Tập 01

Chương kết: Vào ánh bình minh rực rỡ

2025-09-11

4

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo khác lạ với mọi khi. Tôi lóng ngóng mò mẫm chiếc điện thoại đang reo bên gối và chạm vào màn hình trong khi vẫn còn ngái ngủ.

Tiếng chuông nhanh chóng im bặt.

"Oáp... Đến lúc dậy rồi nhỉ."

Tôi duỗi người trên giường, nhưng trước khi kịp duỗi thẳng tay chân, tôi va phải thứ gì đó bên cạnh.

"Ui da..."

Khi tay tôi va vào vật đó, một giọng nói khác ngoài tôi kêu lên.

"Hả?"

Tôi quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Chung giường với tôi còn có một người khác. Khi người đó xoay mặt qua, tôi thấy khuôn mặt đang say ngủ của Nishiki Yuunagi.

"-!? Không thể nào, tại sao lại thế này?"

Tôi lớn tiếng và ngồi bật dậy.

Nhìn quanh phòng, tôi nhận ra đây là phòng của cậu ấy. Ánh đèn đường vẫn y hệt tối qua, và chúng tôi đang nằm cạnh nhau trên một chiếc giường đơn.

Tôi thậm chí vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua nữa. Tôi lập tức hiểu ra tình huống.

Đêm qua, tôi định quay về phòng sau khi chắc chắn Yuunagi đã ngủ, nhưng tôi lại ngủ quên mất. Và khi tỉnh dậy giữa đêm, tôi mơ màng trèo lên giường theo thói quen. Thành thử, tôi lại thức dậy trong phòng cậu ấy.

Trời đất ơi, tôi lại ngủ quên trên cùng một chiếc giường rồi nè! Cái gì mà ‘Không ai tắm hai lần trên một dòng sông’ chứ!!!

Ai mà ngờ, tôi lại phạm lại sai lầm của lần trước chứ!?

Tệ hơn nữa, tôi còn qua đêm trên cùng một chiếc giường với học trò của mình. Tôi đã ngủ chung với một chàng trai...

Những ký ức của ngày hôm qua ập về. Biểu cảm yếu đuối của cậu ấy khiến tim tôi xao xuyến, những hành động bất cẩn trong phòng tắm, và những lời nói chúng tôi trao đổi đã dẫn đến việc tôi ngủ lại ở đây.

Tôi xấu hổ đến mức suýt hét lên, nhưng rồi…

[Nishiki? Có ai khác ở đó không?]

Mặc dù chuông báo thức đã dừng, giọng nói của một người phụ nữ vẫn vang lên từ loa điện thoại.

“---!”

Tôi hối hả cầm lấy điện thoại và thấy giao diện gọi điện với cái tên Kuhouin Akira. Hình như tôi đã vô tình bấm vào điện thoại của Yuunagi.

[Ai đang ở đó vậy?]

Giọng của Kuhouin tỏ vẻ nghi hoặc.

Nếu bị phát hiện, tôi sẽ bị cả xã hội lên án mất. Tiêu rồi, tôi phải làm sao đây!?

Cùng lúc đó, Yuunagi tỉnh dậy.

"Sao thế cô giáo? Chuyện gì-mmpf!?"

Tôi nhanh chóng bịt miệng cậu ấy lại.

"Chào cháu, cô là mẹ của Yuunagi đây. Cô vừa ghé thăm để chăm sóc cho nó ấy mà."

Tôi cố thay đổi giọng mình và giải thích tình huống mặc dù không ai hỏi.

"Mẹ của Nishiki? Cháu xin lỗi vì đã thất lễ ạ. Cháu là bạn cùng lớp của cậu ấy, Kuhouin. Cơ mà giọng của cô nghe khá trẻ đấy ạ."

"Ui, ai cũng khen cô như vậy mà."

Mồ hôi lạnh túa ra khi tôi cố gắng giả làm mẹ của cậu ấy.

"Xin lỗi cô, nhưng chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa? Giọng cô nghe quen quá."

"Có lẽ cháu nhớ nhầm rồi. Thế cháu cần gì ở Nishiki vậy?"

Yuunagi gỡ tay tôi ra khi nhận ra người tôi đang nói chuyện là ai.

"Cháu gọi vì lo cho sức khỏe của Nishiki ạ."

"Con cô đã khỏe hơn rồi, thằng bé đã hạ sốt và ăn uống bình thường. Cháu đừng lo lắng, và cô cảm ơn vì đã cháu đã quan tâm nhé."

Bên cạnh, Yuunagi lúc này trông khỏe khoắn hơn ngày hôm qua, và đang cố gắng nhịn cười.

[Thế thì tốt rồi. Cháu mong cô chuyển lời hỏi thăm giùm ạ.]

Sau khi kết thúc cuộc gọi với trò Kuhouin, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Chị đừng có làm em cười khi mới thức dậy chứ! Em suýt đứng tim đó."

Yuunagi bật cười, xem ra em ấy đã hồi phục hoàn toàn.

"Chị thì tưởng tim mình ngừng đập rồi."

Tim tôi vẫn còn đập thình thịch, và tôi phải dựa vào giường để giữ thăng bằng.

"Chị Tenjou, chị lại vô thức trèo lên giường em nữa rồi. Chẳng phải chị đã hứa vào tối qua rồi à? Nghiêm túc đấy, sẽ thật tệ nếu chị bị lây bệnh đó."

Cậu ấy lo lắng và thấu hiểu lí do tại sao tôi lại ở trên giường.

"Ư, chị không có lời bào chữa nào hết."

Tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng cậu ấy.

"Thôi kệ đi. Em cũng đã ngủ thẳng cẳng mà không để ý gì mà"

"Vậy thì tốt. Em nhìn khá hơn rồi đó."

"Đấy là nhờ có chị ở bên em đó.”

"Không phải đâu."

"Nhưng sự thật là nhờ có chị Tenjou chăm sóc mà em mới có thể hồi phục mà."

Tâm trạng của Yuunagi khá tốt sau khi khỏi bệnh.

"Cơ mà em đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời rồi."

"Cơ hội gì cơ?"

"Người ta có câu, ‘Cơm dâng tận miệng mà không ăn thì phí’. Thật đáng tiếc là em đã không làm gì khi chúng ta ngủ cùng nhau."

"Em đã hứa là sẽ kiềm chế mà!"

"Tính ra là em đã chứng minh rằng chị có thể ngủ an toàn bên cạnh em, đúng không?"

Vẻ mặt đắc ý của cậu ta khiến tôi tức giận.

"Không tính, đó là vì em đang bị ốm!"

"Thế chúng ta ngủ chung một lần nữa khi em khỏe nhé?"

"Không đời nào!?"

Tôi lùi lại và suýt ngã khỏi giường.

"--Suýt soát đó! Vậy chị vì cái ôm này mà tha thứ cho em chứ?"

Yuunagi nhanh tay đỡ lưng tôi và kéo tôi vào lòng. Thành ra, tôi bị cậu ấy ôm vào lòng.

Trong khoảnh khắc này, cảm giác an toàn này bao trùm tôi và khiến tôi không nỡ giãy ra.

"Xem ra chị không ghét bị ôm lắm nhỉ."

Yuunagi lén nhìn mặt tôi và mỉm cười.

"Đó là em tưởng tượng thôi!"

"Hay là chúng ta cứ ôm thế này một lúc nữa đi?"

Tôi chần chừ giây lát và nhận ra chuyện này cũng không tệ lắm.

"Chị do dự rồi, đúng không?"

"Chị có cảm giác như đang bị em trêu đùa vậy..."

"Có đùa đâu, em đang nghiêm túc đó.”

Cậu ấy bình tĩnh nói.

Tôi không thể bác bỏ lời cậu ấy nữa.

"Ai mà ngờ một cơn cảm lạnh lại dẫn đến chuyện này chứ?"

Trong căn phòng tràn ngập ánh ban mai, cả hai chúng tôi bật cười bên nhau trên một chiếc giường.

Tôi từng nghĩ rằng mình không cần phải tìm tình yêu, dù đôi khi tôi cảm thấy cô đơn.

Và tôi vẫn chưa biết liệu tình yêu vĩnh cửu có tồn tại hay không.

Nhưng những buổi sáng chào đón nhau bằng tiếng cười như thế này thật sự rất hạnh phúc.