“Cô em kế đã đối mặt với mình với vị thế của người yêu cũ.”
Trên gương nhà tắm, khuôn mặt phản chiếu trong gương của tôi nhăn nhó khi nghĩ đến điều trên.
Trong khi tôi chậm rãi ngâm mình trong bồn tắm, tôi không ngừng nghĩ về những chuyện vừa rồi.
Thật bất ngờ khi đột nhiên gặp một thành viên của gia đình Yuunagi.
Tôi chưa hề chuẩn bị và chuyện đó cũng gây ra một hiểu lầm to tướng.
“Haiz, thật xấu hổ khi mất phong thái trước mặt một đứa trẻ mà…”
Thân là một người lớn thì tôi đang làm cái quái gì vậy?
Trong khi tôi thẫn thờ nhìn lên trần nhà tắm tích tụ đầy hơi nước, cơn giận của tôi bộc phát.
“Dù có là anh em thì hai người đó quá gần gũi rồi.”
… Không, nói vậy vẫn chưa chính xác.
Ít nhất là từ phía bé Kaguya, có gì đó khác biệt.
“Hai nhóc ấy gần gũi quá.”
Cái bầu không khí khi Kaguya ôm Yuunagi trong phòng không giống anh em gì hết. Nếu như em ấy cứ tạo ra cảm giác thắm thiết tình cảm như vậy, cũng dễ hiểu vì sao tôi lại hiểu nhầm em ấy là người thứ ba.
“Không không, mình và Yuunagi thậm chí còn chưa hẹn hò cơ mà!”
Tôi không có tư cách gì để chỉ trích người khác.
Tôi thầm cười nhạo bản thân khi đã thêm từ ‘chưa’ trong khi chỉ ra được khúc mắc của mình.
Tôi đã quá tập trung vào Yuunagi đến nỗi thêm điều khoản thứ sáu vào Thỏa Thuận Hàng Xóm.
Thật lòng thì tôi hy vọng cậu ấy sẽ không có bạn gái.
Cứ nghĩ đến Yuunagi là tính chiếm hữu trong tôi lại dâng lên không chút kiểm soát. Tôi đã dựa dẫm vào cậu ấy như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này.
Tôi muốn cậu ấy ở bên tôi mãi mãi.
Tôi đã biết ơn và mừng rỡ làm sao khi cậu ấy chăm sóc tôi vào Tuần Lễ Vàng. Nhưng nghĩ lại thì, tôi đã để lộ khía cạnh yếu đuối trong khi cố gắng tỏ vẻ chín chắn và trưởng thành.
Có cậu ấy bên cạnh, tôi có thể tự tin bộc lộ bản chất thật của mình mà không cần e ngại.
Thật bất ngờ là người đầu tiên mà tôi có thể cảm thấy thế này lại là một người trẻ tuổi hơn.
Và một khi cậu ấy êm xuôi tốt nghiệp, mối quan hệ chập chờn này sẽ kết thúc. Chỉ nghĩ thôi là tim tôi đã vui mừng đập thình thịch rồi.
Cậu ấy đã thay đổi tôi, một người mất niềm tin vào tình yêu vĩnh cửu do cuộc hôn nhân đổ vỡ của cha mẹ tôi.
Phải nói đây là một phép màu khi tôi gặp được người như cậu ấy.
Sau khi tôi thấy mối quan hệ của giữa cậu ấy và cô em kế, tôi nhận ra cậu ấy không giống những người khác.
“Một cô em kế khó đối phó à?”
Đó chính là ấn tượng thật lòng của tôi. Thật bất ngờ là Kaguya chỉ mới học lớp 9.
Bất cứ cậu bé nào cùng tuổi Yuunagi cũng sẽ lúng túng trước một cô em gái đáng yêu như vậy. Tuy em ấy vẫn còn quá ngây thơ để gọi là quyến rũ, sự lôi cuốn dễ dàng trêu đùa với bất kỳ đứa con trai nào của em ấy sẽ sớm phát triển thêm thôi.
Trước một cô gái giỏi đóng vai được chiều chuộng như em ấy thì con trai đổ như rơm rạ trước Kaguya cũng dễ hiểu thôi.
Kiểu người mà chỉ cần đứng thôi đã làm con tim xao xuyến rồi.
--Em ấy là một kiểu người rất nguy hiểm.
“Cơ mà, cái tính cách biết kiềm chế của em ấy cũng là lí do mình thích Yuunagi.”
Tôi tin vào cậu ấy.
Dù sao thì, cậu ấy còn căng thẳng hơn và mất bình tĩnh khi tôi mặc bộ đồ bơi và vào tắm chung mà.
“Ắt hẳn Yuunagi cũng có lí do riêng để không dao động trước một cô em gái cuốn hút như vậy.”
Những vấn đề của thế giới thường tệ đi vì cái phanh của lý trí không hoạt động được. Nếu mối quan hệ hang xóm của chúng tôi bị ham muốn cuốn đi, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ.
“Mình tự hỏi đó có phải lí do mà Yuunagi quyết định dọn ra ở riêng không.”
Tò mò quá. Tôi cực kỳ tò mò, nhưng tôi cũng sợ làm phiền cậu ấy nếu hỏi một cách bất cẩn.
Sau cuộc tái hôn của bố mẹ, Yuunagi bảo cậu ấy không hòa thuận với mẹ nhưng tôi vẫn chưa biết chi tiết ra sao.
Tôi không nghĩ là cậu ấy nói dối mình về chuyện này, nhưng tôi cũng không nghĩ đó là toàn bộ sự thật.
Thái độ của Yuunagi đối với bé Kaguya vào ngày hôm nay không giống như cậu ấy muốn cắt đứt mối quan hệ, nhưng cũng không giống tình yêu vô điều kiện giữa người thân.
Kể cả người lớn cũng bức bối với gia đình họ, huống chi là hai anh em khác cha khác mẹ.
Chuyện này không phải là thứ có thể đơn giản phân biệt giữa thích và ghét. Một người khác giới nhưng mình không bao giờ được phép yêu.
Cũng không khó để mường tượng rằng cậu ấy đã gặp bao nhiêu rắc rối vào lúc mới bắt đầu.
“...Khiến cho một cô bé phải mong chờ như thế thì mình cũng là một người lớn tồi luôn.”
Tôi cảm thấy xấu hổ khi tham gia vào một kiểu trêu đùa với Kaguya.
Trong khi bị cảm giác tội lỗi này quấn lấy, một cuộc gọi đến từ cô bạn thân của tôi gọi tới và tôi lập tức bắt máy trong bồn tắm.
“Alo?”
[A, Reiyu, cậu đang đi tắm hả? Tớ có nên gọi lại sau không?]
“Không sao. Tớ cũng đang muốn nói chuyện.”
[Thật là tiếc khi chúng ta không thể đi chơi biển vào Tuần Lễ Vàng. À mà cơn bệnh của cậu ra sao rồi?]
“Tớ đã khỏe hơn nhờ có sự chăm sóc của Yuunagi đó nha.”
[...Cậu đang khoe mẽ hả? Nghe giống khoe quá. Tớ cấm đó!]
“Đâu có đâu!”
Tôi chỉ muốn trả lời câu hỏi của cô ấy thôi. Tôi đâu có muốn khoe gì đâu.
[May cho cậu đấy, tớ ghen tỵ muốn chết đây này. Giá như tớ có một người yêu chịu chăm sóc và phụ việc nhà cho tớ.]
“Cậu nói như thể tớ hoàn toàn phụ thuộc vào em ấy vậy! Trong mối quan hệ này, tụi tớ bình đẳng với nhau nha, được chứ!”
[Rồi, rồi, tớ chỉ muốn chắc chắn là sẽ được cậu mời đi dự đám cưới thôi mà. Tớ sẽ kể toàn bộ câu chuyện cách hai người gặp nhau nhé.]
“Cậu đừng có nói bậy bạ. Từ khi tớ gặp cô em kế của em ấy thì tớ đã khổ lắm rồi.”
[Cậu đã gặp em kế của cậu ấy ư!? Hai người có chuyển sang đấu võ mồm không? Kể cho tớ nghe đi!]
“Thôi đi, cậu bình tĩnh cho tớ coi!”
[Xin lỗi, hình như tớ đùa hơi quá trớn trong khi cậu vẫn còn trong giai đoạn hồi phục nhỉ?]
“Thật là…”
[Nhân tiện thì lần gặp mặt đầu tiên với gia đình người cậu thích ra sao rồi? Đôi khi ý kiến của họ ảnh hưởng đến mối quan hệ lắm đó. Họ có thể nói là họ không quan tâm đến việc hẹn hò, nhưng không cho cưới đó.]
Rõ ràng là cô bạn thân của tôi rất khoái trêu đùa tôi.
“Tớ nghĩ em gái của em ấy đang canh chừng tớ.”
[Ồ? Em ấy không ngại Reiyu à? Cô em kế đó can đảm đó.]
“Tớ thì hy vọng được kết thân với em ấy hơn.”
[Mới đây mà cậu đã căn buồng trước cho tương lai rồi!]
“Đây chỉ là một phần trong việc làm hàng xóm thôi.”
[Thật khó để hạ cảnh giác khi bị người cùng giới soi mói, đúng không?]
Chỉ một gợi ý từ cô bạn thân của tôi là cô ấy đã thành công khơi dậy sự lo lắng mà tôi kìm nén nãy giờ rồi.
“Nếu như cô em gái ghét tớ thì sao? Em ấy là kiểu người sẽ tự xưng là brocon trước mặt người lạ đó.”
[Ấy chà, nghe rắc rối quá. Đối với em ấy thì Reiyu giống như một con mèo vụng trộm chôm đi anh trai yêu dấu của em ấy đó.]
“Thật vậy hả? Đó là cách em ấy đang nghĩ sao?”
Việc tôi đã nói dối tên và nghề nghiệp càng khiến tôi lo lắng hơn.
[...]
“Sao cậu im lặng thế?”
[Chà, tại tớ thấy Reiyu thật sự nghĩ đến tương lai với cậu bé hàng xóm đó.]
Với một thái độ nửa đùa cợt nửa chúc mừng, cô bạn của tôi chỉ ra tham vọng của tôi.
Tôi đã không hề để ý đến những gì mình nói…
“~~~!”
[Nghe câu chuyện tình yêu ngây ngô của Reiyu thật là vui ghê.]
Sau khi cô ấy chọc tôi một câu cuối, cuộc gọi điện kết thúc.
Tôi rất muốn được thoát khỏi tình trạng tiến thoái lưỡng nan giữa con tim và lí trí này. Tôi sẽ hạnh phúc đến dường nào nếu có thể tự do hành động mà không cần phải giấu giếm những cảm xúc này chứ?
Vì vậy, tôi càng muốn tạo ấn tượng tốt với em gái cậu ấy.
Tôi rất muốn thân thiết, nhưng tôi cũng sợ mình quá gần gũi với Yuunagi.
“Có lẽ mình nên hỏi bằng tin nhắn. Nhưng đã quá trễ rồi…”
Sự trì hoãn chưa bao giờ tốt cho tinh thần của tôi, nhưng tôi không thể bắt mình liên lạc cho cậu ấy được.
Trong khi tôi đang ngẫm nghĩ với một phần khuôn mặt chôn dưới nước, một cuộc gọi đến từ Yuunagi.
“A!”
Tôi suýt nữa đánh rơi điện thoại trong bồn tắm rồi.
Trong quá trình bắt lấy chiếc điện thoại, tôi vô tình bấm nút trả lời.
[Chị Tenjou, em cảm ơn chị về chuyện lúc nãy… chị sao thế? Tại sao giọng chị lại vang vậy?]
“C-Có gì đâu. Sao thế em?”
[Em muốn nói về Kaguya. Em có thể đi qua phòng chị ngay không?]
“Tuy hơi đột ngột nhưng chị không phiền đâu.”
[Chị Tenjou, nếu cứ trì hoãn mãi, thì chị sẽ bắt đầu lo lắng bồi hồi trong vô ích đó. Em e là chị sẽ mất ngủ vào tối nay mất.]
Em ấy như thể nhìn thấu được tình huống của tôi vậy.
Trước sự quan tâm và chu đáo của cậu ấy, tôi cảm thấy thật cảm động.
[Em sẽ quay về căn hộ trong vòng năm phút nữa. Chị có thể qua đó kịp lúc không?]
“Không!”
“Hả?”
[Ba mươi, không. Em có thể cho chị thêm hai mươi phút được không? Chị cảm ơn em nhiều!]
Không đợi em ấy trả lời, tôi lập tức cúp máy và chạy ra khỏi phòng tắm. Tại sao phụ nữ phải mất công chuẩn bị nhiều quá vậy!

