Anh Quốc – Đâu đó tại Luân Đôn.
Tháp Đồng Hồ.
Đối với hầu hết mọi người, cái tên đó chỉ về một địa điểm du lịch nổi tiếng nằm tại Luân Đôn.
Tuy vậy, đối với giới pháp sư, cụm từ đó lại mang một hàm nghĩa khác hẳn.
Nơi đó là tổng hành dinh của Hiệp Hội, tổ chức tập hợp vô số những pháp sư lại với nhau, đồng thời cũng là cơ sở đào tạo triển vọng nhất dành cho những pháp sư trẻ tuổi.
Có thể ví nó như Vatican dành cho giới pháp sư cũng được. Từ khi Anh Quốc được hình thành, nơi đây đã đào tạo nên vô số pháp sư hành đầu, từng người trong số họ đều đã góp phần nâng tầm giới pháp thuật lên một tầm cao mới.
“Shit . . .”
Một từ ngữ không hề phù hợp với cơ sở giảng dạy khắc khe này đột ngột vang lên qua các hành lang.
“Em có biết mình là gì không hả? Một từ thôi: Thằng ngốc”, người đàn ông trong độ tuổi ba mươi lên tiếng, quát mắng cậu thanh niên đang đứng trước mặt mình. Mái tóc dài của anh ta đung đưa trong khi anh chửi thề một tiếng.
Anh ta khoác lên mình một chiếc áo khoác đỏ với những họa tiết trang trí màu vàng kim. Khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ chua chát.
Nhưng cậu thanh niên kia tuyệt vọng đáp lại-
“Thôi nào thầy! Ít nhất thì cũng hãy miêu tả em bằng ba từ đi chứ!”
-với một câu trả lời có phần lạc quẻ.
“Ngu và đần, chịu chưa hả? Không còn từ nào khác hợp hơn để miêu tả đâu.”
Không hề hoảng sợ trước những lời giáo huấn nghiêm khắc, cậu thanh niên nọ vẫn đứng đó.
“Nhưng mà, nhưng mà thưa giáo sư, em thật sự rất muốn tham dự vào cái đó mà! Em muốn đến Hoa Kỳ để tham dự cái gọi là Cuộc Chiến Chén Thánh đó!”
“Mẹ kiếp! Đừng có mà la làng khắp hành lang về chuyện đó! Thằng đầu đất vô phương cứu chữa này! Chết tiệt . . . Mà ngay từ đầu thì, em đã nghe ngóng cái đó từ đâu hả? Dù cũng chả phải chuyện gì bí mật cho cam, nhưng nó cũng đâu phải là thứ gì mà một đứa nhóc như em nên biết đâu chứ!” Người giáo sư nhìn qua đỉnh đầu cậu học trò, đảm bảo rằng không có ai đang ở gần đó.
Anh ta là một giảng viên tại Hiệp Hội, tổ chức giáo dục tốt nhất trong giới pháp thuật, và còn được biết đến với tên gọi Lord El-Melloi II. Đó chắc chắn không phải tên thật của anh ta, nhưng những người biết đến anh ta đều gọi anh bằng cái tên đó với sự kính trọng.
Dù vẫn còn khá trẻ, anh ta được cho là giảng viên ưu tú nhất tại Tháp Đồng Hồ này. Tất cả mọi học viên qua tay anh ta đều trở thành những pháp sư xuất chúng hàng đầu và trở nên nổi tiếng toàn thế giới vì những phát kiến của mình.
Và cùng vì thế, anh ta nhận được sự kính trọng từ vô số pháp sư, và được đặt cho rất nhiều biệt hiệu như “Professor Charisma”, “Master V” hay là “Đại Big Ben – Cửu Tinh của Luân Đôn”.
Tuy vậy, bản thân anh ta lại chả hề được ghi nhận công lao lớn nào cho tên tuổi mình cả, và dường như hơi phiền lòng vì bị mấy đứa học trò của mình chiếm hết mọi sự chú ý.
Nhưng, hiện tại thì, điều khiến anh ta phiền lòng hơn cả lại là cậu thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình, cũng là một trong số các học viên của anh.
Để đáp lại câu hỏi của vị giáo sư về vấn đề Cuộc Chiến Chén Thánh, cậu thanh niên trả lời một cách thờ ơ. “Ngày hôm qua, có một vài giáo sư cùng với ban điều hành của Hiệp Hội đã tổ chức một cuộc họp tại một trong những giảng đường tầng hầm, phải không thầy? Thầy có biết Bậc Thầy Khiển Rối, ông Rohngall ấy? Lần đầu tiên em tận mắt nhìn thấy ông ấy bằng xương bằng thịt luôn đó thầy!”
Khi nghe câu trả lời của cậu học trò, vẻ mặt của El-Melloi trở nên kỳ quái, có vẻ là do tức giận. Ông vồ vuốt chim ưng vào mặt cậu thanh niên và rít lên, “Tại-sao-chú-mày-lại-biết-tới-cuộc-học-đó-hả?”
“Vì có chút tò mò nên em đã nghe lén ạ!”
“Đó là cuộc họp tối mật đấy, thằng đần độn này. Họ chắc chắn đã dựng lên vô số lớp kết giới rồi mà!”
Cậu thanh niên đảo mắt đi. “Etto, thầy biết đó, em biết là mình không nên làm như vậy, nhưng mà, vì tò mò quá, nên em lỡ . . .” Cậu ta trả lời, có vẻ hối lỗi.
“Thế nên em đã nghĩ rằng, tại sao mình lại không ‘hack’ vào chính kết giới của căn phòng ấy? Và thầy biết rồi đó, nó thật sự hiệu nghiệm.”
-Một khắc im lặng.
Việc sử dụng từ “hack” giữa những pháp sư với nhau, thực chất thì không chỉ mình cậu ta làm vậy; nó được sử dụng khá phổ biến giữa những pháp sư trẻ tuổi. Tất nhiên, hành vi của cậu ta thực chất không hề dính dáng đến việc hack hay crack trên mấy cái thiết bị điện tử tân thời hay gì cả; mà có vẻ như, cậu ta đang muốn nói đến việc bản thân đã có thể xâm nhập vào bên trong kết giới mà không bị phát hiện, lẻn vào cuộc họp và nghe lén mọi chuyện.
Flat Escardos.
Một trong số những học viên lớn tuổi nhất của El-Melloi II.
Dù đã được El-Melloi dìu dắt từ rất sớm, thế nhưng cậu lại theo học tại Tháp Đồng Hồ này trong nhiều năm mà không thể tốt nghiệp được.
Nếu phải miêu tả cậu ta bằng một từ, thì mấy cái danh xưng xúc phạm mà El-Melloi sử dụng ban nãy có lẽ là hợp lý nhất.
Nhưng nếu như phải dùng nhiều từ hơn, thì sẽ là Một chàng trai với đầy tài năng và thiên khiếu về mà thuật, nhưng lại thiếu khả năng vận dụng năng lực của mình vào đúng chỗ.
Cậu ta là con trai cả của gia tộc Escardos, sống tại vùng bờ biển Địa Trung Hải. Mọi người xung quanh đã đặt rất nhiều kì vọng vào cậu, một pháp sư với Ma pháp Mạch hiếm có, cùng với tài năng có thể điều khiển được chúng- nhưng than ôi, cậu ta dùng toàn bộ chỗ tài năng đó chỉ để bày trò chơi khăm, vì cậu không được giáo huấn kỹ lưỡng những đức tính cần phải có của một pháp sư thực thụ.
Hồi đầu thì, cậu khen ngợi là một thiên tài hiếm có và đã theo học với một vài pháp sư có tiếng tại nơi đây. Nhưng dần dà, tất cả bọn họ đều than phiền về Flat, và đến cuối cùng, cậu được giao cho Lord El-Melloi II, vì không còn một ai có thể kham nổi cậu ta được nữa.
Nhiều năm trôi qua. Với tài năng dần đâm chồi theo năm tháng, Flat gần như đã vượt qua bất kì học viên nào khác tại nơi đây. Những vị giáo sư không thể đạt được điều tương tự với các học viên của họ. Và vì thế, danh tiếng của Master V càng lúc càng được củng cố thêm nữa.
Nói là vậy, nhưng cái cậu Flat này vẫn còn quá nhiều khuyết điểm khác, vậy nên mãi cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn chưa thể tốt nghiệp được.
Thường thì, Lord El-Melloi II sẽ không bao giờ lờ đi những khuyết điểm của học trò mình, từ chối để bất cứ ai chưa sẵn sàng bương chải ngoài đời. Nhưng chỉ duy nhất lần này, anh ta cảm thấy hối hận với quyết định của chính mình.
“Một đứa ngốc với tài năng thiên phú là loại đứa ngốc nguy hiểm nhất . . .” Master V bình tâm nói.
Master V đã nguôi cơn tức giận. Dường như anh ta đã đạt được một kiểu giác ngộ khổ hạnh nào đó. Nói là thế, nhưng vẻ ngoài của anh ta vẫn tỏ vẻ ủ rủ như thường lệ. Anh ta gõ đầu cậu học trò ngốc nghếch của mình một cái rồi bảo, “Ta sẽ vờ như chưa hề nghe thấy trò nói điều gì. Vậy nên là, đừng có mà quấy rối ta về chuyện này thêm nữa, rõ chưa hả?”
“Em sẽ không làm phiền thầy nữa đâu mà! Chỉ là, em cần một thứ gì đó làm vật dẫn triệu hồi để có thể triệu hồi được một Anh Linh, đúng không thầy? Nhưng em lại không biết làm thế nào để kiếm được một cái! Kiểu như là, nếu như em có một bức tranh của Napoleon, thì em liệu có thể triệu hồi được Napoleon không!? Triệu hồi lên một vị hoàng đế như vậy thì tuyệt quá!”
“Nếu ta mà là Anh Linh Napoleon ấy nhá, thay vì lập giao ước, ta thà đem chú mày ra trước họng đại bác để xử bằn còn hơn!”
El-Melloi vốn định lờ đi chuyện này, nhưng anh ta lại quyết định không làm thế. Thay vào đó, vì có một vài thứ liên quan đến Cuộc Chiến Chén Thánh hiện ra trong đầu, anh ta hỏi Flat một câu nghiêm túc. “ . . . Nhưng mà này, Flat . . . Tại sao trò lại muốn cái Chén Thánh đó tới vậy hả? Ta không nghĩ rằng em lại là một đứa nghiêm túc với pháp thuật đến mức muốn chạm tới Căn Nguyên (mấy chap trước dịch là Cội Nguồn) đấy. Vì quá hiểu chú mày, nên để ta hỏi một câu thôi- Trò không định muốn tốt nghiệp, hay chọc phá ta bằng thứ đó chỉ vì ta không cho trò tốt nghiệp, hay bất cứ thứ ngu ngốc gì giống như vậy, có đúng không?”
El-Melloi không thể lường được câu trả lời của Flat.
“Bởi vì em muốn được tận mắt chứng kiến nó!”
“. . . Hả?”
“Ý em là, chẳng phải nó rất tuyệt hay sao? Là Chén Thánh đó thầy! Hitler và Gobble đã luôn muốn có được nó cho Đệ Tam Đế Chế của chúng! Cả Tần Thủy Hoàng lẫn Nobunaga và Godzilla nữa, tất cả bọn họ đều truy cầu thứ đó. Nếu như nó thật sự có tồn tại, em nhất định phải tận mắt nhìn thấy nó một lần mới được!”
“Tên của hắn ta là Goebbels, không phải Gobble. Và làm gì có con Godzilla nào đi tìm kiếm Chén Thánh đâu chứ. Với Tần Thủy Hoàng và Nobunaga thì ta không rõ, nhưng nếu xét về lịch sử và văn hóa đất nước của hai con người đó, thì chuyện bọn họ truy cầu Chén Thánh chả hợp lý một chút nào cả.” El-Melloi chỉ ra những sai lầm nhỏ nhặt trong câu trả lời của Flat, nhưng cậu vẫn im lặng.
Flat chờ đợi phải hồi của vị giáo sư trong một lúc, nghĩ rằng bản thân sẽ bị giáo huấn một cách thậm tệ. Nhưng rốt cuộc thì, El-Melloi thở dài một tiếng, rồi bình tĩnh nói với cậu ta bằng giọng thân ái. “Flat, liệu trò có biết trận chiến giữa những pháp sư với nhau yêu cầu những gì hay không? Trò có thể sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ còn tồi tệ hơn là cái chết, để rồi bị giết hại một cách dã man, trong khi bản thân không đạt được bất cứ điều gì cả.”
“Nhưng dù biết vậy, vẫn có vô số người đang truy cầu chiếc Chén Thánh đó, đúng không thầy? Điều đó chỉ khiến cho em càng muốn được nhìn thấy nó hơn thôi!”
El-Melloi định quát cậu ta một tiếng, kêu cậu ta nghĩ kĩ về điều đó thêm lần nữa, nhưng-
Nhưng dù cho đứa ngốc này có nghĩ lại bao nhiêu lần đi nữa, thì kiểu gì câu trả lời của nó cũng sẽ chỉ có một thôi ha.
Sau khi suy nghĩ như vậy, anh quyết định đặt cho Flat một câu hỏi với góc nhìn khác.
“Nếu vậy thì, ta hỏi trò: Liệu trò có sẵn sàng giết chết ai đó nếu như muốn chạm tay đến Chén Thánh hay không?”
“Ưm . . . Nếu như em có thể thắng cuộc chiến lần này mà không phải giết ai cả . . . hay là, như kiểu chơi cờ vua chẳng hạn . . .”
“Hay, quá hay luôn. Nếu đối thủ của em tình cờ là kiện tướng cờ vua cấp thế giới, thì có khi được đó. Biết đâu trò còn được chơi một ván chess-boxing không chừng.”
“. . . Quả nhiên đó vẫn là một vấn đề khó khăn nhỉ. Hừ. Em thật sư, thật sự rất muốn gặp những Anh Lnh trong cuộc chiến đó . . . và nếu được thì, em muốn kết bạn với tất cả bọn họ. Nếu có thể trở thành bạn với sáu Anh Linh khác, em chẳng phải sẽ trở thành một pháp sư tuyệt vời lắm hay sao! Chúng ta thậm chí còn có thể cùng nhau chinh phục thế giới nữa!”
Ei-Melloi tiếp tục giữ im lặng. Anh ta nhận thấy rằng Flat dường như đã lảng tránh câu hỏi của mình giữa chừng.
Anh không hề có ý định chất vấn hay răn đe Flat, cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên trước những lời huyên thuyên của cậu ta.
Anh ta đưa tay lên cầm, ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó trong một lúc-
-Và rồi, quay trở lại thực tại, anh nói “. . . Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.” Anh thẳng tay chặng dòng suy tưởng của Flat.
“Dạ dạ, sao cũng được, mọi chuyện còn lại em trông cậy hết vào thầy nhé, thưa giáo sư! À, phải gọi là Đại Big Ben – Cửu tinh của Luân Đôn chứ nhỉ!”
“Đừng có mà xài cái tên đó trước mặt ta thêm lần nữa! Mà hỏi thiệt đấy, trò cố ý chọn cái tên đó để chọc ta, có đúng không hả? Cái tên đần độn này!”
“Thầy không cần phải lo về điều đó đâu! Để em nghĩ ra một cái biệt danh mới cho thầy là được hà. Bao hợp luôn á thầy! Giống như là, ừm, “Giáo sư đầm thụng ngắn” chẳng hạn.”
“Mau biến cho khuất mắt ta!”
Rốt cuộc thì, Flat tỏ ra chán nản khi bị El-Melloi đối xử một cách lạnh nhạt như vậy. Cậu ta thẫn thờ đi khắp các khu hành lang của học viện. Rồi cậu ta đi dọc xuống một hành lang dài, trong khi khịt mũi với dáng vẻ không hề phù hợp với một cậu thanh niên 20 tuổi.
Và rồi-
“Thật may làm sao khi gặp được em ở đây.” Một người phụ nữ gọi tên cậu ở phía dưới khu hành lang.
Cô là một trong số những nhân viên hành chính đang làm việc tại nơi đây. Trên tay cô đang cầm một chiếc hộp cỡ lớn cùng với một gói nhỏ.
“Những thứ này là đồ của giáo sư đấy. Em có thể giúp chị đem chúng đến chỗ thầy ấy được không?”
Nói rồi, cô dí hai gói hàng vào tay Flat. Giờ thì cậu ta phải quay lại chỗ giáo sư, nhưng-
Ôi thôi rồi, chắc hẳn thầy ấy vẫn còn giận mình lắm.
Với những suy nghĩ tiêu cực trong đầu mình, Flat lại đi học khu hành lang thêm lần nữa, lần này hướng đến chỗ của vị giáo sư. Nhưng rồi, cậu ta dần thay thế những suy nghĩ ấy bằng việc tò mò xem không biết thứ gì đang nằm bên trong những chiếc hộp.
Cậu ta sử dụng phép thấu thị để kiểm tra những thứ bên trong.
Thứ mà cậu nhìn thấy là một con dao nhỏ với hình dáng khá nguy hiểm, dường như được sử dụng cho một lễ tế nào đó.
Với năng lực thấu thị, cậu ta nhìn thấy được một cái tên được khắc trên con dao. Một dòng điện đột ngột chảy khắp cơ thể cậu.
Không lẽ nào . . .!
Giáo sư . . .! Thầy đã tìm nó cho em sao!?
Bị đánh lừa bởi chính những suy luận trật lất của mình, Flat ba chân bốn cẳng chạy biến đi, trên tay vẫn cầm chiếc hộp.
Có một vài biểu tượng được khắc bên trong chiếc hộp, nhưng chúng không được viết bằng bất kì loại ngôn ngữ nào mà cậu ta có thể đọc được. Có lẽ chúng là những chỉ dẫn ma thuật đến từ một quốc gia nào đó hoặc đoại loại như vậy.
Cậu có thể tìm hiểu về những thứ đó sau. Nhưng còn bây giờ thì, cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất: Phóng thẳng đến hành lang trung tâm học viện, càng nhanh càng tốt.
“Cái thằng trời đánh này, lại nữa à . . .?” El-Melloi lộ rõ vẻ không hài lòng khi nhìn thấy bóng dáng của một người đang chạy dọc khu hành lang hướng thẳng về phía mình. Tuy nhiên, bất ngờ thay, khi mà Flat đuổi kịp được anh ta, với một bưu kiện nhỏ trên tay, cậu ta bắt đầu lắp bắp về những điều không hề liên quan đến Cuộc Chiến Chén Thánh.
“Th . . . Thưa Giáo sư . . . Thầy . . . đ . . .đã tìm . . . thứ này . . . cho em . . . sao?”, Flat lắp bắp, trong khi giơ gói bưu kiện nhỏ về phía vị giáo sư của mình. Phải chạy dọc khắp khu hành lang với tốc độ gãy cổ, cậu ta đuối hơi một cách nhanh chóng.
El-Melloi nhìn gói hàng, lúc đầu không biết chắc rằng nó là thứ gì. Nhưng rồi, khi nhìn thấy dòng địa chỉ và logo được in bên ngoài, anh ta dường như đã nhận ra điều gì đó và gật đầu. “Vậy là, trò . . . thứ đó ấy, trò muốn nó sao?”
Flat gật đầu liên hồi, như thể đang đung đưa theo những điệu nhạc xập xình mạnh mẽ.
“Nếu vậy thì, cứ lấy đi. Nếu trò muốn, thì ta cho đấy. Đằng nào thì ta cũng chẳng cần đến nó.”
Nghe được câu trả lời của vị giáo sư, Flat tươi cười hớn hở- niềm vui sướng nhất trong cuộc đời cậu ta cho đến bây giờ.
“Cảm ơn thầy rất nhiều. Thật sự, thật sự cảm ơn thầy nhiều lắm! Em thật sự rất hạnh phúc vì được làm một trong số những học trò của thầy!”
Nói rồi, cậu ta lao đi, gần như là bật khóc trong vui sướng.
“Damn it. Hồi bằng tuổi cậu ta, mình hoàn toàn trái ngược lại với nó. Dám cá rằng nói đã dùng đến phép thấu thị để nhìn vào bên trong rồi. Bộ trò ấy muốn thứ bên trong đó đến như vậy luôn à?” El-Melloi lẩm bẩm một cách bực dọc.
Vài phút sau-
El-Melloi đã quay về phòng của mình. Trong khi mãi nghĩ về đứa học viên bất tài của mình, một chiếc tủ đập vào mắt anh ta.
Nó được khóa đôi, cả bằng ma thuật lẫn vật lý. El-Melloi cẩn thận mở khóa và lấy ra thứ nằm ở bên trong.
Nó là một chiếc hộp cất trữ dường như khá đặt biệt, với một thứ trông như là phần còn lại của một mảnh vải nằm bên trong.
Mới nhìn vào, trông nó giống như một món đồ cổ vậy. Một món đồ cũ nát, dường như không được dùng đến cho bất cứ điều gì.
Thế nhưng, dựa trên việc nó được bảo vệ một cách cẩn thận đến như vậy trong căn phòng này, nó rõ ràng không chỉ là một miếng vải rách đơn thuần nào đó.
“Dẫn dắt những Servant khác như tùy tùng và cùng nhau chinh phục cả thế giới à, hừm . . .” Nghĩ lại những lời luyên thuyên của Flat, anh ta cau có nhăn mày.
“Nếu như không thể cản được em ấy, mình chí ít cũng đã định giao lại cho trò ấy thứ này, nhưng . . . Có vẻ như mình không cần phải làm vậy rồi.”
Vẫn cau mày, El-Melloi thở dài một tiếng hài lòng và đóng nắp chiếc hộp lại. Rồi anh ta nghĩ về thứ mà mình đã đưa cho Flat.
“Mình không có tư cách để nói câu này, nhưng ít nhất thì, họ thật sự cần phải xem lại việc để cho các học viên đi giao thư của người khác đấy. Nhất là với những bưu kiện quan trọng.”
“Mà thôi đi, miễn là có thể khiến cho thằng bé lờ đi Cuộc Chiến Chén Thánh kia, thì vậy cũng tốt.”
Vài tháng trước-
El-Melloi đã say sưa tận hưởng một vài trò chơi điện tử một cách riêng tư trong phòng mình. Mỗi khi chơi xong một trò nào đó, anh ta lại điền vào phiếu khảo sát được đính kèm theo hộp game, và ghi vào đó những cảm nhận và ấn tượng của mình về trò chơi. Đó là chuyện nên làm mà nhỉ.
Tất nhiên, anh ta phải trả thêm phí chuyển phát quốc tế nêu như muốn gửi chúng theo đường hàng không về Nhật Bản, nhưng anh ta vẫn làm như vậy. Cũng nhờ thế mà anh ta đã có thể tham gia vào một vài cuộc rút thăm may mắn, từ đó trong phòng anh ta càng lúc càng chất đống những món hàng lưu niệm và tặng phẩm của những trò chơi nọ.
Nói thế không có nghĩa là anh ta điền vào những tờ khảo sát đó chỉ để có được mấy món tặng phẩm kia. Ngược lại thì, anh ta ít khi có hứng thú với những món đồ mà mình nhận được. Anh đơn thuần làm vậy chỉ vì muốn gửi ý kiến của mình đến các nhà phát triển game mà thôi.
Và rồi, một vài tháng sau-
Nếu như có bất kì món đồ nào mà anh ta thật sự muốn có, vị giáo sư của chúng ta chỉ cần đặt nó trực tiếp là được. Vậy nên, khi nhìn thấy tên người gửi – là tên của một công ti game nào đó ở Nhật Bản – được ghi trên món bưu kiện mà Flat cầm trên tay, anh biết ngay rằng đó cũng chỉ là một món quà tặng mà thôi. Vậy nên anh chả buồn mở nó ra và cứ thế giao nó lại cho Flat.
Đúng như những gì El-Melloi đã đoán, bên trong nó không hề có gì khác ngoại trừ một món đồ lưu niệm.
Dựa theo tên công ty, anh ta đoán rằng nó chắc chẳn là từ một mẫu mô hình nhân vật nào đó đến từ một trò chơi liên quan đến robot hay tương tự vậy, nhưng-
Thực chất thì, nó đến từ một trò chơi với tên gọi là “Night Wars of the British Empire –Những Cuộc Dạ Chiến ở Vương Quốc Anh.”
Và món hàng nằm ở bên trong chiếc hộp đó, nó là-
Một vài ngày sau - ở thành phố Snowfield – tại Central Park.
Ánh mặt trời chiếu sang đang lên đỉnh giữa trưa.
Flat đã nhảy lên một chuyến bay tốc hành đến Mỹ. Rõ ràng là cậu ta chưa hề chuẩn bị gì cho chuyến đi này cả.
Dù đã nắm sơ qua về cách thức hoạt động của Cuộc Chiến Chén Thánh lần này, cậu không rõ những chi tiết cụ thể.
A, Flat- một cậu thanh niên với nhiều điều quan trọng đáng lo hơn là Cuộc Chiến Chén Thánh.
Và cũng là cậu trai trẻ đang nhìn chăm chăm vào ấn chú trên tay phải với sự vui sướng.
“Chúng . . . thật . . . tuyệt vời! Nếu như mình sử dụng đến chúng . . . mấy cái Lệnh Chú này . . . liệu chúng có biến mất không nhỉ?”
Cậu xoa xoa hai bàn tay của mình. Mỗi lần làm vậy, cậu lại lảm nhảm điều gì đó- và rồi, đôi vai cậu rũ xuống. Dường như cậu đang bị xuống tinh thần.
“Có vẻ như nó sẽ biến mất nếu mình sử dụng đến nó. Mình đã có được nó. Vậy nên, mình tuyệt đối sẽ không sử dụng đến nó, chắn chắn!”
Bằng một cách nào đó, Flat đã nhận ra rằng Lệnh Chú trên tay cậu sẽ biến mất sau khi được sử dụng. Giả như nếu có bất kì ai với một chút kiến thức về Cuộc Chiến Chén Thánh đang ở đó, họ chắc chắn sẽ tóm cổ Flat ngay lập tức để tra khảo cậu.
May thay, ở nơi đó hiện tại chỉ toàn những con người bình thường- hầu hết là trẻ em đi cùng với cha mẹ của chúng.
Flat tiếp tục ngắm nhìn Lệnh Chú trên tay thêm một lúc. Rồi cậu mở gói vải đang mang theo bên mình.
Từ trong nó, cậu lấy ra một con dao.
Đó là một con dao cổ, được nhuốm trong sắc đỏ và đen, trông nó khá thô kệch. Dù vẫn còn nằm trong vỏ, lưỡi dao vẫn sáng lên một cách kì lạ- nhưng vẫn rất thanh lịch.
“Đội ơn người, thật lòng cảm tạ lòng tốt của Master V. Ý mình là, dù cho thầy ấy có liên tục từ chối một cách quanh co, nhưng thầy ấy vẫn chuẩn bị cho mình món cổ vật tuyệt vời này!”
Flat vẫn không hề nhận ra rằng bản thân đang nhầm lẫn. Tận mắt nhìn thấy con dao đang cầm trên tay cũng không khiến cho cậu tỉnh ra. Ngược lại, nó càng khiến cho cậu cảm thấy tự tin hơn vào tính chân thực của con dao, và chính điều đó đã thúc đẩy cậu, dẫn dắt cậu đi cả một chặng đường dài đến nước Mỹ.
Và rồi- ta có thể dễ dàng suy ra được những gì diễn ra sau đó. Chén Thánh đã cho cậu quyền tham gia cuộc chiến, và đã ban cho cậu Lệnh Chú vì mục đích đó.
Flat hết ngắm nhìn Lệnh Chú trên tay lại đến con dao- mỗi lần làm vậy, cậu lại lảm nhảm điều gì đó.
Khoảng ba mươi phút sau-
Một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra tại khu công viên- nếu như có bất kì Master nào biết được điều đó, họ chắc chắn sẽ ngã ngửa vì bất ngờ.
Thật sự không khác gì kì tích cả. Nếu thầy của cậu, El-Melloi II, có mặt ở đó để chứng kiến mọi chuyện, anh ta chắ chắn sẽ khen ngợi Flat hết lời. Tất nhiên, anh ta cũng sẽ nổi khùng với cậu ta khi làm vậy. Nhưng trước đó, anh ta chắc chắn sẽ bó tay vì không nói nên lời vài lần.
Liệu đó có thật sự là một phép màu không? Hay nó chỉ đơn thuần là may mắn bất chợt- hay có khí, nó là kết quả đạt được nhờ tài năng tiềm ẩn của chính Flat? Dù là gì đi nữa, chắn chắn một điều rằng Flat đã bộc lộ một chút quyền năng trước Cuộc Chiến Chén Thánh giả này.
Dĩ nhiên, chỉ có duy nhất một người nhận ra được điều đó, chính là bản thân Flat.
[Ta hỏi cậu: cậu có phải là Master đã triệu hồi ta?]
“Tôi . . . Hả!?”
Nghe thấy một giọng nói đáng sợ, Flat nhảy bật khỏi băng ghế và nhìn quanh quẩn xung quanh để tìm kiếm xem ai đã nói những lời đó.
Nhưng vẫn như trước, chỉ có những đứa trẻ và gia đình của chúng đang ở đó. Cậu không thể nhìn ra ai là người đã nói những lời ban nãy.
[“Ừ”, ta đang nói cậu đấy. Ta sẽ coi đó là lời xác nhận. Khế ước giữa chúng ta đã hoàn thành. Hỡi người đối tác truy cầu Chén Thánh, hãy cùng nhau hợp tác nhé.]
“Hử? Hở?”
Flat giận dữ quay cổ khắp mọi hướng, nhưng vẫn không tài nào tìm ra đươc người vừa cất lời. Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của chàng trai, giọng nói tiếp tục.
[Lạy các vì sao kia . . . Không những đã triệu hồi ra ta giữa ban ngày ban mặt, mà thậm chí còn không vẽ nên một vòng tròn phép thuật nào để làm việc đó nữa! Khá khen cho lá gan của cậu ấy, hỡi Master của ta . . . Mà khoan đã, không những không vẽ nên vòng tròn phép thuật nào, cậu thậm chí còn không niệm thần chú để triệu hồi ra ta luôn sao!?]
“Ờ, ừm . . . Vì có rất nhiều phần tử ma pháp xung quanh đây, nên tôi đã nghịch nó một chút . . . và ừm, có lẽ vì vậy mà chúng ta đã kết nối với nhau. Trời ạ, cho tôi gửi lời xin lỗi vì đã triệu hồi đằng ấy theo cách đó.”
[Ra là vậy . . . Chuyện đó không sao cả- trái lại, nó đã cho thấy rằng bản thân cậu là một pháp sư xuất chúng đến nhường nào, Master.]
Có vẻ như giọng nói của Servant đó đang được truyền thẳng vào đầu Flat.
Cậu dần nhận ra rằng ma lực của mình đang chảy qua Lệnh Chú trên tay và hướng đến . . . một nơi nào đó. Một cách ngượng ngùng, cậu bắt đầu trò chuyện với giọng nói trong đầu mình. “Etto . . . Tôi biết đây không phải là lúc thích hợp để hỏi câu này, nhưng mà . . . Servant các người vẫn luôn như thế này sao?”
[Không phải như vậy đâu, chàng trai trẻ. Bản thân ta là trường hợp đặt biệt. Đừng để điều đó khiến cho cậu bận tâm.] Giọng nói trong đầu cậu thân thiện hơn những gì Flat tưởng tượng, thậm chí còn khá thanh lịch và tao nhã. Lạ lùng thay, cậu không tài nào đoán ra được danh tính thật sự của Servant đặt biệt này là ai.
[Dù sao thì, bản thân ta cũng hề có thứ mà cậu gọi là “danh tính” ngay từ đầu. Cậu có thể cho rằng ta là một kẻ với trăm ngàn diện mạo và cách cư xử- nhưng nếu xét lại mọi chuyện thì lại không như thế. Nó là kiểu như thế đấy.]
Bình thường khi nghe thấy giọng nói của một ai đó, ta hoàn toàn có thể xác nhận được rằng, đây là giọng của nam hay là nữ; là người lớn tuổi hay chỉ là một đứa trẻ thơ; hay thậm chí là cả vai vế và nghề nghiệp của người đang nói. Thế nhưng giọng nói này, thứ được trực tiếp truyền vào đầu Flat, lại không hề có bất kì đặt trưng nhận dạng nào. Hệt như cậu đang nói chuyện với một con quái vật không đầu vậy.
“Vậy thì, ừm . . . ít nhất đằng ấy có thể cho tôi biết tên được không?” Một câu hỏi thông thường.
Nếu như con dao mà cậu đang cầm trên tay đúng như vẻ ngoài của nó, thì Servant kia chắc chắn là người mà cậu đã mong đợi.
Thế nhưng, cậu vẫn không thể nào lý giải được tưởng tượng của cậu về người “Anh Linh (? ) ” đó với giọng nói trong đầu mình.
Điều này cũng hợp lý thôi, khi mà cậu vốn đã biết rằng những tưởng tượng của mình về các “Anh Linh” không hoàn giống với cái mà người ta gọi là “Anh Hùng”.
Nhưng- ở bất kì quốc gia nào mà thịnh hành những câu chuyện và bộ phim của Anh Quốc, chắc hẳn không một ai là chưa từng nghe qua tên tuổi của vị Anh Linh này cả. Nổi danh vì tai tiếng, người đó không thể sánh bằng Sherlock Holme hay Arsène Lupin được, nhưng- khác với hai người đó, kẻ đó thật sự đã từng tồn tại ở một thời điểm nào đó trong quá khứ.
Vì một vài lý do, Servant kia giữ im lặng. Flat lo lắng liếc nhìn xung quanh, nhưng rồi- Bất thình lình, một người đàn ông với thân hình vạm vỡ, khoác lên mình bộ đồng phục đen, đột ngột bước vào tầm nhìn của cậu.
“Trời ạ. Đằng ấy cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi đấy à.”
“Tôi làm sao cơ? Này cậu nhóc, cậu đang nói linh tinh gì vậy hả?” Người đàn ông diện đồ đen nhìn Flat một cách nghi ngờ.
Flat hét lên một tiếng, khuôn mặt của cậu dần trở nên trắng bệch.
Hiển nhiên là người đàn ông đó đang mặt bộ đồng phục đen.
Ông ta là một cảnh sát, với một khẩu súng lục đang được đựng bên trong bao súng vắt bên hông. Ông ta nhìn chằm chằm vào Flat- một cậu thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên một băng ghế đối diện đài phun nước, với một con dao đang cầm trên tay giữa thanh thiên bạch nhật.
“Có chuyện gì với cái con dao đó khiến cho cậu lảm nhảm một mình vậy hả, con zai? Và, con dao đó để làm gì hả? Cậu đang hành động một cách vô cùng đáng nghi đấy!”
“K-không, ý của cháu là . . . không phải những gì chú nghĩ đâu . . .”
Flat run bần bật. Cậu cố giải thích chuyện đang làm, nhưng rồi-
“Tôi đã làm cậu bất ngờ đến thế sao?”
Bất thình lình, gã cảnh sát bắt đầu nói chuyện với giọng điệu tử tế. Ông ta đưa chiếc dùi cui cho Flat.
Nó giống hệt như một chiếc dùi cui thật, nhưng- ngay khoảnh khắc Flat cầm lấy nó, chiếc dùi cui tan biến vào hư không.
Bất ngờ, cậu dời ánh nhìn của mình về phía bàn tay của gã cảnh sát để xem xét liệu có gì đáng ngờ hay không. Nhưng lạ thay, gã ta đã biến mất không chút dấu vết. Thế chỗ cho viên cảnh sát đó, người đứng trước mặt cậu lúc này là một người phụ nữ khoác lên mình bộ cánh đầy quyến rũ.
Và rồi, người phụ nữ đó tiếp chuyện với cậu. “Tôi nghĩ rằng mình nên cho cậu thấy chút khả năng của mình trước khi tự giới thiệu bản thân.” Giọng nói ấy, dù mang giọng điệu đầy nữ tính, nhưng nó lại khiến cho cậu có cảm giác giống với giọng nói đã vang lên trong đầu cậu ban nãy.
“Hử? Hử!? Hả!?” Flat càng lúc càng trở nên ngạc nhiên hơn.
Thế rồi, người phụ nữ đó đột ngột biến mất ngay trước mắt cậu, và-
[Ta xin lỗi vì đã khiến cho cậu giật mình, Master. Ta chỉ nghĩ rằng làm như vậy sẽ tiện giải thích hơn.]
Giọng nói trong đầu cậu vang lên thêm lần nữa.
Một vài gia đình ở gần đó dường như đã nhận ra có gì đó không đúng. Một số người đang liên hồi dụi đôi mắt trong khi số khác thì liên tục lắc đầu, và có một vài đứa trẻ đã hỏi với bố mẹ của mình, rằng tại sao viên cảnh sát đó lại đột ngột biến thành một người phụ nữ rồi biến mất. Tất nhiên, đáp lại câu hỏi đó của những đứa trẻ là những tiếng bật cười.
Dựa theo những gì họ đã thấy, và cả vết giày cao gót còn sót lại, họ tin rằng điều mà họ vừa thấy không phải là ảo tưởng.
Sự thật không dành cho những người bình thường chứng kiến sự việc- mà chỉ được tiết lộ bên trong tâm trí của Flat. [Cho phép ta được tự giới thiệu thêm lần nữa. Tên của ta là-]
Flat nín thở chờ đợi giọng nói trong đầu.
Cậu vốn đã biết vị Anh Linh này là gì. Tuy vậy, trong câu chuyện mà người đó đã xuất hiện, tên thật của vị Anh Linh này là thứ quan trong hơn tất cả.
Cậu đợi và chờ đợi để cho giọng nói tiếp tục vang lên trong đầu mình, nhưng-
Khi Anh Linh đó tiếp tục, điều mà người đó nói đã khiến cho cậu bị sốc toàn tập, nhưng theo một nghĩa khác hoàn toàn.
[Thú thật thì, chính ta cũng không biết.]
“Đùa đấy à!?”
Flat bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi. Nhưng rồi, ngay khi nhận ra rằng không có ai đang ở trước mặt mình cả, và hành động của cậu lúc này trông rất ngốc nghếch, Flat ngượng ngùng ngồi xuống trong khi liếc nhìn xung quanh.
Bỏ trò hề của chàng trai qua một bên, vị Servant đó tiếp tục, với giọng nói không hề có lấy một đặt trưng nhận dạng nào.
[Không một ai biết được tên thật của ta, điều đó có khi lẽ lại tốt hơn- ta của bây giờ không phải là ta trong truyền thuyết . . . Hoặc cũng có lẽ, là người đã ngăn chặn các vụ án mạng của ta lại.]
Con dao trên tay Flat không phải là một cổ vật thật sự, mà chỉ là một món hàng nhái.
Nhưng về thân thế của Anh Linh kia-
Lẽ ra nó đã có thể triệu gọi nên một linh hồn mạnh mẽ hơn thế, chính vì nó cũng giống như vị Anh Linh này, chỉ là một bản sao được thiết kế dành cho công chúng.
Servant đó không hề có tên, dù cho những dấu tích cho thấy rằng anh ta đã từng sống trên thế giới này vẫn còn đó.
Dù vậy, không một ai biết được người đó trông như thế nào cả.
Ngoại hình, tên thật, là đàn ông hay đàn bà;
Hay thậm chí liệu người đó có phải là con người hay không;
Không một ai biết được cả.
Anh ta – dù cho giới tính của người đó lúc này vẫn còn là ẩn số - là biểu tượng cho sự sợ hãi; là kẻ đã từng làm rúng động thế giới này. Người ta đã hình dung anh ta theo vô số hướng khác nhau, và anh ta là chủ đề chính cho vô số câu chuyện và giả thuyết.
Có lẽ là một bác sĩ.
Có lẽ là một giáo viên.
Có lẽ là một quý tộc.
Có lẽ là một kỹ nữ.
Có lẽ là môt tên đồ tể.
Có lẽ là một con ác quỷ.
Có lẽ là một vị tiên.
Có lẽ chỉ là một giả thuyết; Có lẽ là hiện thân của sự điên loạn.
Người ta thậm chí còn không thể chắc chắn rằng đó có phải là một con người duy nhất hay không. Nỗi sợ hãi của người ta đối với hắn thêu dệt nên vô số câu chuyện- rồi từ đó, tất cả chúng hợp lại và trở thành một huyền thoại duy nhất.
Nhưng người đó không chỉ là một huyền thoại đơn thuần; Người đó đã thật sự từng tồn tại.
Với Flat, người đã dành hàng năm trời tại Tháp Đồng Hồ, những giai thoại của anh ta là thứ gần gũi với quê nhà của cậu nhất.
Mọi người đều biết đến bằng chứng cho sự tồn tại của người đó.
Tại một quận ở Luân Đôn với tên gọi là Whitechapel.
Năm cái xác của những cô gái mại dâm bị giết một cách dã man được tìm thấy. Không còn bằng chứng nào rõ ràng hơn thế cả.
[Có một cái tên mà người đời thường dùng để gọi ta, và cũng là cái tên mà ta đã viết trong những bức thư của mình.]
“Jack The Reaper.”
Vài tháng trước-
El-Melloi II đã chơi một trò chơi mang tên là “Night Wars of the British Empire –Những Cuộc Dạ Chiến ở Vương Quốc Anh.”
Nghĩ rằng nó là một trò chơi chiến đấu về những hiệp sĩ trong những câu chuyện ở Anh Quốc, anh ta đã gửi thư đặt hàng đến Nhật Bản.
Than ôi, người Nhật không phân biệt được giữa hai từ đồng âm là “Knight” (nghĩa là ‘hiệp sĩ’ ) và “Night” (nghĩa là ‘ban đêm’, hay ‘dạ’) trong cách viết, và trong trường hợp này, họ muốn nhắc đến cái thứ hai. Nhân vật chính trong trò này mà một nhân vật có thật, một kẻ vừa lang thang khắp các phố xá ở Luân Đôn trong màn đêm vừa chống chọi lại phần nhân cánh sát nhân cuồng loạn của mình. Đôi khi, anh ta cũng sẽ phải chiến đấu với những con quỷ gặp trên đường. Đó là một trò chơi nhập vai phiêu lưu.
Dù không phải là thứ mà mình mong đợi, El-Melloi vẫn chơi nó cho đến khi hoàn thành toàn bộ trò chơi, và ghi lại một danh sách những ý kiến khách quan của mình về nó. Và cái đứng đầu trong số đó là “Tên của trò chơi này ẩn chứa khá nhiều điều đáng mong đợi.”
Khi lật tờ phiếu khảo sát lại, anh ta nhận thấy có một số thông tin về những phần quà mà bản thân có thể nhận được trong các cuộc rút thăm trúng thưởng đó .
Nếu bạn gửi tấm phiếu đánh giá này về cho chúng tôi, bạn sẽ có cơ hội trở thành một trong số những người chơi may mắn có được bản sao của con dao với chữ kí của Jack The Reaper trên đó! (Được tặng kèm theo vỏ đựng dao)
-Làm như Jack The Reaper thật sẽ kí tên mình vào con dao đó vậy.
Anh ta khịt mũi khi nghĩ về điều đó. Anh ta mất hết hứng thú với mấy phần quà rồi quay lại với việc viết những dòng ý kiến của mình lên tấm phiếu.
Anh ta đâu thể ngờ được rằng, chính tấm phiếu đó sẽ đem lại cho mình thứ gì.
Và rồi, vài tháng sau-
Flat ngồi trước đài phun nước và có một cuộc trò chuyện trong đầu mình với thực thể Anh Linh kia.
Chỉ trong thoáng chốc, cậu đã có thể nắm rõ mọi chuyện, và nói chuyện một cách thoải mái với thực thể đó.
“Vậy là, đằng ấy nói rằng vì bản thân không phải là một ai đó cụ thể cả, vậy nên đằng ấy mới có được khả năng hóa thân thành bất kì ai, đúng không . . .”
[Ta cho là như vậy. Cậu đã gặp may đấy. Nếu như ta mà hiểu hiện thành Anh Linh của bất kì Class nào khác, có khi ta đã chiếm hữu cơ thể của cậu rồi đắm chìm trong cơn cuồng dại để . . . ừm, cứ coi như ta sẽ đắm chìm trong biển máu đi.]
“Ư . . .” Flat khó có thể coi nó như một lời đùa được. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc ngắm nhìn diện mạo của những con người ở xung quanh.
Nếu Jack hóa điên lên ở đấy, những người pháp sư khác thường sẽ lo lắng rằng sự tồn tại của ma pháp, thứ luôn được giấu kín suốt bấy lâu nay, sẽ bị bại lộ trước công chúng.
Nhưng với Flat thì, cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm vì một lý do khác, không giống như một pháp sư điển hình.
“Ư-ừm . . . Nhân tiện thì, Class của đằng ấy là gì vậy? Assassin chăng?”
[A, xin thứ lỗi. Ta thuộc Class Berserker.]
“Hả?”
Câu trả lời của Anh Linh khiến Flat bối rối.
Flat không phải là một tên ngốc toàn tập- chí ít thì cậu cũng đã tìm hiểu về những điều cơ bản về Cuộc Chiến Chén Thánh.
Flat biết được rằng, những Servant thuộc Class Berserker sẽ đánh đổi lý trí của chính mình để có được sức mạnh.
Nhường như Jack hiểu được nguyên do khiến cho cậu bối rối như vậy. Anh ta bắt đầu giải thích cho cậu về bản chất về class của bản thân.
[Cậu biết đó, ta được người đời nhìn nhận là biểu tượng cho sự điên dại. Vậy nên cái class dành cho những cuồng chiến sĩ đó thưc sự rất hợp với ta.]
“A . . . Kiểu như hai số âm nhân với nhau thì ra số dương đấy hả!”
Bất kì pháp sư nào- không, phải nói là bất kì người bình thường nào cũng sẽ nghi ngờ về tính chính xác của lời giải thích đó. Flat thừa biết như vậy.
Điều này ngược lại, khiến cho Jack cảm thấy bất ngờ, để rồi anh ta lẩm bẩm trong khi tự sửa lại những lời giải thích của mình.
[Nếu như ta là linh hồn của một con người thật sự, thì chuyện này sẽ không xảy ra. Nhưng thay vào đó, vì ta chỉ đơn thuần là biểu tượng cho sự hỗn loạn, ta nghĩ rằng bản thân đã bị bỏ sót. Quả thật là một phép màu mà.
Nhưng ngẫm lại thì, có khi đây cũng chính là điểm đặt biệt của Cuộc Chiến Chén Thánh lần này.]
“Wow, Servant mọi người thật sự rất tuyệt vời đấy!” Như thường lệ, là một cậu trả lời bình thường đến từ Flat.
Nhớ lại vấn đề khiến bản thân cảm thấy “khó chịu”, Servant nhảy sang việc khác. [Nhân tiện thì, lúc ta xuất hiện trước mặt cậu trong diện mạo của tên cảnh sát đó- Tại sao cậu lại không sử dụng đến thuật thôi miên . . . hay những thứ tương tự như vậy lên ta? Điều đó chẳng phải là điều cơ bản nhất trong giới ma thuật sao?]
“Hử? . . . À thì, tôi khi đó chỉ nghĩ rằng, bản thân chỉ cần giải thích một cách đàng hoàng là được, nên . . .”
[Ra vậy. Trong thoáng chốc, ta đã nghi ngờ về năng lực thật sự của cậu đấy, nhóc ạ.]
Flat, cảm thấy đôi chút bối rối từ giọng nói bên trong đầu mình, quyết định đổi chủ đề. “Vậy thì, nếu như có được Chén Thánh, đằng ấy định ước điều gì?”
[Hừm . . . vì cậu là Master của ta, vậy nên ta nghĩ mình nên nói cho cậu biết . . . nhưng xin đấy, đừng có nhạo ta về cái đó.]
Anh Linh kia do dự trong một lúc trước khi để giọng nói của mình tiếp tục vang lên trong đầu Flat.
[. . . Ta muốn biết về danh tính thật sự của kẻ đã sát hại năm con ả đó, năm đứa gái mại dâm ở Whitechapel- hay nói cách khác, là danh tính thật sự của ta. Chỉ vậy thôi.]
“Danh tính thật sự của ông . . .”
[Ta chỉ đơn thuần là một truyền thuyết, không hề có một nhân dạng thật sự. Dẫu là vậy, người ta vẫn liên tục tạo ra vô số những câu chuyện và giả thuyết liên quan đến danh tính và bản chất của ta- chính điều đó khiến ta hoảng sợ. Ta không trông đợi gì một kẻ như cậu, người có cho mình một danh xưng, một thân thể và quá khứ của riêng mình, có thể hiểu được câu chuyện của ta.] Giọng nói kia có vẻ ôn hòa.
Người đó chỉ muốn biết bản thân thật sự là ai.
Nó là một ý niệm không bình thường, nhưng cũng đồng thời là tất cả mọi thứ mà Servant đó hằng mong muốn.
Flat suy nghĩ một lúc. Để rồi, một cách thẳng thẳn, cậu hỏi vị Servant kia. “Vậy thì, nếu như ông biết được điều đó, liệu ông sẽ làm gì? Kiểu, giả sử như ông bị triệu hồi lên ở một chỗ khác ngoại trừ những Cuộc Chiến Chén Thánh . . . liệu ông sẽ có thể hiển hiện với thân thể đã từng thuộc về mình chăng?”
[Có lẽ là như vậy. Dù cho ta của hiện tại có thể khác biệt hoàn toàn so với ta trước kia, thế nhưng ta vẫn chỉ là một tên giết người hàng loạt. Toàn bộ những giai thoại được thêu dệt nên của ta đều được dựa trên điều đó cả. Nếu như ta thật sự là kẻ trong những giai thoại đó đồng thời cũng thật sự tồn tại, thì trách nhiệm của ta là phải hiển hiện làm sao cho giống với ta của thực tại.] Cách mà người đó diễn tả mọi chuyện khiến người ta có cảm tưởng rằng y đang cảm thấy cô đơn.
“Chẳng phải điều đó đồng nghĩa với việc ông không hề có một cái tôi thực sự nào hay sao?” Với không chút lễ độ, Flat hỏi thẳng vào trọng tâm.
Flat chỉ đơn thuần là một con người bộc trực như thế. Servant trở nên sửng sốt, giọng nói đang vang lên trong đầu cậu bộc lộ rõ điều đó.
[. . . Bộ chưa từng ai nói với cậu rằng cậu thiếu lễ độ à?]
“Không, tất nhiên là họ có nói! Họ nói hoài luôn á!”
[Đó không phải là một lời khen đâu . . . nhưng, sao cũng được. Chúng ta không cần phải thảo luận sâu hơn về vấn đề đó nữa. Nhưng nói gì thì nói, ta khá ngạc nhiên khi cậu thấy ta thích hợp để triệu hồi đấy. Chắc hẳn cậu không hề mong đợi sức mạnh hay đạo đức của một anh hùng từ một kẻ như ta đâu nhỉ?]
Đó là một suy nghĩ hoàn toàn hợp lý.
Chưa cần nói đến việc chính Jack The Reaper mới là người đặt ra câu hỏi ấy. Bất kì ai cũng sẽ cảm thấy do dự khi phải ở cạnh một kẻ như vậy, huống hồ gì là hoán triệu kẻ đó với tư cách là Anh Linh của mình-
Flat, thẳng thắng hết mức có thể, trả lời với không chút do dự.
“Tôi thích những kẻ như đằng ấy đấy! Ông biết đó, một người đàn ông với danh phận đầy bí ẩn và đủ thứ nữa!”
[ . . . ]
“Thôi nào, bộ ông không thấy điều đó tuyệt lắm sao? Hơn nữa, đằng ấy thật sự rất ngầu đấy! Chẳng phải như thế rất tuyệt à!?”
Dù cho cậu có thể có trực giác của một người pháp sư, nhưng tính khí của cậu ta- lại không giống một người như vậy.
Nếu có một cách để diễn tả tính khí của cậu ta trên cương vị của một pháp sư, thì-
Đó là, tính tình của cậu thật sự không khác một người bình thường là bao.
Nói một cách rộng lượng, thì Flat được ban tặng cho một sự tò mò vô cùng lớn- mà đã là pháp sư thì phải tò mò.
Mặc dù không rõ Servant kia đã trả lời cậu ta như thế nào- Hắn, một Servant được thành hình từ sự điên cuồng và man rợ, đã sẵn sàng cho trận chiến. Với một chút lạc quan trong giọng nói, hắn ta lên tiếng. [Rất tốt, Master của ta. Hai ta nên bắt đầu từ đâu đây? Với năng lực của ta, chúng ta có thể xâm nhập vào bất cứ nơi đâu, và có thể ám sát được bất kì Master nào ngay tại chỗ chúng đang đứng! Ta đang đợi lệnh của cậu đấy. Mệnh lệnh của cậu là gì?] Servant hỏi một cách sốt sắng.
Mặc khác, Master của hắn ta, vẫn chỉ ngồi tại đó với một nụ cười bình thản trên môi. Quả thật cậu là một pháp sư ít giống với pháp sư nhất.
“Thời tiết hôm nay tuyệt thật đấy. Hãy cứ dành thời gian tận hưởng ánh năng tuyệt vời này thêm chút nữa đã! Thật tuyệt vời và ấm áp làm sao!”
[Cái . . .]
Và thế là, cuộc hành trình của một chàng trai trẻ không hề biết thế nào là bi kịch, cùng với một Ác Linh không gây ra bất kì điều gì khác ngoài tội lỗi đã bắt đầu như thế.
Cả hai chỉ giống nhau ở một điểm duy nhất: không một ai cách xa lý tưởng của Cuộc Chiến Chén Thánh hơn họ cả.
Chỉ duy nhất điều đó mà thôi.