Chap 45
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi ngắm nhìn bao la tại vịnh Negishi vào mùa hè.
Mùi hương mặn nồng ấy khiến tôi phấn chấn và con tim trở nên loạn nhịp hơn.
Chuyến tàu 1 tiếng đến Yokohama ấy cũng đáng giá đó chứ bộ.
Với cả, thời tiết hôm nay cũng trong lành thật.
“Đúng là một ngày hoàn hảo để câu cá nhỉ.”
Tôi tự nhủ khi đang tung dây câu.
“Sao cậu lại chọn nơi này vậy?”
Renkawa trông có vẻ không hài lòng và cứ phàn nàn suốt từ nãy đến giờ.
“Ừ thì, chúng ta chỉ mới quen nhau không lâu,nên tớ không biết cậu muốn đi đâu cả.”
“Kể cả vậy, thì tại sao mất công đi cả đoạn đường đến Yokohama chỉ để cầu cá thế hả??”
“Mong rằng hôm nay mình sẽ câu được nhiều cá.”
“Nghe tớ nói đi!”
Theo thông tin trên Internet, địa điểm câu cá này được cho là có sản lượng cực kì cao.
Gần đây cũng có vài cửa hàng cho thuê dụng cụ câu cá, cũng như những nhà hàng và các cơ sở khác.
Nhưng sao trông Renkawa bất mãn vậy?
Mới sáng sớm trông cô ấy còn năng nổ lắm, nhưng khi đến biển, cô nàng bắt đầu tỏ vẻ không vui.
“Khi hẹn hò với một cô gái thì thường sẽ có những lựa chọn khác như là công viên giải trí hoặc đi xem phim đấy!”
“Hẳn là vậy rồi, đến những nơi như này với những thằng zai khác chắc mệt lắm chứ nhề?”
“Kể cả có thế đi nữa… sao cậu lại nói như thể tớ là một đứa con gái dễ dãi thế hửm?”
“Chẳng phải cậu có những sở thích không tốt với đàn ông sao?”
Không biết vì cảm thấy tội lỗi hay gì, Renkawa rơi vào im lặng.
Có vẻ cô nàng muốn tránh nói về chủ đề này.
“...Giờ chúng ta cứ ngồi xuống đã nhé?”
Tôi bảo Renkawa ngồi xuống chiếc thùng đựng những chai rỗng và cô ngoan ngoãn làm theo.
“Ừm…có phải cậu giận vì tớ lừa cậu không?”
“Chắc thế.”
Thật ra, thâm tâm tôi đã cố kìm nén sự khó chịu với Renkawa.
Nhưng qua cách tôi nói chuyện thì có vẻ cô ấy có thể cảm nhận được rồi.
“..Thế, tại sao cậu lại tới đây?”
“Với tớ, Một nửa là vì ,nhưng nửa còn lại thì tớ muốn vui đùa như bình thường, thế nên tớ mới đến đây như đã hứa.”
“Vui đùa?”
“Đi câu cá một mình chán lắm, vậy nên có bạn để nói chuyện cùng vẫn tốt hơn. Nên tớ đã chờ cơ hội này để có thể nói chuyện và dành thời gian cùng với cậu đấy.”
“Sao cứ cảm giác như tớ đang bị lợi dụng thế nhỉ…Hoặc có lẽ cậu cũng cảm thấy thế với Nako-chan nhờ.”
“Chỉ với cậu thôi, không có ai khác đâu.”
“Nếu là với Sakurazaki,cô ấy sẽ thấy chán rồi lăn đùng ra ngủ thôi.”
Từ cái tính cách trẻ con của cô ấy thì tôi có thể chắc chắn rằng thể nào cô cũng chán câu cá, việc không cần phải vận động nhiều.
“Ờ..đó là lý do mà chỉ tớ mới có thể đến ư?”
“Chắc vậy.Vì cậu đã ép tớ đến,nên hôm nay phải đi cùng tớ, coi như là tạ tội nhé.”
Renkawa ngắm nhìn biển với vẻ khá là khó chịu.
“Còn cậu thì sao, cậu có muốn thử không?”
“Hmm…đã đi xa thế này rồi, thì sao lại không nhỉ?”
“Rồi,tớ có chuẩn bị sẵn đồ cho cậu đằng kia rồi.”
“Vâng vâng.”
Renkawa trông có vẻ hơi khó chịu nhưng vẫn nhanh chóng chuẩn bị.
“Đây là lần đầu cậu câu cá hả?”
“Hồi nhỏ, tớ thường đi câu cá với bố. Mặc dù chưa từng tự bắt được con cá nào, nhưng tớ vẫn luôn xem ông ấy câu.”
Sau đó, Renkawa tiếp tục thả mồi xuống biển và tiếp tục câu.
Cô ấy trông không giống “đứa con gái dễ dãi lắm” lắm nhưng…
“Cậu khá là thú vị đó chứ.”
“Ngược lại, tớ thấy cậu nhạt nhẽo thật sự luôn, Himahara-san.”
Renkawa cũng nghĩ giống tôi.
“À, nhưng cậu hơi khác so với những gã nhạt nhẽo ngoài kia”
Renkawa hình như cũng nhận thấy điều đó và nở nụ cười yếu ớt.
“Giờ đây tớ có thể thôi giả đò được chưa vậy?”
“Rồi, tớ cũng không thấy hứng thú với cậu đâu.”
“...Thế thôi chả cần phải giả vờ làm gì nữa.”
Renkawa khẽ ho và tiếp lời: ”Như cậu nói,đúng là tớ có nhiều mối quan hệ với những gã đàn ông khác thật.”
“Tất nhiên, nó được viết trên diễn đàn Internet mà.”
“Đọc thật đấy à…Ờ, chuẩn luôn.Từ khi trở thành học sinh cao trung,tớ chỉ ‘gạ’ trai suốt thôi.”
“Wow,...so với một thần tượng thì cậu khá là gan đấy chứ.”
“Với tớ thì những người không nổi tiếng chỉ có vài người làm tớ ấn tượng thôi.”
Renkawa khó chịu phàn nàn.
“Đó là lý do cậu không cải trang à?”
Renkawa khẽ gật đầu.
Hồi sáng sớm, Renkawa đã đến đây mà không thèm cải trang.
Ban đầu, tôi thấy ngạc nhiên lắm,nhưng cảm giác giờ mà nói ra thì rất mất lịch sự,vậy nên tôi đã giữ im lặng.
“Vì hay đi chơi với trai nên tớ chả có lấy một người bạn nữ giới nào, không như Sakurazaki.”
“Chuyện đó thì tớ biết.”
Tình cảnh hiện tại thì Renkawa có vẻ đã từ bỏ rồi.
“Nhưng tớ chưa bao giờ quá nghiêm túc với mấy tay đó.”
“Ý cậu là sao?”
“Nhiều người đã chia tay tớ ngay sau buổi hẹn hò đầu tiên.”
“Ầy, tệ quá nhể.”
“Mấy tay đó nhạt như nước ốc luôn. Họ chỉ cố để thể hiện mặt tốt của mình và ra vẻ ngầu lòi thôi.”
“Thế thì lựa chọn hôm nay của tớ quả là đúng đắn.”
“Tất cả đều vô ích hết, câu thô thiển quá đấy…Nhưng so với họ, tớ cảm thấy hai ta mới là hợp nhau nhất”
“Về phần tớ thì. Điểm mấu chốt ở đây là Renkawa hơi bị ‘bẩn thỉu’ đấy.”
“Đừng nói tớ bẩn thỉu!”
Renkawa nổi đoá, nhưng có lẽ mới ngộ gì đó nên biểu cảm của cô ấy trở nên nghiêm túc.
“Tớ có thể…”
Và cô ấy bắt đầu cẩn thận cuộn dây câu.
Mặc dù bắt đầu trễ hơn tôi nhưng cô ấy vẫn câu được cá.
Khéo léo quá nhể.
“Hay quá, tớ câu được một con rồi này, Himahara-san!”
“Giỏi lắm.”
Nụ cười đầy bỉ ổi của Renkawa đây rồi.
Trông còn thật thà và rạng rỡ hơn nhiều.
“Himahara-san! Thi đấu nào!”
“Ai có thể câu được nhiều cá hơn à?”
“Người thua sẽ phải làm bất cứ điều gì người chiến thắng yêu câu.”
“Được,hiểu rồi.”
Thi đấu tí cho nó vui nhà vui cửa cái nào.
Sau đó, Renkawa trở nên nhiệt tình một cách lạ thường và câu được hết con cá này đến con cá khác.
Ban đầu, chúng tôi định vừa câu cá vừa nói chuyện,nhưng giờ thì lại trở nên nghiêm túc hơn trong vô thức và không nói chuyện chút nào cho tới khi kết thúc.
“Yay!Thắng rồi!”
“Ầy dà, chỉ là kiểu gà mờ nhưng lại may mắn thôi.”
“Cậu thực sự không muốn thua cuộc tí nào luôn nhờ, Himahara-san.Chỉ câu được một con cá thôi hả..hehe.”
Cô ấy vẫn phiền phức thật đấy.
Đương nhiên là Renkawa câu được 6 con cá rồi.
“Nghiêm túc mà nói thì, cậu có thích việc này không?”
“Ừ thì,chắc là chỉ một chút thôi
“Tốt rồi.”
Sau khi thu dọn dụng cụ,chúng tôi đem đi trả lại cửa hàng và quay về nhà ga.
Sau khi ra khổi cổng,chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế xanh ở ga chờ tàu.
“Ừm, nói thẳng ra thì, cậu thật kỳ lạ đó. Ở cậu cứ có gì đó sai sai ấy.”
“Sao tự dưng lại càu nhàu vậy trời?”
“...Nhưng thực ra thì cậu cũng có chút thú vị á.”
Cô ấy ngượng ngùng nói.
Thú vị, hửm.
“Ừm, thì,ý tớ là, tớ vẫn chưa muốn về nhà.”
“..Hả? À ,ừ, tớ cũng chưa muốn về đâu.”
“Thật á?Thế nghĩa là…?”
Renkawa đỏ mặt bối rối
Cô ấy sao thế?
“Hôm qua tớ cũng đã đặt phòng đấy.” (Đây là main nói)
“Hả?Ý cậu là…cậu đã chuẩn bị từ đầu rồi?”
Sao trông cô ấy kinh ngạc vậy?
“À,ừ,thực ra… chắc là cậu cũng muốn ăn ‘món đó’ nhỉ.”
“Ăn hả! Đúng rồi,mặc dù hay đi ‘gạ’ trai nhưng tớ chưa làm mấy chuyện như thế bao giờ đâu!”
“Hả?”
“Thế nên,đây là lần đầu của tớ á.”
“Hể…ừm, nếu thế thì không có vấn đề gì hết rồi.”
“...Himahara-san đã quen với việc này rồi hả?”
…Quen?
Có vẻ cô nàng đang nhắc đến việc đi ăn ngoài và đến Toyosu để ăn hải sản.Kể cả thế thì cái câu nói ‘quen với việc ấy’ là có ý gì nhỉ…
“À thì,tớ thường đến đây với Sakurazaki.”
“H-hả?Sao cậu có thể làm thế với Nako-chan chứ!”
“Hớ?À, là vì tớ thích Sakurazaki.”
“Kiểu như,ừm… Nako-chan trưởng thành chưa nhỉ?”
Không,ngược lại mới phải, cô ấy giống trẻ con hơn.
Hình như Renkawa hiểu nhầm gì đó rồi.
“...Nhưng mà Himahara-san,cậu dê thật đấy. Nako-chan đúng là dễ thương cơ mà ngây ngô thiệt.”
“Sao cậu lại bảo tớ dê hả?”
“Cậu biết mà!Ở khách sạn…”
“Khách sạn?”
Ý cô ấy là gì nhỉ?
Có phải cô ấy đang nói về việc ăn tối ở khách sạn không?
“Khách sạn hả?Tất nhiên là tớ sẽ không đi tới nơi đắt đỏ như vậy rồi.”
“Hả? Thế là làm trước mặt bàn dân thiên hạ luôn?” (Quỷ sếch ?)
“Hở?”
Cô ấy đang nói cái gì thế..
Hình như lại hiểu nhầm gì thì phải.
“Đây là thứ mà tớ đang nói này.”
Tôi đưa điện thoại cho Renkawa xem nơi tôi đã đặt.
“Nếu cậu tới Yokohama, thì nhất định phải ghé thăm ‘Phố người Hoa Yokohama’.”
Renkawa ngạc nhiên.
“Khi đặt chân tới đó thì chúng ta có thể ăn bao nhiêu cũng được luôn...Ơ,Renkawa ới?”
“Um,cậu im lặng chút được không?”
Renkawa đỏ bừng mặt đứng dậy,sau đó cô ấy đi tới máy bán hàng tự động gần đó và mua trà,thế rồi cô quay lại và ngồi xuống, uống ngay một ngụm trà.
Từ phản ứng ấy, có vẻ tôi đã nhận ra gì đó.
..À, biết rồi.
Cô ấy đang dậy thì mà, hệt như bà thần tượng năng động kia luôn.
Renkawa hít thật sâu và mở miệng.
“..Mong đến ngày được đến Phố người Hoa ghê!”
Tự dưng lại bắt đầu diễn rồi.
“Cậu hẳn là đã nghĩ đến cái gì đấy rồi nhể.”
“Tớ thật sự mong được đến Phố người Hoa mà!Tớ mê Tiểu long bao cực!”
“Chắc chắn là đang giấu giếm chuyện gì đấy”
“Cậu im đi.”
Ánh nhìn của cô ấy khiến tôi rùng mình.