Hồng liên Thiếu nữ

Chương 25: Mob sành điệu

2025-09-11

3

Má tôi vẫn rất rát, nó in hẳn cả dấu đỏ cơ mà, và tôi lại ngồi trên chiếc ghế gỗ đối diện với Hibara Karen.

“Nè, xin lỗi senpai… Thật sự, rất xin lỗi chị.”

“Thôi, được rồi. Tôi cũng tát cậu xong, coi như huề nhé.”

Không hiểu kiểu gì mà tôi lại trở nên cứng nhắc như thế này. Lúc nãy còn hổ báo cáo chồn nắm tay, nắm vai cô ấy đủ kiểu, giờ nghĩ lại thì chỉ thấy xấu hổ.

“Vậy, về chuyện làm sao để senpai có thể bày tỏ thẳng thắn…”

“Ừ, chắc chỉ còn cách nói trực tiếp thôi, đúng không?”

Chắc hẳn là khó nói lắm. Nhưng trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, đây là cách tốt nhất rồi!

“Viết thư thì sao ạ?”

“Thư á… Hay đấy!”

“Vâng. Cách này tuy cổ điển, nhưng cảm giác như có thể truyền tải được nhiều cảm xúc hơn, đúng không ạ?”

“Đúng thật. Với lại, viết trước thư sẽ giúp tôi nói mà không bị vấp!”

“Vậy, dùng cái này đi ạ.”

Tôi lấy một xấp thư từ trong túi ra. Sáng nay trước khi đến trường, tôi đã ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua sẵn.

“Cậu chuẩn bị kỹ thật đấy…”

“Vâng. Em mua trước nhưng chưa có dịp dùng, may mà nó vẫn còn mới.”

Vì tôi chuẩn bị quá kĩ càng nên cô ấy đang nhìn tôi với vẻ hơi nghi ngờ. Có kỳ lạ không nhỉ? Không, giờ mà một nam sinh cao trung mang một xấp thư như này đi thì… có vẻ không bình thường lắm nhỉ. Nhưng tôi vẫn mặc kệ, vì mình là một đấng nam nhi mà, phải thế chứ!!

Cho nên không có vấn đề gì hết!

“Nào, senpai viết nhanh đi! Đây, giấy để viết !!!”

“À, ừ.”

Tôi đưa xấp thư, giấy viết và bút cho cô ấy, tràn đầy khí thế.

“Hừm, mở đầu như thế nào nhỉ…”

“Mở đầu senpai nên để cho câu văn gây ấn tượng mạnh. Như trên tiểu thuyết mạng ấy, nghe nói chương một mà không hay thì chẳng ai đọc tiếp hết.”

“Đúng nhỉ. Đầu tiên, tôi muốn kéo papa và mama lại gần nhau hơn. Để xem nào… ‘Con yêu papa và mama nhiều lắm’…”

Đang viết thì cô ấy chợt dừng bút.

“Sao thế ạ?”

“Ừm, có hơi ngại… Cậu cứ nhìn tôi thế này…”

À, ra vậy. Ở tầm tuổi này rồi mà còn viết câu "yêu papa mama" trong thư, rồi còn bị tôi nhìn thấy nữa, chắc chắn là ngại lắm luôn. Hừm, ra là thế.

“Senpai, đừng cứ dựa vào em mãi thế!!”

“Hả?”

“Chị sắp phải đối diện với cha mẹ, nói hết những điều mà mình chưa từng nói được!! Vậy mà chị lại dừng lại chỉ vì một chút ngại ngùng như thế này sao? Vậy thì làm ăn được gì!?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Nào, viết tiếp đi!!”

“V-Vâng.”

Phải có khí thế ngút trời thế này mới được. Một thử thách như thế này thì không thể lười biếng được. Cần phải mạnh mẽ lên!

Cô ấy bắt đầu viết, nhớ lại những kỷ niệm xưa. Nào là lức cổ tè dầm, làm xước xe bằng cục đá (xót vcl), vẽ lên mặt papa bằng sốt mayonnaise lúc ông ấy ngủ, vẽ lên mặt mama bằng tương cà (ketchup), làm bẩn bộ vest trắng đắt tiền bằng một loại sốt đậm đặc… Một tuổi thơ đầy nghịch ngợm. Tôi thỉnh thoảng góp ý hoặc trả lời khi được cô ấy hỏi.

“Phù. Những kỷ niệm như thế này chắc đủ rồi nhỉ. Giờ tôi viết điều tôi muốn nói…”

“Được không ạ?”

“Ừ, lần này tôi thấy rằng mình có thể làm được!!”

Cô ấy tràn đầy quyết tâm rồi hí hoáy viết liên tục, và cuối cùng đã hoàn thành lá thư.

“Xong rồi!! Tôi đã làm được rồi!!”

“Chúc mừng chị, senpai! Giờ thì mình luyện tập để vào vấn đề chính không bị căng thẳng nhé.”

“Tôi sẽ cố hết sức!!”

Cô ấy đứng dậy khỏi ghế. Chắc là định về nhà. Bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều rồi.

“Vậy thì tôi về đây!! Cảm ơn cậu nhé, Izayoi. Tôi sẽ cố gắng!!”

Cô ấy chạy về. Chắc là về phòng để luyện tập tiếp. Thế này là đã hết việc tôi có thể làm được rồi…

Nhưng mà đã đi đến nước này rồi, mình phải làm gì đó thật bá đạo với ngầu lòi chứ, đúng không ae?

Thôi, mình đi gặp Hibara Enra vậy.

Để làm được, tôi phải lên cùng chuyến tàu với cô ấy, và đến nhà Hibara!!

----

Không phải là tôi định bám đuôi lần nữa đâu. Chỉ là cùng thời điểm đến thôi.

Tại nhà Hibara. Hơn sáu giờ tối. Tôi chờ cô ấy vào nhà, rồi bấm chuông cửa. Cô ấy hình như đang luyện tập ở phòng tầng hai, nên không có ra mở.

Có xe hơi à, nghĩa là…

“Ai đó?”

Hibara Enra ra mở cửa. Ồ, đúng là một người đàn ông lịch lãm, thật cao lớn.

“Dạ, cháu là Kuroda Izayoi, kouhai của Hibara Karen-senpai ạ.”

“Ồ, cậu là người đó ư!! Con gái tôi đã được cậu giúp đỡ. Cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Không có gì đâu ạ.”

“Không, nếu như không có cậu, không biết chuyện gì sẽ xảy ra… Thật sự cảm ơn cậu.”

Hibara Enra cúi đầu thật sâu. Đúng là một người tốt, chẳng chút thay đổi nào.

“Chú ơi, cứ ngẩng đầu lên ạ. Cháu luôn được senpai giúp đỡ, nên cứ coi như huề đi.”

“Vậy à. Sau này cháu cứ tiếp tục chơi với con bé nhé.”

“Vâng, cháu mới là người nhờ chú ạ.”

“Cậu đến đây là có việc với Karen à? Chờ chút, để chú gọi nó…”

“Khoan đã!! Cháu đến để gặp chú ạ!!”

May mà ngăn ổng kịp. Dù bị lộ thì cũng không sao, nhưng tôi thích làm một điều gì đó bất ngờ cơ.

“Cháu muốn nói chuyện riêng, chú ra đây được không ạ?”

Tôi ra hiệu như mèo vẫy, đóng cửa lại để nói chuyện riêng tư.

“Thật ra, cháu được senpai nhờ tư vấn ạ.”

“Về chuyện gì vậy?”

“Về việc cha mẹ của senpai bất hòa, và senpai muốn làm gì đó để cải thiện tình hình ạ.”

“!!!....Con bé nói vậy sao!”

“Vâng, senpai lo lắm ạ. Mắt cứ rưng rưng, vẻ mặt rất nghiêm trọng…”

“Vậy à. Hóa ra là con bé đã nhận ra rồi… Cũng phải thôi, bọn tôi không thể che giấu nổi nữa.”

Enra-san cắn môi tiếc nuối, nhíu mày như thể đang tự trách.

“Cháu nói với chú như vậy là vì chú đấy ạ, Giữa chú và cô đã có một khoảng cách không thể cứu vãn. Đến lúc đó nhận ra thì đã không thể quay lại đươc nữa rồi”

“…”

“Lỗi này là tại chú. Vì chú thua kém vợ của mình… nên mọi thứ mới trở nên rắc rối. Gần đây, khi ở công ty hay ở nhà, bọn chú hầu như đều không nói chuyện với nhau. Chắc là cô ấy đã chán chú rồi.”

“Đó sẽ là lý do chú chia tay sao ạ?”

“Ừ. Có lẽ chúng tôi sẽ sớm chia tay với lý do như thế. Chú thật sự xin lỗi cô ấy và con bé.”

Điều gia đình này đang thiếu là một bước để tiến lên. Tất cả bọn họ đều đang trốn tránh.

Nhưng Hibara Karen đang cố bước tiếp mà.

“Chú đã nói điều đó với cô và senpai chưa ạ?”

“Chưa. Chú không dám nói.”

“Vậy chú hãy nói đi ạ. Con gái chú đang cố hết sức để nói ra cảm xúc thật của mình, mong rằng cha mẹ mình sẽ không chia ly, và muốn tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu.”

“…”

“Con gái chú tin rằng, dù gia đình mình có rạn nứt đi chăng nữa thì vẫn có thể hàn gắn lại. Cô ấy đã vượt qua mặc cảm tự ti suốt bao năm, và cố gắng tiến về phái trước.”

“Con bé đã nhận ra từ lâu như vậy sao…”

“Cô ấy đã trưởng thành hơn chú nghĩ rất nhiều đấy. Chú bảo khoảng cách không cứu vãn được, nên chia tay là lẽ thường ư? Đùa à, chú đừng có nói kiểu đó. Cô ấy biết cha mẹ mình có vấn đề, nhưng cô ấy vẫn tin tưởng.”

Tôi vô thức siết chặt tay lại, giọng nói dần trở nên gay gắt hơn.

“Cô ấy đã tin chú và cô có thể hàn gắn lại. Vậy chú cũng phải tin đi chứ. Người chú cần tin tưởng nhất chẳng phải là Hibara Karen sao? Chỉ cần cô ấy tin có thể làm lại, đó đã là lý do để có thể bắt đầu hàn gắn lại gia đình!”

“Chuyện đó…”

“Cháu xin chú, đừng để cô ấy buồn ạ. Chú và cô vẫn có thể làm lại mà. Hãy bước một bước đi.”

Tôi cúi đầu.

“Sao cậu lại phải làm đến mức này?”

Câu hỏi tất yếu. Làm đến mức này có lẽ là hơi quá. Nhưng lý do chỉ có một mà thôi.

“Cháu không muốn thấy Hibara Karen buồn. Chỉ vậy thôi ạ.”

“...!”

Ánh mắt Enra-san giao với tôi, tràn đầy kinh ngạc.

“Vậy à… Karen có một người bạn trai tốt thật nhỉ.”

“Không, bọn cháu chỉ là bạn thôi ạ.”

“Vậy à, vẫn chưa à. Karen khá kín đáo đấy, không dễ thân với ai cả. Và nó giống mẹ nó, đôi khi hành động ngược lại với suy nghĩ.”

“Vâng, cháu cũng cảm nhận được.”

“Haha, vậy à. Chú cứ nghĩ nó còn nhỏ, còn rụt rè, nhưng hóa ra đã lớn hơn chúng ta nghĩ nhiều nhỉ.”

“Vâng. Nhưng cô ấy vẫn cần chú và cô ạ.”

“Vậy sao.”

Nhìn Enra-san hơi cúi mặt, ánh mắt hướng xa xăm, tôi đưa một xấp thư.

“Vâng. Nếu không cần, cô ấy đã không lo đến thế. Cô ấy đang hành động vì muốn ở bên cha mẹ mình. Chú cũng hãy nói cảm xúc thật của chú đi.”

“Thư à?”

“Cháu cũng đã đưa cho senpai. Để gom góp cảm xúc và nói trực tiếp, cách này rất tốt.”

“Viết thư để bày tỏ… Ừ.”

“Hãy nói đi ạ. Chắc chắn nó sẽ có thể thay đổi điều gì đó.”

“…Ừ, chú sẽ viết.”

“Vậy là tốt rồi!! Cháu còn có chỗ phải đến, xin phép ạ!!”

Tôi chạy ngay đến nơi cần phải đến tiếp theo.

“Nếu Karen mong muốn và tin tưởng, chỉ thế là đủ rồi… Cảm ơn cậu, Kuroda-kun. Chú sẽ tiến tới.”

----

Tôi chạy. À không, tôi nhảy lên taxi. Bây giờ đã là bảy giờ tối.

Ngay lúc này, tôi chỉ muốn thật nhanh dù chỉ một chút, để có thể cứu cô ấy.

Đã đến nơi. Tám giờ tối rồi.

Tôi đến công ty nơi mẹ và cha Karen-senpai làm việc, vội vàng chạy vào quầy tiếp tân.

“Xin lỗi, Hibara Kohana-san có ở đây không ạ? Gọi cô ấy giúp tôi. Bảo là Kuroda Izayoi, người đã cứu con gái cô ấy đến tìm.”

“Hả? À, vâng, tôi hiểu rồi… Cậu là ai vậy???”

Người tiếp tân nhìn tôi đầy cảnh giác nhưng vẫn gọi điện.-

“Vâng, có một cậu nhóc kỳ lạ… Hình như là học sinh cao trung? Mặc đồng phục trường Mino iro, nhưng biết đâu hắn lại là tên biến thái đang cosplay thì sao… Tên là Kuroda Izayoi ạ. Nhìn khá bình thường, nhưng lại hơi không bình thường(?) theo nghĩa tiêu cực. Vâng. Hả? Người quen á? Thật không vậy? Đùa à? Thật hả!? Vâng, tôi hiểu rồi.”

Bất lịch sự vãi đái. Họ nên thay người tiếp tân này đi. Nhưng cô ấy cũng khá xinh đẹp, nên đành chịu vậy.

“Chờ chút nhé. Hibara Kohana sẽ xuống ngay.”

“Vâng.”

Vài phút sau, từ thang máy, một người phụ nữ tóc đỏ giống Karen-senpai với dáng vẻ đẹp và tràn đầy năng lượng bước ra. Thấy tôi, cô ấy tiến đến.

“Cậu là Kuroda Izayoi-kun, đúng không?”

“Vâng. Là Kuroda Izayoi, người mà cô phải trả ơn rất nhiều đây ạ.”

“À, ừ… Cậu có hơi khác với suy nghĩ của tôi. À, lần này cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi…”

“Chuyện đó không cần đâu ạ, mình vào việc chính luôn nhé. Cô hãy trả ơn cháu đi.”

“À, ừ… Chờ tôi chút có được không? Tôi sắp xong việc rồi.”

“Vâng, được ạ.”

Cô ấy quay lại thang máy, rồi nghiêng đầu. Lại ngồi chờ mười mấy phút sau, cô ấy qauy trở lại.

“Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”

“Không sao đâu ạ, công việc mà.”

“Vậy cậu có việc gì nào?”

“Chuyện này chúng ta không nói ở đây được ạ.”

Tôi ra hiệu bằng ngón cái, ý bảo cổ ra ngoài.

“Được rồi… Cậu đúng là khác với hình dung của tôi thật.”

Ra ngoài, tôi tiến đến chỗ không có ai nghe được, là bãi đỗ xe.

“Cháu nói thẳng luôn ạ. Hibara-senpai đang nhờ cháu tư vấn về việc cha mẹ của senpai bất hòa, muốn ngăn cản cô chú ly hôn ạ.”

“…!!”

“Cháu xin phép nói tiếp. Senpai đã nhận ra từ lâu rằng chuyện cha mẹ mình bất hòa, nhưng cô ấy lại giả vờ như không thấy.”

“Đã từ lâu thế rồi sao…”

“Senpai đang cố hết sức luyện tập đọc thư để nói với cô chú. Thật tuyệt vời, đúng không ạ? Cô ấy muốn cả gia đình lại có thể cùng cười đùa với nhau. Hibara Enra-san cũng đáp lại mong muốn của con gái mình, tin vào điều cô ấy tin, và cũng đang viết thư cho gia đình đấy ạ.”

“Anh ấy làm thế sao…”

Cô ấy không giấu nổi sự ngạc nhiên. Đột ngột nghe chuyện này, phản ứng như vậy là bình thường nhỉ.

“Hibara Karen và Hibara Enra tiến bước. Giờ chỉ còn mỗi cô. Hãy bước thêm một bước đi ạ.”

“…”

Cô ấy lưỡng lự, không biết nói gì. Vì cô ấy đã chịu chuyện này quá lâu mà không giải quyết được, phản ứng này cũng dễ hiểu thôi.

“Cùng một gia  thì cần gì phải cẩn thận chọn lọc lời nói, đúng không?”

“!”

“Chỉ cần nói một câu, rằng cô không biết phải nói thế nào nhưng cô vẫn luôn luôn lo lắng? Rằng cô luôn biết ơn vì những bữa ăn, và những điều đó là đủ để cô sống tốt?”

“Nhưng…”

Cô ấy vẫn chưa thể quyết định được.

“Người cô đã chọn lại là một con người nhỏ mọn đến thế sao ạ?”

“Không phải!”

“Vậy thì dù có thất bại một chút cũng không sao đâu ạ. Chồng và con gái của cô đang vươn tay ra. Hãy nắm lấy đi.”

Tôi lấy xấp thư và giấy ra.

“Viết thư ngay tại đây, rồi mang về nhà. Ghi hết những gì cô nghĩ đi ạ.”

Tôi đưa thư, giấy và bút.

Cô ấy đặt tờ giấy xuống đất viết nguệch ngoạc, vài phút sau thì đã xong, cô ấy cất thư vào túi.

“Cảm ơn cậu. Tôi phải về nhà, xin phép nhé.”

“Vâng, hãy cố lên ạ.”

Cô ấy lên xe, rồi lái về nhà. Tôi cũng tiến ra ga để về.