Chương 01 - Chương 50

Chương 19: Cô gái thường dân Rene (2)

2024-02-10

18

Ngay khi rời khỏi khu huấn luyện, tôi đi tới một nơi không người. 

Sau khi quan sát và đảm bảo không có ai xung quanh, bàn tay tôi run rẩy lấy một lọ thuốc từ trong túi áo ra.

'Suýt nữa là kiềm nén tới chết luôn rồi.'

Tôi đổ đống thuốc đó vào miệng và nhai chúng. Cùng với cảm giác đắng nhẹ trên đầu lưỡi là lượng ma lực khổng lồ lan tỏa trong khoang miệng.

'Phù. Sống rồi.'

Khi thuốc hồi phục ma lực tan ra và truyền ma lực tới não bộ, cơ thể đang trong tình trạng sốt sắng của tôi mới bình ổn trở lại.

Tôi ngồi phịch xuống băng ghế và thở dốc.

Cơ thể tôi đã có dấu hiệu khi tôi ở khu huấn luyện số 2 rồi. Ngón tay thì giật giật nhẹ, còn đầu óc thì hơi choáng váng. Đây là một căn bệnh mãn tính mà tôi mắc phải từ sau khi đến thế giới này.

'Nếu không phải có thuốc ngăn chặn kịp thời thì giờ một tai họa thảm khốc đã xảy ra rồi.'

Vốn dĩ tôi vẫn có thể chịu được nên tôi định tuần tra khu huấn luyện số 1 trước rồi uống thuốc ngay sau đó, nhưng không ngờ cuộc ẩu đả của tân sinh viên lại xảy ra bất chợt. À không nó còn không phải là một cuộc ẩu đả nữa, nạn nhân và thủ phạm đã quá rõ ràng rồi.

Tôi phải can thiệp giữa chừng để tránh mọi việc tồi tệ hơn. Sau đó, lúc đang nói về hình phạt thì dấu hiệu mà tôi tưởng chừng đã lắng xuống lại dâng lên. Cảm nhận được cơ thể đang kêu gào cần thuốc, tôi nhanh chóng xử lí tình hình để rời đi nhưng lại có thêm vấn đề phát sinh.

Ai mà ngờ được con bé lại can đảm nói tôi là tên quý tộc sa sút ngay lúc đó đâu? Trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn không biết con bé có phải nói tôi không, nên tôi mất ba giây để trầm ngâm suy nghĩ.

Tôi nghĩ nếu trò ấy thật sự nói vậy thì tôi có vô vàn đạo lí chuẩn bị sẵn trong đầu, nhưng mà vì kĩ năng giao tiếp của tôi hơi kém nên tôi muốn im lặng chẳng nói gì.

Tuy nhiên, là một giáo sư thì tôi không thể ngoảnh mặt làm ngơ phát ngôn vô lễ như vậy được.

"Thiệt là, tại sao lại nhằm vào thời điểm đó mà nói chứ?"

Nếu như chỉ có mình tôi thì tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy và cho qua chuyện, nhưng lúc đó lại có hàng trăm con mắt chứng kiến. Cuối cùng tôi đành phải lên tiếng để bảo vệ uy quyền của giáo sư, nhưng mà lúc đó não bộ bị đình trệ nên tôi chẳng nghĩ ra gì để nói. 

- Thông thường, những gì trò làm chính là khinh thường học viện. 

- Trường hợp của trò có thể bị đưa lên hội đồng kỉ luật theo quy định của nhà trường. 

- Trò sẽ nhận điểm trừ, và thậm chí bị hiệu trưởng lưu ý. 

Tôi chỉ cần nói vài lời đơn giản như vậy thôi, nhưng mà lúc đó tôi chẳng nhớ đến. 

Vì vậy tôi đành nói bất cứ thứ gì tôi có thể nghĩ ra. 

Trong lúc nói, tôi cố gắng kiềm nén biểu cảm sắp sụp đổ trên mặt. Nhưng có lẽ mặt tôi vẫn biểu hiện chút méo mó. Mắt còn hiện cả tơ máu. 

'Chắc không có chuyện gì xảy ra đâu ha?'

Trùng hợp là lúc đó cô Selena tới nên tôi có thể nhanh chóng rời đi. 

Tôi đứng dậy khỏi ghế và nuốt đống thuốc trong miệng. May là nó chỉ mới là dấu hiệu đầu tiên. Nếu như triệu chứng trở nên trầm trọng hơn, những người khác sẽ phát hiện điểm kì lạ mất. 

'Đây là số thuốc cuối cùng rồi à?'

Nhìn vào lọ thuốc trống trơn, tôi thở dài. Số thuốc dự phòng tôi để bên hành lí kí gửi, nhưng ai ngờ vì những chuyện xảy ra giữa chừng mà tôi phải đi đến bước này. 

'Vốn dĩ tuần sau mới gặp cậu ta. Nhưng cứ theo đà này thì khó mà cầm cự đến lúc đó, mình phải gửi cho cậu ta lá thư khác yêu cầu gặp mặt sớm hơn thôi. 

Nếu không, tôi phải mượn phòng điều thuốc riêng và tự mình làm. Bù lại, tôi bị ghi lại trong danh sách, đó là vấn đề lớn. 

'Hi vọng sẽ không có gì xảy ra nữa.'

Khi đầu óc đã thanh tỉnh hơn, tôi hít sâu một hơi rồi tiếp tục đi tuần. 

***

"Em ổn chứ?"

"Dạ ổn ạ. Cảm ơn cô đã quan tâm."

"Đây là công việc của cô mà."

Mặc dù cô đã khăng khăng nói rằng mình ổn, nhưng Selena vẫn đưa cô tới bệnh xá. 

Selena nở một nụ cười ấm áp và vẫy tay bảo Rene lại gần, nhưng cô thật sự không bị sao hết. 

"Chuyện đó... Giáo sư Selena."

"Ừ?"

"Cậu ấy sẽ ra sao ạ?"

"Ý em là trò Dynema sao? Cô cũng không chắc nữa."

"À vâng..."

"Ừm, xét theo luật của học viện phổ biến trước đó, đây không phải là một vụ đánh nhau mà là vụ đơn phương tấn công. Cô cũng không biết nếu trò ấy không bị đuổi học thì sẽ nhận hình phạt gì."

Sẽ tốt hơn nếu học viện đưa ra kỉ luật nặng đối với những học viên tự phụ như Dynema, nhưng cả hai người họ đều mơ hồ biết trường học sẽ không làm vậy. 

Cô vẫn là tân sinh viên chưa biết gì nên hình phạt đưa ra sẽ không quá nặng. Nhưng trên hết, vì ba của cô là bá tước nên họ sẽ nhúng tay vào cho qua chuyện này. 

"Tại sao em lại hỏi vậy?"

"Dạ không. Em chỉ tò mò thôi."

Thật lòng, cô không thấy tiếc cho Dynema, vì cổ đã tấn công mình mà. Ngược lại, cô khá bất ngờ khi Dynema không bị đuổi học sau chuyện này. 

"Em đang lo lắng à?"

"Dạ?"

"Em thể hiện hết trên mặt kìa."

"À..."

Rene gật đầu nhẹ. 

"Ở đây có vẻ dữ dội hơn em tưởng. Em đã nghĩ Theon là một nơi đầy ước mơ và lý tưởng."

"..."

"Nhưng lần nói chuyện với những học sinh quý tộc này, em nhận ra hóa ra chưa chắc đã là như vậy. Mặc dù những người phạm lỗi vẫn bị phạt, nhưng chẳng có gì cam đoan chuyện như vậy sẽ không tái diễn cả."

"... Phải."

Selena đồng tình với suy nghĩ của Rene. 

Theon nói là quý tộc và thường dân bình đẳng với nhau, nhưng điều đó hiếm khi được thực hiện. Ngay cả khi những giáo viên ở vị trí trung lập cố gắng hòa giải cũng không ngăn được những rắc rối này xảy ra lúc các học viên ở riêng.

Thậm chí các một số giáo sư quý tộc còn phân biệt đối xử học sinh thường dân và học sinh quý tộc. Từ đó, những quý tộc tự phụ còn khinh thường cả những giáo sư thuộc tầng lớp thường dân hoặc quý tộc sa sút. Những lời nói vô lễ của Dynema đối với Rudger là một ví dụ.

"Thành thật mà nói, cô thấy những gì trò ấy nói thật quá đáng."

Selena phồng má và chống nạnh như muốn thể hiện cơn tức giận của mình.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy Rene mở to mắt vì không ngờ cô lại nói vậy.

"Nhưng giáo sư Rudger đã bỏ qua chuyện đó rồi. Chúng ta cũng không nói gì được."

"Cô đang giận ạ?"

"Đương nhiên là cô bực rồi. Nhưng cô cố kiềm nén lại vì cô biết lúc đó thầy Rudger mới là người có nhiều suy tư hơn."

"Ah."

Rene nhớ lại biểu cảm của Rudger lúc đó. Do cô đứng ngược sáng nên không thấy rõ lắm, nhưng hẳn là rất kinh hãi.

Ngay cả mặt của Dynema cũng tái bệch sau khi nhìn vào ánh mắt đó.

Bình thường ở trên lớp, thầy ấy cũng đã rất đáng sợ rồi, cô không thể tưởng tượng được thầy ấy sẽ đáng sợ cỡ nào khi tức giận. 

Nhưng dù vậy, thầy ấy vẫn bỏ qua lỗi lầm của Dynema lần này. Hẳn thầy ấy cảm thấy giận bản thân mình hơn giận bất kì ai. 

Đó không có nghĩa là thầy ấy cúi đầu trước quý tộc và cho qua chuyện. Đúng hơn, thầy ấy đã nhân từ giảng giải cho học sinh khi cần thiết. 

Rudger đã nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh băng. Không đời nào một người có thái độ như vậy lại nhún nhường trước quyền lực của quý tộc được. 

Khi khiển trách Dynema, thầy ấy đã thẳng thắn thừa nhận cô ấy nói đúng. Rene đã rất ngạc nhiên. 

"Vậy nên cô sẽ thử tin vào điều đó. Đúng là em ấy đã làm sai, nhưng mà chúng em còn thơ dại mà, đúng không? Cô nghĩ vẫn còn có thể thay đổi."

"Ah." Selena gãi gãi đầu. 

"Haha. Xin lỗi. Cô nói chuyện giống mấy bà cô quá nhỉ?"

"Không đâu, cô Selena còn trẻ mà. Nếu chúng ta gặp nhau ở ngoài thì em đã gọi là chị rồi."

"Ồ, cảm ơn em. Rene đúng là một đứa trẻ ngoan mà."

Bản thân Selena nghĩ cô đang dần lớn tuổi, nhưng trong mắt Rene, cô trẻ tới mức nếu mặc đồ đồng phục học sinh vào thì sẽ giống hệt một đàn chị. 

Selena rất xinh đẹp và hay cười nên cô không nhận ra mình rất được các nam sinh yêu thích. 

Lần đầu tiên gặp giáo sư Selena, cô không ngờ cô ấy đã 2x tuổi rồi. 

"Chị à~. Thích thật đấy. Cô cũng muốn có một cô em gái giống Rene."

"Em cũng muốn có một người chị giống cô."

"Thật à? Ôi, em dễ thương quá đi."

"Hehe. Vậy cô cộng thêm điểm cho em ở môn nguyên tố học được không?"

"Chuyện đó thì phải phụ thuộc vào việc em có chăm chỉ học không nha."

Selena cười đáp lại lời bông đùa của Rene. 

"Giờ cô phải đi kiểm lại toàn bộ khu vực tuần tra. Em nhất định phải nói cho cô nếu có bị thương ở đâu đấy."

"Vâng ạ."

Selena vẫy tay tạm biệt và rồi khỏi bệnh xá. 

Sau khi cô rời đi, Rene kiểm tra lại toàn thân, thấy không bị xây xát gì nên rời giường. 

'À mà, ban nãy thầy Rudger đã gọi tên của mình.'

Khi cô tới sân huấn luyện, vì sợ đồng phục bị dơ nên cô đã thay thường phục. Chính vì vậy, cô không có bảng tên trên áo và người khác không biết tên cô. Thế nhưng Rudger Chelici đã gọi tên cô. 

'Thầy ấy nhớ tên của mình chỉ sau một buổi học ư?'

Với Rudger, cô chỉ là một trong 80 học sinh tham gia lớp học, thậm chí còn là một thường dân không có gì đáng chú ý. Vậy mà, Rudger lại nhớ tên cô. 

Chợt cô nhớ đến những gì Rudger nói với Dynema. 

'Ở Theon, mọi người đều bình đẳng.'

Như một hòn đá được ném xuống mặt nước tĩnh lặng, những lời đó khuấy đảo tâm trí Rene. 

Nếu thầy ấy chỉ nói suông thì Rene sẽ rất thất vọng. Nhưng không, thông qua hành động và niềm tin không thể lay chuyển đó, thầy ấy đã khơi dậy niềm hi vọng về một Theon công bằng. 

'Ấn tượng ban đầu của mình là thầy ấy là một giáo viên đáng sợ.'

Vốn dĩ cô cũng không ôm nhiều hi vọng đối với vị giáo sư mới này. Tuy nhiên, cô cũng phải trố mắt ngạc nhiên trước "Mã khởi nguồn" mà Rudger biểu diễn.

Ngay cả khi hành động của Flora mạo phạm thầy ấy, thầy chỉ xử lí ổn thỏa rồi cảnh cáo học sinh. 

Sức mạnh bất ngờ xuất hiện và giải cứu cô trong lúc nguy cấp chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, nhưng lại giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích vậy. Bất giác, trái tim cô đã đập bình bịch. 

'Không, có lẽ thầy ấy nhớ tên của cả mọi người chứ không phải riêng mình.'

Cô tới đây là để học hành, chứ không phải là trải qua những câu chuyện đầy kịch tính. 

***

Sau sự cố ở khu huấn luyện số 1, không thấy bất kì dị thưởng khi tuần tra nên tôi an tâm quay về kí túc xá của mình. 

Về tới nhà, tôi liền viết thư cho cậu ta. Thật khó để cầm cự tới tuần sau nên tôi đành yêu cầu cậu ta đến sớm. 

Phản hồi nhanh chóng được gửi đến vào buổi sáng. 

Nội dung cũng rất đơn giản. Nhiệm vụ được giao hoàn thành sớm hơn dự định, nên cậu ta sẽ tới ngay lập tức. 

Điểm gặp mặt là khu nhà máy phía đông phố thương mại Leathervelk. Khi viết, tôi đã suy tính đây là khu vực thích hợp để hội tụ mà không bắt gặp người khác. 

'Hôm nay là thứ sáu, ngày mai là thứ bảy, một ngày hẳn vẫn ổn.'

Đây là tuần đầu tiên của học kì nên các học sinh còn háo hức, nhưng sang tuần tiếp theo thì chưa chắc đã vậy. 

Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi nghe được một câu chuyện kì lạ từ Selena khi ăn trưa cùng cô ấy. 

"Người sói?"

"Phải, người sói."

Tin đồn về người sói bắt đầu lan truyền trong Theon. 

P/s: Happy new year, chúc các bác năm mới dồi dào an khang thịnh vượng, may mắn, đầy sức khỏe và hạnh phúc. 

Từ giờ đến hết Tết thớt sẽ đẻ hàng đều đặn cho các bác đọc, còn sau đó thì lặn tiếp kk. 

Có một chút thay đổi là chương 17 thớt dịch nhầm của chương 18, mình sẽ để đó khi nào rảnh lấp sau, giờ tập trung dịch mấy tập tiếp theo các bác coi ?