[Này, các ông nghĩ sao về việc dừng lại nghỉ ngơi ở đây hôm nay?] tôi đề nghị.
[Một quyết định sáng suốt! Ta cũng muốn được nếm thử thịt hải xà sớm,] Gon nói.
[Bình tĩnh nào!] tôi phản đối. [Nhóm Ark cũng săn được không ít hôm nay, nghĩa là chúng ta phải chia phần chiến lợi phẩm với họ. Chúng ta không thể giữ hết số thịt cho riêng mình nếu họ cũng muốn một phần.]
[Cái gì?!] Fel sủa lên. [Thịt là của ta! Ta đã tuyên bố chủ quyền với nó!]
[Hơn nữa, chúng ta đâu có cần da, xương và đá ma pháp,] Gon nói thêm. [Ta thà lấy thịt bổ dưỡng, thơm ngon còn hơn mấy thứ tầm thường đó.]
[Đúng rồi! Thịt là của bọn ta! Đưa nó đây!]
[Thịttttttttt!]
Bộ tứ tham ăn lại làm ầm lên như thể điều này là lẽ hiển nhiên, đến mức bất cứ nhóm nhà thám hiểm nào nghe thấy cũng sẽ rơi nước mắt mà khóc vì uất ức. Và vì Fel và Gon nói to, nhóm Ark thực sự nghe thấy cuộc đối thoại này. Nụ cười của họ có vẻ hơi căng thẳng thì phải.
[Được rồi, được rồi! Tôi sẽ nói chuyện với họ xem có thể thương lượng thế nào, nên chờ một chút đi,] tôi nói, lắc đầu rồi quay sang nhóm Ark. [Xin lỗi vì các ma thú của tôi cứ ồn ào thế này. Họ không thể kiềm chế được khi liên quan đến thịt.]
Nếu họ biết những rắc rối mà thói quen đó đã gây ra cho tôi...
"Đừng lo lắng về chuyện đó. Chúng tôi đã đồng hành với cậu đủ lâu để quen rồi," Gaudino nói.
"Đúng vậy, bọn tôi hiểu mà. Các linh thú của cậu chỉ quan tâm đến đồ ăn thôi," Gideon đồng tình.
"Da, xương và đá ma pháp là ‘đồ tầm thường’ à? Với tư cách là nhà thám hiểm, mấy thứ đó đáng giá hơn thịt rất nhiều đối với bọn tôi," Sigvard nhận xét. Gaudino và Gideon gật đầu đồng tình mạnh mẽ, rõ ràng cả ba người họ đều có chung suy nghĩ về việc này.
"Tôi muốn thịt. Tôi luôn muốn thử thịt hải xà," Feodora, nàng elf tham ăn, nói, khiến Gaudino, Gideon và Sigvard trố mắt nhìn cô ấy như thể muốn hét lên, ‘Cô đang nói cái quái gì vậy?’
"Không, không được đâu, Feodora!" Gaudino nói. "Cô định làm gì với đống thịt đó chứ?!"
"Đúng thế! Một đống thịt chẳng giúp ích được gì cho bọn tôi cả!" Gideon phụ họa.
"Chính xác! Điều duy nhất bọn tôi có thể làm với nó là bán lấy tiền," Sigvard thêm vào với một tiếng thở dài, Gaudino và Gideon cũng thở dài theo.
Không phải chuyện của tôi, nhưng chẳng lẽ ba người này chưa từng nghĩ đến việc ăn số thịt đó sao?
"Chúng ta có thể ăn nó mà. Thực ra, tôi muốn ăn nó," Feodora kiên quyết, bất chấp sự chán nản của đồng đội.
Gaudino lại thở dài nặng nề. "Nghe này," anh nói, "chỉ vì chúng ta có thịt ngon trong tay không có nghĩa là chúng ta sẽ thực sự được ăn nó. Cô làm nghề này đủ lâu để biết điều đó rồi chứ."
"Đội trưởng nói đúng đấy, Feodora. Vả lại, bọn tôi đâu có ai biết nấu nướng đâu," Gideon nói.
"Và đừng có nói là cô biết nấu đấy nhé. Tất cả chúng tôi đều biết cô nấu ăn tệ đến mức nào," Sigvard bổ sung.
"Ý anh là ngay cả khi ăn nó, nó cũng không ngon sao?"
"Trời ạ... Cô nghiêm túc đấy à?"
"Cô không gia nhập nhóm này ngày hôm qua! Cô biết rõ là chẳng ai trong số chúng ta biết nấu ăn mà!"
Tôi có cảm giác rằng Gaudino, Gideon và Sigvard cuối cùng cũng đã đạt đến giới hạn kiên nhẫn với Feodora. Suốt cả cuộc trao đổi, tôi đã cố hết sức để không bật cười và tận dụng cơ hội này để chen vào, đề nghị rằng nếu tôi có thể lấy toàn bộ thịt của lũ hải xà, tôi sẽ nấu một bữa thật ngon cho họ để đổi lại. Các thành viên của Ark lập tức đồng ý ngay—đặc biệt là Feodora, người mà tôi nghĩ có lẽ sẽ gật đầu mãi không dừng mất.
Thỏa thuận ban đầu của chúng tôi là Ark sẽ nhận ba bộ da, ba hộp sọ còn nguyên răng nanh và sáu viên đá ma pháp thạch. Họ chỉ yêu cầu hai bộ da, hai hộp sọ và một viên đá ma pháp lúc đầu, nhưng vì họ đã tự mình hạ gục năm con hải xà, tôi cảm thấy phần thưởng như vậy là quá ít nên đã thuyết phục họ nhận thêm một chút chiến lợi phẩm. Giờ khi nhóm tôi đã chắc chắn có được tất cả những gì chúng tôi muốn, tôi quyết định đàm phán lại và ép họ nhận thêm.
Thực ra, nói là đàm phán thì không đúng lắm—phải nói là tôi không để họ từ chối thì đúng hơn. Nhóm tôi chưa bao giờ có khái niệm "quá nhiều thịt", nhưng mấy thứ như da, sọ và đá ma pháp thì tôi chỉ có thể mang bán cho Hội Thám Hiểm. Tôi cũng có thể giữ lại một hai bộ da để tặng ngài Lambert làm kỷ niệm, nhưng ngoài ra chẳng biết làm gì khác với chúng. Chưa kể, nhờ mấy con vật cưng của mình, tôi đã có nhiều tiền hơn mức cần thiết, nên việc xử lý đống vật liệu dư thừa này chỉ tổ thêm phiền phức.
Dù đã thuyết phục Ark nhận thêm chiến lợi phẩm, số còn lại vẫn đủ để tôi phải tìm cách xử lý vào một lúc nào đó. Đó là chưa kể đến những thứ khác tôi nhặt được. Chỉ nghĩ đến việc phải phân loại tất cả chúng sau khi về Karelina thôi mà tôi đã thấy mệt rồi.
Và trong khi tôi còn đang loay hoay với mớ suy nghĩ về hậu cần…
[Vậy quyết định thế nhé! Chỗ thịt đó là của chúng ta!]
[Tuyệt! Giờ thì đi nấu ăn đi!]
[Đã lâu lắm rồi ta chưa được nếm thịt hải xà! Ta thực sự mong chờ đấy.]
[Thịt, thịt, thịt, thật nhiều thịt!]
“Đây sẽ là lần đầu tiên tôi được ăn thịt hải xà! Không thể chờ được nữa!”
…thì các linh thú ăn cùng với Feodora vẫn tiếp tục lẩm bẩm đầy phấn khích khi chúng tôi tìm kiếm một hòn đảo để dừng chân nghỉ qua đêm.
................
Ngay khi đặt chân lên đảo, các linh thú của tôi lập tức làm ầm lên, đòi ăn thịt hải xà ngay lập tức.
[Ôi trời ạ—này, ít nhất cũng phải để tôi quyết định xem sẽ nấu món gì trước đã chứ! Đừng có hối tôi như thế!]
[Còn gì phải nghĩ nữa? Chỉ có một món duy nhất xứng đáng với thịt hải xà!]
[Đúng rồi nhỉ?! Không cần phải nói luôn!]
Fel và Dora-chan liếc nhìn nhau, rồi nhếch mép cười. Gon đứng bên cạnh quan sát, vẻ mặt rõ ràng là không hiểu gì cả.
[Không cần phải nói? Là món gì vậy?] lão ta hỏi.
[Karaage!] Sui vui vẻ kêu lên.
[Chính xác. Karaage hải xà đúng là một món ngon tuyệt vời.]
[Phải đấy! Món đó ngon nhất luôn!]
Tôi đã từng làm karaage hải xà cho Fel, Dora-chan và Sui khi chúng tôi còn ở thị trấn ven biển Berleand, và có vẻ như món ăn đó đã để lại ấn tượng rất sâu đậm với bọn họ.
[Oh? Nếu mọi người đều khen ngon như vậy, thì xem ra ta có thứ đáng mong đợi rồi! Thực ra, ta nóng lòng muốn thử ngay bây giờ đây!] Gon cười rạng rỡ nói.
Ừ thì, karaage hải xà đúng là ngon thật. Nhưng mà... [Tối qua chúng ta vừa ăn karaage rồi mà, đúng không? Ăn cùng một món hai bữa liên tiếp thì có hơi nhàm chán không?] Tôi biết là tối qua là karaage cockatrice, nhưng vẫn là karaage mà.
[Không hề! Ta có thể ăn karaage mỗi tối mà không chán chút nào!]
[Chuẩn luôn! Món đó ngon đến mức không thể ngán được!]
[Sui cũng muốn ăn karaage mỗi ngày luôn!]
[Mỗi ngày á?! Không đời nào! Có thể mấy người không chán, nhưng tôi thì chắc chắn là sẽ ngán đấy,] tôi bật cười khổ.
[Karaage làm từ loại thịt khác nhau thì chắc chắn cũng sẽ có hương vị khác nhau! Ta nhất định phải biết karaage hải xà có vị ra sao, nhất là khi những người khác đã khen ngợi nó đến vậy! Ta cầu xin người, bệ hạ của ta!] Gon tha thiết van nài, gương mặt nghiêm túc đến mức lão ta còn dùng cả hai chân trước túm lấy vai tôi.
Tuyệt vọng quá rồi đấy, Lão Gon?! Mà khoan đã…
[O-Oái! N-Này, Gon, đau đấy! Ông siết mạnh quá rồi!]
[Ồ! Ta xin lỗi. Chỉ là nhất thời mất kiểm soát thôi,] Gon nói. [Vậy, thưa bệ hạ, người sẽ làm món đó cho ta chứ?]
[Rồi, rồi! Được rồi! Tôi hiểu rồi! Mọi người muốn karaage, thì tôi sẽ làm karaage!] Tôi không chịu nổi áp lực từ ánh mắt đầy mong chờ của Gon nữa và đành chịu thua. Vậy là bữa tối nay vẫn sẽ là karaage, hai đêm liên tiếp.
...............
Tôi lấy bếp ma pháp từ Item Box ra và bắt đầu chuẩn bị nấu ăn. Thường thì tôi sẽ ướp một phần thịt với nước tương và một phần chỉ với muối, nhưng vì tôi vừa làm kiểu đó hôm qua rồi, nên lần này tôi quyết định thay đổi một chút ở phần gia vị.
Đám linh thú của tôi có thể ăn karaage mãi mà không chán, nhưng tối nay nhóm Ark cũng sẽ ăn cùng, và tôi thì chắc chắn sẽ phát ngán nếu cứ lặp đi lặp lại một món. Tôi không phải kiểu người có thể ăn cùng một thứ liên tục mà không thấy nhàm chán. Vì vậy, ngoài hai vị quen thuộc, tôi quyết định làm thêm một mẻ karaage vị cà ri, một mẻ vị ớt yuzu, và một mẻ vị miso.
Trước tiên, tôi lén lút nấp sau bếp ma pháp để các thành viên Ark không thấy mình mở Siêu Thị Online. Tôi không có sẵn bột cà ri hay tương ớt yuzu, nhưng sau khi mua thêm hai thứ đó, tôi đã có đủ nguyên liệu để bắt tay vào chiên một núi karaage!
Đầu tiên, tôi sơ chế thịt hải xà, cắt thành từng miếng vừa ăn. Sau đó, tôi chuẩn bị hai loại sốt quen thuộc: một loại có nước tương làm nền, loại còn lại chỉ đơn giản là muối. Tôi cho thịt vào từng túi nhựa lớn cùng với nước ướp để chúng thấm gia vị trước khi chiên.
Karaage vị cà ri thực ra cũng dùng chung sốt ướp với loại nước tương, điểm khác biệt duy nhất là tôi sẽ trộn bột khoai với bột cà ri trước khi áo thịt, vì vậy tôi làm thêm một mẻ thịt ướp nước tương, nhưng giảm độ đậm một chút.
Hỗn hợp ướp karaage vị ớt yuzu gồm có tương ớt yuzu, bột súp gà, rượu sake, tỏi bào và gừng bào. Trong khi đó, karaage vị miso có miso, sake, mirin, nước tương, tỏi bào và gừng bào. Tôi ướp một lượng thịt tương đương với hai vị cơ bản và chia vào từng túi riêng. Kết quả là tôi dùng hết sạch số túi nhựa dự trữ. Xem ra lát nữa phải mua thêm rồi.
Sau khi hoàn tất công đoạn ướp, việc tiếp theo chỉ là đợi thịt thấm gia vị. Tôi đợi một lúc… nhưng rồi không thể chịu nổi nữa mà lên tiếng:
[Ừm… mọi người cần gì à?]
Fel, Gon, Dora-chan, Sui và Feodora—elf háu ăn—tất cả đều túm tụm quanh bếp của tôi, nín thở quan sát từng cử động của tôi.
[Xong chưa?]
[Ta thực sự rất mong chờ đấy!]
[Cả bọn đói lắm rồi!]
[Sui đói lắm lắm luôn!]
Feodora không nói gì, nhưng vẻ háo hức trên mặt cô ta đã nói lên tất cả.
[Nghe này, nấu ăn là một quá trình, hiểu không? Một phần quan trọng của karaage là phải để thịt ngấm gia vị. Nghĩa là mọi người phải đợi, nếu không nó sẽ không ngon như mong đợi đâu.]
Thật sự thì, mấy người sốt ruột như vậy không giúp ích được gì đâu! Nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương cũng không làm thịt hải xà ngấm gia vị nhanh hơn đâu. Điều duy nhất các người đang làm là khiến tôi cảm thấy áp lực hơn đấy, thế nên làm ơn đi làm phiền ai khác giùm tôi đi!
Tuy nhiên, đám háu ăn không thể xem tiếp được gì mấy đâu. Bước tiếp theo tôi cần làm chỉ là đổ dầu vào chảo, chuẩn bị bột để lăn qua thịt—trong đó có một bát trộn thêm bột cà ri dành cho karaage vị cà ri. Sau đó, chỉ còn tôi, "khán giả" của tôi, và áp lực mà họ đặt lên tôi để nấu nhanh hơn.
…Thôi, chắc thế là đủ rồi! Bắt đầu chiên thôi.
Tôi lấy từng mẻ thịt hải xà đã ướp ra, lăn qua bột khoai rồi thả ngay vào chảo dầu nóng. Đám háu ăn nhìn chằm chằm, trông như thể sắp phát điên vì mong đợi. Chẳng bao lâu sau, mùi thơm nức mũi của karaage lan tỏa khắp khu cắm trại, khiến những người "khán giả" bắt đầu nhỏ dãi khi nhìn đống thịt chiên ngày một cao lên.
Tôi cố nhịn cười, rồi lấy ra vài miếng đưa cho bọn họ thử trước.
[Cẩn thận! Mới chiên xong nên nóng lắm đấy,] tôi nhắc nhở. Nhưng có vẻ cơn đói còn đáng sợ hơn nhiệt độ, vì họ lập tức chộp lấy và ăn ngon lành.
[Ah, đúng là ngon tuyệt!]
[Ồ, món này đúng là một tuyệt phẩm!]
[Vị có hơi khác bình thường, nhưng không phải theo hướng xấu! Món này ngon bá cháy luôn!]
[Ngon lắm lắm luôn!]
"Mmph, mmnh," Feodora chỉ hừ hừ trong khi cố thổi nguội miếng karaage cô đã cắn vào, chẳng thể đưa ra nhận xét nào mạch lạc.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, có thể thấy cả năm người đều đang hạnh phúc tột độ khi cuối cùng cũng được thưởng thức món karaage hải xà mà họ mong chờ bấy lâu. Tuy nhiên, việc một elf háu ăn nào đó hòa nhập quá mức với hội linh thú háu ăn của tôi lại khiến tôi có chút cảm xúc lẫn lộn.
[Đây! Tôi cũng làm phần cho mọi người nữa,] tôi nói, mang một đĩa karaage đến cho Gaudino và những người còn lại.
"Ồ, cảm ơn cậu," Gaudino nói. "Nhân tiện, tôi cũng xin lỗi vì Feodora cứ quấy rầy cậu suốt."
"Đội ơn cậu, Mukohda! Và đúng là cô ta phiền phức thật," Gideon đồng tình.
"Chúng tôi luôn trân trọng đồ ăn ngon. Còn về cô ấy... phần lớn elf đều có tính tùy hứng khi nói đến đồ ăn, nhưng Feodora thì vượt xa mức đó. Xin lỗi vì cậu phải chịu đựng cô ta."
Ba người họ vừa trông có vẻ thích thú vừa có chút sợ hãi khi nhìn Feodora ăn ngấu nghiến bên cạnh đám linh thú của tôi, một tay cầm nĩa, ăn chẳng khác gì bọn họ.
[Chà, xem ra cô ấy thực sự rất mong đợi được thử thịt hải xà,] tôi đáp. [À, nhân tiện, xin lỗi vì đã phục vụ cùng một món hai đêm liên tiếp! Các linh thú của tôi thực sự rất muốn ăn karaage hải xà và ép tôi phải làm.]
"Ồ, không, đừng xin lỗi! Món chiên này—'karaage,' đúng không?—thật sự tuyệt vời! Tôi không có gì để phàn nàn cả," Gaudino nói.
"Tôi cũng nghĩ thế. Món này ngon đến kinh ngạc," Gideon đồng tình.
"Chuẩn, chuẩn. Tôi khó mà tưởng tượng ra món ăn nào hợp với rượu hơn thế này," Sigvard thêm vào.
Tôi biết anh đang ám chỉ điều gì đấy, Sigvard, nhưng không, tối nay chúng ta không uống rượu đâu!
[Ta muốn ăn thêm! Và lần này, ta muốn nhiều phần hơn với các vị quen thuộc.]
[Ta cũng vậy! Nhưng hãy cho ta thêm phần có vị cay một chút.]
[Cho ta thêm tất cả các vị mới đi!]
[Ummm, umm, Sui muốn ăn thêm thật nhiều, tất cả các loại!]
[Đến ngay đây!] Tôi quay lại bếp và tiếp tục chiên, thỉnh thoảng tranh thủ gắp một hai miếng cho bản thân.
Karaage vị ớt yuzu và miso đều rất tuyệt, còn vị cà ri thì cũng khá ngon, nhưng tôi nhận ra mình nên cho nhiều bột cà ri hơn một chút thì sẽ đậm đà hơn.
"Tôi chưa từng ăn thịt hải xà bao giờ. Nó ngon thật, không còn gì để bàn cãi," Gaudino nói từ bên cạnh.
"Chà, dĩ nhiên rồi. Thịt thế này thì làm sao không ngon được?" Gideon đáp. "Chưa kể người nấu là Mukohda nữa! Không đời nào cậu ấy làm ra một bữa ăn dở cả."
"Nghe cũng hợp lý," Sigvard gật đầu. "Mấy miếng có vị cay thật sự rất ấn tượng. Tôi chắc chắn chúng sẽ còn ngon hơn nữa nếu có một cốc rượu kèm theo."
"Ơ kìa, đừng có bắt đầu nhắc đến rượu nữa. Anh quên là chúng ta đang ở trong hầm ngục à?"
"Đúng đó! Làm ơn tỉnh táo chút đi, Sigvard!"
Trong suốt cuộc trò chuyện, cả ba người họ cứ liên tục liếc nhìn tôi. Tôi phải thừa nhận, karaage vị ớt yuzu thực sự rất ngon, và một cốc bia chắc chắn sẽ khiến nó càng hoàn hảo hơn.
Nhưng dù có ám chỉ bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không lấy rượu ra đâu! Ánh mắt van xin cũng vô ích thôi! Ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục khám phá hầm ngục, không thể để ai say xỉn được.
Mà tiện thể than thở luôn… Tôi có thể nghỉ tay một chút được không?
Từ nãy đến giờ tôi cứ đứng chiên mãi! Tôi muốn ngồi xuống ăn một bữa tử tế cơ!

