Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 6-2

2025-09-10

6

Chúng tôi tìm thấy một hòn đảo để cắm trại qua đêm và cập bờ. Điều đó có nghĩa là tôi lại phải bắt tay vào chuẩn bị bữa tối cho mọi người, nhưng lần này, quá trình nấu nướng của tôi gặp phải một trở ngại vô cùng khó chịu: bốn cái dạ dày không đáy kia nhất quyết đòi tôi chế biến thứ thịt rùa sát thủ mà chúng tôi vừa hạ gục ban sáng.

Tôi chẳng có tí manh mối nào về cách ăn loại rùa này, nên đã thử đề nghị với các linh thú rằng có thể dời sang lúc khác. Nhưng đáp lại tôi chỉ là những lời đầy tự tin— bọn họ khẳng định chắc nịch rằng tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách gì đó.

[Thật sự thì... mình nên bắt đầu từ đâu với cái đống này đây... ?] Tôi rầu rĩ lẩm bầm, nhìn chằm chằm vào những khối thịt rùa trông cực kỳ kém hấp dẫn, còn nguyên cả da lẫn xương. Tôi hoàn toàn bế tắc, nhưng giờ không còn đường lui nữa. Tôi đành phải thử xem nó có vị gì trước, rồi từ đó tính tiếp.

Tôi cẩn thận lột da một miếng thịt rùa, cố gắng không nghĩ đến việc trông nó ghê tởm thế nào, sau đó thái thành từng miếng nhỏ, rắc một ít muối tiêu cho có vị rồi ném lên chảo áp chảo. Khi thấy miếng thịt đã chín, tôi gắp một miếng bằng đũa, đưa lên quan sát thật kỹ.

[Không sao đâu. Mình từng ăn thịt rùa mai mềm từ hầm ngục rồi mà, có vấn đề gì đâu! Loại này cũng tương tự thôi,] tôi tự trấn an bản thân. [Không còn cách nào khác! Phải mạnh mẽ lên và thử thôi! Mặc kệ tất cả!]

Tôi bỏ miếng thịt rùa sát thủ vào miệng trước khi kịp nghĩ ngợi lung tung thêm. Sau vài lần nhai đầy lo lắng... tôi nhận ra hương vị của nó lại khá kỳ lạ— vừa có chút giống thịt bò, vừa có nét của thịt heo, nhưng cũng phảng phất hương vị của thịt gia cầm. Nó có chút đặc trưng của cả ba loại thịt, nhưng không đủ giống bất kỳ loại nào để tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng nó gần với thứ gì nhất.

Hừm... À, mình biết rồi! Nếu phải chọn một loại thịt gần giống nhất, thì có lẽ là thịt cừu! Nó có cái mùi ngai ngái đặc trưng tương tự.

Thật khó tin là loại thịt này lại chẳng hề giống với thịt rùa mai mềm— hay chính xác hơn là thịt "rùa cắn lớn"— dù cả hai đều là quái vật rùa. Tôi có cảm giác rằng nếu nêm nếm bằng hỗn hợp muối thảo mộc, có lẽ nó sẽ khá ổn. Làm vậy có thể giúp lấn át bớt mùi ngai ngái, và tôi có rất nhiều loại thảo mộc, gia vị đã thu thập từ những thị trấn mà chúng tôi đi qua để sử dụng.

Vậy nên tôi quyết định thử nghiệm. Tôi cắt nốt phần thịt đã lột da trước đó mà không thèm lọc xương, sau đó rắc lên một hỗn hợp muối thảo mộc. Tôi chọn loại muối thảo mộc mà mình vừa mới mua không lâu trước đây. Nó có mùi khá nồng, nhưng lại mang đến một cảm giác tươi mát bất ngờ.

Tôi đun nóng một ít dầu ô liu trong chảo, rồi đổ phần thịt rùa sát thủ đã được tẩm ướp vào.

[Ít nhất thì... mùi có vẻ ổn đấy! Câu hỏi là, không biết ăn có ngon không?] Tôi lẩm bầm đầy căng thẳng.

Tôi gắp một miếng thịt đã nấu chín và nếm thử. Đầu tiên là hương thơm của thảo mộc lan tỏa, tiếp theo là vị umami đậm đà của thịt. Quan trọng nhất là không còn chút mùi ngai ngái nào như tôi đã lo lắng ban đầu.

[Tuyệt! Cái này đúng là có thể chế biến ngon được!]

Ngay lập tức, tôi bắt tay vào làm một mẻ thịt rùa tẩm thảo mộc cho cả nhóm. Và dù ghét cay ghét đắng cái công đoạn xử lý thịt kinh tởm trước đó, tôi vẫn cắn răng chịu đựng mà tiếp tục công việc.

..................

[Món này không đến nỗi nào, nhưng thịt rùa mà chúng ta từng ăn trong lẩu trước đây ngon hơn hẳn,] Fel nhận xét khi nhai ngấu nghiến phần thịt rùa sát thủ tẩm gia vị của mình, nuốt chửng cả xương lẫn thịt.

[Đúng vậy. Không tệ chút nào, nhưng so với thịt trong mấy nồi lẩu đó thì thực sự kém xa,] Gon đồng tình.

[Nhưng mà đem món này ra so với mấy cái lẩu đó thì hơi vô lý đấy nhé,] Dora-chan phản bác trong lúc gặm phần thịt của mình. [Món đó ngon quá mức luôn! Nói đến lại thèm mất rồi!]

[Món này ngon lắm, Chủ Nhân! Nhưng Sui thấy thịt rùa trong nồi lẩu lần trước ngon hơn nhiềuuuu!] Sui cũng đồng tình với số đông.

Grrr... [Này, ai là người cứ liên tục đòi ăn thử nó hả?! Mấy người có biết lột da đám thịt rùa này cực thế nào không?! Nó kinh khủng lắm đấy!]

Phải, thịt rùa mai mềm đúng là ngon hơn ở mọi khía cạnh. Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng mấy người không thể nói ra cái sự thật đó ngay sau khi tôi đã đổ bao nhiêu công sức để dọn bữa được chứ! Để lột hết chỗ da rùa này cho mấy người ăn thử, tôi đã phải chiến đấu với chính ý chí sinh tồn của mình đấy! Mấy người đã bao giờ thử xử lý cả một cái chân rùa to đùng chưa?! Hay một miếng thịt nguyên cả phần bụng mà chưa lột da?! Tôi không vất vả làm xong đống này chỉ để nghe mấy người than phiền rằng nó không ngon bằng thứ rõ ràng là đỉnh hơn đâu nhé!

[C-Chà, món này cũng ngon theo cách riêng của nó.]

[Ừm-Ừm! Thịt kết hợp với thảo mộc rất hoàn hảo!]

[K-Không tệ đâu! Kiểu như, thực sự là rất ổn ấy!]

[N-Ngon mà, Chủ Nhân?]

Hẳn là do vẻ mặt tôi quá uy hiếp đáng sợ, nên bốn cái dạ dày không đáy kia liền luống cuống sửa lại lời mình. Tuy nhiên, tôi vẫn băn khoăn về giọng điệu ngập ngừng như đang đặt câu hỏi của Sui.

Haa... Thôi kệ. [Chính mấy người đòi ăn nó đấy nhé, nên không được để thừa miếng nào đâu!] Tôi cảnh cáo.

Bọn họ đồng loạt đáp lại bằng những lời cam kết khác nhau, rồi lập tức quay lại ăn tiếp. Dù có phàn nàn là không bằng thịt rùa mai mềm, nhưng ít nhất thì món này cũng không tệ với họ.

Thật là... Bọn họ bị chiều hư mất rồi. Toàn được ăn thịt ngon, giờ đụng phải món hơi thường một chút là lập tức chê bai ngay. Tôi vẫn còn kha khá thịt ngon trong Item Box, nhưng nghĩ đến cảnh một ngày nào đó hết sạch số thịt ấy, tôi chỉ biết rùng mình.

Khi tôi tiếp tục ăn phần thịt rùa sát thủ của mình, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của nhóm Ark ở phía bên kia.

"Nói thật thì, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là 'Rùa biển sát nhân có ăn được không vậy?'" Gaudino nói.

"Đồng ý," Gideon gật đầu.

"Không thể phủ nhận," Sigvard nói.

"Tôi cũng nghĩ thế," Feodora thêm vào.

Với cái vẻ ngoài kinh khủng của nó, tôi cũng không trách họ được.

"Mà này, dù Fel với rồng cổ có bảo là thịt rùa cắn lớn ngon hơn hẳn, nhưng thực lòng mà nói, tôi thấy món này vẫn rất ngon đấy chứ."

"Phải rồi, có vấn đề gì đâu. Thật ra thì nó còn ngon hơn cả đồ ăn ở mấy nhà hàng hạng sang trong kinh đô nữa kìa."

"Thịt rùa cắn lớn lần trước— 'lẩu,' phải không?— đúng là đỉnh hơn một bậc, nhưng thịt này cũng ngon theo cách riêng của nó. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh nó kết hợp hoàn hảo với một ly rượu mạnh. Chỉ riêng điểm đó thôi đã khiến nó đạt chuẩn rồi! Ước gì tôi có thể nhồi căng bụng bằng đống thịt này với một bình bia thật to!"

"Ngon lắm. Tôi có thể ăn nó mỗi ngày."

Ồ? Đúng là những đánh giá đáng để tự hào! Cảm ơn mọi người nhé! Xem ra bao nhiêu công sức xử lý đống thịt rùa này cũng đáng giá rồi!

"Nhưng mà... có một chuyện tôi phải nói. Không hẳn là phàn nàn đâu," Sigvard lên tiếng.

"Tôi biết cậu định nói gì," Gideon đáp. "Món Mukohda nấu lúc nào cũng ngon tuyệt..."

"Và so với cái đó, đồ ăn bình thường của chúng ta thì..." Gaudino bắt đầu, nhưng rồi bỏ lửng câu nói.

"Xin anh đừng nhắc lại, đội trưởng," Gideon rên rỉ.

"Đồ ăn trong hầm ngục là kinh khủng nhất," Feodora nói.

"Còn đồ ăn bên ngoài hầm ngục thì cũng chẳng thể so bì với thứ này được," Sigvard bổ sung.

Nhóm Ark tiếp tục trò chuyện trong khi tận hưởng món thịt rùa sát thủ. Rồi cuối cùng...

"Này, tôi vừa nghĩ ra một chuyện," Gideon nói. "Mấy người nghĩ sao về việc... liệu chúng ta có thể quay lại kiểu ăn uống ngày xưa được nữa không, sau chuyến thám hiểm này?"

Cả nhóm khựng lại một lúc, rồi đồng loạt quay sang nhìn tôi.

Gì thế này?! Nhóm Ark nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi!

[Các thành viên của Ark đang muốn gia nhập nhóm của bạn!]

→ CHẤP NHẬN  /  TỪ CHỐI

Trong một khoảnh khắc, tôi như thấy một hộp thoại hiện lên trong tâm trí, và một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.

Không, đừng nhìn thẳng vào họ! Nếu giao tiếp bằng mắt, tôi sẽ không thể quay đầu lại được nữa!

Tôi giả vờ như chẳng nhận ra gì, tiếp tục tập trung ăn phần thịt rùa của mình.

Và để nói rõ luôn, vấn đề ăn uống dài hạn của các anh không liên quan gì đến tôi đâu nhé! Tôi chỉ nhận nấu ăn trong chuyến đi này thôi, vì tôi biết rằng nó chỉ kéo dài đúng một lần! Tôi sẽ lo bữa ăn cho các anh đến khi kết thúc cuộc thám hiểm này, nhưng sau đó thì tự thân vận động đi nhé! Tôi đã quá mệt mỏi với bốn cái dạ dày không đáy rồi, không thể gánh thêm bốn người nữa đâu!