Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 8-1: Hội Trưởng Cáu Kỉnh

2025-09-12

8

[Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ chuyện này sẽ thành công đâu, được chứ?]

[Hmph! Sao ngươi biết được nếu còn chưa hỏi?]

[Ý tôi là, chẳng phải nó quá rõ ràng rồi sao? Nhớ lần chúng ta mang một con rồng đất đến không? Họ đã từ chối ngay khi nhìn thấy nó mà.]

[Grrr…] Fel gầm gừ, cau có ra mặt khi nhớ lại vụ con rồng đất.

[Tôi nghĩ người duy nhất có thể nhận vụ này chỉ có ngài Elrand… Nhưng mà, tôi thực sự không muốn chút nào,] tôi nói. Ngài Elrand là kẻ cuồng rồng số một thế giới và gần như chắc chắn sẽ cực kỳ phấn khích khi tiếp nhận dự án này. Nhưng như thế có nghĩa là tôi phải nói chuyện với ông ta, và chuyện đó thì tôi chẳng mấy hào hứng.

[Elrand? Là cái tên elf phiền phức đó sao?] Fel hỏi.

Ngay khi lời vừa thốt ra, cả Gon lẫn Dora-chan đều nhăn mặt.

[Bệ hạ, xin đừng bắt bọn ta phải chịu đựng sự có mặt của tên elf đó. Tên elf đó làm ta cảm thấy cực kỳ khó chịu,] Gon nói.

[Đúng, ta phản đối kịch liệt luôn nhé. Không bao giờ!] Dora-chan hùa theo.

Phản ứng của họ chẳng có gì lạ, nhất là khi từ trước đến nay, những con rồng trong nhóm chúng tôi luôn là mục tiêu chính của sự cuồng nhiệt từ Elrand.

[Vậy nếu ngài Elrand cũng không phải là lựa chọn, có lẽ tôi sẽ phải để nó nằm yên trong Item Box một thời gian vậy,] tôi nói.

Cả nhóm đang trò chuyện khi dạo quanh thành phố. Chúng tôi đã trở lại Karelina vào ngày hôm trước, vừa kịp vào thành ngay trước khi cổng đóng nhờ vào tốc độ vượt trội của Gon.

Cả nhóm ai cũng kiệt sức sau chuyến đi (chí ít là tôi thì chắc chắn vậy), nên tôi quyết định chỉ thông báo với mọi người ở nhà rằng chúng tôi đã trở lại, cho bộ tứ tham ăn kia ăn tối, tắm rửa, rồi leo thẳng lên giường. Sau từng ấy ngày ngủ ngoài trời, được nằm trên một chiếc giường thực sự đúng là thiên đường, và tôi ngủ ngay lập tức sau khi đặt lưng xuống.

Sáng hôm sau, tôi cho các linh thú của mình ăn sáng rồi dành chút thời gian thư giãn. Đáng lẽ tôi nên đến Hội Thám Hiểm để báo cáo rằng mình đã quay về, nhưng vì chuyện đó không quá cấp bách trong đầu tôi, nên tôi định đợi đến chiều mới ghé qua… cho đến khi bọn họ bắt đầu làm ầm lên về con leviathan, khiến tôi bị ép phải đi ngay lập tức. Đó là lý do vì sao cả nhóm lại bàn về việc liệu hội có thể xử lý con quái vật trùm của hầm ngục không.

[Bệ hạ, người nói rằng chúng ta không thể ăn con leviathan sao?] Gon hỏi.

[Ít nhất là cho đến khi chúng ta tìm được người xẻ thịt nó,] tôi trả lời.

[Giỡn hả trời?! Ta mong chờ được thử món đó lắm luôn!] Dora-chan rên rỉ.

[Sui cũng muốn ăn leviathan mà~!] Sui than vãn.

[Tôi biết, tôi biết, nhưng tôi làm gì được đây?] tôi than thở.

[B-Bệ hạ có thể hỏi họ trước đã! Biết đâu họ có thể đáp ứng nhu cầu của chúng ta thì sao!]

[Thì tôi sẽ hỏi thử, nhưng đừng mong chờ gì nhiều.]

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước tòa nhà quen thuộc của Hội Thám Hiểm Karelina. Tôi bước vào, với những linh thú của mình theo sát phía sau…

"Ồ, cuối cùng cậu cũng chịu đến rồi đấy."

…và ngay lập tức bị chặn lại bởi Hội trưởng Willem, người đang đứng chờ ngay lối vào, khoanh tay và toát ra khí thế đầy áp đảo.

[N-Này. Có chuyện gì vậy?] tôi hỏi.

"Cứ giả vờ ngây thơ đi! Theo tôi ngay!" Hội trưởng Willem gầm lên, một mạch máu nổi rõ trên trán. Tôi lập tức cúp đuôi và lẳng lặng theo sau, bị ông ấy lôi đến kho hàng quen thuộc của hội, nơi Ông Johan đang bận rộn làm việc.

"Cậu lại gây chuyện gì nữa đây hả?!" Hội trưởng Willem quát ngay khi chúng tôi bước vào.

[Ư-Ừm,] tôi lắp bắp. Thành thật mà nói, có cả đống thứ mà ông ấy có thể đang nhắc đến.

"Cậu nói rằng mình sẽ đến Ronkainen, đúng không?" Hội trưởng Willem tiếp tục.

Eep. [Ư-Ừm, đúng vậy,] tôi đáp. T-Thì, tôi thực sự có đến Ronkainen mà! Chắc chắn là có!

"Thế thì, cậu giải thích sao về hàng tá báo cáo mà tôi nhận được về một con rồng đen bay về hướng Thánh Quốc Rubanov đây, hửm?"

Ơ thì, tôi có bảo là tôi đến Ronkainen… "và vài nơi khác" mà…

"Cậu có biết bao nhiêu thị trấn đã hoảng loạn vì chuyện đó không?! Tôi đã phải xử lý cả núi đơn khiếu nại và yêu cầu điều tra đấy!"

Ổ-Ổn rồi, đó là lỗi của tôi…

"Ồ, và còn chuyện một Fenrir và một rồng cổ đại tình cờ san bằng cả ngôi đại thánh đường của Giáo Hội Rubanov nữa chứ!" Hội trưởng Willem nói thêm.

[O-O-Ồ, thật sao?] tôi lắp bắp, mồ hôi lạnh túa ra như suối.

"Phải, thật đấy! Và cả tôi lẫn cậu đều biết rõ đó là ai làm! Còn ai trên đời này lại có một Fenrir và một con rồng cổ đại chạy vòng vòng gây náo loạn nữa chứ?! Chỉ riêng điều đó đã quá đủ để nhận diện rồi!"

[Này, chờ đã! Ta cũng có tham gia đấy nhé!]

[Đúng rồi! Sui cũng giúp mà~!]

Dora-chan, Sui, tôi biết là Hội trưởng không nghe được cả hai, nhưng làm ơn im lặng giùm cái đi…

[Ư-Ừm, chuyện đó thì… ờ… Tôi muốn nói là… có thể có ai đó khác cũng có tổ đội giống tôi thì sao?] tôi nói với giọng điệu tuyệt vọng.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn Hội trưởng Willem đã tiễn tôi về chầu trời ngay tại chỗ.

"Không! Không có ai khác hết!" ông gắt lên.

Tôi giật mình lùi lại theo phản xạ. Trong khi đó, Fel và Gon—những thủ phạm thực sự—thì vẫn tỏ vẻ như chẳng liên quan gì đến vụ này, như mọi khi. Fel, đừng có gãi đầu một cách vô tội như thế! Và Gon, đừng có mà ngáp! Tôi trừng mắt nhìn họ với nỗi cay đắng dâng trào.

"Giờ thì nghe đây," Hội trưởng Willem nói tiếp. "Tôi cũng biết rõ như ai rằng Giáo Hội Rubanov đáng bị như vậy. Theo tôi thấy thì tụi khốn đó xứng đáng lắm. Tôi sẽ không phàn nàn gì về chuyện đó đâu."

Phù…!

"Nhưng mà, giải thích hộ tôi xem sao Hội Thám Hiểm Ronkainen lại gửi thư hỏi xác nhận rằng cậu đã dọn sạch một hầm ngục ở mấy nước biên giới đi?"

Họ cái gì cơ?! Đùa tôi đấy à, Ark?! Chẳng phải mấy người đáng lẽ phải giúp tôi dẹp yên chuyện này sao?! Tôi tưởng điều đó đã quá rõ ràng trong lúc chúng ta bàn bạc rồi chứ?! Gaudino, rốt cuộc mấy người đã nói gì với họ hả?!

"Giờ thì nói hết ra đi, Mukohda—và đừng có nghĩ đến chuyện giấu giếm dù chỉ một chi tiết nào!"

[O-Okayyyyy!]

................

Khi tôi kể xong câu chuyện, Hội trưởng Willem trông mệt mỏi đến mức cứ như thể ông ấy đã thức trắng suốt mấy ngày liền. Ông Johan, người mà Hội trưởng Willem cũng gọi đến để nghe chuyện, trông cũng chẳng khá hơn là bao. Tôi thậm chí còn lo rằng nếu thở mạnh một cái, họ có thể tan thành tro bụi ngay tại chỗ.

"Cậu và các linh thú của cậu bị làm sao vậy hả?" Hội trưởng Willem lầm bầm.

[Này, tôi đâu phải vấn đề ở đây! Tôi đã cố ngăn họ rồi, nhưng có những lúc hoàn toàn không thể nói lý lẽ với họ được!]

"Cậu nói cái gì vậy?! Họ là linh thú của cậu, đúng không?!"

[Ừ thì, đúng là vậy, nhưng đâu có dễ thế! Ông không biết bốn linh thú này mê hầm ngục đến mức nào đâu.] Đây là lĩnh vực mà dù tôi có nói gì đi nữa cũng chẳng thể khiến chúng đổi ý được.

[Đương nhiên rồi! Hầm ngục là nhất!]

[Hầm ngục vui lắm luôn!]

Ừ, rõ ràng là nếu cứ theo ý Dora-chan và Sui, từ giờ chúng tôi sẽ còn chui vào hầm ngục nhiều hơn nữa.

[Có vấn đề gì với chuyện bọn ta khám phá hầm ngục sao? Ta không nghĩ rằng mình đã gây hại gì cho các ngươi cả,] Fel nói.

[Đúng vậy! Trái lại là đằng khác. Các ngươi sẽ còn kiếm được bộn tiền từ số nguyên liệu mà bọn ta mang về nữa, phải không?] Gon cũng lên tiếng.

"Không phải là... À thì, đúng là vậy thật," Hội trưởng Willem thừa nhận. "Nhưng mỗi lần các người làm mấy chuyện như thế này, nó lại khuấy đảo tình hình theo những cách rất khó để xử lý."

Tôi có thể hình dung được rằng việc dọn dẹp hậu quả do chúng tôi gây ra chắc hẳn là một cơn ác mộng đối với Hội Thám Hiểm. Nhưng đồng thời, tôi cũng chẳng thấy mình có cách nào để kiềm chế đám linh thú của mình khỏi những chuyện kiểu này cả.

[Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều đồ nữa,] tôi lầm bầm. Tôi thậm chí còn chưa nhắc đến đá ma pháp của con kraken và aspidochelone, hay mai của đám rùa biển sát nhân, và đó mới chỉ là phần khởi đầu thôi.

"Đừng có lấy ra làm gì, vì chúng tôi không thể mua hết được! Tôi gần như tin chắc là cậu đang cố làm Hội này phá sản đấy!" Hội trưởng Willem càu nhàu.

Tôi xin khẳng định, đó không phải ý đồ của tôi. Đơn giản là tôi không cần đến số vật phẩm này và sẽ lấy làm vui mừng nếu có ai đó tiếp nhận chúng.

"Còn về những thứ chúng tôi thực sự muốn mua..."

Cuối cùng, Hội trưởng Willem đồng ý mua da và răng của cá sấu đuôi đỏ, đá ma pháp của cá hoàng đế dorado, hàm của mối sát thủ, mai của rùa cắn khổng lồ, da của cetus, răng cá mập khổng lồ, da cá mập, cùng với một phần ba số răng và da của hải xà. Theo lời Hội trưởng Willem, "Tôi không biết đây có phải là ảnh hưởng từ cậu hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng từ khi cậu xuất hiện, số nhà thám hiểm tài năng vươn lên hàng ngũ cao cấp trong Hội đã tăng đột biến. Điều đó đồng nghĩa với việc nhu cầu về nguyên liệu để chế tạo vũ khí và áo giáp cũng tăng mạnh."

"Được rồi! Chúng tôi sẽ mất khoảng ba ngày để chuẩn bị tiền cho giao dịch," ông nói khi mọi thứ đã xong xuôi.

[Hiểu rồi. Vậy ba ngày nữa tôi sẽ quay lại lấy,] tôi đáp. Tôi cứ tưởng vậy là xong chuyện với Hội trưởng, nhưng trước khi kịp nói lời tạm biệt, Fel hích tôi một cái.

[Gì thế?]

[Ngươi không định hỏi ông ta về chuyện đó sao?]

[Chuyện gì cơ?]

[Leviathan! Ngươi chắc chắn không quên đấy chứ?]

[À, đúng rồi. Uhh...] Tôi quay lại nhìn Hội trưởng Willem và Ông Johan... chỉ để thấy họ như hóa đá, gương mặt căng thẳng đến cực điểm.

"Cậu... cậu không định hỏi xem có thể bán xác của một con leviathan, đúng chứ?" Hội trưởng Willem lên tiếng trước cả tôi.

[K-Không, tôi cũng đoán trước là chuyện đó không khả thi,] tôi thừa nhận. Không, thứ tôi cần hỏi là chuyện khác cơ.

"Sao cậu lại nhìn tôi?!" Ông Johan hoảng hốt. "Không, tôi không thể xẻ thịt một con leviathan được! Chỉ có điên mới nghĩ là tôi làm được!"

Ừm... không ngạc nhiên lắm. [Mấy người nghe rồi đấy. Không thể làm gì được,] tôi nói với bộ tứ háu ăn, khiến họ chán nản thấy rõ.

[Nhưng leviathan là một mỹ vị hiếm có...]

[Sao chúng ta có thể chấp nhận chuyện không được ăn nó chứ... ?]

"Khoan đã, các cậu định ăn nó á?!" Hội trưởng Willem và Ông Johan đồng thanh hét lên.

[À... thì... nghe nói nó ngon lắm! Fel và Gon cứ khăng khăng như vậy từ đầu đến giờ,] tôi giải thích.

Cả hai nhân viên của Hội đều thở dài.

"Dù sao đi nữa," Hội trưởng Willem nói, "đây chắc chắn là thời điểm thích hợp để cậu gửi một món quà nào đó cho nhà vua, đúng không?"

Hội trưởng Willem giải thích rằng rất có khả năng Thánh Quốc Rubanov sẽ gửi đơn khiếu nại chính thức lên Vương quốc Leonhardt về việc ngôi đền của họ bị phá hủy. Nhà vua hẳn sẽ chẳng mấy quan tâm, xét đến việc ông ta chẳng có mấy thiện cảm với Nhà thờ, nhưng dù vậy, đây vẫn sẽ là một phiền toái không nhỏ đối với ông ấy. Vì thế, bây giờ chính là lúc thích hợp để tôi tự bảo vệ mình bằng cách gửi quà trước.

Nghe cũng có lý đấy chứ. Hy vọng ông ấy sẽ xem món quà này như một lời cảm ơn vì đã giúp xử lý hậu quả của vụ việc.

[Nói như vậy thì đúng là thời điểm thích hợp thật. Ông có thể lo chuyện chuyển quà giúp tôi không?] tôi hỏi.

"À, nếu cậu muốn thì tôi sẽ đi," Hội trưởng Willem đáp, "nhưng nếu mục tiêu của cậu là xoa dịu tình hình, chẳng phải tự mình diện kiến nhà vua sẽ hiệu quả hơn sao?"

[Thật luôn á... ?] Tôi thực sự không muốn gặp mặt mấy nhân vật quyền lực chút nào!

"Hãy nghĩ thế này đi: cậu thích nhận một thông điệp như thế từ người trung gian hơn, hay muốn nghe trực tiếp từ chính miệng người trong cuộc?"

Ừm... cũng có lý. Và có lẽ gặp nhà vua ít nhất một lần cũng sẽ giúp những chuyện sau này trở nên dễ dàng hơn?

"À, còn chuyện con leviathan nữa. Nếu cậu ghé qua chi nhánh Hội Thám Hiểm ở kinh đô, ít nhất cũng có cơ hội họ có thể xẻ thịt nó giúp cậu," Hội trưởng Willem nói thêm.

[Vậy thì quyết định rồi. Chúng ta sẽ lên đường đến kinh đô.]

[Chính xác! Nhắm thẳng tới kinh đô!]

[Kinh đô thì kinh đô!]

[Kinh đôoooo!]

[Này, mấy người nghiêm túc chút coi!] Tôi than thở.

"Tạm thời, cậu cứ lên kế hoạch quay lại đây sau ba ngày nữa đã. Trong thời gian đó, suy nghĩ kỹ xem mình muốn làm gì," Hội trưởng Willem nói.

[Hiểu rồi, cảm ơn ông,] tôi đáp.

Tôi có thể thấy chuyện này đã được quyết định sẵn trong đầu đám linh thú của mình rồi. Và những gì Hội trưởng Willem nói cũng rất có lý. Xem ra lần này tôi không thể né khỏi chuyến đi đến kinh đô được rồi.

Ughhh... nhưng tôi vẫn không chịu nổi việc phải gặp mặt mấy nhân vật lớn đâu.

.................

Tôi ngáp dài một hơi khi thả mình xuống ghế trong phòng khách.

Ahh, chẳng có gì tuyệt hơn là thảnh thơi cả ngày mà chẳng phải làm gì cả! Ôi, sự lười biếng hạnh phúc!

Hôm nay là ngày nghỉ, và tôi đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình đầu tiên sau một quãng thời gian dài. Ngày hôm qua, tôi đã ghé qua Hội Thám Hiểm vào buổi sáng, rồi tổ chức một bữa tiệc linh đình cho... à thì, nhân viên của tôi, như một lời cảm ơn vì đã trông nom nhà cửa khi tôi vắng mặt.

Món chính của bữa tiệc: karaage, theo yêu cầu của bộ tứ tham ăn. Một phần trong tôi muốn hỏi cho ra lẽ tại sao họ lại thích món đó đến vậy, nhưng nghĩ lại, karaage đúng là hợp với rượu mà bọn trẻ cũng thích nữa. Vậy nên, xét về mọi mặt, đây là một lựa chọn hoàn hảo cho tiệc tùng, và tôi đã đồng ý mà không phàn nàn gì.

Thế là tôi chiên cả một núi karaage làm từ thịt rùa và hải xà mà tôi thu được trong chuyến thám hiểm hầm ngục gần đây.

Dĩ nhiên, tôi cũng chuẩn bị sẵn nhiều bia và whiskey để người lớn nhâm nhi. Aija và Theresa cũng góp thêm một số món ăn của họ, khiến bữa tiệc trở nên vô cùng hoành tráng.

Ban đầu, khi nghe karaage được làm từ một con quái vật rùa, ai cũng có chút hoảng hốt, nhưng chỉ sau một miếng cắn, họ lập tức bị chinh phục bởi vị umami đậm đà của nó. Họ ăn một cách nhiệt tình đến mức khó tin rằng lúc đầu còn chần chừ.

Còn thịt hải xà thì vốn đã nổi tiếng là một món cao lương mỹ vị. Một số cựu nhà thám hiểm trong nhóm có chút phản đối, cho rằng đem thứ này cho nô lệ ăn thì quá sức vô lý. Nhưng khi tôi giải thích rằng mình có nhiều đến mức không biết làm gì với nó nữa, họ đành chép miệng, buông vài tiếng thở dài và những câu kiểu "Chỉ có ngài thôi đấy, ngài Mukohda," rồi cũng cầm đũa lên.

Này, các người bất lịch sự ghê! Tôi biết rõ cái gì ăn được cái gì không mà! Những thứ không ăn nổi thì tôi đã chẳng mang ra ngay từ đầu rồi!

Tóm lại, bữa tiệc diễn ra vui vẻ và suôn sẻ. Tôi hỏi về tình hình trong thời gian mình vắng mặt và được biết mọi thứ nhìn chung vẫn ổn, ngoại trừ một vấn đề nhỏ liên quan đến việc giao hàng cho cửa tiệm của ngài Lambert.

Số hàng tôi để lại có vẻ đủ dùng, nhưng nhân viên của tôi lại thiếu người để vận chuyển chúng đến tiệm của ngài Lambert. Vì phải dành quá nhiều thời gian cho việc đó, họ bắt đầu bị chậm tiến độ ở nhà. Cuối cùng, Kosti đã liên hệ với ngài Lambert và thương lượng được một thỏa thuận để nhận thêm nhân lực hỗ trợ. Làm tốt lắm, Kosti!

Ngoài sự cố nhỏ đó ra, mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, và bữa tiệc kết thúc mà không có sự cố nào… trừ việc vài người lớn đã thức tới khuya chỉ để tiếp tục chè chén say sưa.

Tôi lại ngáp một cái khi hồi tưởng lại mọi chuyện. Có lẽ tôi thực sự cần thuê thêm người chăng? Tôi đã nhờ ông Bruno, thợ xây từng giúp mở rộng phòng tắm, xem xét việc xây thêm nhà trên khu đất của mình để làm chỗ ở cho nhân viên mới. Vấn đề là lịch của ông ta quá kín, nên phải mất một thời gian nữa công trình mới có thể bắt đầu. Mà nếu chưa có chỗ ở thì cũng khó tuyển người mới, nên tạm thời đành gác lại kế hoạch này vậy.

Còn hôm nay...

[Tôi nghĩ mình sẽ ghé thăm ngài Lambert một chuyến.]

[Hửm? Ngươi định đến tiệm đó sao? Ta sẽ đi cùng,] Fel nói.

[Vậy thì ta cũng sẽ đi, bệ hạ! Dù sao thì ta cũng chẳng có việc gì làm,] Gon nói.

[Ta cũng đi nữa!] Dora-chan hào hứng lên tiếng.

[Sui cũng đi~!] Sui reo lên vui vẻ.

Cả bốn đều tỏ ra háo hức như thể chờ đợi chuyện này từ lâu... và tôi có thể thấy trong ánh mắt của họ có gì đó đáng ngờ.

[Để tôi đoán xem nào... mấy người lại định dụ tôi ghé qua mấy quầy ăn vặt trên đường chứ gì?] Tôi hỏi dò. Fel, Gon và Dora-chan lập tức quay mặt đi lảng tránh, chỉ có Sui là thành thật đáp lại: [Sui sẽ ăn thiệt nhiều~!] kèm theo một cú nảy vui sướng. Tôi thở dài, nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ qua, vì chuyện này vốn chẳng còn lạ lẫm gì nữa.

[Được rồi, vậy thì đi thôi!]

Thế là tôi cùng bọn linh thú lên đường đến tiệm của ngài Lambert.

..................