Web novel

Chương 60: Điều bí mật mà người mẹ chỉ cho con gái mình (2)

2024-11-30

6

“…”

Atria siết chặt hàm răng của mình.

Có hơi đáng sợ, nhưng những lời dạy dỗ của mẹ cô nghe có vẻ căng thẳng.

“Nhưng mà, Mẹ à.”

Và Atria là người đã tiếp thu bài học đó rất tốt, hỏi thêm một câu hỏi nữa.

“Nếu cô ta thực sự mang thai thì sao?”

“Ahaha!”

Mẹ cô cười hiểm.

Nghĩ tới việc cô con gái của bà ao ước có được vị trí Phu nhân Công tước Arcturus tới vậy.

Vậy thì đặc quyền duy nhất của người làm cha làm mẹ là đáp ứng ước nguyện của cô con gái của mình chứ.

Bà cười đầy ẩn ý.

“Sợ cái gì chứ, con gái ta. Bất kì đứa trẻ nào nằm trong tử cung cũng dễ dàng biến mất lắm.”

Vì bất kì lí do nào.

= = =

Sau khi trở lại lãnh địa của mình, Izar đã vùi đầu vào công việc lãnh chúa trong một thời gian.

Dù Charles Caroli đã xoay sở các công việc trong lúc anh đi vắng, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là dựa vào nhận định của Izar.

Trong lòng Charles rộn rạo khi thấy Izar xem xét các tài liệu trong nhiều ngày.

‘Tất cả rắc rối đều từ người đàn bà đó mà ra.’

Công tước tự mình xử lý đám quái thú xuất hiện trong lãnh địa của gia tộc khác sao?

Dù cho đó là sự trao đổi để được dùng ‘con suối trị liệu’, thì giá trị của nó vẫn không hề tương đương.

‘Đã vậy còn đối xử lạnh lùng với Quý bà nữa.’

Ngay khi Izar trở về, anh đã hoàn toàn tách biệt khu vực của Quý bà và cô gái chăn cừu.

Bảo đảm rằng họ sẽ không đi ngang qua nhau nhiều nhất có thể.

Nhưng không có nghĩa là những nơi trong nhà mà Quý bà thường xuyên sử dụng sẽ bị cấm.

‘Dù vậy, Quý bà vẫn là người lớn tuổi nhất trong căn nhà này.’

Ai mà nghĩ được rằng, tất cả chỉ vì một cô dâu giả mạo, mà mọi người lại bất tiện như thế này…

Thế nhưng, khi Izar có một câu hỏi, Charles nhanh chóng lấy lại sự tập trung của mình.

“Charles. Có bất kì điều gì mới về việc tìm kiếm tên con hoang kia không?”

“…Tôi xin lỗi, lãnh chúa.”

Tên ‘con hoang’ vừa được nhắc đến là người em trai cùng mẹ khác cha với Izar, người mà đến cả tên cũng không biết.

Anh ta là người được sinh ra bởi mẹ ruột của anh và thủ lĩnh nhóm nổi dậy.

Charles cẩn thận trả lời khi nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của Izar.

“Có lẽ nào hắn ta đã chết rồi không?”

“Không thể nào có chuyện đó.”

Izar lạnh lùng phủ nhận.

Năm anh mười tám tuổi, anh đã tìm ra được nơi ẩn náu của đám tàn dư quân nổi dậy.

Biết được rằng anh sẽ tới, trên các bức tường đã bị khắc đầy những dòng chữ đỏ đầy mỉa mai.

Gửi đến người anh trai mang nửa dòng máu giống với đứa con hoang này.

Lời chào từ người em trai, được sinh ra bởi sự hợp nhất đầy phước lành.

Nhìn thấy chúng, Izar nhận ra chừng nào anh chưa giết được người đã viết ra những dòng chữ này, sự thù hận hừng hực trong trái tim anh sẽ không nguôi.

Cho đến lúc đó, không có chỗ cho những sự mong đợi bình thường hay tò mò với bất kì ai.

Cuối cùng, Izar ra hiệu cho Charles rời đi, ám chỉ rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc.

“Ngươi đã làm việc rất chăm chỉ trong lúc ta đi vắng, Charles. Mang sổ sách kế toán tới đây cho ta sau cũng được.”

“Vâng, đã rõ ạ.”

Sau khi Charles kính cẩn rời đi.

“..Ugh.”

Izar bật ra một lời rên rỉ khi xoa xoa thái dương.

Thật ra mà nói, từ khi trở lại lãnh địa, Izar đã phải trải qua khá nhiều cơn mất ngủ.

Nực cười ở chỗ, đó đều là vì cô gái chăn cừu.

Không chỉ vì cô đã ở ‘đó’, nhưng vì cô đã ‘vắng mặt’ khỏi phòng ngủ của anh.

Dù anh chưa từng công nhận.

‘Chỉ ở với nhau có mười lăm ngày thôi mà đã thành ra thế này sao?’

Trong suốt quãng thời gian nằm chung một phòng ở Deneb, Izar phải thức giấc hằng đêm.

Vì anh phải kéo người phụ nữ đó lại, người lúc nào cũng cuộn tròn ngủ ở sát mép giường, về phía sau lưng anh.

Chỉ sau khi chắc chắn rằng cô đã ngủ say thì Izar mới có thể an tâm nằm xuống.

Thế nhưng hành động tầm thường đó lại trở thành một thói quen.

‘Khiến mình phát điên như thế…’

Thức dậy giữa đêm, vô thức nhìn vào góc giường trống trải.

Dĩ nhiên, cô gái chăn cừu không hề có ở đó.

Mặc dù đã liên tục nhắc nhở bản thân trước khi đi ngủ, nhưng cơ thể anh vẫn tự động thức dậy để kiểm tra.

‘Có vẻ như mình chỉ có thể ngủ khi có cô ta bên cạnh…’

Chẳng có ai đặt đầu lên chiếc gối bên cạnh anh, anh có thể làm gì được?

Kết quả, Izar cảm thấy cực kì căng thẳng như thể có một màn sương dày trong tâm trí anh kể từ khi trở về.

Anh biết giải pháp là gì.

Nhưng gọi cô ta tới phỏng ngủ chẳng khác nào là thằng điên chứ?

‘Và mình phải nói gì đây?’

Ta không ngủ được, nên hãy để ta nhìn cô trong khi cô ngủ trên giường ta.

Cô có thể giúp ta ngủ ngon…

Anh không thể nào thốt ra những lời như thể anh ta bị đe dọa như thế được.

‘Chỉ cần chịu đựng thôi.’

Chắc chắn là chuyện này sẽ không kéo dài mãi mãi.

Buộc phải thế.

Trong khi đó, Phrysia, người cũng đang nằm một mình, xem ra lại ngủ ngon hơn Izar.

Cô quá bận rộn với việc bàn tính tương lai để rồi ngủ thiếp đi.