Tập 16: Meuniere cá thân trắng và Tang lễ của Leviathan

Chương 4-3

2025-09-23

7

[Ugggh, mệt chết đi được…] tôi than thở khi bước vào căn nhà trọ.

[Mệt? Vì cái gì? Ngươi chẳng làm gì cả.] Fel liếc nhìn.

[Chính cái chẳng làm gì đó mới mệt, cảm ơn rất nhiều!] tôi gắt lại. Ngồi nhìn mấy người hăng máu xé xác bất cứ sinh vật nào lọt vào tầm mắt cũng đủ bào mòn thần kinh rồi. Không đời nào ông hiểu được chuyện đó đâu!

[Chúng ta phải quay lại chỗ đó lần nữa chứ, đúng không?] Dora-chan reo.

[Ừm!] Sui đồng tình. [Lần tới Sui sẽ tự hạ một con luôn!]

[Ta cũng thế!]

[Không! Tôi nói rồi, chúng ta sẽ không quay lại đó nữa!]

[Chán quá đi!] Dora-chan và Sui đồng thanh rên.

[Nếu bệ hạ lo về việc rùa rồng bị tuyệt chủng thì không cần bận tâm,] Gon xen vào. [Thực tế thì chúng còn nhiều hơn hẳn so với lần trước ta ghé lãnh thổ của chúng.]

[Gon nói đúng. Ta cũng cảm nhận được số lượng của chúng vẫn còn khá dồi dào.] Fel gật đầu.

[Không phải chỉ vậy! Ý tôi là… đúng, đó cũng là một phần, nhưng vấn đề lớn hơn là tôi không chịu nổi cảnh các người tàn sát chúng một chiều như vậy! Mấy người không thấy tội cho chúng à?] tôi hét.

[Này, nếu gọi là một chiều thì cũng chỉ vì bọn ta quá đỉnh thôi. Đúng không, Sui?] Dora-chan cười nhăn nhở.

[Ừm! Sui siêu mạnh!] Sui hớn hở gật.

[Đúng vậy. Không phải lỗi của bọn ta nếu sức mạnh vượt trội kẻ địch.] Fel lạnh lùng thêm vào.

[Đó là số phận của kẻ mạnh thôi. Thành thật mà nói, riêng Fel và ta đã khó mà tìm được đối thủ ngang cơ rồi. Những kẻ có sức mạnh ngang bọn ta hiếm đến mức gần như không tồn tại.] Gon nói.

Lão có lý. Dora-chan và Sui mạnh khủng khiếp, nhưng so với Fel và Gon thì vẫn chẳng là gì. Fenrir và Rồng Cổ mà—không gì có thể sánh nổi. Tôi biết rõ điều đó, nhưng nó chẳng khiến những cuộc săn tàn nhẫn kia dễ chịu hơn chút nào.

[Dù sao đi nữa, bệ hạ, chẳng phải các cuộc săn của chúng ta vốn đều một chiều từ trước đến nay sao?] Gon hỏi.

[Không sai, nhưng chuyện này khác. Đám rùa rồng đâu có muốn đánh nhau? Chúng biết chẳng có cơ hội nên đã rút hết vào mai từ trước rồi.] Tôi nhớ lại cảnh từng con co rụt lại, tuyệt vọng ẩn mình. [Thế mà mấy người vẫn ra tay tàn nhẫn… Tôi không thấy thương chúng sao được.]

[Đó là săn bắn thôi. Kẻ mạnh ăn kẻ yếu—chắc giờ ngươi phải hiểu rõ chứ? Ngươi chỉ hay xúc động rồi nghĩ quá nhiều vì mấy lý do ngớ ngẩn thôi. Ngươi nên tập bỏ cái đó đi!] Dora-chan nói, bay sát mặt tôi rồi còn lấy nắm tay nhỏ xíu nghiến vào má tôi để dạy đời.

[Đúng vậy. Dora nói chí phải.]

[Ta cũng đồng ý.]

Biết ngay là hai người hùa theo nó mà. Với lại… [Thôi ngay đi được không?! Bỏ cái má tôi ra!] Dù nhỏ bé, nhưng sức cậu quá đáng lắm rồi, Dora-chan!

[Heh heh heh! Xin lỗi, xin lỗi.] Dora-chan cười xòa.

98729250-a44f-4435-bf48-76a23a4772b3.jpg

Tôi vừa xoa cái má còn ê ẩm vừa bước vào phòng khách… thì thấy Hội trưởng Willem đang ngồi đó, khoanh tay, mặt cau có.

Áaaaa! C-cái khí thế này… rõ ràng là có người đang cực kỳ, cực kỳ bực mình rồi!

[Ờ, h-hi… tụi tôi về rồi đây,] tôi lắp bắp.

"Hình như cậu có một ngày chơi vui vẻ lắm nhỉ?" Hội trưởng Willem đáp, giọng trầm đến mức làm tôi có cảm giác như cả căn phòng đang rung chuyển.

[À thì, umm, bọn tôi chỉ ra ngoài săn chút thôi…] tôi cố chữa. Tôi có để lại lời nhắn cho ông ấy mà, nhỉ…?

"Tôi biết," Hội trưởng Willem gằn. "Tôi đọc cái lời nhắn đó rồi! Tôi cũng nhớ rất rõ cái đoạn cậu hứa là sẽ ở yên trong nhà cả ngày. Cậu còn nhớ không?"

[Ờ thì, umm… là tại mấy linh thú khế ước của tôi…] tôi bắt đầu, liếc ra sau với hy vọng bọn họ sẽ chịu trách nhiệm cùng mình. Nhưng—hả? Ủa, họ đâu hết rồi? Rõ ràng mới nãy còn ở sau lưng tôi mà?!

Tôi liếc quanh và thấy cả bốn đã lủi mất vào góc phòng, nằm ườn như chẳng liên quan gì. Đúng là bỏ mặc tôi lãnh hết bão tố từ hội trưởng!

"Cậu không định đổ hết lên đầu linh thú khế ước đấy chứ?" Hội trưởng Willem nheo mắt. "Cậu biết việc kiềm hãm họ là nhiệm vụ của cậu, đúng không?"

Ugh! Ông ấy nói không sai, mà cũng chẳng đúng… [Kiềm hãm xung động của một Fenrir với một Rồng Cổ đâu phải chuyện nhỏ! Làm sao mà tôi ngăn được khi chúng chẳng chịu nghe lời chứ?] Tôi muốn cãi, nhưng biết mở miệng ra thì chỉ bị mắng thêm nên đành im lặng.

"Thật là, cứ hễ tôi lơ mắt đi một chút là cậu biến mất ngay, lần nào cũng vậy." Hội trưởng Willem gầm gừ.

Xin ông đừng nhìn tôi như kiểu tôi mới là kẻ gây chuyện được không…? Hãy quay qua trừng mắt đám linh thú ấy!

"Còn chuyện con Leviathan nữa. Cậu có biết người ta đang vất vả thế nào để xẻ thịt nó không? Cậu không thể ngoan ngoãn ngồi yên cho đến khi chuẩn bị xong hết sao?"

Tôi cũng muốn vậy lắm chứ… Thật lòng mà nói, tôi còn thích được nghỉ ngơi cơ.

"Này Mukohda, cậu có thể không giống hình mẫu mà người ta thường nghĩ khi nói về nhà thám hiểm hạng S, nhưng cậu đang ở cấp bậc cao nhất của hội rồi. Đến lúc cậu phải cư xử cho đúng mực đi! Có nghĩa là…"

Và thế là Hội trưởng Willem bắt đầu bài giảng kéo dài đúng một tiếng đồng hồ.

"Rõ chưa? Tôi van cậu, Mukohda, đừng gây thêm rắc rối gì nữa!"

[Rõ rồi…] tôi rền rĩ, gần như muốn gục luôn tại chỗ vì mệt.

"À, nhân tiện… hôm nay cậu đi săn cái gì vậy?" Hội trưởng Willem hỏi thêm.

[Ờ, à… rùa rồng] tôi đáp.

Mặt Hội trưởng Willem nhăn lại như vừa cắn nhầm trái chanh. Ông đưa tay lên bóp thái dương. "Cậu nhắc lại xem?"

[Tôi nói là rùa rồng…]

Hội trưởng Willem thở dài, dài và nặng nề. "Lại nữa sao… Cậu biết không, mong cậu đừng nói là định mang chúng đến hội thám hiểm để xử lý nhé?"

[Hả? Ủa, mang đến hội thì… có vấn đề gì à?]

Các linh thú của tôi cứ háo hức đòi ăn thử rùa rồng không kém gì Leviathan, nên tôi cũng tính nhờ hội xẻ thịt ngay. Thịt rùa thì không phải thứ dùng được mỗi ngày, nhưng tôi đã nghĩ có một kho thịt dự trữ lâu dài cũng chẳng tệ.

"Có vấn đề? Có vấn đề ư?! Đấy là ý tưởng tệ hại nhất tôi từng nghe!" Hội trưởng Willem quát. "Cả hội đang làm việc quá sức để xử lý Leviathan, giờ cậu còn muốn vứt thêm rùa rồng cho họ à? Cậu tính bắt cả chi nhánh thủ đô này làm đến chết sao?!"

Tôi giật nảy trước cơn thịnh nộ ấy. [Ơ, umm… rùa rồng… là…?]

"Là ma thú hạng S! Đã mười lăm năm rồi mới có kẻ hạ được một con!"

Đúng như dự đoán. Với kích thước và lời của Fel cùng Gon thì cũng dễ đoán. [Mười lăm năm? Thật sao?] tôi hỏi.

"Thật," Hội trưởng Willem khẳng định. "Tôi biết, vì tôi chính là thành viên trong nhóm đã hạ con đó."

[Cái gì? Ông á?]

"Tin đi. Nhờ chiến lợi phẩm từ nó mà tôi mới lên được chức hội trưởng. Cả nhóm chúng tôi đều dùng chỗ thu nhập đó để giải nghệ."

Hội trưởng Willem giải thích thêm rằng mai rùa rồng cực kỳ quý hiếm nhờ độ cứng vượt trội. Nó có thể chế thành kiếm, giáo, khiên, giáp… và chính sự đa dụng đó khiến giá bán luôn cao. Điều đó chẳng khó tin, vì tận mắt tôi cũng thấy nó cứng thế nào rồi. Một loại vật liệu mơ ước thật—chỉ là chưa chắc chúng tôi tận dụng được hết công năng.

[Nhưng mà… nếu mai bị hư hại nặng thì sao? Ví dụ như cái bọn tôi hạ thì mai vỡ khá nhiều. Như vậy giá trị chắc sẽ giảm, đúng không?] tôi hỏi. Thường thì vật liệu càng nguyên vẹn thì càng đáng giá.

"Chờ đã, cái gì cơ—Cậu nói mai rùa rồng bị hư hại á? Sao mà làm được chuyện đó?" Hội trưởng Willem tròn mắt. "Nhóm của tôi đã chiến đấu trực diện, đến cả một vết nứt cũng chẳng tạo nổi trên mai nó!"

Thì ra chiến thuật thông thường để đối phó với rùa rồng là dùng ma pháp—đặc biệt là ma pháp hoả—đốt nóng những khe hở nơi nó rụt tứ chi vào. Đốt lâu, con rùa sẽ chịu không nổi mà phải chui ra tấn công, khi đó tổ đội mới có cơ hội chém vài nhát. Lặp đi lặp lại như thế, sau hai ngày liền mới gục được một con.

Ra là vậy… Với cái lớp mai quái vật kia, một tổ đội bình thường chắc chắn phải làm thế thôi. Tổ đội bình thường…

[À thì, sự thật là... mấy linh thú của tôi mới là người ra tay,] tôi giải thích.

Hội trưởng Willem chỉ biết gục đầu xuống. "Không hiểu sao tôi còn mất công giải thích chiến thuật thường thức với cậu làm gì..." ông lẩm bẩm.

Không sai, nhưng mà đâu phải lỗi tôi! Chúng tôi nào có bình thường đâu.

"Dù sao đi nữa," Hội trưởng Willem lại thở dài, "cứ mang về Karelina rồi bàn tiếp. Trước mắt, để đó đã."

[Rõ rồi,] tôi gật. [À, nhưng tôi báo trước nhé... tôi có ba con lận. Không vấn đề gì chứ?]

"Đ-Đợi đã... Ba con rùa rồng á?!"

[Ừ. Một cái thì mai bị bổ đôi, còn một cái thì gần như vỡ vụn hết rồi.]

"Bổ đôi...? Vỡ vụn...?" Hội trưởng Willem lẩm bẩm, ôm đầu.

"Aaaagh, thôi! Giờ tôi không muốn nghĩ nữa! Về Karelina rồi tôi tận mắt xem xét!"

[Đ-Được thôi.]

"Còn bây giờ! Khi còn ở thủ đô, cậu phải ngoan ngoãn, đừng gây rắc rối gì nữa! Làm ơn đấy, Mukohda!" Hội trưởng Willem nắm lấy vai tôi, giọng như van xin. Tôi gật lấy gật để.

Thế là từ đó trở đi, chúng tôi cũng... tạm gọi là ngoan ngoãn làm theo lời Hội trưởng Willem. Nhưng thủ đô đúng là nơi hội tụ đủ thứ hàng hóa hiếm lạ, ở đây mà không đi dạo chợ thì uổng quá. Thế là tôi dành mấy ngày liền loanh quanh khắp các khu buôn bán, hứng thú với mọi thứ lọt vào mắt.

Các linh thú thì cằn nhằn suốt, nhưng với tôi thì vui cực kỳ! Thủ đô quả không hổ danh, đặc biệt là về trà. Tôi tìm thấy vô số loại mà ở Karelina chẳng có. Dĩ nhiên là tôi mua thử vài loại, rồi còn hứng khởi nếm từng thứ một.

Trong một tiệm trà, tôi phát hiện sản phẩm chủ lực của họ là mật ong từ vùng Opatrny—mới bắt đầu sản xuất thương mại gần đây thôi. Chủ tiệm quảng cáo nhiệt tình, tôi nghĩ chắc sẽ dùng nấu ăn được nên cũng nổi hứng mua luôn. Giá thì hơi chát cho một món mua bốc đồng, nhưng đôi khi cũng phải chịu chơi chứ.

Tôi đem ngay về biệt thự, làm bánh pancake rưới mật ong cho cả bọn ăn thử. Trời ạ, ngon đến mức không còn gì để chê—hương lẫn vị đều tuyệt vời. Tôi mê ngay lập tức, mà linh thú của tôi cũng thích lắm.

Sui thì khỏi nói, nhóc vốn hảo ngọt, vừa ăn vừa mê mẩn, thế là nguyên hũ mật ong bốc hơi luôn trong chớp mắt. Tôi không thể để trải nghiệm đó chỉ có một lần, thế là hôm sau chạy ngay ra tiệm mua thêm cả đống. Đúng là tốn một mớ tiền, nhưng với chất lượng thế kia thì xứng đáng từng đồng.

Ngoài ra, tôi còn mua vài món khác, cả quà lưu niệm cho mọi người ở Karelina nữa. Thế là tôi tận hưởng mấy ngày trời trong niềm vui mua sắm, cho đến khi…

[Đã đến lúc rồi. Ngày mai chính là ngày đó.]

[Quả nhiên! Giờ khắc cuối cùng cũng gần kề!]

[Chỉ còn một chút nữa thôi, rồi cuối cùng chúng ta sẽ được thưởng thức thịt Leviathan!]

[Leviathannnn!]

Phải, ngày mai sẽ đánh dấu đúng mười ngày kể từ khi bắt đầu chuẩn bị.

[Hội thám hiểm cũng đã nhắn, họ sẽ trông cậy vào rào chắn và bảo vệ của ông,] tôi báo.

[Tất nhiên. Cứ để ta lo,] Fel đáp.

[Phải, ta cũng vậy!] Gon gật mạnh.

Ngày mai, Leviathan cuối cùng cũng sẽ được giải thể. Nhưng vẫn còn một rắc rối nhỏ mà chúng tôi phải đối mặt…

[Nghe nói ông ta cũng đã có mặt ở thủ đô rồi,] tôi thở dài, ánh mắt xa xăm khi hình ảnh kẻ cuồng rồng phiền toái nhất cả nước len lỏi trong đầu.