『Trong lượt chạy tiếp sức lần thứ nhất giữa các câu lạc bộ, đội giành chiến thắng chính là câu lạc bộ Về Nhà!』
Thành viên của câu lạc bộ Phát thanh đã nói ra một điều khiến người ta vô cùng dễ chịu.
Tốt quá rồi. Thật sự tốt quá rồi.
“Thắng rồi! Thắng rồi đó~!!! Chúng ta vô địch đấy~!”
Arina với nụ cười rạng rỡ đang dang rộng hai tay và chạy thẳng về phía tôi. Cả dải băng lẫn mái tóc đều rối tung cả lên, thế nhưng cô ấy chẳng hề bận tâm chút nào.
Được thôi, đến ôm nhau nhỉ?
Dù chưa điều chỉnh lại hơi thở xong, nhưng tôi vẫn đứng dậy và dang rộng hai tay ra để chuẩn bị đón lấy cô ấy. Cảnh tượng này chẳng khác gì một cảnh phim, nơi đôi tình nhân bị chia cắt nay lại tái hợp lại trong định mệnh. Tim tôi đập dồn dập khi nghĩ vậy.
Ở phía sau tôi là Masao đang gào thét và Takazou đang đạp xe vòng quanh Masao. Ai nấy đều bộc lộ niềm vui của mình. Thế thì, tôi cũng nên chia sẻ niềm vui này với Arina thôi. Bằng một cái ôm thật nồng nhiệt.
Ara.
Arina lại chạy lướt qua mà chẳng buồn liếc mắt nhìn tôi một cái. Khi tôi quay người lại, thì thấy Arina và Rion đã ôm chầm lấy nhau, xoay vòng vòng như chơi đu quay ngựa gỗ. Ra vậy, đây chính là chân lý của thế giới sao. Cảm thấy trống trải, tôi bèn ôm chặt lấy không khí. Cảm giác ôm oxy-kun thật sự là tuyệt vời hết sảy.
Dù có dùng chút thủ đoạn hèn hạ đi chăng nữa thì nhất vẫn là nhất. Nếu có kẻ nào đến phàn nàn, cứ để họ lại say mê với Arifana. Rồi để cho Masao giẫm nát là xong chuyện.
“Sao cậu lại ủ rũ như thế vậy! Vô địch mà!?”
Khi tôi đang ôm lấy oxy, Arina vừa nói vừa chọc ngón tay vào người tôi. Trông cô ấy đang rất vui vẻ.
“Tôi đang kìm nén đấy. Chỉ cần sơ suất một chút thôi là toàn bộ dịch thể trong người tôi sẽ tuôn ra vì vui sướng mất.”
“Cậu ổn không đấy? Chân cậu đang run bần bật kìa?”
“Đừng bận tâm. Chỉ là tôi muốn đi vệ sinh thôi.”
Vui muốn chết luôn.
Trước khi kịp giải tỏa hết niềm vui trong lòng, chúng tôi bị buộc phải rời sân để nhường chỗ cho lượt chạy thứ hai.
Tôi đã định tuyên bố ngay tại chỗ rằng câu lạc bộ Về Nhà chính là kẻ thống trị thế giới này, thế nhưng tôi lại bị Makoto của lạc bộ Cầu lông vừa thua thảm hại kéo đi một cách thô bạo. Quả thật là hành vi tôi cố tán tỉnh nữ thành viên của câu lạc bộ Phát thanh để mượn mic có thể coi là đáng trách. Nhưng xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi cũng chỉ vì quá vui nên mới trở nên mới làm như thế thôi.
“Viiiiiiiiiaaaaaaaaaaaa! (Tiếng hét dài chiến thắng)”
Ngay khi vừa bước ra lối ra vào, tôi liền bộc lộ niềm vui sướng như một con thú.
Khi tiếng hét không thành lời của tôi tan vào bầu trời xanh, trong đầu tôi hiện lên những cảnh tượng trong quá khứ cho đến hôm nay. Cuộc tuyển chọn thành viên ở Vườn Hồng cũ, sáu người chúng tôi chạy dưới ánh hoàng hôn, Takazou và Rion cãi vã, Masao đọc sách làm bánh, Eiji rê con chuột trên bàn, Arina gục đầu ngủ gật.
Khoảng thời gian đó vừa dài vừa ngắn. Vài tuần thôi mà lại khiến tôi có cảm giác như cả một năm. Tất cả đều vì ngày hôm nay, và tôi thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng mọi thứ đã được đền đáp.
“Ừmm, về lý thuyết thì chiến thắng của chúng ta đã được chứng minh rồi. Vui thì cứ vui, nhưng đừng có mất kiểm soát quá.”
“Tôi không muốn nghe điều đó từ đứa vừa chạy vòng vòng quanh Masao đâu!”
Mà Rion thậm chí còn mất kiểm soát hơn tôi.
“Arina! Bọn mình có thể trở thành thần tượng học đường! Chắc chắn là có thể làm được đó!”
“Bình tĩnh lại chút đi, Rion.”
“Cậu nghĩ bây giờ là thời đại của ai hả! Là của tớ với Arina chứ còn gì nữa!? Hơn nữa bây giờ tớ là cô gái vừa giành lấy vị trí số một! Sao mà không nổi tiếng cho được!”
“Không, tớ thì—”
“Không được! Cơ hội này không thể bỏ lỡ được!”
Với đôi mắt lấp lánh, Rion dí sát Arina.
“Arina. Tôi sẵn sàng quỳ lạy cổ vũ cho cô nếu lại được thấy “Arina-nyan” một lần nữa đó.”
“Gyah! Đừng có gợi lại chứ! Tôi chết mất!”
“Arina-nyan! Arina-nyan!”
“Aaa… Đây đúng là vết nhơ lớn nhất đời tôi…”
“Arina-nyan của mọi người!”
“Thôi đi, Sui-nyan—Ah, aaa mou! Nói nhầm mất rồi!”
Arina đỏ mặt, ôm mình ngồi xuống. Thành thật mà nói, cô ấy trông dễ thương đến mức tôi tưởng nước ép cà chua sắp phun ra từ mũi mình tới nơi.
Khi tôi trả lại con chuột đã giữ hộ Eiji, cậu ấy nói: “Không biết bao nhiêu người bị giết bằng con chuột nàyrồi…” Có vẻ hội chứng FPS của cậu ấy lại tái phát rồi. Nhưng tôi lại thấy khi việc này đồng nghĩa với việc mối liên hệ giữa tôi với cậu ấy phai mờ dần. Vậy nên tôi sẽ thử xem cái video stream mà cậu ấy từng nhắc tới. Cố lên nhé, pro gamer.
Còn Masao thì đang lảo đảo vì tác dụng phụ của xoài. Từ nãy đến giờ cậu ấy cứ lẩm bẩm mấy câu “Thiên đường... Tôi đang ở thiên đường... Thiên đường... I’m in heaven” , như thể cậu ấy sắp chết vậy. Trông không ổn lắm.
Dù sao đi nữa thì câu lạc bộ Về Nhà đã giành chiến thắng. Kết quả này không thể tuyệt vời hơn nứa.
Thế nhưng, cũng có nghĩa là đội sẽ giải tán. Một nỗi cô đơn khó tả dâng lên trong tôi. Có lẽ trên mặt tôi đã hiện rõ điều đó, nên Arina nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.
“Cậu có gì bất mãn sao?”
“Không phải thế. Chỉ là khi nghĩ rằng đây là lần cuối cùng thì thấy đau lòng thôi.”
“Đúng thế nhỉ. Buồn thật.”
Nhưng mà câu lạc bộ Về Nhà không thể mãi như vậy được. Tôi đã quen với việc mất đi đồng đội rồi. Tôi đã tiễn biết bao nhiêu thành viên câu là bộ Về Nhà. Vì vô số đồng đội từng nói rằng muốn tận hưởng thanh xuân, hay là thấy nhàm chán gì đó và giờ đây họ đã không còn là đồng đội nữa.
Gặp gỡ và chia ly lúc nào cũng đi đôi với nhau.
“Tôi—tôi đã rất vui.”
“Ồ, cậu đã trở về từ thiên đường rồi à, Masao.”
“Nhờ có Sui-kun mà tôi cảm thấy mình tự tin hơn một chút. Thật tuyệt khi được quen biết mọi người.”
“Tôi cũng vậy. Cảm ơn các cậu đã chịu đi cùng với một kẻ lập dị như tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên các cậu.”
Khi tôi nói ra một câu thoại kiểu phim ảnh như thế, Rion bắt đầu rơm rớm nước mắt.
“Này này, Rion. Khoảnh khắc mà cậu được phép rơi nước mắt chỉ có lúc được cầu hôn thôi đấy nhé?”
“Im đi! Tôi chỉ hơi xúc động một chút thôi mà!”
“Đúng là một tiểu thư rắc rối. Takazou, nói gì đi chứ.”
“Hãy dừng lại đi, sân thể thao thành sắp bùn lầy rồi kìa.”
“Mọt sách-kun. Sau này cậu sẽ không bao giờ kết hôn được đâu.”
---
Cuối cùng thì lớp 1 của chúng tôi đã bỏ lỡ chức vô địch tập thể.
Đó cũng là số phận thôi. Thế nhưng, kỳ lễ hội thể thao cuối cùng của thời trung học đã là lễ hội thể thao ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi. Vì vậy chẳng có gì phải hối tiếc cả. Nếu sau này tôi có cơ hội viết tự truyện, tôi sẽ ghi lại rằng đây chính là một “Thánh Chiến”. Tôi sẽ rất vui nếu nó trở thành nguồn cảm hứng cho những thành viên của câu lạc bộ Về Nhà trong tương lai, những người được chào đời và rơi xuống mảnh đất này. Fin.
Mà ngay cả bản thân tôi cũng chẳng hiểu mình đang nói gì nữa, thôi thì đợi đến một ngày máy dịch đạt đến trình độ cao nhất rồi nhờ nó dịch lại vậy.
Vài ngày đã trôi qua kể từ khi lễ hội thể thao kết thúc.
Tôi hoàn toàn kiệt sức và trải qua mỗi ngày trong trạng thái uể oải.
Tôi vốn là học sinh năm ba trung học đang đứng ở ngã rẽ cuộc đời, vì thế tôi gần như không còn thời gian để lãng phí. Nếu một thí sinh dự thi mà nhìn thấy bộ dạng mục nát này của tôi, hẳn cậu ta sẽ mừng rỡ mà nghĩ: “Ổn rồi, tên này không phải đối thủ”. Xin mời nhìn cho rõ. Đây chính là bóng tối của nhân loại. Và các ngươi sẽ phải chiến đấu chống lại bóng tối ấy một lần nữa đấy.
“Dạo này cậu trông như cái xác không hồn vậy đó.”
Nói vậy chứ Arina cũng đổ người trên bàn, lười nhác chẳng kém.
Tôi nhìn Arina với cái đầu gục xuống như một con rối mất dây.
“Cô cũng thế thôi đấy.”
“Không phải. Tôi chỉ đang thư giãn thôi.”
“Vậy thì tôi cũng thế, tôi đang thư giãn.”
“Cậu thật vô duyên.”
Với một người chưa từng sống lễ phép như tôi thì đó đúng là một lời chỉ trích không thể phản bác được.
Ngay từ khi còn trong bụng mẹ, tôi đã bị bảo là nghịch ngợm rồi. Nghe đâu tôi đạp bụng mẹ nhiều lần. Thật kinh khủng. Rõ ràng là tôi đã thiếu tôn trọng với mẹ tôi.
Tôi cũng đã trở nên quen thuộc với cuộc chiến giành giật bánh mì ở căn tin khi lên năm ba, nên việc đoạt được bánh trở nên dễ dàng hơn nhiều. Một phần vì lũ năm nhất vẫn chưa biết cách chiến đấu, phần khác vì tôi đã có được cái địa vị đầy quyền lực của học sinh năm ba. Nhưng chuyện đó cũng chỉ là tạm thời. Các nữ sinh trong câu lạc bộ thể thao đang bắt đầu truyền lại cho hậu bối cách hạ gục Sakaki Sui, kẻ bị ghét nhất trong cuộc chiến giành giật bánh mì. Lý do dạo gần đây hông tôi cứ đau nhức là vì bị mấy con nhỏ đó tấn công bằng cùi chỏ.
Giờ thì, hôm nay tôi sẽ lại rước thêm vết bầm ở đâu đây. Tôi xắn tay áo lên rồi bước vào căn tin. Hôm nay tôi lại đi săn.
“Cậu lại tới để quấy rối tình dục nữa hả?”
Arina xuất hiện phía trước mấy nữ sinh đang chen chúc với nhau.
“Không phải. Tất cả là vì bánh mì thôi.”
“Chắc đây là cơ hội duy nhất để cậu chạm vào cơ thể con gái nhỉ.”
“Không sao. Về nhà là có Ugin rồi.”
“Thật sự là tệ hại hết mức.”
“Vậy, cô đến để cản tôi à? Dù bất kể là ai, tôi cũng sẽ giẫm qua đấy.”
“Tôi có chuyện muốn nói. Chỉ một lát thôi.”
Nói rồi, Arina bước về phía cầu thang. Tôi không thể phớt lờ đi nên đành miễn cưỡng theo sau.
TIếng giày lộp cộp vang xuống từ phía trên. Có vẻ như cô ấy định đi lên tầng cao nhất.
Dù có tới tầng cao nhất, sân thượng cũng đã bị khóa lại nên cũng là đường cụt. Cô ấy ngồi xuống bậc thang ngay trước cánh cửa dẫn lên sân thượng. Để phòng nhìn thấy quần lót của cổ, tôi cố tình lấy tay che mắt lại khi leo cầu thang.
“Cậu còn thấy xấu hổ nữa à.”
“Đây là phép lịch sự. Vì tôi là một quý ông mà.”
Vì tôi không đủ can đảm để ngồi xuống cạnh cô ấy, nên chỉ dựa lưng vào tường rồi nhìn xuống Arina.
“Thế thì, chuyện gì đây?”
Arina cất lời trong khi vẫn hướng về phía trước.
“Quả nhiên là tôi vẫn chưa thể nhớ gì về cậu.”
Chuyện đó thì tôi biết rồi. Vì vậy mà mỗi khi nói chuyện với Arina, tôi chẳng bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ cả.
“Đừng bận tâm thế. Cứ như bây giờ là được rồi.”
“Tôi cũng đang nỗ lực đấy. Tôi đã đọc lại sổ tay và lịch sử điện thoại liên quan đến cậu, nhưng mà vẫn không được.”
“Nếu người ngoài nhìn vào thì khá ghê rợn đấy.”
“Trường hợp đặc biệt nên đâu còn cách nào khác đâu. Thế nên tôi muốn làm cho rõ, được không?”
“Yes.”
“Tôi nhất định là đã từng thích cậu đúng không?”
Không phải quá trực tiếp sao.
Cô ấy nói như thể chuyện của người khác vậy. Nhưng mà này, từ phía tôi thì đây chẳng khác nào một lời tỏ tình cả.
“Sao cậu lại đỏ mặt thế?”
“Vì tôi là con người có dòng máu đỏ chảy qua trong người mà….”
“Thế rốt cuộc thì sao?”
“Tôi đã nói nhiều lần rồi, chỉ có bản thân cô hồi trước mới biết được cô nghĩ thế nào về tôi thôi. Cô không cần phải bận tâm về chuyện này đâu. Chẳng có vấn đề gì cả.”
“Còn cậu thì sao? Cậu đã từng bảo rằng cậu yêu tôi đấy.”
...Hả?
“Hảaaa!? Cái cái cái gì vậy hả!?”
“Là vào cái hôm cậu sắp được Shirona tỏ tình, lúc tôi gọi cậu ra đó. Rồi lúc đó, cậu đã nói cậu thích tôi nhỉ. Cậu còn nhớ chứ?”
Nghĩ lại thì đúng là có chuyện như vậy. Vì cảm xúc thật sự của tôi đã bị chôn sâu trong lòng nên chẳng ai biệt được cả.
“Ờ thì tôi cũng nhớ chuyện đấy, nhưng mà... Chuyện đó chỉ là kiểu cuốn theo bầu không khí thôi.”
“Chuyện đó không quan trọng.”
Không quan trọng là sao?
“Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho cậu thôi. Nếu như cậu thích tôi thật, tôi nghĩ rằng tôi bây giờ chẳng khác nào một sự tàn nhẫn cùng cực đối với cậu.”
“Đó là lo chuyện bao đồng đấy. Không cần phải dò xét tâm tư người khác đến mức đó đâu.”
“Xin lỗi. Tôi cứ thấy để tâm về cậu. À, không phải “để tâm” theo kiểu tình yêu hay gì đó đâu…”
“Rồi rồi, hiểu rồi. Thư giãn đi, baby.”
Nếu bị bắt gặp cảnh cả hai đang cùng đi xuống cầu thang thì sẽ bị tung tin đồn linh tinh nữa, nên tôi đi xuống trước cô ấy một lúc.
Có một điều tôi chắc chắn. Quá trình cải tạo của Arina đã kết thúc. Giờ thì chắc tôi không cần phải can thiệp nữa. Nếu như thế mà không được coi là người bình thường, thì ai mới là người bình thường chứ. Còn loại bất thường là chỉ những người như tôi.
Việc sự tồn tại của cô ấy có tàn nhẫn hay không, cô ấy không cần phải biết. Dù có biết thì cô ấycũng chẳng thể làm gì được, mà cô ấy cũng chẳng có tội gì cả.
Việc có tàn nhẫn hay không là do tôi quyết định.
Vì vậy, chỉ những người ở trong cùng hoàn cảnh mới hiểu được việc này có tàn nhẫn hay không.
Tôi sẽ không nói ra. Tôi ghét sự thương hại.

