One shot

Chương 2.3

2025-09-19

1

Tôi gặp lại Naruse-kun khoảng ba ngày sau đó. Sau buổi học ở trung tâm. Em ấy đề nghị tới chỗ tôi, nên chúng tôi hẹn nhau ở nhà hàng gia đình gần đó.

“Xin lỗi đã làm phiền chị, Hino-senpai. À mà, chúng ta gặp riêng như vậy có sao không? Em không biết là chị có bạn trai chưa…”

“Không phải lo. Chị chưa có bạn trai nên là “no problem”. Với lại, đừng gọi là Hino-senpai, cứ gọi thân mật hơn đi.”

“Em hiểu rồi. Vậy em gọi chị là Hino-san nhé.”

“Ừm. Chị cũng sẽ gọi em là Naruse-kun.”

Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Sau vài “thủ tục” gặp mặt, chúng tôi bắt đầu vào chuyện chính.

“Về chuyện bạn trai của Izumi-chan hồi cấp ba… Thực sự là chị không biết gì cả. Làm sao mà Naruse-kun biết được vậy?”

“Chuyện đó thì…”

Em ấy dè dặt kể lại. Về sai lầm khi cá rằng “chưa có một mối tình sâu đậm” và câu nói của Izumi-chan về “tình yêu đơn phương”. Về mối quan hệ giả tạo.

Tất cả đều khiến tôi ngạc nhiên, nhưng có một điều khiến tôi bận tâm.

“Khi em tỏ tình và khi tụi em chia tay, Wataya-senpai đều nói rằng chị ấy không thích trai tốt.”

Nó giống với điều tôi viết trong nhật ký.

– Ghét người tốt bụng

– Không hòa hợp với người giỏi việc nhà

– Nói không với người giỏi nấu nướng

– Không thích người quá chu đáo

– Không hợp với người coi trọng gia đình

– Tìm một người không quá nghiêm túc

Hôm trước Izumi-chan còn nói rằng “Một người không trẻ hơn tớ chăng.” Tôi đoán là nó liên quan tới Naruse-kun. Tuy có hơi phân vân, nhưng tôi chỉ kể cho Naruse-kun danh sách đặc điểm về gu của Izumi-chan mà giấu kín chuyện kia.

Sau đó Naruse-kun tóm tắt lại.

“Vậy có khả năng là bạn trai hồi cấp ba của Wataya-senpai là người không tốt bụng, không biết làm việc nhà và nấu ăn, không chu đáo, không coi trọng gia đình, và cũng chẳng hề nghiêm túc.”

Tôi cũng đưa ra kết luận tương tự. Vấn đề là, làm gì có ai trên đời lại đổ một người như thế chứ?

“Nếu Izumi từng có bạn trai hồi cấp ba... và nếu cậu ấy chưa quên được...” Tôi suy nghĩ.

“Vâng.”

“Có khả năng cậu bạn trai kia ngược lại với những lời của cậu ấy nhỉ? Có lẽ cậu ấy vẫn còn yêu người đó, và chưa thể quên được. Vậy nên cậu ấy muốn thử hẹn hò với một người hoàn toàn khác biệt.”

Lời của tôi dường như làm cho Naruse-kun cảm thấy mở mang tầm mắt.

“...Có lẽ là vậy. Có lẽ những khi Wataya-senpai nhớ về người yêu cũ, chị ấy trông đượm buồn, đau đớn.”

Nhớ lại thì thi thoảng Izumi-chan trông đau buồn thật. Vậy đúng là cậu ấy nhớ về người yêu cũ sao? Nhưng Naruse-kun không có vẻ gì là biết nhiều hơn cả.

Có lẽ tôi nên xem lại nhật ký hoặc hỏi trực tiếp cậu ấy. Hoặc là đi hỏi lại mấy bạn cùng lớp của chúng tôi. Tôi chưa từng kể với họ về căn bệnh của mình nên có hơi lo ngại nếu gặp lại họ.

Naruse-kun nói như thể đoán được điều tôi đang nghĩ.

“Em xin lỗi đã kéo Hino-san vào chuyện này. Nếu em không bắt chuyện, có lẽ chị sẽ không cần phải lo lắng. Em thật thiếu suy nghĩ.”

Tôi vội trấn an em ấy.

“Đừng bận tâm. Bản thân chị cũng muốn biết thêm về Izumi-chan mà. Chị cũng có chút suy nghĩ khác.”

“Thật ạ? Nếu có chuyện gì cần thì cứ nhờ em, dù em không chắc có thể giúp được. Em sẽ cố gắng support chị.”

Naruse-kun nói rồi khẽ mỉm cười. Tôi nhận ra tên đàn em này là một người chân thành và ấm áp.

“Em tốt bụng quá nhỉ.”

“Không có chuyện đó đâu ạ. Đó chỉ là sự dịu dàng nửa vời, em cũng chẳng có gì nổi trội cả.”

Không hiểu sao, mấy người tốt bụng thường hay nói vậy. Họ lúc nào cũng coi lòng tốt của mình là tầm thường, vô dụng. Đáng lẽ ra nó phải là điều cao quý nhất. Thế nhưng họ lại coi nó chẳng là gì cả.

Tôi có cảm giác déjàvu. Có lẽ ấn tượng hoặc suy nghĩ của tôi bị ảnh hưởng từ lúc tôi bị mất trí nhớ. Tôi cảm thấy không ổn khi nghĩ thêm về nó.

“Cảm ơn nhiều nhé Naruse-kun. Nếu biết thêm điều gì tôi sẽ liên lạc sau. Thay vào đó…”

Để em ấy khỏi lo nghĩ, tôi lái sang chủ đề khác. Cũng tiện đường hỏi về Izumi-chan ở trường. Naruse-kun cũng vui vẻ kể lại. Izumi-chan vẫn nói chuyện với mọi người thoải mái, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Và mọi người đều nghĩ cậu ấy very cool.

Tôi bật cười, quả thật đúng là Izumi-chan.

“Wataya-senpai thỉnh thoảng lại ở đâu đó trong trường, một nơi chẳng ai lui tới cả. Những lúc đó em thường tìm senpai để nói lời chào.”

“Nghe giống Izumi-chan thật. Cậu ấy làm gì một mình thế?”

“Đọc sách, suy tư, và đọc cuốn gì đó như nhật ký.”

“Nhật ký? Chị không biết cậu ấy có viết nhật ký đấy.”

Một khía cạnh khác của cậu ấy mà tôi không biết. Tôi đã chẳng biết gì nhiều về người bạn than nhất của mình.

“…Mặc dù mình có biết cậu ấy viết tiểu thuyết mà.”

Tôi vô tình nói ra điều có lẽ là không nên.

“Tiểu thuyết ấy ạ?”

“A, xin lỗi. Chị chưa kể em nghe… Nó là…”

Em ấy cười, dường như nhận ra sự do dự của tôi.

“Không cần đâu chị. Em không kể với ai đâu, cũng không hỏi thêm về chuyện đó.”

“Cảm ơn em nhé.”

Khi tôi còn đang cười ngượng, Naruse-kun nhớ ra gì đó.

“Aah”

“Sao vậy?”

“Có một lần Wataya-senpai nói rằng chị ấy thức khuya để viết gì đó… Hoài niệm thật. Dù mới diễn ra trước kì nghỉ hè thôi.”

Em ấy cười buồn. Dù nói rằng chỉ là mối quan hệ giả tạo, nhưng tôi cảm nhận được em thấy thực sự thích Izumi-chan.

“Phấn chấn lên, Naruse-kun.”

“Xin lỗi vì đã ủ rũ như vậy. Em ổn mà.”

Như thể chứng minh mình ổn, em ấy kể về mấy buổi hẹn hò. Như lần họ đi xem bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của Nishikawa Keiko-san.

“Izumi-chan yêu thích Nishikawa Keiko-san thật ha.”

“Vâng. Nhìn chị ấy có hơi giống Nishikawa-san trong ảnh. Kiểu như lạnh lùng gì đó.”

“Quả thật. Nói mới nhớ, Nishikawa Keiko-san đã trở thành giám khảo cho một cuộc thi văn học mới. Chính Izumi-chan kể chị biết đấy.”

“Cuộc thi sao? Ra cũng có những thứ như vậy.. Hm? Vậy thì chắc hẳn nó có hạn nộp chứ nhỉ. Không lẽ…”

Naruse-kun định nói gì đó, nhưng rồi mỉm cười.

“Xin lỗi chị. Không có gì đâu.”

Nụ cười điềm tĩnh, dịu dàng, như thể toát lên con người cậu ấy.