[Rồi, tôi sẵn sàng rồi! Mọi người có ở đó không?]
Mấy linh thú của tôi đã về phòng ngủ từ lâu, nhưng thay vì đi theo, tôi nán lại phòng khách và cất tiếng gọi những vị thần—những người mà tôi biết chắc chắn đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.
[Cuối cùnggg! Ta đã đợi lâu lắm rồi!]
[Thật sự quá lâu rồi đấy.]
[Được rồi, cuối cùng cũng tới lúc!]
[Bọn ta đã chờ đợi lâu lắm rồi!]
[Cuối cùng cũng có thêm whiskey!]
[Whiskey! Trời ơi, cuối cùng!]
Một loạt tiếng reo hò náo nhiệt vang lên ngay lập tức đáp lại lời gọi của tôi. Được rồi, nhanh chóng hoàn thành cho xong nào!
[Được rồi, tôi sẽ bắt đầu gửi mọi thứ mà các vị đã yêu cầu tối qua! Như thường lệ, ta sẽ bắt đầu với gói hàng của Nữ thần Ninrir,] tôi nói. Đến giờ, tôi đã quá quen thuộc với quy trình này rồi. Và tất nhiên, như mọi lần, yêu cầu của Nữ thần Ninrir vẫn toàn là đồ ngọt, không có gì khác.
[Cuối cùng! Bánh kem và dorayaki! Ta không thể sống thiếu những món ngọt từ thế giới khác của ngươi nữa!] Nữ thần Ninrir hét lên đầy phấn khích.
Khoan khoan, xin hãy suy nghĩ lại lời vừa nói đi! Đúng là nhờ phước lành của Ngài Demiurge mà tuổi thọ tôi dài hơn trước, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là con người thôi! Còn cô là một nữ thần cơ mà! Tuổi thọ kéo dài của tôi so với cô chẳng khác nào một hạt cát giữa sa mạc cả! Rốt cuộc cô định làm gì sau khi tôi chết đây?!
[Gaaah, đừng nhắc nữa! Ta đã đau đầu suy nghĩ chuyện đó đủ rồi, và cuối cùng ta quyết định rằng chẳng cần bận tâm làm gì cả! Khi nào đến lúc thì ta sẽ tính tiếp!]
Thế tức là cô quyết định đá quả bóng trách nhiệm sang tương lai à? Tùy cô thôi. Tôi chết rồi thì đó cũng chẳng còn là vấn đề của tôi nữa.
[Dù sao thì, đây là bánh kem và dorayaki mà người đã yêu cầu. Hiện tại cửa hàng Fumiya đang có chương trình giảm giá đặc biệt với hàng loạt loại bánh kem vị dâu tây, nên tôi đã lấy tất cả những loại đặc biệt đó, kèm theo vài chiếc bánh thường nữa. À, và tất nhiên là có cả bánh nguyên chiếc. Ngoài ra, tôi cũng mua luôn một đống dorayaki như thường lệ, vậy nên không có gì bất ngờ đâu.]
[Ooooh! Bánh kem theo mùa mới! Ta phải thử ngay! Ngay bây giờ!]
Chiếc hộp giấy tôi lấy ra từ Item Box chỉ kịp đặt lên bàn một giây trước khi biến mất trong một luồng ánh sáng chói lóa. Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng [Cảm ơn nhiều nhéee!] kèm theo tiếng bước chân thình thịch—rõ ràng là Nữ thần Ninrir đã giật lấy hộp bánh và chạy mất hút trong nháy mắt.
Cô ám ảnh với bánh kem theo mùa đến mức nào vậy, Nữ thần Ninrir...? Tôi bật cười trước sự cuồng nhiệt của nữ thần "đáng thất vọng" này rồi chuẩn bị gửi gói hàng tiếp theo.
[Được rồi, Nữ thần Kisharle, đến lượt người!]
Không cần nói cũng biết, yêu cầu của Nữ thần Kisharle toàn là mỹ phẩm. Cô ấy dường như đặc biệt say mê dòng sản phẩm ST-III và còn lẩm bẩm rằng mình không thể sống thiếu nó nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng rằng cô ấy cũng chẳng khác gì Nữ thần Ninrir là mấy. Cứ để rõ ràng ngay từ bây giờ nhé—tôi từ chối chịu trách nhiệm cho chuyện gì xảy ra sau khi tôi chết!
Dù sao thì, tôi đã mua cho cô ấy một bộ đầy đủ gồm nước hoa hồng ST-III, sữa dưỡng thể, kem nền và bông tẩy trang. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã xài hết ngân sách của cô ấy rồi. Dòng sản phẩm ST-III thực sự đắt khủng khiếp.
[Đây, đồ của người đây, Nữ thần Kisharle,] tôi nói, đặt hộp hàng lên bàn. Ngay lập tức, nó biến mất.
[Aaaah, cuối cùng cũng có rồi! Ta đã lo sốt vó rằng mình có thể hết sạch trước khi ngươi liên lạc lại! Nhẹ cả người!]
Vậy là cô ấy còn mua dư ra để phòng hờ hết hàng nữa à? Hồi trước, em gái tôi cũng từng dùng mỹ phẩm ST-III, và chẳng bao lâu sau, em ấy chẳng thèm để mắt đến bất cứ thương hiệu nào khác nữa. Theo lời của em ấy thì: "Bước chân vào vũng lầy ST-III là chẳng còn đường quay đầu." Dù lúc đó em tôi chỉ đùa thôi, nhưng xem ra Nữ thần Kisharle đã chìm sâu vào vũng lầy này đến mức chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa rồi. Dù sao thì, tôi cũng phải công nhận sự tận tâm của cô ấy đối với nhan sắc của mình.
[Và tiếp theo, đến lượt người, Nữ thần Agni!]
Tất nhiên, Nữ thần Agni lại tiếp tục yêu cầu bia. Cô ấy giờ đây đã trở thành một người sành bia thực thụ, và như mọi khi, lại giao phó cho tôi toàn quyền chọn lựa các loại bia gửi cho mình. Vì đã khá hiểu khẩu vị của cô ấy, tôi quyết định lấy hai thùng bia cao cấp như thường lệ—một thùng bia Y-bisu và một thùng bia đen của công ty S—rồi lấp đầy phần còn lại của hộp bằng các set thử nghiệm đủ loại bia. Nữ thần Agni có nhắc rằng gần đây cô ấy rất thích thử nhiều loại bia khác nhau, nên tôi nghĩ cách này sẽ phù hợp nhất.
[Đây này! Lần này tôi lấy nhiều set thử nghiệm hơn bình thường đấy. Hy vọng người sẽ thích!]
[Ồ, tuyệt lắm! Có cái để mong chờ rồi đây. Cảm ơn nhé!] Nữ thần Agni reo lên khi những thùng bia nặng trịch biến mất. [Được rồi! Tối nay ta sẽ quẩy hết mình với chỗ này! Đợi lâu quá rồi!]
Đừng có uống đến mức gục xuống bàn luôn đấy, nhé?
[Tiếp theo là người, Nữ thần Ruka!]
Nữ thần Ruka lại yêu cầu bánh kem và kem như mọi khi. Cô ấy muốn những chiếc bánh kem theo mùa của sự kiện dâu tây, giống như Nữ thần Ninrir, cùng với một tuyển tập kem từ cả cửa hàng Fumiya lẫn Siêu Thị Online của tôi. Chủ yếu là các hương vị mà tôi chưa từng gửi cho cô ấy trước đây. Khi thực sự xem xét kỹ, tôi mới nhận ra số lượng hương vị kem họ có thật đáng kinh ngạc. Trong lúc tôi không để ý, dường như cũng đã xuất hiện một số hương vị mới. Sau khi lựa chọn xong, tôi đã gom được một bộ sưu tập khá hoành tráng và hy vọng rằng Nữ thần Ruka sẽ hài lòng với nó.
[Được rồi, của người đây,] tôi nói.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy một tiếng [Cảm ơn.], tiếp theo là một giọng nói nhỏ nhẹ đầy vui sướng: [Nhiều kem quá... Hoàn hảo luôn.]
Nghe vậy, tôi thấy có chút ấm lòng.
[Và tiếp theo—]
[Là bọn ta!]
Ngài Hephaestus và Ngài Vahagn—bộ đôi thần rượu bia—không cần tôi phải nhắc rằng họ là những người cuối cùng. Có vẻ như hai vị này đã dốc toàn bộ nhân lực (hay nên gọi là thần lực?) để nghiên cứu đủ loại rượu mà họ có thể thử, và lần này cũng vậy, họ tiếp tục yêu cầu các loại whiskey hảo hạng cùng những dòng rượu dành cho dân sành rượu. Bản thân tôi không phải là người quá rành về whiskey, nên việc tìm đủ các loại họ muốn thực sự là một thử thách. Chỉ riêng hộp rượu của họ thôi cũng đã khiến tôi mất một tiếng đồng hồ để gom đủ.
Về những loại họ đã yêu cầu, đầu tiên là một loại bourbon siêu cao cấp với chiếc nắp chai đặc trưng hình con ngựa—họ chọn nó vì nghe nói rằng uống nguyên chất thì sẽ cực kỳ ngon. Kế tiếp là một loại whiskey Đài Loan gần đây đang thu hút rất nhiều sự chú ý. Nghe nói nó có hương vị nhiệt đới và rất mượt mà, và dường như các vị thần đã bị hấp dẫn bởi những lời ca ngợi về nó.
Tiếp theo, họ muốn một loại whiskey pha trộn cao cấp với nhãn màu xanh lam nổi bật, được cho là kết hợp hài hòa những đặc điểm xuất sắc nhất của năm loại whiskey khác nhau. Theo Ngài Hephaestus và Ngài Vahagn, ý tưởng pha trộn nhiều dòng whiskey đặc trưng để tạo ra một hương vị hoàn toàn mới là thứ họ không thể bỏ qua. Cuối cùng, họ yêu cầu một loại whiskey có hình con mèo rừng trên nhãn—một dòng whiskey được các chuyên gia đánh giá rất cao.
Loại này rất được dân sành rượu ưa chuộng, và tất nhiên, điều đó có nghĩa là các vị thần cũng không thể không thử.
Có vẻ như lần này Ngài Hephaestus và Ngài Vahagn đã tính toán ngân sách rất kỹ lưỡng. Họ biết rằng nếu chỉ chọn toàn whiskey cao cấp, họ sẽ chỉ nhận được vài chai mà thôi, nên cuối cùng họ chọn bốn loại thượng hạng kia và nhờ tôi chọn thêm một số thương hiệu giá cả phải chăng nhưng được đánh giá cao để lấp đầy phần còn lại. Tôi liền tham khảo bảng xếp hạng của Cửa hàng rượu Tanaka và chọn ra vài chai có giá hợp lý nhưng chất lượng đảm bảo.
Kết quả là tôi có một hộp đầy ắp chỉ toàn chai whiskey, và tôi cẩn thận đặt nó xuống bàn, đảm bảo không làm vỡ chai nào.
[Đây, của các ngài đây! Lấy đi nào!] tôi nói.
[Ha ha, whiskey! Ôi, bọn ta đã chờ giây phút này biết bao lâu rồi! Cảm ơn ngàn lần!]
[Đúng vậy, cảm ơn như mọi khi! Chuẩn bị đi nào, Thần Rèn! Đêm nay chúng ta sẽ uống tới bến!]
Sau những tiếng reo hò đầy phấn khích cùng tiếng bước chân dồn dập, Ngài Hephaestus và Ngài Vahagn cũng rời đi.
Giờ chỉ còn lại lễ vật dành cho Ngài Demiurge... hoặc ít ra tôi đã nghĩ vậy. Nhưng ngay khi tôi lấy ra hộp hàng của ngài ấy, một giọng nói không ngờ tới vang lên trong tâm trí tôi.
[Vậy là...]
Hả? Ai vậy...? Nữ thần Ruka sao?
[Ta nghe nói có những cửa hàng kem chuyên bán đủ loại hương vị khác nhau.]
Ồ đúng rồi, đúng là có những cửa hàng kiểu đó. Thỉnh thoảng đi ngoài đường cũng thấy những tiệm kem hoặc gelato chuyên biệt mà.
[Mở đi.]
...Khoan, ý cô là muốn mở một Chi nhánh cửa hàng mới, đúng không?
[À thì... Vấn đề là, tôi còn lâu mới đạt đủ cấp độ để mở khóa cái tiếp theo,] tôi nói.
Tôi đã kiểm tra trạng thái của mình trước đó, và nó trông như thế này:
[Tên]: Mukohda (Tsuyoshi Mukouda)
[Tuổi]: 27
[Chủng tộc]: Chắc là con người
[Danh hiệu]: Đầu Bếp Đơn Độc
[Công việc]: Đầu Bếp, Nhà Thám Hiểm (Tạm gọi), Nạn nhân từ thế giới khác.
[Cấp độ]: 114
[HP]: 569
[MP]: 546
[Tấn công]: 541
[Phòng thủ]: 529
[Nhanh nhẹn]: 442
[Kỹ năng]: Thẩm Định, Item Box, Ma pháp Lửa, Ma pháp Đất, Phòng Thủ Toàn Diện, Tăng Kinh Nghiệm Gấp Đôi.
[Linh thú Đã Ký Khế Ước]: Fenrir, Slime Khổng Lồ, Rồng Pixie, Rồng Cổ Đại (Khế ước có thời hạn 300 năm)
[Kỹ năng Độc Nhất]: Siêu Thị Online
[ Chi Nhánh Cửa Hàng]: Cửa hàng bánh ngọt Fumiya, Cửa hàng rượu Tanaka, Cửa hàng mỹ phẩm Matsumura Kiyomi
[Chúc phúc]: Phước lành của Nữ thần Gió, Ninrir (nhỏ); Phước lành của Nữ thần Lửa, Agni (nhỏ); Phước lành của Nữ thần Đất, Kisharle (nhỏ), Phước lành của Thần Sáng Tạo, Demiurge (nhỏ).
Nếu tôi nhớ không lầm, thì tôi sẽ không mở khóa Chi nhánh cửa hàng tiếp theo cho đến khi đạt cấp 160! Còn lâu lắm tôi mới lên được từng đó cấp độ...
[Không thành vấn đề. Chỉ cần làm một chuyến du lịch hầm ngục hai hoặc ba nơi... hoặc có thể bốn. Dễ ợt.]
Chẳng dễ chút nào đâu! Và tôi cũng tuyệt đối không đi du lịch hầm ngục!
[Dù sao thì, cứ làm đi. Ta tin tưởng vào ngươi đấy.]
Nữ thần Ruka à... Nếu có điều gì chắc chắn, thì đó là chuyện cô phải chờ dài cổ mới được như ý.
[Nào nào, Ruka, đừng ép cậu ấy! Ta đã cảnh báo cô trước rồi, đúng không?]
[Thần Sáng Tạo...]
[Mà cô lúc nào cũng cư xử rất đúng mực cơ mà! Kỳ lạ thật đấy.]
[Kem ngon quá mà.]
[Ra vậy, ra vậy. Dù thế nào đi nữa, ép buộc cậu ấy là không được đâu. Nếu còn bị ta bắt gặp lần nữa, ta sẽ phải trừng phạt cô đấy!]
[Hừm... Được thôi.]
Một lần nữa, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân lạch bạch vang lên khi ai đó rời khỏi căn phòng.
[Ta vô cùng xin lỗi! Bình thường cô ấy rất ngoan ngoãn, chuyện này đúng là hiếm thấy.]
[Tin tôi đi, Ngài Demiurge, chuyện này chẳng là gì so với những chiêu trò mà mấy vị thần khác từng thử với tôi,] tôi đáp. Họ mà gây áp lực thì mới thực sự là ác mộng!
[Dù sao đi nữa, tôi cũng xin lỗi vì đã để quá lâu mới dâng lễ vật cho ngài,] tôi tiếp tục. Tôi thường cố gắng gửi quà cho Ngài Demiurge mỗi tuần một lần, nhưng vì đã mắc kẹt trong hầm ngục quá lâu, lần này thời gian giữa các lần dâng lễ đã kéo dài hơn hẳn.
[Ồ, không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu!] Ngài Demiurge đáp lại.
[Ngài nói vậy tôi cũng yên tâm hơn,] tôi nói. [Dù sao thì tôi cũng muộn hơn bình thường, nên lần này tôi có chuẩn bị thêm một chút để bù lại.]
[Ồ, thật sao? Vậy thì đúng là một món quà đáng mong đợi!]
Như thường lệ, tôi đã mua cho Ngài Demiurge vài bộ sưu tập rượu sake từ Tanaka, được tuyển chọn kỹ lưỡng. Lần này, tôi chọn một bộ gồm năm chai từ những nhà máy rượu danh tiếng ở Akita, một bộ bảy chai từ các thương hiệu nổi tiếng khắp vùng Tohoku của Nhật Bản, hai bộ sake từng giành huy chương vàng trong những cuộc thi danh giá (mỗi bộ gồm năm chai), một bộ năm chai sake phổ biến ở Kyoto, và một bộ năm chai từ vùng Shinshu.
Dĩ nhiên, tôi cũng không quên umeshu—tôi chọn bảy chai từ bảng xếp hạng của cửa hàng như mọi khi. Tôi lấy một chai umeshu làm từ shochu khoai lang, được ủ bằng nước suối tinh khiết; một chai umeshu chưa lọc cực kỳ thơm ngọt, có cả cùi mơ bên trong; một chai umeshu được ủ bằng nước suối từ núi thiêng Hakusan; một chai umeshu có vị chua đặc biệt, làm từ những quả mơ chưa chín (còn được gọi là kim cương xanh); một chai umeshu có mùi đào và lê rất dễ chịu; một chai umeshu đậm đà, được ủ từ những quả mơ chín kỹ để tăng thêm vị umami; và cuối cùng là một chai umeshu độc đáo, có hương vị trà đen.
Chưa hết, tôi còn chuẩn bị sẵn một số lượng lớn thực phẩm đóng hộp cao cấp như mọi khi.
Tôi hì hục bê mấy thùng sake, umeshu và đồ hộp lên bàn.
[Được rồi, Ngài Demiurge! Ngài có thể nhận hàng bất cứ lúc nào!] tôi nói.
[Ho ho ho! Đa tạ!] Ngài Demiurge vui vẻ đáp lại khi những thùng hàng biến mất.
[À mà, tiện đây tôi có một câu hỏi,] tôi nói tiếp. [Viên Đá Giả Kim mà ngài tặng cho Fel và Gon làm phần thưởng... nó thực sự là thứ gì vậy?]
[Là gì ư? Đó chẳng phải Đá Giả Kim sao? Có vấn đề gì à?]
[Chuyện đó quá rõ ràng rồi còn gì! Ngài làm quá đấy! Tôi biết phải làm gì với thứ đó đây?!]
Một viên đá có thể biến sắt thành mithril, orichalcum, hoặc scarletite chỉ với một chút ma pháp?! Nếu tin này lộ ra, chắc chắn sẽ có chiến tranh bùng nổ khắp nơi!
[Ồ! Ta chỉ nghĩ rằng ngươi sẽ tìm được cách sử dụng nó thôi. Ta tưởng đây sẽ là một món quà tuyệt vời.]
[Không hề! Hoàn toàn không! Tôi còn sợ không dám đụng vào nữa là!]
[Nào nào, giữ nó cũng đâu có hại gì, đúng không? Nếu không muốn dùng, ngươi cứ để nó trong kho, như vậy sẽ không gây ra vấn đề gì cả!]
[Không phải chuyện đó, Ngài Demiurge! Ý tôi là nếu ngài muốn thưởng cho chúng tôi, thì làm ơn chọn thứ gì đó bớt... quái gở hơn—]
[Ôi chà! Ta e là có việc gấp phải đi ngay. Tạm biệt nhé!]
[Cái gì?! Khoan đã! Ngàiiiii Demiuuuuuurge!]

