Tập 02: Những chuyển động đầu tiên

Chương 17: Cạm bẫy ngọt ngào (Phần 3)

2025-10-15

1

"Thật là, ta chỉ biết lắc đầu kinh ngạc thôi."

Vào buổi tối, Robnas lầm bầm một mình trong phòng khách được bố trí cho ông.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi ông đến Bolnis. Những gì ông nhìn thấy và nghe được trong thời gian đó đều khiến ông thất vọng.

Mọi chuyện bắt đầu từ buổi tiếp kiến diễn ra vào ngày hôm sau sau khi ông đến thành phố.

"Ta đang đại diện cho mọi người. Tên ta là Kizaki Souma."

Người đã tiếp đón Robnas tại đại sảnh tiếp kiến khi nói vậy là một đứa nhóc nhìn thật yếu ớt.

Trái với suy nghĩ của ông về việc sẽ gặp một người như thế nào, xét cả việc những zoan dữ tợn và những loài khủng long đều tuân lệnh cậu ta, thì hóa ra lại là một đứa nhóc như vậy. Dù đã nghe trước tin đồn, Robnas vẫn choáng hơn là ngạc nhiên.

Tuy nhiên, ông vẫn suy nghĩ liệu cậu ta có thứ gì đó không thấy được từ vẻ bề ngoài, xét việc cậu ta đã dắt mũi cả vị tướng Darius, ông vẫn cố gắng tiếp tục buổi tiếp kiến, nhưng cuối cùng chỉ càng khiến đánh giá về đứa nhóc yếu ớt này thêm phần "yếu đuối".

"Khi chủ nhân ta, một thương nhân giàu có, lâm bệnh giữa chuyến đi, mạng sống ông ấy được cứu bởi một nô lệ tộc người thấp kém. Kể từ đó, ông ấy tự hỏi liệu mình có thể giúp đỡ họ bằng cách nào đó, và tiếp tục như vậy."

Đứa nhóc ấy dễ dàng tin vào câu chuyện bịa đặt như vậy.

Chà, kể cả Eladia, đang có mặt tại buổi tiếp kiến, cũng rơi nước mắt vì biết ơn, ta nghĩ cách kể chắc chắn khá hiệu quả.

Tuy nhiên, lẽ ra họ cũng nên nghi ngờ câu chuyện một chút chứ? Hơn nữa, chẳng phải nên kiểm tra danh tính ta sẽ hợp lý hơn sao? Robnas cảm thấy một cơn giận lạ trào lên trong người.

Nhưng ông vẫn tự tin rằng sẽ không ai có thể lật tẩy danh tính thật của mình, dù họ có điều tra đi chăng nữa.

Thực tế là có một thương nhân tên Robnas thật ở Romania. Tất nhiên Robnas đã thỏa thuận với một người trông giống mình, trả tiền cho những tình huống như thế này. Vì vậy, dù họ điều tra lý lịch của ông đến đâu, cũng chỉ dẫn đến việc một thương nhân tên Robnas đến Holmea để buôn bán.

Dù ông đã sắp xếp tất cả mọi chuyện kỹ lưỡng, việc không bị nghi ngờ chút nào khiến ông cảm thấy vô cùng bực bội.

"Liệu ta có thể xem qua binh lính của các vị không?"

Nghĩ rằng những nô lệ trở thành binh lính chắc chắn phải xuất sắc, vì họ đã đánh bại tướng Darius dù được dẫn dắt bởi một đứa nhóc như thế, Robnas đã thử đề nghị với kỳ vọng sẽ bị từ chối, nhưng thay vào đó lại được chấp thuận ngay lập tức.

Tuy nhiên, ngay cả ở đó, Robnas vẫn hoàn toàn sững sờ.

Tại nơi huấn luyện binh lính mà ông được dẫn đến, ban đầu ông thốt lên "Oohh!" khi nhìn thấy những người lùn cơ bắp đứng thành hàng, tay cầm những rìu và giáo mới tinh.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, sự ngạc nhiên đó biến thành thất vọng.

"Tiếp theo, chạy hướng này!"

Khi một người lùn tên Dvalin vẫy cờ, tất cả những người lùn bắt đầu chạy ồn ào với vũ khí trên tay.

"Tiếp theo, hướng kia!"

Khi ông ta vẫy cờ theo hướng ngược lại, những người lùn vội vàng quay người và chạy về hướng ngược lại. Cảnh tượng đó lặp đi lặp lại nhiều lần.

Huấn luyện kiểu gì mà lại như vậy? Như thế này chẳng khác gì họ chạy quanh tùy thích chỉ theo hướng cờ mà thôi.

Chưa hết, Robnas còn được chứng kiến một trận vật giữa một zoan lông đen và một zoan lông đỏ, cả hai được giới thiệu là những anh hùng trong lực lượng chính của loài zoan, trong khi trên người chẳng mặc gì. Chắc chắn hai zoan có thân hình tuyệt vời và trận vật cũng đầy uy lực. Nhưng nếu bỏ qua chuyện có phải là trình diễn trong một đấu trường hay không, một vị tướng dẫn quân sẽ đánh giá được trình độ của họ chỉ cần xem cách chúng chiến đấu.

Hơn nữa, ông còn được giới thiệu với những chiến binh người khủng long, lực lượng mạnh nhất trong số nô lệ, nhưng những tên này lại lười biếng nằm phơi nắng trong khu vườn của dinh thự lãnh chúa.

Ngay cả đứa nhóc tên Soma đang dẫn ta đi tham quan, cũng tỏ ra mặt căng thẳng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này. Dù sao đi nữa, Robnas vẫn hoàn toàn sững sờ.

Vì nghe nói họ đã đánh bại Tướng Darius, ông đã đặt kỳ vọng khá cao. Tuy nhiên, sau khi thực sự nhìn tận mắt, ông nhận ra rằng họ chẳng qua chỉ là một nhóm nô lệ nổi loạn lộn xộn. Với lực lượng thế này, ngay cả bọn cướp có thể tìm thấy ở đâu cũng còn có cấu trúc chỉ huy tốt hơn.

Ngẫm lại, ta đã phải đi tận sâu vào hậu phương của Holmea chỉ để đo sức mạnh của đám này; thật là phi lý.

Khi đang đi đi lại lại trong phòng trong cơn bực tức cực độ, có tiếng gõ cửa vang lên.

Ngay lập tức, nét mặt của Robnas biến thành vẻ thèm muốn, và ông háo hức mở cửa.

"Ngài Robnas, ta đã mang theo rượu đến."

Đúng như Robnas dự đoán, Eladia đứng đó, tay mang theo rượu và thức ăn.

"Thật tuyệt vời. Nào, mau vào đi."

Trong lúc mời Eladia vào phòng, Robnas liếm môi, nghĩ thầm: Thật ra, lợi ích bên lề duy nhất chính là được... quan hệ với người phụ nữ này.

◆◇◆◇◆

Robnas, đang ngủ say, tỉnh dậy bởi tiếng xào xạc của quần áo.

Giữa đêm khuya. Eladia đang mặc lại trang phục cho cơ thể trắng nõn, trần truồng của mình, vốn được ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào qua cửa sổ mở giữa căn phòng tối đen, để che chắn cơ thể.

"Gì vậy, cô đã định ra ngoài rồi sao?"

Robnas gọi cô bằng giọng ngái ngủ pha lẫn tiếng ngáp, Eladia ngồi xuống mép giường và thì thầm:

"Rất xin lỗi, ngày mai ta phải làm việc từ sáng sớm. Xin ngài hãy nghỉ ngơi thoải mái và ngủ ngon, ngài Robnas."

Nói xong, Eladia đứng dậy, định rời phòng, nhưng tay cô bị Robnas nắm lại, giữ lại.

"Thế này nhé? Nếu cô đồng ý, ta có thể thương lượng với lãnh chúa nơi đây để chuộc tự do cho cô."

Đó là điều ông đã nghĩ suốt ba ngày qua. Để một mỹ nữ elf tuyệt vời như vậy ở đây mà không làm gì quả thật lãng phí quá.

"Ôi, cảm ơn ngài rất nhiều."

Robnas, vui mừng bởi nụ cười rạng rỡ của cô khi nói vậy, kéo tay Eladia về phía mình và định ôm cô vào ngực. Tuy nhiên, cánh tay của Eladia, mà ông định giữ chặt, lại trượt khỏi tay ông một cách nhẹ nhàng, như có điều gì đó không ổn.

Để khuấy động ông, Eladia nhìn Robnas bối rối và nói:

"Nhưng mà, ta chán việc bị các thương nhân trao đổi rồi. Ta thích những người đàn ông mạnh mẽ hơn bất kỳ thương nhân nào. Một người quyền lực có thể bảo vệ ta bằng khiên và kiếm."

"Ra vậy. Thật đáng tiếc."

Trong khi miệng nói lời tiếc nuối, khuôn mặt Robnas đầy vẻ tự mãn. Rốt cuộc ông là một tướng quân chứ không phải thương nhân. Ông thực sự phù hợp hoàn hảo với tiêu chuẩn mà Eladia vừa nói.

Tuy nhiên, Eladia tiếp tục nói thêm:

"Nhưng ta cũng ghét những người đàn ông chỉ biết dùng bạo lực, mà điểm cộng duy nhất của họ nằm ở sức mạnh. Ta yêu những người vừa mạnh mẽ, vừa thông minh."

Khi nghe vậy, Robnas rơi vào trạng thái bối rối.

Là một quý tộc, ta sở hữu văn hóa và những tri thức cơ bản, nhưng nếu được hỏi có thông minh không, ta thấy điều đó hơi khác với việc được giáo dục. Không biết cô ấy coi cái gì là thông minh.

Eladia lặng lẽ đưa môi gần tai Robnas, người đang cau mày trầm tư.

"Ta thắc mắc, liệu ngài có biết câu chuyện này không..."

Rồi Eladia thì thầm những lời mật ngọt vào tai ông.

◆◇◆◇◆

Sáng hôm sau, Robnas, để quay trở về đất nước mình, đến gặp Souma để cảm ơn vì đã được tiếp đãi và tạm biệt khi rời thành.

Souma hỏi liệu họ có làm gì quá đáng với ông không, vì việc rời đi đột ngột, Robnas lắc tay và phủ nhận: "Hoàn toàn không!"

"Ngay cả ta cũng rất khâm phục tấm lòng chân thành của các ngài. Vì vậy, ta đã quyết định mau chóng báo cáo với chủ nhân của mình mà không chần chừ thêm nữa."

Robnas mạnh mẽ đập tay vào ngực mình.

"Nếu là chuyện hỗ trợ, xin hãy để cho ta. Ta tin chắc rằng chủ nhân của mình cũng sẽ nhất định cung cấp sự giúp đỡ!"

Tinh thần phấn chấn đến mức khó tin, trái ngược hoàn toàn với vẻ cau có của ông cho đến tận hôm qua. Ông tiếp tục nói không ngừng nghỉ, luôn mỉm cười với Souma đã tiễn ông tận cổng thành.

"Vậy thì, xin hãy chờ đón tin tốt lành! Ha ha ha ha!"

Sau khi xác nhận chiếc xe ngựa chở Robnas, được vài vệ binh hộ tống, biến mất ngoài chân trời, Souma thở phào, thả lỏng vai.

"Có vẻ mọi chuyện suôn sẻ, nhỉ?"

Đứng bên cạnh, Eladia đáp với một nụ cười:

"Theo ý của ngài, ngài Soma."

◆◇◆◇◆

Trở về Romania, Robnas tắm rửa sạch bụi đường và ngay lập tức xin được diện kiến nhà vua. Vua Doldea, đang nóng lòng chờ đợi sự trở về của ông, lập tức cho phép, và Robnas được dẫn vào khán phòng, nơi các quan lại lần này đã xếp hàng chỉnh tề.

"Vậy những nô lệ nổi loạn ở thành Bolnis hay gì đó như vậy ra sao?"

Robnas hùng hồn lắc đầu trước Doldea đang phát ra giọng đầy mong đợi.

"Có thể nói họ thật sự là một sự thất vọng."

Rồi ông giải thích chi tiết tình trạng của Bolnis mà chính ông đã tận mắt chứng kiến. Nghe vậy, không chỉ Doldea mà cả các quan lại có mặt cũng hiện vẻ kinh ngạc.

"Họ hoàn toàn không phải là sức mạnh mà chúng ta có thể dựa vào. Có lẽ việc họ đánh bại Darius cũng chẳng qua chỉ là dựa vào may mắn thuần túy."

Doldea không thể kìm nổi thất vọng sau khi nghe báo cáo của Robnas kết thúc bằng những lời đó.

Doldea từng mơ về việc hạ gục Holmea bằng cách liên kết với họ, miễn là họ là một tập thể đủ mạnh để đánh bại Darius – kẻ đã gây biết bao nỗi đau cho Romania suốt nhiều năm qua. Một kế hoạch đánh bại Holmea bằng cách bộc lộ điểm yếu và lợi dụng sai lầm của họ; một cuộc tấn công không ngừng nhắm vào Holmea từ đông và tây, như săn một con hươu đã dần bị kiệt sức.

Tuy nhiên, nếu không thể dựa vào những nô lệ bán nhân, ông phải cân nhắc lại toàn bộ kế hoạch chiếm đoạt Holmea ngay từ đầu.

Doldea thở dài nặng nhọc.

"Vội vàng thất vọng thì còn quá sớm."

Ấy vậy mà Robnas vẫn tiếp tục nói với vẻ hồ hởi.

"Bệ hạ, ngài nghĩ sao về một câu chuyện như thế này?"

Những gì Robnas bắt đầu kể một cách hân hoan sau lời mở đầu đó là giai thoại về một vị vua thông minh, nổi tiếng, đã trị vì ở trung tâm lục địa cách đây vài thế kỷ.

Vào thời điểm đó, đất nước của vị vua thông minh này luôn trong xung đột kéo dài với quốc gia láng giềng. Người ta kể rằng có lần vị vua này, nhận thức được sự tồn tại của những băng cướp tàn bạo ở một góc quốc gia láng giềng, đã bí mật cung cấp vũ khí và 1000 đồng vàng cho bọn cướp đó.

Nhờ có số tiền và vũ khí này, bọn cướp ngày càng trở nên mạnh mẽ và tàn phá khắp quốc gia láng giềng. Quốc gia láng giềng buộc phải điều động quân đội quốc gia để tiêu diệt bọn cướp, không để sót ai, nhưng khi đó lãnh thổ của họ đã bị tàn phá nặng nề, và họ đã mất nhiều binh lính chỉ để đàn áp bọn cướp.

Vị vua thông minh, nắm chắc điều đó, cuối cùng dẫn quân tiến công quốc gia láng giềng với tổn thất rất ít.

"Vị vua đó, chỉ bằng cách chi ra 1000 đồng vàng và một ít vũ khí, đã thu phục cả một quốc gia, tự nhiên được hậu thế ca ngợi là vị vua thông minh."

Doldea, sau khi nghe xong giai thoại do Robnas kể, gật đầu nhiều lần và mỉm cười đầy tự mãn.

"Ta hiểu rồi. Ta hoàn toàn hiểu ý ngươi muốn nói. Ngươi đang bảo ta trở thành vị vua thông minh ấy, phải không?"

"Quả đúng như Bệ hạ nhận định. Chính là như vậy."

Trong khi tâng bốc nhà vua, Robnas giải thích những lợi ích của kế hoạch này.

"Dù họ nói rằng làm việc đó là để chống lại Holmea, cuối cùng tất cả họ chỉ là những nô lệ bán nhân bẩn thỉu. Việc hợp lực với họ – dù chỉ trong thời gian ngắn – không chỉ để lại vết nhơ trong lịch sử Romania mà còn khiến các vị giáo sĩ của Đức Tin Thánh Giáo không vui lòng."

Ảnh hưởng của Đức Tin Thánh Giáo, tuy không mạnh như ở trung tâm lục địa, nhưng ở khu vực phía tây này cũng ngày càng tăng lên từng ngày. Nếu họ thừa nhận việc giải phóng nô lệ bán nhân và trao cho họ đất đai, ngay cả chỉ vì mục đích đánh bại Holmea, điều đó rất có khả năng tạo ra mầm mống cho những rắc rối tương lai với các giáo sĩ của Đức Tin Thánh Giáo.

Người khiến ông nhận ra điều này chính là elf tên Eladia, cô lo lắng rằng nếu ông chuộc lại sự tự do cho cô theo hợp đồng, cô có thể trở thành mục tiêu của Đức Tin Thánh Giáo. Được lắng nghe sự lo lắng của một người phụ nữ không chỉ xinh đẹp, thông minh mà còn chu đáo như vậy là đặc quyền và may mắn của những ai sinh ra là đàn ông. Robnas, tin vào điều đó, tiếp tục nói trong khi gắng sức kìm nén ánh nhìn dâm đãng vô thức trên khuôn mặt mình.

"Bỏ qua điều đó, chúng ta chỉ cần hỗ trợ bọn nô lệ trong khi che giấu tên Romania. Ngay cả khi để mặc chúng tự lo liệu, tôi nghĩ chúng cũng sẽ ẩu đả với Holmea theo cách riêng. Sau khi xem thỏa thích cảnh đó, chúng ta chỉ việc tấn công Holmea lúc họ đã kiệt sức."

Doldea cho rằng ý kiến của Robnas có phần đúng đắn.

Chắc chắn, nếu xét đến mối quan hệ với Đức Tin Thánh Giáo, việc liên minh với các chủng tộc bán nhân là một ý tưởng tồi. Trên hết, chiến lược để Holmea và bọn nô lệ mệt mỏi lẫn nhau mà không bẩn tay mình thật sự rất thú vị.

Nhận thấy phản ứng tích cực từ Doldea, Robnas nhân lúc "lửa còn nóng" để kết liễu nốt.

"Thêm vào đó, điểm lợi lớn nhất của kế hoạch này là――"

Lúc đó Robnas cố tình ngắt một nhịp để kích thích sự háo hức của nhà vua. Ngay cả khi nhận biết được điều đó, Doldea vẫn bị tò mò và hơi cúi người về phía trước trên ngai. Thấy thái độ của vua, Robnas nói với chút phóng đại:

"Thần tin rằng danh tiếng của Bệ hạ như hiện thân của vị vua thông minh, đã hạ gục kẻ thù lâu đời Holmea bằng kế hoạch này, sẽ được truyền lại cho nhiều thế hệ sau."

Điều đó chạm đúng vào điểm mấu chốt trong lòng Doldea.

Vào thời điểm đó, vua Doldea đã ở tuổi xế chiều, không lạ gì nếu ông qua đời bất cứ lúc nào. Suốt một thời gian dài, tham vọng về tiền bạc và dục vọng tình dục của Doldea đã nhạt nhòa bởi những năm tháng còn lại ít ỏi.

Tuy nhiên, đổi lại, trong lòng nhà vua trỗi dậy một khát vọng mạnh mẽ: danh tiếng.

Đè bẹp kẻ thù lâu đời Holmea bằng lực lượng quân sự cũng chính là ước mơ lớn nhất của Romania suốt vài trăm năm qua. Ông muốn trở thành vị minh quân vĩ đại, khôn ngoan, người đã phục dựng lại cường quốc xưa.

Ông khao khát khắc tên mình bên cạnh thành tựu lẫy lừng đó vào lịch sử. Đó chính là lý do tại sao vua Doldea vẫn kiên trì bám giữ ngai vàng, ngay cả khi tuổi già đã đến.

"Hmm, ta hiểu rồi. Và ta đoán là ngươi sẽ nói rằng chính ngươi là vị đại tướng đã đề xuất kế hoạch này với ta đúng chứ?"

"Thật là, Bệ hạ, ngài quả thực nhìn thấu mọi chuyện."

Doldea bật cười trước nụ cười khiêm tốn của Robnas.

"Thật thú vị. Vậy thì cứ làm theo đề xuất của ngươi đi."

Ngay lúc đó, Doldea quay mặt về phía các đại thần đứng gần đó.

"Vậy, chúng ta sẽ hỗ trợ bọn nô lệ bán nhân kia bao nhiêu đây?"

Người trả lời là viên quan phụ trách tài chính.

"Xem nào... Đối phương chỉ là lũ nô lệ dơ bẩn. Cứ cho họ 1000 đồng vàng là đủ, như trong giai thoại đã kể."

Tuy nhiên, Robnas lập tức phản đối.

"Nói gì mà keo kiệt thế này!? ―Bệ hạ, nếu ngài tiếc rẻ tiền bạc ở đây, mai sau có thể sẽ bị chê là hèn mọn."

Doldea ban đầu cho rằng số tiền viên quan tài chính đề xuất là hợp lý. Nhưng sau khi bị Robnas nhắc nhở, ông thay đổi suy nghĩ. Dẫu có khắc tên ta vào lịch sử, tất cả sẽ thành vô nghĩa nếu kèm theo tin đồn vô căn cứ rằng ta là kẻ keo kiệt. Ngược lại, chẳng phải nên để lại tên tuổi ta trong lịch sử cùng với việc thể hiện sự hào phóng ở đây sao? Ý niệm đó trỗi dậy trong lòng Doldea và ngày càng lớn hơn.

Mơ tưởng được hậu thế ca ngợi rằng "Vua Doldea là người rộng lượng", Doldea lẩm bẩm một mình: "Điều đó chắc chắn cũng không tệ chút nào."

"Được rồi, ngươi nói đúng. Hãy trao 50.000 đồng vàng cho bọn nô lệ ở Bolnis đi!"

Sắc mặt của các đại thần phụ trách tài chính lập tức tái mét trước lời nói của Doldea với vẻ tự mãn.

50.000 đồng vàng là một khoản tiền vượt xa cả thu nhập thuế hàng năm của một thành phố tỉnh lẻ. Việc các đại thần tái mặt là điều dễ hiểu.

"B-Bệ hạ! Xin ngài chờ đã! Quả thật, con số đó quá lớn!"

Nhưng để ngăn lời phản đối đó, Robnas nhanh chóng tâng bốc:

"Quả thật là Bệ hạ, ngay cả hậu thế chắc cũng sẽ ngưỡng mộ sự hào phóng của Người."

Nghe vậy, các quan tài chính hầu như nổi giận, lẩm bẩm: "Một tên tướng quân tầm thường, chẳng biết gì về ngân khố công, lại dám chõ mũi vào chuyện này!"

Và họ hoàn toàn không hề biết rằng đằng sau đề xuất của Robnas là một mỹ nhân elf, người đã thì thầm vào tai Robnas rằng "Ta ghét đàn ông keo kiệt".

Sau khi gật đầu nhiều lần hài lòng trước lời tâng bốc của Robnas, Doldea nói với các đại thần:

"Ta không nói chuyện này chỉ vì hão huyền. Nếu kế hoạch suôn sẻ, chúng ta sẽ thu được Holmea. 50.000 đồng vàng có là gì nếu đó là cái giá để đạt được điều đó chứ?"

Chắc chắn, nếu xét rằng họ sẽ mua được Holmea với 50.000 đồng vàng thì quả là rẻ. Nhưng các đại thần vẫn còn nửa tin nửa ngờ, hoài nghi rằng chuyện đó liệu có thực sự thành công hay không.

"Nhưng, Bệ hạ, nếu trao 50.000 đồng vàng, có lẽ nên đặt kèm một số điều kiện..."

Một đại thần đề xuất, và không phải Robnas mà chính các đại thần trở nên tái mét.

"Không được đâu! Chúng ta chẳng phải sẽ bị họ ghét sao!?"

Các đại thần nhìn Robnas với ánh mắt đầy nghi ngờ khi hắn bắt đầu nói đến chuyện kỳ quặc như "bị ghét". Robnas lúng túng hoảng hốt. Hắn tuyệt đối không thể nào thành thật thú nhận rằng mình đã bị thì thầm "Ta ghét những gã đàn ông hèn mọn, chỉ biết trói buộc phụ nữ bằng đủ thứ điều kiện ràng buộc". Thế nên Robnas vội bịa ra một lý do nghe có vẻ hợp lý.

"Không, ý ta là, nếu chúng ta kèm điều kiện vào, sẽ có nguy cơ để lộ mục đích thật sự. Nếu vì thế mà sự viện trợ của chúng ta bị căm ghét, thì chẳng phải sẽ mất hết cả sao?"

"Nhưng... như vậy thì làm sao khiến bọn họ chịu chiến đấu chống lại Holmea đây?"

"Đám nô lệ kia, những kẻ đã đánh bại tên Darius khốn kiếp đó, chính là cái gai trong mắt Holmea. Không đời nào Holmea lại có thể ngồi yên nhìn bọn chúng ngày càng lớn mạnh, đúng chứ!?"

Các đại thần định chất vấn thêm những vấn đề rắc rối khác cho Robnas, nhưng đúng lúc đó Doldea giơ tay lên, chặn ngang cuộc tranh luận.

"Những lo lắng của các khanh cũng có lý. ―Nhưng, đây là quyết định của trẫm!"

Một khi đã bị nói đến mức này, thì bất kỳ phản đối nào khác cũng trở nên bất khả thi.

Trước nụ cười đầy hứng khởi của quốc vương Doldea, và bên cạnh là Robnas không ngừng thêm lời tâng bốc, các đại thần chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải vắt óc suy nghĩ làm thế nào để bù đắp khoản thâm hụt ngân sách do chi tiêu đột ngột này gây ra.

◆◇◆◇◆

"Công chúa, có chuyện gì vậy ạ?"

Viên thái giám già kinh ngạc khi thấy Công chúa nhỏ Piarta trở về phòng trong cơn giận dữ, toàn thân run rẩy.

"Phụ vương và đám đại thần đều là một lũ ngốc hết cả!"

Piarta, đang tức giận đến bốc khói, chỉ mới là một công chúa nhỏ vừa tròn mười tuổi trong năm nay. Nàng là một cô bé xinh xắn như búp bê, đôi mắt xanh biếc gợi nhớ đến bầu trời trong xanh, mái tóc vàng óng ả mềm mại buông xuống lưng, phồng nhẹ nhàng.

Quốc vương Doldea hết mực cưng chiều cô công chúa được sinh ra khi ông đã ở độ tuổi xế chiều. Chỉ cần nàng nói thích hoa, ông lập tức xây hẳn một khu vườn quanh năm ngập tràn hoa nở, thay hoa theo từng mùa. Khi nàng nói thích động vật, ông không ngần ngại bỏ ra số tiền khổng lồ để thu mua những loài quý hiếm từ khắp lục địa. Có thể nói, quốc vương sẵn sàng thực hiện bất kỳ điều ước nào của nàng.

Cũng vì vậy mà Piarta trở thành một công chúa nổi bật với cách nói năng và hành xử còn ngây thơ, đôi khi không hợp với tuổi.

"Bỏ ra một số tiền khổng lồ như thế là hành động ngu xuẩn nhất! Kế sách tuyệt hảo nhất là khiến người ta hành động bằng vinh dự và những chức vụ hão huyền, chứ không phải dùng tiền bạc, vũ khí và quân đội!"

Ấy vậy mà Piarta, cô bé trước kia chỉ quan tâm đến hoa lá và muông thú, từ khoảng một năm trước đã khiến mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên. Tình cờ tìm thấy những binh pháp thư của đại tướng Inkdias, nàng lập tức say mê nghiền ngẫm chúng. Từ đó, nàng bắt đầu bàn đến những điều sắc sảo, thậm chí bàn cả đến những vấn đề chiến lược như vừa rồi.

"Họ hoàn toàn chẳng có cơ cấu chỉ huy gì cả! Không thể nào tin tưởng vào một đám liều lĩnh tụ tập vô tổ chức như thế được! Chính bọn họ là những kẻ đã đánh bại tướng Darius kia mà! Hơn nữa, cái gương mặt dâm đãng của Robnas... Hắn chắc chắn đang bị một mỹ nhân nào đó mê hoặc rồi!"

Và rồi Piarta ưỡn cái ngực nhỏ bé của mình ra.

"Chắc chắn đó là 'loại mỹ nhân' chuyên dùng sắc đẹp để moi tiền, vũ khí và hàng hóa từ đàn ông!"

Lão thái giám, mỉm cười hiền hậu trước vẻ mặt đầy kiêu hãnh của công chúa, cũng thuận theo.

"Nhìn thấu được mưu kế của tên thủ lĩnh dị nhân, quả nhiên đúng là công chúa điện hạ."

Được tâng bốc, Piarta hừ mạnh qua mũi đầy đắc ý.

"Đứa Trẻ của Thần Hủy Diệt... Hắn thật khủng khiếp! Nhất định sẽ trở thành mối đe dọa cho đất nước chúng ta! ―Nhưng, hãy yên tâm. Ta sẽ bảo vệ mọi người!"

Buông ra một lời lẽ vốn chỉ thường được các tướng quân kỳ cựu thốt ra, lão thái giám không nhịn được mà phá lên cười trước cô công chúa già trước tuổi. Thấy vậy, Piarta tưởng ông đang chế giễu mình, liền phồng đôi má ửng đỏ như sắp nổ tung để tỏ vẻ giận dữ.

Lão thái giám vội vàng dỗ dành công chúa. May mắn thay, đúng lúc ấy có tin vui được báo đến.

"À, đúng rồi. Những món đồ mà bệ hạ đã đặc biệt đặt mua từ một quốc gia xa xôi cho điện hạ, hôm nay vừa được chuyển đến."

Vừa nói, ông vừa vỗ tay, lập tức có những nô lệ từ phòng bên cạnh khiêng các món đồ vào.

Ban đầu, Piarta quay mặt đi, ra vẻ tức giận như muốn nói "Ta sẽ không bị mấy thứ này dụ dỗ đâu". Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy những vật phẩm được mang vào phòng, đôi mắt nàng mở to tròn xoe, và nàng không giấu nổi sự phấn khích khi giơ cả hai nắm tay lên xuống liên hồi.

"Uwaaah! Là chim! Chim ơi!"

Piarta chạy ùa đến chiếc lồng vừa được mang vào và dí sát mặt vào song sắt để nhìn bên trong.

"Chim ơi, chim ơi! Chơi với ta đi!"

Nàng vui vẻ trò chuyện, chẳng hề bận tâm đến việc đôi cánh của nó đang run rẩy vì sợ hãi trước môi trường lạ lẫm.

"Không chỉ có chim thôi đâu, thưa Công chúa. Xin hãy nhìn ra khu vườn kia."

Đôi mắt Piarta hướng theo tay gợi ý của lão thái giám, rồi lập tức lấp lánh với niềm vui còn rực rỡ hơn.

"Là ngựa kìa! Ngựa ơi!"

Đó là một con ngựa tuyệt đẹp, được đưa về từ tận phương Nam xa xôi.

Không thể kìm nén thêm, Piarta liền lao nhanh ra vườn, tà váy tung bay trong gió.

"C-Công chúa! Người làm thế sẽ khiến con ngựa giật mình mất! A, nguy hiểm lắm! Người sẽ bị nó đá đấy!"

Trong khi lão thái giám và chú bé giữ dây cương sợ hãi đến toát mồ hôi, Piarta chỉ mỉm cười rạng rỡ, liên tục vuốt ve con ngựa.

"Uwaaah! Ngựa ơi, ngựa ơi! Chơi với ta đi!"

Như thể hiểu được lời nói ấy, con ngựa lập tức gập chân và ngồi xuống.

Trước ánh mắt kinh ngạc của người huấn luyện con ngựa ― dù anh ta hoàn toàn chưa hề ra tín hiệu ― Piarta nhanh chóng trèo lên lưng nó, không ai kịp ngăn cản.

Và ngay khi Piarta ngồi vững trên lưng, con ngựa lại đứng dậy, chẳng cần ai sai bảo.

"Công chúa! Nguy hiểm lắm! Công chúaaaaa!"

Dù cơ thể Piarta bị lắc dữ dội khi con ngựa đứng thẳng dậy, nàng vẫn không bị ngã xuống. Không chỉ thế, nàng còn bật ra tiếng hét đầy phấn khích vì sự rung lắc ấy.

"Uwaaah! Cao quá! Cao quáaa!"

"C-Công chúa! Aaaa! Xin người đừng nghịch ngợm như thế! Người sẽ ngã mất! Té xuống thì sẽ bị thương đấy!"

Trong khi người huấn luyện ngựa và lão thái giám tái mét mặt mày, quay cuồng lo lắng, nàng công chúa nhỏ Piarta vẫn ngây thơ vui đùa, chẳng chút sợ hãi.

Còn việc số phận của nàng rồi sẽ va chạm dữ dội với 「Đứa trẻ của Hủy Diệt - Soma Kisaki」 ― tất nhiên, lúc này nàng vẫn hoàn toàn không hề hay biết.

◆◇◆◇◆

Số tiền 50.000 đồng vàng mà Robnas mang đến giao cho Souma và những người khác, diễn ra chỉ ít lâu sau đó.

Michena đứng chết lặng trước chiếc chum khổng lồ chứa đầy tiền vàng. Cô vốn được phái tới để phụ trách xử lý khoản tài chính khổng lồ này với tư cách là quan chức tài chính, nhưng đúng như dự đoán, đây cũng là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến một số tiền lớn đến thế, dồn lại ngay trước mắt mình.

"50.000 đồng vàng... Dù nhìn tận mắt thế này, tôi vẫn khó mà tin nổi..."

Michena lẩm bẩm, giọng gần như ngây dại đi.

"Một đồng vàng trị giá 5.000 Dinas phải không nhỉ? Với toàn bộ số này thì... ừm... chắc là 250 triệu Dinas...?"

Souma thì chẳng rõ con số đó thực sự có giá trị bao nhiêu, nhưng khi đã chạm đến hàng trăm triệu thì rõ ràng nghe đã là một con số kinh khủng.

Vậy mà, Michena còn sắp phải hứng chịu thêm một cú sốc nữa.

"Không, thưa ngài. Đây là đồng vàng Rodnia của Romania. Chúng có giá trị cao hơn đồng vàng Glukonis."

Hàm lượng vàng trong những đồng tiền này nhiều hơn hẳn so với loại tiền đang lưu hành tại Holmea. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã cực kỳ kinh ngạc, nhưng Souma chỉ có thể hiểu đơn giản rằng nó thuộc một đẳng cấp "rất kinh khủng" khác mà thôi.

"Có vẻ như với số này, chúng ta có thể cầm cự được một thời gian không?"

Trước câu hỏi của Souma, Michena gật đầu lia lịa, đầy phấn khích.

"Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ cầm cự được!"

Một khoản tiền khổng lồ, tương đương gần bằng cả một năm thuế quốc gia, đã rơi vào tay họ. Nó không chỉ bù đắp được cú sốc nặng nề khi giá lúa mì bị kéo xuống thấp, mà còn tạo ra một khoản dự trữ lớn. Xúc động đến mức run rẩy, Michena quỳ xuống cầu nguyện ngay trước chum vàng.

"Thật sự... có được một số tiền khổng lồ thế này mà không cần bất cứ tài sản thế chấp nào, đúng là không thể tin nổi!"

Mà công lao ấy, không sai chút nào, đều thuộc về Eladia. Chính nàng đã khéo léo dùng lời nói để thuyết phục Robnas, đảm nhận vai trò vô cùng khó khăn: lôi kéo được sự viện trợ của ông ta, dù vẫn phải giả vờ chịu sự khinh miệt.

Ngày trước, Eladia từng nỗ lực giải thoát cho đồng bào của mình ― cho dù chỉ cứu được những người nàng có thể chạm tới bằng đôi tay này ― để bảo vệ di nguyện cuối cùng của cha. Vì lý do ấy, nàng buộc phải lấy lòng đàn ông loài người, vốn chỉ xem nàng như một món đồ chơi tình dục, vừa là nô lệ, vừa học những kỹ thuật để khơi gợi lòng dạ của họ, rồi mài giũa những kỹ thuật đó đến mức tinh vi.

Đó chính là trận chiến đơn độc của nàng.

Trong những chiếc cũi lạnh lẽo, trong những lầu xanh trụy lạc, trong chốn hậu cung đầy mưu mô, nàng chỉ biết dựa vào nhan sắc và trí tuệ nhanh nhạy để kiên trì đấu tranh, chẳng có gì khác để bấu víu. Và cuộc chiến ấy đã kéo dài suốt hàng thập kỷ.

Cũng chính vì thế, chẳng hề quá lời khi nói rằng Eladia đã đạt đến tầm "thần thánh" trong lĩnh vực ấy.

Thế nhưng, đồng thời, nàng cũng bị buộc phải lật lại và sống lại nỗi quá khứ đau đớn ấy.

Cho dù chính nàng là người đã chủ động đề xuất, Souma đã đồng ý để nàng tiến hành ― cậu vẫn muốn tìm cách nào đó để đền đáp cho nàng.

"Nhất định đừng nhìn cô ấy bằng ánh mắt thương hại, và cũng đừng nói rằng cậu đã khiến cô ấy chịu khổ."

Khi Souma hỏi Shyemul xem phần thưởng nào mới thích hợp cho công lao lần này của Eladia, đó là điều cô nói đầu tiên.

"Những lời như vậy chẳng khác nào phủ nhận quyết tâm của cô ấy."

Souma đồng tình với quan điểm của Shyemul, nhưng đồng thời lại bối rối, không biết phải cảm ơn Eladia thế nào cho phải.

"Vậy thì, tớ nên nói gì với cô ấy mới ổn đây?"

"Chỉ cần nói: 'Cô đã làm rất tốt'. Thế là quá đủ rồi."

Shyemul đáp lại ngay. Thấy Souma vẫn còn băn khoăn liệu chừng đó có ổn không, cô hơi nheo mắt.

"Cậu đúng là quá nhân từ. Nhưng đó cũng chính là điểm mạnh của cậu."

Nói đoạn, Shyemul trở nên nghiêm túc, giọng nói dịu dàng lúc trước đổi thành sắc lạnh như mũi dao.

"Thế nhưng, chúng tớ đã thề sẽ trở thành nanh vuốt của cậu. Nếu chỉ được bao bọc nâng niu như bảo vật thì thề ước ấy còn có nghĩa gì? Có những người coi việc được cậu lợi dụng, được cậu sử dụng chính là một phần thưởng đó."

Sau đó, cô lại tiếp tục nói với ý rằng "Cậu nên dựa vào tớ nhiều hơn nữa". Souma cũng không thể phủ nhận rằng trong lời Shyemul có một phần sự thật.

Thế nhưng, cho dù vậy, cậu vẫn cảm thấy áy náy nếu tất cả chỉ dừng lại ở vài lời nói. Nghĩ rằng mình phải có một phần thưởng rõ ràng dành cho Eladia, Souma chợt chú ý đến ngọn núi vàng chất cao trước mắt.

"Eladia. Đây là thành quả của cô. Để thưởng cho công lao ấy, xin hãy tùy ý lấy bao nhiêu vàng tùy thích."

Mong muốn báo đáp cho Eladia quả thật là rất lớn, nhưng không chỉ có thế.

Nguyên tắc thưởng phạt phân minh là quy tắc cơ bản để trị quốc. Souma, vốn từng đọc được điều này trong manga và tiểu thuyết, cũng muốn thể hiện rằng mình biết trao phần thưởng xứng đáng, rộng rãi cho Eladia – người đã lập được công lao lần này.

Thế nhưng, Eladia không lập tức đáp lại. Cô khẽ đặt một ngón tay lên chiếc cằm thon, trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi bất ngờ đưa ra một đề nghị ngoài dự đoán.

"Thưa ngài Souma. Đây quả là phần thưởng quý giá, nhưng liệu có được phép cho tôi xin một điều khác ngoài vàng không?"

Souma nghiêng đầu, vẻ khó hiểu. Ngoài số vàng chất đầy trước mắt, cậu chẳng nghĩ ra còn có thứ gì khác mình có thể ban cho cô ấy cả.

"Vậy, cô muốn gì?"

Eladia khẽ mỉm cười ngọt ngào với Souma, người vừa chớp mắt ngạc nhiên vừa hỏi.

"Là... địa vị."

"Địa vị...?"

Quá bất ngờ, Souma chỉ có thể lặp lại lời cô.

"Đúng vậy. Tôi mong muốn được bổ nhiệm làm Trưởng cung nữ [note82199]."

Souma sững người.

Nếu nói đến Trưởng cung nữ, đó là một chức vụ vô cùng trọng trách – là người quản lý toàn bộ các cung nữ trong cung, đồng thời làm cầu nối giữa hoàng tộc và giới quý tộc, là vị trí sở hữu quyền lực thực chất vượt xa cái danh hiệu mà nó mang.

Thế nhưng hiện tại, cho dù Souma nắm trong tay một vùng lãnh thổ rộng lớn cả đồng bằng, thì trong mắt thế gian, cậu vẫn chỉ giống như thủ lĩnh của một nhóm sơn tặc. Mà làm Trưởng cung nữ cho một kẻ như vậy... cũng chẳng khác nào một chức danh hữu danh vô thực. Điều này khiến Souma phải do dự: liệu có nên ban phần thưởng ấy cho cô không?

"Cô thực sự ổn với chuyện này sao?"

Eladia khẽ cười trước vẻ hối lỗi của Souma khi hỏi.

"Vâng, ngài Soma. Không có gì khiến tôi hạnh phúc hơn việc được ngài bổ nhiệm làm Trưởng cung nữ."

Nghe thế, Souma cũng chỉ còn cách đồng ý.

"Hiểu rồi. ―Vậy thì, Eladia, tôi bổ nhiệm cô làm Trưởng cung nữ."

"Tôi vô cùng cảm kích trước lòng từ bi của ngài. Xin cho tôi được chứng minh rằng tôi sẽ phục vụ ngài, dồn hết tài trí khiêm tốn này của mình."

Eladia cúi chào trang nhã, nhận nhiệm vụ.

◆◇◆◇◆

Eladia rời Souma và đi thẳng ra sân sau dinh thự phong kiến.

Đây là nơi được Eladia và các nữ elf mượn để luyện bắn cung. Ngay cả lúc này, những phụ nữ đã được giải phóng khỏi thân phận nô lệ tình dục cùng Eladia, vẫn đang tập bắn mũi tên vào bia, tiếng dây cung nhả ra vang dội. Dù luyện tập hết sức, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng cười vui và nở nụ cười trên mặt họ.

Dừng chân, Eladia nhìn đồng bào của mình một lúc.

Khi họ bắt đầu nhận ra sự hiện diện của cô, Eladia tiến về phía họ.

"Tất cả tập trung lại!"

Cô vỗ tay hai lần thật mạnh, vang vọng khắp sân sau. Khi tất cả nữ elf đã tụ tập, Eladia bắt đầu nói chậm rãi:

"Chỉ những ai đã được dạy lễ nghi trong các dinh thự và cung điện của loài người, hoặc đã học nghi thức tương tự, mới ở lại. Phần còn lại, tiếp tục luyện tập."

Theo lời cô, khoảng 30 người ở lại. Tiếp đó, Eladia nói với họ:

"Tôi sẽ tuyển chọn các cung nữ phục vụ ngài Soma từ các cô."

Các nữ elf trở nên ồn ào, nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

Để dập tắt tiếng ồn đó, Eladia hạ giọng lạnh lùng.

"Nhiệm vụ của các cô không chỉ là hầu hạ ngài Soma và chăm sóc ngài. Các cô còn phải đảm nhiệm vai trò của cung nữ, tiếp đón nồng hậu các sứ giả từ các nước ngoài khi họ đến thăm ngài Soma. Điều đó đôi khi còn bao gồm cả việc hiến thân để thỏa mãn dục vọng của họ."

Vì sự thẳng thắn quá mức này, nhiều nữ elf còn lại tại đó lập tức cứng người. Những người tỏ ra ghê tởm trên mặt vẫn còn "dễ thở" hơn so với những cô trắng bệch như mất máu hoàn toàn.

Tuy nhiên, Eladia vẫn tiếp tục:

"Chưa hết đâu. Để thực hiện mục tiêu cao cả mà ngài đang hướng tới, chúng ta phải mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Khi càng tiến gần mục tiêu, càng nhiều kẻ tìm cách hại ngài sẽ xuất hiện — không phải bằng việc lập chiến công trên chiến trường, mà là bằng cách đầu độc rượu, hay nhúng dao ám sát vào tim ngài trong đêm."

Eladia đặt tay lên ngực.

"Lúc ấy, nhiệm vụ của cung nữ là phát hiện độc dược bằng sinh mạng này và che chắn cho ngài bằng chính thân thể này."

Các nữ elf lặng đi, bị choáng ngợp bởi giọng nói và ánh mắt của Eladia, hoàn toàn không một chút do dự.

Ngay lúc đó, Eladia bỗng hạ mềm ánh mắt sắc bén và nở một nụ cười dịu dàng.

"Lúc nãy, ta thấy nụ cười trên khuôn mặt tất cả các cô."

Trước các nữ elf còn bàng hoàng vì sự thay đổi chủ đề bất ngờ, cô nhắm mắt lại để hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy.

"Những nụ cười ấy thực sự... thật tuyệt vời..."

Cô nhớ lại nụ cười của họ.

Niềm vui giản dị đến vậy, nhưng lại luôn bị cướp đi không ngừng. Nỗi nhục phải khuất phục trước bạo lực vô lý. Và cả sự phẫn nộ nữa.

Một dòng cảm xúc dâng trào, nhuộm sắc vào giọng nói của Eladia.

"Thế nhưng, có thể cười thật hạnh phúc như vậy chỉ vì chúng ta được ngài Soma cứu. Nhưng ngay cả lúc này, các chị em mà ta chưa biết mặt và tên, vẫn liên tục bị cướp đi nụ cười. Họ đang chịu đựng trong tuyệt vọng và nhục nhã! Để cứu những chị em ấy, bản thân chúng ta ngày xưa chỉ trông cậy vào sức mạnh của ngài Soma! Vậy thì, chúng ta phải báo đáp ngài như thế nào đây!?"

Nhiều cô gái mở to mắt, rõ ràng là bàng hoàng.

Sau khi Eladia chậm rãi quan sát từng gương mặt, cô tuyên bố với giọng kiên quyết:

"Chỉ những ai sẵn sàng bỏ mạng và dâng thân một lần nữa, vì các chị em mà chúng ta chưa từng gặp mặt, vì cứu lấy bản thân trong quá khứ của chính chúng ta, và trên hết, vì báo đáp nghĩa vụ đối với ngài Soma, hãy bước lên phía trước."

Không một chút do dự, tất cả các nữ elf đồng loạt bước lên một bước.

"Vì ngài Soma!"

Eladia nở nụ cười hài lòng trước họ, như thể tất cả đã được sắp đặt để đồng thanh cất lên.

"Tốt lắm. ―Từ hôm nay, tất cả các cô chính thức được bổ nhiệm làm cung nữ."

◆◇◆◇◆

Eladia Oldwood.

Cái tên của nàng đã trở nên nổi tiếng với vai trò là chỉ huy sáng lập của Đội Cung Thủ Đen Elf và đồng thời là trưởng cung nữ tại triều đình sau này của 「Đứa trẻ của Hủy Diệt - Soma Kisaki」.

Người ta nói rằng các đại sứ nước ngoài, đến để tiến hành các cuộc đàm phán và thương thảo, đều bị ấn tượng mạnh bởi phong thái tao nhã của các cung nữ elf tiếp đón họ, thậm chí còn hơn cả nhan sắc của họ. Những đại sứ vốn khinh thường tầng lớp thấp kém, từ nô lệ bỗng nhiên vươn lên quyền lực trong xã hội, đã bị phong thái ấy choáng ngợp, đến mức cả vị thế của họ trong các cuộc thương thảo cũng chịu ảnh hưởng đáng kể.

Việc xây dựng nền tảng triều đình của Soma như vậy chắc chắn là thành quả của Eladia.

Tuy nhiên, trái ngược với thành tựu ấy, những tin đồn về nàng hoàn toàn không tốt đẹp.

Người đàn bà xảo trá lừa dối nhiều người đàn ông bằng nhan sắc. Công chúa mại dâm của Soma. Vẻ đẹp biến chất. Phù thủy điếm đàng.

Có vô số biệt danh được gán cho nàng.

Nếu nói đến biệt danh nổi tiếng nhất trong số những tên gọi ấy, thì đó là một cái tên khác, rất đặc biệt.

Cái tên này xuất phát từ đôi tay trắng nõn, thon dài cầm cung của nàng, được xem là một trong Bảy Cánh Tay trong bức tranh tường 「Đứa trẻ của Hủy Diệt - Soma Kisaki」 do họa sĩ bậc thầy Numali vẽ.

Ý nghĩa của các chữ cổ được viết ở đó là: 「Dục vọng」.

Phù thủy quyến rũ Eladia.

Nàng là một phụ nữ dũng cảm, được ca ngợi là 《Cánh Tay Dục Vọng》, một trong Bảy Cánh Tay, trong những năm tháng về sau.

――――――――――――――――――――――――――――――――――――――――

Souma: "Không biết có thể đòi tiền chuộc được không nhỉ?"

Để có thêm tài chính, Souma định yêu cầu tiền chuộc để đổi lấy việc thả người mà cậu đã bắt giữ — em trai của quốc vương, Vulitas.

Khi đang tìm người làm trung gian để thương lượng với vương quốc Holmea, Souma tình cờ biết rằng có một người ngoài dự đoán đang lưu lại ở thành phố Bornis.

"Xin chào, rất hân hạnh được gặp. Tôi là một thành viên thuộc Hội Đồng Mười Đại Thương Nhân của Jeboa—"

Chương tiếp theo: 『Tiền chuộc』

Ghi chú

[Lên trên]
女官長 - NỮ QUAN TRƯỞNG: Sử dụng từ nữ quan (trưởng) cảm giác giống kiểu quan chức là nữ, cơ mà trong trường hợp này thì nó giống với các cung nữ trong cung hơn nên mình quyết định để là "cung nữ". Mọi người có cách gọi hay hơn thì góp ý cho mình nhé.
女官長 - NỮ QUAN TRƯỞNG: Sử dụng từ nữ quan (trưởng) cảm giác giống kiểu quan chức là nữ, cơ mà trong trường hợp này thì nó giống với các cung nữ trong cung hơn nên mình quyết định để là "cung nữ". Mọi người có cách gọi hay hơn thì góp ý cho mình nhé.