Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan

Chương 8-1: BỮA TIỆC BUỒN NHẤT TRẦN ĐỜI

2025-09-27

8

Fel, Gon, Dora-chan và Sui ngồi xếp hàng trước mặt tôi, ai nấy trông rất lúng túng. Không một lời nào được thốt ra.

Bốn linh thú của tôi hợp sức xơi tái ba con khủng long cổ dài ở bãi cỏ chỉ trong chớp mắt. Điều ấy không phải là vấn đề… ý tôi là, đúng ra là có vấn đề ở vài điểm, nhưng mấy con khủng long đã tấn công trước, nên chúng đáng bị như vậy. Vấn đề thực sự bắt đầu khi Fel thốt ra: [Trong số tất cả quái vật ở khu vực này, bọn này có thịt ăn được nhất.]

[À, đúng đó. Thịt nó hơi dai, nhưng không đến nỗi tệ,] Gon phụ họa.

Và tất nhiên, ngay sau câu đó, cả bọn đều háo hức đi săn thêm. Họ vẫn còn phấn khích sau trận chiến, nên cái nhiệt ấy khiến sự hăng hái của họ càng khó chịu hơn.

Kích thước to lớn của mấy con khủng long giúp việc lần ra dấu vết một con khác trở nên dễ dàng, nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã lao tiếp tới mục tiêu tiếp theo mà còn chẳng kịp thở. Trước khi tôi kịp nhận ra, các linh thú đã săn thêm bốn con khủng long cổ dài nữa vào số khủng long.

[Mấy người tưởng tôi làm gì với bảy con này nếu thịt chúng chỉ ‘dai, nhưng ăn được’ à?] Tôi càu nhàu, thu gom chiến lợi phẩm. [À đúng rồi! Hình như tôi chưa Thẩm Định mấy con này.]

Tôi dùng kỹ năng xem thông tin chi tiết về con khủng long cổ dài.

[Supersaurus]: *Một loài quái vật từng sinh sống ở vùng này, mô phỏng theo loài khủng long trên Trái Đất. Những loài ăn thịt hung dữ với lớp da dày nhất trong khu vực. Cổ dài, cơ bắp cho phép chúng nghiền nát con mồi xuống đất một cách tàn nhẫn. Kẻ thượng đẳng của hệ sinh thái nơi chúng cư trú. Tuy nhiên đã tuyệt chủng.*

Khung thông tin từ kỹ năng lần này khá chi tiết, và tôi tự hỏi cuộc nói chuyện với ngài Demiurge về mấy con khủng long có liên quan không. Tôi đọc lướt qua… rồi khựng lại, nghiêng đầu.

Khoan đã. “Khu vực chúng sinh sống” — thì viết ở thì quá khứ? Và quan trọng hơn — “tuyệt chủng”?!

Trong một khoảnh khắc, thời gian như dừng lại. Chỉ vài phút trước tôi còn thấy mấy con supersaurus sống, khỏe mạnh, miệng cứ phun đầy lửa, nay kỹ năng gọi chúng là “tuyệt chủng”? Kết luận logic để hòa giải thông tin kia với thực tế mà tôi chứng kiến thật chẳng dễ chịu gì.

[Vậy, các người có biết vì sao tôi đang giận không?] Tôi tin Dora-chan và Sui biết tôi giận nhưng chưa hiểu vì sao, còn Fel với Gon thì biết rõ chuyện này rồi. [Fel, ông có Thẩm Định, nên ông cũng biết điều đó! Gon, ông cũng vậy!]

[Uh, thì…] Fel mở lời rồi cứng lưỡi.

[Ừ! Thì là…] Gon nói, rồi im bặt.

[Tôi nghe thấy một tiếng ‘ừ’ rồi đấy! Thế giải thích cho Dora-chan và Sui nghe đi chứ?]

Fel và Gon ngượng ngùng né tránh ánh mắt tôi.

[Nghiêm túc luôn đi. Chuyện gì thế? Kể cho cả hai bọn ta biết!] Dora-chan thúc giục.

[Chủ nhân đang giận! Kể đi đi, nhaaaa?] Sui phụ họa.

[Thì là … ờm…] Fel lắp bắp.

[Thực tế là…] Gon cố giải thích, nhưng rồi cũng bỏ dở.

[Những con khủng long cổ dài các người vừa giết chính là những con cuối cùng. Giờ chúng đã tuyệt chủng,] tôi nói thẳng.

[Gì cơ…?] Dora-chan há hốc miệng.

[Hả?] Sui rống lên, hình như chưa hiểu khái niệm.

[Chúng bị tuyệt chủng! Hết! Xong! Loài đó không tồn tại nữa! Tôi biết Sui có thể chả hình dung ra, nhưng thử tưởng tượng nếu mọi slime như nhóc đều biến mất — sẽ chẳng còn một con slime nào nữa trên đời. Khủng khiếp không?]

[Sui không muốn điều đó!] Sui đáp.

[Thế đấy. Và chuyện đã xảy ra tương tự với mấy con khủng long. Các người giết hết rồi, giờ không còn con nào nữa.] Theo kết quả Thẩm Định, loài này chỉ sống trong cái lòng chảo này — tức là không có ở bất cứ nơi nào khác. Bảy con Supersaurus mà các người làm thịt chính là bầy cuối cùng trên đời.

[Thế là chúng bị tuyệt chủng! Các người vừa trực tiếp đẩy một loài vào tuyệt chủng!] Tôi hét lên.

Việc loài sinh vật bị xóa sổ là chuyện lớn ở thế giới cũ của tôi. Khi một loài biến mất khỏi môi trường bản địa, hệ sinh thái có thể sụp đổ theo những cách tai hại. Supersaurus là đỉnh chuỗi thức ăn ở lòng chảo, nên việc bọn ăn thịt cuồng loạn trong khu vực này biến mất sẽ khiến mọi thứ còn hỗn loạn hơn.

[Và đây chẳng phải lần đầu tiên! Lúc nào mà mấy người không làm quá tay chứ!] Tôi tiếp tục. Các linh thú có thể nhận ra tôi đang rất giận. Mặt họ hiện vẻ ân hận. [Từ ‘kiềm chế’ có ý nghĩa gì với các người không? Biết kiềm chế luôn là tốt hơn! Nhưng mấy người chưa bao giờ, chưa từng thử kiềm chế!]

[T-Ta thừa nhận là bọn ta, có lẽ, đã hơi quá đà một chút,] Fel chống chế. [Nhưng không phải cố ý. Chỉ là… theo đà hưng phấn nhất thời thôi…]

[Đ-Đúng vậy. Giờ ta cũng thấy là đã đi quá giới hạn, nhưng chẳng phải chúng ta chỉ làm theo bản năng sao?] Gon gật gù.

[Ừ-Ừm, lỗi của ta. Ta tưởng chỉ đang đi săn như bình thường thôi, ai ngờ kéo theo cả vụ tuyệt chủng,] Dora-chan nói.

[Xin lỗi, chủ nhân,] Sui rụt rè lên tiếng.

Tôi đã la cho bọn họ một trận, và dường như ít nhiều cũng chạm đến lương tâm. Fel, Gon, Dora-chan và Sui đều trông hơi hối lỗi.

[Và nói luôn cho rõ, Fel với Gon? Hai ông là bậc trưởng bối ở đây! Trách nhiệm của hai ông là phải suy nghĩ kỹ càng hơn, nhất là khi các ông có đủ kỹ năng để biết trước chuyện này!]

Fel có Thẩm Định, lại còn cảm nhận quái vật từ xa dễ như chơi. Gon thì có thể bay lên trời quan sát, chưa kể cũng có Thẩm Định và khả năng cảm ứng, tuy không bằng Fel nhưng đủ dùng. Và đó còn chưa động đến gốc rễ vấn đề.

[Còn điều quan trọng nhất: Fenrir với Rồng Cổ xưa được gọi là đỉnh cao săn mồi vì một lý do rất chính đáng! Các ông không thể cứ muốn bung sức lúc nào là bung lúc ấy!]

[Ta có làm gì hết sức đâu.] Fel đáp.

[Ta cũng vậy! Nếu ta mà bung hết sức, cả lòng chảo lẫn ngọn núi này đã thành đất chết từ lâu rồi.] Gon phụ họa.

[Câm mồm!] Tôi gắt, cả Fel lẫn Gon đều lập tức im bặt. [Dù chưa bung toàn lực, nhưng đến mức quét sạch cả một loài thì rõ ràng đã đi quá xa rồi! Là kẻ mạnh thì phải biết mình dùng sức thế nào! Phải biết kiềm chế! Hiểu rõ mức sức mạnh phù hợp cho từng tình huống, và không được vượt quá nó!]

Tôi biết hai ông nóng nảy, nhưng tôi mặc kệ! Lúc nào cũng làm quá tay, gây rắc rối y như thế này — đó là một thói xấu khủng khiếp!

[Còn Dora-chan với Sui: hãy học lấy bài học từ ví dụ tồi tệ mà Fel và Gon vừa cho thấy hôm nay! Đây không phải kiểu hành vi mà mấy đứa nên bắt chước khi trưởng thành!]

[Như thể ta chưa trưởng thành ấy,] Dora-chan lầm bầm. Tôi giả vờ không nghe thấy.

[Fel với Gon thì đã trưởng thành rồi, và tôi thật sự mong hai ông hãy bắt đầu cư xử cho đúng nghĩa đi! Làm ơn, suy nghĩ chậm lại một chút trước khi quyết định! Nếu đây là lần đầu thì không nói…] Tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt, một bài giảng dài dằng dặc trút hết bao nhiêu bực tức dồn nén từ thói quen phá hoại của bọn họ.

[Đủ rồi! Ta chán nghe những lời cãi vã vô nghĩa này!] Fel cuối cùng cũng nổ tung.

[Cãi vã cái đầu ông!] Tôi hét lại.

[Thì sao chứ?! Quái vật đã chết, giờ có làm gì cũng không thay đổi được!] Fel nói.

[Ông lấy tư cách gì mà còn dám quát lại tôi hả, Fel?!]

[Ta hoàn toàn nhận thức được việc hôm nay là không lý tưởng, thưa bệ hạ, nhưng ta phải đồng ý với Fel. Chuyện đã rồi, không thể cứu vãn.] Gon chen vào.

[Ồ, thế là ông cũng tính phủi tay cho qua nữa hả?!] Tôi gào lên. Họ từng tỏ vẻ hối hận đấy, nhưng chỉ trong chốc lát. Giờ thì lại trưng ra cái vẻ mặt trơ tráo quen thuộc. [Hai ông có nghe tôi nói không?! Nghe đi, vì tôi chưa xong đâu…]

Thế là tôi lại tiếp tục giảng, nhưng lần này thì chẳng mấy tác dụng. Fel với Gon rõ ràng đang làm lơ — rốt cuộc, với những kẻ mạnh như họ, thì mấy chuyện “vặt vãnh” thế này đáng quan tâm gì chứ? Và rồi khi ánh mắt tôi lướt sang xác Supersaurus nằm đó, cả buổi giảng cũng bắt đầu trở nên vô nghĩa.

[Haizz. Biết sao được. Dù sao cũng không thể hồi sinh supersaurus. Tuyệt chủng là tuyệt chủng, bất kể thích hay không…] Tôi thở dài. Fel với Gon thì lẩm bầm kiểu “cuối cùng cũng xong rồi,” nhưng hừ, họ nhầm to. [Giờ thì, đến lúc tôi quyết định hình phạt cho mấy người vì vụ này rồi!]

[C-Cái gì?!] Fel kêu lên.

[H-Hình phạt ư, bệ hạ?!] Gon hoảng hốt.

[Là sao?!] Dora-chan hỏi.

[‘Trừng phạt’?] Sui lặp lại.

[Chuyện đó để về kinh đô rồi tính. Giờ chúng ta quay về!]

Ừ thì, đúng là chúng tôi vừa xóa sổ loài săn mồi đỉnh cao nơi này, nhưng vốn dĩ nơi đây đã là cái đấu trường điên rồ “khủng long ăn khủng long.” Mất đi một loài chắc cũng chẳng thay đổi nhiều đâu. Ổn thôi. Chắc vậy.

Tôi cố tự trấn an trong lúc thu dọn con supersaurus cuối cùng, chuẩn bị lên đường về lại kinh đô.

...........

Chúng tôi trở về thủ đô, đáp xuống gần cổng sau mà chúng tôi đã đi qua… và tôi đã thấy Hội trưởng Willem đang đợi sẵn ở đó. Khoanh tay, nét mặt cau lại đến mức khó chịu.

Ôi rồi. Lại đây rồi… Chắc có ai đó thấy Gon từ xa báo với ông ấy rồi chặn đường chúng tôi. Lần này là chuyện gì nữa đây?

[N-Này! Chúng tôi về rồi,] tôi nói, cố gắng không nhìn thẳng vào Hội trưởng Willem.

“Vậy, cậu có thể giải thích vì sao chúng ta đang đứng đây được không, Mukohda?” giọng ông ấy lạnh lùng đến phát run. [T-Tôi, ờm, xin lỗi,] tôi đáp, giọng run run.

“Chúng ta đã nói chuyện này rồi, đấy biết không?” Hội trưởng Willem nói. “Tôi đã dặn rõ ràng là trước khi rời thủ đô phải báo lại.”

[Tôi thực sự, thật sự xin lỗi!]

Tôi thật lòng có lỗi. Dù các linh thú của tôi có thúc đi như tên bắn, nhưng quên không ghé qua báo với hội trưởng trước khi lên đường rõ ràng là lỗi to của tôi.

May mắn là tôi có thứ có thể bù đắp! [Nhưng, ờm, chỗ chúng tôi đi săn lần này khá… bất thường, và tôi đem về một món lưu niệm cho ông! Tôi nghĩ cái này sẽ có ích cho Hội Thám Hiểm lâu dài,] tôi nói, mắt lúc nào cũng dán vào biểu cảm của hội trưởng, mong rằng lời đề nghị có thể xoa dịu cơn thịnh nộ chính đáng của ông.

“Một món quà lưu niệm?” Hội trưởng Willem lặp lại.

[Đúng! Có lẽ tôi nên tóm tắt sơ qua chỗ chúng tôi đã đến…]

Tôi kể tóm tắt cho Hội trưởng Willem: chúng tôi đã bay lên cái trên đỉnh núi và gặp đủ thứ khủng long để đi săn. Càng kể sâu, mặt Hội trưởng Willem càng tái mét.

“Lại nữa! Cậu lại làm như vậy à!” Hội trưởng Willem oán thán đến mức tôi gần như chờ ông ấy té vật xuống đất. Vai ông run lên theo cảm xúc. Tôi hỏi ông ấy đang nói gì, và sau một hồi ông bình tĩnh lại đủ để giải thích. “Có một cuốn sách thiếu nhi tên ‘Cuộc Phiêu Lưu của Hayden’. Đó là tuyển tập những câu chuyện tưởng tượng mà hầu như đứa trẻ nào lớn lên trong môi trường đọc sách cũng đã đọc qua — kiểu truyện cổ tích khi nhà thờ đọc để dạy chữ cho trẻ. Mọi loài cây, quái vật cậu mô tả nghe y hệt mấy thứ xuất hiện trong sách ấy. Không ai thật sự biết cuốn ‘Cuộc Phiêu Lưu của Hayden’ được viết khi nào, nhưng nó được xem là hoàn toàn hư cấu… cho đến bây giờ!”

Ồ. À, tôi có linh cảm ít người từng leo lên cái núi đó… nhưng giờ biết là nó giống trang truyện cổ tích thật thì mọi chuyện chắc chắn sẽ rắc rối.

Nếu tôi nói đã đến một nơi chưa từng được ai vẽ bản đồ và đánh nhau với mấy quái vật chưa từng được nghe tên, Hội trưởng Willem có thể còn chấp nhận được — xét chuyện chúng tôi đã làm những thứ kỳ quặc trước kia.

Nhưng rằng tôi đã đến đúng nơi từng xuất hiện trong sách thiếu nhi và chiến đấu mấy con quái trong trang truyện? Ừm… nghĩ đến cách ông ấy sẽ phản ứng thôi mà tôi đã lạnh cả sống lưng.

“Tôi sẽ xem xét kỹ bằng chứng cậu mang về,” Hội trưởng Willem nói. “Tôi phải báo cáo lên cấp trên — họ cần đưa ra phán quyết cho chuyện này. Tôi không thể tự xử vụ này một mình, nên cậu sẽ theo tôi đến hội và giải thích. Ngay bây giờ.”

[Được thôi.] Tôi rên rỉ yếu ớt.

Thế là tôi bị “hộ tống” đến trụ sở Hội Thám Hiểm thủ đô — theo kiểu giống như tội phạm bị hộ tống vào nhà giam. Trong khi đó, mấy linh thú của tôi đi phía sau với vẻ ngây thơ đến vô tội.

Các người biết mà, tất cả chuyện này đều là lỗi của các người đấy nhé!

..............