Thụp.
Chiếc đầu của con sói sáu mắt nặng nề rơi xuống.
Nó là con đầu đàn của lũ quái thú đang phá hoại hoa màu trong lãnh địa Deneb khoảng thời gian gần đây.
Hầu tước Deneb tiến đến cùng với một nụ cười biết ơn sâu sắc, trong khi Izar đang chùi đi những vệt máu kinh tởm khỏi thanh kiếm của mình.
“Nhờ chuyến ghé thăm của ngài Công tước mà một gánh nặng đã được nhấc khỏi vai của chúng tôi rồi. Lần đâu tiên trong đời tôi thấy một loài sinh vật như thế đấy."
“Con đầu đàn chết rồi nên số lượng của chúng sẽ sớm giảm đi thôi.”
“Như thế thì lại càng may mắn hơn nữa….”
Hầu tước thở phào nhẹ nhõm, nhưng Izar lại lặng lẽ nhìn về phía con quái thú mà anh vừa tiêu diệt.
Với Izar, người đang cai quản vùng đất kế cận, vùng đất của Deneb nổi tiếng là nơi hiếm khi xuất hiện quái thú.
‘Chỉ những quái thú nhỏ như đám thỏ mới xuất hiện thôi.’
Thế nhưng, sự xuất hiện của con sói này ở đây thật kì lạ.
Một con quái thú nguy hiểm như thế lại xuất hiện xuất hiện từ hư không và làm tổ tại đây…
‘Có người nào đó đang tác động vào đám quái thú sao?’
Izar thoáng tin vào suy nghĩ đó nhưng nhanh chóng lắc đầu bác bỏ.
Vì thần Adamant đã ban ma thuật cho nhân loại để chống lại chúng, nên sẽ không có ai dám làm một điều đi ngược lại với tự nhiên như vậy.
Chuyện này, hẳn chỉ là một sự bất thường nho nhỏ thôi.
Thế rồi, Hầu tước lại cười mà nói.
“Thật xấu hổ khi phải nhờ cậy Điện hạ nhiều như thế này trong chuyến trăng mật của mình.”
“Chỉ là cái giá phải trả cho việc sử dụng con suối thôi. Đừng bận tâm.”
“Haha, nhìn thấy Điện hạ hòa hợp với cô dâu mới của mình như thế thật khiến chúng tôi hạnh phúc.”
“….”
Những người ở Deneb hẳn phải nghĩ điều gì đó kì lạ trong đầu. Có thể vì thời tiết êm dịu này khiến họ mọc hoa trên đầu mình chăng?
‘Nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và người phụ nữ mà mình đã bỏ lại là tốt đẹp sao, đúng là vớ vẩn.’
Nhưng, dù đang nghĩ như thế trong lòng, những ngón tay của Izar lại đang mân mê chiếc vòng đan tay.
Không phải là vì anh thích nó.
Chỉ là họa tiết của nó vì sao đó lại khiến anh dịu lại sau khi đối đầu với những con quái thú kì dị kia thôi.
Đến khi về tới lâu đài Deneb, trời đã tối mịt.
‘Chà,… dù sao thì cũng gần như là lần cuối mà mình ở cùng với bọn họ rồi.’
Vì anh không cần phải tốn thời gian trong sảnh tiệc với các hiệp sĩ, tránh mặt mọi người.
Nên anh đi thẳng đến phòng ngủ dành cho khách, như lần trước.
“Ngài về rồi, Công tước.”
“…”
Lời chào anh nghe thấy sau khi mở cánh cửa ra thật bình thường, nhưng vì sao đó lại khiến tai anh động đậy.
‘Vì giọng của người phụ nữ đó nhỏ quá.’
Anh quyết định tìm một lí do để đi đâu đó.
Cảnh tượng cô trong chiếc đầm ngủ màu trắng đung đưa quanh đầu gối mỏng manh của mình cũng thật khó chịu.
‘Không phải vì nó không hợp với cô ta.’
Chỉ là cảm giác khi có thứ gì đó đã nhìn một lần rồi lại muốn nhìn thêm lần thứ hai thật khó chịu mà thôi.
Khi người phụ nữ ấy khuấy động lên một cảm giác kì lạ trong anh, ánh mắt của anh như trôi về nơi xa xăm.
Nhưng khi Izar quay mặt mình đi, anh lại cau mày vì thấy thứ đang đặt trên chiếc bàn đầu giường.
“Cái gì thế?”
“Ah.”
Trên chiếc bàn, một cái đĩa nhỏ chất đầy thứ quả màu đỏ.
Khi ấy, khuôn mặt của nữ công tước trở nên đỏ rực.
Izar bỗng nhận ra khi khuôn mặt của người phụ nữ ấy ửng đỏ, đôi tai và làn da nõn nà quanh cổ cô cũng sẽ đỏ lên theo.
Thậm chí đôi môi nhỏ nhắn, không hề cân đối với đôi mắt của cô, cũng trở nên đỏ rực…
Và những từ mà cô lầm bầm nói khiến tâm trí anh nhảy dựng.
“Ngài Deneb đã đưa nó cho tôi. Ngài ấy nói rằng nếu muốn tôi có thể ăn thêm.”
“Deneb…nói cô ‘ăn thêm’ sao?”
“Phải. Tôi có kể với ngài ấy rằng chúng là loại quả yêu thích của mình.”
“Ha.”
Izar nhìn vào người phụ nữ bằng sự khó chịu trước khi hậm hực bước về phía chiếc màn phân chia phòng ngủ và nhà tắm.
‘Hình như cô ta thích nó thật.’
Anh đã nhìn thấy cô bỏ chúng vào miệng ăn như những đứa trẻ khi ở con suối.
‘Nhưng mà, sao lại có người cảm thấy vui sướng khi nhìn thấy thứ quả phổ biến trong rừng ấy?’
Cô gái chăn cừu nâng niu đám quả mâm xôi đó trên tay cẩn thận hệt như đang cầm lên một tác phẩm tranh kính nghệ thuật.
Hành động của anh trở nên thô bạo hơn khi cởi bỏ chiếc áo đang cột chặt trên người.
‘Đúng là một người đàn bà nực cười.’
Sau khi nhìn anh với đôi mắt đó.
Trong một chốc, lấp lánh đến nghẹt thở, như thể có khả năng vặn xoắn tâm trí anh vậy.
Trong đôi mắt ấy, tràn đầy cảm xúc dịu dàng, hệt như có loại ma pháp gì đó, có thể khiến cho cái tôi của bất kì ai nhìn vào phải căng phồng lên sao?
Và cô ta đã dùng đôi mắt ấy chỉ để có được vài quả mâm xôi thôi sao?
Chỉ vì một thứ thức ăn tầm thường như thế?
…Hay là vì bởi người đã đưa chúng cho cô ta?
Những suy nghĩ ấy, khiến cho hơi nóng chạy dọc làn da anh hừng hực dù cho đã được dội nước lạnh.
‘Đừng để ý tới.’
Cô ta là người sẽ bị trục xuất trong tương lai gần.
Chỉ là một người phụ nữ bị loại bỏ khỏi tầm mắt của anh mà thôi.
Dù sau này cô ta có trở thành ai, hay mang cảm xúc với ai khác thì có vấn đề gì chứ?
Nhưng mà…
Izar lại cắn môi, thật mạnh.
Một loại tức giận mới trào lên trong anh, lạ lẫm nhưng mãnh liệt.
Vì đã thừa kế danh hiệu công tước từ năm lên mười, anh đã cảm nhận sự thiêu đốt của cơn tức giận vô số lần.
Nhưng thứ giận dữ này lại là lần đầu.
Cùng với bộ đồ vừa mới thay, anh mạnh bạo đẩy tấm rèm sang một bên và bước tới chỗ cô gái chăn cừu.
Giật mình, người phụ nữ khẽ đỏ mặt khi thấy anh. Lần đầu anh thấy được cái nhìn đó, nó không hề tệ vì trông rất khôi hài, nhưng lần này thì khác.
Anh quyết định cho cô một lời nhắc nhở lạnh lùng.
“Ta hiểu cô nhớ những ngày còn lang thang trên ngọn đồi ở lãnh địa, nhưng tốt hơn hết là hãy để sáng suốt làm chủ cảm xúc của cô.”
“X…xin lỗi?”
“Nghĩ mà xem, vui vẻ chấp nhận những thứ được một người đàn ông không phải là chồng mình đưa cho, còn ra cái thể thống gì nữa.”
“Không phải là tôi háo hức nhận nó, chỉ là được tốt bụng đưa cho thôi.”
“Có vẻ như Arcturus vẫn chưa đủ tai tiếng nên mới cần có thêm việc có một công tước phu nhân để ý tới người đàn ông khác."
“….!”