Đứng nói chuyện mãi trước cửa cũng không tiện, nên tôi đưa Kasumi vào phòng khách.
Cổ họng vẫn còn khô vì căng thẳng lúc trong phòng thử đồ, thế là tôi rót trà lúa mạch lạnh cho cả Kasumi và Chloe-san.
“Rồi, cái vụ cậu nói thay hội trưởng câu lạc bộ là sao thế?”
“Lúc luyện tập phần giới thiệu CLB cho buổi Open Campus, hội rưởng bọn tớ hăng quá, kết quả là bị thương... Không kịp hồi phục trước ngày diễn. Thế nên đã nhờ tớ nói với cậu, Masaki, xem có thể giúp thay thế được không.”
Kasumi vừa cầm cốc nước vừa cúi đầu, trông áy náy thấy rõ.
“Nhưng sao lại là Masaki-kun? Anh ấy có tham gia CLB đâu?”
“Thực ra thì anh vẫn còn tên trong danh sách của CLB kiếm đạo mà.”
“Ể!? Anh là thành viên kiếm đạo á!? Em chưa từng nghe luôn đó!”
Chloe-san ngạc nhiên cũng phải. Tôi hầu như chẳng xuất hiện ở CLB, đúng nghĩa hội viên ma.
Nói thật, tôi chỉ gia nhập hồi năm nhất vì Kasumi nhờ. CLB khi đó sắp giải tán vì thiếu người.
CLB này vốn hoạt động kiểu siêu thoải mái… một tuần tập một, hai buổi, chẳng có giải đấu gì cả. Hội trưởng CLB thì thoải mái đến mức… “Cậu muốn đến lúc nào thì đến, không bắt buộc đâu.”
“Anh còn là hội viên ma đến mức thỉnh thoảng quên mất mình từng đăng ký CLB ấy chứ.”
Mà hội viên ma thì vốn dĩ tốt nhất là không lộ diện trước công chúng cơ mà...
“Nhưng mà Open Campus là cuối tuần này rồi đúng không? Liệu có kịp không?”
“Bây giờ bắt đầu thì chỉ Masaki mới kịp thôi. Các thành viên khác ai cũng bận với vai diễn của mình rồi.”
“Với lại Masaki-kun cũng thỉnh thoảng luyện đấu kiếm cùng Genryuu-san vì ông tớ mê phim jidai-geki[note80386], coi như cũng có nền tảng sẵn rồi.”
“Lần này tụi tớ định diễn thế này nè...”
Kasumi vừa nói vừa nhích sát lại cạnh tôi, đưa điện thoại ra phát video cảnh tập luyện.
“Á, cho tớ xem với!”
Chloe-san cũng hứng thú, lập tức dịch sang ngồi bên kia. Thành ra tôi bị kẹp giữa hai người như cái bánh kẹp, không thể cựa quậy.
...Này, tại sao cả hai cứ phải dồn sát về phía tôi vậy chứ? Không thể ngồi cách ra một chút à? Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng thì video đã chạy, đành ngậm ngùi im mồm luôn.
Dù là bạn thời thơ ấu và em gái cùng nhà, bị hai bên dán sát thế này thì tim tôi cũng chẳng thể bình tĩnh nổi. Nhất là với Chloe-san, hình ảnh em ấy trong bộ bikini hồi nãy cứ liên tục lởn vởn trong đầu tôi, khiến nhịp tim càng lúc càng loạn.
Bình tĩnh, tập trung vào video thôi...!
Trong video, hội trưởng CLB không chỉ vung kiếm mà còn thêm cả mấy đòn chân. Nhìn thôi cũng thấy cậu ta đã dốc sức hết mình.
...Cái này mà bảo tôi diễn thay thì hơi quá sức đấy nhỉ.
“...Đấy, đại khái là thế.”
Tắt video, Kasumi quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy mong chờ.
“...Cậu giúp được chứ?”
“Cậu đâu còn ai khác nhờ vả nữa, đúng không?”
“Vậy tức là…”
Đôi mắt Kasumi bừng sáng lên ngay lập tức.
“Gửi video này cho tớ. Tớ sẽ cố học thuộc trước ngày mai.”
Nghe thì ngầu đấy, nhưng vừa buột miệng xong tôi đã thấy hối hận.
Liệu có kịp thật không? Tôi nhớ nổi không đây?
Mà nghĩ kỹ thì, để một hội viên ma đóng vai hội trưởng CLB... đúng là chuyện kỳ khôi thật mà…

