Toàn tập

Chương 1.1: Một trò đùa để mở màn cho tất cả (1)

2025-10-10

2

[note81787]

Ngạc nhiên thay, tuy có nhiều người cho rằng việc nhìn lại những gì đã qua hay đắm chìm trong cảm giác hoài niệm đều là những hành động “yếu đuối” hoặc “bi quan”, nhưng không ai trong số họ có thể tự mình cưỡng lại sự cám dỗ đầy mê hoặc của hành động đó.

Vì lẽ đó mà trước khi đi sâu hơn vào bất cứ thứ gì khác, tôi muốn bắt đầu mọi chuyện bằng cách kể về cái ngày mà tôi đã khắc ghi vào sâu trong tiềm thức của mình, cái ngày mà tôi coi như khoảnh khắc hạnh phúc cuối cùng còn sót lại trong cái cuộc đời tệ hại này. Tôi chỉ hi vọng rằng, dù có là bất cứ ai đi chăng nữa thì sau khi đọc được những dòng này, họ cũng sẽ giảm bớt đi phần nào cái cảm giác kỳ lạ mà họ có thể có sau khi tìm hiểu sâu hơn về tôi hay những gì xung quanh tôi.

…Hôm đó, là ngày 29 tháng 7.

Mùa hè ở Hokkaido.

Một ngày nắng gắt.

Chủ Nhật cuối cùng của tháng 7.

Ngày hôm đó, Sana đến thăm chung cư nơi tôi đang ở.

“Onii-chan, yop!” Với chìa khóa dự phòng sẵn có trong tay, Sana chẳng ngại ngần gì mà ngay lập tức mở cửa, rồi xông thẳng vào phòng ngủ của tôi và hét lớn, phá vỡ giấc ngủ yên bình mà tôi đang tận hưởng trước đó. “Dậy đi, dậy mau đi anh! Trưa trầy trưa trật rồi mà anh vẫn nằm đó à? Mặt trời lên đến đỉnh đầu luôn rồi đó! Dậy, dậy, dậy nhanh cho emmm!” Con bé vừa năn nỉ vừa lăn đi lăn lại cuộn sushi – hay nói đúng hơn, là cuộn chăn mà tôi đang cuốn tròn quanh người như cuộn sushi vậy.

“Đây đây, anh dậy rồi đây…” Tôi miễn cưỡng tỉnh giấc, nhưng đầu và mí mắt tôi vẫn còn nặng trĩu chưa tỉnh hẳn được. Tôi vốn không phải là một đứa thích ngủ nướng đâu, nhưng vì bị huyết áp thấp nên mới thành ra thế này ấy chứ. “Anh dậy rồi mà, nên phiền em im lặng chút giùm anh được không?”

“Em sẽ im, nhưng chỉ khi anh chịu dậy hẳn khỏi giường thôi--” Cái giọng nũng nịu, đáng yêu như trong anime của Sana vang vọng trong tâm trí chưa tỉnh táo của tôi. “--nên mau mau nhấc mông khỏi giường đi, anh trai của em à. Anh cần phải cố gắng rèn giũa hơn nữa nếu muốn bản thân trở nên sắc sảo hơn đó ạ.”

“ “Sắc sảo“ ấy hả?”

“Vâng, là “sắc sảo“ đó ạ. Thôi nào, đừng nằm nữa mà anh. Cả ngày Chủ Nhật đẹp thế này mà lại chỉ dùng để ngủ thì phí phạm lắm đó anh ơi…”

“Nhưng anh không thấy vậy đâu.” Tôi đáp lời mà người vẫn đang cuốn hoàn toàn trong chăn, không vẻ gì là sẽ sớm ra ngoài.

“Chủ Nhật đáng ra là ngày con người ta phải ra ngoài vui chơi giải trí chứ anh?”

“Anh không đồng ý đâu. Chủ Nhật là ngày để ngủ, không phải để ra ngoài.”

“Cái anh này… Anh trở thành ông già như vậy từ khi nào thế?”

“Mấy giờ rồi em?”

“…Em bực thật rồi đó nha.” Sana chặt vào bụng tôi một phát. “Anh đừng có lằng nhằng nữa và dậy ngay cho em. 9 giờ sáng rồi đó chứ sớm sủa gì nữa đâu chứ.”

“Ái ui!” Bị đánh một cú đau điếng, tôi đành phải ló mặt ra khỏi chăn. Đón chào tôi khi đó là ánh mặt trời gay gắt, đi kèm cùng làn gió hiu hiu thổi qua khe cửa sổ mở toang kia – tất cả đồng loạt tấn công vào các giác quan của tôi, làm cho tâm trí tôi trắng xóa mất một lúc. Thứ ánh nắng chói chang ấy có phần đột ngột với một đứa vừa dậy như tôi, làm mắt tôi bất giác nheo lại vì chưa quen. “…Anh có thể nhờ em hai việc được không?”

“Việc gì vậy anh?” Sana đắc ý hỏi lại. “Miễn là không phải đóng cửa sổ lại hay để anh nướng thêm chút nữa thì việc gì cũng được hết trơn nha!”

“Làm bữa sáng hộ anh nhé?”

“Anh cứ dậy đi đã, rồi em khắc làm cho.”

Vừa nói, con bé vừa giật chăn ra khỏi người tôi.

“Thôi được rồi…” Tôi đành từ bỏ việc kháng cự mà lờ đờ ngồi dậy khỏi giường, tay thì vẫn dụi đôi mắt còn đang đau. “Anh chịu thua em rồi!” Tôi hét lớn như vậy, rồi đưa tay lấy quần áo để thay từ trong cái tủ cũ kĩ của mình ra.

Còn Sana… con bé vẫn đứng phía sau, tay ôm chăn của tôi và không vẻ gì là sẽ đi ra ngoài sớm.

“…Ra ngoài cho anh thay đồ coi.”

“Anh ngại gì cơ chứ Onii-chan?” 

Dứt lời, Sana trùm chăm lên đầu. Giờ trông con bé cứ như con ma Q-Taro nhưng mà màu xanh ấy nhỉ…

“Như vầy thì khỏi lo em nhìn thấy gì nữa rồi nha! Anh cứ thoải mái mà thay đồ đi ạ.”

…Anh chả thấy cái “thoải mái” đó ở chỗ nào luôn ấy.

Nghĩ bụng là vậy, song sau đó tôi vẫn mặc kệ con bé và bắt đầu thay đồ. Nếu bất cứ ai có thắc mắc gì về vụ này, thì xin thưa là từ xưa đến nay tôi đã luôn như vậy rồi. Đối với mọi yêu cầu của Sana, thường thì bản thân tôi sẽ luôn nhún nhường và chiều theo ý con bé, mặc cho nó có vô lí đến đâu đi chăng nữa. Kể cả Sana có chặt đứt ngón tay tôi, thì tôi có thể cược rằng chỉ cần một lời xin lỗi đơn giản từ con bé thôi là tôi sẽ sẵn sàng cho qua tất cả, nguôi ngoai không để bụng gì luôn. Mặc cho bao nhiêu lần tôi tự nhủ với bản thân rằng mình không nên làm thế, rằng tôi không nên chiều con bé quá… nhưng rồi thì tôi vẫn sẽ chứng nào tật nấy mà thôi.

Tại sao tôi lại dễ dãi đến thế với đứa em gái nhỏ nhắn, đáng yêu này của mình nhỉ…?

…Thực ra thì, cá nhân tôi cũng đã đoán được phần nào nguyên do của việc này rồi. Nó thực ra có liên quan mật thiết đến hoàn cảnh của gia đình của chúng tôi.

Nếu có một điều mà tôi có thể tự tin vỗ ngực mà khẳng định với bất cứ ai, thì đó là: Đại gia đình Kagami từng một thời vô cùng tuyệt vời của chúng tôi, nay đã điên loạn hết cả rồi. Từ người chị cả, anh cả; cho đến anh thứ, chị thứ; rồi cả đứa em út của tụi tôi đều đã trở nên điên loạn đến mức không thể cứu vãn được nữa rồi. Giữa cái gia đình như vậy, chỉ còn mình tôi và Sana là vẫn còn “bình thường” mà thôi. Tất nhiên là, nếu tách riêng hai quan niệm về sự “bình thường” và “điên loạn” ra thì chúng dường như chẳng có ý nghĩa hay liên quan gì nhiều đến nhau cho lắm… nhưng kỳ lạ thay, hai từ tưởng chừng đơn giản ấy lại ảnh hưởng đến khoảng 80% ấn tượng và suy nghĩ của một người về độ nguy hiểm tiềm tàng ẩn chứa trong người khác.

…Cơ mà, điều đó không có ý nghĩa gì với tình huống hiện giờ của tôi cả. 

Sau khi thay xong bộ đồ mà tôi đã mua ở cửa hàng đồ cũ với giá 3200 yên, tôi quay người lại. Có vẻ như trong suốt khoảng thời gian mà tôi thay đồ kia, Sana đã nhất quyết không bỏ lấy cái chăn kia ra lấy một lần nào nhỉ-- vì giờ nhìn con bé vẫn trông như một con ma Q-Taro màu xanh mà.

“Em bỏ chăn ra được rồi đó, Sana à.”

“Nóng chết mấttt!” Con bé hất mạnh cái chăn ra khỏi người và than thở. “Anh thấy em giỏi không? Mở cửa sổ ra quả là một quyết định sáng suốt mà!” Con bé khúc khích cười trong lúc tự khen bản thân. Những tia nắng lọt vào phòng từ khe cửa sổ mở toang kia dường như đang nhảy múa trên gò má con bé, tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nụ cười ấy.

Hôm nay Sana nhà tôi diện cho mình một bộ đồ hiệu Miu Miu, cái mà tôi dám cá là con bé nhận được sau khi vòi mẹ mua cho mình như bao lần thôi. Cái tủ đồ của con bé chắc chắn là vượt xa tôi về mọi mặt, khi thứ giá trị nhất mà tôi có chỉ là một chiếc áo Nike 7500 yên mà tôi mua được trong một đợt giảm giá nào đó.

Tiện đây nói luôn… cái cách mà mẹ tôi phản ứng với lời vòi vĩnh từ phía mấy anh con trai trong nhà tôi ấy, phải nói là khác xa một trời một vực so với khi mấy chị con gái làm vậy luôn.

“…Có chuyện gì vậy Onii-chan?” Sana nhẹ cất tiếng hỏi, dường như đang cảm thấy bối rối đôi chút vì ánh nhìn kì lạ mà tôi vừa dành cho em ấy.

“Không có gì đâu.”

“…Onii-chan kỳ quái thiệt đấy.”

“Anh biết mình kỳ mà, cho anh xin lỗi ha. Dù sao thì anh cũng tự trải nghiệm rồi mà, nên anh biết mình lắm chứ.”

“Vẫn chưa tỉnh ngủ à anh ơi?”

Con bé vừa than thở, vừa ném cái chăn của tôi lên lại giường.

“Làm sao mà anh tỉnh nhanh thế được hả em?”

“Thế giờ anh em mình đi dạo cho sảng khoái đầu óc không anh?

“Em quên là mình còn phải đi làm bữa sáng cho anh đấy à? Cái con bé này, nói lời phải giữ lấy lời chứ.”

“Em đâu có quên đâu, nếu muốn thì em giặt đồ hộ anh luôn cũng được ấy chứ.”

“Em không đùa đó chứ?”

“…Cứ như này thì em thấy mình chẳng khác gì vợ của anh luôn rồi ý.”

“Hả?”

“…Thôi kệ đi. Em mượn bếp nha anh!” Sana vội nói, rồi nhanh chân chạy ra khu bếp nhà tôi.

…Sau khi con bé rời đi, trước khi làm điều gì khác, tôi nghĩ là mình nên đóng cái cửa sổ kia lại trước đã.

Tôi nhìn một lượt qua khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ kia. Một bầu trời xanh trong ở phía trên, cùng những căn hộ của hàng xóm ở phía đối diện, kèm theo tiếng ô tô chạy vun vút trên đường. Ở góc kia, một chú chó hoang chỉ còn ba chân đang nằm ở đó. Xa xa, có những đứa trẻ đang vui chơi trong một buổi sáng yên bình ngày Chủ Nhật. Toàn bộ hợp thành một khung cảnh bình yên đến nỗi không ai có thể tin được là nó sẽ tồn tại mãi mãi.

…Tôi đóng cửa sổ lại và bật điều hòa lên ngay sau đó, thầm nghĩ trong lòng rằng-- Mẹ kiếp cả lò thế giới này chứ.

Ghi chú

[Lên trên]
Thực ra vẫn phân vân cái tên chương này lắm ấy, chắc lúc nào đọc xong chương 1 thì sẽ quyết hẳn vậy. Tên chương này bên Eng là “Start by Pulling Its Leg”.
Thực ra vẫn phân vân cái tên chương này lắm ấy, chắc lúc nào đọc xong chương 1 thì sẽ quyết hẳn vậy. Tên chương này bên Eng là “Start by Pulling Its Leg”.