Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan

Chương 7-3

2025-09-26

5

[Ááááá! Làm ơn, ai đó làm gì đi chứ?!]

[Im lặng! Ngươi lải nhải mãi khiến ta không tập trung vào trận đấu được!] Fel quát.

[Xin đừng lo, bệ hạ! Lá chắn của ta không dễ bị phá vỡ đâu!] Gon trấn an.

[Đúng đó! Bọn ta còn đang đánh nhau ở đây, nên ngậm miệng lại và chờ một lát đi!] Dora-chan nói.

[Nhìn Sui mạnh chưa này! Ăn đòn nèeee!] Sui reo lên.

Fel, Gon, Dora-chan và Sui đều đang chiến đấu hết sức. Bao nhiêu lời than phiền về việc tôi làm phiền, xem ra chẳng hề ngăn được họ tận hưởng trận chiến. Nhưng điều đó cũng chẳng cản nổi đám quái vật đang nhe nanh muốn xơi tái tôi!

Ừ thì, lá chắn của Gon vẫn giữ an toàn cho tôi thật đấy, nhưng nó đâu ngăn được cảnh bọn quái vật cứ liên tục lao vào cắn xé! Nhìn đám răng nhọn hoắt cắn ken két sát bên tai, thần kinh tôi chịu đựng không nổi rồi! Sao tự dưng chúng lại hung hãn quá đáng thế này?!

[Mau kết thúc đi rồi giúp tôi với! Làm ơn!] tôi hét lên, co người lại, rúc chặt vào cái “tổ kén” tôi tự cuộn thành.

Sau vụ chạm trán với bầy khủng long tí hon, bọn tôi lại tiếp tục tiến sâu vào rừng. Nhưng chưa đi được bao xa thì một con khủng long khác đã xuất hiện—và lần này thì Fel mới chịu thừa nhận nó đáng để ra tay.

Con quái đó cao đến mức tôi phải ngẩng hết cỡ mới nhìn thấy trọn thân hình. Trên cổ nó có một dãy gai nhọn tua tủa như bờm, còn đôi mắt đỏ rực thì dán chặt vào chúng tôi. Nó hồng hộc phun hơi, rồi há to cái miệng đầy răng nhọn hoắt, sắc như dao cạo.

Lạ thật, tôi có cảm giác đã thấy sinh vật này ở đâu rồi… Trong một bộ phim thì phải? Đang suy nghĩ dở dang thì nó liền cất tiếng gào thét y chang âm thanh trong ký ức của tôi—không thể dùng từ gì để diễn tả ngoài “giống hệt phim khủng long”—rồi lập tức lao thẳng đến với tốc độ nhanh hơn hẳn những gì tôi tưởng tượng.

[Heh. Cuối cùng cũng là con mồi xứng đáng. Để ta xử lý nó,] Fel tuyên bố, nghênh ngang bước ra đối mặt với con khủng long. Biết thừa ông ta sẽ chẳng hề hấn gì, tôi lùi về phía sau cùng các linh thú còn lại.

Tôi dùng Thẩm Định: tên nó là Acrocanthosaurus. Ăn thịt, dĩ nhiên. Và như đã đoán, nó cũng biết phun lửa. Nhưng chưa hết—màn hình còn báo là nó có thể nhổ axit.

[Coi chừng! Con đó nhổ được axit đấy!] tôi hét lên.

[Hừm! Một chút axit thì chẳng thể làm gì ta!] Fel gầm đáp, vừa né những cú đớp liên tiếp từ hàm răng khổng lồ kia.

Con khủng long di chuyển cực nhanh, từng cú vồ đều bén ngót, nhưng vẫn hoàn toàn không theo kịp sự linh hoạt của Fel. Bực bội, nó ngửa đầu ra sau, há miệng rộng hết cỡ chuẩn bị phun.

[Như ta đã nói, axit chẳng thể làm gì ta—và so với ta, ngươi chậm chạp đến mức cứ như đang đứng yên vậy.]

Fel giơ móng vuốt trước ngực, tung chiêu đã thành “thương hiệu”: Vuốt Xé. Đòn đánh bổ thẳng vào ngực Acrocanthosaurus, xẻ toạc nó làm đôi. Đầu nó rơi thịch xuống đất, và thế là trận đấu kết thúc chỉ trong một chiêu.

Trong thoáng chốc, khu rừng yên ắng trở lại. Nhưng âm thanh từ trận đấu của Fel đã thu hút thêm nhiều sự chú ý. Chẳng mấy chốc, bốn bề vang dậy tiếng gầm rú và tiếng lá xào xạc. Hàng loạt khủng long đổ ra từ khắp hướng, con nào cũng dữ tợn, ánh mắt sáng rực như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống chúng tôi.

Thiên nhiên nơi này vừa ném găng thách đấu xuống—và hiển nhiên, chẳng có cách nào kết thúc ngoài một trận tử chiến hỗn loạn.

Fel lập tức đối đầu với con to nhất trong đám. Thẩm Định báo tên nó là Giganotosaurus. Và theo mô tả, nó không chỉ biết phun lửa—mà còn có thể cắn xuyên cả hồng ngọc tinh thể scarletite.

Con khủng long của Gon thì tôi đã biết tên ngay trước cả khi dùng Thẩm định: chính là “bạo chúa” Tyrannosaurus rex (T-rex). Thẩm Định báo thêm rằng, khác với các T-rex trong phim tôi từng xem, con này có thể phun lửa, cắn xuyên adamantite. À, móng vuốt của nó còn mang độc mạnh đến mức có thể giết người ngay tức khắc.

Dora-chan đang xử lý một con Carcharodontosaurus, và kết quả Thẩm Định của nó không khác T-rex là mấy: phun lửa, cắn xuyên adamantite. Khác ở chỗ, móng vuốt của con này thay vì chứa độc thì có thể cứa đứt cả adamantite luôn.

Sui thì đang lao mình vào một con Carnotaurus. Con này nhỏ hơn so với mấy đại khủng long kia, nhưng trên đầu nó có một cặp sừng, lại chạy nhanh đến mức có thể cạnh tranh với Acrocanthosaurus về độ cơ động.

Nhìn thứ gì đó nhanh đến thế rượt theo Sui khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thẩm Định nói rằng nó cũng phun lửa, cắn xuyên adamantite, và tốc độ chạy của nó cực kỳ ấn tượng — con mồi gần như không có đường thoát.

Trong khi mấy linh thú của tôi đang oanh tạc hàng loạt ác mộng thời tiền sử, tôi thì bị kẹp ở giữa, cầu trời cầu đất cho họ mau xong. Những con khủng long khác thì không tha; chúng không thèm đợi lượt, lao thẳng vào tôi.

Bọn tấn công tôi nhỏ hơn mấy con mà các linh thú đang vật lộn, nhưng trông vẫn nguy hiểm đến ngớ ngẩn. Việc chúng ập tới theo đàn ngay khi thấy tôi là bằng chứng rõ rành rành.

Tôi đứng trong lá chắn, nên không con khủng long nào chạm tới được, nhưng chúng vẫn há mồm, răng nhọn chớp chớp, giơ hàm chuẩn bị cắn xé. Không có gì ngạc nhiên khi Thẩm Định hiện ra: tôi đang đối mặt với một bầy Velociraptor — nổi tiếng là kiêu hùng và hung hãn.

Và thế là ta trở lại khoảnh khắc hiện tại…

*Chomp, chomp, chomp!*

[Gaaaa! Mấy người chưa xong à?!]

*Fwooosh!*

[Cả đám này cũng phun lửa luôn sao?! Thật không đùa được!]

Không có cú lùi nào đủ để chặn nổi cả đợt tấn công kiểu này. Và tôi còn mấy suy nghĩ muốn hét ra: [Được rồi, tôi biết đây là thế giới khác rồi, nhưng có gì đó cực kỳ sai trái với mấy con khủng long này! Này, ngài Demiurge! Chính ngài tạo ra thế giới này, phải không?! Tại sao lại cho mấy con khủng long phun lửa vậy?!] tôi to tiếng phàn nàn với vị thần sáng tạo — người mà tôi quen biết — hơn là phản ứng tỉnh táo, thuần bản năng là chính.

[Ồ! À, ừm, có lẽ ta đã hơi lạm quyền với mấy cái đó,] một giọng nói vang lên trong đầu tôi ngay tức thì. [Ta lấy cảm hứng từ khủng long ở thế giới của ngươi, nhưng sau đó nghĩ: ‘Sao không thêm một chút phong cách của ta nhỉ?’ Cứ phải thêm một tí sáng tạo vào cho thú vị!]

[Ngài thật thản nhiên khi lấp đầy thế giới mình bằng những con Lizard giết người hung hãn thế đấy à?! Mà tại sao chúng phải cần ‘một chút sáng tạo’ cơ chứ?! Chúng vốn đã là khủng long rồi mà!]

[Thật lòng mà nói, ta đã hoàn toàn quên rằng ta đã tạo ra chúng! Thật thú vị!]

[Ngài quên?!]

[Và lại nữa, vì ngươi đi cùng hai trong số những linh thú mạnh nhất thế giới này, ta đoán là các ngươi sẽ thoát được thôi. ]

[Đó không phải trọng điểm ở đây chút nào!]

[Ồ, ôi! Nhiệm vụ gọi rồi — nhưng giờ ngươi cũng hiểu tình hình rồi đấy. Chúc ngươi may mắn!]

[Gì— Này, ngài Demiurge?! ngài Demiurge?!]

............

[Ugggh, kinh khủng thật…] tôi rên rỉ. Nếu lúc đó có gương soi, chắc tôi sẽ thấy một kẻ tiều tụy, phờ phạc như vừa sốt liệt giường cả tuần mới lết dậy.

Chuyện vừa rồi thật sự là ác mộng, không còn gì để nói. Tôi không nhớ nổi mình đã suýt tè ra quần bao nhiêu lần. Đám khủng long sống trong thung lũng núi kia đáng sợ đến mức không lời nào tả nổi.

Trong khi tôi run như cầy sấy, thì Fel, Gon, Dora-chan và Sui lại như vừa đi dạo công viên về, còn đang phấn khích thảo luận về mấy con khủng long họ vừa hạ gục.

[Hah hah hah hah! Thật tuyệt vời khi được so tài với kẻ dám đối mặt trực diện! Con quái đầu tiên ta hạ chẳng đáng nhắc đến, nhưng con thứ hai vừa to lớn vừa có cú cắn đủ sức so kè với ta. Nếu nó kẹp trúng ta thì đúng là nguy hiểm… dĩ nhiên, chuyện đó vốn không thể xảy ra rồi!] Fel nói.

[Quả đúng vậy! Con của ngươi là to nhất, Fel, nhưng con ta cũng chẳng kém về độ hung tợn! Nó không hề do dự khi lao vào một Rồng Cổ như ta, thậm chí còn định nuốt chửng ta nữa chứ! Quả là có dũng khí đáng nể. Mà nghe nói móng vuốt còn có độc chết người nữa cơ, nhưng dĩ nhiên thứ đó chẳng bao giờ tác động được đến ta. Gra hah hah hah!] Gon tán dương.

[Ừ thì, mấy con hai người gặp nhìn đúng là đáng gờm thật, nhưng có thấy con của ta chưa?! Nếu nó cắn trúng thì tiêu đời ta rồi, mà móng vuốt còn sắc khủng khiếp nữa! Chỉ cần sượt qua thôi là cũng đủ xẻ ta ra mất! Tiếc là ta quá nhanh, nó chẳng có cơ hội nào hết! Cắn mạnh, vuốt sắc để làm gì, nếu đối thủ né sạch thì cũng bằng thừa!] Dora-chan cãi.

[Quái vật của Sui cũng siêu mạnh nha! Nó nhanh khủng khiếp luôn, nhưng Sui né như vầy nè, rồi như vầy nè, sau đó pew một phát là thắng! Sui siêu mạnh luôn đó!] Sui tự hào.

Rõ ràng cả bọn vẫn đang ngập tràn adrenaline sau trận chiến, còn tôi thì chỉ muốn xỉu. Tôi vừa lặng lẽ thu gom xác khủng long, vừa nghe họ bình luận rôm rả.

Kết quả thu hoạch: một con Acrocanthosaurus bị chặt đầu, một con Giganotosaurus bị moi bụng, nội tạng vương vãi khắp bãi cỏ, một con T-rex đầy vết cào sâu hoắm, đầu gần như bị ngoạm đứt lìa, một con Carcharodontosaurus miệng cháy sém từ trong ra ngoài, một con Carnotaurus bị thủng toác một lỗ ở thân, và cuối cùng là cả bầy Velociraptor bị chém đôi gọn gàng.

Tôi cố gắng hết sức để không nghĩ đến mình đang làm gì trong lúc thu dọn. Thật sự là… cố gắng lắm…

Dù sao thì, xong cái nhiệm vụ kinh tởm ấy, chúng tôi lại tiếp tục lội vào rừng, lần này (hầu hết) trong tâm trạng hưng phấn ngút trời. Trên đường, liên tục gặp khủng long ăn thịt, và cứ mỗi lần như vậy, một linh thú lại “xử” chúng gọn gàng.

Phải nói, khả năng thích nghi của con người thật sự đáng sợ. Sau khi bị tấn công bởi đủ loại khủng long, tôi đã muốn ngửa mặt lên trời gào: [Có bao nhiêu con nữa vậy hả?!] 

Thế mà giờ, cứ nghe tiếng động là tôi lập tức cúi rạp người trốn, y như phản xạ tự nhiên. Thậm chí vừa nãy, tôi vừa cúi xuống thì Dora-chan và Sui đã lao ra chặn một con T-rex phóng thẳng về phía chúng tôi.

Nói thật chứ, tại sao nhiều khủng long thế này? Nhìn kiểu chúng ăn thịt lẫn nhau để sống sót, chắc hẳn chúng được tạo ra để sinh sản nhanh đến mức quần thể lúc nào cũng ổn định? Không phải tôi biết gì về cân bằng sinh thái, nhưng mà… sao có cảm giác bọn chúng tập trung vào tôi hơi quá mức cần thiết vậy?!

[Quá đã! Thêm một con nữa cho đội chúng ta!] Dora-chan reo.

[Yaaay! Đánh bại nó rồi!] Sui reo.

Dora-chan và Sui reo hò khi vừa hạ thêm một con T-rex nữa. Tôi lại lẳng lặng chạy tới nhặt xác nó — thật ra tôi chẳng nhớ nổi đây là con thứ bao nhiêu rồi. Và ngay lúc ấy, mặt đất rung lên theo từng tiếng bước nặng nề từ xa vọng lại.

[Xem ra lại có kẻ thách thức mới.] Fel nói.

[Và lần này đến lượt ta.] Gon bình thản thêm vào.

[Chuẩn. Rồi mới đến ta.] Fel tiếp lời.

Đấy, mấy “cụ già” cũng đang phấn khích chẳng kém ai. Ugggh… Làm ơn cho tôi về nhà sớm được không?!

...........

Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi, cho đến khi cuối cùng cũng bước ra một khoảng trống cỏ xanh, nơi một cảnh tượng thật sự phi thường đang chờ sẵn.

[Trời đất ơi… con đó bự khiếp luôn,] tôi thì thầm, gần như nuốt nước bọt cái ực.

Trước mắt tôi là một con khủng long cổ dài, to đến mức khiến con Giganotosaurus lúc trước trông chẳng khác nào một đứa trẻ con. Và chưa hết, ở đó có tới ba con tất cả. Lần này, may mắn thay, tôi có được chút thông tin nội bộ hữu ích: khủng long cổ dài đều là loài ăn cỏ!

Nghĩa là tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi… Ít nhất thì tôi tưởng vậy, cho đến khi tận mắt thấy một con cúi đầu xuống, ngoạm lấy một con T-rex đang ăn thịt một con khủng long nhỏ hơn, rồi nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất ngay trước mắt tôi.

2f643308-1715-4911-924f-8ef3db12c5c3.jpg

[Cái gì vậy?] Tôi lầm bầm. Một sự thật vui về con người là khi bị dồn vào tình huống hoàn toàn bất ngờ, nhiều lúc chúng ta thực sự không phản ứng nổi. Đó chính xác là trạng thái của tôi — đứng sững, mắt mở trừng, cho đến khi một điều còn sốc hơn xuất hiện ngay sau đó.

Thay vì thưởng thức con T-rex, con khủng long cổ dài đã vồ được nó rồi đập mạnh xuống đất. Con T-rex va vào mặt đất với một tiếng rền vang, nằm nguyên đó, chẳng nhúc nhích. Rồi, một bất ngờ nữa: con khủng long cổ dài cúi xuống… rồi thật sự bắt đầu ăn xác con T-rex.

[Không đời nào!] Tôi suýt thì hét to. Nhưng mà nghiêm túc đấy — khoan đã! Khủng long cổ dài là loài ăn cỏ mà? Sao nó lại vừa vồ vừa ăn T-rex được chứ?!

[H-hê, sao nó lại ăn T-rex thế?!] Tôi quát lên, đập vài cú thật mạnh vào lưng Fel cho bớt hoảng.

[Bởi vì nó là loài ăn thịt, ta đoán vậy,] Fel bình thản đáp.

Ừ thì, phần đó tôi đã đoán được rồi.

[Ta tưởng nó vẫn đứng đầu chuỗi thức ăn ở chỗ này,] Fel tiếp.

[Ta cũng vậy,] Gon thêm vào. [Chúng luôn là sinh vật mạnh nhất ở đây.]

[Trời ơi, to vãi! Lần này xác định là trận chiến thực thụ rồi!] Dora-chan reo lên.

[Woah, to quá!] Sui cũng hớn hở.

Ý của các người là… thật sự định lao vào mấy con đó à? Mấy con kia cơ à?!

Tôi nhìn mấy linh thú đang phấn khích sục sôi rồi bủn rủn cả người… và đúng lúc đó, một con khủng long cổ dài ngoảnh mặt nhìn thẳng về phía tôi. Ánh mắt của nó chạm vào tôi.

Ôi. Thế là xong. Tôi chào thua.

Tôi nhìn cái cổ dài tít tắp chầm chậm vươn tới — và ngay trước khi tôi kịp bị nuốt chửng, có cái gì đó kéo tôi ra, quăng tôi ngồi sụp xuống đất bằng mông.

[Lui lại,] Fel ra lệnh.

[Việc này để bọn ta làm,] Gon tiếp.

[Ừ, ngồi yên đấy! Chúng ta sẽ mang về cho chủ nhân một con to oạch luôn!] Dora-chan hô to.

[Sui sẽ chiến hết mình, chủ nhân!] Sui phụ họa.

Bốn linh thú tôi đứng sẵn sàng, háo hức như thể họ sắp hạ gục loài đỉnh cao ở khu vực này.

[Ha ha ha…] Tôi cười khẽ, cười trong nỗi bất lực. Tại sao mấy con này lại là loài ăn thịt? Khủng long cổ dài rõ ràng là loài ăn cỏ mà! Loài ăn cỏ thì không ăn thịt, và dù là loài ăn thịt thì cũng không phun lửa được chứ! Tất cả hỏng hết cả rồi!

Tôi chỉ biết cười rồi đổ trách nhiệm cho ngài Demiurge — kiểu như “thần sáng tạo thế giới” đã làm bừa.

[Thật đấy, ngài Demiurge, sao ngài tạo ra chỗ này thế hả?] tôi lầm bầm. Và quả như nghề, giọng nói đó lại vang lên trong đầu tôi lần nữa.

[Thực ra ta nghĩ chúng ‘ngầu’ thôi! Nhiệt huyết tuổi trẻ mà, mấy đứa nhỏ trên thế giới của ngươi thích mơ về ‘khủng long ngầu nhất’ lắm, phải không? Lúc đó ta cũng trẻ trâu, tin rằng ‘to hơn thì mạnh hơn’, không cần bàn cãi. Chẳng phải thú vị sao! Ho ho ho ho!]

“Ho ho ho” cái quần xì! Đây không phải chuyện để cười! Và tôi biết chắc ông lại lần nữa đang chối phăng phăng!

[Được rồi, nhìn này —tôi có cảm giác kiểu mấy con này chỉ tồn tại ở đây thôi, và có vẻ chúng chẳng muốn rời đi, nhưng thử tưởng tượng xem nếu một con lọt ra được làng mạc nào đó thì sao? Thảm họa luôn! Ngài nghĩ gì mà tạo ra đám quái vật vớ vẩn thế?] Tôi nói, rồi chợt giật mình: [Khoan đã. Tôi không muốn nghĩ sâu, ngài Demiurge ạ, nhưng có chỗ nào khác cũng có quái vật dị dạng như thế này không? Ngài có tạo chỗ khác nữa không?]

Một khoảng lặng vô cùng dài trôi qua. [Có lẽ là không!]

[Vậy sao ngài phải suy nghĩ lâu thế nếu chỉ là ‘có lẽ không’?]

[‘Có lẽ’ là ‘có lẽ’ chứ! Ta có việc đây, chúc ngươi may mắn!]

[Này, khoan! Cái ‘có lẽ’ đó là kiểu ‘ta không nhớ rõ’ hả, ngài Demiurge? Nói rõ nào?! ngài Demiurge?!]