Tập 05

Chương 08: Bắt đầu phát triển lãnh thổ của Bá Tước Baumeister

2025-10-14

1

Chương 08: Bắt đầu phát triển lãnh thổ của Bá Tước Baumeister

Sau khi xử lý xong các xáo trộn và sự cố liên quan đến quê hương, chúng tôi cuối cùng phải bắt đầu phát triển vùng đất chưa mở mang.

Sau khi nhận được phần lớn vùng đất chưa mở mang và tước Bá Tước từ phía hoàng gia, người thừa kế gia tộc gốc cũng đổi sang tôi.

Mặc dù đó chỉ là vài thủ tục vặt vãnh, nhưng nếu như không làm như vậy thì nhà tước Hiệp Sĩ được Hermann-niisan thừa kế sẽ trở thành gia tộc gốc và nhà Bá Tước của tôi là gia tộc chi nhánh sẽ ở trong tình trạng kỳ diệu.

Sự thay phiên giữa gia tộc gốc với gia tộc chi nhánh đôi khi xảy ra.

Cùng với những thăm trầm xảy ra theo thời gian, đó là chuyện thường xảy ra ở mọi thế giới. Có rất ít gia tộc nổi tiếng không sa sút.

Nhưng điều này không chứng tỏ nhà Baumeister tước Hiệp Sĩ  lúc này diệt vong hay sa sút.

Bởi vì bọn họ không bị trừng phạt ở trong sự kiện lần này.

Phần lớn vùng đất chưa mở mang nằm ở phía nam dãy núi lớn Riku đã trở thành một phần lãnh địa của Bá Tước Baumeister và tôi cũng trở thành chủ chư hầu của bọn họ sau khi tôi thừa kế gia tộc gốc.

Dưới quyền của tôi, có gia tộc gốc Baumeister cũ được Hermann-niisan thừa kế khi không bao lâu sau sẽ trở thành Nam Tước theo kế hoạch, nhà Tòng Nam Tước được trao tặng cho Paul-niisan. Ngoại trừ cái này ra, tôi dự định phân lãnh địa tước Hiệp Sĩ cho các con của chị dâu cả Amalie. Thế nhưng các cháu sẽ không mang họ Baumeister.

Bọn họ sẽ mang họ Mainbach của quê nhà chị dâu cả Amalie.

Còn về phương diện cận thần, tôi cũng tạo điều kiện cho vài người có liên quan đến nhà Mainbach.

Bọn họ không thể được phân chia đặc quyền bởi vì chuyện của Kurt, cho nên bọn họ cần phải được quan tâm nhiều hơn một chút.

Sau đó, liên quan đến hướng đi trong tương lai của chị dâu cả Amalie, thì dường như chị ấy định ở lại nuôi dưỡng và dạy dỗ bọn trẻ.

"Chị rõ ràng còn rất trẻ, thật sự không cân nhắc đến chuyện tái hôn sao"

"Chị đã sinh hai đứa con rồi, cho dù tái hôn thì may mắn sẽ làm thiếp của một ông già về hưu và nếu như không thì sẽ trở thành thiếp của thương nhân. Chị sẽ không kết hôn nữa, chị phải ở vậy nuôi bọn trẻ."

Nếu như bọn trẻ sẽ trở nên rất khốn khổ giống như Kurt, có vẻ như chị ấy định dạy bọn trẻ viết chữ và tính toán.

"Hơn nữa, chị không muốn quay về, chị thực sự không biết ở quê nhà sẽ nói ra sao về mình..."

Theo quan điểm của nhà Mainbach, sự thất thố lần này của Kurt là 'sét đánh ngang tai' đối với bọn họ.

Rõ ràng chỉ cần xử lý bình thường là có thể kiếm được chút lợi ích cho lãnh địa từ việc phát triển vùng đất chưa mở mang thông qua mối quan hệ con rể, nhưng con gái gả qua bên đó hiện giờ đã trở thành vợ của tội phạm ám sát bất thành. Dĩ nhiên là nhà Mainbach hiện giờ không có tư cách yêu cầu tôi chia sẽ một ít lợi ích cho bọn họ.

Cho dù chị dâu cả Amalie trở về quê hương, chị ấy cũng chỉ bị coi như là vật cản phiền phức.

"Chị sẽ chuyển đến lãnh địa mới của Paul-sama với cha chồng mẹ chồng."

Mặc dù phụ thân đã về hưu, nhưng nếu như người tiếp tục ở lại lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister thì Hermann-niisan trở thành lãnh chúa mới sẽ không thể phát huy tốt được, cho nên người sẽ chuyển đến lãnh địa bắt đầu phát triển của Paul-niisan.

Lãnh địa của Paul-niisan cũng cần phải phát triển từ đầu, cho nên kinh nghiệm làm lãnh chúa trước kia của phụ thân kiểu gì cũng có cơ hội phát huy ở nơi đó.

Thân nhân của những đồng phạm khác tập kích tôi cùng Kurt sẽ chuyển đến đó với nhau.

Những nạn nhân chịu thiệt nhiều nhất trong sự kiện đó chắc chắn chính là bọn họ.

Bởi vì bọn họ đột nhiên được báo cho biết rằng ông nội hay phụ thân là đồng phạm trong vụ ám sát quý tộc bất thành.

Hình như những đồng phạm đó cũng bí mật tham dự và không hề bàn bạc với người nhà trước đó.

Mặc dù đó vốn không phải là chuyện có thể tùy tiện bàn bạc với người nhà, nhưng khi bọn họ biết được thì người đứng đầu một nhà không những qua đời, mà còn trở thành tội phạm trong vụ ám sát bất thành.

Bất kể ở thế giới này, thân phân của tội phạm sẽ phải chịu đựng thành kiến xung quanh họ và chỉ có thể mời bọn họ di chuyển đến lãnh địa mới để tránh điều này.

Dựa theo kết quả của cuộc điều tra, trong lãnh địa của Paul-niisan có một vùng đất ngập nước thích hợp để phát triển thành ruộng nước và tôi cũng tận lực sử dụng ma pháp hoàn thành công việc khai khẩn ở mức độ nhất định trong giai đoạn đầu.

Còn về phần nhà cửa, tôi lại ủy thác cho Nam Tước Rembrandt lần nữa. Tôi cũng dự định ủy thác cho ông ta nhiều lần nữa trong tương lai.

"Bá Tước Baumeister gần đây thật sự rất bận rộn nhỉ."

Ông ta vẫn nói giọng Kansai tuyệt vời đó, nhưng có vẻ như là bộ trưởng tài chính Luckner đã yêu cầu ông ta ưu tiên xử lý công việc bên tôi trước.

Có vụ của em trai, nếu như ông ta không thể làm đến mức này, thì những đặc quyền có thể nhận được sẽ bị cắt giảm đi đáng kể.

"Chị dâu cả Amalie, lát nữa em sẽ mang theo sản vật qua đó."

"Ngài nhất định phải hạ cố đến chơi. Bởi vì Nam Tước Baumeister-sama là Anh Hùng Giết Rồng đối với bọn trẻ mà."

"Mặc dù em cũng là kẻ thù giết phụ thân của chúng."

"Đợi đến khi bọn trẻ trưởng thành, tôi sẽ giải thích chi tiết cho chúng về chuyện này."

Sau khi tận mắt xác nhận phụ thân, mẫu thân, chị dâu cả Amalie di chuyển đến lãnh địa mới của Paul-niisan, tôi cuối cùng bắt đầu phát triển lãnh địa của Bá Tước Baumeister.

Chuyện đầu tiên phải làm chính là quyết định xem nên đặt căn cứ địa ở đâu trong lãnh địa Bá Tước?

"Tuy là nói như vậy, nhưng nguồn thông tin duy nhất có thể dùng làm tài liệu tham khảo là bản đồ do chính mình vẽ."

Cho đến nay chưa có ai đo đạc vùng đất chưa mở mang và làm ra bản đồ chính xác cả.

Cũng chỉ có bản đồ mà tôi tự làm bằng "Dịch Chuyển Tức Thời" và đây cuối cùng chỉ là tác phẩm của người không chuyên môn.

Có lẽ không hẳn là không có giá trị tham khảo.

"Chủ nhân-sama, thời gian hiện nay là chìa khóa. Bản đồ chính xác, chỉ cần sau này thuê chuyên gia làm là được. Chúng ta xuất phát trước đi."

"Chúng ta phải đến nơi nào?"

"Chọn vùng đất dự phòng."

Nhà Bá Tước Baumeister vừa mới thành lập, dân cư thưa thớt, hiện giờ vẫn đang tiếp nhận sự chiếu cố của đặc khu phát triển và một phòng chính sách được thành lập ở trong đó. Mặc dù chúng tôi đã lên kế hoạch lựa chọn căn cứ địa càng sớm càng tốt và sau đó chuyển căn cứ đến đó, nhưng chỉ có một người trong chúng tôi là có sự hăng hái khác thường.

Đó là Rodrich đã được thăng chức từ quản gia lên người đại diện và nếu như suôn sẻ thì sẽ trở thành người đứng đầu các cận thần theo kế hoạch.

"Kẻ hèn này cho rằng đến hiện trường xem thực tế vẫn nhanh hơn."

Rodrich nói rất có lý. Mọi mặt cũng bớt phiền hơn khi đến hiện trường xem thực tế.

"Các địa điểm dự phòn được giảm xuống còn 356."

"Nhiều quá."

"Bởi vì căn cứ địa không thể tùy tiện thay đổi, nếu không sẽ mang đến gánh nặng rất lớn đối với con cháu sau này."

Rodrich nói vô cùng chính xác.

Hơn nữa, đất phân cho tôi không phải là nơi đã có người ở. Bởi vì đó là vùng đất không có người ở, cho nên nó càng phải được quy hoạch thật tốt. Đây là ý tưởng của Rodrich.

"Chỉ cần lượn qua các địa điểm dự phòng một lần là được rồi nhỉ?"

"Vâng, nó sẽ kết thúc trong một ngày khi dựa vào 『 Dịch Chuyển Tức Thời 』của chủ nhân-sama."

"Cái gì?"

Tôi không khỏi thêm một dấu chấm hỏi ở cuối câu.

Bởi vì tôi phải lượn qua 365 địa điểm dự phòng trong vòng một ngày, không có gì lạ khi tôi cảm thấy kinh ngạc.

"Chủ nhân-sama! Việc thành lập lãnh địa Bá Tước Baumeister là một việc lớn mà Bệ Hạ cũng đang chú ý đến! Nếu như có thể khiến cho lịch trình dự kiến được tiến hành sớm hơn, ngài nên hành động càng sớm càng tốt!"

Kể từ khi nhận được một công việc có ý nghĩa, Rodrich trở nên vô cùng hăng hái.

Tôi nhớ đến một huấn luyện viên quần vợt mà mình từng nhìn thấy trên ti vi ở kiếp trước và Rodrich cho người ta cảm giác vô cùng giống hệt người đó.

"Ma pháp của chủ nhân-sama là chìa khóa của tất cả mọi thứ!"

"Ta hiểu rồi..."

Nhìn thấy Rodrich hăng hái như vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài đồng ý yêu cầu của cậu ta và cũng có thể nói là tôi bị khí thế của cậu ta áp đảo.

"Ha ha ha, Well cũng vất vả ghê ha."

"Ông đang nói cái gì vậy? Erwin cũng phải đi cùng đấy."

"Mình cũng phải đi sao?"

Erw vốn cho rằng chuyến thăm quan các địa điểm dự phòng chẳng liên quan đến mình và không khỏi lớn tiếng hỏi sau khi nghe thấy mình cũng phải tham gia.

"Cái đó còn cần phải nói sao, bởi vì Erwin là vệ sĩ của chủ nhân-sama mà."

"Haiz! Nói quá có lý, tôi hoàn toàn không thể phản bác..."

"Mặc dù kẻ hèn này cũng bảo vệ chủ nhân-sama, nhưng loại chuyện này không cho phép xảy ra bất kỳ bất trắc nào. Làm phiền các phu nhân trông nhà và thay mặt xử lý một số công việc."

"Ta biết rồi, mấy người phải bình an trở về đấy."

"Mọi người phải cố gắng lên đó."

"Có an toàn khi để lại mình và Wilmal bảo vệ nơi này?"

"Well-sama đi đường cẩn thận."

Nhóm Elise không ở lại để chơi.

Sau khi quyết định xong căn cứ địa, thì phải lấy nơi đó làm căn cứ và tiến hành phát triển, cho nên trước đó cần phải làm xong việc chuẩn bị chuyển nhà.

Ngoài ra, vẫn cần ai đó hỗ trợ giải quyết vấn đề liên quan đến thương nhân hay người nhập cư có mong muốn chuyển đến đây lúc Rodrich không có ở đây. Elise chịu trách nhiệm những việc này và ba người kia chịu trách nhiệm hỗ trợ cô ấy.

"Đừng lo, một ngày sẽ kết thúc thôi."

" (Elise, một ngày không thể làm xong nổi đâu. ) "

" (Em nghĩ đó chỉ là một cách giải thích... Rodrich-san cũng biết rõ là trên thực tế phải mất vài ngày. ) "

Sau khi nghe lời giải thích của Elise, chúng tôi bắt đầu tuần tra địa điểm dự phòng, nhưng tên chết tiệt này thực sự muốn hoàn thành mọi việc trong một ngày.

"Nền móng nơi này không tốt lắm. Nó gần núi và mở rộng cũng rất tốn thời gian... Đến địa điểm dự phòng tiếp theo chứ?"

Mặc dù tuổi của Rodrich trông giống một nhân viên mới mà vất vả lắm mới được giao công việc có ý nghĩa, nhưng cậu ta thực sự rất ưu tú. Cậu ta quan sát nhanh chóng lẫn chính xác địa điểm dự phòng, tiến hành đánh giá và sau đó ghi chép lại những gì cậu ta chú ý đến.

"Erwin, anh hãy đặt sự an toàn của chủ nhân làm ưu tiên hàng đầu!"

"Tôi biết rồi!"

Cậu ta vẫn không quên nhắc nhở dù đang làm vệ sĩ, nhưng bởi vì không có chuyện gì để làm nên Erw trông khá rảnh rỗi.

Điều này chứng tỏ cậu ta là một cấp trên ưu tú và vô cùng nhạy cảm đối với cấp dưới lười biếng.

"Công việc này nhàn thì nhàn đó, nhưng nó lại mệt mỏi đến không ngờ luôn..."

Mặc dù không cần phải lo lắng về thích khách ở vùng đất chưa mở mang và không có người ở, nhưng bởi vì có khả năng bị động vật hoang dã tấn công, cho nên bọn họ vẫn phải duy trì cảm giác căng thẳng.

So với tôi không ngừng tiêu hao ma lực bởi vì sử dụng liên tục "Dịch Chuyển Tức Thời", thì Erw vẫn vô cùng mệt mỏi theo một nghĩa nào đó.

"May mắn thay, cuối cùng chúng ta có thể thị sát toàn bộ địa điểm dự phòng theo lịch trình."

" (Chẳng dễ dàng chút nào ! Nhân tiện, tại sao Rodrich-san trông tràn đầy năng lượng như vậy? ) "

" (Mình cũng không rõ, nói tóm lại là ma lực của mình đã đạt đến giới hạn và bâ giờ rất mệt... ) "

Kết quả giống như lời tuyên bố của Rodrich, chúng tôi đã tuần tra xong tất cả các địa điểm dự phòng trong một ngày.

Sắc trời bắt đầu tối, tôi và Erw ngủ bất tỉnh nhân sự sau khi về nhà và ăn xong bữa tối do đám Elise nấu.

"Chủ nhân-sama, chào buổi sáng."

"Well, tại sao tên này lại tràn đầy năng lượng như vậy?"

"Ai biết được?"

Elise nói cho chúng tôi biết rằng Rodrich vẫn làm việc lựa chọn căn cứ địa từ trong các địa điểm dự phòng đã thị sát suốt đêm sau khi tôi và Erw đi ngủ. Nhưng cậu ta vẫn tràn đầy năng lượng hơn mọi người kể từ buổi sáng.

Tôi và Erw đều ngạc nhiên trước sự kiên cường của Rodrich.

"Cuối cùng thì vị trí của căn cứ địa đã được quyết định chính thức."

Sau khi ăn sáng, Rodrich trải bản đồ ra trên bàn và giải thích rõ vị trí đó với mọi người khi tất cả đang ở trong căn phòng dùng làm phòng chính sách.

"Mặc dù tôi cũng cân nhắc đến việc đặt nó ở bờ biển, nhưng bởi vì sự tồn tại của Khu Rừng Thần Bí thì nó có thể gây ra vấn đề đối với việc mở rộng trong tương lai. Vì vậy tôi đã chọn nơi này."

Nơi mà Rodrich nói đến nằm ở vị trí chính giữa của vùng đất chưa mở mang và ở đó có một thảo nguyên rộng lớn.

"Nếu như là nơi này, kể cả khi dân số tăng lên trong tương lai thì muốn mở rộng thành trấn cũng rất dễ dàng và việc di chuyển phụ thuộc vào đường bộ và thuyền bay ma thuật nhỉ?"

"Ina-sama, ngài nói không sai. Nền móng nơi này cũng rất vững chắc và quan trọng hơn là địa hình bằng phẳng."

"Có chuyện gì với thuyền bay ma thuật sao?"

"Kẻ hèn này cũng cân nhắc đến điều này."

Rodrich không chút do dự trả lời câu hỏi của Ina và Louise.

"Các vị đã khai quật được rất nhiều thuyền bay ma thuật từ di tích dưới lòng đất trước đó. Cùng với việc số lượng tàu bay gia tăng, các chuyến bay định kỳ đến vùng đất chưa mở mang này cũng đã được quyết định."

Rodrich đã thương lượng với phía cung điện và cũng quyết định xong các chuyến bay định kỳ của thuyền bay ma thuật.

Hàng tuần sẽ có chuyến bay khứ hồi với tuyến đường lần lượt theo thứ tự là vương đô, Breitburg và căn cứ địa. Đồng thời, họ cũng có kế hoạch cho các thuyền cỡ nhỏ di chuyển bằng đường thủy trong lãnh địa.

"Không hổ là Rodrich."

"Không, đây đều là nhờ vào danh tiếng của chủ nhân-sama."

Cậu ta rõ ràng vẫn còn trẻ, nhưng cậu ta lại có thể làm được đến mức độ kinh người như vậy.

Khi vừa mới tốt nghiệp ra trường ở kiếp trước, xung quanh tôi không có ai sở hữu năng lực như vậy.

Mặc dù hiện giờ tôi cũng có thể chắc chắn không có người như vậy.

"Well-sama."

"Wilmal, có chuyện gì vậy?"

"Tên của thành trấn."

"Suýt chút nữa đã quên mất chuyện này."

Bởi vì đó là kế hoạch thành lập một thành trấn lớn ở nơi hoang vắng, cho nên chúng tôi phải quyết định tên thành trấn.

Nếu như nơi này sẽ giống như Breitburg, nó sẽ trở thành thành phố trung tâm của lãnh địa Bá Tước Baumeister, cho nên tôi phải nghĩ ra cái tên thật hay mới được...

"Không nghĩ ra được..."

Bởi vì tôi vốn là người Nhật Bản, cho nên tôi không có thói quen đặt tên kiểu nước Đức.

Không ngờ tới sẽ xuất hiện bất ngờ này. Cho dù đặt tên là "Shinkyou (新京)" thì chưa chắc có người biết nó mang ý nghĩa gì.

"Chủ nhân-sama, kẻ hèn này cảm thấy đặt tên bình thường là Baulburg là được."

"Cái tên này đúng là chẳng có gì để bắt bẻ cả."

"Thay vì cứng ngắc phải nghĩ ra tên kỳ quái, tên bình thường vẫn tốt hơn."

Bởi vì Wilmal cũng nói như vậy, cho nên chúng tôi quyết định gọi là Baulburg.

Chẳng có gì để phê bình, cảm giác đây là cái tên mà các đại nhân vật ở chính quyền trung ương cũng nghĩ ra được và hẳn là phía đối phương cũng không có ý kiến gì cả.

"Chủ nhân-sama, nếu như ngài đã quyết định xogn căn cứ địa lẫn tên, bước tiếp theo là chuẩn bị nơi trú ẩn của nhân viên."

"Nơi trú ẩn của nhân viên?"

"Đúng vậy, bởi vì ngài phải để cho đội xây dựng lẫn đội an ninh đi trước và rất có thể phải qua đêm ở căn cứ địa."

Dựa theo lời giải thích của Rodrich, cho dù lập tức dùng thuyền bay ma thuật và phái người đến nơi đó, nhưng họ vẫn có thể thất bại nếu như không có sự chuẩn bị, cho nên hiện giờ phải đến đó và chuẩn bị ở mức độ nhất định trước tiên đã.

"Vất vả lắm đây."

"Ngài nói gì vậy? Chuyện này phải để chúng tôi làm."

"Để chúng tôi?"

"Vâng, không phải chủ nhân-sama là người duy nhất hiện nay có thể di chuyển trực tiếp đến đó sao?"

"Nói cũng đúng..."

Sau khi báo cáo địa điểm dự kiến xây dựng Baulburg cho phía cung điện và Công Tước Bleichroder. Đối phương tuyên bố rằng sẽ không có cách nào phái thuyền bay ma thuật đến trừ khi nơi đó có thể làm cho thuyền bay ma thuật cất cánh và hạ cánh.

"Bởi vì số lượng người quá ít, cho nên nó sẽ rất nguy hiểm nếu như ở lại qua đêm. Cho nên, giới hạn số lượng người trong phạm vi có thể dựa vào ma pháp dịch chuyển của chủ nhân-sama để đến đó."

Kết quả là chúng tôi dùng "Dịch Chuyển Tức Thời" bay đến hiện trường sau khi nghe xong lời giải thích của Rodrich.

Nơi đó là một thảo nguyên rộng lớn.

"Ngoại trừ cỏ ra, chẳng có cái gì cả..."

Bởi vì Burkhart-san đi cùng theo mệnh lệnh của Công Tước Bleichroder cũng bị mức độ chưa khai hóa của vùng đất trống dự định xây dựng Baulburg làm cho sợ hết hồn.

"Đại nghiệp vạn năm của nhà Bá Tước Baumeister sau này sẽ đặt bước đầu tiên ở nơi chẳng có cái gì cả này."

Chỉ có Rodrich cảm động đến mức khiến chúng tôi không dám khen ngợi.

"Rodrich-san, chúng ta phải làm gì trước?"

"Đầu tiên là phải xác định khởi điểm và đó chính là vị trí dinh thự nằm ở trung tâm Baulburg."

Mặc dù là dinh thự, nhưng nó có thể dùng làm căn cứ phòng thủ trong trường hợp khẩn cấp, cho nên nó phải được xây dựng gần lâu đài.

Bởi vì chúng tôi cũng cần phải xây dựng các cơ sở có thể làm cơ quan chính phủ, vì vậy chúng tôi phải tìm nơi có nền móng vững chắc và dễ dàng mở rộng thành phố xung quanh lâu đài.

"Không sao, nhưng khắp nơi đều là cỏ... Nói đúng hơn, nơi này chỉ có mỗi cỏ."

"Đó là lý do tại sao cần đến chủ nhân-sama."

Kết quả là tôi bắt đầu vùi đầu vào cắt cỏ bằng "Wind Blade" và dùng ma pháp để san lấp mặt bằng để tìm trung tâm của dinh thư.

"Nó sẽ tốn rất nhiều thời gian nếu như chỉ dựa vào nhân lực, ma pháp thật sự tuyệt vời."

Tôi cắt cỏ lẫn san lấp mặt và gấp Tokyo Dome vài lần."

"Rất tốt ── Ina, nó chạy đến chỗ cậu đó."

"Để đó cho mình."

"Chó sói ở đây nhiều thật."

"Chó sói, chúng chẳng ngon chút nào..."

Thảo nguyên có rất nhiều động vật hoang dã và chúng rất hệt động vật ở Trái Đất. Cho dù nhìn thấy con người, chúng đều không chạy trốn.

Trong quá trình tôi làm đất, Erw, Ina, Louise và Wilmal liên tục đánh bại heo rừng, nai, gấu và chó sói định tấn công chúng tôi. Nếu như không xua đuổi những con vật này đến mức độ nhất định, thì bạn không thể kêu gọi những nhân viên xây dựng khác đến.

"Có vẻ như là chúng vẫn tập trung lại từ xung quanh ngay lập tức dù bị xua đuổi đến mức độ nhất định."

"Louise-sama, chỉ cần xây xong căn cứ trước, thì sau này có thể giao cho đội an ninh đi săn và có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn."

Con mồi bị đánh bại đều bị bỏ vào trong túi ma thuật.

Đống này sẽ được dùng làm nguyên liệu nấu ăn cho những nhân viên đến làm việc và sẽ ở lại đây sau này. Dựa theo lời giải thích của Rodrich, những gì kiếm được ở hiện trường thì phải kiếm ở hiện trường và có thể gửi những thứ khác đến.

"Rốt cuộc là chẳng có gì phiền phức phát sinh... Elise-san, món này trông ngon đấy."

"Burkhart-sama, ngài muốn ăn thử một chút không?"

"Lợi ích của công việc này thật nhiều."

Tôi bận rộn làm đất, Elise phụ trách nấu ăn, Rodrich tập trung tinh thần vào việc lựa chọn điểm trung tâm và Burkhart-san chịu trách nhiệm bảo vệ chúng tôi.

"Người đàn ông đó cũng biết các phép tính đơn giản."

"Hình như cậu ta từng học khi làm thuê trước kia."

"Nam Tước Luckner không phải là tên ngốc sao?"

Rodrich thực sự quá ưu tú khiến cho Burkhart-san không ngừng kêu không muốn thừa nhận Nam Tước Luckner của cậu ta vốn là một tên ngốc.

"Chủ nhân-sama, nơi này chắc là được."

Mặc dù vẫn có người chỉ cần liên tục làm những công việc giống nhau trong im lặng là có thể đạt được sự bình tĩnh, nhưng công việc cắt cỏ và làm đất ở trên thảo nguyên rộng lớn chỉ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.

Bởi vì Rodrich cuối cùng cũng tìm được vị trí có thể sử dụng làm cơ sở cho dinh thự, cho nên chúng tôi đóng cọc ở đó làm điểm đánh dấu.

"Việc đóng cọc giao cho hai người."

"Ano... Ina-san, Louise-san và Wilmal-san thì sao?"

"Đây là công việc của chính thất."

"Well phải dùng sức gõ."

"Bởi vì đây là một buổi lễ, cho nên phải giao cho Elise-sama.

Tôi và Elise nhận lấy búa từ Erw và nhắm vào cọc cắm trên đất rồi vung búa xuống dưới sự thúc giục của Ina, Louise, Wilmal.

"Mặc dù tôi từng nghe đến nghi lễ này, nhưng không ngờ là Rodrich-dono cũng biết cái này."

"Tôi từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này lúc làm thuê trước kia."

Rodrich chưa từng có cơ hội làm việc cho quý tộc, trước kia từng làm đủ loại công việc và cậu ta vẫn tận dụng những kinh nghiệm đó để sống cho đến bây giờ.

"Cuối cùng thì cọc móng cũng đóng xong, chủ nhân-sama, điều này thật sự làm tôi cảm động quá."

Sau đó, một mình Rodrich vô cùng xúc động. Tôi thì quá mệt mỏi đến mức không tâm trạng này luôn.

"Vậy thì, tiếp theo là chúng ta phải chuẩn bị chỗ trú ẩn cho đội tiền trạm."

Hình như công việc vẫn tiếp tục.

Bởi vì ngủ ngoài trời sẽ rất nguy hiểm nếu như chỉ có ngần này người, vì vậy chúng tôi sẽ sử dụng "Dịch Chuyển Tức Thời" trở về nhà sau khi làm việc đến hoàng hôn.

"Mệt chết đi được..."

"Wendelin-sama, hôm nay ngài vất vả rồi."

Sau khi dùng ma lực gần như đến giới hạn và ăn xong bữa tối, tôi nằm trên đùi Elise và nhờ cô ấy ngoáy lỗ tai giúp trước khi đi ngủ.

Cảm giác như ý thức sẽ bay đến thế giới trong mơ ngay khi thả lỏng.

"Mọi người cũng mệt sao?"

"Đúng vậy, dù sao cả đám cũng săn thú cả ngày mà."

Bởi vì không có ai sinh sống ở vùng đất chưa mở mang, cho nên động vật hoang dã vô cùng nhiều. Dường như đám Erw vô cùng mệt mỏi sau khi đánh bại số lượng lớn con mồi.

"Mình thật ghen tị với đám Erw..."

Bởi vì cả ngày hôm nay tôi cắt cỏ và làm đất, cho nên tôi cảm thấy đi săn vẫn tốt hơn.

"Louise và Wilmal đã ngủ rồi."

Ina di chuyển hai người đã ngủ kia lên giường với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

"Mặc dù ta dường như chẳng làm gì cả, nhưng ta cũng mệt mỏi."

Hình như Burkhart-san luôn chú ý xem có nguy hiểm hay không cho chúng tôi, cũng cảm thấy mệt mỏi bởi vì căng thẳng cả ngày.

"Chẳng lẽ ta cũng già hơn sao? Nhưng tại sao Rodrich-dono lại tràn đầy năng lượng như vậy?"

Không có gì lạ khi Burkhart-san cảm thấy điều đó khó tin.

"Tiếp theo là phải liên lạc với phía cung điện, làm các thủ tục vận chuyển nhân sự cần thiết và chuẩn bị các văn kiện liên quan đến thuê mướn. Sắp bắt đầu bận rộn rồi đây."

Rõ ràng là Rodrich cũng bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng cậu ta hoàn toàn không biểu hiện ra sự mệt mỏi và bắt đầu xử lý rất nhiều văn kiện khiến chúng tôi kinh ngạc không thôi.

"Chủ nhân-sama, hôm nay cũng phải cố gắng làm việc chăm chỉ."

Mặc dù cơ sở đã xác nhận xong, nhưng chúng tôi vẫn bận rộn làm đất và đi săn vào ngày hôm sau.

"Phần còn lại phải đợi đến khi đội tiền trạm đến mới làm tiếp, phải không?"

"Không, thời gian rất quý giá."

Rodrich thẳng thắn bác bỏ đề nghị của tôi.

"Vẫn còn một tuần trước khi đội tiền trạm đến. Chủ nhân-sama chỉ cần gia tăng diện tích đất bằng nhiều nhất có thể trong khoảng thời gian này, thì thuyền bay ma thuật có thể vận chuyển người và vật tư đến đây hiệu quả hơn. Ngoại trừ cái này ra, họ cũng phải nhanh chóng xác định vị trí bến tàu của thuyền bay ma thuật. Nếu không nó sẽ rất khó dỡ hàng ở khu vực trung tâm sau khi bắt đầu phát triển. Điều này có thể gia tăng nguy cơ xảy ra tai nạn."

"Ta hiểu rồi."

Không ai có thể phản bác lại lời giải thích vừa hợp lý vừa lưu loát của Rodrich, vì vậy tôi cũng đang cắt cỏ và làm đất tại khu đất dự kiện xây dựng Baulburg vào ngày hôm nay.

Trong khu đất chưa phát triển có một bãi đất phẳng càng ngày càng rộng.

"Chúng ta đã săn rất nhiều động vật, số lượng chắc hẳn đã giảm dần rồi nhỉ?"

"Thật sao? Mình chẳng thấy có gì thay đổi cả..."

Đối mặt với động vật hoang dã không có dấu hiệu giảm bớt, Erw và Ina thực sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Nếu như là lúc ở trường mạo hiểm giả dự bị, mà gần Breitburg có rất nhiều con mồi như vậy, thì mọi người cũng không cần phải vất vả..."

"Mình cũng nghĩ vậy."

Louise với Wilmal cách Erw với Ina một khoảng và gặp phải một đàn gấu to.

"Đối với mạo hiểm giả bình thường, độ khó của vùng đất chưa mở mang quá cao. Wilmal, đám gấu này dường như đang rất tức giận."

"Có lẽ là vì chúng ta xâm phạm vào địa bản của chúng."

"Quả nhiên là như vậy. Cái này là vì cuộc sống, cho nên xin lỗi các ngươi ha."

"Bởi vì sinh tồn cũng rất cực khổ mà."

Toàn bộ đòn tấn công của con gấu vào Louise rơi vào khoảng không, cuối cùng chúng không phải vì bị đá vào gáy mà bất tỉnh, mà là vì trúng đòn mạnh vào vị trí yếu hại và ngã xuống.

Wilmal vung vẩy cái rìu lớn như vào chỗ không người và liên tục chặt đầu gấu.

"Súp miso thịt gấu ăn rất ngon."

"Đúng là rất ngon. Nhưng cuộc sống như thế này phải kéo dài bao nhiêu ngày nữa?"

"Rodrich-san nói là khoảng 5 ngày. Louise, cô mệt mỏi sao?"

"Tôi không sao, nhưng ánh mắt của Well bắt đầu rã rời rồi..."

Ừm, Louise nói không sai.

Tôi tiếp tục làm đất giống như một cái máy.

Mặc dù tôi chỉ là lặp đi lặp lại một công việc đơn giản, nhưng đây cũng có thể coi như là tu luyện ma pháp.

Tôi thậm chí sinh ra ảo tưởng rằng nếu như im lặng làm việc như vậy mãi, có lẽ tôi sẽ được khai sáng vào một ngày nào đó.

Năm ngày như vậy trôi qua, diện tích làm cỏ và làm đất của tôi đã lớn đến mức khó mà ước tính.

Lớn hơn Tokyo Dome khoảng vài ngàn hay vài chục ngàn lần sao?

Mặc dù bản thân tôi cũng không rõ, nhưng chỉ có Rodrich là vô cùng vui mừng.

"Lịch trình dự kiến đã được rút ngắn khá nhiều, thật không hổ là chủ nhân-sama."

Sau buổi trưa hôm đó, vài thuyền bay ma thuật cỡ lớn xuất hiện ở trên bầu trời phương bắc xa xôi.

Đó là chuyến bay tạm thời do phía cung điện khẩn trương mở thêm. Trên đó vận chuyển những người dự định làm việc cho nhà Bá Tước Baumeister, những người sẽ tham gia vào công việc kiến thiết Baulburg và những vật tư cần thiết để ở lại đây.

"Cuối cùng cũng đến..."

Tôi vui vẻ nhìn người và hàng hóa đi xuống từ thuyền bay ma thuật.

Bởi vì điều đó chứng tỏ số lượng đồng nghiệp bị Rodrich bóc lột sẽ tăng lên.

"Tôi mang đến nhân lực cho việc xây dựng Baulburg, kỹ thuật viên trắc địa và đội an ninh. Ái chà, ma pháp thật tuyệt vời. Đã mở ra khu vực bằng phẳng rộng lớn đến mức này..."

"Hoan nghênh mọi người!"

"Bá Tước Baumeister-sama? Mặc dù điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tôi nắm lấy tay thanh niên sẽ trở thành cận thần của mình và chào đón anh ta từ tận đáy lòng.

Vì vậy, tôi tạm thời không cần phải cắt cỏ và làm đất nhỉ?