Hồng liên Thiếu nữ

Chương 24: Mob hung hãn vcl

2025-08-28

1

Định drop :((

----

Tôi đã làm hỏng chuyện rồi. Đã lỡ nói cậu ấy quá nhiều… Izayoi-kun đang lo lắng cho tôi, vậy mà tôi lại lạnh lùng gạt cậu ấy ra.

Nhưng đó là nơi mà tôi sẽ không muốn cho bất cứ ai chạm vào. Một lãnh địa tuyệt đối, là cốt lõi của tôi. Khi bị xâm phạm, cái nỗi lo lắng và bất an mãnh liệt sẽ bao trùm lấy tôi.

Tôi đã cố gắng không nghĩ đến điều đó. Sợ hãi khi phải đối mặt, tôi luôn luôn giả vờ như không thấy. Nhưng khi bị buộc phải nhận ra, tôi đã không thể kìm nén được cảm xúc nữa.

Trên chuyến tàu đang lắc lư dưới ánh hoàng hôn, tôi ngồi một mình để hồi tưởng lại những quá khứ trước kia, rồi về nhà. Về đến nhà, mọi thứ vẫn như cũ. Papa về sau mama một chút, rồi mama sẽ về.

Khi papa và mama cùng ở trong phòng khách, tôi nói,

“Hôm nay con đi quán cà phê với kouhai ạ…”

“Vậy à, con đã cảm ơn người ta đàng hoàng chưa đấy?”

“À, vâng.”

Tôi đã không dám nói rằng chính mình là người đã đẩy Izayoi-kun ra. Dùng chuyện này làm chủ đề nói chuyện mà vẫn lạnh lùng với cậu ấy, tôi đúng thật là hèn hạ.

“Đang định mời cậu ấy đến nhà để cảm ơn, khi nào thì được?”

“À, chắc là tầm tuần sau ạ.”

“Có nên mua gì đó để cảm ơn không nhỉ?”

“Đúng đấy ạ… À, mà papa với mama hồi xưa có từng đi chơi cùng nhau không ạ?”

Cả hai người họ đều lộ vẻ mặt phức tạp, như không biết ai nên nói trước vậy.

“…Để xem nào. Mẹ nhớ là có đi rồi, nhưng không nhớ rõ là chỗ nào.”

“Papa cũng vậy.”

“Ừm, lâu rồi nên cũng quên thôi, đúng không?…”

Tôi chẳng làm được gì cả. Cố bắt chuyện với họ để tạo ra một vòng tròn nhỏ(?), nhưng ngay cả việc này cũng thất bại. Gia đình thật sự phải là nơi để mọi người nói hết những nỗi của lòng mình, cùng nhau cười đùa vui vẻ....

Không chỉ tôi. Cả hai người… cả ba chúng tôi đều không thể nói ra được sự thật. Vì thế, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn dần. Tôi biết mình phải thay đổi, nhưng tôi vẫn cứ mãi dừng lại ở đó.

Tôi… phải làm sao đây?

----

Tôi nằm trên giường, suy nghĩ. Tôi đã bị từ chối thẳng thừng như thế rồi, chắc giờ có nói chuyện với cổ lần nữa cũng ngượng lắm.

Nhưng tại sao tôi lại cố gắng đến như vậy? [Bad ending] đã được ngăn chặn, thế là đã đủ rồi. Tôi đang hành động vì nhiệm vụ trách nhiệm giải cứu thế giới. Vậy thì giờ chẳng cần phải làm thêm gì nữa mới đúng.

Đáng lẽ ra là thế, nhưng bây giờ tôi lại cứ nghĩ đến cách để làm gì đó. Dù không cần hành động, tôi vẫn không kìm được cảm giác muốn làm điều đó. note

Có lẽ là tôi cũng cần phải nhìn lại bản thân mình rồi. Hay có thể là tôi đã nhận ra từ lâu, nhưng chỉ giả vờ như không thấy?

…Chắc là vậy rồi. Haizz, tôi không muốn thừa nhận điều đó chút nào.

Thôi, đi ngủ vậy. Bỏ qua mọi suy nghĩ trong đầu, tôi nhắm mắt lại.

----

“Ê, mày lại đọc cái đó rồi à?!”

Đó là bạn cùng lớp tôi thời còn sống ( Trans: là lúc main chưa chuyển sinh ấy). Hồi sơ trung, tôi hay nói chuyện với cậu ta. Lên cao trung thì mỗi người một trường, nên chúng tôi dừng liên lạc từ đó.

“Cái này hay cực kỳ luôn đấy!!!”

“[Ma pháp Thiếu Nữ]? Bìa có in hình một cô gái đang cosplay to đùng luôn kìa.”

“Không phải là cosplay, là Ma pháp outfit!!!”

“Mày biết chi tiết ghê. Mê muội đến mức đấy luôn à?”

“Ừ, cái cách mà họ cố hết sức mình, dù đau khổ nhưng vẫn tiến lên, ngầu bá cháy bọ chét chó luôn!!!”

Trời má, xấu hổ quá. Có một thời mà tôi như thế thật. Mê mẩn light novel đến độ đọc suốt trong lớp, bị mấy đứa con gái lườm cháy mặt, dù sao thì nó cũng là một kỷ niệm đẹp.

“Hừ, tao không hứng thú.”

“Cái gì cơ?! Mày cứ đọc thử đi!! Đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới luôn! Có mơ ước này, tình bạn này, lòng can đảm này, ngầu lắm luôn. Tao cũng muốn được như thế!!!!”

“Sợ quá sợ quá. Một thằng đực rựa sơ trung ngưỡng mộ [Ma pháp Thiếu nữ] là tao đã thấy ngao ngán rồi.”

Maa, mình cũng muốn được như thế...Aaaaaaaaaaaa.

Xấu hổ chết mất...không thể ngờ được rằng có thời điểm tôi lại như vậy...

----

“Các cậu cuối cùng cũng đã kết thúc rồi sao… Cảm ơn vì tất cả, những [Ma pháp Thiếu nữ].”

Đây là một ký ức lúc tôi đọc tập cuối hồi cao trung. Lúc phải đặt cuốn sách này xuống, tôi buồn lắm.

“Thật sự cảm ơn các cậu. Cảm ơn vì đã cho tớ những giấc mơ và lòng can đảm. Đọc những câu truyện về các cậu thật sự rất vui. Tớ ngưỡng mộ các cậu. Cảm ơn [Ma pháp Thiếu nữ] và cả tác giả nữa.”

Ừm, tôi cũng cảm ơn tác giả. Không có gì là sai cả.

Họ đã cho tôi giấc mơ, lòng can đảm, sự ngưỡng mộ, và những khoảnh khắc thật vui vẻ…

Vì thế, khi nhận ra mình được chuyển sinh vào thế giới này, điều đầu tiên tôi nghĩ không phải là nghĩa vụ phải giải cứu thế giới hay một lòng tốt thuần túy.

Tôi chỉ muốn đền đáp. Họ cho tôi giấc mơ, nên nếu họ gặp những chuyện tồi tệ, tôi sẽ không thể chấp nhận được. Tôi muốn thay đổi điều đó.

Vì họ đã cho tôi quá nhiều thứ quý giá. Tôi muốn đền đáp họ, dù chỉ là chút ít, bất kể như thế nào…

Nhưng…

Tôi lại không muốn thừa nhận cảm xúc này. Vì nó quá xấu hổ.

Một thằng đã ngoài ba mươi, không, gần bốn mươi, lại mang lòng biết ơn và ngưỡng mộ với những [Ma pháp Thiếu nữ] vị thành niên, muốn được đền đáp họ... nghe cứ có mùi nguy hiểm kiểu gì ấy.

Có thể là chỉ mình tôi tự nghĩ thế, nhưng người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ thấy kỳ quặc. Thật sự rất kỳ quặc.

Những suy nghĩ và ký ức này chẳng có gì to tát cả. Tôi biết mình chỉ là một kẻ tầm thường, chỉ là một mob thôi.

Tôi không có một quá khứ bi kịch hay một tài năng gì. Chỉ là một kẻ đã ngoài ba mươi, một tên bình thường.

Nhưng chính họ đã tô điểm cho cuộc đời tôi và ký ức tầm thường ấy.

Tôi thật sự không muốn thừa nhận chút nào. Nhưng đó là sự thật trong lòng tôi.

Vì thế cho nên, tôi…

----

Đồng hồ báo thức đã reo, tôi tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy rất sảng khoái. Dù vẫn còn xấu hổ, nhưng điều đó không quan trọng.

Tôi đã quyết rồi. Tôi sẽ không để Hibara Karen-senpai phải buồn. Tuyệt đối không bao giờ.

Chuẩn bị xong, tôi đi đến trường. Chiều nay, tôi sẽ nói chuyện lại với cô ấy. Tôi sẽ cố gắng thay đổi điều gì đó. Không biết tôi có làm được nên chuyện và thành công không, nhưng tôi vẫn sẽ làm. Tôi sẽ không giả vờ như không thấy bản thân nữa. Tôi đã quyết định đền đáp, nên tôi sẽ làm đến cùng.

Ít nhất, tôi vẫn sẽ làm được như thế.

----

“Này, mặt mũi mày gì nhìn căng thẳng thế…”

“Đương nhiên. Tao đã thức tỉnh rồi đấy cu.”

“Chuunibyou quá rồi đấy…”

Trong lớp, Sasamoto nhìn tôi với ánh mắt ngán ngẩm.

“Này.”

“Sao?”

“Nếu một cặp đôi đang yêu nhau nhưng chỉ vì một hiểu lầm mà vợ chồng trở nên xa cách, mày nghĩ mày nên làm gì?”

“Mày bị cái chóa gì thế? Nếu vẫn yêu nhau, cứ tạo ra một cơ hội để nói chuyện thẳng thắn với nhau là xong.”

“Tao cũng nghĩ thế. Nhưng lần này thì họ đã xa cách đến mức không còn nói chuyện được nữa.”

“Vậy thì khó rồi.”

“Ừ, nhưng họ vẫn yêu nhau. Dù chỉ là hiểu lầm thôi. Vậy thì… dùng cách cổ điển để giải quyết vậy.”

“Mày đang nói cái vẹo gì vậy?”

Tôi đã quyết rồi. Không biết cách này có hiệu quả hay không, nhưng tôi muốn làm hết sức mình. Thẳng thắn đối đầu luôn.

Dù có hơi ép buộc hay tiện lợi thật, nhưng nếu có thể thay đổi được gì đó…

“Dù tao vẫn méo hiểu lắm, nhưng cố lên nhé.”

“Oke.”

---- 

Giờ nghỉ trưa, tôi gọi hai phần gyoza[note79470] đầy hành lá ở căng tin và ăn sạch, rồi vào lớp học buổi chiều. Cả lớp chắc e ngại trước sự xuất hiện của tôi lắm đây.

Xung quanh vẫn đang ồn ào về đại hội thể thao, nhưng giờ tôi không quan tâm lắm. Để sau đó lo cũng được. Quan trọng là sau giờ học…

Giờ nghỉ giải lao, Kohaku Gindou đến bàn tôi.

“Này, Izayoi-kun, cậu có chuyện gì à?”

“Đừng lo. Cảm ơn vì đã quan tâm.”

“À, vâng. Không có gì.”

Gần đây, tôi hay nói chuyện với cô ấy. Cô ấy thích light novel, nên hay hỏi tôi. Sau đó, cô ấy về chỗ.

Lúc cứu Kohaku Gindou thì tôi vẫn chưa nhận ra. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi có một cảm xúc đặc biệt với cô ấy. Không phải là kiểu kỳ lạ, nhưng cô ấy rất đặc biệt đối với tôi.

Nhìn cô ấy cười nói với Natsuko Noguchi tôi tự hỏi rằng: liệu tôi đã đền đáp được cô ấy hay chưa? Dù chỉ là hành động của tôi, nhưng tôi đã nhận được quá nhiều từ họ, nên tôi hy vọng rằng mình đã có thể trả ơn được chút gì đó.

----

Sau giờ học, được rồi! Gọi Hibara Karen trước cái đã.

[Tối qua thành thật xin lỗi em. Chiều nay mình cùng về nhé.]

Cô ấy trả lời ngay.

[Em cũng nói hơi quá lời, xin lỗi chị. Gặp nhau ở cổng trường nhé.]

Tôi chuẩn bị nhanh, rồi ra cổng trường. Tôi đến trước, chờ một lúc thì cô ấy đến.

“Hôm qua xin lỗi senpai nhé.”

“Tôi cũng xin lỗi, đã nói quá lời với cậu rồi.”

Cả hai chúng tôi đều cúi đầu nhẹ. Hơi ngượng ngùng thật, nhưng chúng tôi vẫn bước đi, giữ nhịp chân đồng đều.

“Nè, Em muốn ghé qua một chỗ, được không ạ?”

“Ừm, được thôi…”

Tôi dẫn cô ấy đến một công viên. Chính là công viên vắng vẻ nơi tôi hạ tên đã stalker Kohaku Gindou. Trời vẫn còn sáng, nhưng lại không có ai.

Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế gỗ cũ. Sau một thoáng im lặng, tôi lên tiếng.

“Này, senpai, hôm qua thật sự xin lỗi chị.”

“Thôi, không sao đâu. Tôi cũng sai mà…”

“Nhưng em vẫn muốn giúp senpai giải quyết vấn đề ạ.”

“Tôi bảo là không có gì rồi mà.”

“Làm ơn, cứ nói với em đi ạ!!”

Tôi nhìn thẳng vào mặt cô ấy. Không cần phải giả tạo, thẳng thắn đối đầu. Tôi nghĩ cách này sẽ tốt hơn chiến lược vòng vo hôm trước.

“Hôm qua đã tôi nói rồi, không có gì thật mà… Cậu dai quá rồi đấy nhá.”

Cô ấy hơi khó chịu, nhưng tôi vẫn mặc kệ. Tôi nắm vai cô ấy, hỏi lại.

“Dai cũng được!! Em sẽ không buông tay cho đến khi senpai chịu nói!!”

“Ugh, n-này, tôi bảo là không có gì cơ mà!! Thả tay ra nhanh không tôi gọi cảnh sát đấy nhé!!”

Cô ấy giật mình rồi bắt đầu nóng, đe dọa sẽ gọi cảnh sát, rồi lấy điện thoại ra từ túi.

“Là thế này!!”

“A, điện thoại của tôi!!”

Tôi giật lấy điện thoại và ném vào bụi cỏ, rồi lại nắm vai cô ấy.

“Cậu nghĩ làm thế này thì sẽ thoát được sao!!!!”

“Em không nghĩ thế. Nhưng em muốn giải quyết vấn đề của senpai, dù có bị cảnh sát bắt đi chăng nữa!!”

“Tới mức đó cơ á?”

“Vâng. Nếu senpai vẫn không chịu nói, em sẽ hôn chị ngay tại đây và luôn!!”

“Cái gì!? H-Hôn!?”

Dù đã quá quen thuộc với cảnh hôn trong light novel, nhưng khi đối mặt thực tế thì cổ vẫn đỏ mặt, lúng túng.

“Vâng, em sẽ làm đấy.”

“Làm cái gì mà làm!? Cậu bị điên à!? Nếu làm thật là bị bắt đấy!!”

“Vâng!!”

“Vâng cái méo gì!! Thật sự là không sao luôn!? Cậu muốn phá hủy cuộc đời mình ở đây sao!?”

“Nếu senpai không chịu nói, em sẽ hôn chị và phá hủy cuộc đời mình.”

Cô ấy hoang mang, mắt đảo lia lịa.

“Tiếc thật đấy,vậy em sẽ hôn và phá hủy cuộc đời mình...”

“Khoan đã!! Hôn thì… tôi muốn giữ nụ hôn đầu của mình cho lần đặc biệt cơ…”

“Em không đợi đâu.”

“Đợi chút đã!!!!”

“Không đợi là không đợi. Nhân tiện thì, trưa nay em cóăn hai phần gyoza đầy hành lá đấy nhó~e.”

“Đợi thêm chút nữa đã!! Không đượccccccc!!”

“Nếu chị không chịu nói, thì nụ hôn đầu của senpai sẽ thuộc về một kouhai bình thường vừa mới ăn gyoza. Chị có chấp nhận được không?”

“Cái đó thì… không…”

…Có hơi đau lòng đấy nhá! Dù chính tôi cố ý dẫn đến chuyện này, nhưng bị từ chối thẳng thừng vẫn khó chịu vãi.

“Vậy thì nói đi.”

“Làm ơn, cho tôi chút thời gian cái đã …”

“Sang bước hôn luôn đây.”

“Được rồi, tôi sẽ nó mà!! Làm ơn dừng lại đi!!”

“Vậy, mời senpai.”

Ép cổ đến mức này, thì chắc chắn không thể không nói. Tôi dù có hơi tổn thương, nhưng đó không phải vấn đề.

“Ừm, cái đó… thì là…”

Chắc là khó nói lắm. Tôi nên dẫn dắt một chút chứ nhỉ.

“Senpai lo sợ cha mẹ mình bất hòa, sợ họ sẽ ly hôn, đúng không ạ?”

“Sao cậu lại biết!?”

“Suy luận đơn giản thôi. Lần trước trên tàu, senpai rất để ý đến chuyện một gia đình có con nhỏ. Và khi nhìn những đứa trẻ đi với cha mẹ, senpai trông luôn rất ghen tị.”

Nói dối đấy, nhưng nghe vẫn hợp lý mà, nhể?

“Dối… Cậu là thám tử à?”

“Không, chỉ là một học sinh bình thường thôi.”

Cảm thấy bị vạch trần, cô ấy bắt đầu chán nản, rồi nói từng chút một.

“Đúng như cậu nói đấy. Cha mẹ tôi đang bất hòa. Tôi không muốn thừa nhận chút nào, không muốn phải nói ra, nhưng giờ thì không thể chối được nữa. Cậu còn nhìn thấu cả tôi…”

Cô ấy cúi mặt buồn bã, rồi tiếp tục.

“Tôi không biết từ khi nào mà gia đình mình lại có khoảng cách như vậy. Khi nhận ra, tôi nghĩ chỉ là do mình tưởng tượng thôi, nên không để tâm cho lắm. Nhưng dần dần, cảm giác bất an lớn lên, tôi vẫn cứ giả vờ như không thấy.”

Cô ấy nói vậy, mang theo sự ghê tởm bản thân.

“Tôi cứ trốn tránh. Sợ phải thừa nhận, sợ gia đình sẽ tan vỡ. Nhưng càng trốn tránh, khoảng cách giữa papa và mama lại càng lớn, đến mức không mà không thể lờ đi được nữa.”

“Tôi đã cố làm gì đó, nhưng không được. Thế là tôi lại trốn tránh, trốn tránh mãi. Và giờ thì, mọi thứ đã đến mức không thể cứu vãn. …Tôi biết rồi. Gia đình mình sẽ tan vỡ.”

Mắt cô ấy rưng rưng. Một sự im lặng bao trùm, rồi cô ấy nói tiếp.

“Xin lỗi vì hôm qua nhé. Cậu đã nói đúng rồi, nhưng tôi sai vì không dám thừa nhận điều đó.”

Cô ấy cười tự giễu, vẻ mặt đầy cam chịu. Tôi không muốn thấy cô ấy như thế này chút nào.

“Giờ senpai định làm gì?”

“Làm gì bây giờ… Chắc tôi phải bỏ cuộc thôi. Như thế có lẽ sẽ dễ hơn.”

“…Thử thêm lần nữa không?”

“Không được đâu. Tôi đã cố nói bao lần nhưng vẫn cứ sợ, nên không thể nói được điều thật lòng. Tôi sợ nói ra điều đó mà thất bại, mọi thứ sẽ sụp đổ ngay lập tức. Nên cứ để vậy.”

“Thế cứ để mọi thứ tan vỡ xong, để rồi phải hối hận vì đã không nói ra, senpai vẫn chịu được sao?”

“Tất nhiên là không rồi! Nhưng tôi không thể làm gì được… Tôi hèn nhát, không đủ can đảm.”

“Em sẽ tiếp sức cho senpai. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em vẫn sẽ hỗ trợ. Hãy thử thêm lần nữa nào!! Em không muốn thấy một senpai phải hối hận!!”

Lần này, cô ấy không hề né tránh ánh mắt của tôi. Dù đôi mắt cô rưng rưng, tôi không rời khỏi mắt cô ấy.

“Đừng dối nữa. Senpai muốn gì, muốn mọi thứ như thế nào, cứ nói hết ra đi.”

“Nếu thất bại thì sao?”

“Cứ nói cho đến khi họ hiểu được. Không sao đâu. Cha mẹ senpai chắc chắn sẽ bị lời nói của senpai lay động. Hãy tin đi. Tin vào gia đình và chính mình.”

“Tin vào… tình thân…”

Cô ấy tự hỏi, nhắm mắt suy nghĩ. Một lúc sau, cô ấy mở mắt, nhìn thẳng vào tôi.

“Ừ, tôi sẽ tin. Tôi tin vào gia đình mình. Tôi muốn nói hết lòng mình với họ.”

“Được rồi!! Đã quyết định thế thì hành động ngay đi ạ!”

“Hôm nay luôn á?”

“Ngày lành tháng tốt ạ, hành động ngay đi!”

Tôi nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy đứng dậy khỏi ghế.

“Cho tôi hỏi một chuyện được không. Tại sao cậu lại làm đến mức này vì tôi vậy?”

“Vì em muốn thế.”

“…Cậu đúng thật là kỳ lạ, nhưng cảm ơn nhé.”

“Không có gì ạ.”

---Người thật sự cần cảm ơn là em mới đúng…

“Cậu có nói gì à?”

“Không có gì, mà tìm điện thoại của senpai đã nhỉ.”

“Ừ, nhanh tìm đi  để đến nhà tôi chứ.”

Chúng tôi bắt đầu tìm điện thoại trong cái bụi cỏ mà tôi ném. Tưởng dễ tìm lắm, ai ngờ lại không thấy đâu.

“Ủa, lạ nhỉ. Em ném hướng này mà…”

“Nè nè nè, có nhất thiết phải ném như vậy không?”

“Tại lúc đó em không muốn senpai gọi cảnh sát ấy ạ…”

“Thì tịch thu là được rồi, ném thì ném gần gần thôi chứ.”

“Xin lỗi, tại em lỡ tay…”

Cả hai chúng tôi cúi xuống để tìm. Hỏng rồi, không thấy đâu cả. Ra vẻ ngầu lòi xong mà giờ lại quê vcl thế này.

“Á, có côn trùng!!”

Tôi muốn nhanh tìm để giúp cha mẹ cô ấy, nên mải miết tìm. Thật ra tôi sợ côn trùng, nhưng vẫn cố.

Cô ấy nhìn tôi, nhưng tôi mải tìm nên không để ý.

“A! Để em gọi điện là được!”

“Tôi cũng quên mất. Sao không nghĩ ra cái này nhỉ.”

“Có lúc mình hay bị thế mà.”

Tôi gọi vào số cô ấy. Tiếng chuông vang lên từ đâu đó.

“Chỗ này hả? Để xem… A, đây rồi!”

Cô ấy tiến đến chỗ tiếng chuông, tìm trong bụi cỏ. Tôi ngừng gọi. Tưởng xong rồi, nhưng một con châu chấu nhảy vào mặt cô ấy.

“Áaa!!”

Cô ấy giật mình, xoay một vòng, đầu và chân đảo ngược. Váy tung lên, lộ ra một chiếc quần lót đỏ. Cô ấy vội che váy lại, đỏ mặt nhìn tôi.

“C-Cậu có thấy không?”

Cô ấy xấu hổ đến mức không biết phải làm sao. Tôi cũng ngượng lắm, mặt nóng ran lên. Nhưng là một quý ông, tôi nên là nói không thấy.

“Không, em không…”

Khoan đã. Tôi nói dối thế này liệu có được không? Cô ấy sắp phải đối mặt với gia đình và với sự thật. Tôi khuyên cô ấy không nên giả tạo, vậy mà tôi lại nói dối cô? Không được. Phải trung thực từ những điều nhỏ nhặt.

Điều nên làm bây giờ là thừa nhận và xin lỗi.

“Xin lỗi. Em lỡ thấy cái quần lót đỏ hơi gợi cảm của senpai mất rồi.”

Tôi cúi đầu thật sâu. Một lúc sau, tôi thấy chân cô ấy tiến lại gần. Ngẩng đầu lên, tôi nghe,

“Xin lỗi. Cho tôi tát một cái nhé.”

*Bốp!!!* Tiếng tát vang vọng trong một công viên vắng.

Ghi chú

[Lên trên]
Gyoza là loại bánh xếp Nhật Bản mềm mại, thơm ngon, thường được nhồi thịt xay, bắp cải, hẹ (tiếng Nhật gọi là Nira), gừng và tỏi. Lớp vỏ mỏng cho lớp vỏ giòn tan khi chiên chảo và lớp nhân mềm ngọt bên trong. Có nguồn gốc từ Trung Quốc, gyoza đã biến đổi qua nhiều năm và trở thành một món ăn phổ biến tại Nhật Bản.
Gyoza là loại bánh xếp Nhật Bản mềm mại, thơm ngon, thường được nhồi thịt xay, bắp cải, hẹ (tiếng Nhật gọi là Nira), gừng và tỏi. Lớp vỏ mỏng cho lớp vỏ giòn tan khi chiên chảo và lớp nhân mềm ngọt bên trong. Có nguồn gốc từ Trung Quốc, gyoza đã biến đổi qua nhiều năm và trở thành một món ăn phổ biến tại Nhật Bản.