"Ý ngài là... không được khai thác sức lao động của đám tù binh sao?"
Marchronis — vừa có buổi họp chuẩn bị với Souma về cách đối đãi với các tù binh bị chuyển đến trại giam trong thời gian khai hoang — không khỏi sững sờ trước lời chỉ đạo của Souma.
Souma đã nghiêm khắc ra lệnh cấm đối xử với tù binh như nô lệ.
Không chỉ dừng lại ở đó, cậu còn đưa ra hàng loạt chỉ thị chi tiết từ việc phải đảm bảo ba bữa ăn mỗi ngày cho đến cấm quản trại sử dụng roi vọt hay các hình thức trừng phạt khác.
Khác với thế giới hiện đại, nơi quyền công dân của tù binh chiến tranh được bảo vệ bởi nhiều hiệp ước quốc tế, thì trên lục địa Seldeas này, tù binh vẫn bị xem như một phần chiến lợi phẩm của cuộc chiến.
Nếu là quý tộc hoặc con cháu nhà buôn giàu có, họ sẽ trở thành con tin giá trị vì có thể đòi tiền chuộc.
Còn đối với phần đông binh lính thường dân, họ thường bị biến thành nô lệ để làm việc trong nông trại hoặc hầm mỏ, hoặc bị bán sang các quốc gia khác.
Điều đó vốn là quyền lợi hiển nhiên của kẻ chiến thắng.
Dĩ nhiên, Marchronis không phải kiểu người thích hành hạ những binh sĩ Holmea — vốn từng là đồng đội cũ của mình. Tuy vậy, anh vẫn cho rằng cần tận dụng tù binh ở mức nhất định, và chuyện giới hạn khẩu phần ăn hay giảm chất lượng bữa ăn là chuyện bình thường. Chẳng phải vì độc ác, mà đơn giản vì theo anh, chẳng có lợi ích gì nếu làm khác đi. Nếu chỉ xét về mặt lợi ích, thì việc giảm lao động nặng và đảm bảo dinh dưỡng sẽ giúp tù binh giữ sức khỏe, mang lại hiệu quả lâu dài.
Tuy nhiên, thực tế mục tiêu của việc cố tình tạo ra môi trường hà khắc là để bào mòn thể lực và ý chí của họ, khiến họ không còn sức lực hay tâm trí để nghĩ đến chuyện nổi loạn. Nếu để tù binh nghỉ ngơi quá mức và nuôi dưỡng tinh thần, thì sớm muộn gì những kẻ từng là kẻ thù ấy cũng sẽ âm mưu trốn trại hoặc tạo phản. Để tránh điều đó, nên họ mới bị bắt làm việc nặng và ăn uống thiếu thốn.
Nhưng Souma đã cấm tuyệt đối cách làm này.
Dù người đang nghe có là Marchronis hay bất kỳ ai khác, họ đều sẽ phản ứng với sự hoang mang y như vậy. Trước phản ứng ấy, Souma đập tay vào ngực mình một cái và dõng dạc nói:
"Đó là suy nghĩ của tôi."
Ngay trong ngày hôm đó, khi Marchronis và Setius vẫn còn bán tín bán nghi mà đưa đám tù binh đến vùng đất mới khai hoang, các tù binh đã được tập hợp lại trước mặt Souma.
Souma đứng trên một bục cao, đối diện với vài trăm tù binh, và mở đầu bằng một câu:
"Ai muốn bỏ trốn, cứ việc. Ta sẽ không ngăn cản."
Trước lời tuyên bố ấy, không chỉ đám tù binh mà ngay cả Marchronis và Setius cũng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Souma với vẻ kinh ngạc.
Dù biết tất cả mọi người đều sững sờ, Souma vẫn phớt lờ phản ứng đó và tiếp tục nói:
"Tất nhiên, bọn ta sẽ không làm chuyện phiền phức như việc đuổi theo đâu. Nếu đi dọc theo con đường phía bắc, các ngươi sẽ đến được một thành phố khác. Nhưng nếu bị lạc, thì tốt nhất là cứ nhắm đến ngọn núi hình tam giác đằng kia mà đi."
Cậu còn tử tế đến mức chỉ rõ cả tuyến đường trốn thoát, khiến bọn tù binh bắt đầu xôn xao.
"À quên mất, nói trước cho rõ, là nếu các ngươi đến Bolnis thì chắc chắn sẽ bị bắt lại thôi. Nếu được, tốt nhất là tránh xa thành phố đó và tiếp tục đi về hướng đông."
Vừa dứt lời, Souma nở một nụ cười gian xảo.
"Nếu các ngươi chịu khó đi liên tục 10 hay 20 ngày không nghỉ, thì sẽ về được đến Holmea đấy. Ráng lên nhé."
Ngay khoảnh khắc đó, những người nhanh nhạy — mà dẫn đầu là Marchronis — đã nhận ra ý đồ thật sự của Souma.
"Tuy nhiên, bằng mọi giá, các ngươi tuyệt đối không được tấn công hay cướp bóc khách lữ hành hoặc các làng khai hoang chỉ vì đói, hiểu chứ? Nếu làm những việc như vậy, dù ta có muốn tha cũng không còn cách nào khác ngoài việc truy lùng các ngươi. Trừ khi các ngươi đủ tự tin để thoát khỏi sự truy đuổi của các chiến binh zoan tinh nhuệ đang hoạt động khắp đồng bằng này, ta khuyên chân thành là đừng làm chuyện dại dột đó."
Sau khi nghe đến mức này, phần lớn tù binh cũng đã đoán được ý đồ của Souma và lộ rõ vẻ kinh hãi.
Souma thì vẫn nói tiếp một cách hào hứng, không hề ngừng lại:
"À mà khi các ngươi ngủ qua đêm ngoài đồng, nhớ đừng bao giờ để lửa tắt nhé. Vì chiến sự kéo dài ở khu vực này suốt nhiều năm, nên có rất nhiều bầy sói hung dữ đã quen với mùi thịt người lảng vảng xung quanh đấy. Nếu bị bọn chúng tấn công, thì chỉ còn nước chịu chết thôi. Nghĩ đến cảnh bị ăn sống nuốt tươi thế kia cũng đủ thấy rùng mình rồi nhỉ..."
Nói đến đây, Souma còn diễn kịch bằng cách run lẩy bẩy và ôm chặt lấy vai mình, như để nhấn mạnh thông điệp rằng nếu các ngươi bỏ trốn khỏi trại giam này, thì chỉ có đường chết vô ích.
Hơn nữa, những lời cảnh báo của Souma hoàn toàn không phải hù dọa suông.
"Các ngươi không cần phải quá lo lắng. Ở trại giam này, sẽ có các chiến binh zoan đã quen chiến đấu với lũ sói đảm nhiệm việc bảo vệ."
Nói xong, Souma giơ cao tay phải lên trời và xòe năm ngón tay ra.
"Năm năm!"
Mọi ánh mắt của tù binh như bị hút chặt vào bàn tay của Souma.
"Nếu các ngươi làm việc ở đây trong vòng năm năm, ta sẽ thả tự do cho các ngươi! Không chỉ thế, dù chỉ là một chút, ta còn đảm bảo sẽ trả tiền công và cung cấp lương thực cho các ngươi. Thêm vào đó, những ai làm việc xuất sắc sẽ được giảm thời gian giam giữ, đồng thời số tiền và lương thực khi được thả cũng sẽ tăng lên!"
Cả đám tù binh xôn xao hẳn lên vì lời tuyên bố đó.
Ở phía trước cảnh tượng đó, Machronis thở dài một hơi đầy thán phục.
Sau khi bị đối mặt với hiện thực rằng việc trốn thoát là vô vọng, họ lại được đảm bảo an toàn nếu ở lại trại giam, hơn thế nữa lại còn được dụ dỗ bằng phần thưởng nếu chăm chỉ làm việc.
Đây có thể nói là một chiêu dụ khôn khéo đến mức tiểu xảo.
Souma bước xuống khỏi bục sau khi kết thúc bài phát biểu ngắn, Machronis nghênh đón cậu bằng một nụ cười gượng gạo và nói:
"Cậu vẫn... rất có máu gian xảo như mọi khi đấy."
◆◇◆◇◆
Tuy nhiên, vẫn còn có những kẻ bất cần, càng được nới lỏng lại càng trở nên nổi loạn và ngang ngược hơn.
"Không đùa đâu. Tao nhất định sẽ trốn thoát."
Người tuyên bố chắc nịch điều đó là Doug, một tù binh trẻ tuổi.
Sinh ra là con trai thứ ba trong một gia đình nông dân nghèo, ngay từ đầu Doug đã chật vật để kiếm sống và cuối cùng trở thành lính cho quân đội Holmea.
Anh ta là kiểu người ích kỷ, tự tin vào sức mạnh cơ bắp, lại sở hữu thể hình vượt trội. Ngay cả trong quân đội Holmea, Doug cũng nổi bật một cách đáng chú ý.
Dù xuất thân nghèo khổ, anh ta vẫn từng bước thăng tiến, đến mức được giao chỉ huy một trung đội.
Thế nhưng, có vẻ như vận may của Doug đã cạn kiệt tại đó.
Ngay trong chiến dịch đầu tiên của mình – Trận quyết chiến tại Bolnis – anh ta đã bị Souma bắt làm tù binh.
Tuy nhiên, vì bản thân Doug hầu như chưa đánh nhau bao nhiêu, nên anh ta hoàn toàn không tin rằng mình đã thua, và càng không chấp nhận việc quân Holmea đã thua trận.
Chính vì thế, Doug càng phản kháng mạnh mẽ trước viễn cảnh bị "bóc lột" trong công cuộc khai hoang này.
"Này, tụi mày, chúng ta phải trốn khỏi đây."
Tranh thủ lúc những binh sĩ các chủng tộc khác đang giám sát sơ sài, Doug lặng lẽ gọi đám đồng đội quanh mình lại.
"Nhưng mà... chúng ta sẽ trốn kiểu gì đây?"
"Tao sẽ nghĩ cách dần dần. Trước mắt cứ giả vờ ngoan ngoãn để chúng mất cảnh giác, rồi từ từ chuẩn bị kế hoạch trốn thoát."
Doug mất kiên nhẫn trước thái độ chần chừ, chỉ biết nghe ngóng của đám đồng đội vẫn còn sợ bị trừng phạt mà không dám hành động.
"Hiểu chưa, tụi mày!? Ở cái chỗ này, bọn nó sẽ bắt mình làm tới chết luôn đấy, biết không!?"
Trước những lời đó, một trong số đồng đội rụt rè lên tiếng:
"Nhưng... người ta nói nếu làm đủ năm năm thì sẽ được thả mà."
Tuy nhiên, Doug chưa bao giờ tin vào điều đó ngay từ đầu.
"Rõ rành rành là lừa đảo trắng trợn! Tao không đời nào để bị lừa bởi mấy lời đó!"
Những người đồng đội có vẻ muốn phản biện thêm, nhưng đúng lúc đó, các giám sát viên đã bắt đầu giao việc cho tù binh, khiến cuộc trò chuyện phải kết thúc giữa chừng.
Doug – với thân hình cao lớn, vạm vỡ – bị giao nhiệm vụ đào xới lớp đất cứng.
Bị phân vào công việc tốn sức nhất, Doug thầm than vận rủi trong lòng, nhưng khi nhận lấy cây cuốc chim từ tay giám sát viên, anh ta chăm chú nhìn vào nó.
"Cái này... làm bằng sắt à? Hê, đúng là cuốc tốt thật."
Những cây cuốc mà Doug từng thấy trước giờ chỉ có một cây cuốc đầu kim loại mà anh mượn khi làm tá điền cho một nhà địa chủ giàu có, còn lại là những loại cuốc tự chế ở nhà, chỉ buộc đá nhọn vào cán gỗ.
Việc sở hữu một công cụ canh tác tốt hơn sau khi đã trở thành tù nhân quả thật là trớ trêu. Nhưng dù có được dùng nông cụ tốt đến mấy, Doug cũng không có lấy một chút động lực nào. Anh chỉ làm cho có, tay chuyển động cầm chừng để không bị phát hiện là đang lười.
Trong khi tiếp tục cái công việc hời hợt đó, Doug lén quan sát xung quanh.
Đây là chỗ nào? Có bao nhiêu lính canh?
Anh cố thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, để chuẩn bị cho kế hoạch trốn thoát.
Tuy nhiên, cuối cùng ánh mắt anh lại chạm phải ánh nhìn của một người lùn đang quan sát đám tù binh.
Chết tiệt, mình bị để ý rồi à?
Liệu suy đoán của Doug có đúng?
Người lùn đó sải bước nặng nề tiến lại gần, nét mặt rõ ràng là khó chịu, kèm theo bộ râu rậm càng khiến biểu cảm ấy thêm dữ tợn.
Doug đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đánh một trận, nhưng rồi người lùn bất ngờ giật lấy cây cuốc chim khỏi tay anh.
Doug tưởng mình sẽ bị đánh đòn, nhưng không ngờ lại bị lấy công cụ bằng sắt để làm chuyện đó, khiến toàn thân anh cứng đờ vì sốc.
Tuy nhiên, người lùn chỉ hừ lạnh một tiếng "Hmph!", sau đó dùng lòng bàn tay còn lại đập vào mông, hông, vai, cánh tay và tay đang cầm cuốc chim của chính mình. Xong, ông ta dang chân rộng bằng vai, trụ vững trên mặt đất và vung cuốc chim mạnh xuống. Cuốc chim cắm sâu vào mặt đất cùng với âm thanh rắc rắc chắc nịch. Người lùn dùng tay cầm cán cuốc làm đòn bẩy, đào bật cả lớp đất cứng lên. Sau đó, ông ta lại hừ một tiếng nữa rồi ném trả cuốc chim về phía Doug.
Doug chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn theo phản xạ bắt lấy cuốc. Dù được trả lại cuốc, người lùn vẫn đứng chắn trước mặt anh, khoanh tay, không hề có ý định rời đi.
Không còn cách nào khác ngoài bị quan sát, Doug đành quyết định làm việc nghiêm túc một lúc. Tuy nhiên, vừa mới vung cuốc được ba lần, người lùn lại giật lấy cuốc chim lần nữa. Và rồi, ông ta lại lặp lại y hệt động tác ban nãy đập vào thân thể, đào đất, rồi trả lại cuốc cho Doug.
Cái chu trình đó lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi người lùn thở dài một tiếng rất sâu sau khi cầm lại cuốc. Doug bực mình vì tiếng thở dài đầy thái độ đó, nhưng ở vị trí là một tù nhân, anh không còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn. Anh ta thu người lại, giả vờ ngoan ngoãn để vượt qua tình huống này.
"Nnh! Nnh!"
Tuy nhiên, thay vì trừng phạt anh, người lùn lại chỉ tay về phía một nhóm khác đang làm việc rồi vẫy tay về phía Doug như thể đang đuổi một chú chó con đi.
"Cái quái gì với tên người lùn đó thế?"
Doug lầm bầm chửi rủa, nhưng vì cãi lại chuyện vớ vẩn thế này rồi bị phạt thì thật là ngu ngốc, nên anh ngoan ngoãn đi tới chỗ được chỉ định.
Công việc tiếp theo của Doug là xúc đất đã được cuốc bới lên bằng cuốc chim, chất vào xe kéo tay.
"Có chuyện gì thế, Doug?"
Một người quen cất tiếng gọi khi thấy Doug đến.
"Không biết nữa, nhưng tụi nó bảo tao phải làm ở đây."
"Đừng gây chú ý quá."
Nhận lấy cái xẻng được đưa cho kèm lời nhắc nhở đó, Doug nhăn mặt khó chịu.
"Cái gì đây? Cái xẻng này có hình thù kỳ lạ, lần đầu tao thấy luôn."
Những loại xẻng mà Doug từng biết là một tấm ván gỗ có lưỡi kim loại bọc ở đầu, gắn vào tay cầm. Nhưng cái mà anh đang cầm lúc này lại là một chiếc xẻng có lưỡi hình muỗng, ở phần tiếp giáp giữa cán và lưỡi còn bo tròn ở cả hai bên. Nhìn kỹ thì có thể thấy nó được thiết kế để có thể giẫm chân lên đẩy xuống dễ dàng.
"À à. —Tụi tao nghe nói mấy cái đó gọi là 『shovel』 hay gì đó."
Vì giờ Doug cũng đã có trong tay một cái xẻng hình dạng kỳ lạ, anh bắt đầu công việc sau khi được chỉ cách sử dụng nó. Nhưng khi bắt tay vào làm thật sự, anh ngạc nhiên vì mọi thứ lại diễn ra quá dễ dàng. Lưỡi xẻng bằng sắt hình muỗng được vót nhọn ở đầu như mũi kiếm. Nhờ đó, chỉ cần dồn trọng lượng cơ thể lên chân như khi cày đất, kể cả mặt đất cứng cũng có thể được đào lên một cách thô bạo. Hơn nữa, vì cả lưỡi xẻng có hình muỗng nên việc xúc đất cũng trở nên dễ dàng hơn.
Không biết nếu mang cái này về làng thì việc làm nông sẽ nhẹ nhàng hơn đến mức nào nhỉ?
Vừa làm việc vừa suy nghĩ miên man như vậy, Doug dần mất tập trung và lại không có động lực làm việc.
Ngay lúc đó, một người lùn đang quan sát khu vực này đã nhận ra. Người lùn bước đến với những bước chân nặng nề, giật phắt cái xẻng khỏi tay Doug và làm lại đúng những hành động mà người lùn trước đó đã làm.
Dần dần, Doug nhận ra một điều.
Chẳng lẽ đây là cách họ dạy mình làm việc?
Tuy nhiên, ngay lập tức anh bật cười nhạo ý nghĩ đó. Làm gì có cái trại giam nào mà đám quản giáo lại đi dạy công việc cho tù nhân chứ? Nhưng dù có suy đi nghĩ lại thế nào, anh cũng chẳng nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn.
Người lùn, nhận ra Doug đang mất tập trung vì mải suy nghĩ, liền đâm mạnh xẻng xuống đất với vẻ cáu kỉnh. Doug, choàng tỉnh khi mặt đất bị cày lên, liền thẳng người cứng đờ lại, chuẩn bị tinh thần để bị mắng té tát. Nhưng, như lần trước, người lùn chỉ thở dài một cách rất sâu.
Doug cảm thấy như thể người lùn đang thất vọng nghĩ "Thằng này vô dụng thật", và cảm xúc bốc đồng nổi lên trong anh. Anh bật dậy, theo phản xạ giật lại cái xẻng từ tay người lùn.
Tao vốn cũng là nông dân đấy chứ. Từ hồi còn nhóc tí đã làm ruộng rồi. Kiểu công việc này chỉ cần cố một chút là ăn nhằm gì.
Với sự tự phụ như vậy, Doug dạng chân, hạ thấp trọng tâm, vung xẻng đầy lực, xúc đất chất lên xe kéo tay. Sau vài lần lặp lại động tác, anh liếc nhìn người lùn như muốn nói "Sao hả, thấy chưa?" Người lùn gật đầu hài lòng như thể bảo "Thì ra cũng làm được mà", rồi quay đi.
"Cho đáng đời mày!"
Doug lầm bầm chửi khẽ vào lưng người lùn đang bỏ đi, rồi lại tiếp tục xúc đất.
Khi tấm ván gỗ va vào nhau vang lên, báo hiệu giờ nghỉ giải lao, chỉ một lúc ngắn sau, mồ hôi đã túa ra đầy người Doug, hơi nóng bốc lên như thể vừa bị dội nước sôi. Doug lau mồ hôi trên trán với một cảm giác thỏa mãn và hưng phấn sau khi vận động hết sức, nhưng rồi bỗng chốc nhận ra điều gì đó.
"...Tại sao mình lại nghiêm túc thế này cơ chứ?"
◆◇◆◇◆
Kết thúc công việc trong ngày, đã đến giờ ăn tối.
Cùng với các tù nhân khác, Doug cầm bát gỗ trong tay và xếp hàng để nhận phần ăn.
Từ lúc bị giam ở Bolnis đến giờ, đồ ăn vẫn luôn là những món cơ bản là bánh mì cứng kèm súp mặn với ít rau, hoặc cháo lúa mì loãng nấu bằng sữa dê. Tuy không thể gọi là sang trọng, nhưng đối với đồ ăn cho tù nhân thì như vậy cũng khá ổn rồi.
Đang đứng trong hàng, Doug quay đầu nhìn về phía khu phát đồ ăn thì thấy hôm nay có vẻ là cháo lúa mì. Hương vị và khẩu phần đều không tệ, nhưng Doug — đã ngán tận cổ món này — khẽ thở dài chán nản.
"...Cái gì thế này?"
Đến lượt mình, Doug được múc cháo vào bát gỗ, nhưng vì có một miếng gì đó giống như tấm ván màu nâu đỏ đặt bên trên cháo, cậu cau mày hỏi.
"Đi nhanh lên. Cản đường người ta đấy."
Bị người phát cơm lạnh lùng đuổi đi, Doug bực bội bấm môi, rồi tiện tay lấy một cái ca đặt trên bàn gần đó, bên trong là bia nhạt đã bị pha loãng. Sau đó, cậu nhập lại nhóm với những người đồng bạn đã nhận xong phần ăn.
"Thật là. Tụi đó bị cái quái gì vậy chứ?"
Doug lầu bầu chửi thề, nhưng không có ai đáp lại. Nhìn kỹ thì thấy đám bạn của mình đang chăm chú dùng thìa gỗ chọc vào cái thứ được đặt trên cháo, hoặc ngửi mùi để xem đó là gì.
"Cái này là cái gì thế nhỉ...?"
Một người lẩm bẩm như vậy rồi nghiêng đầu khó hiểu. Một người khác thì nửa tin nửa ngờ lên tiếng đoán thử.
"Thịt... đúng không nhỉ?"
Mọi người đồng loạt bật lên tiếng kinh ngạc.
"Cậu nói thịt á!?"
"Đừng có nói xàm. Làm gì có chuyện tù nhân mà được ăn thịt chứ!"
"Nhưng... cái này giống thịt khô lắm."
Nếu là người hiện đại nhìn thấy, có lẽ họ sẽ thấy kỳ lạ khi người ta lại làm ầm lên chỉ vì một miếng thịt. Tuy nhiên, trong thế giới này, chỉ có thương nhân giàu có, hoàng tộc hoặc quý tộc có tước vị mới được ăn thịt thường xuyên. Với người dân thường, cơ hội ăn thịt chỉ xuất hiện trong những dịp lễ hội hay tương tự mà thôi. Huống chi đây lại là suất ăn dành cho tù nhân — việc có thịt là điều không thể tưởng tượng được.
"Vậy... đây là thịt gì thế?"
"Đừng nói là... thịt người đấy nhé?"
Vì trong quân đội họ được dạy rằng người zoan là loài hoang dã, không có lý trí, nên cũng có vài người tin vào lời đồn rằng họ ăn thịt người.
Đang lúc cả nhóm còn phân vân không biết có nên ăn hay không vì không rõ được loại thịt này là gì, thì một người bạn trong nhóm, người đã phụ giúp phát đồ ăn hôm nay, xuất hiện và tiết lộ nguồn gốc của miếng thịt.
"Nghe nói là thịt bò đó."
Đây là thịt bò khô — loại thịt do zoan cung cấp, được đưa vào làm khẩu phần ăn cho tù nhân.
"Thịt bò á...?"
Doug buông lời đầy khinh miệt và thất vọng.
Vào thời đó, nhắc đến thịt thì người ta sẽ nghĩ ngay đến thịt heo hoặc thịt gà. Thịt nai hay thỏ — những con vật thỉnh thoảng săn được — thì được xem là đặc sản hiếm có.
Nhưng bò thì lại khác. Ai cũng biết rằng thịt bò dai nhách và khó ăn.
Vì cả nhóm đã kỳ vọng rất nhiều vào việc được ăn thịt, nên sự thất vọng cũng lớn không kém.
"Chà... dù sao thì có còn hơn không..."
Nói vậy, họ miễn cưỡng dùng muỗng múc miếng thịt lên và bỏ vào miệng.
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả đều thốt lên kinh ngạc.
"–N-Ngon quá!!"
"Đ-Đây mà là thịt bò á?"
"Chưa bao giờ tôi ăn được miếng thịt bò nào như thế này..."
Đó là bởi vì loại thịt bò mà họ từng ăn trước đây vốn hoàn toàn khác biệt.
Khi đó, bò là gia súc quý giá chuyên dùng để kéo cày, chứ không phải để ăn thịt. Vì vậy, nếu có cơ hội ăn thịt bò, thì đó cũng chỉ là thịt từ những con bò già, đã mất công dụng. Thịt như vậy thì tất nhiên là vừa dai vừa dở.
Tuy nhiên, đàn bò mà tộc zoan nuôi là những con lớn lên tự do trên các thảo nguyên rộng lớn này. Không có lý do gì để thịt của chúng lại dở cả.
"O-O-Oái! Gì thế này!? Trong miệng tôi như bị bỏng... nóng quá!"
"Chẳng lẽ... thịt này bị ôi rồi à?"
"Không, là mấy hạt đen bám bên ngoài đấy, chúng có vị như vậy."
"Nếu ăn quen thì thấy khá ngon đó chứ."
Hơn nữa, trong nền ẩm thực của zoan — lấy thịt làm thực phẩm chính — kiến thức về việc sử dụng gia vị để làm món ăn ngon hơn và khử mùi hôi của thịt đã phát triển vượt bậc.
Nói đến việc nêm nếm trong thời đó, với thường dân thì chỉ có muối là gia vị chính, còn hoàng tộc hay quý tộc đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể dùng nước mắm hoặc mù tạt là cùng.
Chính vì vậy, cú sốc lớn mà nhóm của Doug trải qua trước hương vị lạ lẫm từ các loại gia vị của người zoan là điều mà một người Nhật hiện đại cũng khó lòng tưởng tượng được.
Trong thời đại châu Âu còn phải nhập khẩu hạt tiêu từ Ấn Độ, tiêu từng có giá trị trao đổi ngang với vàng hay bạc.
Hơn thế nữa, thậm chí từng có chiến tranh nổ ra chỉ vì hạt tiêu — điều đó đủ để thấy con người say mê gia vị đến mức nào.
"Đồ ngu! Đừng có để bị dụ dỗ chỉ vì miếng thịt vớ vẩn như thế!"
Thế nhưng, Doug lớn tiếng quát mắng những đồng đội đang vui mừng vì được ăn thịt.
"Chỉ với từng này mà các người định khiến tao cam tâm khuất phục sao!?"
Vừa dứt lời, anh ta ném miếng thịt vào miệng như thể chẳng có gì to tát.
Cắn vài cái qua loa, Doug nuốt chửng luôn mà chẳng buồn nếm kỹ hương vị.
Những đồng đội, bị khí thế hùng hổ của Doug lấn át, chỉ dám lí nhí đồng tình: "Cậu nói đúng..."
Thế nhưng Doug nhanh chóng để ý rằng, ai nấy đều đang cẩn thận cắn từng chút nhỏ một từ miếng thịt ít ỏi — cố gắng kéo dài cảm giác tận hưởng càng lâu càng tốt.
...Thật là lũ hèn yếu không có cốt khí.
Doug rủa thầm trong lòng, nhưng ánh mắt thì bất giác cứ dõi theo từng miếng thịt đang dần bị gặm nhấm kia.
◆◇◆◇◆
Vài ngày sau khi bắt đầu công việc.
Doug thức dậy như thường lệ vào buổi sáng, ngồi xuống nền đất trống cùng đồng đội và ăn khẩu phần bữa sáng.
Đột nhiên, một giám sát viên xuất hiện.
"Mọi người! Vừa ăn vừa nghe cho rõ đây nhé!"
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Doug và những người khác ngừng ăn, chăm chú nhìn về phía giám sát viên, thìa cháo còn cầm lưng chừng trên tay.
"Hôm nay là ngày của Hỏa Thần. Vì vậy hôm nay sẽ là ngày nghỉ để thể hiện lòng biết ơn với mặt trời! Tất cả các người hôm nay phải nghỉ ngơi. Nhớ cảm tạ ân huệ của ngài Soma đấy nhé!"
Nói xong, giám sát viên nhanh chóng rời đi.
Những người tù nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.
"Ngày nghỉ vì là ngày của Hỏa Thần à? Gì kỳ vậy?"
"Hình như là kiểu phải nghỉ ngơi để bày tỏ lòng biết ơn với mặt trời gì đó..."
Phản ứng bối rối của các tù nhân cũng là điều dễ hiểu.
Bởi lẽ, thực tế ở lục địa Seldeas không hề có khái niệm kiểu "ngày nghỉ cố định" như ngày Sabbath trong Kitô giáo hay Do Thái giáo — tức là những ngày quy định phải nghỉ hoàn toàn.
Biết điều đó, Souma đã lập ra một ngày nghỉ cố định mỗi tuần, giống như hệ thống tuần lễ thời hiện đại.
Hệ thống này sau đó được lan truyền khắp toàn lục địa bởi chính các binh lính bị bắt — những người đã được thả về sau.
Nó dần trở thành tiêu chuẩn phổ biến trên toàn lục địa dưới hình thức tuần làm việc 6 ngày, nghỉ 1 ngày — tương tự với nhịp sống hiện đại ngày nay...— nhưng đó là câu chuyện của một thời điểm khác.
"Ngày nghỉ... cho tù nhân á?"
"Chưa từng nghe có chuyện như vậy bao giờ."
Dù được bảo là có thể nghỉ ngơi, nhưng các tù nhân chỉ biết ngơ ngác trước một kỳ nghỉ mà họ chưa từng được trải qua trước đó.
Càng khiến họ hoang mang hơn là những âm thanh kim loại va vào nhau vang lên từ xưởng rèn được dựng bên trong trại giam.
"Chúng ta được bảo là nghỉ mà, sao bọn họ vẫn làm việc?"
Âm thanh đó là của mấy người lùn đang sửa chữa các công cụ nông nghiệp bị hư hỏng.
Ngay cả những người lùn trong nhóm giám sát — trước đó đã nói "hôm nay là ngày nghỉ" — cũng đang làm việc không ngừng nghỉ như vậy, thế mà họ lại bảo tù nhân được phép nghỉ.
Chính sự lệch pha kỳ lạ này khiến các tù nhân cảm thấy không yên tâm chút nào.
"Này... chúng ta thực sự được nghỉ thiệt hả?"
Trước câu hỏi đầy lo lắng của một người đồng đội, Doug liền nằm phịch xuống đất theo cách phô trương quá mức.
"Đừng hỏi tao! Người ta bảo nghỉ thì nghỉ thôi! Được cho phép nghỉ thì cứ tận hưởng là được chứ sao!?"
Thế nhưng, dù miệng nói vậy, Doug vẫn không thể không để tâm đến âm thanh búa gõ vào nông cụ vang lên không ngừng từ phía xưởng rèn.
◆◇◆◇◆
Vài tháng đã trôi qua kể từ khi công cuộc khai hoang bắt đầu.
Khu vực được giao cho Doug và những người khác giờ đã gần như hoàn thành. Những phần còn lại cũng sẽ xong trong ngày hôm nay. Nếu nhìn sang các khu vực khác, tiến độ ở đâu cũng gần như tương tự.
Mảnh đất từng chỉ toàn cỏ dại mọc um tùm và vài bụi cây nhỏ, nay đã biến thành một vùng đồng ruộng trải dài ngút tầm mắt.
Ngay cả việc khai hoang — vốn ban đầu chỉ là một loại lao dịch áp đặt lên các tù nhân — giờ đây khi sắp đến hồi kết, cũng khiến Doug không khỏi cảm thấy có chút xúc động.
Trong lúc anh đang chìm đắm trong dòng cảm xúc đó, một người đồng đội lên tiếng gọi.
"Này, mấy người zoan đó chừng nào mới tới vậy?"
Tối qua họ được thông báo rằng, ngay sau khi hoàn tất công việc ở đây, họ sẽ di chuyển đến khu khai hoang tiếp theo. Và theo lời kể, sẽ có thêm các chiến binh tộc zoan được cử đến để giám sát đoàn tù nhân trong suốt hành trình.
Thông thường mà nói, việc tăng thêm người canh gác sẽ chẳng phải là điều gì vui vẻ đối với tù nhân.
Nhưng đối với những tù binh đang ở vùng khai hoang này, việc người zoan thỉnh thoảng đến thay ca cho lính gác lại là một niềm vui lớn.
Bởi vì mỗi lần như vậy, họ đều mang theo quà tặng.
Các chiến binh tộc zoan luôn rất kiêu hãnh một cách kỳ quặc. Có vẻ như với họ, việc đến tay không là điều sỉ nhục của một chiến binh, nên gần như lần nào họ cũng mang theo thịt bò hoặc các loại thịt khác mà họ mua dọc đường.
Hơn nữa, không chỉ các binh lính canh gác được hưởng, mà cả các tù nhân cũng được chiêu đãi phần thịt đó.
Chính vì vậy, điều này đã trở thành niềm vui hiếm hoi cho các tù nhân đang sống trong vùng đất khai hoang khô khan, thiếu thốn giải trí này.
"Ừ... Canh thịt lần trước ngon thật đấy."
"Vì phải chia cho cả đám, nên thịt chẳng còn bao nhiêu, nhưng cái vị ngon ngọt của thịt hoà vào nước dùng như vậy thì đúng là một bữa tiệc thịnh soạn rồi."
"Mặc dù chỉ một chút thôi, nhưng bát của tao có cả ruột bò, nhai giòn giòn, ngon lắm."
Gã vừa nói xong lập tức bị đám bạn vây lại mắng:
"Ăn một mình cái gì thế hả!?"
"Đám tụi bây ngu à? Bị thứ như thịt dụ dỗ thì còn ra cái thể thống gì nữa?"
Doug phì một tiếng, nhổ nước bọt xuống đất và mắng mỏ lũ bạn đang nhao nhao lên vì thịt.
Ngay lúc đó, có một người lên tiếng.
"Này! Nhóm zoan tới rồi kìa!"
Nghe tiếng hét đó, tất cả đều dừng tay và quay về phía nhóm người tộc zoan đang tiến lại gần.
Thứ mà họ tò mò dĩ nhiên là — lần này họ có mang theo thịt không? Hay mang gì khác?
Ngay cả Doug cũng không phải ngoại lệ.
Ánh mắt anh vô thức liếc về phía sau nhóm người zoan.
"Ồ, tuyệt quá! Có mang thịt kìa!"
Khi nhận ra đám zoan đang vác những tảng thịt to đùng sau lưng, các tù nhân liền đồng loạt reo hò vang trời.
"Không biết tối nay có nướng thịt không nhỉ? Hay là nấu canh?"
"Ừ, mong chờ ghê luôn."
Vừa nghe tiếng lũ bạn hào hứng bàn tán, Doug vừa nuốt nước bọt cái ực.
◆◇◆◇◆
Bữa tối hôm đó — đúng như mong đợi của Doug và những người khác — là món canh thịt bò.
"Với bữa ăn này, việc khai hoang ở khu vực này đã hoàn tất! Ngày kia chúng ta sẽ chuyển đến khu vực tiếp theo! Ngày mai, theo chỉ thị của ngài Soma, tất cả sẽ được nghỉ ngơi để hồi phục thể lực!"
Tuyên bố của Marchronis, báo hiệu kết thúc đợt khai hoang lần này, chẳng mấy lọt vào tai Doug hay các tù nhân khác.
Toàn bộ sự chú ý của họ dồn hết vào chiếc nồi lớn phía sau Marchronis và nhóm của anh ta.
Hương thơm ngào ngạt bay đến từ nồi súp khiến cả bọn vừa nuốt nước bọt ừng ực vừa thầm cầu nguyện bài phát biểu mau kết thúc, dù có cố nuốt bao nhiêu thì nước bọt vẫn trào ra.
Marchronis hiểu rõ điều đó qua thái độ của đám tù nhân, nhưng anh chỉ cười khổ mà không trách móc gì. Sau đó, anh chỉ tay về phía mấy thùng gỗ đặt cạnh nồi canh.
"Hơn nữa, để thưởng cho những đóng góp xuất sắc của các người, ngài Soma đã chuẩn bị rượu ăn mừng. Nhớ dâng lời cảm tạ tới ngài Soma!"
Ngay khoảnh khắc đó, đám tù nhân đồng loạt hò reo vang dội.
Từ trước đến nay, họ chỉ được uống loại bia pha loãng thay cho nước, đã từ lâu lắm rồi chưa được uống loại bia có mùi vị như rượu thật sự.
Canh thịt ngon lành và thứ bia nồng nàn gợi nhớ quê hương.
Không vui mừng sao cho được?
Vì các giám sát viên đã cho phép họ được xả hơi một chút vào tối nay, Doug và các tù nhân đã tận hưởng một bữa tiệc trọn vẹn với thịt và rượu.
Sáng hôm sau, Doug đứng hứng gió ngoài rìa trại giam, đầu đau như búa bổ vì dư âm của cơn say.
Anh chưa bao giờ uống nhiều đến vậy, nhưng vì đã rất lâu rồi mới được nếm lại vị bia đúng nghĩa, nên rượu lần này có vẻ đã ngấm vào anh nhiều hơn tưởng tượng.
Đang đắm chìm trong tâm trạng vui vẻ, nhớ lại những trò quậy phá tối qua, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng anh.
"Này, có rảnh chút không?"
Khi quay lại, Doug thấy vài người quen đang đứng đó.
Họ huých cùi chỏ nhau rồi trao đổi ánh mắt ra hiệu, sau cùng một người trong số họ nhìn Doug bằng vẻ mặt lưỡng lự và cất tiếng.
"Thì... về cái vụ trốn chạy ấy mà..."
Chỉ cần nghe tới đó là Doug đã hiểu ra gần hết câu chuyện còn lại.
"Khỉ thật! Mấy người đang lảm nhảm cái gì thế hả!? Cái túi treo trước hạ bộ của mấy người là đồ trang trí chắc!? Nghe đây! Nhất định chúng ta sẽ trốn khỏi chỗ chết tiệt này và quay về làng!"
Trước những lời đó, đám bạn đồng hành chỉ có thể cười gượng, nửa cười nửa mếu đầy khó xử.
Thấy vậy, Doug vô thức quay mặt sang bên và lầm bầm tiếp lời:
"Nhưng mà... hấp tấp rồi thất bại thì ngu lắm! Tốt nhất là cứ ung dung đợi cơ hội thích hợp, đúng không!?"
Sau vài giây sững người, cả nhóm hiểu ra ý Doug muốn nói gì, rồi gật đầu liên tục, miệng lẩm bẩm: "Ý hay đấy!"
◆◇◆◇◆
Tất nhiên, kế hoạch đối xử tốt với tù binh của Souma đã vấp phải rất nhiều sự phản đối từ những người xung quanh.
Đặc biệt là những người từng phải nếm trải cay đắng khi bị con người bắt làm tù binh, họ chỉ trích rằng cách làm của Souma quá nhân nhượng.
Tuy nhiên, khi nghe vậy, Souma chỉ bật cười và đáp:
"Tôi nhân nhượng á? Nói gì buồn cười thế! Không ai tàn nhẫn bằng tôi đâu."
Mọi người nghe vậy đều nghiêng đầu đầy khó hiểu, không hiểu làm cách nào mà đối xử tử tế với tù binh lại là tàn nhẫn, Souma liền giải thích:
"Trả thù cho quá khứ bằng cách ngược đãi tù binh con người y như cách mà bọn chúng từng làm với các người — việc đó thì dễ thôi. Nhưng làm vậy thì cũng chỉ là giải tỏa nỗi hận của các người mà thôi."
Dù được nói như vậy, những người từng bị bắt làm nô lệ và trải qua khổ cực dưới tay con người vẫn không thể hiểu nổi lời Souma.
"Trái lại, tôi sẽ cấm luôn việc sử dụng tù binh."
Mọi người đều sửng sốt trước lời tuyên bố không ai ngờ tới từ miệng Souma.
"Tôi chắc là mình đã nói rồi — kẻ thù thực sự của chúng ta là 'hệ thống' của thế giới này. Chủng tộc loài người truyền bá Thánh Giáo vốn được xem là chủng tộc ưu việt. Kẻ địch thật sự chính là cái hệ tư tưởng sai lầm cho rằng các chủng tộc khác nên bị tiêu diệt vì thấp kém hơn loài người."
Đây cũng là điều mà Souma từng tuyên bố trong 「Tuyên ngôn Sắt」.
Dẫn đầu là Shyemul, nhiều người gật đầu mạnh mẽ đồng tình.
"Thế nhưng, liệu loài người còn có thể tin vào lời Thánh Giáo rao giảng rằng 『bọn zoan chỉ là lũ thú vật không có trí khôn』, nếu chính mắt họ thấy các chiến binh zoan vẫn đối xử với họ bằng sự tôn trọng — dù là họ đã thua trận chiến? Liệu họ có thể đồng tình với điều rao giảng rằng 『người lùn là chủng tộc thấp kém』, sau khi được tận mắt trải nghiệm công nghệ tuyệt vời của người lùn?"
Ngay khi nói ra điều đó, Souma nhận ra Jahangil đang chăm chú nhìn mình.
Gương mặt đặc trưng của tộc khủng long rất khó đọc vị nên Souma cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cái đuôi của Jahangil thì cứ đập xuống đất liên tục.
Nhận ra phần nào kỳ vọng từ Jahangil, Souma liền vội hỏi đại:
"Chủng tộc khủng long chẳng phải là một chủng tộc cực kỳ hùng mạnh sao?"
— vì trong lúc đó cậu cũng không nghĩ ra được lời nào phù hợp hơn.
Souma thở phào nhẹ nhõm khi thấy Jahangil phì mạnh một hơi qua mũi tỏ vẻ hài lòng.
"D-Dù sao đi nữa — điều quan trọng là phải làm cho nhiều người hơn nữa hiểu rằng các chủng tộc khác hoàn toàn không hề thấp kém so với loài người. Đó chính là một đòn tấn công vào tận gốc rễ của Thánh Giáo. Tôi sẽ vừa giả vờ tử tế, vừa cố gắng biến đám tù binh này thành mũi nhọn tiên phong để chống lại Thánh Giáo."
Souma nở một nụ cười ngọt ngào.
"Đấy, thế không phải là tàn nhẫn lắm sao?"
Mọi người đều mỉm cười và gật gù tán thành kế hoạch của Souma, miệng không ngớt lời khen "Cái kiểu tàn nhẫn đó hay đấy."
Tuy vậy, ngay cả Souma cũng không ngờ được rằng chính kế hoạch này lại sẽ kiềm chế được cuộc nổi dậy của nông dân.
Và người đang vô cùng khốn đốn, chính là trưởng làng của ngôi làng tiên phong — nơi đã âm thầm lên kế hoạch khởi nghĩa mà không biết gì về những chuyện đã xảy ra.
Ông ta tỏ rõ vẻ thất vọng trước phản ứng của đám tù binh, những người mà ông tin chắc sẽ đồng cảm và đứng về phía mình.
Họ có nói rằng "nếu đến lúc nguy cấp thì sẽ giúp", nhưng rõ ràng đó chỉ là lời nói cho có lệ.
Chỉ cần nhìn thái độ và cách họ nói chuyện, ông đã biết họ không hề ủng hộ cuộc nổi dậy.
Hơn nữa, không chỉ riêng ngôi làng này là như vậy.
Theo lời những thanh niên trong làng mà ông trưởng làng đã cử đi khắp các làng tiên phong khác để báo tin khẩn cấp, thì đám tù binh — được các làng khác mời gọi — có vẻ cũng không mặn mà gì với lời kêu gọi nổi dậy.
Trong số họ thậm chí còn có cả những người thẳng thừng nói rằng họ không thể hợp tác nếu chuyện này dẫn đến khởi nghĩa.
Trưởng làng trở về trong tâm trạng nặng nề, nhưng ông nhận ra trạng thái của cả ngôi làng có gì đó bất thường.
Gần đây, bọn đàn ông trong làng đều trở nên cuồng nhiệt khi kế hoạch nổi dậy đang tiến gần, còn phụ nữ và trẻ con thì vì lo lắng nên gương mặt lúc nào cũng ủ rũ.
Thế nhưng, không hiểu vì lý do gì mà bây giờ cả làng lại như thể đang xôn xao một cách lạ kỳ.
Đúng lúc đó, người đàn ông với gương mặt dữ tợn — kẻ đầu tiên đề xuất chuyện nổi dậy chống lại lãnh chúa — xuất hiện với một nụ cười trên môi.
"Thưa trưởng làng, vừa nãy có người tự xưng là sứ giả của lãnh chúa đã tới."
—Mới vừa thu hoạch lúa mì xong, vậy mà họ đã đến để bàn chuyện thuế má rồi à...
Trưởng làng thở dài chán nản và nói:
"Vậy thì phải nhanh chóng giấu lúa mì đi trước khi ngài ấy làm ầm lên. Cũng cho mấy cô gái trẻ vào rừng gần đó trốn tạm đi."
Nghĩ rằng đám thu thuế như mọi năm đã đến, trưởng làng bỗng cảm thấy nặng nề.
Không chỉ mỗi năm đều cướp sạch lương thực trong làng làm thuế, mà bọn lính trẻ đi theo còn thường xuyên giở trò với các thiếu nữ trong làng.
"Không phải đâu, trưởng làng", người đàn ông kia đáp. "Hình như không phải là mấy tên thu thuế như mọi khi."
"Cái gì? Vậy thì họ định vận chuyển thuế kiểu gì chứ?"
Người đàn ông kia chỉ tay về phía một ngọn đồi gần đó.
"Họ xây cái gọi là điểm thu thuế trên ngọn đồi cách làng mình một chút, rồi bảo chúng tôi mang lúa mì đến đấy. Hình như tất cả các làng quanh vùng này đều phải đem thuế đến đó nộp."
Việc cắt cử đàn ông đi vận chuyển lúa trong lúc đang mùa bận rộn thế này đúng là khó khăn, nhưng dù sao vẫn còn đỡ hơn nhiều so với việc bọn thu thuế như mọi khi kéo đến.
"Nhưng mà... mang bao nhiêu thì đủ?"
Cho đến giờ, lãnh chúa hoặc các quan chức vẫn hay tự mình đến làng, xem tận mắt số lượng thu hoạch rồi quyết định ngay tại chỗ mức thuế phải nộp.
Giờ thì chỉ bị bảo là "mang tới đi" mà chẳng có hướng dẫn cụ thể gì, đúng là bất tiện thật.
Sau khi người đàn ông nói cho trưởng làng biết mức thuế mà sứ giả của lãnh chúa đã truyền đạt, trưởng làng không khỏi sững sờ.
"...Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?"
Số lượng đó còn thấp hơn cả mức trung bình những năm trước.
Chắc chắn tôi có nghe nói rằng nếu di dời làng thì sẽ được giảm thuế, nhưng không ngờ lại giảm đến mức này.
"Chậc, chắc kiểu gì tụi nó cũng sẽ lại viện cớ khác để siết thêm thôi, đúng không?"
Tuy nói vậy, nhưng vốn đã quá quen với cảnh bị lãnh chúa và đám quan lại bóc lột đến tận xương tủy, trưởng làng không thể không dè chừng.
Người đàn ông kia bật cười và đáp:
"Không đâu, họ bảo là phần còn lại thì cứ dùng thoải mái trong làng. Bảo là 'ân huệ' của tân lãnh chúa ấy mà. Nhờ vậy nên ai cũng mừng rỡ cả."
Quả thật, nếu giữ lại được chừng đó lương thực thì sẽ không ai bị đói, mà còn có thể tổ chức một lễ hội mừng mùa bội thu thật lớn nữa.
Đối với một ngôi làng nông nghiệp vốn chẳng có mấy thú vui thì lễ hội thu hoạch là một sự kiện vô cùng quan trọng.
"Có lẽ vị tân lãnh chúa là người tử tế thật."
Nghe nói vậy với vẻ đầy hào hứng, trưởng làng lặng người nhìn bộ dạng không giấu nổi niềm vui của người đàn ông kia.
"Ôi trời... đúng là lũ các ngươi dễ tin thật. Nhưng ta thì không dễ bị lừa vậy đâu nhé!"
Trưởng làng cứng đầu nói thế, nhưng ông không biết rằng... người đàn ông tên Doug — kẻ từng khuyên ông từ bỏ ý định nổi dậy — lại đã từng nói những lời y hệt như vậy trước đây.
Từng chút một, chính sách của Souma đang dần bén rễ trong lòng dân chúng.

