Chuyện phiếm : Những đứa trẻ ở cô nhi viện sau nửa năm trôi qua~
"Chào mừng trở về!"
Sau một ngày dài làm việc, khi Maynard và Enzo kéo chiếc xe hàng về trại mồ côi, cả hai lập tức bị một bầy trẻ nhỏ vây lấy.
"Chúng tớ về rồi."
"Chúng tớ về rồi, mọi người."
Bọn nhỏ níu lấy hai người họ, miệng không ngừng la hét, "Thịt! Thịt!" hay "Làm ơn cho thịt đi!" Những đứa trẻ đang tuổi lớn này hầu như lúc nào cũng đói bụng.
"Thôi nào, được rồi, được rồi..." Maynard và Enzo càu nhàu nhưng vẫn chuẩn bị thịt xiên cho bọn trẻ.
Với Maynard và Enzo, những người lớn lên tại cô nhi viện, tất cả những đứa trẻ ở đây đều là gia đình. Có thể nói, những đứa nhỏ hơn chẳng khác nào em trai, em gái của họ. Việc cho bọn trẻ đang đói ăn là cách hai người trả ơn cô nhi viện và bà chủ, dù chỉ một chút. Vì cô nhi viện luôn đầy ắp những đứa trẻ háu ăn, chi phí lớn nhất của trại chính là thức ăn. Maynard và Enzo biết bà chủ cô nhi viện và các sơ luôn phải lo lắng về vấn đề này.
"Được rồi, được rồi, vẫn còn ít lòng bò đây. Làm xiên nướng nha? Bình tĩnh lại nào, mọi người."
Hiện tại, món cháo lòng bò cà chua kiểu lòng xào cay là món đặc sản của quầy hàng họ, nên nó luôn bán hết sạch mỗi ngày. Điều đó có nghĩa là họ chỉ còn dư lại một ít để làm xiên nướng cho bọn trẻ.
Những giọt mỡ long lanh nhỏ xuống từ các xiên lòng bò đang nướng. Cộng thêm mùi thơm nức mũi của thịt nướng khiến bọn trẻ tụ tập quanh chiếc xe, mắt không rời khỏi những xiên thịt. Tất cả đều nuốt nước miếng, trông như không thể đợi thêm được nữa.
"Ồ, hôm nay bọn tớ về kịp rồi nhỉ." Từ phía sau đám trẻ, Maynard và Enzo nghe thấy tiếng của Luis, người cùng nhóm thám hiểm với họ, cất lên. Luis bằng tuổi với hai người họ.
"Ồ, là cậu à Luis. Đã về từ hầm ngục rồi sao?"
"Ừ. Đội bọn tớ ngày càng phối hợp ăn ý hơn, nên săn quái tốt hơn hẳn."
"Đúng đấy, hôm nay bọn tớ làm rất tốt."
"Phải. Bọn tớ hạ được sáu con quái!"
"Và trong số đó còn có một con gà rừng nữa. Thật may mắn."
Trông có vẻ hôm nay họ đã có một ngày rất thành công, vì Luis và nhóm của cậu ta đều đầy phấn khích khi kể lại chiến công.
"Tớ thấy rồi. Các cậu giỏi lên thật đấy."
"Hah! Đương nhiên rồi!" Luis đáp lại Enzo.
"Chúng ta đã hứa với 'anh trai’ mà. Nếu không tiến bộ thì thật đáng xấu hổ."
Nghe lời Luis nói, các thành viên trong nhóm cậu ta đều gật đầu đồng tình.
"Haha! Đúng thế. Ồ, xong rồi đây."
Ngay khi nghe Enzo nói thế, bọn trẻ lập tức ùa tới la hét, "Cho em! Cho em!" và "Thịt! Thịt!"
"Hàng hàng! Xếp hàng ngay! Không thì không được đâu! Và như mọi khi, mỗi đứa chỉ được một xiên thôi!" Maynard quát lên, khiến bọn trẻ nhanh chóng xếp thành một hàng ngay ngắn.
Vậy là Maynard và Enzo bắt đầu phát từng xiên thịt cho bọn trẻ.
Những đứa trẻ nhận xiên xong đều vui vẻ ăn ngấu nghiến, tiếng "Ngon quá!" vang lên khắp nơi.
"Hôm nay bọn tớ cũng muốn ăn nữa."
"Được thôi. Đây này."
Luis và nhóm của cậu ta, xếp cuối hàng, cũng được nhận mỗi người một xiên.
"Ừm? Có phải do tớ không, hay hôm nay xiên này ngon hơn lần trước nhỉ...?" Luis tự hỏi và nhìn qua đồng đội, người cũng gật đầu sau khi thử một miếng.
"Thật sao?"
"Vẫn ngon như mọi khi, nhưng mà..."
"Hehehe... Cậu nhận ra à..."
"Đúng rồi đấy." Hai người đầu bếp cười mỉm.
"Gì cơ? Sao các cậu lại cười kiểu đó?"
"Các cậu không phải người duy nhất nỗ lực đâu. Đúng không, Enzo?"
"Chính xác." Maynard và Enzo nhìn một xiên thịt trong tay mình và nói.
"Hm? Các cậu thay đổi gì đó với xiên thịt à?"
"Ừ. Dạo gần đây bọn tớ đang nghiên cứu hương vị."
"Đúng vậy. Chúng tớ thay đổi một chút trong nước sốt vài ngày trước."
"Thật sao?"
"Chỉ một chút thôi. Tất cả những gì bọn tớ làm là thêm một loại thảo mộc mới."
"Một sự khác biệt nhỏ, nhưng tớ nghĩ cậu có thể cảm nhận vị chua thanh nhẹ từ đó."
"Theo ý tớ, việc thêm loại thảo mộc này khiến món lòng, vốn béo ngậy, trở nên nhẹ nhàng hơn và đỡ ngấy hơn."
Luis nhìn chằm chằm vào xiên thịt của mình, thử một miếng nhỏ. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại bắt đầu ăn như gió.
"Mmg... Hmm, giờ các cậu nói, tớ nghĩ tớ cảm nhận được chút vị chua nhẹ khi cắn vào." Luis và những người khác lại bắt đầu ăn, vừa nhấm nháp vừa lẩm bẩm, "Đúng là vậy thật," và, "Ừ nhỉ..."
"Hai cậu chắc hẳn đã bỏ ra rất nhiều công sức." Luis thực sự cảm nhận được sự tâm huyết của Maynard và Enzo qua những nỗ lực cải thiện hương vị, dù chỉ là một chút.
"Để tớ lặp lại lời các cậu: Đương nhiên rồi. Bọn tớ đã được trao cho một cơ hội tuyệt vời. Nếu không cố gắng, chẳng phải là phụ lòng thầy sao?"
"Đúng vậy. Không chỉ mỗi xiên thịt đâu. Hằng ngày bọn tớ đều nghiên cứu cách làm cho món cháo cà chua, món chủ đạo của quầy hàng, trở nên ngon hơn nữa."
"Tất nhiên là vẫn bám sát công thức gốc mà thầy đã dạy cho bọn tớ."
"Chỉ còn nửa năm nữa là 'anh trai' trở lại, nhỉ?"
"Ừ. Bọn tớ đã mạnh miệng khoe rằng sẽ khiến thầy ấy phải ghen tị khi ăn món của bọn tớ mà. Thế nên tất nhiên là bọn tớ muốn phát triển hết sức để chứng minh điều đó. Không thể lười biếng được."
"Chính xác."
"Nếu các cậu nói vậy, thì bọn tớ cũng khoe với anh ấy rằng lần sau gặp lại bọn tớ sẽ mạnh hơn nhiều. Nhưng mà, các cậu biết không... tớ vẫn háo hức chờ ngày đó lắm!"
"Ừ đấy!"
"Vậy thì, tất cả chúng ta đều phải cố gắng hết sức, đúng không?"

