Rion vừa hét vừa chạy.
Nguyên do là vì cô ấy bị vượt qua một cách dễ dàng bởi một thành viên câu lạc bộ Bóng đá mà cô ấy vừa la hét vào mặt.
“GORAAAA”
Tiếng gào thét của Heartbreak Rion chẳng còn thành lời rõ ràng được, chỉ đơn thuần là bám riết theo sau lưng thành viên câu lạc bộ Bóng đá kia với sự cố chấp điên cuồng. Đến mức người bị cô ấy truy đuổi cũng run rẩy hoảng sợ, cứ phải ngoái đầu lại để xác nhận rằng Rinone vẫn còn ở đó không.
『Tại sao không ai chịu chấp nhận tôi vậy――』
Trong lúc luyện tập, cô đã thì thầm như vậy.
Tôi muốn yêu đương, vì thế tôi đã rời khỏi câu lạc bộ Cổ vũ, tôi cũng đã cố gắng ăn diện. Ấy vậy mà sao không ai chấp nhận tôi cơ chứ. ― Cô ấy đã bộc lộ mặt yandere của mình như thế.
Rion vừa lẩm bẩm than vãn, vừa oán trách cho tình cảnh của bản thân. Cá nhân tôi nghĩ Hayasaka Rion thuộc dạng dễ thương. Trong số các nữ sinh trung học không mấy ai có mái tóc gợn sóng cuốn hút như cô ấy, và thân hình cô ấy cũng rất đẹp do từng tham gia câu lạc bộ Cổ vũ, mà nụ cười của cô ấy còn dễ mến nữa. Chỉ do cô ấy quá hấp tấp thôi, nhưng chính bản thân cô ấy lại không nhận ra. Cứ như một người phụ nữ bị dồn ép trong việc tìm kiếm hôn nhân vậy.
Nhưng cũng nhờ vào sự nóng vội và cố chấp đó mà cô ấy vẫn giữ được vị trí thứ hai. Khán giả lại ồ lên một lần nữa.
Intelligence Takazou.
Cậu ấy đã đề xuất kiến nghị với ban điều hành lễ hội vào vài ngày trước lễ hội thể thao.
Cuộc thi tiếp sức giữa các câu lạc bộ vốn là một môn thi cực kỳ tự do. Sự hài hước cũng ngang bằng với thứ hạng. Cậu ấy đã lợi dụng giới hạn được nới lỏng ấy để thương lượng một thứ.
Cuối cùng, nhờ vào trí thông minh và tài ăn nói của mình mà cậu ấy đã đạt được mục đích.
Đó chính là 『Xe đạp』.
Thứ vốn là biểu tượng của câu lạc bộ Về Nhà.
Ở ngay rìa của khu lấy đà, Intelligence Takazou đã ngồi lên chiếc xe đạp mamachari trong khi chờ thời điểm thích hợp. Theo lẽ thường thì chuyện này tuyệt đối không được phép, nhưng đây lại là cuộc chạy đua tiếp sức giữa các câu lạc bộ. Nói cách khác, luôn tồn tại những khoảng dành cho trò tấu hài. Giống như câu lạc bộ Máy tính vậy. Và Takazou chính là tuyển thủ tấu hài của đội chúng tôi.
Khi Rion vừa ra khỏi khúc cua, Takazou bắt đầu đạp xe. Mamachari vốn khó tăng tốc, nên nếu không xuất phát sớm thì Rion sẽ phải dừng lại.
Việc chuyền nhận gậy được diễn ra gần như cùng lúc với câu lạc bộ Bóng đá. Tôi xúc động khi thấy công sức khổ luyện cuối cùng cũng được đền đáp. Việc chuyền gậy cũng là một trong những vấn đề nan giải của chúng tôi. Về mặt tốc độ thì ổn, nhưng chúng tôi lại gặp khó khăn trong việc an toàn chuyền gậy. Nhất là giữa Takazou và Rion vốn không hợp nhau lắm, họ đã đặc biệt khó khăn trong việc chuyền gậy, họ từng thất bại không ít lần và lại cãi nhau.
Sau khi chuyền gậy xong, Rion hét lên “Ai đó hãy yêu tôi đi!” rồi ngã gục. Chúc cô tìm thấy hạnh phúc.
Takazou tăng tốc nhanh chóng, ngay giữa khúc cua cậu ấy đã vượt qua câu lạc bộ Bóng đá và giành lại vị trí dẫn đầu.
Tuy nhiên, tốc độ dần giảm xuống khi qua giữa chặng đua. Đành chịu thôi. Nếu cứ tăng tốc và lao thẳng vào chỗ tôi với vận tốc cực đại ấy thì tôi chết mết. Huống hồ chuyền gậy trong tình huống đó gần như là bất khả thi. Với khả năng tính toán giỏi của mình, cậu ấy đã giảm tốc đúng như lúc luyện tập.
Tôi đội chiếc mũ len cà chua lên, bước vào trạng thái chiến đấu.
Tôi không định dùng thủ đoạn gì cả. Tôi vốn có khả năng vận động tốt, nên lần này tôi thi đấu một cách nghiêm túc.
Có mùi hương quen thuộc.
Có vị cát quen thuộc.
Những quả bom thả xuống từ máy bay ném bom tạo nên rất nhiều cột khói. Cứ như thể một gã khổng lồ vô hình đang sải bước, và nó từng chút một tiến đến gần chỗ tôi. Bầu trời rung chuyển, đầu óc tôi ù đi. Dù có bịt tai lại thì não vẫn rung động dữ dội. Cuối cùng, gã khổng lồ đã giẫm xuống cách chỗ tôi vài mét. Cú chấn động đó khiến tôi ngã xuống và co rúm người lại, toàn thân tôi hứng trọn cơn mưa cát. Bùn đất và cát của kẻ địch, thứ tôi chẳng bao giờ muốn dính vào, giờ lại tràn vào miệng tôi. Tôi không bao giờ quên được cái vị ấy.
“Arinaaaaaaaa!!”
Tôi hét lớn trước khi được chuyện gậy.
Không phải tôi định tỏ tình hay gì đâu. Tôi đã thề rằng mình sẽ là một quý tộc độc thân, và hơn nữa việc tỏ tình công khai chỉ có thể làm được khi có đủ dũng khí và chắc chắn rằng mình sẽ được đồng ý. Với một tên nhát gan như tôi thì đó chỉ là chuyện viễn vông.
Arina là người chạy cuối nên việc giao phó tất cả cho cô ấy là điều hiển nhiên. Xem xét đến tốc độ và khả năng của từng người, đây chính là lựa chọn tốt nhất mà Eiji đã tính toán ra. Arina cũng tận dụng triệt để phong cách đặc biệt của bản thân, và dù là con gái nhưng cô ấy chạy rất nhanh.
Thế nhưng tôi cũng hiểu rằng sẽ không thể dễ dàng giành chiến thắng. Mọi chuyện sẽ không thuận lợi đến thế. Chính vì vậy tôi mới phải chuẩn bị mấy biện pháp dự phòng như là thức tỉnh, tấn công tinh thần, dùng xe đạp. Và biện pháp dự phòng cuối cùng chính là Arina. Nếu nói về việc mà đại diện mỹ thiếu nữ · Hiwa Arina có thể làm thì không còn gì khác ngoài việc tận dụng nhan sắc đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp ấy.
『Ể... không muốn đâu! Tuyệt đối khôngggg! 』
Dĩ nhiên là cô ấy từ chối rồi. Nếu là hoa hồng độc miệng thì có lẽ còn làm được chuyện giống như Rion, nhưng đây là chuyện quá khó với cô ấy hiện tại. Tuy nhiên, cô ấy đã trở nên quen bằng cách luyện tập dần dần và giờ cô ấy có thể làm mà không xấu hổ. Quả không hổ danh là con gái của một nữ diễn viên.
Tôi nhận lấy gậy tiếp sức. Phần còn lại cứ giao cho tôi nhé, Takazou.
『Nyan~ nyan nyan Arina-nyan! Thiên thần của mọi người, Arina-nyan! Cả anh và em đều mê mẩn em đó ♡ Chỉ được nghĩ đến mình em thôi ♡ Nếu không thì em sẽ ghét anh đó nyan』
Chắc hẳn bây giờ Arina đang cố hết sức nhảy như thế. Vũ đạo và lời thoại đều do Heartbreak Rion giám sát. Nhân tiện thì bối cảnh là “Mahou shoujo Arina-nyan”.
Nhưng dường như hầu hết bọn con trai đều bị nó làm cho đầu óc trở nên mụ mị. Tôi đã đặt tên cho nó là 『Arifana』. Lấy ý tưởng từ cần sa.[note79980]
Mà tại sao chỉ với từ “nyan” thôi mà con người lại hưng phấn nhỉ?
Khi tôi nêu thắc mắc đó với Takazou thì cậu ấy đã đưa ra một câu trả lời biến toàn bộ phụ nữ trên thế giới thành kẻ thù: “Không phải là họ hưng phấn với cái từ ngữ đó. Chỉ đơn giản là vì một cô gái dễ thương đang làm điều dễ thương. “Nyan” chỉ là sản phẩm phụ mà thôi. Nói cách khác, miễn là dễ thương thì cái gì cũng được bỏ qua.”. Cảnh sát ơi, là tên này đây. Hắn là kẻ thù của loài người đấy.
Arina vừa ngượng ngùng vừa luyện tập. Cô ấy như thể đã bị hỏng khi lí nhí nói “Arina-nyan… Arina-nyan…” với đôi mắt dần tối sầm lại, trông thật đau lòng khi thấy cô ấy sắp biến thành Dark Arina. Nhưng sau khi cô ấy được liên tục khen ngợi “Dễ thương quá, Arina! Dễ thương đến mức sắp phát điên mất rồi!” thì ánh sáng trong mắt cô ấy đã quay lại. Kết quả là cô ấy đã trở thành một JK khiêu vũ. Quá trình huấn luyện khắc nghiệt do Rion chỉ đạo cuối cùng cũng đơm hoa kết trái rồi.
Tiếc là tôi không còn sức đâu mà xem cảnh đó nữa, bởi tôi chỉ biết dồn hết sức lực để chạy. Bởi vì câu lạc bộ Máy tính lại trở thành chướng ngại, và trong khoảnh khắc tránh né thì tôi đã bị câu lạc bộ Bóng đá vượt mặt. Chính khoảnh khắc đó, tôi thề trong lòng là sẽ phá hủy sạch sẽ toàn bộ thiết bị của câu lạc bộ Máy tính.
Đoạn đường thẳng cuối cùng.
Arina đang uốn hông và tạo dáng bàn tay mèo. Có vẻ như cô ấy đang làm nghiêm túc. Còn thành viên chạy cuối của câu lạc bộ Bóng đá có vẻ như đang ngơ ngẩn vì nghiện Arifana.
“Arinaaa!”
Arina giật mình tỉnh táo lại, quay sang phía tôi và chỉnh lại tư thế. Người nghiện Arifana cũng lắc mạnh đầu, cố gắng lấy lại ý thức.
Arina bắt đầu chạy. Điều thú vị là giữa tôi và Arina lúc nào cũng phối hợp ăn ý với nhau. Chúng tôi gần như không bao giờ mắc lỗi khi chuyền gậy.
Còn 1 mét. Còn nửa bước. Chỉ vài chục cm nữa là chạm tới cô ấy.
Chúng tôi đã kết nối với nhau.
Ý chí của Câu lạc bộ Trở Về Nhà, bắt đầu từ Eiji, đến Masao, Rion, Takazou rồi đến tôi, và giờ đã tới Arina.
Dải băng đại diện mỹ thiếu nữ tung bay, mái tóc buộc đuôi ngựa của cô ấy bay phấp phơi như một con rồng vút qua bầu trời.
“Aaaaaaa mou không muốn không muốn không muốn aaaaaa!!”
Arina hét lên vì xấu hổ.
Bóng lưng cô ấy dần xa đi. Khi tôi rời khỏi đường chạy, các thành viên khác lần lượt đi đến bên cạnh tôi.
Tôi kiệt sức, quỵ gối và cúi đầu xuống. Không biết lần cuối cùng tôi dốc toàn lực như thế này là từ bao giờ. Có lẽ là từ khi tôi chào đời. À, thật ra người đã cố gắng là mẹ tôi mới đúng. Xin lỗi mẹ.
Tôi chống khuỷu tay xuống đất, bắt đầu mơ hồ suy nghĩ. Liệu Arina có làm được không? Tiếng đập thình thịch vang lên sâu bên trong tai tôi thật ồn ào. Tôi hít vào thở ra từng hơi ngắn liên tục, mồ hôi rơi lộp bộp xuống đất.
Tôi gắng gượng ngẩng mặt lên một chút. Ánh mặt trời chói chang khiến tôi vô thức giơ tay lên che. Và rồi, điều tôi thấy được là cảnh tượng Arina lao về đầu tiên với băng về đích quấn quanh người.

