Tuyển Tập BW đặc biệt

Nhật ký “cấm tsukkomi” của Megumi Hamanami

2025-10-07

1

■ Ngày x Tháng O

Đáng ra giờ tôi đã là một nữ sinh cao trung sảng khoái tràn đầy sức sống thanh xuân ràu.

Thế mà dạo này, tên nào tên nấy cũng xỉa xói “Hamanami chính là kiểu tsukkomi mà nhỉ”

Tất cả là tại mấy người đó. Mấy tên đó cứ liên tục làm những chuyện hết sức ngớ ngẩn trước mặt, khiến tôi không thể không khịa được. Thế nên, để thoát khỏi hình tượng nhân vật tấu hài, tôi đã tuyên bố với ba vị tiền bối Kirishima, Hayasaka và Tachibana.

“Em thề, từ hôm nay sẽ không bao giờ đi cà khịa nữa đâu!”

■ Ngày x Tháng O

Gặp tiền bối Kirishima ở hành lang. Anh ấy đeo gọng kính ngược từ trên xuống dưới.

Tôi suýt buột miệng “Cẩu thả cũng vừa vừa phải phải thôi chứ! Mà cái kiểu giả trư ăn thịt hổ này nó chi tiết quá rồi đấy!”, may mà tôi cố sống cố chết nhịn lại, chỉ nói một câu bình thường “Hôm nay trời đẹp quá đi”

Tiền bối Kirishima lộ vẻ mặt tiếc nuối.

■ Ngày x Tháng O

Tiền bối Tachibana ngã xổng xoài ngay trước mắt, cạnh chân còn có một miếng vỏ chuối.

Tôi đã suýt hét lên “Mấy mootips manga bây giờ còn chẳng có tình tiết này nữa là!” may mà tôi đã nén lại, thay vào đó liền đứng tại chỗ tập thể dục buổi sáng để cho qua chuyện.

Tiền bối Tachibana nói với vẻ mặt vô cảm.

“Cảm giác, chán chết.”

Huh?

Chỉ vì không cà khịa mà bị đánh giá như thế này sao!? Bực cả nảy!

■ Nhật ký ngày x tháng O

Tiền bối Hayasaka chạy đến, người mềm oặt, mặt đỏ lựng, ấp úng.

“Kon, konbu~!”

Tôi lập tức ôm chặt tiền bối.

“Xin chị đấy, Hayasaka chị yêu, cứ giữ nguyên như thường là được rồi…”

■ Ngày x Tháng O

Để ép tôi phải làm một tsukkomi ngày nào, ba người kia đã dốc hết sức bình sinh để làm trò con bò miết.

Tiền bối Kirishima thì dùng giọng phát thanh viên để nói chuyện, tiền bối Tachibana thì đội tóc giả xù afro đến trường, còn tiền bối Hayasaka thì sau màn tảo bẹ, lại chuyển qua bắt chước bóng đèn điện rồi cây cầu j đó, đến mức tôi còn chẳng biết có phải đang tấu hài hay không nữa. Tôi vẫn tiếp tục tịnh tâm, những ngày tháng không hẳn bình yên cứ thế trôi qua.

Cảm giác cũng khá ổn.

Ngày tôi đây chia tay vai tsukkomi đã đến rất gần rồi.

■ Ngày xx Tháng O

Tiền bối Kirishima nói có chuyện muốn bàn, nên đã tìm gặp tôi.

Tôi có hơi cảnh giác, nhưng anh ấy bảo không phải là để tấu hài.

“Mẹ anh ấy, hình như quên mất tên món ăn vặt bà thích nhất mất rồi.”

“Vậy ạ. Thế xin hỏi là món ăn vặt như thế nào ạ?”

“Giòn giòn, giống như khoai tây thái lát mỏng ấy em.”

“Thế thì chắc chắn là khoai tây chiên rồi còn gì nữa! Làm gì có món ăn vặt từ khoai tây chiên nào giòn hơn khoai tây  chiên chứ. Trên kệ siêu thị gần như không bao giờ thay đổi, các sản phẩm mới từ khoai tây dù có đổi sang dạng thanh thì cũng không thể nào tránh được độ giòn. Độ giòn của khoai tây chiên là vô đối, là Đại Yokozuna của thế giới khoai tây. Món ăn vặt mẹ anh thích, không nghi ngờ gì nữa, chính là khoai tây chiên!”

Kirishima gật đầu “Ra là vậy” rồi bỏ đi.

■ Ngày xx Tháng O

Tiền bối Kirishima lại chặn tôi lại.

“Cái thứ hôm qua nói, hình như không phải khoai tây chiên.”

“Thế à?”

“Anh hỏi mẹ anh rồi, bà bảo lúc ăn phải rất chú ý lễ nghi.”

“Thế thì không phải khoai tây chiên đâu. Khoai tây chiên là đồ ăn vặt để nằm nhâm nhi! Vừa nhâm nhi miếng khoai vừa vi phạm lễ nghi mới là lễ nghi của khoai tây chiên. Cuối cùng còn nhét cả túi vào miệng, lúc đó làm gì còn lễ nghi nào nữa. Nên tuyệt đối không phải khoai tây chiên.”

“Nhưng bà lại muốn uống cùng Coca cola.”

“Thế thì lại là khoai tây chiên rồi chứ còn gì! Vừa nằm xem TV, vừa có khoai tây chiên và Coca cola, đó mới là cách tận hưởng ngày nghỉ chuẩn Nhật chứ. Món ăn vặt mẹ anh thích, chắc chắn là khoai tây chiên!”

■ Ngày xx Tháng O

“Nhưng vẫn không hiểu.”

“Không hiểu ở đâu?”

“Mẹ anh bảo đó vốn là món điểm tâm của giới thượng lưu Pháp.”

“Thế thì không thể là khoai tây chiên được~! Khoai tây chiên Absolutely là đồ ăn vặt bình dân, chẳng liên quan gì đến giới thượng lưu Pháp. Tưởng tượng xem, trong tranh của Delacroix, trong những người cầm cờ, cầm súng, nếu có thêm một người đeo kính mọt sách gặm khoai tây chiên, cảnh đó sẽ lệch tông cỡ nào? Tuyệt đối không phải khoai tây chiên.”

“Nhưng bà lại bảo, khi chơi game thì không nhâm nhi được.”

“Thế thì chính là khoai tây chiên! Khi chơi game thì làm sao mà ăn khoai tây chiên được, tay cầm sẽ dính đầy dầu. Kết quả là khi chơi game ở nhà bạn mà lấy khoai tây chiên làm đồ ăn vặt, mọi người phải vừa lau tay vừa chơi, không khí sẽ trở nên kỳ lạ. Tóm lại, đồ ăn vặt khiến tay đầy dầu chính là khoai tây chiên. Giờ thì chắc chắn rồi, mẹ anh thích nhất chính là khoai tây chiên!”

“Nhưng mẹ anh bảo ‘không phải khoai tây chiên’.”

“Thế thì không phải khoai tây chiên rồi! Nếu mẹ anh đã nói thẳng ‘không phải khoai tây chiên’, thì không phải khoai tây chiên! Mà sao anh không nói sớm! Em vừa mới thao thao bất tuyệt về Delacroix, lúc đó anh nghĩ gì vậy hả!”

“Xin lỗi.”

“Trời ạ, rốt cuộc là cái quần đùi gì chứ!”

“Nhưng mà, bố anh nói, cũng có thể là chakonabe.”

“Tuyệt đối không thể nào. Anh bớt bớt coi.”

“Cảm ơn mọi người đã coi~”

Đáng ghét~~~~!!

(Phần còn lại của nhật ký bị lấp đầy toàn câu hỏi “Cái quần què gì diễn ra thế này”)