự rất ngon.”

Mẹ của Hội trưởng ăn dưa muối Nhật sao? À không, ở nhà Hội trưởng vẫn hay ăn chúng. Nhưng tôi vẫn thấy ngạc nhiên khi nghe được điều đó. Thật khó liên tưởng quý bà nhà Gremory cao quý lại ăn… dưa muối Nhật.

“Con sẽ mang một ít về sau chuyến đi.”

“Ara… ta không có ý đó đâu… xin lỗi, con thật sự không cần phải làm vậy mà?”

Nghe câu trả lời của tôi, mẹ của Hội trưởng khẽ đỏ mặt, đưa tay che khóe môi. Phản ứng này bất ngờ dễ thương đến mức khiến tôi sững người!

Sau thêm một vài câu chuyện vặt, buổi tiệc trà cũng đã đã kết thúc thành công.

Sau buổi tiệc, chúng tôi chuẩn bị về nhà qua ma pháp trận.

Nhưng bởi vì Sirzechs-sama bất ngờ trở về lâu đài Gremory, nên chúng tôi phải đến chào trước khi rời đi.

“Con cũng đi nữa!”

Millicas-sama cũng muốn gặp cha mình, nên đi cùng chúng tôi.

Trên con đường đặc biệt chỉ dùng khi Sirzechs-sama trở về lâu đài, ngài đang gặp gỡ một vị khách—một thanh niên tóc đen.

Nhìn kỹ lại, đó chính là Sairaorg-san trong trang phục quý tộc!

“Cảm ơn sự hiếu khách. Rias và Xích Long Đế Vương, trông hai người vẫn tràn đầy năng lượng như mọi ngày.”

Dù chỉ trong tình huống bình thường, từ người anh ta vẫn toát ra khí thế áp đảo. Đôi mắt tím ánh lên ý chí và quyết tâm mạnh mẽ.

“Thật vui vì anh đã đến thăm. —Nhưng để em xin lỗi vì đã chào hỏi trễ. Onii-sama, xin thất lễ. Chúng em nghe nói anh trở về nên đã đến chào.”

“Đừng câu nệ nghi thức quá, ta không quen đâu. Cảm ơn tất cả.”

Sirzechs-sama bế Millicas-sama lên, mỉm cười với chúng tôi.

Lý do ngài trở về có liên quan đến Sairaorg-san sao? Nếu đúng vậy, chắc chắn phải liên quan đến trận đấu sắp tới.

Trong lúc tôi còn đang thắc mắc, Hội trưởng hỏi Sirzechs-sama.

“Onii-sama, Sairaorg đến là vì…?”

“Đúng vậy, cậu ấy đến đặc biệt để mang trái cây đặc sản từ lãnh thổ Bael. Cậu ấy thật chu đáo. Chúng ta đang bàn chuyện Rias nên đến thăm nhà Bael để cảm ơn một dịp nào đó.”

Sirzechs-sama nói. Đúng thế, với Sirzechs-sama, Sairaorg-san chính là anh em họ bên ngoại. Nghĩ vậy mới thấy địa vị của Sairaorg-san thật sự rất cao.

“Chúng ta cũng bàn về một số điều cho trận đấu sắp tới. Rias, cậu ấy không có yêu cầu đặc biệt nào ngoài việc bỏ hết mọi hạn chế phức tạp trong luật giao chiến.”

“—”

Nghe lời của Sirzechs-sama, Hội trưởng bất ngờ nhưng ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Sairaorg, tức là, cho dù bên chúng em có bao nhiêu yếu tố bất định đi nữa, anh cũng sẽ chấp nhận hết, có đúng không?”

Trước câu hỏi nghiêm túc đó, Sairaorg-san nở nụ cười đầy thách thức.

“Đúng vậy. Dù là ma cà rồng có thể ngưng đọng thời gian, hay là Xích Long Đế Vương có khả năng đọc suy nghĩ và làm bay quần áo con gái, tôi sẽ tiếp nhận tất cả. —Nếu tôi không chịu được những đòn tấn công toàn lực của các người, thì làm sao tôi có thể xứng là người thừa kế nhà Bael?”

[—!]

Lời chấp nhận thẳng thắn ấy khiến tất cả chúng tôi không khỏi kinh ngạc.

...Thật là tinh thần và ý chí kinh người. Người đàn ông này thật sự muốn chúng tôi dốc toàn lực.

Với ánh mắt sắc bén, Sairaorg-san nhìn chằm chằm Hội trưởng rồi chuyển sang tôi.

...Khí thế ấy trang nghiêm đến mức lạnh người, nhưng hoàn toàn không có ác ý. Không hề có một tia tà niệm.

Chỉ có tinh thần chiến đấu thuần khiết. Người này đúng là một kẻ cuồng chiến thực thụ giống như Vali, nhưng cũng giống anh ta, tuyệt nhiên không có tà tâm.

“...Thật đáng sợ. C-có người thật sự muốn đón nhận sức mạnh của em một cách tích cực thế này... Thật sự đáng sợ hơn nữa!”

Gasper trốn sau lưng tôi, gương mặt đầy hoảng sợ. Em ấy nói đúng, vì rốt cuộc năng lực dừng thời gian đâu phải yếu.

C-cả loại bỏ giới hạn sức mạnh của tôi cũng được chấp nhận... Điều đó khiến tôi cảm thấy biết ơn vô cùng! Tôi phải cảm ơn anh ấy mới được.

Theo dõi tình hình từ nãy, Sirzechs-sama đưa ra đề nghị.

“Đúng vậy, chẳng có cơ hội nào tốt hơn cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Sairaorg, cậu từng nói muốn đấu tập với Xích Long Đế Vương—Ise-kun phải không?”

“Đúng thế, tôi từng nói vậy...”

“Vậy thì một trận giao hữu thôi. Cậu không muốn nếm thử nắm đấm của Thiên Long sao?”

...

Quá bất ngờ, đầu óc tôi trống rỗng hoàn toàn... Nhưng sau một thoáng, tôi kịp phản ứng.

G-g-gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii cơ!?

Để tôi đấu với Sairaorg-san ngay tại đây, ngay bây giờ sao!? Thật sao! Không không, cho dù ngài nói vậy đột ngột...!

Bỏ mặc ánh mắt tôi trợn tròn kinh hãi, Sairaorg-san hỏi Hội trưởng.

“Rias, em thấy sao?”

Hội trưởng trầm ngâm một chút rồi đáp lại bằng sự quyết tâm.

“...Vì Onii-sama... Không, vì Ma vương-sama đã nói thế, nên em tự nhiên không có lý do để từ chối. Ise, em thấy thế nào?”

—!

Chị đang nói gì vậy! Thật sao! Em phải đấu thật à? ...Uwuwuwu, nếu Hội trưởng đã nói thế thì tôi không thể từ chối... Và trước mặt Asia, Akeno-san cùng tất cả mọi người, tôi không thể tỏ ra yếu đuối.

“...Vâng! Nếu anh không ngại!”

Tôi bước lên và tuyên bố như vậy! Đã đến mức này rồi thì chỉ còn cách dốc toàn lực!

...Sớm muộn gì chúng tôi cũng phải đối mặt với những đòn tấn công của Sairaorg-san, ác quỷ trẻ mạnh nhất.

Nếu vậy, hãy để tôi đối diện ngay bây giờ để có thêm kinh nghiệm chuẩn bị cho trận đấu! Hơn nữa, khi chứng kiến tôi đấu với Sairaorg-san, các đồng đội chắc chắn sẽ học hỏi được nhiều điều.

Khi tôi và Sairaorg-san trao đổi ánh mắt, Sirzechs-sama gật đầu tán thành.

“Vậy thì hãy cho ta thấy nắm đấm của kẻ đứng đầu thế hệ ác quỷ mới và của Xích Long Đế Vương.”

Nghe vậy, Sairaorg-san—

“Cảm ơn cơ hội này. Tôi sẽ cho mọi người thấy rõ, nắm đấm của tôi...!”

Khuôn mặt anh ta hiện lên một nụ cười đầy tự tin.

Trong tầng hầm của lâu đài Gremory có một đại sảnh luyện tập rộng lớn, đủ sức chứa cả sân vận động của Học viện Kuou.

Chúng tôi, những người của nhà Gremory cùng với Sairaorg-san đến đó. Còn Millicas-sama thì được Grayfia đưa đi chỗ khác để chờ.

Trước mặt tôi, Sairaorg-san cởi bỏ bộ đồ quý tộc lộng lẫy, chỉ còn lại chiếc áo xám đơn giản.

...Dù là qua lớp áo, thân hình hoàn hảo ấy vẫn hiện rõ... cơ bắp rắn chắc, bắp tay to khỏe, nắm đấm khổng lồ. Cơ vai và lưng căng phồng.

Hơn nữa, gương mặt anh ta cũng vô cùng tuấn tú. Quả nhiên là dòng dõi bên nhà mẹ của Hội trưởng.

“Ddraig, bắt đầu thôi.”

[ Cứ giao cho ta. ]

Tôi triệu hồi găng tay và bắt đầu đếm ngược để kích hoạt Balance Breaker.

Dù chỉ cần không xảy ra sự cố gì thì tôi có thể duy trì giáp Balance Breaker trong một thời gian dài, nhưng chiến trường vốn khó đoán trước, nên tôi luôn thấy căng thẳng trong khoảng thời gian giới hạn ngắn ngủi ấy.

Nhưng trong lúc chờ đếm ngược, Sairaorg-san vẫn kiên nhẫn đứng yên.

...Anh ta tự tin đến vậy sao? Có lẽ vì anh ta muốn chứng kiến sức mạnh thật sự của tôi, nên không muốn hành động thừa thãi. Tất cả mọi người ở đây đều hiểu điều đó.

Tôi không thể tỏ ra hèn nhát trước mặt các thuộc hạ khác, cũng như trước Hội trưởng. Dù có thua, tôi cũng phải liều mạng chiến đấu hết mình... —Đếm ngược kết thúc rồi!

[ Welsh Dragon Balance Breaker!!!!!!!! ]

Tiếng găng tay vang lên, phát ra luồng sáng đỏ bao phủ toàn thân tôi. Khí đỏ hóa thành bộ giáp—Boosted Gear Scale Mail!

“Phập!” Đôi cánh rồng khổng lồ xòe ra sau lưng, tôi lập tức vào tư thế chiến đấu. Với một động tác trôi chảy, Sairaorg-san cũng vào thế.

...Tuy tôi đã xem trận đấu giữa Sairaorg-san và tên bất hảo nhà Glasya-Labolas, nhưng tốc độ của anh ta vẫn nhanh hơn tôi tưởng.

Ngay cả Kiba với tốc độ thần tốc cũng phải dè chừng trước tốc độ này. Chắc chắn nhanh hơn tôi rồi. ...Tôi không thể cứ để đối thủ giành thế chủ động mãi.

Phải tấn công trước, cho dù có liều mạng đi chăng nữa!

GOooooOOOO!

Kích hoạt hết công suất bộ tăng tốc sau lưng, tôi lao thẳng về phía trước!

Tôi dồn lực vào cú đấm thẳng tay phải, vung ra! Tiếp theo sẽ là cú đấm liên hoàn—!

...Sao anh ta không né!? Đối diện với cú đấm toàn lực của tôi, Sairaorg-san hoàn toàn không có ý định tránh!

Đồ quái vật! Ý anh là không cần né sao! Được thôi, cứ đón thẳng cú đấm của tôi đi!

“Rầm!”

Âm thanh chấn động vang lên khi cú đấm thẳng tay phải của tôi giáng trúng mặt Sairaorg-san!

—! A-anh ta thật sự không né! Hơn nữa, còn trúng đòn hoàn hảo!

Một luồng rùng mình.

Khoảnh khắc chạm vào, tôi bỗng cảm thấy một nỗi lạnh lẽo không sao diễn tả được, buộc tôi phải lùi nhanh lại vài bước.

Sau khi kéo giãn khoảng cách, tôi lập tức vào thế tấn công lần nữa. ...Nhưng cơ thể Sairaorg-san chẳng hề có dấu vết thương tích.

...Khoan đã. Tôi đã tung rất nhiều lực vào cú đấm ấy... Tuy chưa dùng “Boost”, nhưng anh ta hoàn toàn không bị thương dù chẳng hề phòng thủ sao!?

Sairaorg-san chỉ vào chỗ bị đánh trúng rồi mỉm cười.

“Một cú đấm tuyệt vời. Dứt khoát và thẳng thắn, cú đấm thuần khiết chứa đầy ý chí mạnh mẽ. Một ác quỷ bình thường chắc chắn đã gục ngã vì cú này. Nhưng—”

Sairaorg-san biến mất trước mắt tôi—

“—Ta không phải ác quỷ bình thường.”

Giọng nói và nắm đấm của Sairaorg-san vang lên từ phía sau lưng tôi!

“Rầm!”

Nắm đấm của anh ta giáng xuống tôi!

—! Từ khi nào mà anh ta vòng ra sau lưng tôi vậy!? Khốn thật! Tôi kịp giơ tay phòng thủ nhưng sức nặng của cú đấm ấy thật kinh khủng!

Dù đã chặn bằng hai tay... nhưng găng tay! Phần giáp nơi cánh tay vừa bị phá hủy bởi cú đấm đó!?

Cơ thể mất thăng bằng hoàn toàn, tôi nhanh chóng phóng khí ma lực ra từ bộ tăng tốc để thoát khỏi tầm với.

...Nhanh quá! Mắt tôi hoàn toàn không kịp theo dõi! Anh ta biến mất ngay trước mắt! Tôi cứ nghĩ mình đã quen bắt kịp tốc độ cao nhờ luyện tập cùng Kiba rồi cơ mà!

Tôi đã xem nhẹ anh ta sao? Có lẽ. Nhưng tôi biết đó không phải là lý do duy nhất. Cánh tay tôi tê dại, không còn cảm giác! Chỉ với lực phản chấn từ cú đấm phá hủy găng tay vừa rồi...

Không, ít nhất các ngón tay tôi vẫn còn cử động được. —Tôi vẫn có thể chiến đấu! Xương chưa gãy!

“Ddraig, mau tái tạo găng tay.”

[ Ừm, hiểu rồi. ]

Khí đỏ bao quanh tay tôi, găng tay lại được hình thành.

Sairaorg-san nở một nụ cười đầy hứng thú.

“Ồ. Cậu không bị thổi bay. Mà đó mới chỉ là ‘cú chào hỏi’ thôi đấy.”

...Một cú chào hỏi!? Một cú chào hỏi mà đã phá hủy giáp của tôi!? C-cái quái gì thế này!

Từ trước tới nay, chưa ai có thể dùng tay trần phá nát Boosted Gear Scale Mail chỉ bằng một cú đấm!

“Ta có ba thứ vũ khí. Cơ thể rắn chắc, đôi chân nhanh nhẹn, và võ thuật—Bắt đầu nào!”

Sairaorg-san lại biến mất! Bên hông!? Đối thủ đã ngay lập tức xuất hiện bên cạnh tôi! Tôi vội lùi lại để tránh cú đánh nhắm vào người—

“Vùuu!”

Âm thanh nắm đấm xé gió vang lên! Lực đấm kinh khủng đến nỗi!

“Rắc...”

Âm trầm nặng nề vang ra, giáp bụng tôi xuất hiện vết nứt! Cái gì cơ!? Chỉ mới sượt qua mà đã đủ sức làm nứt giáp sao!? “Khốn kiếp!”

Tôi chửi thề, rồi phản công bằng một cú đấm.

“Rầm!” Nhưng Sairaorg-san lại dùng mặt đón thẳng đòn, chẳng hề né! —Không hề hấn gì!

“Chết tiệt!”

Cảm thấy đòn phản công sắp đến, tôi lập tức lùi lại bằng bộ tăng tốc.

Tiếng gió rít dữ dội.

Cú đá của Sairaorg-san hụt... Nhưng sức mạnh từ cú đá hụt đó đã khiến mặt đất của đại sảnh nứt toác từ trung tâm, vết nứt còn lan lên cả bốn bức tường!

Nếu cú đá ấy trúng...

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. —Chỉ vài chiêu qua lại thôi mà tôi đã thở dốc.

Quá rõ ràng rồi.

—Quá mạnh. Không tưởng nổi. Tại sao một ác quỷ cùng thế hệ với Hội trưởng và Diodora Astaroth lại mạnh đến vậy!? Anh ta còn mạnh hơn Diodora gấp bội!

[ Ồ, thật sự bất ngờ đấy. Tên người nhà của gia tộc Bael này đã rèn luyện sức mạnh đến cực hạn. Nếu so theo kiểu Rating Game, đây chính là loại “sức mạnh thuần túy”, liên tục nâng cao hỏa lực tấn công hết lần này tới lần khác. Thật thú vị. Một kẻ theo đuổi sức mạnh hủy diệt thuần túy. Quá mức cực đoan. Ta rất hứng thú với hắn. ]

Ddraig bày tỏ sự quan tâm đến một người ngoài Ma vương và các loài rồng khác. Thật sự, đối thủ này mạnh đến mức Diodora hoàn toàn không thể sánh nổi.

Có lẽ sức mạnh của anh ta còn vượt Hội trưởng nhiều lần, không, có khi hơn cả chục lần.

Một ác quỷ sinh ra trong gia tộc Đại Vương, nhưng không thừa hưởng được “sức mạnh hủy diệt”. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rèn luyện thân thể, và bằng cơ thể ấy, anh ta đã trở thành người thừa kế.

Giống như tôi—một ác quỷ không có tài năng bẩm sinh.

—Đây không phải là kết quả của sự rèn luyện nửa vời trong thời gian ngắn.

Và nghĩ rằng ác quỷ trẻ tuổi này lại thuộc cùng thế hệ với Hội trưởng…

…Hội trưởng quả thật đang ở trong một tình huống khó khăn khi phải đối đầu với một người như thế này.

Sairaorg-san chắc chắn là một bức tường khổng lồ ngăn cản giấc mơ của Hội trưởng. Hơn nữa, anh ấy còn là một bức tường cao hơn, dốc đứng hơn, một bức tường tuyệt đối chắn trước giấc mơ của chính tôi.

“Tuyệt vời thật.”

Tôi buột miệng nói ra. Chỉ qua cuộc trao đổi ngắn ngủi, trong lòng tôi đã tràn đầy sự tôn trọng và ngưỡng mộ mãnh liệt.

“Chỉ bằng huấn luyện thôi mà có thể đạt đến trình độ sức mạnh này sao?”

Trước câu hỏi của tôi, Sairaorg-san đáp:

“—Ta chỉ tin vào cơ thể của chính mình, thế thôi.”

Một con người thật sự phi thường. Chỉ câu nói đó thôi cũng khiến tôi hiểu rằng, người này hẳn đã chinh phục những chướng ngại và gian khổ không thể tưởng tượng nổi.

Và chính vì vậy, tôi cũng phải dốc hết sức mình, thử thách giới hạn của bản thân.

Dù là tôi, cũng không thể chấp nhận thất bại!

…Đây là cơ hội tốt để thử gợi ý của Beelzebub-sama.

Sau khi Beelzebub-sama giúp tôi điều chỉnh các quân cờ trong cơ thể, ngài còn đưa ra một gợi ý cá nhân.

Về tôi và các quân cờ—

“Promotion![Xe]”

Tôi hô to, thăng cấp thành Xe. Phải, Xe, chứ không phải Hậu.

Sức mạnh tràn vào cơ thể tôi. Nhờ đó, cả công lẫn thủ đều tăng mạnh!

“Xe sao?”

Sairaorg-san lộ vẻ ngạc nhiên trước lựa chọn của tôi. Có lẽ anh ta đã nghĩ tôi sẽ chọn Hậu.

Sairaorg-san lại biến mất! —Tới rồi! Tôi dồn sức vào đôi chân, hạ thấp trọng tâm, đứng vững như rễ cây cắm chặt xuống đất! Nghiến răng, tôi bao phủ cơ thể bằng khí kình!

[BoostBoostBoostBoostBoostBoostBoostBoostBoostBoostBoostBoostBoostBoost!!]

Dùng sức mạnh của Rồng để tăng cường phòng thủ!

Đồng thời, tôi cũng không quên cường hóa nắm đấm phải —

Ầm!

Sairaorg-san xuất hiện ngay phía trước, tung một cú đấm cực nặng vào bụng tôi.

—Một lực va chạm khủng khiếp! Sức mạnh của cú đấm xuyên thẳng vào xương sống!

…Khụ!

Đau đớn dữ dội lan khắp toàn thân, cảm giác như cả cơ thể đang khô kiệt! Lực chấn động truyền xuống tận chân, khiến đôi chân run rẩy không ngừng… Nhờ đã hạ thấp trọng tâm, tôi mới có thể chống chịu được. Dù ý thức có lúc tưởng chừng vụt tắt, nhưng tôi đã gượng tỉnh lại! Nếu không cắn răng mà chịu đựng, hẳn tôi đã gục xuống rồi!

Giáp bụng… Tuy bị nứt nẻ, nhưng chưa hoàn toàn vỡ nát.

Chớp đúng khoảnh khắc Sairaorg-san rút tay về, tôi tung ra một cú đấm thẳng cực mạnh vào mặt anh ta!

Rầm!

Cảm giác như đang đấm vào một bức tường đá dày—nhưng từ nắm đấm truyền về, tôi nhận ra có chút gì đó đã nứt.

Phụt!

Máu tươi trào ra từ Sairaorg-san. Nhưng cùng lúc đó—

Khục!

Máu cũng phun ra từ khe mặt nạ của tôi. Máu dâng lên từ bụng, phụt ra khỏi miệng…

…Tổn thương từ cú đấm bụng vừa rồi nặng đến mức nào đây…? Xương sườn chắc đã rạn, thậm chí gãy? Chỉ việc hít thở thôi cũng khiến cả người đau nhói.

Nhưng tôi vẫn chịu được…! Cả giáp lẫn bản thân tôi đều trụ vững!

Gần đây, kẻ địch nào cũng toàn là những kẻ có thể dễ dàng xuyên phá giáp của tôi, khiến tôi phải suy nghĩ về việc dồn năng lượng cho phòng thủ. Đúng là một phản ứng tự nhiên khi phải liên tục đối đầu với những tồn tại vượt trội hơn mình.

Thế nhưng, thử dồn sức vào phòng thủ cũng khá thú vị. Dù đau đớn khôn cùng, nhưng nó chứng minh rằng, chỉ cần vận dụng linh hoạt sức mạnh của Long Khí, tôi vẫn có thể hứng chịu đòn đánh trực diện của kẻ có sức mạnh áp đảo và sống sót.

Đồng thời, việc vừa chống đỡ vừa phản công ngay lập tức cũng là chìa khóa.

Nhìn kìa, Sairaorg-san đã chảy máu mũi. …Cuối cùng cũng tung ra được một đòn phản công ra hồn.

Đúng thế, dù không phải lúc nào cũng hiệu quả, nhưng đó chính là tất cả của tôi. Thăng cấp Xe để tăng cường công-thủ quả thật đã phát huy tác dụng.

—Hiệu quả rồi!

Tôi có thể chiến đấu với người đàn ông này! Chỉ riêng việc nhận ra điều đó đã khiến sức mạnh và quyết tâm mới mẻ trào dâng trong tôi.

Đúng là, nếu so về thương tích thì tôi nặng hơn, nhưng giờ đây tôi không còn ở thế không thể làm tổn thương anh ta nữa. Dù có thua, tôi vẫn có thể bẻ gãy một cánh tay của anh ta.

Dù hiện tại chưa thể đánh bại, nhưng ở cấp độ này, tôi sẽ dốc toàn lực!

Sairaorg-san đưa tay quệt máu mũi. —Và anh ta nở một nụ cười sảng khoái, như thể vui mừng từ tận đáy lòng.

“…Thăng cấp thành Xe à? Có vẻ không phải quyết định sai. Cú đấm vừa rồi tôi đã dùng khá nhiều sức. Đòn công và thủ của cậu với tư cách Xe quả thật rất xuất sắc. Có lẽ Xe, vốn chuyên về công-thủ, hợp với một kẻ thiên về sức mạnh như cậu hơn là Hậu, vốn toàn diện. …Sao vậy? Ta thấy ánh mắt cậu như đang chất vấn. Cậu có thắc mắc về trận đấu của chúng ta?”

“Không… tôi chỉ là… Thường thì mấy ác quỷ thượng cấp… ừm, họ hay xem thường tôi… Nhưng Sairaorg-san thì nghiêm túc ngay từ đầu, điều đó khiến tôi ngạc nhiên.”

Người đàn ông này, tôi có thể cảm nhận rằng anh ấy đã công nhận tôi ngay từ đầu. Suốt từ trước tới giờ, Raizer, Diodora và những ác quỷ thượng cấp khác đều chẳng hề coi trọng tôi, nên tình huống hiện tại vừa khiến tôi thấy mới mẻ vừa thấy ngượng ngùng.

Nghe vậy, Sairaorg-san khẽ thở dài.

“Thì ra là vậy. Cậu đã luôn bị coi thường. Yên tâm đi, ta sẽ không bao giờ xem thường cậu! Để sống sót và giành chiến thắng trước phe cựu Ma Vương cũng như Loki, ác thần của Bắc Âu, ta chẳng có lý do gì để xem thường cậu cả.”

Những lời ấy… khiến tôi run rẩy vì vui sướng. Sairaorg-san nở một nụ cười đầy uy dũng.

“Được đấu với cậu ta cũng thấy vui lắm. Cú đấm của cậu khá tốt. Lâu lắm rồi ta mới bị ăn đấm chảy máu mũi như thế này. Đối đầu với một kẻ cùng kiểu sức mạnh mới là điều khiến ta phấn khích nhất. Cú đấm này chắc đã qua rèn luyện rồi chứ? Bị đánh trúng là hiểu ngay. —Đừng lo, cứ thử tung hết sức mà đấm ta. Đó chẳng phải là lý do cậu đứng ở đây sao?”

Tôi hoàn toàn bị hút lấy bởi nụ cười cuốn hút của Sairaorg-san.

—Anh ta đã công nhận tôi. …Đáng ghét thật. Trong khi rõ ràng anh ta là đối thủ mà tôi buộc phải đánh bại…

Anh đúng là một đối thủ mà sau trận đấu tôi phải cùng uống một trận ra trò!

Tôi giơ nắm đấm, nhập thế! Giáp bụng đã phục hồi! Tôi rút lại lời nói sẽ bẻ gãy một cánh tay anh ta!

—Dù có thua, tôi cũng sẽ bẻ gãy cả hai cánh tay của anh ta!

Đây chính là câu trả lời của tôi, dốc toàn lực!

“Đến đây đi! Hyoudou Issei! Chỉ cần tập trung đánh bại ta! Cho ta thấy sức mạnh của Xích Long Đế Vương đi!”

“Được thôi, tôi tới đây!”

[BoostBoostBoostBoostBoostBoostBoostBoost!!]

Tôi bắn Dragon Shoot về phía Sairaorg-san, kẻ đang lao thẳng tới.

Bốp! Ầm!

Chỉ với một cú vung tay ngang, Sairaorg-san đã hất văng Dragon Shoot của tôi vào tường của phòng tập.

Không có tác dụng! Sau cùng, đây không phải là Tượng, phép của tôi quá yếu!

Giờ tôi là Xe! Vậy thì phải lao vào đấu quyền thôi! Đã đến lúc chống đỡ đòn phản công rồi!

Tôi giơ cả hai nắm đấm lên trước mặt, đối diện trực diện với Sairaorg-san!

“—! Muốn dùng nắm đấm với ta à! Thú vị lắm! Cứ thử xem nào!”

Sairaorg-san gầm lên, tôi liền lao thẳng tới—

“Ise-san!”

Đột nhiên, Asia kêu lên. Chuyện gì đã xảy ra? Tôi quay sang nhìn, và Asia tiếp tục.

“Na-nạp lại năng lượng! Sau khi chạm vào…ngực thì Ise-san sẽ mạnh hơn!”

…Hả?

Mọi người đều sốc trước lời Asia nói. Rồi Xenovia “Hah!” như thể đã hiểu ra và tiếp lời.

“Đúng vậy! Ise chính là Rồng Vếu! Sức mạnh của cậu ấy chắc chắn sẽ tăng lên sau khi chạm vào ngực! Hội trưởng! Xin hãy hoàn thành nghĩa vụ Công chúa Công tắc ngay tại đây!”

“Rias onee-sama! Em-em không phiền đâu! Xin hãy ban cho Ise-san sức mạnh của…của ngực! Nếu cứ thế này thì anh ấy sẽ thua mất!”

Xenovia và Asia tha thiết cầu xin Hội trưởng.

Ngược lại, Hội trưởng lộ vẻ khó xử trước lời đề nghị đột ngột đó.

…Asia! Xenovia! Mình biết hai người không muốn mình thua, nhưng đừng có hét to chữ “ngực” giữa nơi công cộng như thế chứ!

Nhưng cả hai đều rất nghiêm túc. Đôi mắt Asia còn ngấn lệ.

“Đ-đó là sự thật! Chỉ cần có ngực của Hội trưởng thì senpai có thể trở nên mạnh gấp bội!”

Cả Gasper nữa! Thật sao, đàn em dễ thương của mình lại nhìn mình với ánh mắt đó!

“Đúng vậy! Dục vọng chính là nguồn sức mạnh của Ise-kun!”

Cả Irina cũng góp lời!

…Mà thôi, mọi người đều quan tâm đến mình như vậy, chắc là vì họ không muốn thấy mình thua. Cảm giác này thật phức tạp, nhưng lại khiến mình thấy ấm lòng.

“…Thật sự chỉ cần chạm vào ngực là sẽ mạnh lên sao? Ta tưởng đó chỉ là tin đồn.”

Đến cả Sairaorg-san cũng hỏi!?

“…Đúng thế.”

Koneko khẳng định dứt khoát! Xin lỗi, tôi đúng là tên biến thái! Tôi chính là Chichiryūtei!

“Ufufu, Rias, cậu định làm thế nào đây?”

Akeno mỉm cười tinh nghịch nhìn Hội trưởng.

“…Em có muốn chạm không…? N-nếu em muốn mạnh hơn, thì chị có thể…”

Onee-sama đỏ bừng mặt mà hỏi tôi!

Hội trưởnggggg! Thật sao!? Ngay cả trước mặt anh họ của chị nữa!? Nếu thật sự được, em sẽ sờ để mạnh hơn ngay!

“Chuyện này lần nào cũng vậy sao? Hmm, mình chưa từng thấy phong tục kỳ lạ thế ở Asgard.”

Rossweisse-san lên tiếng với vẻ mặt đông cứng, hoàn toàn hiểu lầm to!

Chắc Kiba đang cười gượng “ara ara”!

“Pu, puhahahahahahaha!”

Sairaorg-san phá lên cười sảng khoái, dường như rất hứng thú.

“Vậy ra là thế, chỉ cần chạm vào ngực Rias là cậu mạnh hơn. Hohoho, ta sẽ ghi nhớ điều này. —Xích Long Đế Vương, hãy để đó cho lần sau đi.”

Sairaorg-san đưa ra đề nghị đó.

“Tôi vẫn còn chiến đấu được!”

Chỉ cần chạm vào ngực là tôi còn sức! Với bản chất biến thái của mình, tôi có lẽ sẽ thắng!

“Ý chí của cậu thật tuyệt. Ta cũng vẫn còn sức—nhưng nếu cứ thế này ta sẽ không kìm được mà đánh tới cùng. Đó sẽ là điều đáng tiếc. Bởi vì cậu đang trong quá trình thức tỉnh thứ gì đó trong bản thân, đúng chứ?”

Nỗ lực tìm kiếm tiềm năng trong trận chiến của tôi đã bị anh ấy phát hiện?

Sairaorg-san khoác lên bộ lễ phục quý tộc, bước đến, đặt tay lên vai tôi.

“Hãy chờ đến khi cậu hoàn toàn thức tỉnh. Hãy chiến đấu trong trạng thái tốt nhất. Đó mới là trận chiến mà ta mong đợi với Xích Long Đế Vương. Cuộc đấu tay đôi của chúng ta sẽ kết thúc trong trận Rating Game trong tương lai, trước mặt các VIP và toàn thể khán giả để quyết định vị trí của chúng ta. —Dù là cậu hay ta, cả hai đều có giấc mơ riêng, nên hãy gặp lại nhau trên đấu trường mang theo giấc mơ đó. Hãy dốc toàn lực, và ta sẽ đánh bại cậu bằng toàn bộ sức mạnh của mình.”

Nói xong, Sairaorg-san cùng Sirzechs-sama rời đi.

Không khí căng thẳng trận chiến tan biến, tôi giải giáp bộ giáp.

Sirzechs-sama bước tới hỏi:

“Đòn tấn công của cậu ta thế nào?”

“…Quá giống. Giống hệt cú đấm của tôi đến mức làm tôi sốc.”

Sirzechs mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy, rất giống cậu. Để bù đắp cho những thiếu sót, cậu ta đã tập luyện hết sức mình. Nhờ đó mà có được sức mạnh này. Đòn đánh hoàn toàn trực diện. Thứ mà ác quỷ vốn thiếu.”

Thật vậy, Sairaorg-san giống tôi đến kỳ lạ. Thẳng thắn, ngu ngốc, cùng một kiểu. Vì vậy mới hiểu nhau.

—Đây là con đường duy nhất. Tấn công. Đánh bại kẻ thù.

Anh ấy đã tập luyện gian khổ như thế.

“À mà, trong trận vừa rồi, cậu ta đã giới hạn sức của mình lại.”

…Sự thật Sirzechs-sama tiết lộ khiến tôi vừa sốc vừa phấn khích.

—Dù tôi mạnh đến đâu, anh ấy vẫn luôn đi trước tôi.

Có một mục tiêu như thế thật tốt. Nó khiến nỗ lực của mình có giá trị.

Sirzechs-sama tiếp tục:

“Cậu ta đã đạt đến trình độ của những Vua dày dạn trong Rating Game. Cậu ta cũng đã nhiều lần ngăn chặn hoạt động khủng bố của Khaos Brigade. Tuy nhiên, Ise-kun cũng thật tuyệt khi là một trong số ít có thể đối mặt với Sairaorg mà không mất đi ý chí chiến đấu. Đã có vô số trường hợp đối thủ của Sairaorg mất hẳn tinh thần, không bao giờ dám chiến đấu nữa. Bởi khi năng lực ma thuật tự hào của họ trở nên vô dụng trước thân thể thuần vật lý của cậu ta, niềm kiêu hãnh bị đánh tan nát. Với ác quỷ thượng cấp, niềm kiêu hãnh là tất cả, nên thất bại như vậy cực khó hồi phục.”

“Tôi… chỉ là không muốn thua nữa. Tôi không muốn thua thêm một trận Rating Game nào. Tôi chưa từng thắng một trận chính thức nào cả.”

Trận với Diodora không tính. Tôi đánh hắn tan tành, nhưng đó không chính thức. Trận với Raizer, với Hội trưởng Sona, tôi đều thua.

“Nên lần tới, nhất định—”

Trước gia tộc Bael, tôi chắc chắn sẽ sống sót đến cuối cùng và giành chiến thắng.

Sairaorg-san, tôi sẽ đánh bại anh và vượt qua anh.

Xin hãy kiên nhẫn chờ tôi theo kịp.

Tôi nuốt xuống sự hối tiếc và làm mới quyết tâm.

“Ise-oniisama. Khi Rias-oneesama tốt nghiệp cấp ba, anh vẫn sẽ gọi chị ấy là ‘Hội trưởng’ sao?”

Ngay lúc tôi chuẩn bị về nhà, Millicas-sama đáng yêu nghiêng đầu hỏi.

…Chuyện đó… nếu Hội trưởng tốt nghiệp…

Lúc đó mình nên gọi chị ấy là gì? Nghĩ lại thì, hai onee-sama năm ba sắp rời khỏi Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền Bí. Khi đó, sẽ có một Hội trưởng mới.

…Ra là vậy, mình sẽ không thể gọi chị ấy là ‘Hội trưởng’ nữa…

Mình nên gọi chị ấy là gì? Rias-oneesama? Hay gọi là ‘chủ nhân’ mới đúng?

…Nhưng, có một cái tên mà mình muốn gọi nhất.

—Rias.

Bởi vì chị ấy là gia đình, cùng sống với tôi, bởi vì chị ấy là người tôi yêu nhất. Dù chỉ một lần, tôi muốn gọi chị ấy bằng cái tên ấy.

Phần 2:

Cuối cùng cũng đến ngày đi tham quan của trường.

Từ tối qua, tôi đã không thể ngủ vì quá phấn khích. Khi Hội trưởng phát hiện, cuối cùng tôi lại ngủ ngon trong vòng tay dịu dàng của chị ấy.

Chôn mặt vào bầu ngực của chị đã đủ khiến tôi tạm quên chuyện đi tham quan và ngủ yên, nhưng vì quá phấn khích nên tôi vẫn trằn trọc một lúc! Thật sự, gối ngực của Hội trưởng là tuyệt nhất!

Sau một hồi chuẩn bị, khung cảnh thay đổi sang khu vực chờ của ga tàu siêu tốc Tokyo. Cả nhóm tụ tập ở một góc khu vực chờ, tránh xa tầm nghe của người khác.

Trong số những người ở lại, chỉ có Hội trưởng ra tiễn chúng tôi. Dù Akeno-san, Koneko-chan và Gasper cũng muốn đến, nhưng học sinh năm nhất và năm ba vẫn phải lên lớp bình thường. Vì không được phép tụt lại trong việc học nên chỉ mình Hội trưởng đến ga. Nhân tiện thì, việc chuẩn bị cho lễ hội trường, học sinh năm nhất và năm ba bắt buộc phải gánh thay phần của chúng tôi – những học sinh năm hai. Còn câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí sẽ làm gì ở lễ hội thì vẫn là bí mật.

“Đây, mỗi người một tấm thẻ.”

Khi chúng tôi – nhóm năm hai – chuẩn bị rời đi, Hội trưởng đưa cho mỗi người một thứ giống như thẻ bài. Mọi người đều nhận và xem thử.

“Chẳng lẽ đây là thứ trong truyền thuyết…?”

Kiba hỏi, Hội trưởng gật đầu.

“Đúng vậy, đây là thứ mà ác quỷ cần để tận hưởng Kyoto, cái gọi là ‘thẻ xe buýt miễn phí’.”

Vì hầu hết các địa điểm nổi tiếng ở Kyoto đều là chùa chiền – những nơi chứa đựng nguồn linh lực mạnh mẽ – nên bình thường điều đó gây ra đủ loại bất tiện cho ác quỷ. Dù sao thì đền chùa vốn là điều cấm kỵ với ác quỷ. Tuy nhiên, nhờ tấm thẻ này – được cấp bởi những thế lực như pháp sư trừ tà và yêu quái thuộc văn phòng Kyoto quản lý – mà ác quỷ có thể tự do đi lại. Tất nhiên, trước đó phải có lý do chính đáng.

“Năm ngoái bọn chị cũng dùng loại thẻ này. Chỉ cần có lý do hợp lý thì ngay cả ác quỷ cũng sẽ được cấp. Người hầu gia tộc Gremory, người hầu gia tộc Sitri, và cả sứ giả của Thiên giới, các em có biết mình may mắn thế nào khi có những thế lực chống lưng không?”

Hội trưởng nháy mắt, còn tôi thì reo lên:

“Tuyệt quá! Gremory vạn tuế! Với cái này chúng ta có thể đến thăm Kiyomizu-dera, Kinkaku-ji, Ginkaku-ji rồi chứ!?”

“Đúng. Chỉ cần giữ nó trong váy hoặc túi đồng phục, các em có thể vào thăm những danh lam thắng cảnh đó. —Hãy tận hưởng chuyến đi nhé.”

“Vâng!”

Nghe xong, cả nhóm liền bỏ thẻ vào túi. Vậy là mọi chuyện ổn thỏa.

Điện thoại của Asia reo.

“Alo, Kiryuu-san? Vâng, Xenovia-san và Irina-san đang đi cùng với mình.”

Có vẻ là Kiryuu-san gọi. Asia lễ phép cúi chào Hội trưởng sau khi nghe máy.

“Vậy thì, Rias onee-sama, chúng em xin phép đi trước!”

“Bọn em đi đây.”

“Chúng em đi nhé!”

“Ừ, đi cẩn thận.”

Asia, Xenovia và Irina chào tạm biệt Hội trưởng rồi rời đi. Có vẻ họ đang xác nhận lại lần cuối. Tôi thì đã chuẩn bị khăn tay, giấy và cả đồ lót đầy đủ, nhưng chắc lát nữa phải kiểm tra thêm một lần nữa cho chắc.

“Vậy thì, em cũng phải đi thôi. Em sẽ mang quà lưu niệm về.”

Kiba cũng cúi chào rồi đi về phía lớp mình đang tập trung.

Giờ chỉ còn lại tôi và Hội trưởng. Chị ấy bắt đầu chỉnh lại cổ áo cho tôi.

“Cổ áo. Hãy giữ vẻ ngoài chỉnh tề. Dù ở Kyoto, em cũng đừng quên mình là học sinh Học viện Kuou.”

“Vâng, vâng!”

Sau khi chỉnh xong, Hội trưởng tựa má vào vai tôi.

“Hội trưởng?”

“…Mặc dù đã cố che giấu, nhưng chị cũng giống như Akeno thôi. Chị sẽ rất cô đơn trong những ngày em đi vắng. Nhưng, ít ra so với trước chị cũng tiến bộ hơn một chút rồi nhỉ? Học kỳ trước, chị hoàn toàn không thể chịu được việc xa em, nhưng giờ chị có thể gắng chịu đựng nếu chỉ là một thời gian ngắn.”

Hội trưởng… Có lẽ vì chị ấy lúc nào cũng dành quá nhiều tình cảm cho tôi, nên mới thấy buồn khi phải xa cách thế này. Gần đây, chị ấy càng đối xử với tôi như một người thân thực sự, những biểu cảm và hành động hiếm hoi đó xuất hiện ngày càng tự nhiên hơn.

Tôi nắm lấy tay Hội trưởng và mỉm cười.

“Chuyện đó hơi quá rồi. Cho dù em không ở đây thì vẫn còn Koneko-chan và Gasper mà.”

“Chị biết. Nhưng… em vẫn chưa nhận ra sức hấp dẫn của bản thân đâu. Nhưng mà, chị lại thích điểm đó ở em.”

Hội trưởng mỉm cười khẽ, rồi tiến sát mặt tôi—và môi chúng tôi chạm nhau.

“—”

…Đầu óc tôi trống rỗng, mặt đỏ bừng, chẳng thể cử động nổi!

Bởi vì! Bởi vì…! Đây là một nụ hôn bất ngờ quá!

“H-h-Hội trưởng…”

Hội trưởng mỉm cười đáng yêu trước vẻ mặt ngơ ngác của tôi và lè lưỡi.

“Đây là nụ hôn tạm biệt thôi. Em cuống lên làm gì thế? Đâu phải lần đầu chúng ta hôn nhau. Giả sử em chủ động hôn chị thì cũng chẳng sao cả.”

“Nhưng, nhưng mà…! Dù vậy thì cũng quá sốc đi!”

Nghe tôi đáp, Hội trưởng mỉm cười đầy tiếc nuối rồi nói:

“Chị thế này là mãn nguyện rồi. Dù em có ở Kyoto, chị cũng sẽ chịu đựng được nỗi cô đơn. Đi cẩn thận nhé, Ise.”

“Rõ rồi! Em đi đây!”

Nụ hôn của Hội trưởng! Tuyệt vời! Aah, mình thật sự đang được chị ấy cưng chiều quá mức…

Cảm giác này như một điềm lành may mắn vậy! Chuyến đi này chắc chắn sẽ rất tuyệt!