Tập 15: Mì Sò Điệp Lạnh và Hòn Đá Giả Kim!

Chương 4-3

2025-09-09

8

Khi các linh thú của tôi cuối cùng cũng trở về sau chuyến đi săn, câu đầu tiên họ thốt ra là:

[Bọn ta đói sắp chết rồi!]

Tôi bật cười và nhanh chóng chuẩn bị bữa tối cho họ. Danh hiệu "Bộ Tứ Ham Ăn" quả thật không hề sai chút nào. Mãi cho đến khi cả bọn đã ngốn sạch món karaage yêu thích, chúng tôi mới bắt đầu nói về chuyến đi săn của họ.

[Vậy, hôm nay các ông đã săn gì thế?] Tôi hỏi Fel. Các thành viên của Ark cũng nghiêng người về phía trước, đôi tai đầy háo hức chờ nghe câu chuyện.

[Ừm... bọn ta chọn săn trong một cái hang ở phía bên kia hòn đảo,] Fel trả lời.

[Đ-Đúng vậy!] Gon vội vã đồng tình.

...Hả? Sao mà mơ hồ thế này? Thực sự có cảm giác như hai người họ đang cố tình né tránh câu hỏi ấy nhỉ?

Những lúc như thế này, giải pháp tốt nhất luôn là hỏi Sui—thành viên trung thực nhất nhóm.

[Ồ, vậy à? Phía bên kia đảo hả? Thế thì, Sui này, rốt cuộc tụi Sui đã săn gì ở đó vậy? Ta tò mò quá đi mất!]

[Ưmm, bọn Sui săn quái vật xương!] Sui trả lời trong khi nuốt trọn một đĩa karaage. Dora-chan, đang ngồi bên cạnh, liền đưa tay ôm mặt đầy bất lực.

[Quái vật xương?] Tôi nhắc lại.

[Ừm! Quái vật xương!]

Tôi dừng lại một chút để suy ngẫm.

"'Quái vật xương' là gì vậy?" Gideon thì thầm. Dù không thể nghe thấy câu trả lời của Sui qua thần giao cách cảm, anh ta vẫn có thể ghép nối mọi thứ lại nhờ phản ứng kinh ngạc của tôi.

...Chắc hẳn là mấy con bộ xương di động rồi, đúng không? Rốt cuộc, quái vật nào khác lại chỉ toàn xương chứ?

[Fel? Gon? Hai ông có gì muốn giải thích không?] Tôi hỏi. Không đời nào chúng tôi lại vô tình đáp xuống một hòn đảo đầy rẫy xác sống mà hai người họ không hề phát hiện ra.

Lúc họ nói đi săn, tôi cứ đinh ninh rằng họ sẽ săn thịt, nhưng tiết lộ này lại làm tôi phải suy nghĩ lại! Cách mà Fel và Gon lảng tránh ánh mắt tôi, chỉ chăm chú vào phần karaage của mình, lại càng làm tôi nghi ngờ hơn nữa.

...Được rồi, nếu họ nghĩ rằng có thể né tránh câu hỏi, thì mình sẽ phải tung đòn quyết định thôi!

[Hmm, không biết ngày mai mình nên nấu món gì đây nhỉ? Mình có rất nhiều rau củ của Alban, nên có lẽ mình sẽ làm một món xào với thật nhiều rau và rất ít thịt!]

[N-Này! Thế là chơi không đẹp!]

[Quả thực! Bệ hạ, sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy?!]

[Hử? Hai ông đang nói gì thế? Tôi chỉ đang lên kế hoạch cho bữa ăn ngày mai thôi mà, có gì mà không đẹp với nhẫn tâm chứ?] Tôi giả vờ ngây thơ.

Fel và Gon lườm tôi đầy khó chịu.

[Ôi trời, có quá nhiều lựa chọn... A, tôi biết rồi! Đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để thử một ngày không có thịt! Cứ tưởng tượng xem—một ngày tràn ngập toàn rau củ thôi!]

[Guh!]

[Ugggh!]

Kế hoạch bữa ăn không có thịt khiến Fel và Gon đồng loạt rên rỉ đầy khổ sở. Viễn cảnh đó kinh khủng đến mức cuối cùng cả hai cũng chịu thua và thú nhận toàn bộ kế hoạch của mình.

................

[Tôi hiểu lý do tại sao các ông làm thế. Chỉ là tôi không hiểu tại sao lại phải giấu tôi thôi. Chẳng phải cứ nói thẳng với tôi ngay từ đầu là được sao?]

[Như bọn ta đã nói rồi đấy, bọn ta thừa biết rằng dù có nói hay không, ngươi cũng sẽ không chịu đi cùng đâu.]

[...Ừ, điều đó thì đúng thật.]

Không cần phải bàn cãi gì nữa—không đời nào tôi lại tự nguyện bước chân vào một nơi đầy rẫy xác sống cả.

[Đó chính là lý do bọn ta vui vẻ đồng ý khi người xin nghỉ một ngày,] Gon nói.

[Vì các ông biết mình có thể tự do đi đánh nhau với bọn bộ xương nếu làm thế à? Đúng là có động cơ thầm kín ghê.]

[Điều đó... cũng không hẳn là sai.]

['Không hẳn sai' cái đầu các ông ấy! Ngay từ đầu đã chẳng có ý định cho tôi biết gì luôn thì có!]

[Này, tôi không lo cho hai ông hay Dora-chan, nhưng Sui vẫn còn là trẻ con đấy! Các ông không thể cứ thế mà kéo nhóc ấy vào những nơi nguy hiểm như bẫy tử thần được!]

[Hmph! Với Sui thì chẳng có cái gọi là ‘bẫy tử thần’ nào cả. Nó đã chứng minh sức mạnh của mình không biết bao nhiêu lần rồi. Chính ngươi cũng tận mắt thấy nó chiến đấu còn gì?]

[Hoàn toàn đúng! Ta chưa từng thấy slime nào mạnh như nó cả. Thực tế thì, chẳng có mấy sinh vật trên đời này có thể đánh bại nó đâu.]

[Nhân tiện thì, chúng ta có thể bàn về việc ngươi quá bao bọc Sui không?]

Tôi biết chứ! Tôi biết Sui mạnh cỡ nào mà! Tôi đã ở bên nhóc từ lúc mới sinh ra, tất nhiên là tôi biết! Tôi cũng hiểu mình đang bảo bọc nhóc quá mức... nhưng mà...

[Chủ nhânnnn ơi, karaage ngon lắmmmm!] Sui vui vẻ nhún nhảy trong khi tiếp tục ăn.

[Suiii!] Tôi kêu lên. Nhìn nhóc đáng yêu ngây thơ thế này, tôi không kìm được mà ôm chầm lấy Sui.

Không đời nào! Tôi sẽ vẫn cứ lo lắng!

[Làm sao tôi có thể không bảo vệ Sui khi biết nhóc ấy có thể gặp nguy hiểm được chứ?!] Tôi vừa cà mặt vào cơ thể mềm mại của Sui vừa nói.

[Hee hee! Chủ nhân, nhột quá!]

[Hee hee, thế hả? Vậy thì ta sẽ cù tiếp này! Cù cù cù!]

Khi tôi chơi đùa với Sui, Fel, Gon và Dora-chan đồng loạt thở dài.

[Một bậc phụ huynh cưng chiều con hết mức có thể.]

[Quả thực vậy.]

[Hôm nay cậu ta làm hơi quá rồi.]

Hử? Tôi là một bậc phụ huynh cưng con à? Được thôi, tôi tự hào về điều đó đấy! Cưng con thì có gì sai nào?!

[Hmph! Ta chán nghe mấy chuyện này rồi. Thay vào đó, hãy nói về quà bọn ta mang về cho ngươi đi,] Fel cắt ngang.

[Quà?]

[Chính xác. Chiến lợi phẩm—những rương kho báu. Bọn ta mang chúng về vì nghĩ rằng ngươi sẽ thích. Tổng cộng có bốn rương.]

[Nhìn này! Chúng ở ngay trong đây!] Dora-chan nói rồi đưa cho tôi chiếc túi ma pháp mà tôi đã đưa cho họ trước khi đi săn sáng nay. Tôi mở túi ra và rút ra vật đầu tiên bên trong...

[Ối chà, nặng ghê!]

...đó là một chiếc rương đầy ắp đồng tiền vàng đến mức suýt tràn ra ngoài.

"Ôi trời!"

"Choáng thật..."

"Không phải ngày nào cũng thấy một đống tiền lớn thế này đâu..."

"Lấp lánh ghê..."

Có vẻ như tôi đã thu hút sự chú ý của nhóm Ark. Họ trố mắt nhìn chằm chằm vào số chiến lợi phẩm, xuýt xoa đầy kinh ngạc.

Nhưng chuyện này có gì lạ đâu nhỉ? Tôi cứ tưởng vàng là thứ quá bình thường trong rương kho báu hầm ngục chứ. Thậm chí ItemBox của tôi còn chất đầy đồng vàng kiếm được từ mấy hầm ngục trước kia nữa mà.

Tôi tiếp tục mở chiếc rương thứ hai. Bên trong là...

[Ồ, một thanh đoản kiếm?]

Thanh kiếm được trang trí bằng vô số đá quý lấp lánh. Chỉ cần liếc qua cũng biết nó thiên về giá trị trưng bày hơn là thực chiến.

Gaudino nuốt khan. "Cái này đúng là hàng hiếm."

"Nhìn kích thước mấy viên đá quý kìa!" Gideon thốt lên.

"Tôi chưa từng thấy đoản kiếm nào lộng lẫy như vậy, mà chắc cũng chẳng có cơ hội thấy cái nào hơn thế đâu," Sigvard lẩm bầm.

"Nó được làm từ mithril." Feodora nhận xét.

Dù trông có vẻ quý giá, tôi chẳng thấy nó thực tế chút nào. Chuôi kiếm gắn quá nhiều đá quý, cầm nắm có vẻ khó khăn, thậm chí có thể làm đau tay nữa. Ngay cả khi lưỡi kiếm làm từ mithril, tôi cũng không nghĩ mình sẽ dùng đến nó. Vậy là nó chính thức vào đống "cần bán".

Tiếp theo, tôi mở chiếc rương thứ ba. Bên trong là...

[Ồ, kim cương!]

Mười viên kim cương to nặng sáng lấp lánh. Không cần suy nghĩ nhiều, thẳng tiến vào đống "cần bán"!

"Kim cương..."

"Tôi không biết chúng có thể lớn như vậy đấy..."

"Đây là loại đá quý luôn có nhu cầu cao. Chắc chắn sẽ có người mua ngay thôi."

"Lấp lánh quá..."

Một lần nữa, ánh mắt thèm thuồng của nhóm Ark nhìn chằm chằm vào kho báu là quá rõ ràng.

"Ba chiếc rương liên tiếp đều chứa bảo vật quý hiếm... Khó tin thật," Sigvard thốt lên.

"Đúng vậy. Tôi thực sự tò mò không biết họ đã đánh bại thứ gì để nhận được phần thưởng như thế này," Gaudino nói thêm.

"Phải không?! Tôi cũng đang tự hỏi đây! Phải nói rõ đi chứ!" Gideon phấn khích hỏi.

[Hử? Ngươi đang hỏi về con quái vật đã để lại những chiếc rương này sao? Đó là một Vua Bộ Xương,] Fel giải thích.

[Đúng vậy!] Gon tiếp lời. [Nó còn biết nói tiếng người nữa, nên ta đã hy vọng nó sẽ là một đối thủ đáng gờm, nhưng tiếc thay, nó chẳng mạnh như ta mong đợi.]

Khoan đã, chờ chút. Nó biết nói tiếng người á? Các ông bảo nó chẳng có gì ghê gớm, nhưng liệu thứ đó có phải là con quái kinh khủng đối với bất kỳ ai ngoài bốn người các ngươi không?

[Đúng đó! Sui đã xử lý bộ xương biết nói đó luôn!]

[Bọn ta thay phiên đánh nó, nhưng lần nào cũng chỉ cần một đòn là xong,] Dora-chan nói thêm.

Chỉ một đòn thôi á? Vậy có lẽ nó cũng không phải là vấn đề lớn lắm nhỉ? Tôi thật sự không biết phải đánh giá chuyện này thế nào nữa...

"Không, không, không! Một Vua Bộ Xương á?! Đó là loại xác sống cấp cao nhất đấy! Nó mạnh ngang với Lich luôn!" Gaudino thốt lên.

"Tôi từng nghe một câu chuyện cổ về một Vua Bộ Xương," Gideon nói. "Nghe bảo có một vương quốc đã cử một đội quân mười ngàn người đi đối phó với nó, và kết cục là toàn bộ đội quân bị quét sạch."

"Khó mà tưởng tượng nổi việc chiến đấu với một con quái như thế mà vẫn còn sống để kể lại chuyện này," Sigvard nói.

"Một Vua Bộ Xương sao..." Feodora lầm bầm đầy sợ hãi.

Nhóm Ark lại một lần nữa cặp đồng tử họ giãn to ra. Ừm... xem ra chuyện này đúng là một vấn đề lớn rồi. Một con quái vật cấp S khác, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà nếu tất cả linh thú của tôi có thể hạ nó chỉ với một đòn, vậy thì bọn họ mạnh đến mức nào chứ...? Thôi, tôi sẽ không nghĩ về chuyện đó nữa đâu. Tiếp tục nào!

Cuối cùng, tôi mở chiếc rương thứ tư và thấy...

[Hử? Đây là gì? Một loại đá đỏ à?]

[À, đúng rồi! Đó là món quà mà Ngài Demiurge gửi để cảm ơn ta và Fel vì đã giúp đỡ trong sự kiện lần trước.]

[Giúp đỡ trong một sự kiện? Quà từ Ngài Demiurge sao...? A!] Phải rồi—là vụ lùm xùm với Giáo Hội Rubanov! Có vẻ như Ngài Demiurge luôn giữ chữ tín và hoàn trả ân huệ nhỉ.

[Nó được gọi là Hòn Đá Giả Kim,] Gon nói.

[Hòn Đá Giả Kim?] Tôi nhắc lại.

[Chính xác. Nó có thể giúp ngươi chuyển đổi kim loại bình thường thành mithril, orichalcum, hoặc scarletite.]

Nó... Hả? Xin lỗi nhé, Fel, giọng điệu của ông nghe như thể chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng chẳng phải điều ông vừa nói thực sự là một việc kinh thiên động địa hay sao?! Tôi nuốt khan, rồi nhanh chóng dùng Thẩm Định để kiểm tra viên Hòn Đá Giả Kim kia.

[Hòn Đá Giả Kim]: *Một viên đá huyền thoại và toàn năng, thứ mà các nhà giả kim đã tìm kiếm suốt bao thế kỷ qua. Có thể được dùng như một trung gian để dẫn ma pháp vào sắt, biến nó thành mithril, orichalcum hoặc scarletite, tùy thuộc vào lượng ma lực được sử dụng.*

[Pffft!]

Ôi trời... Không phải trò đùa đâu. Nó thực sự có thể biến sắt thành mithril, orichalcum hoặc scarletite sao...? Trước hết, có một điều tôi cần làm rõ ngay.

[Tôi biết mithril hiếm, nhưng vẫn có trên thị trường, đúng không?] Tôi hỏi mang tính tu từ. Chính tôi cũng từng tìm được một ít ngoài kia, sau đó nhờ Sui tạo cho một thanh kiếm và một cây thương mithril. Ngoài ra, tôi cũng từng thấy nhiều nhà thám hiểm cấp cao sử dụng trang bị mithril. [Thế còn orichalcum và scarletite thì sao? Mấy người có thấy chúng xuất hiện nhiều không?]

Tôi chưa từng nghe ai nhắc đến hai cái tên này trong những cuộc trò chuyện bình thường cả. May mắn thay, Sigvard đã nhanh chóng trả lời.

"Chúng ta biết chúng từng tồn tại vì có ghi chép trong các tài liệu cổ," anh ấy nói, "nhưng ngày nay thì sao à? Không có lấy một mẩu. Kỹ thuật luyện kim và rèn hai loại này đã thất truyền từ rất lâu rồi, giờ chúng chỉ còn là huyền thoại. Nhưng tôi có nghe nói nhiều thợ rèn bậc thầy—tất cả đều là người lùn—vẫn đang cố gắng tái tạo lại những kỹ thuật xưa cũ đó."

Tôi nuốt khan. [V-Vậy giả sử, nếu orichalcum hoặc scarletite thực sự xuất hiện trên thị trường thì sao...?]

"Chắc chắn sẽ có người mất mạng để giành lấy nó," Sigvard đáp, mặt nhăn nhó.

Ôi trời! Ngài Demiurge, ông lấy lại đi! Thực ra thì, đừng có đưa tôi mấy thứ này ngay từ đầu thì hơn! Đây không phải phần thưởng mà là một hình phạt tàn nhẫn thì có! Không đời nào tôi có thể để thứ này lộ ra ngoài được, vậy nên nó sẽ mãi mãi nằm trong góc sâu nhất của ItemBox!

Khoan đã... Chết thật. Hòn Đá Giả Kim rõ ràng là một thảm họa hạng nhất, mà tất cả thành viên của Ark giờ đều biết về nó. [C-Chắc phải cắn răng nhờ vả thôi...]

[N-Này, mọi người? Mấy người có thể giả vờ như chưa từng thấy chuyện này được không? Không có viên đá đỏ nào trong rương kho báu cả! Nó chưa từng tồn tại! Xin hãy coi như không có gì xảy ra, được chứ?!] Tôi cúi đầu xuống sâu đến mức trán suýt chạm vào bãi cát.

Khuôn mặt của nhóm Ark trông tái nhợt chẳng kém gì tôi lúc này.

"Ha ha! Tôi không thấy gì cả! Hoàn toàn không có gì hết!" Gaudino cười gượng.

"Ha ha ha, đúng vậy! Tôi thậm chí chưa từng nghe về thứ gọi là Hòn Đá Giả Kim!" Gideon phụ họa.

"Một viên đá như vậy chỉ mang lại rắc rối thôi, tôi không muốn dính dáng chút nào đâu! Miệng tôi kín như bưng!" Sigvard tuyên bố.

"Chẳng có gì xảy ra cả. Tôi chẳng thấy gì hết," Feodora nói.

Gaudino, Gideon, Sigvard, Feodora... Tôi xin lỗi. Tôi thực sự, thực sự xin lỗi. Các người có thể đổ lỗi cho sự bất cẩn của Ngài Demiurge vì thảm họa nho nhỏ này.

Nhắc mới nhớ...ngài Demiurge, lần sau làm ơn suy nghĩ kỹ hơn trước khi hành động được không hả?!