Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 8-2

2025-09-12

8

Thật may mắn, khi tôi đến cửa tiệm của ngài Lambert, ông ta và vợ mình, Marie, vừa hay đang đứng bên ngoài và nhanh chóng chào đón tôi.

"Ôi trời, ngài Mukohda! Cuối cùng ngài cũng trở lại rồi! Mau vào trong đi, vào trong đi!" Marie nở nụ cười rạng rỡ, vừa nói vừa kéo tôi vào tiệm—mà nói kéo thì hơi nhẹ, phải gọi là đẩy thì đúng hơn. Lực của cô ấy mạnh đến mức tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, cứ thế mà bị lùa vào trong, khiến ngài Lambert đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười. Và thế là tôi lại thấy mình đang ngồi trong gian phòng phía sau cửa hàng.

Tôi đã vào đây nhiều lần đến mức chẳng còn lạ lẫm gì nữa. Như thường lệ, tôi ngồi xuống một bên bàn, còn ngài Lambert và Marie ngồi đối diện tôi. Fel, Gon, Dora-chan và Sui thì chờ bên ngoài.

"Xà phòng và dầu gội mà ngài cung cấp cho chúng tôi vẫn đang bán chạy chưa từng thấy! Lời đồn về chúng lan truyền nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng đấy!" Marie hào hứng nói, nụ cười trên mặt cô ấy sáng rực rỡ.

Nhìn đám đông phụ nữ đang mua sắm trong cửa hàng lúc tôi đi ngang qua, tôi biết cô ấy không hề phóng đại chút nào.

"Nhân tiện, có một việc nhỏ tôi muốn nhờ ngài..."

[Nếu là chuyện tăng số lượng hàng, thì xin lỗi, nhưng chúng tôi đã cung cấp hết mức có thể rồi,] tôi nói, chặn trước khi Marie kịp nói ra điều tôi đoán. Nhân lực hiện tại không đủ để sản xuất thêm, và tôi cũng không định biến điền trang của mình thành xưởng ép lao động.

"Ồ không, không phải chuyện đó đâu!" Marie vội vàng xua tay. "Dĩ nhiên, nếu sau này ngài tăng được số lượng, chúng tôi vẫn rất vui lòng đặt thêm."

Hừm, có vẻ như Marie đã biết về cuộc đàm phán giữa Kosti và Lambert rồi.

"Thực ra, thứ tôi muốn bàn với ngài là…" Marie đặt tay lên một chiếc hộp nhỏ, trang trí tinh xảo đang nằm trên bàn—từ lúc vào tôi đã để ý đến nó. "...chính là thứ này!"

Cô ấy mở hộp ra, lấy ra một chiếc lọ trông rất quen mắt.

[Đó là... ?]

"Đúng vậy! Là kem dưỡng da mà ngài đã tặng tôi lần trước!" Marie vui vẻ tuyên bố, nụ cười càng rộng hơn, ánh mắt lấp lánh đến mức khiến tôi có chút hoảng. "Tôi chưa bao giờ thấy một sản phẩm nào tuyệt vời đến thế! Tôi đã dùng nó mỗi sáng sau khi rửa mặt, đúng như ngài hướng dẫn, và... Nhìn tôi mà xem!" Cô ấy vừa nói vừa áp tay lên má đầy thích thú.

Ngài Lambert ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu, trông có vẻ bất lực lắm.

"Tôi chưa từng có làn da mịn màng như thế này kể từ khi còn thiếu nữ! Thậm chí, tôi còn cảm thấy da mình bây giờ còn đẹp hơn hồi đó! Những nếp nhăn nhỏ làm tôi phiền lòng trước đây cũng biến mất như chưa từng tồn tại! Tôi không thể sống thiếu loại kem này nữa rồi!" Marie thao thao bất tuyệt.

Tôi cảm thấy hơi ngại khi phải quan sát vợ của người khác, nhưng không thể phủ nhận rằng làn da của cô ấy trông thực sự căng mịn hơn so với lần trước tôi gặp.

"Vì vậy, tóm lại... Tôi muốn xin ngài—không, tôi cầu xin ngài hãy để tôi bán loại kem này trong cửa hàng của chúng tôi!" Marie tha thiết nhìn tôi.

Ugh! M-Marie, ánh mắt cô đang tạo áp lực kinh khủng đấy! Nó đang nói với tôi rằng dù thế nào cô cũng không từ bỏ cơ hội này đâu!

"Xin hãy coi đây là một lời thỉnh cầu từ tôi nữa, Mukohda," Ngài Lambert lên tiếng, trông có vẻ hơi uể oải. "Cậu không tưởng tượng nổi có bao nhiêu phu nhân thương nhân đến hỏi Marie về bí quyết chăm sóc da đâu... Và có vẻ giới quý tộc cũng đã nghe được tin đồn. Đặc biệt, vợ và con gái của Bá tước tỏ ra vô cùng sốt sắng trong việc dò hỏi."

Tôi có cảm giác khi ngài Lambert nói "dò hỏi", ông ấy thực sự muốn nói đến thứ gì đó quyết liệt hơn nhiều. Tôi hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của anh ta.

Hmm… Tôi không ngại bán loại kem này cho họ, nhưng lượng nhân công hiện tại đã quá tải, và tôi không thể đột ngột tăng thêm công việc cho mọi người được.

Nhưng mà... nhìn biểu cảm của Marie, tôi biết chắc rằng cô ấy sẽ không chấp nhận câu trả lời "không".

Thôi thì, cứ bắt đầu bằng cách bán với số lượng cực kỳ giới hạn xem sao vậy.

[Thật ra, như cả hai cũng có thể đoán được, loại kem này không dễ để có được đâu,] tôi nói. [Tôi không thể cung cấp quá nhiều, nhưng nếu ông chấp nhận số lượng ban đầu là một trăm lọ—]

"Thật sao, ngài Mukohda?! Ôi trời, cảm ơn ngài rất, rất nhiều! Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn vô cùng!" Marie ré lên sung sướng.

Ồ… Hình như tôi vừa làm cô ấy "đơ" luôn rồi. Nếu bây giờ cô ấy nhảy cẫng lên vì vui sướng, tôi cũng không lấy làm lạ.

"Cảm ơn cậu, Mukohda. Chúng tôi thực sự rất biết ơn."

Ngài Lambert… ông nên lau đi mấy giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt mình đi thì hơn. Tôi cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh khi tiếp tục giải thích kế hoạch sắp tới cho hai vợ chồng họ.

[V-Vậy nên, không phải là tôi sẽ không thể cung cấp thêm kem cho hai người sau này,] tôi nói. [Chỉ là số lượng sẽ rất hạn chế, thế thôi. Tôi sẽ bán cho hai người trong khả năng của mình.]

Tiếng hét vui mừng của Marie lần này còn to hơn cả lần trước.

Chỉ mới là một chuyện nhỏ mà đã thế này rồi... Nghĩ đến việc tôi vẫn còn phải bàn chuyện làm ăn chính với họ nữa mà tôi cảm thấy mệt mỏi không ít...

..................

Tôi nhấp một ngụm trà mà ngài Lambert và Marie vừa rót cho, tranh thủ dùng nó như một cái cớ để nghỉ ngơi và trấn tĩnh lại sau màn cuồng nhiệt của Marie. Ồ! Trà nhà hai người này lúc nào cũng ngon như vậy nhỉ. Tôi cảm thấy mệt mỏi dần tan biến khi uống hết cốc trà, và khi đã xong, tôi cuối cùng cũng sẵn sàng bàn đến lý do thực sự khiến tôi đến đây.

[Ngài Lambert này, tôi có mang về cho ông một món quà từ chuyến đi vừa rồi đấy! Tiện thể, tôi cũng muốn nhờ ông một việc,] tôi nói, vừa lấy ra từ Item Box một tấm da thú màu xanh sáng. [Cái này là... ừm, da trăn xanh, thì phải?]

Đây là một trong những món đồ rơi ra khi tôi khám phá hầm ngục chết chóc. Tôi chưa từng thấy loại da nào có màu sắc rực rỡ như thế này trước đây, kể cả ở cửa hàng của ngài Lambert, nên tôi nghĩ nó sẽ là một món quà lưu niệm thú vị dành cho ông ta. Đồng thời, tôi cũng hy vọng có thể nhờ ngài Lambert làm một vài món phụ kiện nhỏ từ nó cho nhân viên của mình.

"M-M-Mukohdaaa!" Ngài Lambert bỗng nhiên hét lên với một vẻ hoảng loạn khó hiểu.

"Oh trời," Marie cười gượng. "Tôi nghĩ mình cần ra giúp khách hàng ngoài kia rồi, ngài Mukohda. Vậy nên, xin phép ngài nhé," cô nói tiếp.

[À, ừ, được thôi! Rất vui được trò chuyện với cô,] tôi đáp.

Góc mỹ phẩm của cô ấy đang đông khách nườm nượp, nên cũng hợp lý thôi. Nhóm khách này có vẻ mua sắm rất nghiêm túc, luôn đặt đủ loại câu hỏi trước khi chọn mua sản phẩm. Nhân viên của quầy mỹ phẩm (toàn là phụ nữ) lúc nào cũng bận rộn.

Tôi cũng không phản đối việc Marie rời đi, nhưng không hiểu sao khi cô ấy đứng lên...

"Marieee!"

...Ngài Lambert liền bám chặt lấy vợ, níu kéo không rời.

Ôi, coi chừng đấy ngài Lambert. Cô ấy sẽ không vui đâu nếu ông cứ bám dai như vậy... Mà khoan, cứ tiếp tục đi. Diệt vong đi, đồ đàn ông có vợ!

"Anh nhớ tiếp đón ngài Mukohda thật chu đáo nhé," Marie mỉm cười nói, rồi dứt khoát gỡ tay ngài Lambert ra và rời khỏi phòng.

Tôi nhìn theo người thương gia tròn trịa, phúc hậu khi ông ta dõi mắt tiễn vợ đi. Hừm.

Ông ta là một thương gia có tiếng, nhưng mình luôn thắc mắc làm sao một người đàn ông trông đứng tuổi như thế này lại cưới được một cô vợ trẻ đẹp như Marie. Là nhờ tiền sao? Chắc chắn là do tiền rồi, nhỉ? Nhưng mà nếu chỉ cần có tiền là được, tại sao mình vẫn chưa gặp ai cả? Rõ ràng là mình cũng đâu thiếu vàng bạc gì. Dù gì thì, tôi đã độc thân suốt cả cuộc đời trước khi bị triệu hồi đến thế giới này, vậy nên ít nhất tôi cũng có quyền hy vọng sẽ gặp ai đó ở đây chứ, đúng không?

d6b460be-4dc1-411e-9439-974d030cf47d.jpg

"Giờ phải xử trí ra sao với chuyện này đây?" ngài Lambert lẩm bẩm. "Làm thế nào ta có thể thuyết phục cái tên bướng bỉnh này rằng thế giới không vận hành theo cách đó chứ?"

[Hả? Ông nói gì cơ? Tôi không nghe rõ,] tôi đáp. Lúc đó tôi còn đang bận bực bội, chẳng để ý đến lời ông ấy nói.

"À, không có gì cả! Haizz..."

Không có gì cả mà lại thở dài như vậy sao?! Người đáng lẽ phải thở dài là tôi mới đúng!

"Mukohda," Ngài Lambert lên tiếng.

[Vâng?] tôi đáp.

"Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tôi cũng không thể nhận tấm da này."

[Hả? Tại sao chứ? Tôi mang nó về cho ông đấy! Hơn nữa, tôi còn định nhờ ông một chuyện liên quan đến nó nữa.]

Ngài Lambert nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt nghiêm túc hết mức.

"Nghe này, Mukohda. Da trăn xanh không phải là thứ có thể đem tặng tùy tiện. Nó là một nguyên liệu vô cùng quý giá. Năm ngoái, tôi từng thấy một tấm được đem đấu giá ở kinh đô và nó đã được bán với giá gần một nghìn đồng vàng."

[Một nghìn đồng vàng? Thật sao?]

"Đúng vậy, và đó là dù tấm da ấy còn ở tình trạng khá tệ. Tôi đã tham gia buổi đấu giá đó nên có cơ hội kiểm tra tận mắt."

[Một tấm da hỏng mà còn đáng giá như vậy sao?]

Tôi cúi xuống nhìn kỹ tấm da rắn mà mình vừa lấy ra. Cái này... trông gần như hoàn hảo không tì vết, đúng không?

"Nhìn qua là cậu có thể thấy ngay mà," Ngài Lambert nhận xét. "Tấm da này không có một chút khuyết điểm nào. Tôi dám chắc nó đáng giá ít nhất hơn một nghìn đồng vàng."

[Ờ thì, tôi...]

Tôi hiểu ý ông đang nói. Nhưng vấn đề là, xét về mặt hữu dụng thực tế, cái này chẳng có giá trị gì với tôi cả! Lựa chọn duy nhất của tôi là đem nó đi bán, mà tôi thì đâu có cần thêm tiền làm gì! Các linh thú của tôi cứ liên tục mang về nhiều tiền hơn cả mức tôi có thể tiêu. Tôi chỉ đơn giản là thấy màu sắc của nó rất đẹp và nghĩ rằng nó sẽ là một món quà hoàn hảo cho ông thôi...

"Mukohda, tôi không mặt dày đến mức nhận một món quà như thế này mà không chớp mắt đâu," Ngài Lambert nói.

[Nhưng mà tôi cũng định nhờ ông một chuyện nữa,] tôi lên tiếng, lúng túng nhìn sang chỗ khác. Tôi không thể cứ nằm im chịu trận mà không nói gì được.

"Chuyện cậu muốn nhờ có đáng giá bằng tấm da này không?"

[Ờ thì...]

"Mukohda."

[T-Thực ra, tôi muốn dùng một ít da để làm vài món trang sức nhỏ làm quà lưu niệm cho mọi người ở nhà, và tôi nghĩ ông có thể giúp tôi chuyện đó...]

"Ugh..."

Khoan đã, ngài Lambert?! Cái điệu bộ thở dài lắc đầu kia có cần thiết không hả?!

"Khi cậu nói 'mọi người ở nhà', cậu đang nói về nô lệ của mình đúng không?" Ngài Lambert hỏi.

[Phải, là nhân viên của tôi,] tôi đáp. [Tôi thực sự rất biết ơn họ.] Nhờ có họ mà tôi có thể yên tâm đi xa mà không phải lo lắng về tình hình ở nhà. Nếu không có họ, tôi cũng không thể tiếp tục lối sống như thế này nữa.

"Cậu chắc chắn là người duy nhất trên đời này nghĩ đến chuyện tặng nô lệ của mình trang sức làm từ da trăn xanh... Ha ha ha!"

Làm ơn đi ngài Lambert, ít nhất cũng cười bớt mệt mỏi một chút được không?!

[Dù sao thì, tôi rất mong ông có thể giúp tôi phần gia công da,] tôi nói.

Ngài Lambert lại thở dài lần nữa. "Được rồi, được rồi," ông ấy nói. "Tôi sẽ nhận việc này và cũng sẽ mua lại phần da còn thừa sau khi hoàn thành. Da trăn xanh là nguyên liệu cực kỳ hiếm có, nếu tôi không nắm lấy cơ hội này thì không biết đến bao giờ mới gặp lại lần nữa. Ha ha ha ha ha!"

Ông có ổn không vậy, ngài Lambert? Nhìn ông như sắp phát điên luôn rồi kìa!

Cuối cùng, ngài Lambert đề nghị trả tôi một nghìn hai trăm đồng vàng cho tấm da trăn xanh. Tôi phản bác ngay, nói rằng nó phải rẻ hơn nhiều vì ông ấy sẽ dùng nó để làm quà cho tôi, và sau một hồi thương lượng, tôi đã ép giá xuống còn sáu trăm đồng vàng. Nhưng nhìn mặt ngài Lambert thì có vẻ ông ấy vẫn chưa hài lòng lắm.

"Giá thấp như vậy làm sao mà hợp lý được?"

[Tôi là người bán, tôi nói hợp lý thì nó hợp lý! Không sao cả!] Tôi không nhượng bộ đâu! Làm ơn hãy nhìn nhận từ góc độ của tôi. Tôi đem nó đến như một món quà, vậy mà giờ lại được trả tiền cho nó! Đừng có bày ra cái bộ dạng thương nhân lương thiện quá mức nữa, làm ơn hãy chuyển sang làm mấy món phụ kiện đi!

[Nói về thứ tôi muốn ông làm, tôi nghĩ những chiếc túi đựng tiền sẽ rất hợp! Vấn đề là...]

Tôi bắt đầu mô tả ý tưởng của mình cho ngài Lambert. Ở thế giới này, chỉ có người giàu mới có thể mua những chiếc túi đựng tiền bằng da được bày bán trong những cửa tiệm như của ngài Lambert. Những nhà thám hiểm hay dân thường bình thường chỉ đơn giản là để tiền trong túi vải. Ngay cả việc dùng túi rút dây cũng đã được xem là khá sang trọng. Đa số mọi người chỉ gấp hoặc buộc miệng túi tiền của họ lại, và nhân viên của tôi cũng không ngoại lệ.

Trong mắt tôi, điều đó thật không hợp lý chút nào. Đó là lý do tôi nghĩ rằng những chiếc túi đựng tiền sẽ là một món quà tuyệt vời cho mọi người. Và nếu đã tặng túi đựng tiền, tôi muốn chọn loại tốt nhất có thể.

Tuy nhiên, những chiếc túi đựng tiền cao cấp ở thế giới này thường được đóng bằng nút hoặc khóa gài, khiến việc lấy tiền ra vào khá bất tiện. Có lẽ nếu cố gắng, tôi cũng sẽ nhanh chóng quen thôi, nhưng tôi từng mua một chiếc từ ngài Lambert trước đây và gần như chẳng bao giờ dùng nó vì quá phiền phức.

Rồi tôi chợt nghĩ: chẳng phải những chiếc túi đựng tiền có móc bấm kim loại sẽ rất phù hợp với tiền xu ở thế giới này sao? Chỉ cần một cú bấm nhẹ là có thể mở và đóng, và tôi cũng chẳng nghĩ ra kiểu ví nào hiện đại hơn để đựng tiền xu cả.

[Hmm... À, tôi biết rồi! Tôi sẽ vẽ nó ra vậy,] tôi nói, rồi lấy ra giấy, lọ mực và bút lông mà tôi đã mua từ trước, chủ yếu vì chúng khá hiếm ở thế giới này. Tôi nhanh chóng phác thảo một hình ảnh đơn giản về chiếc ví mà mình hình dung trên tờ giấy thô kệch. [Đây, hai mảnh kim loại nhỏ trên miệng túi sẽ móc vào nhau, giúp mở và đóng túi một cách nhanh gọn!]

"Hmm, hmm. Và chính vì đầu của hai thanh kim loại nhỏ này có hình tròn nên chúng mới có thể bấm chặt vào nhau đúng không? Tôi hiểu rồi... Đúng là có hình vẽ minh họa sẽ giúp dễ hình dung hơn nhiều. Tôi nghĩ chúng ta có thể sản xuất thứ này mà không gặp quá nhiều khó khăn," Ngài Lambert nói.

Ồ, tuyệt! Vậy là mình sẽ có túi đựng tiền như ý rồi!

Ngài Lambert giải thích rằng vì cần thời gian để chế tạo các linh kiện kim loại cho túi, nên toàn bộ số túi sẽ hoàn thành trong khoảng ba ngày. Tôi lại một lần nữa ấn tượng với tốc độ làm việc của ông ấy. Quả nhiên, nhờ ông ấy là đúng người rồi.

"Nói đến chuyện này," Ngài Lambert nói khi chúng tôi sắp kết thúc, "tôi muốn hỏi liệu cậu có cho phép tôi bán loại 'túi đựng tiền có móc bấm' này trong cửa hàng của mình không?"

[Ồ, được thôi. Không vấn đề gì cả,] tôi đáp.

"Thật sự cảm ơn cậu! Nếu tôi không đánh giá nhầm, thì món này chắc chắn sẽ bán chạy!"

[H-Hả?]

"Và tất nhiên, nếu chúng thành công, tôi sẽ trả thù lao cho cậu vì đã nghĩ ra sản phẩm này!"

[Hả?]

"Giờ thì, tôi nên quay lại làm việc thôi! Mấy ngày tới sẽ bận rộn đây!"

[Ơ... Ngài Lambert?]

Và... ông ấy đi mất rồi.

[Khoan đã! Nó chỉ là một cái túi đựng tiền thôi mà! Nhưng... mà thôi, kệ đi. Mình về nhà vậy.]

Chắc các linh thú của mình đang chán lắm rồi.