Tập 01

Chương 05: Đầu tiên, hãy thử mở lòng

2025-09-10

9

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi nhận ra rằng mình bị ốm.

Tôi không có nhiệt kế, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự khó chịu lan khắp toàn thân. Việc đứng lên thôi cũng rất khó khăn.

Khi tôi đi lấy nước từ tủ lạnh, tôi mới nhớ ra mình để quên đồ mua hôm qua trong phòng chị Tenjou.

Phát hiện này đã hạ gục tinh thần tôi.

Tôi phải chấp nhận sự thật thôi. Tôi đã bị cảm lạnh rồi.

Sau khi giải quyết cơn khát, tôi quay lại giường và chuông điện thoại tôi reo.

“Alo?”

[Ôi chà, cuối cùng cũng bắt máy.]

Một giọng nói châm chọc đến từ bên kia đầu dây.

“Akira à?”

Tôi không ngờ cô ấy sẽ gọi điện cho mình.

[Cậu tỉnh chưa vậy?]

“À, đến giờ gọi điện buổi sáng rồi sao…”

Nhìn vào đồng hồ treo tường trong phòng, tôi thấy mình đã trễ giờ gọi điện buổi sáng từ lâu.

[Hiếm lắm cậu mới không gọi điện buổi sáng đó. Cậu ngủ quên à?]

“Cậu có thể tự thức dậy rồi nên tớ cũng không cần gọi nữa.”

[Ha. Vậy tớ sẽ nhân cơ hội này than phiền với Nishiki vì đã quên mất cuộc gọi]

“Ừm. Lỗi của tớ thật.”

[Nishiki? Giọng cậu nghe tệ quá. Cậu bị bệnh hả?]

“Ừm, có vẻ như tớ bị cảm rồi. Hơi nặng một chút nên tớ sẽ nghỉ học vào hôm nay.”

Tôi chắc chắn không thể đến trường trong tình trạng này. Sẽ thật tệ nếu tôi cưỡng ép bản thân quá mức và lây bệnh cho cô giáo đứng trước mặt tôi.

“Tớ xin lỗi, nhưng cậu có thể nói với cô Tenjou rằng tớ không đi học hôm nay được không?”

Tôi thấy thật tệ khi nhờ Akira, nhưng cô ấy là người duy nhất mà tôi có thể nhờ vả.

[Cũng được.]

“Cảm ơn cậu.”

Thật may là cô ấy dễ dàng đồng ý.

Sau sự cố tối hôm qua, tôi cảm thấy thật khó để gửi tin nhắn cho chị Tenjou. Nhất là vào lúc này, việc tôi xin nghỉ như một lời biện minh trắng trợn vậy.

Càng nghĩ, tôi càng thấy tội lỗi.

[Nhưng cậu thật sự ổn không đó?]

“Hôm nay, cậu tốt bụng quá. Tớ hy vọng cậu sẽ luôn như vậy.”

[Bớt nói nhảm và nghỉ ngơi đàng hoàng đi. Bố mẹ cậu biết chuyện này chưa?]

“Tớ sống một mình nên họ không biết đâu.”

[Ồ, thật vậy à…]

Akira bỗng nhiên im bặt.

“Akira?”

[Cậu muốn tớ ghé qua và chăm sóc không?]

Nghe câu này, tôi tưởng mình bị ảo giác vì bệnh.

“Akira…cậu quả nhiên là một người tốt nhỉ.”

[Này, ai mà không lo lắng cho người bệnh chứ.]

“Tớ chỉ bị cảm lạnh thôi, ngủ cái là hết rồi. Cậu không cần lo cho tớ đâu, cậu sẽ bị trễ học đó.”

[Nếu bệnh của cậu trở nặng thì cậu hãy báo tớ. Tớ sẽ mua đồ cho.]

“Có cậu quan tâm là tớ mừng rồi. Cảm ơn cậu.”

Sau cuộc gọi điện, tôi vì mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Tôi ngủ, đi vệ sinh, uống nước, và lại đi ngủ, lặp đi lặp lại vài lần.

Ngay cả vậy, căn bệnh của tôi cũng không biến mất. Mấy giấc ngủ của tôi bị nông đến nỗi tôi nửa mê nửa tỉnh.

Tuy nhiên, tôi biết là tôi đang mơ khi một người không nên ở đây lại xuất hiện. Và đó là về một sự kiện trong quá khứ mà tôi không thể thay đổi được nữa.

Dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể quên được.

Người ấy là lí do vì sao tôi chọn cách sống một mình và tự lập.

Người con gái đáng yêu đã thủ thỉ khóc trong vòng tay tôi từ cuộc tái hôn của mẹ tôi.

“Em không muốn làm em gái của anh Yuu đâu!”

Tôi và em ấy là hai người khác huyết thống nhưng lại trở thành anh em sống chung một mái nhà. Thế mà, người mà tôi coi là em gái sau khi trở thành một gia đình, lại ước gì chúng tôi chỉ là người lạ.

Tôi sẽ hạnh phúc biết bao nếu em ấy có thể đáp lại tình cảm chân thành của tôi.

Em ấy là một người đẹp trong mắt vô số người, và đương nhiên, tôi cũng quý em ấy. Vì em ấy rất quan trọng với tôi, việc giúp đỡ em ấy khi em ấy gặp rắc rối là điều hiển nhiên.

Ít nhất thì đó là những gì tôi nghĩ.

Tình cảm mà em ấy dành cho tôi lại khác xa với tình cảm gia đình. Nó gần giống tình yêu nam nữ hơn.

Nhận ra cảm xúc của em ấy, tôi không thể ở bên em ấy nữa. Bên cạnh đó, thứ tình cảm đó sẽ phá hỏng hạnh phúc mới của mẹ tôi mất.

Thành ra, tôi chọn cách tách bản thân khỏi gia đình.

Tỉnh lại từ giấc mơ, tôi nhìn lên trần nhà của căn phòng mà mình đang thuê. Căn bệnh của tôi vẫn chưa thuyên giảm.

Từ lúc tôi bắt đầu sống tự lập, tôi nghĩ mình đã rất cẩn thận với sức khỏe bản thân rồi.

Mỗi khi tôi bị bệnh như thế này, cảm xúc cô đơn khi sống một mình lại bám lấy tôi. Cảm giác cô đơn trở nên quá sức chịu đựng, đè nặng lên cơ thể và tâm trí yếu ớt của tôi.

“...”

Khát nước, tôi với tay lấy chai nước mà tôi đã đặt gần gối.

Do tôi không còn đồ dự trữ, tôi đã thức dậy vào buổi trưa và đi ra máy bán hàng tự động gần nhất để mua một chai nước giải khát.

Tủ lạnh của tôi cũng không còn gì nhiều.

Không còn sức để đứng trong bếp nữa, tôi đành phải uống nước.

*Bộp*

Lúc này, tôi cho rằng âm thanh mà mình vừa nghe là tiếng của chai nước bị rơi xuống sàn. Tuy nhiên, tôi đã quên mất là mình đã uống hết chai nước rồi.

Tôi chỉ nghĩ, giờ sẽ không có ai giúp mình cầm chai nước lên hết, và tôi cũng không có đủ năng lượng để đi đến tủ lạnh lấy thêm nước.

Tôi miễn cưỡng ép bản thân ngủ bằng cách nhắm mắt.

“Em khát nước không? Chị sẽ đi lấy nước cho em uống.”

Nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ đáng lẽ không nên ở đây, tôi nghĩ mình vừa bị ảo giác nữa rồi.

“Em mở miệng được không? Đây, chị sẽ mở nắp chai cho em.”

Tôi nghe theo chỉ dẫn và một dòng nước lạnh chạy vào trong miệng tôi. Cảm giác nước lan tỏa khắp cơ thể thật dễ chịu.

“Em muốn uống thêm không?”

Với cái cổ họng không còn khát khô, tôi đáp lại câu hỏi bằng một tiếng “Không”.

“Vậy thì tốt. Nếu em muốn uống thêm thì cứ nói chị nhé, Yuunagi.”

“...Hả, cô Tenjou?”

Sau khi chớp mắt vài lần nữa, tôi thấy khuôn mặt của Tenjou Reiyu sát bên mình. Cảm giác về thời gian của tôi đã phai mờ do tôi đã dành cả ngày trên giường.

Dựa vào ánh nắng len lỏi qua khe màn cửa sổ, tôi có thể đoán được đây là xế chiều.

Vào thời gian này trong tuần, Tenjou Reiyu không nên đến phòng tôi chứ.

Vậy điều này nghĩa là—

“Chắc mình đang mơ rồi…”

“Đây là hiện thực. Em cảm thấy thế nào rồi? Em bệnh nặng không? Nhiệt kế của em đâu?”

Tràn đầy sức sống, phong cách trò chuyện của cô ấy vẫn ở chế độ cô giáo Tenjou dạy học trên trường.

Điều này khiến tôi cảm giác thiếu chân thực một cách kỳ lạ.

“...Em không có nhiệt kế.”

Tôi đáp lại lời cô ấy.

“Vậy để chị kiểm tra nhiệt độ của em.”

Cô ấy đặt tay lên trán tôi. Lòng bàn tay lạnh của cô giáo thật dễ chịu và giúp cho cái đầu óc mơ màng vì bệnh của tôi tỉnh hơn một chút.

“Hả, chị là thật…?”

Chị Tenjou đang khuỵu gối bên giường tôi là thật.

“Đừng có cưỡng ép bản thân nói chuyện khi bệnh.”

“Chẳng phải chị nên dạy học vào lúc này à?”

Giờ này, cô ấy phải luyện tập cho câu lạc bộ bơi lội mới đúng.

“Chị đã đưa sách hướng dẫn cho câu lạc bộ và nhờ một giáo viên khác dạy giùm rồi.”

“Nhưng chị vào phòng em bằng cách nào vậy?”

“Cửa phòng em không khóa nên chị cứ đi thẳng vào thôi. Chị xin lỗi.”

Chị Tenjou bình tĩnh giải thích như thể đó là chuyện nhỏ. À, hình như tôi quên khóa cửa sau khi đi mua nước vào buổi trưa.

“Sao chị đến đây vậy?”

“Chị đến là vì chị lo cho em, nên chị muốn chăm sóc em. Thế thôi.”

“Nếu em là chị, em sẽ vì ngại mà không đến đây.”

Do đầu tôi không hoạt động được vì bệnh, tôi nói thẳng ra tất cả những gì mình nghĩ.

“Điều khoản thứ hai của Thỏa Thuận Hàng Xóm: ‘Nếu một bên gặp rắc rối, bên còn lại phải lập tức giúp đỡ người đó’. Đó chính là thứ mà chúng ta đã lập ra mà.”

Chị Tenjou thành thật nói.

“...Em tưởng nó sẽ bị vô hiệu hóa vì chuyện tối qua chứ.”

“Không có đâu. Nếu thiếu em thì chị sẽ chết mất.”

“Chị lại phóng đại nữa rồi.”

Tôi cố gắng cười cho qua câu đùa của chị Tenjou nhưng không có tác dụng. Cô ấy nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho tôi, và thú nhận một cách chân thành nhất có thể:

“Dù cho Thỏa Thuận Hàng Xóm bị vô hiệu hóa, chị vẫn có thể sống và em cũng vậy. Nhưng thiếu em, chị sẽ không còn hạnh phúc như hiện tại nữa.

Đây không chỉ là mấy vấn đề đơn giản như có người nấu ăn giùm hay giúp việc nhà. Mà là việc nhận ra rằng có người để mình quan tâm, dù là những ngày bận rộn, vẫn là một niềm vui. Đây là thứ chị đã học từ em, hàng xóm của chị. Nên em đừng coi bản thân như một gánh nặng và hãy dựa dẫm vào chị đi, Yuunagi.”

“Chị Tenjou. Em xin lỗi vì đã bị bệnh. Em hy vọng chị sẽ ở bên em.”

Tôi thú nhận điểm yếu của mình trước mặt cô ấy.

“Em không cần phải xin lỗi. Bên cạnh đó, chị mới là người cần xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua! Em tha thứ cho chị được không?”

“Chị Tenjou, em thấy chị như một nữ thần khi chị vội vã đến chăm sóc em khi bị bệnh. Em nghĩ em lại phải lòng chị rồi.”

“Được rồi, em hãy bỏ qua vấn đề ngày hôm qua đi! Người bệnh thì phải nghỉ ngơi mới đúng!”

Chị Tenjou nói thật nhanh rồi đứng dậy bên cạnh giường.

“Chị đã để đồ em mua vào ngày hôm qua vào tủ lạnh rồi. À và cho chị mượn bếp nhà em để nấu ăn nha.”

“Được không chị?”

“Em cứ thư giãn và để bản thân nghỉ ngơi ít nhất lần này đi.”

Khi nói, phong thái người lớn của cô ấy không hề gượng gạo mà rất tự nhiên.

“Em cảm ơn chị.”

“Không sao, em cứ nghỉ ngơi đi. Chị sẽ đánh thức em sau khi nấu ăn xong, được chứ?”

“Dạ, em chỉ uống nước từ sáng đến giờ nên em cũng đói rồi.”

“Em ăn cháo được không?”

“Em đang có khẩu vị, em muốn ăn thứ gì đó no hơn như mì udon.”

Tôi thành thật nói món tôi muốn ăn vào hiện tại.

“Được. Vậy chị sẽ nấu mì cho em ăn.”

Mỉm cười, chị Tenjou đi vào bếp.

Cảm giác an tâm từ một người thứ hai trong nhà khiến tôi cảm thấy thoải mái. Và âm thanh nấu ăn từ bếp thì lại dễ chịu đến lạ thường. Tiếng nước chảy và tiếng dao cắt nhịp nhàng như nhạc nền, nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ.

***

Chị Tenjou nấu ăn rất giỏi.

Như những gì cô ấy nói, cô ấy rất tài năng nhưng vì thời khóa biểu bận bịu mà cô ấy mới không có thời gian làm việc nhà.

Tô mì udon được nhồi vô số nguyên liệu, sợi mì thì được nấu mềm cho dễ nhai, còn nước mì thì giàu chất dinh dưỡng từ nhiều nguyên liệu và dashi, tạo nên hương vị nhẹ nhàng.

Do tôi đã đổ mồ hôi sau khi ngủ nên vị mặn trong món ăn càng khiến tôi cảm thấy ngon miệng hơn.

“Đồ ăn như thế nào em?”

“Ngon lắm ạ.”

“Vậy thì tốt, nếu không chị sẽ không yên tâm cho đến khi em khỏe lại đâu.”

“Tài nấu ăn của chị Tenjou đã cứu sống em đó.”

Tô mì mà chị Tenjou nấu rất ngon và tôi đã no bụng nhờ nó. Sau bữa ăn, tôi uống thuốc cảm và đã cảm thấy khỏe hơn nhiều.

“Hình như em đổ mồ hôi sau khi ăn rồi. Em muốn chị lấy khăn lau không?”

“Chắc không cần đâu, em thấy khỏe hơn rồi, nên em tính đi tắm.”

“Em không sợ mình sẽ ngất trong nhà tắm à?”

“Em sẽ không ngâm mình trong bồn tắm, nên sẽ ổn thôi.”

Nhờ vào chị Tenjou, tầm mắt của tôi đã rõ hơn hồi chiều và tôi đã có thể đi lại vững vàng.

“Em tự tắm cho bản thân được không, hay em cần chị giúp?”

“Em đâu phải con nít đâu, nên chị không cần lo.”

“Hừm, vậy em chờ một chút.”

Nói rồi, chị Tenjou lập tức chạy về phòng cô ấy vì lí do gì đó.

“?”

Mặc dù bữa ăn đã giúp tôi tỉnh lại phần nào nhưng tôi vẫn muốn rửa sạch mồ hôi và đi ngủ.

Do tôi nghĩ rằng cô ấy đã đi về luôn và không cần đợi nữa, tôi bước vào phòng tắm.

Bên dưới vòi sen, tôi cảm nhận dòng nước ấm dễ chịu và hơi nước xông phòng tắm một màu trắng xóa.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Cho rằng vì bệnh mà nghe nhầm, tôi lờ nó đi và bắt đầu tắm rửa.

"A, em đã vào phòng tắm rồi. Chị đã bảo em chờ mà."

"Hả, chị Tenjou!? Tại sao chị lại mở cửa!?"

Tôi quay lại trong sự ngạc nhiên và thấy cô ấy chỉ quấn mỗi khăn tắm quanh người.

Thấy vậy, tôi đóng băng tại chỗ.

“Chị sẽ chà lưng cho em nha."

Chị Tenjou bình tĩnh nói.

Mái tóc dài của cô ấy được buộc lại để giữ cho nó không bị ướt. Bên cạnh chiếc khăn tắm được quấn quanh người từ ngực trở xuống, chị Tenjou còn cầm một chiếc khăn nhỏ trên tay.

Mặc dù chỉ có vai và xương đòn của cô ấy lộ ra, như thế đã quá gợi cảm đối với một thanh niên như tôi rồi.

"Hảaa!?"

Tôi hét lên mặc kệ bản thân khó có thể lên giọng khi cảm.

“Chị muốn xin lỗi cho ngày hôm qua."

"Kệ đi chị! Bữa ăn hồi nãy là đủ rồi!"

"Nhưng chị vẫn còn cảm thấy có lỗi mà."

Mặc kệ sự bối rối của tôi, cô ấy bước vào phòng tắm.

“Làm ơn, chị hãy rời khỏi đây đi!”

“Em không cần ngại vì mình bị bệnh đâu.”

“Dù em cảm hay không thì chuyện này cũng không được!”

“Chuyện gì không được?”

Chị Tenjou bối rối nghiêng đầu.